ửa sổ phòng khách sạn đóng chặt.
Gối và chăn trên sô pha phòng bên cạnh là cảnh tượng khác biệt, đồ đạc bị dịch hết sang một đầu, Thi Sách vùi đầu trong chăn, cưỡi mây đạp gió, không biết đêm nay là đêm nào.
Hơi thở đã không phân rõ, tiếng hôn nối tiếp hóa ra cũng có thể xấu hổ như vậy.
Thi Sách bị giữ eo, cơ thể bất giác tự cuộn lại, chân như nhũn ra, cô bất lực.
Sau một lúc lâu, Xá Nghiêm để mặt cô lên ngực cậu, ghé vào trên người cô không ngừng thở gấp.
Thi Sách tìm kiếm hơi thở, trước mắt cô vẫn choáng váng, chóp mũi đều là mùi hương thoang thoảng cô quen thuộc, môi run lên, lúc này ngay cả nói cũng không muốn nói.
Qua một lát, Xá Nghiêm lại bắt đầu hôn cô.
Không ngừng lặp đi lặp lại.
Có lẽ vĩnh viễn có thể sánh cùng trời đất, Thi Sách ngây người xẹt qua suy nghĩ này trong đầu.
Không biết qua bao lâu, Xá Nghiêm cuối cùng buông cô ra, kéo chăn, cậu kéo lên đùi, vẫn không nhúc nhích, cậu lại kéo Thi Sách một lần nữa vào trong ngực.
Thi Sách bình tĩnh ôm bụng cũng không rời đi, cô dán vào Xá Nghiêm nhắm mắt một lát, khi nụ hôn của Xá Nghiêm lại rơi xuống chóp mũi cô, cô mới mở miệng: “Anh có thấy ánh mắt chú anh nhìn em không?”
“Không.” Giọng Xá Nghiêm khàn khàn.
“Vừa rồi chú anh nói gì?”
Lúc tiệc cưới chấm dứt, Xá Hàn gọi Xá Nghiêm sang một bên.
Xá Nghiêm hôn môi Thi Sách, nói: “Hỏi tôi đêm nay ở đâu.”
“…… Hết rồi?”
“Còn có cái khác.”
“Cái gì?”
Xá Nghiêm sờ tóc Thi Sách, nhìn cô, một lúc lâu không hé răng.
“Ngủ rồi?” Thi Sách chọc cậu.
Xá Nghiêm bắt lấy ngón tay cô, lại hôn một cái, mới nói: “Bảo tôi tôn trọng em.”
Tôn trọng cái gì?
“…… À.” Thi Sách hiểu được, theo bản năng cách xa một chút, rời khỏi bụng Xá Nghiêm.
Cổ Xá Nghiêm đỏ lên, mím môi cọ gò má cô.
Thi Sách lại nằm một lát trong ngực Xá Nghiêm, “Nói không chừng mấy người bọn họ lại đang nói sau lưng chúng ta.” Cô nói.
“Ừ.” Xá Nghiêm thuận miệng nói, ánh mắt vẫn không rời Thi Sách.
Không thể vẫn ở mãi trên sô pha, đêm dài yên tĩnh, nên ngủ.
Thay phiên nhau rửa mặt, Xá Nghiêm ngủ sô pha, Thi Sách ngủ giường, đêm nay không cần bật TV, sau khi Thi Sách nằm xuống lại lăn qua lộn lại, không buồn ngủ chút nào.
Trên sô pha im ắng, cô không muốn đánh thức người, xốc chăn lên, cô nhẹ nhàng lấy ra tờ giấy viết tối hôm qua, lại cầm bút, chui vào trong chăn, mở đèn pin di động.
“Đang xem cái gì thế?”
Thi Sách một tay che giấy, người không lại đây, cô ở trong chăn, hơi ngạc nhiên.
“Không có gì.” Cô hỏi, “Đánh thức anh?”
Xá Nghiêm không đáp, cậu từ sô pha đứng dậy, đến gần Thi Sách, hỏi: “Đau bụng?”
“Không đau.”
Xá Nghiêm xoa đầu cô, lúc này mới chú ý tới giấy bút trong chăn cô.
“Đang viết à?”
“…… Ừ.” Thi Sách gấp tờ giấy, để xuống gối, “Ngủ đi.”
Xá Nghiêm không hỏi tiếp, cậu hôn Thi Sách, dịch xong chăn cho cô mới trở về.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Thi Sách và Xá Nghiêm ăn sáng xong rời khỏi khách sạn. Dựa theo kế hoạch sớm định ra, hôm nay Thi Sách muốn đi nghĩa trang.
Bốn năm năm không quay về, cô cũng vẫn không đến mộ bà, hai năm đầu cha cô còn gọi điện thoại chỉ trích cô bất hiếu, sau đó ông không nói nữa, đổi chính sách, để cho mẹ kế dùng sự dịu dàng.
Thi Sách rõ ràng, cha cô muốn cô trở về thăm.
“Giai Bảo kết hôn, mẹ kế em cũng biết, ngày hôm qua cha gọi điện thoại cho em.” Thi Sách đã mua đồ viếng mộ, không dùng hoa giả, bà nội xuất thân khổ, không thích nhất lãng phí.
“Gọi em về nhà?” Xá Nghiêm cầm thay cô.
“Đúng vậy, bảo em về nhà ăn bữa cơm.”
Hai người bước lên bậc thang, hôm nay là ngày tốt, nghĩa trang cũng có hoa quế, cảnh cô này đã nhiều năm không gặp.
Ở Lê Châu cô không có cảm giác mùa thu, dường như nhiệt độ vừa hạ đã bắt đầu mùa đông, chỉ có ở trong này, cô mới có thể cảm thấy thu đầy khắp núi đồi.
“Nói em trai em gái đều đã lớn, không thể về sau trên đường phố đụng tới cũng không nhận ra bọn họ.” Thi Sách nói.
“Em quay về sao?” Xá Nghiêm hỏi.
Thi Sách lắc đầu.
“Em cũng không còn hận ông.” Thi Sách nói, “Nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, giống như…… Bà em tồn tại là cầu nối giữa em và ông, bà nội không còn, em và ông thật ra giống như người xa lạ quen thuộc.”
Thi Sách ngồi xổm xuống, bày rượu thịt mua tới, từ trong túi lấy ra tiền giấy, Xá Nghiêm thay cô châm lửa.
Thi Sách trước kia bướng bỉnh, cô biết tật xấu của mình, chịu không được, tính cách cũng xúc động, thà rằng chính mình cũng bị thương, tuyệt đối không buông tha kẻ thù.
Cho nên rời nhà không trở về, thay tên đổi họ.
Mấy năm nay tuổi cô tăng dần, trải qua quá nhiều gió mưa, cô cũng hiểu chuyện hơn.
Cha mẹ không phải không thương cô, nhưng không quá yêu cô. Lúc bọn họ sinh ra cô căn bản chưa chuẩn bị làm cha mẹ, chờ bọn họ muốn lại gần cô, cô cũng đã trưởng thành, bọn họ không thân cận được.
Ví dụ như bà Thi Ái Nguyệt, so sánh thì bà với Ninh Như Cửu mới giống mẹ con, lúc bà Thi Ái Nguyệt vào nhà họ Ninh, Ninh Như Cửu mới năm sáu tuổi, đứa nhỏ không mâu thuẫn, lại thiếu tình thương của mẹ, tình cảm hai người tự nhiên sâu nặng.
Mà cô vẫn dựng rào chắn, cha mẹ đều không vào được.
Cha mẹ duyên mỏng, nhưng cuối cùng cũng không có thâm thù đại hận, Thi Sách nói: “Em nói với ông, lần này không có thời gian, lần tới sẽ ở lại, dù sao cũng không có trở ngại gì.”
Xá Nghiêm gật đầu, kéo tay cô cách xa đống lửa.
“A, không đốt tới.” Thi Sách nói.
Xá Nghiêm phủi tay cô, nói: “Còn lại để anh đốt.”
“Em cũng không phải trẻ con, vừa rồi là không chú ý.” Thi Sách lại lấy tiền giấy, “Sẽ không đốt tới tay.”
Xá Nghiêm giúp cô cùng đốt.
Thi Sách lại rót cho bà một chén rượu, Xá Nghiêm cũng học theo cô.
Gió lớn, khói lượn lờ.
Thi Sách nói: “Gọi người.”
Xá Nghiêm nhìn bia mộ: “Bà nội.”
Thi Sách cười.
Cô chống má nghĩ tới lúc kia: “Aiz, anh còn nhớ hôm bà đi, anh đến nhà em không?”
“Ừ.”
“Em nói sau này sẽ không ai gọi em là bảo bối.”
Xá Nghiêm nhìn về phía cô, vươn tay xoa mặt cô, khẽ gọi cô: “Bảo bối.”
Ngày đó cô không gượng dậy nổi, lúc này, mặt cô cọ ở lòng bàn tay Xá Nghiêm.
Nghĩ đến nghe được sẽ nổi da gà, nhưng có lẽ là giọng Xá Nghiêm thản nhiên, còn rất nghiêm túc, khiến cô cảm thấy lồng ngực bắt đầu nóng lên.
“Nói tạm biệt bà nội đi.”
“Đi rồi?”
“Ừ.”
“Tạm biệt bà nội.” Xá Nghiêm nhìn về phía mộ.
Thi Sách cười khúc khích, Xá Nghiêm cũng cười, xoa đầu cô. Thi Sách đứng lên, Xá Nghiêm phủi bụi cho cô.
“Dẫn anh đi nơi này.” Thi Sách nói.
Người bình thường có lẽ sẽ hỏi”Đi đâu”, tiếp đó Thi Sách có thể đáp “Đến nơi sẽ biết”.
Nhưng Xá Nghiêm chỉ gật đầu, không hề nghi ngờ đi theo Thi Sách.
Thi Sách một đường nhảy nhót, chỉ huy Xá Nghiêm lái xe đến công viên trò chơi.
Công viên trò chơi rất xa, phải mất tiếng rưỡi đi đường, vé vào cửa cô đã đặt ở trên mạng, lấy vé, cô mang theo Xá Nghiêm vào trong.
Vẫn đi đến cửa nhà ma, cô mới chỉ vào nói: “Anh đi phía trước, em ở phía sau.”
Xá Nghiêm nhìn cô.
Thi Sách đẩy cậu: “Đi nào.”
Tới bên trong, lúc ban đầu là một trước một sau, sau lại biến thành Xá Nghiêm một đường ôm cô, lúc Thi Sách đi ra trái tim còn đập rất nhanh, tuy rằng bị dọa vài lần, nhưng cô càng đánh càng hăng, hưng trí bừng bừng: “Lần sau lại đến!”
Nói xong cô lập tức ngậm miệng.
Xá Nghiêm nhìn cô cười, hỏi: “Tiếp theo đi đâu?”
Đúng lúc là thời gian cơm trưa, tiếp đó đi nhà hàng Đức.
Nhà hàng Đức này mở khi Thi Sách học năm ba, sau khi khai trương cô đã nói muốn đi, còn hẹn thời gian với Xá Nghiêm.
Có lẽ hẹn vào thứ bảy hoặc là chủ nhật, ngày đó cô nộp xong báo cáo nghiên cứu từ bên ngoài trở về, trước đó bọn họ gọi điện thoại đến đặt bàn mới biết phải giành quyết liệt thế nào.
Bọn họ thất vọng nói: “Vốn đang muốn mang cậu đi cải thiện thức ăn, hiện tại chỉ có thể đổi nhà khác.”
Thi Sách vung tay, gọi điện thoại cho Xá Nghiêm, hỏi cậu có đặt được bàn không.
Xá Nghiêm nói đã đặt xong, hiện tại cậu chuẩn bị xuất phát, hỏi cô mấy giờ đến.
Cô nói tạm thời trở về trường, hôm nay chỉ có thể hủy bỏ cuộc hẹn với cậu, còn hỏi cậu có cần hủy chỗ.
Cách nhiều năm, đây là lần thứ hai Thi Sách đến nhà hàng này.
Ăn no nê xong, Thi Sách xoa miệng, nói: “Tiếp đó đi leo núi?”
Xá Nghiêm mỉm cười: “Ừ.”
Đầu năm đón thần tài, nơi này miếu thần tài thực linh nghiệm, năm ấy cô và Xá Nghiêm hẹn năm giờ rạng sáng xuất phát, nhưng Thi Sách không thể dậy được, bà nội gọi cô mấy lần, nói Xá Nghiêm đã chờ ở phòng khách, cô vẫn không mở mắt ra được, hàm hồ đáp: “Vậy bảo cậu ấy trở về đi, không đi nữa.”
Chờ cô hoàn toàn tỉnh lại, sớm qua thời gian cơm trưa, thế giới trở nên trắng xóa.
Bà nội nói: “Tuyết lớn, cũng không biết đứa nhỏ kia làm như thế nào tới được, trên đầu quần áo toàn là tuyết.” Bà nói nhỏ, “Chưa tới năm giờ đã tới rồi, cũng không đi xe.”
Thi Sách đứng ở dưới chân núi, tay che trán, nhìn đỉnh núi.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chói mắt, tuyết trắng biến thành lá đỏ tràn đầy khắp núi, đến muộn vài năm, may mắn còn không quá muộn.
Xá Nghiêm dắt tay cô nói: “Đi thôi.”
Thi Sách đi theo cậu.
Bậc thang không khó đi, nhưng không chịu nổi đường dài, đi trong chốc lát cô bắt đầu thở, Xá Nghiêm dừng lại, cong lưng nói: “Đi lên.”
Thi Sách chống eo nói: “Bình thường không thành vấn đề, hiện tại em còn bệnh thôi.”
Xá Nghiêm quay đầu lại, dịu dàng nói: “Ừ, đi lên.”
Thi Sách nằm úp sấp trên lưng Xá Nghiêm.
Xá Nghiêm cong lưng, đi đường lại ổn, Thi Sách ôm cổ cậu, thế mà buồn ngủ.
Cô cảm thấy được chính mình đang nói mớ: “Năm ấy anh đi bộ tới nhà em sao?”
“Ừ.”
“Sao không gọi chú anh đưa?”
“Ban ngày chú phải làm việc, quá sớm.”
“Đi đường mất bao lâu?”
“Không lâu lắm.” Xá Nghiêm nghĩ lại, “Hơn một giờ.”
Thi Sách”Ừ”.
Lúc đó Xá Nghiêm mới chuyển nhà, cách nhà cô không quá xa, nhưng đi bộ cũng phải hơn tiếng rưỡi.
Cô hỏi: “Ra cửa đã có tuyết rồi?”
“Không.” Xá Nghiêm nói, “Đi hơn mười phút mới bắt đầu có tuyết.”
“Có phải rất lạnh không?”
“Đi đường không lạnh.”
“Trên đường có người không?”
“Không để ý.”
“Sau đó em không dậy, anh cứ như vậy đi trở về?”
“Ừ.” Xá Nghiêm dịch Thi Sách lên trên, nói, “Bà em đưa ô cho anh.”
“Không phải anh lại đi bộ về chứ?”
Xá Nghiêm lắc đầu: “Sáu giờ hơn có xe rồi.”
“Ừ.”
Thi Sách nằm úp sấp trên vai cậu một lát, sau đó dịch mặt về trước hôn cậu một cái.
Xá Nghiêm quay đầu lại.
Thi Sách: “Đi đường cẩn thận.”
Xá Nghiêm tìm môi cô, cũng hôn cô một chút.
Thi Sách cười, chụp bả vai cậu, lại cảnh cáo: ” Nhìn đường.”
“Ừ.” Xá Nghiêm lại dịch người cô lên, cười đi về phía trước.
Giữa tháng mười, lại là thứ hai thời gian làm việc, trong miếu thần tài không có mấy khách hành hương, Xá Nghiêm cõng người đến cửa miếu mới bỏ xuống.
Thi Sách cùng cậu đi vào quỳ lạy.
Thật ra bọn họ cũng không mê tín, nhưng loại cầu tài này không ảnh hưởng toàn cục, năm đó là tò mò thêm hợp với tình hình, hiện giờ là bù lại.
Xá Nghiêm không cầu sâm, lúc Thi Sách xin sâm hỏi cậu: “Bùa bình an của anh là từ đâu”
Xá Nghiêm nhìn cô, qua một lát mới nói: “Trước khi đi nước ngoài mợ cầu giúp.”
“À.” Thi Sách gật đầu, “Nhìn không ra chị Vương Oái còn mê tín.”
Xóc ra một sâm, Thi Sách đi xin giải thích.
Quan đế linh ký, thứ năm mười hai ký, thượng cát.
Thầy giải sâm rung đùi đắc ý nói: “Ngột tọa u cư thán tịch liêu, cô đăng thấp thoáng độ thanh tiêu; vạn kim hốt báo thu quang hảo, việc thuyền con độ Bắc triều.
Đây là nói vận may của cô tới rồi, ngay tại mùa thu này, đột nhiên vận may đến, vận may ở phương bắc, từ nay về sau cô sẽ một đường trôi chảy!”
Lê Châu ở ngay phương bắc.
Thi Sách nhét sâm vào túi, lúc đi ra cầm thêm tờ giấy.
Tờ giấy không lớn, rơi xuống đất liền mở ra, Xá Nghiêm thay cô nhặt lên, nhìn vài dòng, ánh mắt cậu rơi xuống trên mặt Thi Sách.
Thi Sách cũng không che giấu, thản nhiên nói: “Em nghĩ hai buổi tối, cũng không biết có quên hay không, anh kiểm tra một chút đi.”
Xá Nghiêm mở cả tờ giấy ra.
“Nhà ma……
Nhà hàng Đức……
Đầu năm đón thần tài……
……
……
……”
Nội dung không ít, viết viết vẽ vẽ, còn có ghi chú.
Thời gian rất lâu, ban đầu Thi Sách không nhớ nổi, trằn trọc, vắt hết óc, trí nhớ xa xôi mới dần bị sóng biển đẩy trở về.
Cô”lừa” Xá Nghiêm quá nhiều lần, có thuận miệng nhắc tới, có đổi ý, có quỵt nợ, chờ viết trên giấy, cô mới phát hiện tội lỗi chồng chất.
“Em còn đồng ý sẽ dự lễ tốt nghiệp, ” Thi Sách chắp tay sau lưng, đá viên đá bên chân, ” Cái này không bù được, những thứ khác, chúng ta có thể cùng bổ sung.”
Thời gian không có cách nào trở lại, nhưng tương lai vừa mới bắt đầu.
Xá Nghiêm gấp tờ giấy bỏ vào túi Thi Sách. Không lấy tay ra, cách túi, cậu khẽ giữ eo Thi Sách.
Gió thổi cây rung, núi không người, cậu cúi đầu hôn cô.
Hai ngày liên tiếp, Thi Sách và Xá Nghiêm đi khắp thành thị, thật ra ngày hôm sau là Xá Nghiêm đi, Thi Sách cả đường đều ngồi xe lăn.
Ngày thứ ba, sắp phải về Lê Châu, đám bạn cũ hẹn ở tiệm cơm, Thi Sách ngồi xe lăn xuất hiện.
Xá Hàn chỉ vào cô nói: “Cô được đấy.”
Thi Sách ôm quyền!
Giai Bảo cười bưng đồ ăn lên bàn. Thi Sách hỏi: “Sao không thấy mợ cậu đâu?”
“Chị họ tớ vừa về.”
“Lần này chị cậu ở lại mấy ngày?”
Giai Bảo nói: “Ngày mốt trở về, nói chờ Giáng sinh lại về.”
“Đến mùa đông rồi.” Thi Sách cảm thán.
“Không có cách nào.” Giai Bảo nói, “Chị ấy còn bận hơn tớ.”
Hôm nay tiệm cơm kinh doanh, thực khách nối liền không dứt, Giai Bảo là MC, quay lưng về sau, thật sự không ai phát hiện cô tồn tại.
Cạn hết chén, cơm cũng ăn hết, đám người rời đi.
Thi Sách ngồi trở lại xe lăn, Xá Nghiêm ở phía sau đẩy cô, Xá Hàn ngăn lại: “Đúng rồi, nói muốn đưa cháu quà, suýt chút nữa đã quên.”
Xá Nghiêm nhìn về phía chú mình, Thi Sách cũng ngẩng đầu.
Xá Hàn từ trong túi lấy ra một thứ đồ, Xá Nghiêm không hiểu.
Thi Sách túm lấy nghịch, cậu cúi đầu nhìn cô.
“Dây chống lạc trẻ em.” Thi Sách hỏi Xá Hàn, “Anh lấy sai rồi?”
Xá Hàn nhìn Xá Nghiêm, sâu xa nói: “Không lấy sai.”
Thi Sách suy nghĩ, híp mắt hỏi: “À, vậy có ẩn dụ gì?”
“Hỏi nó.” Xá Hàn nói.
Xá Nghiêm thấy Thi Sách cầm không buông, hỏi: “Em muốn không?”
“Muốn.” Không cần nói quá rõ.
Xá Nghiêm cầm hết đồ từ trong tay Xá Hàn, đưa cho Thi Sách.
Thi Sách đặt trên đùi, phe phẩy một đầu chỉ huy: “Đi thôi.”
Xá Nghiêm tiếp tục đẩy cô về trước. Cửa có bậc thang, cậu không để cho cô xuống, cầm xe lăn, dùng sức, nhấc lên lại nhẹ nhàng đặt xuống.
Thi Sách vững vàng rơi xuống đất, Xá Hàn ở phía sau”chậc chậc” lắc đầu.
Người tan, ca khúc vẫn còn, ca khúc năm đó còn ở trong tiệm nhẹ nhàng ngân vang:
“Đã lâu không gặp em,
Cũng không phải rất nhớ em.
Chỉ là thường xuyên có gió thổi,
Chỉ là lá rụng thường phi,
Chỉ là quên nói cho em,
You are everything to me
……”
Xe lăn cán qua lá rụng mùa thu, Thi Sách ngửa đầu nhìn về phía cây hoa quế ven đường.
Trở về đúng là lúc toàn thành phố đều là mùi hoa quế.
Gần tối ngày hôm sau, hai người cuối cùng trở lại Lê Châu, ăn xong, Thi Sách tắm rửa ngả đầu liền ngủ, ngủ thẳng đến ngày hôm sau, mặt trời lên cao cô mới dậy.
Cô còn buồn ngủ đi đến phòng khách, thấy người trên sô pha muốn đứng lên, gãi đầu nói: “Em không đói bụng.”
Xá Nghiêm mở cánh tay ra, Thi Sách ngồi bên cạnh, bị cậu ôm lấy.
“Đang nhìn gì thế?” Thi Sách hỏi.
Xá Nghiêm đưa máy tính cho cô xem: “Tìm nhà.”
“Tìm sớm như vậy?” Ngày hôm qua trở về, bọn họ mới nộp tiền thuê nhà hai tháng tiếp theo, tính toán sẽ ở thêm một thời gian.
“Ừ.” Xá Nghiêm hôn tóc Thi Sách, “Xem trước.”
Thi Sách nhích lại gần trong lòng cậu, tìm vài hình, mắt nhìn lên trên: “Đều là một phòng?”
Xá Nghiêm ấn ra một trang khác: “Nơi này là hai phòng.”
À, là cô hiểu sai. Thi Sách khẽ ho một tiếng.
Xá Nghiêm khẽ nhếch khóe miệng, lại hôn đỉnh đầu cô.
“Buổi trưa tổ chức tiệc tiễn Vu Na.” Xá Nghiêm nói.
Thi Sách hỏi: “Khi nào cô ấy đi?”
“Ngày mai.”
“Gấp như vậy?”
“Tiền thuê nhà đã đến kỳ.” Xá Nghiêm nói.
“Ừ……” Thi Sách suy nghĩ, “Các anh có tặng quà không?”
“Không.”
“Ừ.” Vậy là tốt rồi, cô không chuẩn bị quà.
“Quê cô ấy ở đâu?”
“Vân Nam.”
Thi Sách nói: “Rất xa, về sau gặp lại sẽ rất khó khăn.”
“Ừ.” Xá Nghiêm vẫn như trước chuyên chú xem nhà.
Thi Sách tựa vào trên người cậu, nhìn cậu nghĩ có lẽ Vu Na tới nơi này là vì cậu.
Mà cậu là vì cô.
Cửa lớn bị người đẩy ra, Khang Hữu Bảo và Đại Hoa xách túi mua sắm tiến vào. Khang Hữu Bảo ném chìa khóa xe lên bàn nói: “Sao tớ lái xe của cậu chả tự nhiên chút nào!”
Đại Hoa ở phía sau cậu nói: “Ai bảo xe thể thao của cậu đụng phải người ta?”
Thi Sách không hỏi Khang Hữu Bảo sao lại đụng xe, sự chú ý của cô bị chìa khóa xe trên bàn thu hút.
Chìa khóa xe là của Xá Nghiêm đích, trên tay cô cũng có một chiếc chìa khóa đã dùng giống y như đúc, nhưng hiện tại của Xá Nghiêm lại có thêm một tấm thẻ.
Thi Sách nhìn Xá Nghiêm.
Xá Nghiêm im lặng cầm lại chìa khóa trên tay, bỏ vào túi mình.
Thi Sách nhỏ giọng nói: “Anh cũng không sợ cộm?”
Tấm thẻ cao hai tấc, để trong túi không phải rất cộm?
“Không cộm.” Xá Nghiêm nói.
Đầu kia Khang Hữu Bảo đã nói xong với Đại Hoa: “Cậu xem bùa hộ mệnh của tớ hỏng rồi, khi nào chúng ta lại đi một chuyến đến Bolivia?”
Đại Hoa nói: “Một mình cậu đi đi, tớ không đi.”
“Tớ tìm Xá Nghiêm.”
“Cậu ấy cũng sẽ không đi.”
“Cậu có thể đại diện cho cậu ấy?”
“Chị Thi Sách không đi, cậu ấy cũng sẽ không đi.”
Khang Hữu Bảo để túi vào phòng bếp, nhìn phòng khách, nhỏ giọng nói: “Này, cậu nói chị Thi Sách thực sự không phải chị họ cậu ấy? Bọn họ rốt cuộc đã vượt lên khi nào vậy?”
Đại Hoa hừ một tiếng, liếc Khang Hữu Bảo, hiếm khi dùng một loại giọng khinh thường nói: “Cậu có nghe Xá Nghiêm khi nào thì gọi chị không? Cậu ấy vẫn luôn kêu tên mụ Khai Khai.”
Lại ghé sát vào, hạ giọng, “Cho nên trước đó có một lần cậu muốn đút lạc cho chị Thi Sách ăn, tớ kéo cậu đi, còn nhớ không?”
Khang Hữu Bảo mơ hồ nhớ rõ có chuyện như vậy.
“Lúc đó cậu đã nhìn ra?” Khang Hữu Bảo không dám tin.
“Nếu không thì sao?” Đại Hoa nói, “Cho nên sau này cậu đừng dùng quan hệ nam nữ trên người chị Thi Sách.”
“Lúc nào tớ nhắc quan hệ nam nữ chứ?!”
“Tớ biết.” Đại Hoa nói, “Dù sao về sau cậu phải chú ý lời nói và việc làm một chút.”
Hai người ở trong phòng bếp vừa làm vừa tán gẫu, một lát sau, Thi Sách và Xá Nghiêm cũng đi hỗ trợ.
Tới lúc cơm chiều, người đến đông đủ, Ngư Muội, ‘thích gây chuyện’ và Ái Đức Hoa cũng gia nhập vào, mọi người chúc phúc cho Vu Na.
Vu Na và mọi người thay nhau chạm cốc, uống đến say, cuối cùng cô ấy ôm Thi Sách, ở bên tai cô nói: “Hai người phải hạnh phúc.”
Thi Sách sờ đầu cô ấy, cô thật lòng thích cô gái nói như rồng leo, làm như mèo mửa trong phương diện tìm việc, nhưng đối với cuộc sống lại vô cùng nhiệt tình yêu thương.
Lúc chín giờ bọn họ bật TV, chuyên đề Thi Sách chế tác đã đúng hạn bắt đầu lên sóng.
Cô ngồi ở ghế mát xa, Xá Nghiêm ngồi ghế bên cạnh cô, vừa xem vừa nói chuyện với cô.
‘Thích gây chuyện’ ra sức ho, không ai để ý đến anh ta, anh ta tức giận dồn đan điền dùng sức ho, mọi người cuối cùng chuyển ánh mắt về phía anh ta.
Anh ta ưỡn ngực chỉ ghế mát xa nói: “Điều thứ ba ——”
Đến rồi.
Hai tháng này Thi Sách nghe được điều thứ nhất và thứ hai, còn chưa nghe đến nội dung thứ ba.
“—— cấm phát ra mùi chua yêu đương!”
Thi Sách mặc kệ, ấn ghế xoa bóp, tiếp tục mát xa, cô thảo luận với Xá Nghiêm: “Vừa nói gì? Phòng kia ở đâu?”
Mùa thu sắp kết thúc, Thi Sách cuối cùng nhìn trúng một phòng ở, cách đài truyền hình không xa, hai phòng ngủ một phòng khách, tiền thuê hơi cao, nhưng hai người bọn họ ở tính ra vẫn có lời.
Xá Nghiêm xem xong phòng thuê lại bắt đầu xem tin tức mua nhà, Thi Sách không xem cùng cậu.
Đi một bước nghĩ ba bước, điều này cũng nghĩ quá xa.
Ngày này, cây toàn thành phố đều được xử lý giữ ấm, mùa đông sắp đến.
Thi Sách xong tốp cuối cùng, vẫn cẩn thận chạy đi phỏng vấn với Xá Nghiêm.
Lần này lựa chọn về việc xăm hình khi chưa đến tuổi trưởng thành, có cha mẹ gọi đến đài truyền hình, con họ năm nay mới mười lăm tuổi, ai ngờ một ngày tan học về nhà, thế nhưng bị phát hiện trên cánh tay có hình xăm.
Thi Sách và Xá Nghiêm đi vào cửa hàng xăm phỏng vấn, chủ cửa hàng sầu mi kể khổ giải thích, xăm hình có quy định bất thành văn với trẻ vị thành niên, bọn họ sẽ không xăm cho trẻ vị thành niên.
Nhưng hiện tại nếu không xem chứng minh thư, căn bản khó có thể phân biệt.
Anh ta thừa nhận mình sai lầm, sẵn sàng tẩy hình xăm miễn phí cho đứa nhỏ.
Phỏng vấn thuận lợi chấm dứt, Thi Sách thu hồi microphone, duỗi lưng. Xá Nghiêm buông camera, không lập tức đi.
“Làm sao vậy?” Thi Sách hỏi.
“Nơi này có thể xỏ lỗ tai.” Xá Nghiêm nói.
Thi Sách: “……”
Mười phút sau, Thi Sách ngồi ở trên ghế, hai tay nắm chặt đặt lên đùi.
“Em, em sợ đau.”
Chủ cửa hàng nói: “Yên tâm, một chút cũng không đau!”
“Không được!” Thi Sách ngăn cản, “Đừng đừng, tôi sợ đau!”
Xá Nghiêm đứng ở bên cạnh chọc mặt cô: “Để anh?”
“Anh làm?” Thi Sách ngửa đầu, “Anh xỏ lỗ tai cho em?”
“Ừ.”
“…… Anh đừng hại em.”
“Không đâu.” Xá Nghiêm chỉ cho chủ cửa hàng lỗ tai, “Lúc ở nước ngoài tôi từng làm.”
“…… Sẽ không chảy máu chứ?”
“Không.”
“Cam đoan không đau?”
“Ừ.”
Thi Sách nhắm mắt, như tráng sĩ cắt cổ tay nói: “Vậy làm đi!”
Cô có thể cảm giác được cây đinh dần tới gần, tay đều phát run. Bỗng nhiên trên môi mềm nhũn, cô bình tĩnh, tiếp đó mở mắt ra.
Xá Nghiêm hôn cô, trên tay nhấn một cái.
Tách ——