Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 228: Ngoại truyện 5



Hội đèn lồng khá lung linh, cũng không biết còn có thể xem được bao nhiêu lần.

Lúc này Tiêu Đình Nghiên chắc chắn An Dương có tâm sự, hắn không biết là chuyện gì, dạo gần đây hai người rất ít khi cãi nhau, Tiêu Đình Nghiên cũng không hỏi ngay, hai người lại đi dạo hai vòng rồi mới trở về nhà.

Trong nhà ấm áp hơn nhiều.

Cởi áo choàng, sưởi ấm rồi làm ấm tay, mặt An Dương có hơi ửng đỏ, nàng ấy trực tiếp rửa mặt chải đầu, đổi xiêm y rồi chui vòng trong chăn, ngồi dưới ánh nến đọc một quyển sách.

Tiêu Đình Nghiên có chút thiếu kiên nhẫn, vốn hắn không phải người như thế, mà mỗi khi gần An Dương mới như vậy.

Hắn không nhịn được hỏi: “Dạo này ta có làm gì chọc nàng tức giận sao?”

An Dương sửng sốt, nàng ấy cũng chẳng tập trung đọc sách được bao nhiêu, ngẩng đầu nhìn Tiêu Đình Nghiên, lập tức lắc đầu: “Không có.”

Tiêu Đình Nghiên: “Chắc chắn là có, dám hỏi quận chúa, tiểu nhân đã gây ra chuyện gì, ngài nói ra được không.”

An Dương nói: “Không có gì đâu, chàng có muốn ngủ chưa, ta mệt rồi.”

Tiêu Đình Nghiên nói: “Nếu nàng không nói thì để ta đoán? Hai ngày trước ta có đi uống rượu, nhưng ta cũng đã rửa mặt chải đầu cẩn thận.”

An Dương: “Chàng có thể…”

Tiêu Đình Nghiên: “Hay là nàng đã xem lá thư kia?”

Chỉ còn nguyên nhân này.

An Dương quay đầu đi, thoải mái hào phóng thừa nhận: “Ta xem đó thì sao, cũng là chàng bảo ta xem mà, ta hy vọng những điều chàng viết trong thư là thật, hay là chàng cố ý làm cho ta xem.”

Tiêu Đình Nghiên muốn bật cười: “Triệu Vân An này cũng thật là biết móc mỉa, ta nói thật hay giả chẳng lẽ trong lòng nàng còn không rõ hay sao, nàng đúng là lòng dạ sắt đá đó.”

Môi An Dương giật giật, không có biện pháp đáp lời Tiêu Đình Nghiên.

Tiêu Đình Nghiên nói: “Bất quá, chuyện này cũng đã một tháng rồi, có phải là nàng yêu ta sâu đậm rồi không, khó mà kiềm nén tình cảm của mình, cho nên mới để ý chuyện ta nạp thiếp hay không nạp thiếp như thế.”

An Dương thật sự để ý, nhưng cũng không thái quá như Tiêu Đình Nghiên nói: “Chàng câm miệng được không.”

Tiêu Đình Nghiên thấy nàng ấy giận tái mặt, mặt đều đã đỏ lên, không hề được một tấc lại muốn tiến một thước: “Quận chúa, những điều ta nói trong thư đều là thật, vốn dĩ ta không muốn nàng biết. Chuyện hài tử thì cứ tùy duyên đi, cũng không phải là ta không muốn, nhưng nếu không có thì cũng chỉ có thể nói mệnh ta vô tử thôi.”

Tiêu Đình Nghiên giả vờ thở dài: “Tướng mạo này của ta, không có hài tử quả thật rất đáng tiếc, nhưng ta không mất thứ gì mà cũng cưới được nàng không phải sao.”

An Dương nghe xong thì phiền muốn chêt, nhưng lại muốn nghe nhiều hơn một chút: “Chàng có thể…”

Tiêu Đình Nghiên nói: “Nàng có chuyện gì thì cứ nói với ta một tiếng được không, ta đoán tới đoán lui rất mệt đó.”

An Dương nói: “Ta cũng không biết phải nói với chàng như thế nào.”

“Hài tử thôi mà, không có còn đỡ được khối việc, được rồi, nghẹn chuyện này thì cả năm đều không tốt đâu.” Tiêu Đình Nghiên qua đó xoa tay An Dương: “Không sao đâu, ta có cách mà.”

Tiêu Đình Nghiên rất không biết xấu hổ, trực tiếp tìm thái y xem bệnh, nói hắn có bệnh kín.

Chuyện này cũng không ai dám nói ra ngoài, mãi đến tháng sáu, thái y tới chẩn mạch bình an, thái y mới thấy trên đầu Tiêu Đình Nghiên hình như hơi xanh rồi.

Nhưng có hỉ chính là có hỉ, đứa nhỏ đến không dễ dàng, hai ngày sau bọn họ nhận được thư của Khương Đường, An Dương tất nhiên không thể đến tham dự tiệc trăng tròn.

Nàng ấy nói với Tiêu Đình Nghiên: “Nữ nhi của Đường Nhi không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào nhỉ, hài tử của chúng ta nhất định cũng đẹp, nếu là nam hài thì còn có thể kết thông gia, đính thân từ nhỏ, nữ nhi thì còn dễ thương hơn nha.”

Tiêu Đình Nghiên tất nhiên cũng không ý kiến, hài tử là chuyện nằm ngoài dự kiến, đương nhiên phải vui vẻ, nhưng hắn cũng lo lắng, tuy rằng có nhiều thái y ở đây, hơn nữa thái y cũng nói phá thai càng hại hơn nhiều, mãi đến chín tháng sau hài tử ra đời, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Là một nữ nhi, trắng trẻo đáng yêu, Tiêu Đình Nghiên vô cùng yêu thương.

Còn chuyện sinh nam nhi để kế thừa hương khói, Tiêu Đình Nghiên cảm thấy chẳng quan trọng, một nữ nhi là đủ rồi.

Khương Đường nhân lúc nghỉ đông tới Tây Tạng một chuyến, một là để quay tài liệu sống, hai là nghe nói bên ấy có vài nơi điều kiện vẫn còn khó khăn, cô định thử xem có thể thông qua phương thức video ngắn giúp đỡ người dân nơi đây cải thiện cuộc sống được không.

Ví như mua bán sự thu hút lượt tương tác của video ngắn, những cách này đều được.

Ngành cô học là thông tin khoa học kỹ thuật, thuần túy về khoa học kỹ thuật, chuyên ngành này có nhiều con trai, khi Khương Đường trả lời trường học cũng chưa từng nghĩ rằng chuyên ngành này còn cần phải viết mã code, nhưng khi năm nhất có thể chuyển chuyên ngành thì lại chỉ biết chơi, hối hận thì cũng đã muộn.

Các môn chuyên ngành của Khương Đường bình thường, trình độ ở mức không trượt môn, ngoài giờ cô có tiếp xúc với tự làm truyền thông, có mấy trăm nghìn fan, có lẽ sau này sẽ đi con đường này.

Cô thực sự thích thứ này, thích nấu ăn, thích mỹ thực, cũng thích chu du Nam Bắc.

Nửa đầu của năm hai Khương Đường thuê một căn phòng ở bên ngoài, quay video khám phá các quán xá, thi thoảng cũng sẽ tự nấu cơm.

Tiền cô kiếm được không nhiều, đã mua máy vi tính máy chụp hình, cộng thêm tiêu tốn rất nhiều tiền vào ăn uống nên có nhiều lúc còn phải thắt lưng buộc bụng.

Kỳ nghỉ đông năm nay cô muốn đi xa một chuyến, bèn đặt mục đích ở Tây Tạng.

Nơi này có văn hóa lâu đời, đồ ăn ngon cũng rất nhiều, người bản địa ăn thịt bò thịt dê nhiều, thực phẩm chính có cơm tẻ khoai tây, phong cảnh mùa đông ở đây thanh tú mỹ lệ, hơn nữa ít người tới, Khương Đường không thích đông người cho lắm.

Cô ngồi tàu hỏa đến Lhasa trước, sau đó chuyển sang xe khách đi tới một trấn nhỏ của vùng Ali, Khương Đường đã ngồi xe lửa cả một ngày một đêm.

Vì để tiết kiệm tiền Khương Đường đã mua ghế cứng, đồ đạc mang theo không nhiều, một cái vali bên trong đựng máy tính và quần áo, phần còn lại là ít đồ ăn, máy ảnh sợ va đụng nên đeo trên lưng, lần đầu tiên Khương Đường đi xa như thế nên ngoài phấn khích còn có chút căng thẳng.

Căng thẳng hơn một giờ đồng hồ thì biến thành khó chịu, ghế cứng ngồi không thoải mái, Khương Đường lại chỉ có một mình không ai trông coi túi đồ giúp cho nên cô không dám ngủ.

Nhưng may mà chỗ ngồi cạnh cửa sổ có thể trông thấy bầu trời bên ngoài.

Thời gian ngồi càng dài, càng đi lên phía Bắc, phong cảnh càng đẹp.

Bầu trời xanh thăm thẳm, tầng mây trắng tinh, nếu ngồi máy bay thì chắc chắn còn đẹp hơn, nhưng biết làm sao được Khương Đường chẳng có tiền.

Ngồi cả ngày trời, Khương Đường lại chuyển sang xe khách, lúc này mới đến vùng Ali.

Theo sự phát triển của kinh tế, nên trấn huyện ở đây phát triển khá tốt, nền kinh tế lấy ngành du lịch làm chủ, có điều đa số mọi người tới nơi này đều đến vào mùa hè.

Vùng Ali đất rộng người thưa, tuy phát triển khá tốt nhưng so với thành thị lớn thì còn kém xa. Bên ngoài trời rất lạnh, Khương Đường tìm một nhà nghỉ tốt nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau cô đeo máy ảnh đi về phía thôn làng nhỏ của nơi này.

Đường phố của thị trấn ở đây rất náo nhiệt nhưng nơi Khương Đường muốn tới không phải chỗ này.

Mấy chục năm nay thị trấn ở vùng Ali đã thay đổi từng ngày, nhưng ở một vài góc khuất tại đây vẫn có rất nhiều người già duy trì thói sống sinh hoạt tập quán ngày trước.

Khương Đường định tới những nơi đó thăm thú.

Thời tiết quang đãng nhưng cũng cực kỳ lạnh, thở ra một hơi là lập tức biến thành màu trắng trôi dạt như khói.

Có lẽ là mấy ngày trước đổ một trận tuyết nên tuyết trên nền đất rất dày.

Khương Đường sinh ra ở phương Bắc, nhà ở gần trường đại học đang theo học, nhưng cũng chưa từng thấy tuyết dày như thế bao giờ.

Ở những nơi khác nhiều lắm tuyết cũng chưa qua mu bàn chân, nhưng ở đây có thể đến đầu gối.

Gần đây cũng có hướng dẫn viên du lịch, là đám trẻ con địa phương không được đi học, phục vụ người du lịch qua đây kiếm thêm khoản thu. Giá cũng không đắt, một trăm tệ một ngày, ngoài hướng dẫn du lịch còn bao cả hai bữa cơm, nếu ở lại thì thêm năm mươi tệ nữa, ăn ở chỗ này rất rẻ cơ mà không thoải mái như nhà nghỉ.

Tuyết rơi ở nơi này khó mà lái xe được, muốn vào thì phải đi bộ vào, cảnh sắc quả thực rất đẹp, đâu đâu cũng là màu bạc trắng, như thể đắp cho đất trời một chiếc chăn màu trắng.

Cậu bé dẫn Khương Đường mặc quần áo Tây Tạng, lúc cười lên cực kỳ đẹp, Khương Đường khen cậu bé một câu, cậu bé đĩnh đạc bảo: “Chị gái cũng xinh.”

Khương Đường cũng điềm nhiên cảm ơn lời khen của cậu bé.

Nơi mà Khương Đường tới đã rất gần biên giới, sơn hải nơi xa dài dằng dặc, nhưng tới gần thì không phân biệt được con đường phía trước ở nơi nào, nếu không phải có người dẫn đường thì Khương Đường nhất định sẽ lạc hướng, chả trách khó lái xe đi vào.

Đi bộ xấp xỉ ba tiếng đồng hồ, chân sắp mất đi tri giác, mới tới nhà mà cậu bé dẫn đường ở.

Căn nhà ẩn mình trong tuyết, mái nhà đóng một lớp dày, bà của cậu bé mở cửa ra, trông thấy Khương Đường cũng không hề ngạc nhiên, có lẽ thường xuyên có du khách tới đây.

Nhưng bà lão không nói được nhiều tiếng phổ thông, vẫn luôn là cậu bé nói chuyện với Khương Đường.

“Chị ơi, bữa trưa chị muốn ăn gì?”

Khương Đường đáp: “Ăn gì cũng đều được, nhưng chị có thể quay chụp không, em yên tâm, không quay mặt người đâu chỉ quay bà em nấu gì, chúng ta ăn gì, cùng lắm là quay thấy tay một tí thôi.”

Cậu bé gật đầu, nhưng rồi lại nhanh chóng bảo: “Nhưng chị chụp xong phải cho em xem, em phải kiểm tra một lần.”

Khương Đường thấy cậu bé cùng lắm là mười một mười hai tuổi nhưng còn nhỏ đã rất hiểu biết: “Ấy là điều chắc chắn rồi.”

Cô không dám đảm bảo nhưng nếu video có thể thu hút sự chú ý, hoặc là bán đặc sản hoặc là quyên góp tiền, có lẽ còn có thể tiếp tục đi học.

Khương Đường điều chỉnh thiết bị máy ảnh, sau đó bắt đầu quay từ lúc bà nội rửa rau chuẩn bị đồ ăn.

Không có bố trí cảnh quay mà chỉ tập trung quay công việc dưới đôi bàn tay của bà.

Tay của bà nội hơi đen, nhưng nấu cơm rất sạch sẽ, rất tỉ mỉ.

Củ khoai tây màu vàng tròn xoe được cắt thành miếng, hầm cùng với thịt bò, bên trên phủ bánh ngô, là món ăn thịnh soạn hiếm có.

Ở đây trồng nhiều khoai tây, ăn cũng nhiều.

Bà nội hầm một ít, còn vùi trong bếp vài củ.

Cơm trưa nấu không nhiều, người già vẫn quen ăn khoai tây hơn, khoai tây trồng ở nơi đây rất tròn, lúc tách ra có màu vàng óng ả.

Trong khoảnh khắc nắp nồi mở ra, khói trắng bao phủ toàn bộ ống kính, đợi khói dày tản đi mới lộ ra hình ảnh rõ ràng.

Nước sốt vẫn còn bốc hơi nóng, nước sốt mang chút màu vàng nhạt, dầu mỡ không có nhiều, như là bị khoai tây mềm mịn thấm hết, từ ống kính trông có mấy phần vẻ đẹp phẳng lặng.

Thịt bò cũng ở trong nồi, lay động theo những bong bóng sôi lùng bùng bởi hơi nóng còn dư lại của bếp.

Những cảnh trong ống kính cực kỳ đẹp, mùi hương bên ngoài ống kính hòa quyện vào nhau, thu hút con người ta phải nuốt nước miếng.

Mùi thơm ngập tràn cả gian phòng, bà nội mỉm cười với Khương Đường.

Cậu bé nói với bà nội hai câu tiếng Tạng, vẻ mặt của bà nội dịu dàng, vẫy tay ra hiệu với Khương Đường sau ống kính: “Ăn cơm nào.”

Khương Đường gật đầu, vội vàng cất máy ảnh đi, rồi cùng ăn cơm với bà lão.

Đồ ăn rất ngon, khoai tây ăn còn ngon hơn món khoai tây ăn ngày trước, cực kỳ thích hợp để hầm, bỏ vào miệng cũng mềm mịn đến bất ngờ.

Khương Đường luôn tưởng rằng khoai tây không có hương vị của chính nó, chỉ có chút mùi thơm, hầm ăn thì thấy mềm, chiên thì giòn, những món kiểu như khoai tây chiên hoàn toàn dựa vào hương vị của gia vị. Vị nguyên bản mang theo vị chát của tinh bột, nhưng món này lại rất thơm, những chỗ không hấp dẫn giữa miếng khoai tây cũng rất thơm.

Trong thoáng chốc cô có thể quay khoai tây nhiều thêm, nếu có thể bán ra ngoài nhiều một chút là không lo kế sinh nhai rồi.

Bữa cơm này ăn rất đỗi thỏa mãi, còn ngon hơn mỳ gói của khách sạn.

Ăn cơm xong Khương Đường bắt đầu làm việc.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.