Alvin, [Nhớ em mà cũng cần lý do ư.]
“…”
Đậu xanh,đỉnh thật đấy.
Hoài Hâm phải cố gắng lắm mới có thể ghìm lại khóe môi đang có xu hướng nhếch lên và cơ mặt giần giật vì quá khích.
Lisa, [*Mèo con lăn lộn.jpg*]
Chưa kịp bình tĩnh lại, anh đã nhắn tiếp, [Mấy hôm nay bận gì thế, không thấy em online thường xuyên.]
Lisa, [Em bận viết tiểu thuyết.]
Lisa, [Viết đến đoạn quan trọng thì bị bí ý.
QAQ]
Alvin, [Nhắc tới mới nhớ, đúng là có chuyện khéo thật.]
Lisa, [ Hở?]
Alvin, [Cô bé thực tập sinh ở công ty tôi cũng thích viết tiểu thuyết giống em, nghe đâu còn được xuất bản nữa.]
Lisa, [!]
Lisa, [Thật ư!]
Lisa, [Hành tẩu giang hồ bao năm nay, hiếm khi nào em gặp được đồng đạo lắm đấy.]
Phòng chờ dành cho khách VIP có thể tự do gọi món, chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm chiều, Hoài Hâm đứng dậy, nhỏ giọng hỏi, “Anh Thừa, em đi lấy đồ ăn, anh ăn gì không? Em lấy giúp anh nhé.”
Úc Thừa ngẩng lên, im lặng vài giây rồi đáp, “Phiền em lấy giúp tôi một ly cà phê nhé, cám ơn em.”
“Dạ vâng.”
Quầy lấy món cách chỗ bọn một khoảng, vừa hay bị gốc cột che khuất, là một góc chết.
Sau khi gọi món, Hoài Hâm đứng một bên chờ, lúc này mới mở QQ, thong thả ấn nút ghi âm tin nhắn thoại, “Cô thực tập sinh này của anh hẳn còn là một cô nhóc nhỉ.”
“Đúng thế.” Anh cũng trả lời bằng tin nhắn thoại, lơ đãng đáp, “Hình như mới hai mươi thôi, vẫn còn nhỏ lắm.”
“Xinh không?”
“…”
Thế mà anh lại chần chờ.
Hoài Hâm thót tim, sầm mặt hỏi, “Không xinh à?”
“Cũng không phải thế.” Một lúc sau Úc Thừa mới trả lời, giọng nói trầm thấp như ngậm ý cười, “Bình thường thì đáp án chuẩn của mấy câu hỏi kiểu này chỉ có một thôi, nhưng tôi không rõ dáng vẻ em thế nào, nên không thể thiên vị rõ ràng được.”
Hoài Hâm dừng lại chừng một giây, che miệng khẽ cười.
Đáp án tiêu chuẩn chính là – Không xinh bằng em.
“Hơn nữa cô nhóc kia rất có năng lực, đa tài đa nghệ, IQ lẫn EQ đều cao, không có gì để chê.” Úc Thừa nói.
Cũng có ngày nghe được đánh giá trực tiếp từ chính miệng anh, Hoài Hâm vui như muốn cất cánh bay lên trời.
Cô à một tiếng, giọng ngân dài, “Anh trai đây muốn xử công bằng cho em và cô em xinh đẹp kia à.”
“Em hơi tò mò, bên cạnh anh có bao nhiêu cô em gái kiểu đó thế?”
“Làm gì có em gái xinh đẹp nào….” Miệng lưỡi đàn ông đúng là quỷ quyệt, nói dối không chớp mắt, đã thế còn nói với cái giọng bình thản như không phải thả thính, “Tấm hình vừa nãy chỉ gửi cho mình em thôi.”
“Thật à.” Hoài Hâm nhếch môi cười, nũng nịu đáp, “Thế thì đó là vinh hạnh của em rồi.”
Trông thấy đồ ăn sắp có, cô nhắn tin bằng văn bản, [Ấy, hình như có họ hàng đến chơi, em đi xem thử.]
Alvin, [Ừ, đi đi, cũng sắp đến giờ tôi lên máy bay rồi.]
Bọn họ cực kỳ ăn ý với nhau.
Không ai nhắc đến chuyện gặp mặt, chỉ câu được câu chăng thả thính, tán tỉnh nhau, dường như chỉ cần liên lạc online như thế là đủ, người này có tồn tại ngoài đời hay không không quan trọng.
Dường như có một lằn ranh giới vô hình chắn ngang giữa hai người họ, không ai bước đến gần nó.
Hoài Hâm bưng mâm đựng đồ ăn trở về chỗ ngồi, đưa ly cà phê đến trước mặt Úc Thừa, lại cầm gói đường và sữa đặc không đường đặt bên cạnh, cười nói, “Anh Thừa, em không biết khẩu vị của anh nên lấy thêm mấy thứ này.”
“Cám ơn em.”
Úc Thừa nhận lấy, ánh mắt rơi xuống ly đồ uống đang bốc khói, khóe môi hơi cong lên, chợt cất giọn, “Có thể biểu diễn cho tôi xem không?”
“Dạ?” Cô hấp háy đôi mắt.
“Vẽ latte art ấy.” Nụ cười của anh càng thêm sâu, tò mò hỏi, “Chẳng phải em nói em từng học một khóa sao?”
“À, cái này ấy à, không thành vấn đề.”
Hoài Hâm lại kéo ly cà phê ra giữa bàn, vui vẻ hỏi, “Thế em bắt đầu nhé?”
“Ừm.” Úc Thừa gấp laptop lại, xoa huyệt thái dương, dáng vẻ như muốn nghiêm túc thưởng thức.
Hoài Hâm rót mấy hộp sữa vào một cái ly nhựa, vì điều kiện có hạn nên dụng cụ cũng không được chuẩn cho lắm, cô chỉ cố trình diễn một cách đơn giản nhất.
– – Đầu tiên, cô nhắm vào điểm chính giữa của ly cà phê, chầm chậm rót sữa vào từng chút một, rồi từ từ nâng cao ly lên, từng vòng tròn từ trong ra ngoài hiện ra, tạo thành hiệu ứng gợn sóng hình tròn.
Sau đó, cô chầm chậm di chuyển tay lại gần, vừa lắc thân ly vừa đung đưa theo đường kính, điều khiển sao cho dòng rót nhỏ lại.
Toàn bộ quá trình không mấy phức tạp, nhưng ánh mắt cô nhóc cực kỳ chăm chú, cầm chắc ly cà phê, động tác cực kỳ trôi chảy và điêu luyện, bước cuối hoàn thành cũng cực kỳ đẹp mắt.
Cô đặt ly cà phê xuống trước mặt Úc Thừa, trên mặt ly đã xuất hiện một trái tim vừa mới “ra lò”.
Hoài Hâm hấp háy đôi mắt, nói, “Em không biết nhiều hình cho lắm.”
Tầm mắt Úc Thừa dừng trên người cô một thoáng, anh đẩy gọng kính, khẽ cười gật đầu, “Không tệ, rất chuyên nghiệp.”
…
Hoài Hâm vừa ăn xong tô mì rau thì nghe thấy thông báo chuyến bay của bọn họ chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay.
Phòng chờ dành cho khách VIP có xe buýt đưa đón riêng, Úc Thừa như đã ngầm chấp nhận chuyện cô sẽ đồng hành cùng anh suốt hành trình bay, nên khi xếp hàng anh cũng chờ cô đi lên rồi mới lên xe sau.
Xe buýt loại nhỏ chỉ chở vài ba hành khách chạy dọc theo sân bay, Úc Thừa tựa bên cửa sổ, tháo mắt kiếng xoa xoa sống mũi, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Hoài Hâm quay mặt đi.
Bọn họ ngồi song song với nhau, anh cách cô khá gần, đến mức chỉ cần cánh tay khẽ cử động là sẽ chạm nhau.
Bên tai vang lên giai điệu một bài nhạc Jazz nhẹ nhàng, cô nghiêng người, mắt không chớp nhìn thẳng sang.
Khung xương của anh khá nổi bật, góc nghiêng rõ ràng, sống mũi cao nên hốc mắt khá sâu.
Hai mí mắt vừa đều vừa đẹp, là một đôi mắt hoa đào đầy quyến rũ, hàng mi dài như cánh quạt tạo nên một vệt bóng mờ nơi mí mắt.
Hoài Hâm yên lặng ngắm nhìn anh thật kỹ, trong lòng lại trộm nghĩ.
Có lúc thích chẳng cần có lý do gì, có thể vì những tiêu chí bình thường như ngoại hình, khí chất, gặp sắc nảy lòng tham.
Nhưng cái khiến người ta gợi nên chấp niệm chính là những thứ sâu sắc hơn đang ẩn giấu dưới lớp mặt nạ bằng da kia.
“Kít…”
Chiếc xe buýt mini đột ngột dừng lại.
Hoài Hâm không kịp vịn lấy tay đỡ, suýt nữa đã nhào người về phía trước.
Trong cơn tròng trành, Úc Thừa mở mắt ra, ánh mắt hai người đột ngột va vào nhau trong không trung.
Có xẹt ra lửa hay không thì Hoài Hâm không biết, cô chỉ biết tim mình đã bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, trong đầu chỉ hiện lên mấy chữ.
DM, đẹp trai muốn xỉu luôn.
Lốp xe dừng lại dưới lực ma sát cực mạnh, “tia lửa” kia bỗng chốc tan biến, Hoài Hâm vẫn va người về phía trước theo quán tính, cô nhanh chóng đưa tay ra đỡ, nhưng không may là vẫn không thoát được, cô nhe răng há miệng xoa trán than, “Đau quá đi mất…”
“Không sao chứ?” Bên cạnh vang lên giọng nói chậm rãi.
“…!Ừm.” Cô chầm chậm đáp lại, “Em không sao.”
Phía trước hình như có xe đột ngột rẽ ngoặc, không có chuyện gì to tát.
Tài xế bẻ lái, chẳng mấy chốc chiếc xe buýt đã dừng lại bên cạnh chỗ máy bay đang đậu.
Nhóm người nối đuôi nhau bước lên cầu thang lên máy bay, Hoài Hâm kéo theo một chiếc vali size 20, đang định xách đi lên thì nghe thấy Úc Thừa đi phía sau thản nhiên nói, “Đưa tôi cầm cho.”
Hoài Hâm chưa kịp phản ứng lại đã thấy anh đưa tay xách chiếc vali bước đi nhẹ nhàng.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, đi theo sau anh.
Vali nhẹ nhàng tiếp đất xuống sàn cabin, tiếp viên hàng không xin phép kiểm vé, Úc Thừa hỏi cô, “Em ngồi đâu?”
“Ghế 6C ạ.”
Ghế của anh là 5B, vừa khéo dùng chung lối đi nhỏ với cô.
Úc Thừa gật đầu, sau đó giúp Hoài Hâm cất vali đâu vào đó.
Khi anh nâng vali bỏ vào ngăn đựng hành lý bên trên, cơ bắp nơi cánh tay khẽ căng lên thấp thoáng sau lớp áo sơ mi, và cả khi anh ngước cằm lên, phần quả táo Adam lộ ra đường cong gợi cảm vô cùng rõ ràng.
Hoài Hâm bấm chặt mấy đầu ngón tay, thầm than trong lòng – đỉnh quá, đỉnh quá, đỉnh quá đi mất.
Tiếp viên hàng không đứng bên cạnh thức thời lên tiếng, “Nếu anh và chị đi cùng nhau thì có thể đổi chỗ ạ, hiện ghế 5C vẫn còn trống ạ.”
“Ồ, thế tôi lên đó ngồi vậy.” Hoài Hâm đi tới ghế 5C, quay sang nhìn Úc Thừa, “Anh Thừa, em có thể ngồi ở đây không?”
Người đàn ông vừa ngồi xuống, nghe thấy thế thì trừng cô một cái, “Đương nhiên, ghế trống thì em cứ ngồi thoải mái.”
Hành trình bay từ Hong Kong đến Bắc Kinh chưa đến bốn tiếng, sau khi máy bay cất cánh, Hoài Hâm không có chuyện gì làm nên tìm đại một bộ phim để giết thời gian.
Là một bộ phim hài Tết khá ăn khách.
Xem cho vui thì được, nhưng cũng chỉ có vài tình tiếp lặp đi lặp lại, Hoài Hâm chẳng mấy hứng thú, cô thả hồn đi lúc nào chẳng hay, ánh mắt vô thức nhìn sang phía Úc Thừa.
– – Anh lại đang dùng laptop, chốc chốc lại gõ chữ, ánh mắt sâu thẳm, trông giống như đang làm việc hơn vừa nãy.
Qua một lúc sau, bữa tối đã đặt trước với tiếp viên được mang lên.
Trước đó Hoài Hâm đã ăn mì nên không thấy đói, nói rằng lát nữa sẽ gọi sau.
Nhưng cô có để ý đến khẩu vị của Úc Thừa — Giữa hai sự lựa chọn mì thịt bò và cơm cá tuyết thì anh chọn món đầu tiên, mousse xoài và bánh tart việt quất thì anh chọn món sau.
Cô cười khẽ, khẩu vị của anh vẫn giống như trước.
Bộ phim chiếu Tết vẫn còn đang phát trên màn hình, Hoài Hâm nhàm chán ngồi xem một lúc, đúng là mở đầu hoành tráng về sau càng chán, phim càng lúc càng nhạt, cô thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Cô nằm mơ…!mình đi Los Angeles chơi nhảy dù, trước lúc nhảy xuống, huấn luyện viên đứng phía sau la ầm lên, “OMG, mau quay lại đây, đai an toàn bị lỏng rồi”, Hoài Hâm vừa rơi tự do vừa gào lên trong hoảng sợ.
Cô cảm giác như bị mất trọng lượng.
Hồn cô như bị đẩy mạnh ra ngoài, song sợi dây chuyền lại ghìm chặt lấy cổ họng cô, khiến cô không sao thở nổi.
Sau đó bỗng nhiên đổ xuống cơn mưa kẹo bông màu tím nhạt, và vô số bong bóng meme đầu chó trên Wechat lơ lửng khắp không trung làm bạn đồng hành trong suốt quãng đường rơi tự do với cô.
Hoài Hâm túm đại một cây kẹo bông nếm thử, không ngờ nó lại có vị cá Kahawai thối đóng hộp, nhưng ở độ cao một trăm ngàn feet lại không thể nôn ra tại chỗ.
Ngay sau đó, cô giật mình tỉnh dậy.
“…”
Giấc mơ ảo ma gì thế này.
Mùi cá hộp như còn lảng vảng chưa tan, Hoài Hâm nằm trên ghế nhìn trần khoang hành khách, cả người toát mồ hôi lạnh, chậm rãi lấy lại nhịp thở.
Bên cạnh chợt vang lên tiếng lách cách.
Là Úc Thừa.
Anh gấp laptop lại, nhìn sang cô, “Khó chịu ở đâu sao?”
“…! Dạ không.” Nhịn khát trong thời gian dài, nên khi nói chuyện cô mới nhận ra giọng mình hơi khàn.
Mọi thứ trong mơ đều cực kỳ chân thực, ngay cả cảm giác không trọng lượng ấy cũng rất rõ ràng, cô gượng ngồi dậy, đầu vẫn còn váng vất, “Em chỉ gặp ác mộng thôi.”
Giọng Úc Thừa cực kỳ dịu dàng, “Sắp hạ cánh rồi.”
Anh quay đầu gọi tiếp viên đến lấy giúp mình một ly nước ấm.
“Cám ơn.”
Hoài Hâm vén tóc ra sau tai, cầm ly nước nhấp từng hớp nhỏ, nhịp tim sau đó mới dần dần ổn định lại.
Khi máy bay hạ cánh, Úc Thừa lại giúp Hoài Hâm lấy vali từ hộc hành lý xuống, lúc xách xuống xe thang cũng do anh cầm thay, Hoài Hâm chỉ việc đi theo sau anh.
Từ nhà ga sân bay ra chỗ bắt xe, Úc Thừa hỏi cô muốn về đâu.
Hoài Hâm đoán nếu tiện đường hẳn anh sẽ cho cô quá giang một đoạn, nhưng tiếc là đích đến của hai người nghịch đường nhau, một người hướng đông, một kẻ hướng bắc, nên đành thôi.
Phải công nhận một điều rằng, anh là một người cực kỳ ga lăng.
Tuy Hoài Hâm đã nghỉ làm ở MGS, anh vẫn xem cô như người nhà, là đàn em cần quan tâm.
Anh chờ đến khi cô yên vị trên xe rồi mới rời đi.
Trước khi tạm biệt nhau, Hoài Hâm lấy món quà mà mình đã ấp ủ từ lâu tặng cho anh, một bé búp bê nhỏ bằng len thủ công mặc đồ trượt tuyết màu trắng, tay ôm ván trượt, trông vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu.
Lúc trông thấy hộp quà, Úc Thừa hơi ngớ người, có lẽ anh tưởng cô mua, nhưng Hoài Hâm nói rằng dạo gần đây cô đang học chọc len, nên đã làm tặng đồng nghiệp trong ngân hàng đầu tư mỗi người một cái, Tào tổng, Chung tổng, cả chị An Kỳ đều có phần.
Bấy giờ anh mới nhận lấy.
Xe đã đến, hai người không kịp nói thêm, Úc Thừa chỉ nói, “Có chuyện gì thì cứ tìm tôi.”
“Dạ!” Hoài Hâm vẫy tay chào anh qua khung cửa sổ, nở nụ cười tươi roi rói, sợi tóc đen nhánh tung bay theo làn gió, “Tạm biệt anh Thừa ạ!”
…
Hoài Hâm về đến nhà thì nhận được tin nhắn Wechat từ Úc Thừa, [Búp bê xinh lắm.
*mặt cười*]
Hoài Hâm, [Không có gì! Anh thích là mừng rồi!]
Hoài Hâm, [Xem như đây là lời cám ơn anh Thừa đã chăm sóc em trong thời gian qua! *nhăn răng*]
Qua một lúc, Úc Thừa trả lời, [Ha ha, không có gì, chuyện nhỏ thôi.]
Úc Thừa, [Cám ơn món quà của em.]
Hoài Hâm cười tít mắt, nhưng cô chẳng dây dưa, chỉ dùng một nhãn dán hoạt bát nhưng vẫn có chừng mực để kết thúc cuộc trò chuyện này.
***
Học kỳ này tuy ít môn, nhưng thời gian lại trôi qua khá nhanh, qua giữa kỳ, chương trình học bắt đầu tăng tốc, áp lực việc học cũng tăng theo.
Hoài Hâm bắt đầu “tu” trở lại, hội chị em hẹn đi quẩy cô cũng xin kiếu, thời gian biểu cũng được điều chỉnh đến mười hai giờ, cố gắng học tập ngày ngày tiến lên.
Nếu là mấy tháng trước cô sẽ không nghĩ đến chuyện nói chuyện với Vương Khả Hàn sẽ trở thành một trong những thú vui ít ỏi của mình.
Anh ta cực kỳ buồn cười, đã sến lại còn hay ra vẻ, là gương mặt vàng trong làng sến sẩm.
Lần trước, sau khi thi giữa kỳ môn Tiền tệ và Ngân hàng, lúc tám chuyện trên trời dưới đất, cô làm bộ than thở, [Công thức toán khó quá trời, có một câu em nghĩ mãi mới ra được.
QAQ]
Vương Khả Hàn trả lời, [Ha ha, xoa xoa không khóc nè, cho em mượn bờ vai của anh đấy ~]
Vương Khả Hàn, [Lần sau chúng ta cùng nhau tự học, anh sẽ kèm cho em!]
Qua một lúc, anh ta lại gửi một tấm ảnh mồ hôi đầm đìa sau khi chơi bóng xong, tự nhận là góc nghiêng 45 độ đẹp trai nhất, [Gửi tấm ảnh trai đẹp sang an ủi em nè ~]
Hoài Hâm, “…”
Oẹ, an ủi cái đầu mi ấy.
Quá trình đưa đẩy vui biết bao nhiêu, thế nhưng Vương Khả Hàn dần dần tham lam hơn.
Gã ta liên tục hẹn gặp mặt cô, Hoài Hâm từ chối hết lần này đến lần khác cũng khiến gã bắt đầu nghi ngờ.
Dĩ nhiên dù có nghi ngờ thì chưa chắc anh ta đoán được cô đến “câu” anh ta — anh ta vẫn chưa tới trình độ đó.
Cái mà Vương Khả Hàn lo chính là…!có thể avatar không phải là ảnh thật của cô.
Hành động che che giấu giấu của Hoài Hâm đã được anh ta lý giải thành…!cô đàn em này dùng ảnh đại diện giả nên không dám gặp trực tiếp, thế nên chỉ dám nén lòng hâm mộ mà giao lưu với mình trên mạng.
Tuy phần tình cảm này rất cảm động, tính cách của cô đàn em cũng khá thú vị, nhưng nếu điều kiện “phần cứng” không đủ thì Vương Khả Hàn cũng đành phải dừng tay, thời gian và công sức suốt hai tháng qua xem như đổ sông đổ biển.
Hoài Hâm lấy lí do sắp đi thực tập nên không có thời gian gặp mặt, anh ta bèn nghĩ tới cách thăm dò khác.
Vương Khả Hàn, [Hôm trước anh vô tình thấy một chiếc kẹp nơ bướm rất xinh, cảm thấy nếu để em cài lên thì nhất định là đẹp phải biết.]
Vương Khả Hàn, [Cho anh xin địa chỉ, anh gửi tặng em.]
Vương Khả Hàn, [Không được từ chối đâu đấy.
*đeo kính râm làm mặt ngầu*]
Tặng cô một món đồ cài tóc, lại bảo cô đeo lên rồi chụp cho anh ta xem có đẹp không.
Nếu đối phương vẫn kiếm cớ không chịu chụp, thế thì chân tướng ra sao cũng không cần phải đoán nữa.
Anh ta phải dừng lại kịp thời để đổi sang mục tiêu mới.
Vương Khả Hàn đã tính đâu vào đấy, không ngờ vừa đưa ra yêu cầu thì Lisa đã đồng ý ngay.
Anh ta hơi bất ngờ, lòng hiếu kỳ lại được khơi dậy.
Lisa gửi sang một địa chỉ, khu ký túc xá dành cho sinh viên đại học Thanh Hoa, vì trong trường có điểm nhận thay nên không có biển số nhà.
Vương Khả Hàn hơi khựng lại một lúc, sau đó đặt một món cài tóc nhỏ trên Taobao gửi về địa chỉ này.
Qua mấy ngày, anh ta thật sự nhận được một tấm ảnh đáp lễ.
– – Lisa cài kẹp nơ bướm của anh ta tặng, mặc chiếc váy lolita bé xinh, bắp chân trắng nõn nà xếp thành chữ bát ngồi trước gương, mỉm cười ngọt ngào bắn tim với anh ta.
Khi ấy Vương Khả Hàn cảm giác như có một luồng sức mạnh xông thẳng lên đầu, anh ta đầu hàng, cam chịu làm tù binh.
Anh ta thở dài gửi tin nhắn cho cô, [Đẹp lắm, mắt anh đúng là chuẩn thật.]
Lisa, [A a a a a em thích lắm ấy.
*xấu hổ*]
Lisa, [Quà đàn anh tặng xinh quá!]
Lisa, [*mèo con đỏ mặt.jpg*]
Hoài Hâm vừa gửi tin đi, phần mềm Xiaohongshu lại hiện lên một tin nhắn từ Kim Cô Lương, [Sao rồi? Anh ta tin chứ?]
Hoài Hâm ung dung bắt chéo chân, trả lời cô nàng, [Thành công mỹ mãn!!]
Vương Khả Hàn vẫn còn đang chìm đắm trong bầu không khí tình yêu bên kia, có đánh chết anh ta cũng không thể ngờ rằng, mình đã dây vào một “đường dây” gây án.
Hai tháng trước Hoài Hâm đã liên lạc với blogger tên Kim Cô Lương này, kể sơ lược tình huống của Lữ Du, xin phép được sử dụng mấy tấm ảnh hằng ngày trên Xiaohongshu của cô nàng.
Ban đầu cô chỉ mượn ảnh để gây chú ý với Vương Khả Hàn, không ngờ đối phương cũng là một cô nàng chất chơi, sau khi biết được mọi chuyện thì nổi giận đùng đùng, hai người bắt tay vẽ nên một kịch bản hòng trừng trị tên đàn ông xấu xa này.
Thỉnh thoảng Kim Cô Lương sẽ gửi cho cô vài tấm ảnh xinh xắn làm tài liệu, Hoài Hâm phụ trách thả thính đối phương, tận dụng mọi cách để đưa đẩy.
Quà của Vương Khả Hàn cô tạm nhờ một người bạn ở Thanh Hoa nhận giúp, sau đó gửi cho Kim Cô Lương.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của hai người, kế hoạch cuối cùng cũng thành công ở bước đầu tiên.
Kim Cô Lương: [Tiếp theo chúng ta làm gì nữa đây.
*hôn hôn*]
Bé Hoài, [Bước thứ hai –]
Bé Hoài, [Thả câu, chờ cá đớp mồi.
Đợi đến khi nó ghim vào thịt thì thu cần câu.]
Bé Hoài, [*Không nên tới gần phụ nữ, vì sẽ gặp bất hạnh.jpg*]
Kim Cô Lương, [Ha ha ha ha, cưng ác quá đi, mị thích lắm!]
Kim Cô Lương, [Mau cho mình xem phản ứng của anh ta đi.]
Bé Hoài, [Hai mươi phút trôi qua rồi mà anh ta vẫn còn đang vuốt đuôi, khen cậu đẹp đấy.]
Bé Hoài, [Chờ chút, để mình cap màn hình cho cậu xem.
*nhe răng*]
Bé Hoài, [*Hình ảnh*]
…
Kim Cô Lương, [Ha ha ha ha, cười muốn xỉu luôn!!!]
Kim Cô Lương, [“Em rất xứng với anh” là cái vẹo gì thế.]
Kim Cô Lương, [Má nó.
*nhe răng*]
Kim Cô Lương, [*Không nên tới gần phụ nữ, vì sẽ gặp bất hạnh.jpg*]
Hôm nay là chiều cuối tuần, Hoài Hâm học một lúc rồi đăng nhập vào QQ.
Cô vốn định tìm Úc Thừa tán dóc một hồi, không ngờ vừa online thì khung chat của anh đã hiện ra.
Lần này trực tiếp hơn trước — “Đối phương mời bạn tham gia cuộc gọi thoại”.
Ánh mắt Hoài Hâm khựng lại, cô chạy vọt ra ngoài đóng cửa phòng lại, sau khi bảo đảm không gian cực kỳ yên tĩnh, cô mới ấn nút đồng ý.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói ấm áp của người đàn ông, “Có tiện nói chuyện không?”
“Chẳng phải anh đã gọi sang rồi sao?” Hoài Hâm nhếch môi.
“Vẫn phải hỏi trước chứ.” Anh ung dung nói, “Dù sao quý cô tác giả đây cũng bận rộn đủ đường, tôi đâu thể tự tiện quấy rầy được.”
Hoài Hâm ồ lên một tiếng, cố ý hỏi, “Thế…!nếu em định nói chuyện với người khác thì sao?”
“Thế đâu có được.” Giọng anh hơi trầm, nhưng lại ẩn chứa ý cười, “Phải tuân theo quy tắc trước sau chứ, tôi vất vả xếp hàng, phải bảo bọn họ chờ đi.”
Cô khẽ hừ một tiếng, không nhận ra có vui vẻ vì được lấy lòng hay không, Úc Thừa mỉm cười, vờ hỏi ý, “Trò chuyện một lát nhé?”
Thái độ của anh cực kỳ tự nhiên, Hoài Hâm lại nhận ra có điều bất thường, nhưng cô không vạch trần, chỉ vờ miễn cưỡng đồng ý, nhưng anh muốn làm cái gì mới được.
Anh để cô tự quyết, gì cũng được, Hoài Hâm ngẫm nghĩ một lúc, hỏi anh muốn xem Friends không.
Series sitcom từng nổi đình nổi đám một thời vào những năm 2000, gần đây lại được quay thêm một số đặc biệt, fan phim vô cùng kích động.
Nhưng phải công nhận, bộ phim này quả thật rất hay, có vài tình tiết dù đã cũ nhưng nó vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, hễ nghĩ đến lại lại khiến người ta bật cười.
Hoài Hâm rất thích bộ phim này, tổng cộng 10 mùa với hơn 200 tập, cô xem đi xem lại cũng phải 4, 5 lần, có thể đọc ngược lời thoại một cách lưu loát.
Úc Thừa cũng xem không dưới một lần, đây là một bộ phim hài Mỹ điển hình.
Anh sang New York vào hồi cấp 3, lúc ấy bộ phim này đã kết thúc cũng gần được ba năm, nhưng độ hot vẫn không giảm, mỗi ngày đều có người đi tìm quán cà phê Central Park.
Anh đồng ý.
Hai người đều thuộc lòng tình tiết trong phim, Hoài Hâm thấy anh cũng chẳng quan tâm xem tập nào bèn chọn đại một tập, là tập cuối của mùa 4, trong đám cưới lần 2 của Ross ở London, Monica và Chandler bất cẩn xảy ra tình một đêm.
Hoài Hâm cực kỳ thích CP này, quá trình từ quan hệ bạn bè tiến lên quan hệ bạn tình, rồi sau đó trở thành người yêu của hai người vừa hài hước vừa ngọt ngào — Sau khi trải nghiệm lần đầu tiên tuyệt vời ấy, bọn họ rất muốn tiếp tục mối quan hệ này, nhưng một bên thì cảm thấy bạn bè với nhau mà làm vậy thì không đúng, một bên lại sợ người quen phát hiện.
Nhưng cảnh khiến khán giả bất ngờ nhất chính là cảnh Monical chui ra khỏi chăn của Chandler, tiếng vỗ tay và tiếng hò hét vang lên ầm trời.
Tập ở London còn có một phân đoạn đặc sắc – Rachel phát hiện mình vẫn còn yêu Ross, muốn nói cho anh biết lòng mình trước hôn lễ, nhưng lần lữa mãi cũng không dám nói nên lời.
Nhưng không ngờ, khi tuyên thệ trong hôn lễ, Ross vuột miệng gọi tên cô dâu thành Rachel, cô dâu cực kỳ mất mặt, cuối cùng hai bên chia tay trong không khí chẳng mấy vui vẻ.
Hoài Hâm thật sự tò mò, “Anh nghĩ Ross có thật là một người vô tâm không? Hay là nói anh ta vẫn nhớ mãi không quên Rachel?”
Úc Thừa cười khẽ, “Con người đều luôn giấu những ham m.uốn không thực tế vào tiềm thức bản thân, đồng thời cũng sẽ cố gắng kiềm chế nỗi nhớ nhung vào những lúc tỉnh táo nhất.”
Phải kiềm chế bản thân từng giây từng phút, đừng nói đến trường hợp long trọng như hôn lễ, xác suất xảy ra sai lầm phải bằng không mới đúng.
“Vậy nghĩa là vẫn còn quan tâm?” Hoài Hâm nhún vai, tặc lưỡi, “Nhưng cuối cùng anh ta vẫn lấy người khác.”
“Con người rất phức tạp, cảm xúc nhất thời không giống với tình yêu và hứa hẹn dài lâu.
Cói đôi khi chính bản thân chúng ta cũng đang tự lừa mình dối người.”
Biến “thích” thành “yêu”, lầm tưởng ham mu.ốn nhất thời thành khát vọng được ở bên nhau mãi mãi.
Lúc này, giọng Úc Thừa cực kỳ bình tĩnh và lý trí, Hoài Hâm hơi cúi mắt, khóe môi nhếch lên, “…!Thế anh đã từng lầm tưởng bao giờ chưa?”
“Chưa từng.” Có lẽ anh đang cười, “Vì đối với tôi, điều thứ hai chưa bao giờ tồn tại.”
Giọng Úc Thừa hờ hững, như dấu ấn mờ nhạt trên cát chưa kịp hình thành đã bị sóng biển xóa sạch.
Hoài Hâm muốn hỏi tại sao, nhưng chưa kịp lên tiếng, cô cắn môi, bất ngờ bị tình tiết hài hước trên màn hình giành lấy sự chú ý.
Sau khi từ London trở về New York, Monica và Chandler bắt đầu trò chơi hẹn hò lén lút, kết quả trong một lần đang trao nhau nụ hôn nồng nhiệt thì lại bị Pheobe và Rachel bắt gặp.
Chandler đành phải nói dối rằng mình vừa học được phong cách chào hỏi của châu Âu, trước khi đánh bài chuồn còn dùng cách này hôn hai người kia muốn tắt thở.
Một làn sóng cười ào đến, âm thanh nền và phản ứng của khán giả được thu trực tiếp tại trường quay, bầu không khí thoải mái này khiến suy nghĩ của Hoài Hâm càng bay đi xa, có vài đoạn chỉ nghe thấy giọng cười trầm thấp của Úc Thừa từ bên kia truyền đến.
Hoài Hâm cũng cười theo, dẹp mọi chuyện sang một bên, thoắt một cái đã xem được hơn một tiếng.
Khi chuẩn bị sang tập 6, cô mới kêu dừng.
“Này, anh đã thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Hả?” Úc Thừa hỏi lại.
“Chẳng phải vừa nãy anh không được vui hay sao?”
Điện thoại im lặng một lúc lâu, sau đó mới vang lên giọng cười thật thấp của người đàn ông, “Bị em nhìn ra rồi.”
“Đương nhiên.” Hoài Hâm không hỏi sâu, chỉ đắc ý hừ lạnh, tâng bốc mình không chút keo kiệt, “Tác giả cần phải có một trái tim thấu suốt mọi việc.”
Thế nên cô mới cố ý chọn một bộ sitcom nhẹ nhàng để cười cùng anh, dỗ anh vui.
Ý cười bên môi Úc Thừa càng sâu, càng lúc càng mất khống chế.
Một giây trước khi cúp máy, Hoài Hâm nghe thấy anh nói, “Bé à, hình như tôi bắt đầu lầm tưởng rồi, làm sao đây?”.