Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 19: Chương 19



Giọng người đàn ông vừa trầm vừa ấm, nhưng mọi người có mặt đều câm như hến, không ai dám hé nửa lời.
Ân Mạn quan sát Úc Thừa bằng ánh mắt hoài nghi, nhất thời cũng chẳng đoán được quan hệ giữa anh và Hoài Hâm là gì — Người đàn ông này trông cực kỳ anh tuấn, áo quần bảnh bao, vừa nhìn đã thấy khí chất bất phàm.
Lục Dư Gia lộ vẻ mặt phức tạp, nhìn Úc Thừa đăm đăm, muốn lên tiếng nhưng đôi môi cứ mím chặt lại, bực bội túm lấy ống tay áo của bạn gái.
Ân Mạn kịp thời nhận ra đây là nơi công cộng mọi người đều nhìn thấy, dù có giận cỡ nào thì hành vi hắt rượu lên người người khác quả thật có hơi quá khích.

Nhưng cô ta thật sự không nhịn được cơn tức kia, lồng ngực phập phồng như muốn nói gì đó, song lại bị Lục Dư Gia ngăn lại.
“Hoài Hâm, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi em, anh sẽ giải thích rõ ràng chuyện giữa chúng ta với Mạn Mạn…”
Sau đó anh ta nhìn Hoài Hâm thêm một lúc, rồi kéo Ân Mạn rời đi.
Lúc này Hạ Vũ Phi chạy đến từ hướng hai người họ rời đi, choàng áo khoác lên người Hoài Hâm.
Từ xa cô nàng đã thấy phía bên đây có tranh chấp, nhưng không biết vì chuyện gì, “Cậu không sao chứ?”
Hoài Hâm lắc đầu, “Cám ơn cậu, mình không sao.”
Hạ Vũ Phi âm thầm quan sát người đàn ông cao to bên cạnh, “Đây là?”
Hoài Hâm à một tiếng, sắc mặt tươi hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Úc Thừa.
Cùng lúc đó, anh cũng cúi xuống, bình tĩnh nhìn cô.
Hoài Hâm quả thật không ngờ tối nay lại gặp anh ở đây.

Anh làm việc ở Hong Kong, bay sang Bắc Kinh vốn là chuyện có thể gặp chứ không thể cầu, lần này chắc hẳn là anh đến đây công tác.
Nhìn nhau chỉ vài giây, Hoài Hâm hấp háy đôi mắt đong đầy ý cười, “Là sếp mình.”
Ánh mắt cô trong veo, sợi tóc mai hơi ướt, nhưng không hề che giấu vẻ đắc ý và vui mừng khi được người khác che chở, nháy mắt đã trở nên vừa ranh mãnh vừa lém lỉnh.
Hàng mi Úc Thừa khẽ rung, anh thoáng dừng lại vài giây, sau đó hơi hạ tầm mắt.

Đôi mắt hoa đào xuyên qua lớp thấu kính, đẹp đến lóa mắt.
“Vừa rồi sao thế?” Anh lên tiếng hỏi thăm.
“…”
Chuyện này nói ra thì hơi khó, dẫu ra sao cô cũng không thể để hình tượng bị sụp đổ, Hoài Hâm ngắt đầu bỏ đuôi, kể ngắn gọn chuyện của mình cho anh nghe, đến cuối còn hít mũi mấy cái, mặt ủ mày chau.
Bây giờ cô đang là “Oliva”, không phải là “Lisa”, tuy chuyện này hoàn toàn là do cô xui xẻo bị Lục Dư Gia làm vạ lây, nhưng có nhiều chi tiết không cần để Úc Thừa biết.

Tóm lại, cô chỉ cần bày tỏ mình là một cô gái đàng hoàng, không chen chân vào chuyện tình cảm của người khác là được rồi.
Hoài Hâm kết chuyện với giọng mũi nghèn nghẹt, “Cô ấy hiểu lầm em…”
Úc Thừa nhìn cô hồi lâu, sau đó mới lên tiếng, “Em có trở về tiệc họp lớp không?”
“Chắc là không rồi ạ.” Hoài Hâm cúi đầu nhìn mình, tự giễu, “Em thế này không tiện cho lắm.”
“Định về nhà hả?”
“Dạ.” Hoài Hâm khẽ ngước lên.
“Vậy để tôi bảo tài xế công ty đưa em về, vừa nãy tôi đã gọi rồi, giờ hẳn là tài xế đã đến trước cửa.”
Tâm trạng Hoài Hâm như đang ngồi tàu lượn siêu tốc từ trên đỉnh núi lao thẳng xuống đáy vực, buột miệng hỏi, “Ấy, thế còn anh Thừa thì sao?”
Úc Thừa dừng bước, không nói gì, nhưng bên cạnh lại truyền đến một giọng nói ngọt ngào, “Thừa tổng, anh đi đâu mà lâu thế?”
Một người phụ nữ xinh đẹp, chín chắn, nom chừng 27, 28 tuổi, vòng eo mảnh mai, trang điểm kỹ càng, váy đỏ ôm sát người, đôi hoa tai kim cương lấp lánh bên vành tai.
Trang phục trông không giống trong trường hợp bàn công việc.
Hoài Hâm nhìn bọn họ, cô gái kia cũng nhận ra tình hình bên này, mỉm cười bước đến chỗ Úc Thừa, “Có chuyện gì sao?”
“Không.”
Úc Thừa trả lời, trước khi rời đi còn nói với Hoài Hâm, “Tôi đã gửi số điện thoại của tài xế qua Wechat của em rồi.”
“Dạ.” Cô đáp.
Anh gật đầu, sau đó cùng cô gái kia sóng vai rời đi.
Hạ Vũ Phi trở về bàn tiệc thu dọn tàn cuộc, Hoài Hâm không để quên gì nên không trở về cùng cô nàng.
Tâm tư của cô vẫn còn lưu luyến trong cảnh tượng vừa rồi.
Cô ra khỏi hàng lang, vô thức nhìn qua đại sảnh.
– – Chẳng thấy anh đâu.
Hoài Hâm bèn gọi điện cho tài xế, hẹn gặp ở trước cổng chính nhà hàng.

Sau khi lên xe, cô mới phát hiện trên tay mình vẫn nắm chặt chiếc khăn tay của Úc Thừa, tuy nhiên đã bị dính rượu, hơi sẫm màu.
Cô duỗi tay khẽ mơn trớn, trộm nghĩ, không biết có giặt sạch được hay không.

Hoài Hâm về nhà, tắm rửa sạch sẽ, chuyện đầu tiên cô làm chính là xóa kết bạn với Lục Dư Gia.
– – Cô sẽ không bao giờ vấp ngã tại chỗ này thêm lần nào nữa.

Hoài Hâm lần lữa một hồi lâu, sau đó gửi tin cho Úc Thừa, [Anh Thừa này, hôm nay cám ơn anh đã giúp em.]
Hoài Hâm, [Khăn tay của anh ở chỗ của em, nhưng nó dơ rồi, sau khi giặt sạch em trả cho anh nhé?”
Đợi hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy anh trả lời lại.
Đang mơ màng đi vào giấc ngủ thì bất chợt tin nhắn của anh được gửi đến, [Ừ, không sao, không cần gấp.]
Thoát app Wechat, nhìn sang QQ, Hoài Hâm cụp mắt, hàng mi rũ xuống tạo thành một bóng mờ.
Có lẽ là do viết tiểu thuyết đã lâu, trong đầu cô dễ dàng nảy ra vô số lý do, tất cả đều hướng đến một vấn đề cực kì khiến người ta tò mò.
Lại qua một lúc lâu sau.
Hoài Hâm đưa tay quấn sợi tóc vài vòng, cuối cùng vẫn không bấm vào app.
Thời gian nghỉ đông được hơn một tháng, Hoài Hâm đã sớm lên kế hoạch trước Tết sẽ đi du lịch Tứ Xuyên một mình, ngắm cảnh, hưởng thụ khoảng thời gian yên bình, đồng thời tìm cảm hứng cho quyển sách tiếp theo của mình.
Thế là cô lên mạng tham khảo hành trình, bắt đầu lên kế hoạch.
Tối hôm đó, cô tìm Hoài Diệu Khánh nói chuyện, ban đầu ông không mấy đồng ý, “Con gái đi một mình nguy hiểm lắm! Ít ra cũng phải tìm bạn đi cùng chứ con?”
Hoài Hâm cười, “Ba à, chẳng phải trước đó con đã từng đi du lịch một mình đó sao? Cũng có sao đâu ạ?”
Hoài Diệu Khánh nghẹn họng.
– – Đó là trước đây mỗi lần cô nhắc đến toàn là lúc ông đang bận bịu, nghe tai này sang tai khác rồi quên ngay, đến khi nhớ lại thì Hoài Hâm đã quay về rồi.
Nhưng bây giờ chuyện này lại được quăng tới trước mặt, sao ông có thể mặc kệ cho được?
“Tóm…!tóm lại là không được, con định đi đâu?”
“Đạo Thành – Á Đinh ạ.”
“Chỗ đó đẹp thì đẹp thật, nhưng cao hơn mực nước biển rất nhiều, không có người đi theo chăm sóc, chẳng may con bị sốc độ cao thì phải làm thế nào? Bên đó đường núi gập ghềnh, con không rành đường xá không thể tự lái xe một mình, mà nếu thuê tài xế lái thay…!ở nơi vắng vẻ chỉ có hai người, nguy hiểm lắm…”
Ông “bô” vẫn nói mãi không chịu ngừng, đôi mắt Hoài Hâm ánh lên ý cười, cô bước tới ôm vai ông, “Ôi ba ơi ba! Ba cho con đi đi mà!”
“…”
Cô giở trò nhõng nhèo, “Con muốn đi mà!”
“…”

“Con hứa luôn, con hứa sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu.” Hoài Hâm nói, “Con sẽ nhờ bạn tìm tài xế đáng tin nhất, tối đến sẽ không tự tiện hành động một mình, ngoan ngoãn ở trong khách sạn, có được không ba?”
Cánh tay Hoài Diệu Khánh bị cô lắc qua lắc lại như sợi dây nhảy, ông cau mày, toan trì hoãn chiến thuật của cô, “Đợi lát nữa…”
Đúng lúc ấy, Triệu Viện Thanh bưng đĩa trái cây từ trong bếp bước ra, ngồi xuống cạnh hai cha con, “Con gái lớn rồi, cứ để nó tự quyết định đi, ông đừng giữ nó khư khư bên mình như thế.”
“Đâu phải ông không biết năng lực của con bé thế nào, năm ngoái chẳng phải nó còn tự đi New Zealand sao.

Chuẩn bị đâu vào đấy, lại còn mua quà về cho cả nhà nữa.”
Vẻ mặt Hoài Diệu Khánh vô cùng phức tạp, muốn nói rồi lại thôi.
Chuyến đi New Zealand kia Hoài Hâm tiền trảm hậu tấu, máy bay hạ cánh mới thông báo với ông.

Ông tức suýt ngất xỉu, nhưng cũng không thể cho người bắt con bé về, nên chỉ đành bảo nó giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi.
Trong chuyến đi, Hoài Hâm rất biết ý, thỉnh thoảng sẽ gửi vào nhóm chat gia đình vài ảnh phong cảnh ven đường, ảnh vui chơi, ảnh thức ăn ngon và vài chuyện thú vị.

Hoài Diệu Khánh vừa nguôi giận vừa thấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Con gái như đã lớn thật rồi.
Con bé có chủ kiến của mình, cũng có thể gánh vác được nhiều chuyện, không còn là cô bé con năm nào hễ nghe tiếng sấm là chạy nhào vào lòng ba mà trốn nữa.
Vợ và con gái mỗi người một bên mè nheo với ông, Hoài Diệu Khánh nhắm mắt, không biết phải làm sao.
– – Ông biết Hoài Hâm đã quyết tâm tới cùng.

Con nhóc này bướng rất bướng, nếu muốn gì thì phải làm cho bằng được, không cần biết là do tự thân cố gắng hay là quấn quít, mè nheo người bên cạnh.
Ông đành thở dài, “Được rồi, dù thế nào thì con phải nhớ giữ an toàn đấy.”
Hoài Hâm nghe thấy thế thì vui đến nhảy cẫng lên, hôn Hoài Diệu Khánh một cái như ban thưởng.
Ông vô thức che mặt lại, trông thấy vẻ mặt đắc ý vì gian kế thành công của con gái, đành bó tay với cô, “Thôi, đi ngủ đi, khuya lắm rồi.”

Từ khi được nghỉ đến nay, Hoài Hâm rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cô đã xem được vài bộ phim, thiết kế xong hành trình du lịch.
Tết năm nay rơi vào giữa tháng hai, cô dự định sẽ xuất phát vào cuối tháng một, chuyến đi kéo dài chừng bảy, tám ngày.
Khăn tay Úc Thừa là hàng đắt tiền, mà vết rượu vang một khi thấm khô sẽ càng khó giặt hơn.

Tối đó Hoài Hâm đã tự mình giặt một lần, sau đó lại mang ra tiệm giặt ủi giặt lại lần nữa, cuối cùng cũng sạch sẽ như lúc ban đầu.
Đó là một chiếc khăn cài túi áo vest màu tím đơn giản, khá xinh đẹp, cô không nỡ mang nó đi trả.

Nhưng ngẫm lại, nếu tóm được người rồi thì cô muốn bao nhiêu chiếc khăn thế này mà chẳng có?

Nghĩ thế, cô đã bình tĩnh trở lại.
Hoài Hâm bấm vào Wechat Úc Thừa, [Anh Thừa, khăn tay đã được giặt sạch rồi ạ!]
Hoài Hâm, [Hay là anh cho em xin địa chỉ, em gửi sang cho anh nhé? *nhe răng*]
Không lâu sau, anh trả lời, [Tôi không có chỗ ở cố định ở Bắc Kinh, gửi đến Hong Kong thì bất tiện, lần sau gặp lại nhau rồi gửi tôi sau cũng được, không cần phải gấp.]
Anh nói nhẹ như mây, dường như chẳng mấy sốt ruột.
Nhưng Hoài Hâm biết, nếu người ta đã nói thế thì có nghĩa là người ta chẳng quan tâm món đồ này có được trả lại hay không.
Anh hẳn là có rất nhiều mẫu khăn thế này, thiếu một cái cũng chẳng mất mát gì.

Hơn nữa chiếc khăn này đã bị người khác dùng qua, chắc là anh không muốn đòi lại.
Hoài Hâm cúi nhìn chiếc khăn tơ lụa mềm mượt trên tay, khẽ cười.
– – Cũng tốt, chí ít cô cũng đã đạt được ước nguyện giữ nó lại.
Đã một tuần trôi qua từ khi gặp Úc Thừa ở Vinh Lý Ký, Hoài Hâm thầm nghĩ đây là lúc lên QQ tìm anh.

Không ngờ chưa kịp hành động thì bên kia như có cảm ứng, tin nhắn được gửi sang.
Alvin, [Cùng xem phim nhé?]
Hoài Hâm nhếch môi, gõ chữ, [Khéo thật đấy.]
Lisa, [Em cũng đang định tìm anh đây.

*chớp mắt*]
Anh gửi tin nhắn thoại sang, giọng điệu uể oải, “Thật sao?”
Cô cũng chẳng chịu thua, làm nũng, “Đương nhiên rồi, hai ta ăn ý lắm đúng không?”
Úc Thừa khẽ khàng hít thở, mỉm cười, “Thế bé muốn xem phim gì?”
“Để em xem nào.”
Khóe môi Hoài Hâm cong cong, mang theo ý xấu.
Một thoáng sau, cô ấn nút ghi âm, hàng mi chớp chớp, hơi luyến láy âm cuối, thốt lên hai chữ.
“Sắc, Giới.”
Vài giây sau, cô cười hỏi, “Anh xem chưa?”
***
Nhật ký Ngỡ gà hóa thóc của Hoài Hâm: Đố mọi người anh già có để ý “bạn” của Lisa trong quán bar lần đầu gặp nhau và “bạn” của Hoài Hâm là một người không? =))).


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.