Manh Thê Phúc Hắc

Chương 88: C88: Chương 88



Sở dĩ Diệp Cẩn Dao và Lục Tử Dương chỉ mới kí giấy ly hôn để tai mắt Triệu Thạc cài vào theo dõi họ báo cáo lại chứ chưa nộp đơn lên cục dân chính, vì thế họ chỉ thiếu một cái đám cưới.

Người Lục gia cũng đã đến chào hỏi nhà họ Diệp và xin hói cưới nhưng còn chưa kịp để ông bà Diệp Thiên Hải nói gì Diệp Cẩn Dao đã nói đợi Diệp Minh thi đại học xong mới tổ chức.

Trong một năm gia đình hai bên bàn bạc lễ cưới thì hai đương sự lại bận tối mắt tối mũi. Kể từ khi chị em Diệp Cẩn Dao lộ ra thân phận công chúa, bọn họ một tháng hai lần bay tới Anh giải quyết công việc, mỗi lần đến là ở tới bốn năm ngày, vị thế trong lòng người dân Anh quốc vốn đã vững lại càng vững hơn. Ở Anh quốc bọn họ được gọi với biệt danh ’ Đôi cánh của Hoàng thái tử’ hoặc ’ Ánh sao của Hoàng thất “.

So với Diệp Cẩn Dao, Lục Tử Dương cũng chẳng nhàn rỗi hơn là bao. Thế giới đang trong đà phát triển công nghệ, Lục Dao liên tiếp đưa ra các sản phẩm công nghệ mới như kính ảo 3D, người máy,…

Một năm dài cứ thế trôi qua, cuối cùng ngày công bố kết quả thi đại học cũng có. Cả ba chị em gái nhà họ Diệp không hẹn mà gặp cùng bỏ hết công việc qua một bên chạy về nhà.

Nhìn trận địa trước mắt, ai cũng đứng sau lưng mình nhìn chằm chằm máy tính Diệp Minh khó khăn nuốt nước bọt, đôi tay đang nhập mã xác nhận cũng run run theo.

Nhìn ba mẹ và các chị Diệp Minh cũng coi như hiểu tại sao họ lại căng thẳng.

Nhưng…

vì sao ngay cả Lục Tử Dương, Đường Dạ và Lãnh Nam cũng tham gia vào vậy?

Cậu khó khăn nói.

– Mọi người đừng làm em căng thẳng được không?

Không ai thèm quan tâm lời nói của Diệp Minh, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Nhà có mỗi đứa em trai, lại cách rất nhiều tuổi. Hiện tại nó lại thi đại học, thử hỏi làm người thì có mấy ai không để tâm chứ?

Khi màn hình hiển thi kết quả một cái, mọi người đồng loạt cùng nhìn điểm số trước.

7…

710 điểm.

Nhìn số điểm hiển thị trên màn hình máy tính, người nhà họ Diệp vui mừng hét lớn ôm nhau ăn mừng. Diệp Cẩn Dao ôm vai bá cổ Diệp Minh, hơn hở xoa đầu cậu.

– Không hổ là em trai chị khổ công rèn luyện, thật đúng là làm chị nở mày nở mặt mà!

Hơn một tuần có kết quả thi đại học của Diệp Minh đám cưới của Diệp Cẩn Dao liền được tổ chức.

Nhà họ Lục vô cùng quý cô con dâu này, Thẩm Thanh một hai đòi tổ chức một cái đám cưới thế kỷ nhưng Diệp Cẩn Dao lại chỉ muốn tổ chức một cái đám cưới bình thường theo lễ cưới xưa. Mà người nhà hai bên cũng rất tôn trọng ý kiến hai đương sự nên cũng không phản đối gì.

Vợ chồng Quốc Vương đã mở lời nói có thể tổ chức tại hoàng cung để Diệp Cẩn Dao không bị thiệt thòi nhưng cô chỉ nhàn nhạt từ chối…

– Ý tốt của cha mẹ con xin nhận nhưng không cần đâu ạ! Con là con cháu nhà họ Diệp cho dù giàu sang hay nghèo hèn cũng nên gả đi từ Diệp gia.

Một hành động nhỏ này của Diệp Cẩn Dao hiện tại chỉ là đạo lí thường tình lại không ngờ rất nhiều năm sau này khi giang cư mận biết được ý nghĩa liền tung hô chiếm hơn năm trong mười hot search toàn mảng.

Tất cả đồ trang trí mà mọi đồ dùng giành cho ngày cưới của Diệp Cẩn Dao đều được chị em Diệp Ly tận tay trang trí. Ngay cả hỉ phục của cô cũng là tự tay Vân Tịch may. Mọi thứ đều thể hiện tình yêu thương của họ với Diệp Cẩn Dao.

Ngày Diệp Cẩn Dao kết hôn là một ngày nắng, tiết trời mát mẻ của những ngày đầu hạ. Những tiếng chim hót ríu rít không ngừng, những cơn gió miên man thổi như muốn chúc phúc ngày vui hôm nay.

Chập choạng sáng ra Diệp Cẩn Dao đã bị Vân Tịch lôi dậy chuẩn bị. Tiếp đến lại lờ mờ thấy Poseidon dẫn theo một đội ngũ tiến vào, cô mơ mơ màng màng để mặc người ta sắp xếp. Sau hai giờ bị đội ngũ stylist hành hạ cuối cùng Diệp Cẩn Dao cũng bị làm cho tỉnh.

Xuyên qua kính cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy bây giờ mặt trời mới ló rạng sau những đám mây, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ mà chỉ tỏa ra những tia nắng vàng cam yếu ớt.

Diệp Cẩn Dao nhìn mình trong gương mà không khỏi tấm tắc khen tay nghề của stylist và thợ trang điểm. Kiểu váy cưới cô chọn cũng chẳng có gì đặc biệt, là một kiểu váy cưới truyền thống hiện đại phổ biến Dragon Phoenix Gua (龙凤 褂, long phong gua).

Trang phục của cô lấy phượng hoàng làm chủ đạo. Phượng hoàng được may bằng chỉ vàng nguyên chất, các chi tiết được sắp xếp hợp lí, tỉ mỉ. Váy đỏ được cắt may tỉ mỉ, từng đường kim mũi chỉ đều được gia công tỉ mỉ không một sợi chỉ thừa.

Chỉ có điều, thiếu thiếu cái gì đó.

Bị stylist nhìn chằm chằm khiến cho một người vốn không sợ trời không sợ đất như Diệp Cẩn Dao cũng phải rùng mình. Trong lúc lúng túng không biết nên làm gì thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

Tạ ơn trời đất!

Diệp Cẩn Dao âm thầm biết ơn người bên ngoài.

Một trong các stylist ra mở hé cửa nhìn. Khi thấy người ở ngoài là người nhà cô dâu liền mở cửa ra, đứng gọn sang một bên để người phía bên ngoài tiến vào trong.

Hai chàng trai một trước một sau mỗi người trên tay đều cầm một chiếc hộp, gương mặt hiện lên vẻ phức tạp khó nói. Dường như ở họ có điều gì đó muốn nói.

Nhìn thấy hai chàng trai vừa đến, Diệp Cẩn Dao vẫn còn uể oải liền rạng rỡ hẳn lên. Cô vẫy vẫy tay với họ, cất lên chất giọng thanh cao.

– Dạ, A Minh! Hai người cầm gì vậy?

Lớp trang điểm tự nhiên, đôi môi đỏ hơn thường ngày, từng chân tơ kẽ tóc được chăm chút hơn so với ngày thường. Bộ hỉ phục đỏ tôn lên nước da trắng hồng của Diệp Cẩn Dao.

Nhìn cô một hồi trong lòng Đường Dạ giống như có một cuộn len rối, càng cố gắng gỡ càng thêm phức tạp. Song anh lại nhoẻn cười với Diệp Cẩn Dao, đưa chiếc hộp gỗ đỏ trong tay cô.

– Em còn không nhận ra mình vẫn còn thiếu thứ gì à?

Diệp Cẩn Dao đưa tay nhận hộp, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, song lại chỉ nóng lòng muốn mở hộp.

Tất cả những công việc và quy trình của đám cưới đều là những người xung quanh chuẩn bị, ngay cả hỉ phục cũng là Vân Tịch đặc biệt làm, cô chưa từng đụng vào việc gì ngoại trừ đích thân cùng Lục Tử Dương viết thiệp mời thì sao mà biết được thiếu thứ gì chứ!

Vừa mở hộp ra, cô đã ngạc nhiên đến mức khóe mắt đỏ ửng. Trong hộp là chiếc mũ phượng bằng vàng được chế tác tinh xảo, mắt phượng còn đặc biệt làm từ kim cương đỏ, từng chi tiết đều được gia công tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết người làm ra nó đặt bao tâm tư vào trong nó.

– Dạ, sao anh còn chuẩn bị mấy thứ này vậy? Em còn tưởng người mang mũ phượng tới cho em là Vân Tịch cơ!

Diệp Cẩn Dao nửa đùa nửa thật trêu chọc anh, Đường Dạ im lặng không nói gì chỉ lặng lẽ cầm chiếc mũ phượng từ trong hộp cẩn thận đội lên cho cô. Diệp Cẩn Dao cũng ngoan ngoãn cúi đầu xuống phối hợp.

Bỗng nhiên cô nhỏ giọng nói ’ xin lỗi’ vừa đủ để Đường Dạ nghe thấy. Cả hai người đều hơi cúi đầu, khó mà biết được họ nghĩ gì, có cảm xúc như thế nào.

Bầu không khí rơi vào im lặng đến lúng túng, các stylist vì để cho cô dâu và người nhà có không gian trò chuyện mà đã sớm rời đi, Diệp Minh cũng bị sự im lặng khác thường này làm cho không biết có nên lên tiếng mở lời không.

Mặt trời bắt đầu lên cao hơn, và xuất hiện hẳn không còn lấp ló sau những đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông gòn nữa, bầu trời trong xanh thoáng đãng, những tia nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng khiến cho căn phòng bừng sáng. Một vài tia nắng yếu ớt chiếu tới góc sâu trong phòng nơi mấy người Diệp Cẩn Dao ngồi, phảng phất trên gương mặt bọn họ, tựa như một bức ảnh tĩnh tuyệt mĩ với vô vàn cách nhìn và cảm nhận khác nhau.

Sau một hồi lâu im lặng, Đường Dạ cười cợt hóa giải bầu không khí.

– Tiểu Minh đích thân làm quạt cưới cho em đó, không muốn xem sao?

Diệp Minh thuận theo sự dẫn dắt của Đường Dạ đưa chiếc hộp bản thân ôm trong lòng đưa cho chị gái. Diệp Cẩn Dao cẩn thận nhận lấy chiếc hộp.

Vừa mở chiếc hộp ra vật bên trong đã làm cho cô ngạc nhiên không thôi. Vật bên trong là một chiếc quạt cưới được làm tinh xảo, tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Góc phải bên trên là một đôi chim uyên ương đậu trên tán câu được uốn khéo léo trên nền vải đỏ. Phía dưới bên trái là ba đóa cẩm tú cầu – Loài hoa được coi là biểu tượng của tình cảm chân thành đối với người mà bạn yêu thương, kết hợp với màu sắc tím của sự thủy chung, không cần nói cũng biết tâm ý và lời nói muốn gửi gắm trong vật.

Những chiếc thua rua xỏ cùng với các hạt đá phong thủy với bao hàm nghĩa khác nhau như gửi gắm hết tất cả tâm ý của mình với đối phương. Từng chi tiết trên chiếc quạt cưới đều mang theo một ý nghĩa, không một chi tiết nào là vô nghĩa.

Ôm chiếc quạt cưới trong lòng, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.

Thì ra, em trai cô đã lớn rồi! Từng là cậu nhóc luôn cáu kỉnh mỗi khi phải chờ đợi chuyện gì đó, giờ đây đã biết giành sự kiên nhẫn làm đồ thủ công tặng cho chị gái rồi.

Bỗng nhiên chị gái lại khóc khiến cho Diệp Minh bối rối khua tay múa chân loạn xạ không biết phải làm gì, Đường Dạ vỗ vỗ vai cậu, lắc đầu ra hiệu không sao đâu. Song lại chu đáo lấy khăn tay đưa cho Diệp Cẩn Dao.

Diệp Cẩn Dao nhận lấy khăn, cẩn thận lau nước mắt tránh làm nhòe lớp trang điểm trang tốn mấy tiếng đồng hồ. Song lại ngẩng đầu nhìn cậu em trai đã lớn cửa mình, mỉm cười tươi rói.

– Cảm ơn em!

Mũi Diệp Minh bỗng chốc cay xè, nhưng vì tính phản nghịch của tuổi niên thiếu mà đề cao cái tôi lên. Cậu khịt khịt mũi bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ.

– Cảm ơn cái gì chứ. Ai cần lời cảm ơn của chị!

Đường Dạ và Diệp Minh rời đi để giúp Cố Thiên Thành và Lãnh Nam tiếp đón khách khứa để lại Diệp Cẩn Dao một mình trong phòng.

Diệp Cẩn Dao đang ngồi sửa lại lớp makeup thì có người gõ cửa hai cái rồi mở cửa vào. Người đến lần này là Mạc Yên.

Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Diệp Cẩn Dao như nhớ ra chuyện gì đó, cô rũ mắt đăm chiêu nhìn Mạc Yên, hỏi.

– Yên Yên, vì sao ngày đó cô lại chỉ dẫn cho Lục Tử Dương đến khách sạn tôi ở?

Biết vì sao cô sớm đã biết Lục Tử Dương là cậu bé cô muốn tìm nhưng lại chưa từng xuất hiện trước mặt anh không?

Đó là bởi cô không muốn thứ tình cảm được gọi là tình yêu làm xáo trộn cuộc sống của mình. Cũng vì thế cô muốn mọi thứ tuy duyên quyết định, nếu gặp lại coi như hai người có duyên, cô cũng sẽ nghe theo con tim một lần nữa.

Tuy nhiên Diệp Cẩn Dao lại biết rõ hơn hai hết, hai người vốn ở hai thế giới khác nhau không hề có giao điểm,. Khách sạn cô ở tuy lớn nhưng cũng không đủ lọt vào tầm mắt anh, hai người vốn không lên gặp nhau. Quả nhiên sau khi cho người đều tra, kết quả chính là có người đã gửi tin nhắn nặc danh với nội dung ” người anh muốn tìm và nhớ lại ở khách sanh XX”.

Mà người này không ai khác chính là Mạc Yên.

Nghe Diệp Cẩn Dao hỏi, Mạc Yên chỉ cười không nói gì, cô đứng lên phủi phẳng phiu váy quay người rời đi chỉ để lại một câu đầy ẩn ý.

– Không gì cả, chỉ là duyên trời khiến tôi cần làm thế.

Mạc Yên ra đến cửa, một người đàn ông khôi ngô cũng thuộc top mỹ nam chờ cô ấy ở ngoài cửa. Mà người này vô tình lọt vào ánh nhìn của Diệp Cẩn Dao, người đàn ông đó có tới sáu phần giống Sở Nhiên làm cô nhớ tới một chuyện cô bé từng kể khi ở Anh

Sở Nhiên từng kể cô nghe anh trai này của cô bé làm người nhà đau đầu như thế nào nhưng sau một lần du lịch ở Mỹ về liền trở lên ngoan ngoãn, chú tâm học hỏi Sở tổng thống. Mà cảnh trước mắt khẳng định cho Diệp Cẩn Dao biết sự thay đổi này tám, chín phần mười là liên quan tới Mạc Yên.

Từng đoạn kí ức hiện lên trong tâm trí Mạc Yên. Ở đời trước cô từng gặp Diệp Cẩn Dao hai lần. Một lần là khi cô lần đầu tiên đặt chân tới Hoa quốc tìm Lục Tử Dương, khi đó gặp phải ăn vạ là Diệp Cẩn Dao đứng ra giúp cô thoát khỏi tên ăn vạ đó.

Còn lần thứ hai là khi cô bám theo Lục Tử Dương. Khi đó anh bỗng dừng xe ở một ngã tư đường, mở cửa kính nhìn về phía xa xăm có hình bóng của một cô gái nói nói cười cười với một chàng trai nhìn lớn hơn cô ấy một chút. Đó cũng chính là kí ức Mạc Yên không bao giờ quên, bởi lẽ đó là lần đầu tiên cô thấy Lục Tử Dương bộc lộ ra một cảm xúc khác, lại còn là vẻ mặt buồn bã, đau thương.

Sau khi trọng sinh, Mạc Yên đã không biết bao nhiêu lần đấu tranh tâm lí để sau cùng mới đưa ra quyết định giúp Lục Tử Dương gặp lại Diệp Cẩn Dao để sự đau thương mà cô thấy trong kiếp trước không còn xuất hiện trên gương mặt anh thêm một lần nào nữa. Và rồi cô phát hiện ra, thì ra buông bỏ một người cũng không hề khó đến thế.

Cũng có thể là do cô không thích Lục Tử Dương nhiều đến thế. Chẳng qua là tự mình cảm động chính mình, cho rằng chỉ có Lục Tử Dương mới xứng đáng với thân phận của bản thân và bị vợ chồng Triệu Thạc nhồi nhét tư tưởng bản thân định sẵn sẽ là thiếu phu nhân nhà họ Lục mà thôi.

Gần đến giờ lành, Diệp Cẩn Dao rời phòng trang điểm trở về phòng mình chờ đợi. Trong phòng đội phù dâu đang điên cuồng đưa ra các trò chơi ấu trĩ đối phó đội nhà trai khiến cô dâu cũng phải đau đầu và lo lắng thay cho nhà trai.

Bởi vì phong tục mà trước ngày cưới ba ngày Lục Tử Dương và Diệp Cẩn Dao đã tách nhau ra khiến tâm trạng anh vô cùng bức bối khi không được gặp mặt cô vợ nhỏ.

Vừa mới sáng sớm Lục Tử Dương đã nôn nóng chuẩn bị chải chuốt. Sau khi rời khỏi phòng liền được người giúp việc cho biết vợ chồng Lục lão gia vẫn chưa dậy, anh liền vội vàng tự mình đến đánh thức họ.

Vợ chồng Lục Đình vẫn đang trong giấc nồng bị tiếng gõ cửa đánh thức không khỏi khó chịu. Thẩm Thanh mơ màng ra mở cửa, bà còn chưa nhìn rõ người tới là ai đã bị một nhóm người lôi đi.

Một tiếng trôi qua, Thẩm Thanh đứng ngơ ngác trước gương được tạo hình tỉ mỉ của mình, cũng đã thay xong bộ lễ phục bà cẩn thận chọn dành cho ngày trọng đại cả đời của con trai.

Mà ở một phía khác Lục Đình cũng đã thay xong đồ trước sự thúc giục của con trai. Ông cũng không hiểu thằng nhóc thúi này sau khi yêu đương có phải đổi hồn luôn rồi không nữa. Cái tính cách ’ cuồng thê sủng ma’ này cũng không biết là di truyền từ ai nữa.

Giờ lành đến, Lục Tử Dương liền nhanh chóng lên xe cùng đoàn xe di chuyển tới nhà cô dâu. bởi vì Diệp Cẩn Dao không thích nơi quá đông người nên đám cưới này chỉ có họ hàng hai bên, bạn bè của họ và một số đối tác thân thiết của Lục gia. Vì vậy trên đường đi đón dâu, điện thoại của Lục Tử Dương đổ chuông liên tục, những đối tác làm ăn từ lớn đến bé đều gọi điện tới chúc phúc. Dù là chúc phúc thật lòng hay nịnh nọt, anh đều thoải mái cảm ơn lời chúc phúc của họ.

Đoàn xe dừng trước cửa nhà cô dâu, chú rể theo trình tự đến xin dâu từ cha mẹ vợ xong mới lên phòng đón cô dâu. Âu Dương Vương là phù rể, anh nhanh nhẹn nhét hồng bao qua khe cửa.

Tuy nhiên Âu Dương Vương không ngờ tới phù dâu của nhà gái quá khó chơi, nhét bao nhiêu hồng bao vào cửa cũng không mở. Anh quay đầu nhìn Lục Tử Dương đang vô cùng sốt ruột, anh chỉ có thể mềm mỏng với người bên trong để giúp cây vạn tuế nhà mình.

– Sở Nhiên, em nể mặt anh chút được không, giờ lành sắp đến rồi nếu không nhanh sẽ để lỡ giờ lành làm lễ đó!

Sở Nhiên nghe giọng điệu mềm mỏng của Âu Dương Vương hai má liền phiếm hồng. Nhìn thấy thái độ của Sở Nhiên như vậy, Vân Tịch liền nghiêm khắc dạy bảo.

– Chị em là chân tay, đàn ông là quần áo, con người cần chân tay hơn quần áo. Đừng vì bạn trai mà hạ thấp giá trị của chị em tốt, hiểu không?

Nghe vậy, Sở Nhiên vốn đã bị mấy lời mềm mỏng của Âu Dương Vương làm cho lay động lại trở lên kiên định hơn. Nhưng vài giây sau liền bởi hình ảnh đáng thương của Âu Dương Vương mà cô tưởng tượng ra làm cho mềm lòng.

– Chị không được để em lên!

Hạ An một lòng quyết chiến xông lên như đánh giặc. Cô bé mưu mô đưa ra đủ mọi loại yêu cầu thử thách cho người ở bên ngoài theo kế hoạch.

Đội phù rể không có nhiều người chỉ có Âu Dương Vương và ba bốn người cấp dưới của Lục Bạc phái tới giúp. Mấy cấp dưới của Lục bạc được huấn luyện bài bản vốn nghĩ chỉ là mấy thử thách đơn giản quen thuộc trong mấy hôn lễ mà mấy cô gái nhỏ nghĩ ra thôi, ai ngờ lại bị hành cho đến toát mồ hôi.

Diệp Minh ở trong phòng đứng cạnh giường một bên vừa nghe Diệp Ly dặn dò Diệp Cẩn Dao, một bên nhìn nhóm phù dâu đưa yêu cầu cho phía nhà trai mà cũng phải túa mồ hôi thay cho người bên ngoài. Nhưng tận đáy lòng lại âm thầm vui vẻ khó hiểu.

Thấy sắp trễ giờ, Lục Tử Dương vỗn đã sớm sốt ruột lại càng thêm vội, muốn má cửa vào cướp dâu. Vào giây phút đội phù rể chuẩn bị tư thế phá cửa, cửa liền mở ra, Diệp Thiên và cái đuôi nhỏ ( Lãnh Nam) đứng sừng sững trước cửa như một ngọn núi lớn.

Cô đọc một tràng dài các quy định Lục Tử Dương cần phải thề trước nhật nguyệt rồi mới cho anh vào.

Lục Tử Dương nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đọc theo Diệp Thiên rồi thề trước nhật nguyệt. Song vội vàng tiến vào phòng, vào giây phút nhìn Diệp Cẩn Dao cầm quạt cưới che mặt anh liền thấy mọi thử thách và sự chờ đợi vừa rồi đều xứng đáng.

anh quỳ một chân trước Diệp Cẩn Dao, mở hộp nhẫn, dõng dạc nói.

– Dao Dao, gả cho anh đi!

Diệp Cẩn Dao hạ thấp quạt để lộ đôi mắt, đuôi mắt cong cong lên, giọng nói thập phần vui vẻ nói một tiếng ’ được ’ trước sự chứng kiến của mọi người.

Vốn là chú rể bế cô dâu xuống nhà liền đổi thành Diệp Minh tự mình bế chị gái mình xuống nhà, chú rể đi sau. Điều này cũng là một ngày trước hôn lễ Diệp Minh tự mình đề xuất.

Theo từng tiếng của bà mai và trước sự chứng dám của họ hàng nhà gái, Lục Tử Dương và Diệp Cẩn Dao bái ba lạy, nhận hồng bao từ ba mẹ Diệp rồi lên xe rời đi.

Người nhà họ Diệp và một số họ hàng đại diện cũng nhanh chóng di chuyển lên xe đi theo sau xe hoa tới nhà trai.

Nhà trai tổ chức hôn lễ ở một tòa biệt thực bên vịnh Israel – một hồn đảo tư nhiên thuộc tài sản cá nhân của Lục Tử Dương, nay đứng tên Diệp Cẩn Dao.

Đoàn xe nhanh chóng dừng trước hiện trường hôn lễ, chú rể bế cô dâu tới trước mặt ba mẹ chồng. Tiếp đến theo hướng dẫn của bà mai, bái trời, bái ba mẹ. Bà mai lớn giọng đọc to một lạy cuối cùng.

– Phu thê giao bái!

Lục Tử Dương mặt đối mặt với Diệp Cẩn Dao, hai người nhìn nhau cười tươi, theo lời bà mai lạy một lạy cuối. Giờ phút này cả thế giới rộng lớn cũng đã trở lên nhỏ bé chỉ còn lại riêng hai người vậy.

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Cẩn Dao chưa từng nghĩ có một ngày nào đó mình sẽ giao phó cuộc đời cho người đàn ông khác. Vậy mà chỉ một cuộc gặp gỡ vô tình đã viết lên câu chuyện tình yêu của hai người họ.

Tất cả… tựa như một giấc mơ vậy!

Ngay khi hoàn thành tất cả các quy trình của hôn lễ, cô dâu chú rể chưa kịp nghỉ ngơi đã cùng gia đình hai bên lên máy bay tư nhân rời đi để lại họ hàng hai bên tiếp tục ăn tiệc dưới sự tiếp đoán của quản gia Hứa.

Vì thể hiện sự tôn trọng với cư dân nước Anh nên bọn họ tổ chức thêm một hôn lễ nhỏ nữa ở hoàng cung. Cô dâu chú rể đều tranh thủ lúc còn ở trên máy bay mà thay sang đồ cưới phương Tây.

Để tiện thay đồ, Diệp Cẩn Dao đã nhờ Vân Tịch thiết kế váy cưới đơn giản một chút. Nhưng khi nhìn thấy chiếc váy cưới, Diệp Cẩn Dao liền biết nên phổ cập lại cho Vân Tịch thế nào là đơn giản.

Chiếc váy được thiết kế đuôi cá bao phủ bởi hàng trăm ngàn viên kim cương ôm sát người khoe trọn đường công cơ thể của người mặc. Kiểu vai trễ để lộ ra xương cánh bướm và nước da trắng hồng của Diệp Cẩn Dao.

Nghi thức hôn lễ ở hoàng cung được diễn ra trong bầu không khí vô cùng lãng mạn và trang trọng với sự chứng kiến của hoàng gia, gia đình hai bên và toàn bộ quan chức cả về hoàng tộc hay chính phủ của Anh quốc.

Hai tháng sau hôn lễ của họ, Vân Tịch và Poseidon cũng tổ chức hôn lễ. Lần này đổi lại là Diệp Cẩn Dao cùng Diệp Thiên thiết kế váy cưới và chọn hoa cưới cho cô ấy.

Đám cưới diễn ra vô cùng long trọng và lãng mạn, đội phù dâu lần nữa lại thể hiện ra sự đáng sợ của mình khiến cho đội phù rể xuất thân từ quân đội hoàng gia cũng phải e sợ.

Sau lời tuyên thệ Poseidon và Vân Tịch trao nhau nụ hôn nồng cháy. Tiếp đến là màn ném hoa cưới mà mọi người mong chờ nhất. Dưới sự hồi hộp của một người, Vân Tịch quay lưng lại với mọi người, ném bó hoa về phía sau.

Các cô gái vây xung quanh cô dâu, ai cũng mong bản thân là người may mắn bắt được bó hoa. Chỉ là họ không ngờ đến, giây phút bó hoa vẫn còn ở giữa không trung, một cái bóng nhanh như chớp nhảy qua người họ bắt lấy bó hoa, sau đó lại tiếp đất nhẹ nhàng.

Lãnh Nam cầm bó hoa trong tay bày ra khuôn mặt thỏa mãn. Anh chậm rãi bước về phía Diệp Thiên trước sự ngạc nhiên tới trầm trồ của mọi người, quỳ một gối xuống, căng thẳng nhìn cô gái trước mắt.

– Thiên Thiên, kể từ lần đầu gặp mặt, em đã đem lại ánh sáng cho cuộc sống tối tăm của anh, cho anh một cuộc đời mới. Anh yêu em, xin em hãy làm bạn gái của anh.

Lãnh Nam hai tay cầm chặt bó hoa đưa tới trước mặt Diệp Thiên, ai có mắt cũng có thể nhìn ra được anh căng thẳng tới mức nào, hai tay cầm hoa đều run hết cả rồi.

Trái tim Diệp Thiên đập liên hồi trước sự bất ngờ cầu hôn này. Cô vẫn luôn biết Lãnh Nam thích mình, cũng đã từng phân vân có nên cho phép bản thân yêu đương hay không. Nhưng không biết bất giác từ lúc nào cũng dần dần thích anh.

Cô nhận lấy bó hoa trong tay anh, cầm một tay anh, bá đạo cúi người hôn lên mu bàn tay to lớn ấy, kiêu ngạo nói.

– Em cho anh một cơ hội, đừng làm em thất vọng bạn trai à!

Mọi người đồng loạt vỗ tay chúc mừng cặp đôi mới này, Đường Dạ ở một bên lặng lẽ mỉm cười.

Thật tốt, những người quan trọng của anh đều có được hạnh phúc. Như vậy là đủ rồi!

Ở một vị trí ghế của hiện trường hôn lễ cũng có một người nhìn về phía nhóm Diệp Cẩn Dao mà vui mừng thay họ. Có lẽ gặp được nhóm Diệp Cẩn Dao, nhận họ làm đồ đệ là quyết định đúng đắn nhất của Lục Bạc.

– Sư phụ, không lên chúc mừng hạnh phúc cho đồ đệ của mình sao?

Diệp Cẩn Dao đặt trước mặt Lục Bạc một ly vang đỏ, gương mặt thanh thoát cười tươi rói với ông.

Sau đó cuộc sống lại quay trở lại quỹ đạo vốn có, Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên chủ yếu ở Anh quốc xử lí quốc sự cùng với Poseidon. Vân Tịch với thân phận thái tử phi cũng bắt đầu tham gia các hoạt động của đất nước. Lục Tử Dương cũng không hề rảnh rỗi hơn Diệp Cẩn Dao, Lục Dao liên tiếp nghiên cứu và đưa ra thị trường các sản phẩm mới trong tất cả các lĩnh vực mà Lục gia tham gia nên ohair bay qua bay lại rats nhiều nước.

Đường Dạ và Lãnh Nam cũng bởi sự giải nghệ của Bạch Dao mà tập trung hơn trong việc điều hành tổ chức và các công ty. Âu Dương Vương và Sở Nhiên cũng kết hôn và đi du lịch vòng quanh thế giới. Diệp Minh và Hạ An cũng bắt đầu cuộc sống đại học của họ.

Còn Mạc Yên đang giữ chức phó giám đốc của Mạc Thị, cùng Mạc Minh Triết dần tiếp quản công ty để Mạc Kha có thời gian nghỉ ngơi sau bao nhiêu năm tháng vất vả.

Ai nấy đều bận việc của mình, cuối cùng đến ngày giao thừa mới tập hợp đủ được tất cả, từ Lục Tử Dương, Diệp Cẩn Dao, Diệp Thiên, Lãnh Nam, Poseidon, Vân Tịch, Đường Dạ, Mạc Yên, anh trai Sở Nhiên, Sở Nhiên, Diệp Minh, Hạ An đến Cố Thiên Thành, Diệp Ly với bé Cố Tâm.

Bọn họ gặp nhau một con sông gần vịnh Israel. Đường Dạ đến cuối cùng trong tất cả, anh ôm theo một thùng pháo hoa tới.

Mấy người bọn họ cùng nhau tổ chức tiệc nướng, cùng nhau dựng lều. Đến mười hai giờ kém năm phút, mỗi người đều cầm trong tay mình một cây đuốc.

Khi chuông báo thức báo điểm mười hai giờ họ đồng loạt châm pháo rồi chạy lùi ra sau, vừa nhìn nhau cười vừa hô lớn.

– CHÚC MỪNG NĂM MỚI!

Pháo hoa tỏa sáng trên bầu trời đêm vừa rực rỡ vừa đẹp đẽ, đánh dấu một sự trưởng thành mới của tất cả bọn họ.

– Hoàn toàn văn–


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.