Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 39: Chương 39



Bắc Kinh về đêm đẹp vô ngần, đèn hoa rực rỡ trải dài không dứt.

Nhưng bóng đêm lại tựa như lớp lụa đen mỏng phất phơ che khuất tầm mắt.
Từ lần đầu gặp nhau ở Printer, Hoài Hâm chưa từng nghĩ tới quan hệ giữa cô và Úc Thừa có thể đi đến ngày hôm nay.
Mỗi một lần khoảng cách được rút ngắn đều là thành quả không ngừng cố gắng của cô.

Bây giờ nghe thấy lời này của anh, cô có cảm giác như ngã xuống vực sâu.
Khi là Lisa, cô sẵn sàng đắm chìm cùng anh, nhưng trở về thân phận Olivia, cô cần phải cân nhắc đến rất nhiều vấn đề thực tế khác.
Hoài Hâm bỗng thấy việc tạo ra thêm một tài khoản phụ đúng là tự bê đá đập chân mình.
Ký ức kết hợp giữa “Lisa” và “Olivia” hiển nhiên là mảnh ghép hoàn hảo nhất, nếu Úc Thừa biết được chân tướng, tình cảm của anh dành cho cô sẽ sâu đậm hơn bây giờ.

Nhưng nếu chỉ xét riêng lẻ từng cái tên thì nó lại trở nên không trọn vẹn, và một khi xác định quan hệ sẽ dẫn đến tình trạng “lá mặt lá trái”.
Anh thích sự nhiệt tình và cởi mở của Lisa, lại ưu ái sự hoạt bát và ngây thơ của Olivia, nhưng anh có thể dễ dàng từ bỏ một trong hai, bởi vì không có ai khiến anh thực sự để tâm.
Chẳng qua là do tối nay bọn họ đã chạm mặt nhau, cô lại đột ngột gặp biến cố, vì động lòng trắc ẩn nên anh mới nói với cô những lời như thế.
Điều cô muốn là trở thành người duy nhất của anh, không phải chỉ là lựa chọn tốt nhất, mà phải trở thành lựa chọn duy nhất.
Tối nay cả hai người bọn họ đều uống rượu nên chẳng còn tỉnh táo.

Hiện tại không phải là lúc thích hợp để đưa ra quyết định.
Không thể chỉ vì xúc động mà tiến thêm một bước.
Úc Thừa nói cô biết anh có ý gì, không nói thẳng ra là vì muốn cho cô có thời gian quyết định.

Hoài Hâm nâng điện thoại lên, đôi mắt đen láy đón lấy ánh trăng bàng bạc bên ngoài cửa sổ, cô nhếch môi đáp, “Em không biết.”
Cô cược Úc Thừa sẽ không dây dưa thêm.
Quả nhiên, cô nghe thấy tiếng cười khe khẽ của anh, dường như anh đang thở dài, “Thôi bỏ đi.”
“…”
“Khuya rồi, em hẳn cũng đã mệt.” Giọng nói dịu dàng như đang nỉ non truyền qua điện thoại, “Hy vọng bé Lisa tối nay có một giấc mơ thật đẹp.

Chúc em ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm nhé.”

Không biết có phải câu nói của Úc Thừa đã phát huy tác dụng hay không, tối hôm ấy Hoài Hâm có một giấc mơ tuyệt đẹp.

Cô vốn tưởng sau khi trải qua một ngày mệt mỏi thì sẽ nằm mơ lung tung.

Nhưng cô lại mơ về hồi còn bé, ba mẹ dẫn cô đi thả diều, bầu trời xanh thăm thẳm với những đám mây lững lờ trôi, đám cỏ xanh mươn mướt, con diều chim én màu tím bay lượn trên trời cao.

Sáng hôm sau, Hoài Hâm thức dậy với tinh thần sảng khoái, cảm xúc tiêu cực đều đã được gột rửa, quay lại tâm trạng vui vẻ.
Buổi sáng, Hoài Hâm hoàn thành vài công việc được giao, sau đó làm xong bài tập, đến chiều cô vào bệnh viện thăm Hoài Diệu Khánh.
Bác sĩ đề nghị ông nằm viện vài ngày để tiện theo dõi tình hình rồi về nhà tĩnh dưỡng sau.

Ba cô là người cuồng công việc, tính tình lại bướng bỉnh, một hai đòi về nhà cho bằng được.

Bác sĩ khuyên rằng thắt lưng của ông hiện giờ không thể ngồi lâu, lúc Hoài Hâm đến, cô nghe ba mình đang tranh luận với bác sĩ điều trị.
Thấy con gái đến, ông còn đòi con gái đến phân xử giúp mình.
Hoài Hâm và chú bác sĩ đẹp trai trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cô cười tít mắt, “Mình phải nghe lời bác sĩ thôi ba.”
Hoài Diệu Khánh vểnh râu trừng mắt, cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Triệu Triệt cũng rất hiểu chuyện, Hoài Hâm bận đi làm, cậu và cô thay phiên nhau đến bệnh viện chăm ba, thỉnh thoảng Triệu Viện Thanh sẽ đi cùng cậu, mang theo cơm nhà nấu.
Thứ ba phải đi Thượng Hải xem triển lãm, hôm ấy Hoài Hâm dậy thật sớm, thu dọn quần áo và sắp xếp hành lý.
Cô và Úc Thừa đã hẹn gặp nhau ở sân bay, khi vừa bước vào nhà ga sân bay cô đã trông thấy anh.

Người đàn ông mặc chiếc áo len cổ tròn màu xám đậm, khoác áo khoác trắng đơn giản, quần dài đen tôn lên đôi chân dài, trông rất khoẻ khắn và năng động.
Lúc Hoài Hâm nhìn về phía anh, vừa hay Úc Thừa cũng quay sang, cứ thế, giữa khung cảnh trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, cô và anh đã trao nhau một ánh mắt đầy ăn ý.
“Em đến rồi à?”
Ý cười ngập tràn trong mắt Úc Thừa, anh cẩn thận quan sát Hoài Hâm vài giây, mở lời một cách tự nhiên, “Tối qua ngủ ngon chứ?”
Hoài Hâm gật đầu, cong môi đáp, “Dạ.”
“Nhưng trong lòng cứ nghĩ đến chuyện sắp được đi chơi…” Cô vội che miệng lại, “…!sắp được đi công tác nên hơi háo hức.”
Đuôi mắt Úc Thừa hơi nhướng lên, ý cười càng thêm sâu.
Ánh sáng vừa đủ, lại đứng ngược sáng nên trông anh càng thêm điển trai, Hoài Hâm ngơ ngẩn trong giây lát, thấy anh đưa tay kéo hành lý của cô cực kỳ tự nhiên, cất giọng nhàn nhạt, “Đi thôi.”
Hoài Hâm nhìn chăm chú bóng dáng người đàn ông đi về phía trước một lúc, đôi mắt lặng lẽ cong cong, sau đó cô nhanh chân đuổi theo sau anh.
Lần này, Úc Thừa dẫn Hoài Hâm đến tham quan một triển lãm hợp tác thương hiệu IP về lĩnh vực tiêu dùng, được tổ chức tại trung tâm hội nghị và triển lãm quốc gia Thượng Hải, và có tới vài trăm công ty ngành tiêu dùng mở gian hàng để đấu thầu.

Thông thường, ở kiểu hội chợ triển lãm thế này sẽ có khá nhiều nhãn hàng có tiêu chuẩn khá cao tụ hội về đây, thế nên nhà đầu tư cũng sẽ cùng đến để xem xét có dự án nào thích hợp hay không.
Tuy nhiên, họ thường giả làm nhà cung ứng downstream hoặc nhà buôn, lợi dụng tài ăn nói của mình để tìm hiểu tin tức về dự án rõ hơn.
Hoài Hâm cảm thấy quá trình này khá thú vị, vừa vui vẻ chụp ảnh và note lại vừa nghe Úc Thừa cười nói với người phụ trách thương hiệu, lại khéo léo từ chối yêu cầu thêm Wechat của đối phương.
Cảnh tượng thế này trông anh có hơi hướm “chợ búa”, nhưng lại càng chân thật hơn xưa, chỉ cần đưa tay là cô có thể chạm tới.
Hoài Hâm bất giác ngắm nhìn nụ cười của anh, người phụ trách lướt mắt sang, bắt chuyện với cô, “Cô đây cũng làm về thương mại điện tử sao?”
“À không phải.” Hoài Hâm đón lấy ánh mắt của Úc Thừa, bình tĩnh tự tin “dát vàng” lên mặt mình, “Tôi là trợ lý của sếp.”
Như thấy Úc Thừa hơi khó “xơi”, người phụ trách thương hiệu đang nhiệt tình tìm người hợp tác bắt đầu đổi hướng, quay sang xin phương thức liên lạc của Hoài Hâm.

Cô phải dốc hết vốn liếng mới thoát khỏi “móng vuốt” của đối phương, sau đó vuốt ngực thở phào một hơi, than thở, “Không ngờ làm về đầu tư còn phải biết diễn nữa.”

Khi ấy bọn họ đã ngồi trên shuttle bus, xe đang lắc lư quay đầu, Úc Thừa lườm cô, cong môi đáp, “Đúng thế đấy.”
Ngừng lại một lúc, anh nói tiếp, “Nhưng em rất hợp làm ngành này.”
Câu này mới nghe thì không có vấn đề gì, nhưng nếu chịu khó ngẫm lại sẽ nhận ra anh có ý khác, Hoài Hâm trừng mắt với anh, mỉm cười đầy vô tội, “Chẳng phải do em học từ sếp cả sao.”

Hội chợ triển lãm có quy mô khá lớn, đến gần năm giờ chiều chuẩn bị đóng cửa mà bọn họ chỉ mới tham quan được một nửa, cũng may là vẫn còn ngày hôm sau, vừa lúc phù hợp với kế hoạch của họ.
Buổi tối không có lịch trình gì, khách sạn mà thư ký đặt giúp hai người là một khách sạn năm sao cao cấp.

Sau khi lên lầu cất vali, Hoài Hâm nằm co ro trên giường nghỉ ngơi một lúc, sau đó ngồi dậy, bước đến trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa nơi xa xa.
Tấm rèm cửa mỏng tang phất phơ như đang nhảy múa, phóng tầm mắt đã có thể ngắm trọn cả bến Thượng Hải, nhà cao tầng bên bờ san sát nhau, ánh đèn rực rỡ lấp lánh dọc bờ sông, vài chiếc tàu chầm chậm lướt đi, khung cảnh tựa như tranh vẽ.
Điện thoại đặt trên bàn trà bỗng rung lên.
Hoài Hâm cầm lên xem, là Úc Thừa, [Đi ăn cơm không? *Mặt cười*]
Đúng lúc cô đang thấy đói, rục rịch chuẩn bị tìm anh đây, đúng là ăn ý thật đấy.

Khóe môi Hoài Hâm khẽ vẽ lên một nụ cười, cô trả lời, [Được ạ, đi đâu ăn đây?]
Anh gửi tin nhắn thoại sang, thong thả cất giọng, “Em xuống lầu trước đã.”
Giữa đại sảnh có một đài phun nước trong nhà, Hoài Hâm đứng bên cạnh chờ anh, chẳng mấy chốc, Úc Thừa đã xách theo túi đựng laptop xuống tới.

Anh đã thay sang một bộ đồ khác, nhưng vẫn là mấy màu đen xám trắng theo phong cách thoải mái, gọn gàng và lịch sự.
“Em muốn ăn gì?” Anh nhìn sang, mỉm cười hỏi cô.
Trước mặt Úc Thừa, Hoài Hâm chẳng có tính tự giác là thực tập sinh chút nào, cô hoàn toàn nắm trọn đặc quyền quyết định, “Ăn đặc sản đi ạ, để xem bên này có món gì đặc sắc.”
“Được.”
Xưa nay Hoài Hâm thích nghiên cứu món ngon, thế là cô vui vẻ mở DianPing* lên lướt qua một lượt, bắt đầu xem xem có nhà hàng nào được đánh giá cao.

Sau khi chọn lựa kỹ càng, cô “chốt” một nhà hàng món Thượng Hải có uy tín lâu đời, nhà hàng tọa lạc trong khu trung tâm thương mại lớn đối diện khách sạn bọn họ đang ở, đi bộ tầm năm phút là đến.
* Dian Ping: là một website review đánh giá khá lớn của Trung Quốc, mọi người có thể chia sẻ review từ hà hàng, tiệm spa thú cưng hay tổ chức tiệc cưới (review đồ ăn đang là chủ đề chính của Dianping).

Từ 2015, nó đã được sáp nhập với Meituan.

Người dùng có thể đặt món ăn trực tiếp qua ứng dụng, săn vé khuyến mại tại các nhà hàng gần đó để sử dụng sau, đặt vé xem phim hoặc tham gia mua hàng theo nhóm.
Nhà hàng kinh doanh rất phát đạt, hai người chọn một bàn ở cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Úc Thừa mở laptop lên, nhẹ nhàng nói với Hoài Hâm, “Tôi xử lý chút chuyện trước đã, em cứ tự chọn món là được.”

Cùng anh ăn cơm biết bao nhiêu lần, mà cô lại rất nhạy về khoảng quan sát, cho nên có thể nói rằng cô hiểu khẩu vị của anh rõ như trong lòng bàn tay, cô cười đáp, “Không thành vấn đề ạ.”
Đồ ăn của nhà hàng này khá đúng vị, món cá lư Tùng Giang nổi tiếng khắp nơi vừa tươi vừa ngọt thịt, thịt kho tàu vừa mềm vừa thơm lại không ngấy, vịt bát bảo đậm đà mọng nước, hoàn toàn thể hiện đầy đủ sự hấp dẫn của những món đặc sản.
Úc Thừa vẫn tập trung làm việc, Hoài Hâm bới cơm cho anh, lại gắp đồ ăn bỏ vào chén của anh.
Động tĩnh không nhỏ, bàn ăn đầy đủ cả sắc, hương lẫn vị, anh ngước lên nhìn cô, Hoài Hâm tranh thủ nói ngay, “Anh Thừa à, hay là anh ăn cơm trước đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”
Úc Thừa thoáng ngừng lại, đóng laptop, khóe mắt hơi nhếch lên, “Ừm.”
View ở bàn này khá đẹp, chỉ cần quay đầu đã có thể nhìn thấy cảnh đêm mê ly bên bờ bên kia và dòng sông uốn quanh, phần nào khiến người đang bận rộn công việc cũng thoải mái hơn.

Hai người yên lặng ăn cơm, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Hoài Hâm ăn được một lúc, như chợt nhớ ra chuyện gì, “Anh Thừa này.”
“Hửm?”
Cô mím môi, nhẹ giọng hỏi, “Món này có phải rất giống vị ở quê anh không?”
Cô gái có hàng mi dài, đôi mắt trong veo dưới ánh đèn từ trên đỉnh đầu hắt xuống, ghế ngồi theo phong cách Trung Quốc, trên bàn bày toàn là món Giang – Chiết, sắc mặt cô nom khá tốt, hồng hào, đôi môi như bôi mật, trông cực kỳ có sức sống.
Úc Thừa ngẩn ngơ trong giây lát, anh nhớ đến con ngõ nhỏ sâu hun hút nhấp nhô mái ngói đá xanh, mỗi khi Tết đến, trên xà nhà sẽ được phủ đỏ bởi đèn lồng, khi được thắp sáng, ánh sáng phản chiếu cũng ấm áp tựa như bây giờ vậy.
Anh cụp mắt, khẽ khàng đáp, “Ừm, rất giống.”
“Thế quê anh còn có món gì ngon nữa không?” Hoài Hâm chống cằm, nghiêng người về phía trước, tò mò hỏi, “Anh thích ăn món gì nhất?”
Úc Thừa nhìn cô.
Đôi mắt anh đen lay láy, ánh mắt sâu thăm như phản chiếu ánh trăng bàng bạc bên ngoài cửa sổ, mang đến cảm giác lạnh lẽo, nhưng thoắt cái cảm giác này lại biến mất tăm không chút dấu vết, Hoài Hâm không kịp nắm bắt.
Một lát sau, anh cười, “Không khác mấy với những món trên bàn này, tôi đều thích cả.”
“Thật à.” Hoài Hâm mỉm cười đáp lại, “Em cũng thấy rất ngon.”
Cơm nước xong, chưa kịp đi thanh toán thì Úc Thừa lại nhận một cuộc gọi liên quan đến công việc.
Trong những công ty tài chính hàng đầu thế này, chức vụ càng cao thì cuộc sống cá nhân và công việc càng không thể tách rời.

Hoài Hâm thấy anh đang bận, bèn cầm hóa đơn ra quầy tính tiền.
Người gọi đến là ông chủ bất động sản Lương Duyệt, là khách hàng cũ khi anh còn làm ở MGS, có quan hệ khá thân thiết với Úc Thừa.

Nghe anh đã đến Bác Nguyên làm việc nên gọi điện đến chúc mừng, tiện thể giới thiệu một dự án của một người họ hàng, một nền tảng giao dịch bất động sản khởi nguồn từ Lương Duyệt.
Đây là một hình thức kinh doanh khá đặc biệt, tập hợp những công ty môi giới bất động sản cỡ nhỏ ở khu vực trung tâm trên thị trường, để bọn họ ổn định, cùng nhau hợp tác mua bán nhà mới và cũ, đồng thời chia sẻ tiền hoa hồng.
Nói một câu đơn giản chính là — phá vỡ data silo, xóa bỏ cách thức hoạt động độc lập của môi giới bất động sản trước đây, tạo ra một môi trường đôi bên cùng có lợi.
* “Data silo” là 1 nhóm dữ liệu thô mà một bộ phận, phòng ban có thể truy cập được nhưng bị cô lập với phần còn lại của doanh nghiệp đó.

Điều này dẫn đến sự thiếu minh bạch, thiếu hiệu quả và mất lòng tin bên trong nội bộ doanh nghiệp.
Đây là một ý tưởng mang tính sáng tạo trong ngành, nếu thật sự thành công thì có thể xem là sự sáng tạo mang tính đột phá.
Úc Thừa khá hứng thú, hẹn với ông ta cuối tuần gặp nhau rồi nói thêm, sau khi hẹn xong lại trò chuyện thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Cô nhóc kia đã tự mình chạy ra ngoài quầy thanh toán, giờ vẫn chưa quay lại, anh đang định đứng dậy đi xem thử thì bỗng có một người ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện.
“Hi, Thừa tổng, lâu rồi không gặp.”
Úc Thừa nhướng mày, “Joanne, sao cô lại ở đây?”
Hôm nay Cao Tĩnh Từ vẫn ăn diện vô cùng xinh đẹp, cười không ngớt nhìn anh, “Tôi còn định hỏi anh câu đó đấy.”
“Mấy hôm nay tôi đến đây xem biểu diễn thời trang với bạn, lát nữa sẽ ngồi du thuyền, nên là chọn một nhà hàng nổi tiếng ở bên đây ăn tối.” Cô đưa mắt nhìn về phía bờ sông Hoàng Phố, làm lộ ra góc nghiêng dịu dàng xinh đẹp, “Cảnh đêm ở bến Thượng Hải đúng là đẹp thật, có ở Bắc Kinh cũng khó mà gặp được.”
“Ừm.” Úc Thừa nhấp một ngụm trà, mỉm cười, “Đồ ăn ở nhà hàng này cũng khá chính gốc.”

Anh không trả lời câu hỏi của cô ta, Cao Tĩnh Từ nhìn anh chăm chú vài giây, dời tầm mắt xuống một bàn đầy đồ ăn, lại thoáng nhìn sang túi đựng laptop đặt bên cạnh, chợt vỡ lẽ, “Anh đi công tác sao?”
Lúc nãy cô ta đang định ra ngoài cùng bạn, không ngờ vừa quay đầu đã trông thấy Úc Thừa ngồi một mình bên cửa sổ.
Góc nghiêng của người đàn ông cực kỳ điển trai và rõ nét, sống mũi cao thẳng, cặp kính gọng vàng vắt ngang sống mũi càng lộ vẻ nhã nhặn, cấm dục.

Dù có đang ở trong nhà hàng kiểu Trung nhuốm đầy khói lửa nhân gian, ở anh vẫn toát ra khí thế kiêu ngạo, nghiêm nghị.
Tựa như vầng trăng tròn vành vạnh lửng lơ trên bầu trời kia, lạnh lùng thờ ơ chẳng màng tranh giành.
Cao Tĩnh Từ từng gặp biết bao nhiêu người đàn ông, đẹp trai, chín chắn, quyến rũ đều có cả, nhưng cô ta chưa gặp đươc người nào sở hữu cả hai loại khí chất đối lập nhau như thế — thi thoảng lại thân thiện khiến bạn có cảm giác anh cực kỳ chân thực, chỉ cần vươn tay đã có thể chạm đến, tiếp cận anh, lắng nghe tiếng lòng của anh; nhưng có đôi lúc anh lại xa cách vời vợi không sao với tới, nhưng lại có sức hấp dẫn khó nói thành lời.

Không cần thiết những chiêu thức dư thừa, anh có thể khiến người ta nảy sinh lòng tò mò muốn tìm hiểu anh sâu hơn.
Thế nên cô ta cảm thấy khó hiểu, nhưng lại lún sâu vào trong.
Hứng thú ban đầu bắt nguồn từ cảm giác đối đầu giữa kỳ phùng địch thủ, nhưng đến bây giờ, cô ta lại thấy anh rất khó nắm bắt.
Bữa tiệc ở Bắc Kinh lần ấy là cô ta cố tình mới Úc Thừa đến.

Đó cũng không phải là cuộc hẹn hò riêng tư, cô ta còn mời thêm vài nhân vật có mặt mũi đến, lẽ ra Úc Thừa chẳng có lý do gì để từ chối, nhưng cuối cùng anh vẫn không đến.
Cao Tĩnh Từ thật sự không hiểu, là một thương nhân, chuyện có lợi không hại thế này cớ sao lại không làm, dù đó là một đoạn duyên mỏng tựa sương mai, chẳng phải những người như bọn họ đều thế hay sao? Tìm vui khắp nơi, gặp dịp thì chơi, chẳng màng chân tình, chẳng cố kỵ điều gì.
Rốt cuộc Úc Thừa muốn gì, cô ta thật sự không đoán ra.
Tuy nhiên, với giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô ta rất rõ, từ bữa tối đầu tiên về sau, Úc Thừa hoàn toàn không có cảm giác gì với cô ta, đừng nói gì đến chuyện mong ngóng đến bước tiến sau đó.
Thêm chuyện sau khi anh rời khỏi ngân hàng đầu tư, công việc của anh chẳng còn liên quan đến cô ta nữa.
Cao Tĩnh Từ xưa nay vẫn luôn là người bất khả chiến bại, chuyện này khiến cô ta bỗng chốc nảy sinh cảm giác thất bại, nhưng cũng vì thế mà chấp niệm của cô ta càng sâu.
Lúc này, Úc Thừa nhìn thẳng vào mắt cô ta, thản nhiên đáp, “Đúng thế, tôi đến tham quan một hội chợ triển lãm.”
“Thế tối nay anh có bận gì không?” Đầu ngón tay Cao Tĩnh Từ quấn lấy một lọn tóc, nhếch môi hỏi, “Lát nữa bạn tôi có tổ chức một buổi party trên du thuyền, không biết Thừa tổng có rảnh đến đó dự một lúc không?”
Úc Thừa cong môi, ung dung nở nụ cười.
Anh chính là thế, dù có từ chối hay là đồng ý, thái độ cực kỳ đúng mực.

Trái tim Cao Tĩnh Từ như bị nhấc lên, đang lúc hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh, lại bất ngờ nghe thấy một giọng nói réo rắt vang lên ngay bên cạnh.
“Anh Thừa ơi, em thanh toán xong rồi!”
Cao Tĩnh Từ híp mắt, quay sang nhìn cô gái vừa ngồi xuống cạnh Úc Thừa.
Gương mặt tràn đầy thanh xuân, nhưng không biết sao nom có hơi quen mặt.
Lúc nãy khi nhìn từ phía xa, hình như cô ta có thấy cô gái này cùng đi với Úc Thừa, lúc ăn cơm cũng không có hành động gì quá mức thân mật.

Nếu là đi công tác thì hẳn phải là trợ lý mới đúng.
Cao Tĩnh Từ âm thầm thở phào một hơi, nhưng vẫn không dám lơ là.

Trái lại, Hoài Hâm nhìn cô ta, rồi lại nhìn sang Úc Thừa, nhếch môi hỏi, “Anh Thừa, đây là ai thế ạ?”
Giọng cô nhóc vừa nũng nịu lại thấp thoáng vẻ ngạc nhiên, cảm xúc nắm bắt vừa phải.
Úc Thừa tủm tỉm lướt mắt nhìn sang, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy cô nhỏ giọng làu bàu, “Chúng ta mau đi thôi.

Chẳng phải anh bảo sẽ đi xem phim cùng em sao, sắp trễ đến nơi rồi kìa.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.