Thẩm Thiêm thật sự thấy căng thẳng.
Cả hai cùng nhận thấy rõ.
Nhưng không phải kiểu căng thẳng luống cuống chân tay như cậu chàng lần đầu đi chơi với mối tình đầu, mà là cảm giác bất ngờ và bối rối đến khó tả khi làm một việc tất cả mọi người đều từng làm, trừ mình.
“Anh vẫn có thể xem nó như một chuyến đi chơi, Thẩm Gia Ánh à.”
Tần Tranh ngẫm nghĩ, đề xuất phương án giải quyết từa tựa như hôm qua trên bàn ăn: “Đây chỉ là buổi hẹn hò đơn phương của tôi, anh không nhất thiết phải đặt nặng.”
Thẩm Thiêm soi xét hắn đầy sâu xa: “Em chơi trò bẫy đạo đức với tôi chứ gì?”
Tần Tranh bình thản nhướng mày: “Anh phát hiện à?”
Thẩm Thiêm bật cười.
Bàn ăn nhà họ Thẩm không quá lớn, vừa đủ cho quá lắm bốn người ngồi quanh với vài món ăn và một bát canh.
Sáng hôm nay chỉ có hai người, ngoài mấy lát bánh mì nướng hơi cháy xém đúng sở thích của Thẩm Thiêm ra, trên bàn còn có một nồi thịt bò hầm. Tuy trông không ngon mắt nhưng hương vị phải nói là xuất sắc. Nó là món đặc sản Hungary, đồng thời là một trong số ít ỏi món sở trường của Thẩm Ngọc Nhữ.
“Tôi không có ý gì khác.” Thẩm Thiêm nhỏ giọng giải thích: “Chỉ là tôi thấy hơi căng thẳng thật.”
Bất ngờ hơn cả thế, Tần Tranh lại nhìn thấy trong đôi mắt anh vẻ thẹn thùng chẳng hề che giấu.
Như làm ra một quyết định nguy hiểm cực độ nào đó, Thẩm Thiêm ngước mắt nhìn thẳng Tần Tranh, tỏ bày bằng thái độ chân thành đến độ khiến người ta câm lặng: “Nghĩ đến chuyện “sắp hẹn hò với em”, cả đêm qua tôi chẳng tài nào ngủ được.”
Thứ tâm trạng rất khó tả thành lời, giống như cậu bé mắc bệnh tự kỷ trước chuyến đi chơi mùa xuân, căng thẳng, bồn chồn, nhấp nhổm không yên, và đâu đó cảm giác đợi mong bí ẩn chẳng mong ai phát giác.
Anh đúng là giỏi khiến lòng người rối tung chỉ bằng một câu nói, làm người ta phải im bặt không thốt nổi nên lời.
Tần Tranh yên lặng nhìn anh hồi lâu. Hắn đặt nĩa xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Thẩm Thiêm, nhẫn nại đặt câu hỏi: “Giống tôi nghĩ ư?”
Anh cũng có dẫu chỉ là một chút ít ỏi cảm xúc bối rối chưa thành với buổi “hẹn hò” này
“Em đoán xem?” Thẩm Thiêm nheo mắt cười, lại trở về Thẩm Thiêm không ai xem thấu: “Nếu tôi không cắt nghĩa lầm, nhiệm vụ chính của tôi hôm nay là dỗ em vui, phải chứ?”
“Phải.” Tần Tranh nhẹ gật đầu, khích lệ anh: “Và anh đang làm rất tốt.”
Thẩm Thiêm biết lắng nghe nhận lời khen nọ: “Cảm ơn em, tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa. Hết sức.”
Tần Tranh: “Phiền anh rồi.”
Thẩm Thiêm: “Niềm vinh hạnh của tôi.”
Tần Tranh: “Bà ngoại đâu?”
Thẩm Thiêm: “Giờ em mới nhớ ra để hỏi hả, hình như hơi sớm quá rồi đó? À nữa, mắc gì em cũng gọi là bà ngoại?”
Tần Tranh: “Vậy tôi phải gọi gì bây giờ?”
Thẩm Thiêm: “Ừm, bà già?”
Tần Tranh: “?”
Thẩm Thiêm: “Cứ coi như tôi chưa nói gì.”
Khả năng cao đến cả Thẩm Thiêm cũng không hề phát giác, từ lúc về Budapest, giọng điệu và tốc độ nói chuyện của anh nhanh nhẹn sôi nổi hơn nhiều, có phàn nàn cũng vẫn trả lời mọi câu hỏi của Tần Tranh: “Đi đâu từ sáng rồi, ngoại bảo muốn buổi họp mặt ở hội nhóm viết lách nào đó, ngoại phải đi sớm chuẩn bị trà bánh với mọi người. Nếu hôm nay mình tạt ngang qua khu ấy biết đâu có bánh ăn miễn phí.”
Thẩm Thiêm hay Thẩm Gia Ánh, cả hai đều hứng thú gì với chuyện ăn uống, dài dòng văn tự như thế cũng chỉ là lấy cớ đến gặp bà ngoại thôi.
Tần Tranh thiện chí không bóc trần, hắn ăn một miếng bò hầm, chiếc muỗng còn lại đã hết sức tự nhiên sà vào mâm. Hắn hỏi tiếp: “Vậy hôm nay chúng ta đi đâu?”
Hình như Thẩm Thiêm đã nghĩ đáp án cho câu hỏi này từ lâu rồi.
“Theo ý em trước đã.” Anh không buồn nhấc cả mi mắt đùn đẩy hết trách nhiệm.
“Thành Ngư Phủ.” Câu trả lời của Tần Tranh còn tinh gọn dứt khoát hơn cả thế, khiến người nghe khó mà không hoài nghi liệu có phải hắn đã ghim câu giới thiệu liên quan đến nụ hôn đầu kia vào trí nhớ ròng rã cả ngày trời.
Cơ mà trên gương mặt điển trai của cậu tổng nhà ta hiện giờ ngay ngắn hai từ “thẳng thật” cách “bình thường”, hoàn toàn không hề e ngại người khác săm soi đánh giá.
“Đi.” Thẩm Thiêm gật nhẹ: “Khu đó đông du khách, mình tranh thủ đi sớm.”
Tần Tranh đang chậm rãi uống sữa chợt khựng lại.
Thẩm Thiêm tỏ ra đã no bụng “ung dung bình thản” thoáng đánh mắt sang chiếc đồng hồ treo tường kiểu cổ điển, sau đó cầm điện thoại lên lia mắt xem nơi báo giờ giấc kiểu hiện đại hơn kia. Giữa lúc Tần Tranh đưa muỗng định múc thịt bò hầm của Thẩm Ngọc Nhữ lần thứ năm, anh khẽ chậc lưỡi.
“Anh đang bắt nạt tôi?” Tần Tranh đặt muỗng xuống, hỏi.
Thẩm Thiêm tỏ vẻ ngạc nhiên hết sức: “Bị phát hiện mất rồi?”
Tần Tranh gật khẽ: “Rõ thế còn gì.”
Thẩm Thiêm cười ngả nghiêng ra bàn.
Dỗ hắn vui đúng là dễ chết đi được.
Tần Tranh lấy lát bánh mì cuối cùng chấm vào nước hầm nhét vào miệng, uống hết sữa, cầm ly với dĩa đứng dậy mà không mảy may vuột mất cái mác thiếu gia.
Thẩm Thiêm ngả đầu gối lên cánh tay, nhìn Tần Tranh chậm rãi đi đi lại lại bàn ăn và gian bếp không chớp mắt, tự nhiên thu dọn bàn ăn.
Giữa tiếng nước chảy ào ào, anh nhìn tấm lưng rộng chỉ lộ một nửa sau cạnh cửa, lòng thầm thấy hiếm lạ: Nghe tiếng động như kia, ai ngờ đâu cậu tổng lại biết rửa bát thật, chưa kể còn có vẻ nhuần nhuyễn lắm. Hoàn toàn không vụng như cái kiểu tung tóe hết bọt xà phòng và phí cả tấn nước như Thẩm Thiêm.
Từ hồi chưa tốt nghiệp cấp ba Tần Tranh đã đi du học một mình. Hắn không thích ở với người khác, rèn được tí kỹ năng sống cơ bản là hết sức bình thường —— Nói đúng ra dạng từng này tuổi rồi còn không biết làm việc nhà như Thẩm Thiêm mới là số hiếm.
Không có gì quá bất ngờ khi cậu tổng thoạt trông không hề giống kiểu quen sống trong nhung lụa. Nên chuyện đáng bất ngờ ở đây phải là mãi đến tận hôm nay Thẩm Thiêm mới phát hiện ra.
“Tần Tranh.” Thẩm Thiêm chợt gọi hắn.
Với âm lượng không quá to, dễ dàng lọt thỏm giữa tiếng nước róc rách chảy, nhưng Tần Tranh tai thính mắt tinh lẹ tay tắt vòi nước, ngửa ra đằng sau từ cạnh cửa, ngoái lại nhìn anh.
Độ chừng ngay khoảnh khắc ấy, trong hương thơm mát của mùi nước rửa chén ngợp khắp không gian và hương cơm chín thoang thoảng chưa tan, khi Thẩm Thiêm chống tay trên cạnh bàn nhìn ngắm Tần Tranh, có giây lát anh bỗng cảm thấy nếu đây là hình ảnh chào đón mình mỗi sớm mai, có lẽ tiếp tục tồn tại cũng là một điều tốt.
“Trong tủ lạnh còn hai cái dĩa tôi ăn hồi khuya chưa dẹp.” Thẩm Thiêm vô tội chớp chớp mắt.
Đêm qua mất ngủ, anh rón rén đi chân không xuống lầu, lách khỏi mọi điểm Tần Tranh nhìn thấy được vào vai trộm hì hục trong bếp nửa tiếng đồng hồ, cơm nước no say rồi mới lên ngủ bù.
Nhưng…
“Tôi biết.” Tần Tranh đáp.
Tên trộm tưởng rằng hành tung mình bí ẩn, hóa ra thật tình chẳng hay vào lúc anh xuống cầu thang, người đang gối đầu lên cánh tay nằm dưới ánh trăng đang mở mắt, nương theo vầng sáng từ đèn tủ lạnh hắt đến phòng khách, với chú chuột nhỏ trong bếp, Budapest đêm không ngủ.