Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 82: Thiên Thủy hà đăng



Vết thương đó sớm đã lành, song vẫn còn để lại sẹo.

Trận pháp trên Thương Sơn bá đạo mạnh mẽ, bắt nguồn từ tay Hoài Vọng, nên hắn không thể quen thuộc hơn được nữa.

Bụng ngón tay nóng rực đặt lên bên eo nhạy cảm, vốn nên có cảm giác mờ ám. Nhưng ngay lúc này hơi thở của Kiêm Trúc chợt ngưng, cả người cứng đờ.

…ngàn tránh vạn tránh, không ngờ lại bể mánh ngay phút này!

Cả hai người cùng chìm trong trống rỗng và ngổn ngang ngắn ngủi, trong đầu Kiêm Trúc xoẹt cái lật lại phân đoạn ngắn khi mình đột kích Thương Sơn trong đêm ——

Y tự xưng là “cố nhân”, y còn nói mình và Hoài Vọng có “mối tình không công khai”. Trước khi đi thậm chí còn càn rỡ rút vạt áo của Hoài Vọng đi, làm cho tà áo người ta rộng mở.

Nếu đến mức này mà Hoài Vọng còn không đoán ra được người tự tiện xông vào Thương Sơn là mình, e là hắn bị sét đánh hỏng đầu thật rồi. Vậy nên sẽ không khó để suy ra được mình là người mà y muốn tìm, hay còn gọi “chồng trước”.

Kiêm Trúc: A biết rồi, kịch bản tình thú nho nhỏ của hai người bể rồi.

Trong chốc lát y ngẩn người, thì ngón tay đang đặt trên eo đã bị đổi thành bàn tay rồi, giữ chặt hông của y. Hoài Vọng cúi đầu xuống, đáy mắt có tâm tình phức tạp khó hiểu, hơi thở nặng nhọc nóng bỏng phả vào mặt y, “Kiêm Trúc… nói cho ta biết đi.”

Kiêm Trúc lấy lại tinh thần, phía sau y là giường, trên người còn trung y bán trong suốt.

Y ngước mắt lên đối diện với sắc thái còn đậm hơn màn đêm trong mắt Hoài Vọng, trong lòng đánh cái “thịch”, cơ thể chợt hơi chấn động, “Ta…”

Tầm mắt đối nhau mấy hơi, y đột nhiên nghiêng người hôn lên môi Hoài Vọng.

Đòn đánh úp đến quá bất ngờ, Hoài Vọng ngẩn ngơ. Mãi đến khi chiếc lưỡi mềm mại dò vào, mặt hắn nóng lên hừng hực, tim đập vang thình thịch thình thịch. Bàn tay đang nắm bên eo chợt giãn ra đôi phần, bỗng chốc không còn buồn gặng hỏi nữa.

Lúc sắp sa vào, thì trên môi bỗng trống vắng, tức khắc nhìn thấy thanh sam bị vắt trên bình phong bên cạnh xoạt một tiếng lướt qua ngay trước mắt —— khắc sau, “đùng” một con chim xanh nhỏ xuất hiện ngay trước mặt!

Kiêm Trúc không chờ Hoài Vọng kịp phản ứng lại đã hóa thành một quầng sáng, phút chốc bay ra cánh cửa chạm trổ nửa hé, thoáng cái biến mất trong màn đêm.

Gió đêm lướt nhẹ qua mặt, thổi tan hơi ấm đang bao phủ quanh cơ thể, lông tơ xanh biếc vù vù xù lên.

Kiêm Trúc dùng hết toàn bộ tu vi trong mình vèo một hơi bay ra trăm ngàn dặm, giống y như khi y chạy trốn trong đêm đó vậy.

…như thế này, như thế này không giống với trong tưởng tượng của y gì cả! Tại sao y lại là người rớt ngựa trước chứ?

Hai người vẫn còn đang trong kịch bản tình thú “mối tình đầu ngây thơ” kia mà, Hoài Vọng vẫn còn chưa khôi phục ký ức, mà bây giờ lại tháo gỡ phong ấn trước —— Kiêm Trúc thấy hơi sợ, có khi nào mình bị đóng đinh trên giường luôn không?

Y lấy lại bình tĩnh, rồi trong lòng bắt đầu gạt bàn tính “tạch tạch”.

Không mượn chuyện này bỏ trốn trước đi, để Hoài Vọng tỉnh táo lại, hồi tưởng thời gian trước hắn đã làm gì với mình.

Đến khi tỉnh lại phát hiện mình bỏ trốn, thì khi đó cũng biết nên hoảng rồi, nên đau lòng rồi, thì đâu còn nhớ đến mấy món nợ định đòi trong thời gian này?

Hắn chỉ còn có thể thương tiếc đóa hoa yêu kiều này đây mà thôi~

Chú chim xanh nhỏ “chíp chíp” hai tiếng trong màn đêm, phẩy phẩy cánh cho sự nhanh trí của mình, tiếp đó biến mất trong bóng đêm.

Ở một nơi khác, Hoài Vọng nhìn quanh căn phòng trống rỗng, nước tắm trong bồn đã nguội, hơi nóng tan đi.

Hắn phục hồi tinh thần lại từ trong chấn động cực lớn đến hoài nghi ban đầu, gần như không một chút nghĩ ngợi, xoay mình hóa thành một vệt sáng lập tức đuổi theo.

Phản ứng của Kiêm Trúc hoàn toàn xác nhận suy đoán của hắn —— người tự tiện xông vào Thương Sơn đêm đó đúng là y.

Trước đó Hoài Vọng vẫn nghĩ rằng: Nếu như bắt được tên cuồng đồ trong đêm đó, thì nhất định phải ngàn đao bầm thây kẻ đó, nhưng ngay khoảnh khắc này đảo ngược lại khiến hắn đột nhiên chìm vào mịt mờ và hoảng loạn.

Mỗi một chi tiết nhỏ đều bị phóng to lên, bao gồm mỗi lời mà Kiêm Trúc nói.

“Cố nhân.”

“Chúng ta là tình nhân ngầm.”

“Nghe nói Tiên tôn tu thành vô tình đạo?”

Từng câu từng chữ như đang gõ vào huyệt thái dương của Hoài Vọng, khiến đầu óc hắn thình thịch đau đớn: Tức là sao, đúng như hắn đang nghĩ sao? Người mà Kiêm Trúc muốn tìm là hắn, vậy không phải hắn là…

Một cái tên vô cùng sống động.

Hàng ngàn ngọn đèn được thắp lên dưới thành trì và thôn trang, một ánh trăng lửng lơ treo trên màn đêm rộng lớn.

Giữa bầu trời đêm không có một bóng người, thần thức của Kiêm Trúc đã biến mất, làm Hoài Vọng không thể tìm được y giống như đêm đó vậy.

Hoài Vọng dừng bước lại, nhìn quanh một vòng, vô cùng lo lắng. Hắn muốn tìm thấy y để chứng minh suy đoán trong lòng mình, hắn muốn biết liệu mình có phải là người mà Kiêm Trúc vẫn luôn tìm kiếm hay không.

Nhưng lúc này hắn lại không nhớ gì cả.

Phần ký ức vượt kiếp khi hạ phàm mà hắn đã từng cho là không quan trọng, có lẽ thật sự là quá khứ ở bên Kiêm Trúc.

Trong lòng Hoài Vọng dâng lên một nỗi lo lắng và chán nản to lớn, những chi tiết ngày xưa chợt ùa về. Dường như hắn nên nhớ lại từ sớm, nhưng thật lòng khó có thể nhớ được.

Trong nhận thức của hắn, thì mình đúng ra nên một lòng hướng đạo, không vấy phàm trần thế tục. Trước khi gặp được Kiêm Trúc, Hoài Vọng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày rơi vào chuyện tình ái. Trước giờ hắn luôn luôn độc lai độc vãng, cho dù hạ phàm vượt kiếp thì hẳn cũng là tìm một nơi nào một mình tu đạo.

Đối với hắn mà nói, đó chẳng qua chỉ là mười năm ngắn ngủi trên con đường tu đạo trăm ngàn năm mà thôi, tại sao lại cứ chấp nhất với ký ức mười năm đó đến thế?”

“Kiêm Trúc… Kiêm Trúc…” Hoài Vọng cứ hết lần này đến lần khác gọi trong thần thức, song đối phương vẫn chỉ im lặng không một tiếng động.

Đến ngày cả viên ngọc bội lần trước y tặng cũng không có phản ứng gì. Kiêm Trúc thế mà kín đáo che đậy phương vị của mình, khiến hắn hoàn toàn không thể tìm được y.

Đầu ngón tay lún vào lòng bàn tay, để lại dấu ấn hình trăng lưỡi liềm thật sâu. Hoài Vọng bay lơ lửng trên không, nhìn nơi trần thế phồn hoa hỗn loạn bên dưới, bỗng nhiên hiểu được cảm giác của Kiêm Trúc khi tìm người trước đó.

Kiêm Trúc từng bỏ trốn trước mặt hắn hai lần.

Nhưng hoàn toàn khác với sự phẫn nộ lần trước, Hoài Vọng bây giờ hoảng loạn vô cùng.

Thần thức Hoài Vọng cực kỳ mạnh mẽ, Kiêm Trúc không dám chắc chắn rằng mình sẽ không bị tìm thấy ngay lập tức. Y suy nghĩ một chút, sau đó nhớ đến một nơi an toàn.

Cánh cửa lớn màu đỏ ngòm xoáy mở trước mắt, Kiêm Trúc phủi phủi cánh bay vào trong Ma giới.

Đổi một thế giới, để y tạm thời ẩn mình tránh gió.

Đến địa bàn của Ô Đồng rồi không có lý nào lại không chào hỏi với người ta, huống chi lần này Kiêm Trúc định nghỉ lại ở đây cả một ngày. Y phi người bay vào điện Phù Đồ, Ô Đồng đang ngồi trên ngai chống cằm ngước mắt nhìn, nhìn thấy chú chim xanh xanh bông bông thì ngẩn người.

Kiêm Trúc hóa thành hình người đáp xuống trước điện, “Ô Đồng huynh, làm phiền.”

Ô Đồng hoàn hồn, đứng dậy đi tới, “Lần này lại có chuyện gì?” Không chờ Kiêm Trúc đáp lời, hắn lại nhìn một vòng xung quanh, “Sao chỉ có một mình ngươi.”

“Có chút chuyện ngoài ý muốn.” Kiêm Trúc ôm tay áo, “Tránh tạm ở chỗ của huynh một hồi.”

Đỉnh chân mày Ô Đồng nhướng lên, ý của Kiêm Trúc là y đang trốn Hoài Vọng? Hắn không nghĩ ra tại sao lại có một ngày Kiêm Trúc phải trốn Hoài Vọng —— trông cái dáng đấy của Hoài Vọng, thì cho dù Kiêm Trúc có làm điều gì sai thì đoán chừng cũng sẽ không truy cứu.

“Có chuyện gì thế?”

Kiêm Trúc ho một tiếng, “Chơi to quá, bể mánh.”

Ô Đồng, “???”

Kiêm Trúc nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chuyện xưa của y và Hoài Vọng có liên quan đến chuyện Hoài Vọng mất trí nhớ. Nhưng nếu như đã ngã ngựa rồi thì y cũng không có gì để phải giấu người khác.

“Ta có một người trong lòng, chắc là Ô Đồng huynh cũng biết.”

Ô Đồng nhìn y mấy hơi, “Ừm.”

“Hoài Vọng cũng biết.”

“Ừm ừm.”

Kiêm Trúc dừng một chút, “Nhưng hắn không biết đó chính là hắn.”

Ô Đồng, “…cái gì?”

Hắn phải mất một lúc thật để hiểu được ý trong lời nói của y: Kiêm Trúc có một người yêu, tức là người đã tặng sợi dây cột tóc màu bạc cho y trước đây. Nhưng hắn đã xác nhận sợi dây đó không phải là Hoài Vọng từ lâu rồi, nhưng bây giờ nghe Kiêm Trúc nói như vậy, nghĩa là người tặng dây cột tóc là Hoài Vọng sao?

“Người đưa sợi dây cột tóc cho ngươi…” Ô Đồng quan sát vẻ mặt của y, “Sợi dây cột tóc cũ của ngươi, là do Hoài Vọng tặng.”

Kiêm Trúc cho lời khẳng định với năng lực phân tích của hắn.

Ô Đồng cau mày, “Vậy tại sao hắn không biết?”

Kiêm Trúc giơ ngón tay gật một cái. Ô Đồng hiểu, “Trí thông minh của hắn có vấn đề.”

Kiêm Trúc, “…”

Kiêm Trúc, “Hắn bị mất trí nhớ gián đoạn.”

Ô Đồng nghe vậy chợt nhớ lại mấy câu mà không biết mình đã nghe thấy từ đâu —— Hoài Vọng Tiên tôn hạ phàm vượt kiếp, lúc độ kiếp trở về thành tu sĩ Đại Thừa đệ nhất thiên hạ, lại mất đi ký ức ở trần gian.

Thế mà là sự thật.

Ngón tay Ô Đồng thoáng co lại, “Tức là hắn quên mất ngươi.”

Kiêm Trúc vừa nghe thấy câu đó lập tức thấy đau đớn vô cùng, không khỏi nói lời lên án, “Chẳng những quên, mà còn muốn đâm ta hai kiếm.”

“Chậc, vứt được rồi đấy.”

Ô Đồng vốn chỉ là thuận miệng nói, vừa dứt lời bầu không khí trong điện chợt yên tĩnh.

Hắn ngước mắt lên nhìn Kiêm Trúc ở trước mặt mình. Kiêm Trúc đứng quay lưng về phía hắn, gương mặt nghiêng hơi cúi xuống song vẫn không có vẻ gì là oán trách, khóe môi nhếch lên, ánh mắt dưới bờ mi rất dịu dàng.

“Mười mấy năm, đến cuối cùng vẫn không cam lòng.”

Ô Đồng thoáng giật mình, hắn khoanh tay ôm ngực quay đầu, “Chuyên yêu đương của các ngươi, phiền chết đi được.”

Kiêm Trúc nghiêng đầu nhìn về phía hắn, thở dài nói, “Ô Đồng huynh, quả nhiên huynh rất hợp để đón nhận muôn dân đại đạo.”

Dứt tình tuyệt ái, không ràng buộc, khi cuồng ngạo lên thì ngay cả Tà linh cũng phải sợ.

Ô Đồng, “…”

Ô Đồng, “Còn nói bậy nữa là ta ném ngươi ra ngoài đấy.”

Kiêm Trúc làm tổ ở Ma giới cả ngày, làm tổ mãi đến lễ Vu Lan Bồn hôm sau.

Y ôm tay áo đứng ngay cửa điện hướng mắt về vòm trời trên đỉnh đầu, sắc trời trong Ma giới đã tối đi, hẳn ở Nhân giới đã về đêm.

Sông Thiên Thủy trong truyền thuyết ngược dòng chảy về phương Bắc, đến Côn Lôn Dao Trì, là nơi gần với Thiên giới nhất. Song dòng sông cực rộng, giữa chừng hòa dòng vào Ngọc Điệp Giang cuồn cuộn, sau đó rẽ ra rất nhiều nhánh sông, nên có rất ít hà đăng có thể đến được Côn Lôn Dao Trì.

Bởi vậy nên ngày xưa lúc hai người thả hà đăng sẽ luôn để lại một vệt thần thức bám lên trên đó, dẫn hà đăng trôi theo hướng đến Dao Trì, để tránh bị dòng sông rẽ hướng lạc mất.

Nếu như năm nay còn muốn thả hà đăng nữa, sẽ không tránh phải để lại thần thức, thế thì lại khó tránh khỏi việc bị Hoài Vọng phát hiện ra.

Kiêm Trúc suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn không tránh được sức hút của hà đăng. Mặc dù biết có hơi mạo hiểm, nhưng y và Hoài Vọng đã thả hà đăng mười hai năm liên tục rồi, thật sự không muốn để lỡ năm nay.

“Ô Đồng huynh, đa tạ đã thu nhận giúp đỡ, ta phải đi rồi.” Y quay đầu nhìn về phía Ô Đồng trong điện.

Nến được thắp lên trên cây cột trong điện Phù Đồ, ánh nến màu vỏ quýt chiếu vào Ô Đồng đang vắt chéo chân ngồi, dát một lớp ánh lửa rực sáng trên áo giáp đen cứng nhắc lạnh lùng.

Đôi mắt đen hẹp dài trông về hướng của y, “Chuẩn bị tự chui đầu vào lưới rồi?”

Kiêm Trúc nhanh chóng lập chưởng, “Đồng ngôn vô kỵ (1), đồng ngôn vô kỵ…”

Y nói rồi phẩy phẩy tay với Ô Đồng, “Ta muốn đi tham gia hoạt động giải trí dân gian. Nếu như nhìn thấy có đặc sản gì thú vị, thì mang một phần về cho ngươi.”

“Ờ.” Ô Đồng lười nhác liếc mắt nhìn, “Tùy ngươi.”

Đoán chừng hẳn trong thành Vị Đô đã bắt đầu thả hà đăng, nên Kiêm Trúc không nán lại lâu, phóng lên bay ra khỏi Ma giới.

Thành Vị Đô sau khi về đêm đèn đuốc sáng choang, du khách đến thả hà đăng dự lễ Vu Lan Bồn gần như vây kín cả hai con đường bên bờ sông đến mức nước chảy không lọt.

Kiêm Trúc hóa thành con chim xanh ẩn giấu hơi thở của mình, qua lại trong đám đông, y nghiêng người tránh đòn gánh quơ đến, không khỏi thở dài nói: Thật đúng là năm nào cũng ngày này, năm nào cũng có hôm nay.

Người người của năm nào ở đây nhiều đến mức có thể đè bẹp chú chim nhỏ tự do là y đây.

Đến chỗ thả hà đăng rồi, thì y lại hóa thành hình người chọn một cái hà đăng thật đẹp. Hà đăng có hình dạng đóa hoa sen chín cánh, nhụy hoa hình tròn, có thể khắc chữ vào được.

Kiêm Trúc suy nghĩ một chút, nâng bút viết đôi ba chữ, sau đó cẩn thận thả một vệt thần thức ra bám lên trên đó, rồi khom lưng thả hà đăng lên dòng sông.

Trăm ngàn chiếc hà đăng tỏa ra ánh lửa sáng rỡ dịu dàng, trôi nổi trên con sông.

Kiêm Trúc nhìn ngọn hà đăng mình châm hòa mình vào trong vô số đốm sáng khác rất nhanh, trong lúc đang định xoay người rời đi, trong lòng đột nhiên thấy hoảng đến nhói lòng.

Y vừa ẩn mình trước Hoài Vọng lại vừa có thể cảm nhận được Hoài Vọng đang ở ngay bên cạnh, chắc là đuổi theo thần thức của y mà đến.

Suy tư chỉ trong một hai hơi, Kiêm Trúc nhanh chóng phân ra mười mấy thần thức nữa trôi theo dòng sông, rải rác bừa trên mười mấy cái hà đăng đang trôi trên Ngọc Điệp Giang.

Mười mấy thần thức đó sẽ không dẫn đường cho mấy ngọn hà đăng, mà chỉ ở yên trên đó, theo dòng nước trôi dạt đến những nhánh sông khác nhau, phân tán ở mỗi nơi riêng biệt.

Có điều là lần lượt tìm đến từng nơi thì hơi mất chút thời gian thôi.

Xong xuôi, Kiêm Trúc bay khỏi bờ sông Thiên Thủy.

Trong đám đông, bước chân đang vội vàng của Hoài Vọng bỗng dừng lại.

Hắn đã tìm Kiêm Trúc cả ngày, trong nguyên ngày hôm nay hắn đã lật tìm gần như là tất cả những nơi mà y có thể đến được trong Cửu Châu này rồi, thậm chí còn dò hỏi xung quanh về tung tích của Kiêm Trúc.

Chỉ mới một ngày không thấy Kiêm Trúc thôi mà lòng hắn đã như lửa đốt, Hoài Vọng không dám tưởng tượng lúc trước Kiêm Trúc đã trải qua mấy tháng đó như thế nào.

Tìm kiếm xung quanh không có kết quả. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Hoài Vọng mới thoát khỏi tâm trạng lo lắng nảy ra được một dòng suy nghĩ mới —— Kiêm Trúc nói muốn đi thả hà đăng, không bằng đến bờ sông Thiên Thủy ở thành Vị Đô để tìm.

Nghĩ đến đây, trong tim Hoài Vọng lại một lần nữa dấy lên niềm mong mỏi. Hắn trở lại thành Vị Đô, chờ cho màn đêm kéo xuống, sao giăng kín trời. Trên mặt sông Thiên Thủy lấp lánh ánh đèn ánh sao, cuối cùng thì hắn cũng cảm nhận được một sóng thần thức quen thuộc trong lúc chờ đợi dài lâu.

Đuổi đến chỉ trong chớp mắt.

Song Hoài Vọng còn chưa kịp tìm đến nơi mà vệt thần thức đó đang ở, thì đã có vô số mảnh thần thức khác xuất hiện trên sông. Điểm mục tiêu vốn rõ ràng bỗng chốc rải rác như sao trời, khi gần khi xa tản mạn trong các nhánh sông trên Ngọc Điệp Giang.

Hắn biết đó là do Kiêm Trúc cố ý, không muốn để hắn tìm được.

Kiêm Trúc không muốn gặp hắn, có phải bởi vì nhìn thấy vết sẹo kia mà tức cảnh sinh tình, nhớ lại chuyện trước kia nên giận hắn rồi không.

Mi mắt Hoài Vọng cụp xuống.

Những thần thức đó chưa chắc đã là Kiêm Trúc thật sự, nhưng dù vậy thì hắn không thể để mặc những thần thức đó rải rác khắp nơi mà không đuổi theo tìm được. Hoài Vọng hơi khựng lại, cuối cùng vẫn hóa thành một vệt sáng, bay vút vào giữa dòng Thiên Thủy.

Sông Thiên Thủy trong thành Vị Đô êm đềm chảy trôi, nhưng vừa ra khỏi khu vực sát cổng thành đã tăng nhanh tốc độ chảy, dòng sông chảy xiết, mang theo hàng trăm hàng ngàn ngọn Hà Đăng tụ về Ngọc Điệp Giang.

Hoài Vọng theo con sông Thiên Thủy tiến thẳng về phía Bắc, sau khi loại bỏ được mười mấy ngọn hà đăng thì cuối cùng cũng nhắm được một ngọn trong đó —— trên đó không có khí tức của ai khác, chỉ có thần thức của Kiêm Trúc.

Khi hắn tìm thấy ngọn hà đăng đó thì nó đã trôi dạt đến thượng lưu Ngọc Điệp Giang. Con nước lẻ loi ngược dòng sông cuồn cuộn trôi đến cực Bắc của Cửu Châu —— theo truyền thuyết thì đó là Côn Lôn Dao Trì.

Trước mắt chỉ có hà đăng không có Kiêm Trúc, Hoài Vọng đang định nhặt hà đăng lên bỗng nhớ lại lời Kinh thẩm nói hôm qua —— năm nào hai người cũng đến sông Thiên Thủy thả một ngọn hà đăng.

Nếu thế thì hắn có thể đi theo ngọn đèn này, có phải là hắn có thể tìm được tất cả hà đăng trong những năm qua không?

Hoài Vọng nghĩ tới đây, bèn hóa thành một con đom đóm đậu lên hà đăng, tiếp đó để cho hà đăng trôi nổi, đi đến cực Bắc.

Không biết qua bao lâu, tốc độ chảy của dòng sông chậm lại, phía trước nổi lên một màn sương trắng. Lớp sương mù đó như là một tấm bình phong, như muốn ngăn khói lửa nhân gian và những thứ không sạch sẽ bên ngoài.

Nhưng thần hồn của Kiêm Trúc và Hoài Vọng đều mạnh mẽ và tinh khiết, nên dễ dàng xuyên qua lớp sương trắng, theo hà đăng thong thả trôi về phía Dao Trì hùng vĩ.

Truyền thuyết kể rằng Dao Trì ở trên đỉnh Côn Lôn, xung quanh mây mù trắng xóa, hướng lên trên có thể thông đến thiên giới.

Sau khi hà đăng đến Dao Trì thì từ từ ngừng lại, Hoài Vọng một lần nữa hóa thành hình người đứng trong hồ nước.

Hắn phóng tầm mắt ra xa, xung quanh là mấy chục ngọn hà đăng. Ngoại trừ ngọn hà đăng bị thần thức của Kiêm Trúc dẫn đường đến đây ra, thì còn có một số cái khác nữa, có lẽ vô tình hoặc cố ý trôi đến đây.

Hoài Vọng khom lưng nhặt lên ngọn đèn mà Kiêm Trúc mới thả ngay trước mặt mình, đưa mắt nhìn xuống, trông thấy trên nhụy hoa trong hà đăng có khắc mấy hàng chữ nhỏ.

Ngón tay hắn run lên, cẩn thận vuốt lên:

Quân như thương ngô, ta như tu trúc.

Nguyện được sớm chiều, chẳng biết tận cùng.

Trong lòng bỗng chốc có nỗi đau thương tràn trề, vành mắt Hoài Vọng chợt nóng lên. Hai tiếng “Thương Ngô” rõ ràng là thuộc về hắn.

Hắn đã không còn cần bất cứ điều gì để xác nhận nữa.

Thức hải bằng lặng chợt sôi trào lên trong phút chốc, sóng linh lực hỗn loạn lấy hắn làm tâm tràn ra xung quanh. Như hô ứng, mười hai ngọn hà đăng trong Dao Trì, thần thức của Hoài Vọng bỗng nhiên bay lên như con đom đóm bay lên xoay quanh hắn.

Đốm sáng dập dìu lên xuống, chiếu vào trong con ngươi nhạt màu.

Hoài Vọng phút chốc ngước mắt lên, mười hai mảnh thần thức hốt nhiên tản rồi tụ như lưu huỳnh! Xoạt —— mảnh vỡ ký ức cuồn cuộn tuôn ra ngay trước mắt.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.