Trước khi thẳng thắn thú nhận, Tô Dĩnh đã biết trước được kết quả sẽ như thế này. Cô có thể hiểu. Rất ít người đàn ông nào lại có thể mù quáng chấp nhận những đối tượng có bối cảnh quá phức tạp.
Tô Dĩnh có hơi hối tiếc. Trong thời đại này, sự trung thực không còn phổ biến, và cái giá của sự thật chính là bỏ lỡ một số cơ hội tốt. Cô tự hỏi liệu mình có nên lặp lại tình huống này không? Cô nên học cách thông minh hơn, che giấu nó đúng cách, hay bịa đặt một quá khứ tương đối bình thường?.
Cho dù vậy họ cũng không muốn cắt đứt liên lạc ngay lập tức, có thể là vì để ý đến mặt mũi của đối phương. Quách Úy vẫn gọi điện thoại đến, nói về sinh hoạt thường ngày, nhưng anh không nói gì về lời cầu hôn tối hôm đó nữa.
Mặc dù Tô Dĩnh cũng có một chút ý nghĩ như vậy, cô nghĩ rằng việc không trả lời cũng là đại biểu cho lời từ chối, mọi thứ bắt đầu trở nên thật nhàm chán. Vì vậy, cô đã sử dụng nhiều lý do để qua loa với anh cho có lệ, nói không được vài câu liền cúp máy. Sau đó, chỉ có hai cuộc gọi được trả lời.
Dường như cuối cùng anh cũng có một cái cớ. Dần dần, anh ngừng gọi, và hai người dần mất liên lạc.
Cuộc sống của Tô Dĩnh vẫn còn đầy những việc phải bận tâm.
Em bé của Cố Tân chưa đầy một tuổi, và gia đình nhỏ của họ cần được chăm sóc. Cô mang theo con nhỏ ăn nhờ uống nhờ cũng không còn thích hợp. Quần áo, thức ăn và nơi ở của Cố Niệm rơi vào người Tô Dĩnh, cửa hàng quần áo ở thị trấn cũng tạm thời do cô chống đỡ.
Tháng trước, Cố Niệm đã vào lớp một của trường tiểu học. Trường học ở thị trấn bên cạnh, mỗi ngày đưa đón hai lần, lái xe qua lại cũng phải mất nửa giờ.
Mỗi ngày của cô đều trải qua trong sự bận rộn vô tận. Khi màn đêm buông xuống, vừa chạm vào giường là cô liền ngủ say, không còn sức để nghĩ về những thứ khác.
Một ngày nọ, Triệu Húc Viêm đến cửa hàng của Tô Dĩnh, hỏi tình huống của cô và Quách Úy như thế nào.
Vào thời điểm đó, có một khách hàng đang thử quần áo. Tô Dĩnh đành phải nói qua loa vài câu cho xong chuyện.
Triệu Húc Viêm không nói nên lời, xoay người muốn rời đi. Tô Dĩnh nhanh chóng ném chìa khóa xe cho anh, cười nói: “Không vội không vội, giúp em đón Niệm Niệm.”
“Không đi.”
“Làm ơn, làm ơn.”
Triệu Húc Viêm nhìn cô chằm chằm một lúc: “Em đó…” Anh than ngắn thở dài: “Thật sự không có một chút cơ hội nào sao?”
“Đi, đi, sao anh còn chưa đi nữa?” Tô Dĩnh lại đẩy Triệu Húc Viêm đi ra ngoài, mặt dày cười nói: “Quanh anh còn có ai có chất lượng cao không? Nhanh giới thiệu cho em. Lần này em nhất định sẽ nắm chắc.”
Triệu Húc Viêm cũng lười đáp lại cô, anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Nửa đường, anh gọi điện cho Quách Úy, nhưng không ai trả lời.
Lúc này, Quách Úy đang ở trong một thành phố ở Nam Phi.
Anh đang đưa một số nhân viên nồng cốt của công ty đến tham gia triển lãm vật liệu xây dựng và công nghệ kỹ thuật xây dựng quốc tế. Triển lãm có quy mô rất lớn, với các nhà triển lãm đến từ hơn 40 quốc gia khác nhau. Các sản phẩm phần cứng, vật liệu xây dựng, nguyên liệu bán thành phẩm, trang trí nội thất và thiết bị đo đạc nhà cửa đều có trong buổi triển lãm.
Sau khi ba anh mất, Vật liệu xây dựng Quảng Cùng được bàn giao cho Quách Úy, khi đó công ty chỉ chuyên về làm sàn composite. Sau này, công ty mở rộng kinh doanh và tham gia sản xuất kính tráng men màu.
Trước khi mất, ba anh đã nhận được một dữ liệu dự đoán về sự phát triển của ngành xây dựng. Khi nền kinh tế địa phương bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng, chính phủ sẽ phát triển mạnh mẽ việc xây dựng cơ sở hạ tầng. Nơi này sẽ trở thành khu vực phát triển nhanh nhất trong thị trường xây dựng.
Có nhu cầu cũng có nghĩa là có cơ hội kinh doanh. Nhóm người của bọn họ thảo luận suốt một đêm với quyết tâm thiết kế mẫu mới trong thời gian sớm nhất. Quách Úy đã thức suốt đêm để chuẩn bị đầy đủ cho lần triển lãm này. Anh tin rằng đây là cơ hội tuyệt vời để mở rộng thị trường tại địa phương.
Tâm trí của anh đều đặt vào công việc trước mắt, trong thời gian đó, Quách Úy chỉ nghĩ về Tô Dĩnh một lần.
Đó là một ngày trước khi xuất ngoại, khi anh ra khỏi công ty thì trời cũng đã khuya.
Bảo mẫu xin nghỉ và Thần Thần đã được gửi đến nhà bà nội vào buổi sáng. Anh để cho lão Trần tài xế rời đi trước, và tự mình lái xe đi tìm chỗ ăn tối.
Trên đường đặc biệt vắng vẻ. Khi đi ngang qua một hộp đêm, có một vài người đàn ông và phụ nữ đang trái ôm phải ấp. Họ khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc đồ hiện đại, miệng nói đầy những lời thô tục, giương nanh múa vuốt và khua tay múa chân giơ lên ngón giữa, kiêu ngạo vô cùng.
Quách Úy đột nhiên nhớ đến những trải nghiệm mà Tô Dĩnh đã nói, và tự hỏi liệu khi cô còn đang ở độ tuổi hoa, cô có kiêu ngạo và bừa bãi như vậy hay không?.
Có tiếng còi xe thúc giục từ phía sau, Quách Úy lấy lại tinh thần và nhấn ga, lắc đầu và nở một nụ cười.
Chỉ là không nghĩ tới, sau này lại còn có cơ hội cùng Tô Dĩnh gặp mặt, hơn nữa đầu óc nóng lên, đưa ra một quyết định bốc đồng và mạo hiểm.
Ngày hôm sau khi trở về từ Nam Phi, anh đến nhà mẹ Cừu dùng bữa tối và thuận tiện đón con trai.
Lúc này, Triệu Húc Viêm gọi điện thoại đến, nói rằng Tô Dĩnh đến đây lấy hàng, trên đường trở về va chạm với một chiếc xe khác. Bây giờ cô đang ở trong bệnh viện, không biết vết thương nặng nhẹ ra sao, bọn họ không thể đến ngay lập tức được, muốn nhờ anh đến xem tình hình của cô lúc này như thế nào.
Vì đạo đức của một người bạn, Quách Úy không thể từ chối, anh ngay lập tức lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.
Đêm đó trời mưa và đường phố sũng nước, không có bất kỳ người đi đường nào.
Quách Úy tìm thấy Tô Dĩnh tại Bệnh viện Đa khoa.
Vào thời điểm này, vẫn còn nhiều người đi lại quanh sảnh ở tầng một. Anh băng qua hành lang dài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người phụ nữ ấy đang chật vật đứng trước cửa sổ thu phí. Quần áo của cô đơn bạc và cả người ướt đẫm, cánh tay và đùi lộ ra những vết bầm tím ở nhiều mức độ khác nhau, một tay ấn lên trán và tay còn lại thì cầm theo một túi đồ màu đen.
Búi tóc của cô lỏng lẻo, mặc một chiếc áo phông rộng và quần đùi denim lộ ra hai chân thon thả trắng nhợt. Cách ăn mặc như vậy ngẫu nhiên khiến cô trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, trông cô có vẻ cô đơn và yếu đuối, không mạnh dạn giống như thông thường. Cô xếp hàng phía sau hai người già, cúi đầu không biết đang nghĩ về điều gì.
Quách Úy nhìn chằm chằm vào túi đồ trong tay cô, cảm xúc trong lòng đột nhiên dâng trào một cách vô cớ. Tâm tư của những sinh vật như đàn ông rất phức tạp, có đôi khi cứng nhắc tàn nhẫn, và cũng đôi khi mềm yếu đa tình. Cũng bởi vì một hình ảnh đặc thù nào đó, họ đắm mình vào sự dịu dàng gợi cảm không hề thực tế.
Lúc này, cái gọi là ham muốn bảo vệ của đàn ông đã bắt đầu nảy mầm trong anh. Anh bước đến: “Không có y tá nào giúp em thu phí sao?”
Sau một lúc lâu, Tô Dĩnh mới nhận ra những lời này là anh đang nói với cô. Sau một lúc choáng váng, cô rõ ràng rất ngạc nhiên: “Tại sao anh lại ở đây?”
Băng gạc trên trán cô hiện lên một màu đỏ tươi. Quách Úy liếc nhìn cô, cánh tay nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi đội ngũ xếp hàng: “Em ở một bên đợi một chút đi.”
Tô Dĩnh đành phải đi đến ghế dựa bên tường ngồi xuống, nhìn về phía anh. Người đàn ông ấy đứng thẳng, mắt nhìn về phía trước không chú ý đến cô ở phía sau đang nhìn anh, anh xếp hàng theo thứ tự, móc ví và thanh toán các hóa đơn theo trình tự.
Tô Dĩnh thu lại ánh mắt, đột nhiên cô có cảm giác như vết thương trên trán đang nhảy lên, cả người như mất hết sức lực, không chỗ nào là không đau. Tạm thời không cần phải quan tâm về việc tại sao anh lại có mặt ở đây, chỉ là sự chăm sóc lâu dài từ một người khác phái đến một cách tự nhiên và đột ngột như thế này thật sự làm phiền đến cô, trong lòng ẩn ẩn dâng lên một loại cảm xúc vô cùng phức tạp.
Ngay sau đó, Quách Úy bước đến với phiếu thanh toán trên tay: “Đi lên cầu thang, cầu thang ở đằng kia”.
Tô Dĩnh không có tinh thần. Cô mím môi và cố ý tìm một đề tài để nói: “Đúng là có được một người bạn tốt.”
“Em có thể đi được chứ?”
“Có thể.” Cô chỉ sang bên cạnh: “Lấy giúp tôi cái túi đó.”
Quách Úy nhìn chiếc túi màu đen trên ghế, không nói gì, xách theo đuổi theo cô.
Khi Tô Dĩnh điều trị vết thương, Quách Úy đi ra hành lang gọi điện thoại. Sau một phen lăn lộn, cô được bố trí nghỉ ngơi trong một phòng riêng. Trong một bệnh viện luôn quá tải như thế này thì đây quả thật là một đãi ngộ không hề thấp.
Quách Úy cũng không rời đi, căn phòng im lặng và cả hai không ai nói một lời nào.
Tô Dĩnh nhìn chằm chằm vào cái chai nhỏ giọt trên đầu. Sau một lúc, cô thình lình nói một câu: “Vẫn là có một người bạn có tiền thì tốt hơn.”
Quách Úy không trả lời câu nói ám chỉ đó, anh ngồi xuống chiếc ghế sofa cách giường một khoảng xa: “Trong túi là cái gì?”
Tô Dĩnh nói: “Kính cửa sổ phía sau bị vỡ, một túi hàng bị văng ra ngoài. Chiếc xe bị kéo đi rồi. Tôi tiện đường xách theo luôn.”
“Xem ra nó rất đáng giá.” Anh trêu chọc.
Tô Dĩnh nhíu mày và liếc nhìn anh: “Quách tổng thật sự quá thờ ơ với sự khó khăn của mọi người. Khi anh ngồi ở trong văn phòng đếm tiền trong tài khoản của anh, tôi còn phải vì năm đồng tiền mà cò kè mặc cả.”
Quách Úy cười: “Rốt cuộc thì tình huống này là như thế nào?”
Cho đến tận bây giờ, những ngón tay của Tô Dĩnh vẫn còn đang run. Nhớ lại thời điểm xảy ra tai nạn, vẫn có một nỗi sợ hãi thường trực từ tận đáy lòng cô: “Ống thép buộc vào xe tải phía trước rơi ra. Để tránh nó, tôi phải bẻ tay lái gấp. Nó xuyên thẳng qua ghế phụ, cuối cùng thân xe của tôi đâm vào vách ngăn bảo hộ bên cạnh. “
“Tài xế kia đâu?”
“Chạy rồi.”
Quách Úy nói, “Không phải chứ, bản lĩnh như cô mà lại có thể dễ dàng để cho người đó bỏ chạy sao?”
Tô Dĩnh trừng anh một cái, yếu ớt phàn nàn: “Tôi cũng không rảnh. Hành động đó không khác gì rãi muối lên vết thương, còn ngại vết thương trên người quá ít?”
Anh lại cười khẽ: “Cảnh sát xử lý?”
“Ừ.” Tô Dĩnh lo lắng, giơ tay lên cao để tăng tốc độ nhỏ giọt: “Sau khi đến đội giao thông vận tải, bọn họ đưa tôi vào đây, thấy cũng không nghiêm trọng nên đi trước rồi.”
Đang nói, điện thoại di động trong túi Quách Úy rung lên.
Phía bên Triệu Húc Viêm không hiểu tình hình bên này, đang chuẩn bị chạy đến.
Quách Úy ngăn anh ta lại và giải thích ngắn gọn tình hình ở đây, nói họ sáng mai hãy đến, cuối cuộc điện thoại có một giọng nói của một đứa trẻ vang lên: “Chú Quách, mẹ cháu có ở đó không? Cháu muốn nói chuyện với mẹ.”
Quách Úy đưa điện thoại di động cho Tô Dĩnh.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, người phụ nữ này mới vừa rồi còn uể oải không hề có sức sống, thế nhưng chỉ trong nháy mắt như được hồi sinh ngay lập tức. Giọng nói của cô trở nên hiền từ và dịu dàng, vô cùng bao dung, khuôn mặt tái nhợt dần trở nên hồng hào, đôi mắt sáng ngời và nét mặt trở nên sống động, cứ như thể thằng bé đang đứng ở trước mắt cô vậy.
Ánh sáng mờ ảo tập trung xung quanh cô, khiến toàn bộ cơ thể cô trở nên thật khác biệt, sự mềm mại đó nằm ngoài tầm với của bất kỳ người phụ nữ chưa từng làm mẹ nào.
Quách Úy ngồi đó chăm chú nhìn cô không chớp mắt, được một lúc, tầm mắt anh chuyển hướng về phía cửa sổ.
Làm một người mẹ, làm thế nào để trải qua cuộc sống mà không gặp phải những khó khăn? Năm đó trẻ người non dạ, bị năm tháng mài mòn luôn là vấn đề không thể tránh khỏi. Nhưng thời gian rồi cũng sẽ san bằng tất cả. Cô đã từng sống một cuộc sống hoang đường, có lẽ sẽ càng quý trọng cuộc sống bình thường không dễ gì có được sau này.
Đợi cô kết thúc cuộc gọi, Quách Úy bước đến nhận lại điện thoại.
Tô Dĩnh hơi ngồi dậy, vô tình chạm vào vết thương trên đùi, cô nhíu mày nói: “Nhanh lên, kéo tôi dậy, đau quá!”
Quách Úy nhanh chóng đỡ eo và đặt một chiếc gối sau lưng cô.
Tô Dĩnh càng đau thì càng tức giận hơn, chỉ tập trung vào việc mắng chửi hung thủ chết tiệt, sau một lúc lâu mới chợt nhận ra bàn tay chạm vào eo cô chưa được rút ra, làn da nơi tiếp xúc dần nóng lên, hơi thở của anh mơ hồ phả nhẹ vào mặt cô, không nghĩ là lại gần đến vậy.
Ánh mắt chạm nhau, và cả căn phòng ngay lập tức đắm chìm trong bầu không khí ái muội.
Quách Úy nhìn xuống cô: “Em đã xem xét về lời đề nghị tối hôm đó của tôi chưa?”
Vấn đề nhiều ngày không liên lạc dường như không còn tồn tại nữa, mối quan hệ giữa họ nhìn qua có vẻ trở nên hợp lý và thẳng thắn hơn.
Tô Dĩnh khẽ ngước lên và hỏi anh, “Ngày nào?”
“Đừng nói với tôi là em không có can đảm.” Giọng anh nhạt dần.
Tô Dĩnh nhìn anh một lúc, cảm xúc trong vô thức bị anh tác động. Đó là sự hấp dẫn thuần túy và trực tiếp giữa những người khác giới mà không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc nào khác. Cô sợ suy nghĩ của mình bị anh bất ngờ nhìn thấu, giả vờ bình tĩnh: “Tôi thấy không vấn đề gì.”
“Vậy thì được rồi.”
Cô nhìn anh từ xa. Khuôn mặt anh vẫn rất đẹp mắt. Đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm, mũi anh cao, môi mỏng, và khóe môi hơi hếch lên.
Tô Dĩnh nói: “Anh vừa có tiền vừa có ngoại hình, có vẻ như tôi đã kiếm được một món hời.”
“Vậy thử xem?”
Cô không nghĩ ngợi nữa: “Thử thì thử.”
Truyền xong nước thì trời cũng đã sáng, thể lực của Tô Dĩnh đã phục hồi không ít.
Quách Úy chở cô đến đội cảnh sát giao thông. Khi tai nạn xảy ra, người tài xế kia đã sợ hãi và bỏ chạy. Khi bình tĩnh lại và hối hận, anh ta đã chủ động đến đầu thú.
Khi mọi người không kịp phản ứng, Tô Dĩnh đã lao tới và đá anh ta bằng một cú đá thật mạnh vào bụng, động tác của cô rất dứt khoát và lưu loát, khiến anh ta không kịp đề phòng.
Người đàn ông cường tráng vậy mà thực sự cũng phải liên tiếp lùi về sau mấy bước.
Tô Dĩnh vẫn cảm thấy chưa hết tức giận, còn muốn đánh tiếp nữa nhưng bị cảnh sát giao thông chặn lại kịp thời.
Cô mắng: “Anh có phải là một thằng đàn ông không vậy? Anh đang tham gia chạy đua giống cuộc đua giữa thỏ và rùa? Tôi phải trao cho anh một giải thưởng. Còn là giải thưởng thành tích tốt nhất trong năm? Nhân tiện có cảnh sát ở đây, anh hãy nêu cảm nghĩ của mình về giải thưởng này đi. Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi có chết, với tôi cũng không có vấn đề gì cả, nhưng nếu anh khiến cho con trai tôi không còn mẹ, kể cả có làm quỷ tôi cũng sẽ không tha cho anh.”
Cô nói một mạch không hề ngừng nghỉ, mắng một hồi mới tiêu tan ngọn lửa ở trong lòng.
Quách Úy kiềm chặt vai Tô Dĩnh bằng cả hai tay, suốt cả quá trình đều nhướng mày nhìn cô. Đêm tối rất dễ khiến cho người ta không giữ được bình tĩnh, trên người cô dường như có một sức mạnh ma lực nào đó, khiến anh muốn khám phá và đến gần hơn.
Nói như thế nào đây, nó trông giống như một món đồ chơi nào đó. Cũng không thể nhận xét là thích hay không thích, nhưng lại bị thúc đẩy bởi sự tò mò thuần túy, luôn muốn bóc nó ra từng lớp từng lớp một để xem xem bên trong rốt cuộc chứa đựng bảo bối gì.
Đợi cho đến khi mọi việc được xử lý xong, một giờ sau, hai người đi đến ngôi nhà trống của Quách Úy ở phía nam thành phố.
Sau một đêm nguy hiểm và kinh hãi, mọi sự phóng túng đều trở nên thuận lý thành chương.
Tô Dĩnh vẫn còn rất bài xích. Trong suốt sáu năm chưa một lần mở lòng đón nhận bất kỳ ai, cơ thể cô cứng đờ, sự linh hoạt tự nhiên của cô không còn tồn tại nữa, tay và chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.
Tất nhiên, đàn ông bẩm sinh đều có tài khai phá. Dù cho ban ngày anh có lịch thiệp, dịu dàng đến đâu đi chăng nữa, thì vào ban đêm, anh vẫn sẽ để lộ những thuộc tính nguyên thủy của mình.
Thời gian như kéo dài vô tận. Sau một lúc lâu, người bên cạnh dường như đã ngủ say.
Quách Úy kiểm tra vết thương ở trên trán của cô, sau đó muốn đứng dậy. Tô Dĩnh bất ngờ quấn lấy và ôm lấy cánh tay anh, lẩm bẩm hai từ rất nhỏ.
Quách Úy cẩn thận lắng nghe, hóa ra cô đang gọi tên anh.
Cho dù có bao nhiêu thật giả trong đó, màn diễn này cô đã làm rất tốt.
Quách Úy mỉm cười, có chút hưởng thụ.
Anh chạm vào hộp thuốc lá trong túi của mình, châm một điếu thuốc và đứng trong bóng tối từ từ hút.