Manh Thê Phúc Hắc

Chương 67: 67: Công Chúa Anh Quốc



Trong phòng khách tại biệt phủ Acacia, mọi người ngồi lại nói chuyện, chỉ có điều còn xuất hiện thêm một vị tiên sinh ngoại quốc và một vị phu nhân nhìn vô cùng trẻ trung xinh đẹp.
– Đây là ba mẹ con.

Còn đây là ba mẹ nuôi mà con đã nhắc tới.
Diệp Thiên trịnh trọng giới thiệu hai bên với nhau.

Vợ chồng Diệp Thiên Hải lịch sự cúi người một góc 45⁰ chào hỏi.

Vợ chồng người ngoại quốc kia cũng lịch sự đáp lại.
Vị tiên sinh ngoại quốc kia đứng dậy, người cúi 90⁰ tỏ lòng cảm kích.
– Cảm ơn hai vị đã không phản đối việc chúng tôi trở thành cha mẹ nuôi của hai đứa nhỏ khi chưa có sự đồng ý của anh chị.
Mộc An Tinh xua xua tay, phủ nhận.
– Chúng tôi mới là người nên cảm ơn mới đúng, nhờ có hai vị đây con gái tôi mới giữ được một mạng.
Đôi vợ chồng ngoại quốc có chút thất kinh, không hẹn mà gặp cùng đưa mắt nhìn Diệp Cẩn Dao ngồi phía bên trái, chỉ thấy cô vẫn trưng ra bộ mặt tươi tắn, khóe môi mỉm cười.

Đôi vợ chồng nhìn vậy liền hiểu ý thu tầm mắt về.
– Anh chị không cần khách sáo như vậy.

Vợ chồng tôi vẫn luôn mong có con gái, nhưng sức khỏe yếu không thể sinh thêm, nếu không nhờ hai vị dạy bảo tốt tôi cũng đâu thể có hai cô con gái theo ước nguyện được.

Chúng tôi coi hai đứa như con gái ruột, cứu Dao Dao là việc nên làm mà.
Vị phu nhân kia mỉm cười đáp lại.
– Phu nhân, bên phía hoàng gia gửi thiệp mời tới.

Ngoài ra còn có một tấm gửi riêng cho thiếu gia.
Một quản gia già đưa cho Thẩm Thanh một tấm thiệp trắng và một tấm thiệp vàng đính kèm một đóa hoa hồng đen được làm bằng đá cẩm thạch.
Thẩm Thanh quan sát kĩ.

Mấy năm gần đây phía hoàng gia đều không tổ chức sự kiện lớn nào bây giờ lại bất ngờ tổ chức tiệc mừng cho hai vị công chúa từ trên trời rơi xuống là có ý gì.

Lần tổ chức tiệc ra mắt hai vị công chúa trước không phải nói sẽ không tổ chức bất kì một sự kiện nào liên quan đến hai vị công chúa, nếu có nhất định sẽ tiết lộ danh tính và khuôn mặt thật hay sao???
Lần tổ chức tiệc lớn này, liệu có dụ ý gì hay không???
Thẩm Thanh cầm tấm thiếp đi gặp Lục Tử Dương.

Bộ dạng Lục Tử Dương bây giờ không khác gì một con ma men hôi hám, khắp phòng như một bãi chiến trường, đồ đạc tung tóe khắp nơi, vỏ chai, nước rượu vang vương vãi tựa như vừa có một cơn bão quét qua.
– CÚT HẾT ĐI!
Ánh sáng vừa chiếu vào trong phòng, người bên trong liền điên dại quát tháo, giọng nói khàn khàn cố gằn lên từng chữ.
Thẩm Thanh bất đắc dĩ thở dài, không quan tâm lời nói của người bên trong trực tiếp đi vào.

Đứng trước mặt con ma men kia, bà không nói hai lời đặt tấm thiệp vàng gắn hoa hồng đen cẩm thạch xuống trước mặt.
– Có người gửi con đó.
Đặt thiệp xuống xong Thẩm Thanh cũng không quan tâm điều gì nữa mà xoay người bỏ đi.
Lục Tử Dương hơi đưa tầm mắt về phía tấm thiệp.

Nhìn sắc vàng trên tấm thiệp Lục Tử Dương như người chết đuối với được sợi dây cứu mạng, ánh mắt không chút sức sống kia lóe lên tia hi vọng.

Hắn cẩn thận đưa tay với lấy tấm thiệp, nâng lưu như bảo bối.
Màu sắc đặc biệt này cũng chỉ Diệp Cẩn Dao mới thích.
Quả nhiên, thiệp được viết bởi Diệp Cẩn Dao.
Đến tiệc của Hoàng thất Anh quốc.
                    [Kas]                      
Cho dù mục đích Diệp Cẩn Dao gọi hắn đến làm gì, bữa tiệc này Lục Tử Dương nhất định phải đi.

Cuối cùng sau gần một tuần chờ đợi, bữa tiệc của Hoàng gia Anh đã được tổ chức.

Từ cửa cung điện những chiếc xe đắt đỏ thể hiện quyền lực lần lượt tiến vào, các vị gia chủ, phu nhân, công tử tiểu thư từ các gia tộc có tiếng tăm hoặc lâu đời bước xuống, toàn thân lễ phục cao cấp toát lên vẻ sang trọng quý phái.

Trước ánh đèn Flash của cánh phóng viên không một gia tộc nào để bản thân mình thua kém.
Bên trong bày trí xa hoa lộng lẫy, ánh đèn chiếu sáng cả sảnh tiệc, tiếng đàn piano du dương êm dịu, tất cả đồ đều được làm bằng bạc và gốm sứ trắng, tiếng nói cười xã giao đan xen.

Âu Dương Vương mang tâm trạng phức tạp đến tham dự, từ một góc nhìn ngó xung quanh, vừa chạm mắt thấy bóng dáng Lục Tử Dương liền đi đến.
– Còn tưởng cậu không đến chứ???
Lục Tử Dương tối sầm mặt ném cho Âu Dương Vương một cái nhìn rồi lại nhìn đi chỗ khác.
– Cẩn Dao muốn tôi đến!
Hai chữ Cẩn Dao thoát ra từ Lục Tử Dương có phần mong chờ hơn.

Mà cũng hai chữ này dọa Âu Dương Vương thần hồn thất lạc.
Lục Tử Dương này, chắc không bị điên chứ???
Âu Dương Vương bất giác đặt tay lên vai Lục Tử Dương, vỗ vỗ.
– Cậu u uất quá sinh ảo giác à??? Tôi biết cậu không thể chấp nhận sự ra đi của Diệp Cẩn Dao, nhưng nghĩ thoáng chút…
Chưa để Âu Dương Vương nói hết, Lục Tử Dương đánh gãy lời.
– Ai nói cậu Cẩn Dao chết rồi???
Âu Dương Vương ngẩn người.
Không phải sao???
Mọi người đều biết mà!
– Lẽ nào không phải sao???
Âu Dương Vương hoài nghi dè dặt hỏi lại.

Dường như còn có chút mong chờ sự khẳng định từ Lục Tử Dương.
Một giọng nói nam tính, trầm khàn vang lên phá tan tiếng ồn ào của khách mời, phá vỡ sự mong đợi từ Âu Dương Vương.
– Quốc Vương và Vương Hậu tiến vào.
Là hai người ngoại quốc đã nói chuyện với nhà họ Diệp.

Họ từ trên cầu thang đi xuống, cao quý mà trong sạch.
Vua Louis Đệ Tam và Vương hậu Davina.
– Hân hạnh được diện kiến Quốc Vương bệ hạ.
Khánh mời đồng thanh hô vang cả hội trường.
– Hoàng thái tử Poseidon Hallow Angel Louis tiến vào.
Một lần nữa giọng nói kia lại vang lên, Poseidon một thân tây phục trắng, mái tóc vàng được chải chuốt gọn gàng.

Anh cao lãnh từ cầu thang bước xuống.
– Và giờ đây hãy cùng chào đón sự xuất hiện của nhân vật chính, Đại công chúa Ariel Hallow Angel Louis và Nhị công chúa Violet Hallow Angel Louis.
Từ trên cầu thang hai thân ảnh yêu kiều xuất hiện.

Một người khoác trên người bộ lễ phục cao cấp – một bộ lễ phục đen trễ vai, trên cổ là vòng choker gắn một bông hoa hồng đen, phần váy phồng hai lớp ngắn ngang đầu gối, một lớp vải ren, một lớp vải tơ tằm, sau lưng là một chiếc thắt nơ,…Một người mặc bộ đồ của quân phục quân đội được may bằng vải cao cấp.
Người mặc quân phục dìu tay người mặc lễ phục từ từ bước xuống, rõ là cùng huyết thống nhưng lại cho người xem cảm giác xứng đôi đến trầm trồ.
MC chờ hai người bước xuống liền chuyển mic cho Hoàng Thái Tử.
– Đây là lần thứ hai hai đứa em gái của ta xuất hiện trong bữa tiệc thượng lưu, mong các vị quý khách ở đây lượng thứ nếu họ có lỗi gì!
Poseidon trả mic lại cho MC.
– Và giây phút chúng ta mong chờ nhất đã đến, gương mặt thật của hai vị công chúa tôn kính sẽ được hé lộ như đã hứa.
Hội trường rơi vào tĩnh lặng, ngay cả một tiếng thở nhỏ cũng dễ dàng phát hiện ra được.

Bởi hai vị công chúa ngay từ khi xuất hiện đã đeo mặt nạ, lâu dần lộ ra tin đồn dung nhan hai vị công chúa xấu xí.

Tuy không nói ra nhưng trong lòng ai cũng nhận định tin tức này.

Khi chiếc mặt nạ được từ từ dỡ xuất, mọi người kinh ngạc không nói thành lời, ai lấy mắt chữ A miệng chữ O.

Ẩn sau lớp mặt nạ lại là bạn gái cũ của Lục tổng đại danh.
Thẩm Thanh hua hua tay đánh vào người Lục Tử Dương vẫn đang ngó đông ngó tây.

Lục Tử Dương bị làm phiền mi tâm nhíu chặt nhưng vẫn theo hướng chỉ tay của Thẩm Thanh nhìn lên.
– Chắc mọi người không còn xa lạ gì với tôi nữa đúng không? Đúng vậy, tôi chính là bạn gái cũ của Lục tổng.

Còn đây là em gái tôi.
Diệp Cẩn Dao tự tin giới thiệu, cũng biết em gái không thích nói nhiều liền tiện giới thiệu luôn.
Ở đây ai ai cũng biết vì sao lại có sự xuất hiện của hai cô công chúa này, nhưng lại chưa từng tưởng tượng ra chuyện này.

Thế cũng quá trùng hợp đi.
Quốc vương và Vương hậu cưng sủng ngắm nhìn hai vị công chúa khó khăn lắm mới nhận nuôi này.
Ba năm trước trong một lần đến Mỹ, họ bất ngờ gặp khủng bố, họ lã súng liên tục bất chấp người dân vẫn ở đó, cho dù lực lượng vũ trang hộ tống có ở đó cũng không phải đối thủ của đám khủng bố đó.

Khung cảnh trước mắt nhuốm màu đỏ bi thương, xác chết la liệt trên đất.
– Mời hai vị điện hạ xuống xe và đi theo tôi.
Trước khi Quốc Vương và Vương Hậu kịp xuống xe, một tiếng đoàng dọa mọi người giật mình, tên lão đại trước mặt Quốc Vương đầu tóe máu rồi ngã xuống.
– Thả họ ra.
Một giọng nói máy móc vang lên, hiển nhiên là đã qua xử lí.

Khoảng chục tên khủng bố còn lại hoang mang tìm vị trí kẻ địch, nhưng chưa đợi họ tìm thấy lần lượt đạn bắn ra từ tứ phía xử lí từng tên một, cứ thế giết hết một lượt.
– Hai người không sao chứ???
Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên từ hai đuôi xe ở hai phía khác nhau xuất hiện, trên tay vẫn cầm súng loại SVD của Nga.
– Không…không…sao!
Vương hậu vừa trả lời thì liền ngất đi làm Quốc Vương vô cùng hoảng loạn, Diệp Thiên cầm tay vương hậu bắt mạch.
– Là do tinh thần căng thẳng đột nhiên được thả lỏng nên mới ngất đi thôi, không sao đâu! Vậy giờ bọn cháu đi đây!
Quốc Vương vội nắm lấy tay Diệp Thiên cản họ lại.
– Hai cháu có thể để lại cách liên lạc không???
Diệp Cẩn Dao từ chối nhưng dưới sự bám riết của Quốc Vương cuối cùng bọn họ vẫn phải thỏa hiệp, để lại số điện thoại sau đó đi về phía sau chiếc xe của hoàng tộc sau đó dần biến mất.
Ở một đoạn đường cách đó khá xa, dòng xe tấp lập bị tắc đường kéo dài không thấy điểm cuối, Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên mở cửa bước vào một chiếc xe ô tô đã cũ.
            ********
Bí mật nhỏ: Nhặt được chú chó bám người.
Diệp Thiên, 18 tuổi, sinh viên năm 2 đại học Y.
– Chết rồi, sắp muộn rồi!
Trời đã bước sang thu, buổi tối gió lạnh mơn man thổi, mái tóc người thiếu nữ tung bay theo từng nhịp chuyển động.

Diệp Thiên vội vã chạy băng băng trên vẻ hè, không ngừng ngó xuống nhìn đồng hồ.

Trong lúc không để ý, Diệp Thiên bị vấp phải một thứ gì đó trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Theo phản xạ có điều kiện, Diệp Thiên đưa tay về phía trước lộn người một vòng tiếp đất một cách an toàn.
Đứng vững được trên mặt đất, Diệp Thiên nhìn ngó xung quanh, đập vào tầm ngắm của cô là mĩ thiếu niên với mái tóc trắng hiếm có, ngũ quan tinh xảo, trẻ trung.

Mĩ thiếu nam ấy nằm ngất ngưởng giữa lối đi tựa như chàng bạch mã đang say giấc nồng.
– Này anh, anh gì ơi???
Diệp Thiên lay lay người chàng trai nhưng không có động tĩnh gì chỉ có thể bất lực lôi gọn vào một mái hiên gần đó.

Cô lục tìm trên người chàng trai, cuối cùng từ trong túi áo thể thao móc ra được một chiếc điện thoại.

Vừa gọi vào số lưu biệt danh mẹ, truyền đến tai là tiếng rên la của một người phụ nữ, tiếng va chạm và chửi rủa của một người đàn ông.

Nếu nghe kĩ hơn có thể còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp của ai đó, có vẻ như là của người bắt máy.
– Anh ơi, dượng…dượng lại đánh mẹ nữa rồi!
Từ bên kia đầu dây một giọng nói yếu ớt truyền đến, sợ hãi cầu cứu.

Diệp Thiên cau mày.
– Anh em giờ có chút chuyện, em trốn kĩ vào trước đã.
Trong bệnh viện, từng giọt từng giọt chất dinh dưỡng truyền vào người mĩ thiếu niên, Diệp Thiên ngồi bấm bấm điện thoại chờ đến lúc tin tức cô cần gửi đến liền bấm vào xem.

Trong tin gửi đến là thông tin của chàng thiếu niên kia.
[Tên: Lãnh Nam
Tuổi: X( chưa xác định rõ)
Nghề nghiệp: Nhân viên thực tập công ty Y ( tuổi: 24)
Dân boxing chợ đen ( tuổi: 30)
Gia đình: Cha mất sớm, mẹ lấy người khác.

Dượng suốt ngày rượu chè gái gú, mẹ là nhân viên quán lẩu ( mắc ung thư dạ dày), em trai 12 tuổi bị gãy chân.
Hết.]
Diệp Thiên trả tiền viện phí xong rồi rời đi.
Hôm sau, trường đại học Y, Diệp Thiên đi cùng Diệp Cẩn Dao ra ngoài trường.

Ngoài cổng trường đông nghẹt người, tiếng bàn tán sôi nổi, Diệp Thiên khó khăn lắm mới len được ra ngoài, cô nắm tay Diệp Cẩn Dao rời khỏi đám đông.
– Diệp…!Diệp cô nương.
Lãnh Nam vừa vẫy tay vừa chạy lại phía Diệp Thiên.

Anh thở hổn hển lấy hơi, đứng ngay ngắn.
– Cảm ơn cô đã giúp tôi trả viện phí, đây là số tiền viện phí hôm qua…
Lãnh Nam vội móc trong túi quần ra một xấp tiền nhỏ nhàu nhĩ.

Diệp Thiên vẫn vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.
– Không phải anh cần nó hơn tôi sao???
Diệp Thiên không thể hiểu, người trước mắt này vốn chẳng dư giả, lại vô cùng cần tiền vậy mà vẫn tìm cô chả lại tiền viện phí, chẳng phải cứ coi như không biết có phải hơn không??? Này là ngốc à???
Lãnh Nam như bị nhìn thấy tim đen, trong thoáng chốc mím chặt môi nhưng thoáng cái lại trở lại vẻ điềm tĩnh.
Đúng thật anh cần số tiền này, nhưng anh vẫn có đạo đức.
– Đừng lúc nào cũng cam chịu.

Nếu một ngày nào đó anh muốn thay đổi cuộc sống hiện tại cứ đến tìm tôi!
Diệp Thiên không để cho Lãnh Nam phản ứng lại, để lại một câu duy nhất rồi kéo theo Diệp Cẩn Dao mới khuôn mặt tò mò rời đi.
Hai tuần sau đó, Lãnh Nam thật sự đến trước cổng trường tìm Diệp Thiên.

Anh đau khổ cầu xin cô.
– Cô gái, hãy giúp tôi!
Cũng không biết là ai cho anh suy nghĩ đi cầu cứu một người nhỏ tuổi hơn mình, lại còn là một cô sinh viên.

Nhưng hiện tại anh thật sự rất tuyệt vọng, đầu óc trống rỗng, tối đen.

Hi vọng duy nhất của anh chỉ còn lại duy nhất một mình Diệp Thiên- người đã nói sẽ giúp anh.
– Tôi không giúp không công, đưa tôi thứ anh trân trọng nhất.
Diệp Thiên vẫn điềm tĩnh, cô nhìn chằm chằm Lãnh Nam.

Lãnh Nam tựa như bị ai đó cướp lấy sợi dây cứu mạng, tuyệt vọng càng thêm tuyệt vọng.
Trên người anh làm gì có thứ gì đáng giá mà trân trọng, thứ anh trân trọng chỉ có mẹ và đứa em trai bé nhỏ kia.

Ngoài ra chỉ có một chiếc kẹp cavat mấy chục tệ của ba.
Lãnh Nam cười tự giễu.
Quả nhiên trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí.
– Không cần đắt tiền, chỉ cần là thứ anh thật sự trân trọng.
Lãnh Nam xoay người định rời đi, Diệp Thiên lên tiếng bổ sung.
Lãnh Nam đánh cược một lần, anh xoay người lại đối diện với Diệp Thiên, ánh mắt Diệp Thiên vẫn không chút gợn sóng.

Anh đưa cho Diệp Thiên chiếc kẹp cavat được cất giữ cẩn thận trong hộp.
Như đã nói Diệp Thiên giúp mẹ Lãnh Nam nhập viện, và đóng tiền phẫu thuật cả mấy chục vạn, sắp xếp chỗ ở mới cho anh và đứa em trai của mình.

Ngoài ra còn giúp mẹ và dượng anh ly hôn.
– Xong!
Diệp Thiên vứt tờ giấy Đơn xin ly vào bàn.

Lãnh Nam bỗng chốc có chút thụ sủng nhược kinh.

Bao nhiêu năm qua đã không biết bao nhiêu lần anh đề nghị ông ta kí giấy ly hôn đều không được, rốt cuộc cô gái này dùng biện pháp gì???
Thật ra một trong những lí do Lãnh Nam chưa làm đơn kiện chính là không đủ tiền thuê luật sư, bao nhiêu tiền anh kiếm được đều bị gã trộm mất, số tiền giữ lại được đều để lo phí thuốc men cho mẹ và em trai.

Nhưng nếu không kiện, vậy chỉ có thể đồng ý ra đi tay trắng, như vậy mẹ và em trai sẽ phải sống đầu đường xó chợ.
– Cậu đừng để ý thái độ của em ấy.

Em ấy là như vậy đấy, ngoài lạnh trong nóng.
Đường Dạ vỗ vỗ vai Lãnh Nam khuyên giải.
– Thật sự rất cảm ơn mọi người.

Cảm ơn anh đã cho mẹ con tôi ở nhà.

Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp mọi người.
Lãnh Nam khóe mắt đỏ ửng, sống mũi cay cay, sụt sịt cảm ơn một cách chân thành.

Không cần biết vì sao họ giúp anh, nhưng bây giờ họ chính là ân nhân của anh, cho dù họ có bảo anh bán mạng anh cũng không từ.
– Để anh đưa em về.
Lãnh Nam ăn mặc chỉnh tề, đứng ngay ngắn trước mặt Diệp Thiên.

Anh không biết làm gì để báo đáp, chỉ đành làm mấy chuyển nhỏ nhặt này.
– Không cần, tôi phải tới chỗ làm thêm rồi.
Diệp Thiên thẳng thừng từ chối rồi bỏ đi.

Để lại Lãnh Nam ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cao thẳng của cô gái nhỏ.
Ngày thứ hai.
– Hôm nay để anh đưa me đi làm.
Diệp Thiên lười biếng liếc mắt nhìn, lần nữa lạnh lùng từ chối.
– Không cần, anh rảnh rỗi thì đi thăm bác gái đi.
Ngày thứ ba.
– Hôm nay anh đã thăm mẹ rồi, để anh đưa em đi làm.
Ngày thứ N.
– Hôm nay về sớm vậy? Em đến chỗ làm luôn hay muốn đi đâu để anh đưa đi.
Lãnh Nam mỗi ngày tan làm đều sẽ xuất hiện trước mặt Diệp Thiên lẽo đẽo phía sau.

Cho dù Diệp Thiên ngày ngày đều lạnh lùng từ chối.

Nhưng Lãnh Nam nếu không phải tăng ca đều sẽ không bỏ cuộc mà bám theo, cũng đến chỗ Diệp Thiên làm thêm trợ giúp.
Đi theo Diệp Thiên lâu dần, Lãnh Nam phát hiện Diệp Thiên rất tốt bụng.

Nào là giúp cụ già, nào là giúp trẻ nhỏ, có khi còn tốt bụng làm một căn nhà nhỏ cho chó mèo hoang,….
Sự chú ý Lãnh Nam đặt trên người Diệp Thiên ngày càng nhiều hơn.
[Phỏng vấn nhỏ]
Mọi người nghĩ sao về Lãnh Nam thời gian đầu quen.
Diệp Cẩn Dao: Soái, ngay thẳng.
Đường Dạ: Chu đáo, sống nội tâm, hơi khép mình.
Diệp Thiên: Phiền, dai như đỉa.

Lần đầu gặp nhìn giống chú chó trắng bị bỏ rơi.
Còn bạn thì sao? Hãy để lại suy nghĩ dưới phần bình luận..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.