Đây là một con đường có lịch sử lâu đời, hướng ra sông, chạy song song với sông và đất. Ở hai bên là những ngôi nhà có tường trắng và gạch màu xanh. Đường phố ở đây rất dài. Cứ 100 mét là có một con hẻm hẹp, nối với nhau bằng một cây cầu vòm.
Tiệm sườn xám mà A Trạch giới thiệu cho Tô Dĩnh nằm trong một con hẻm hẹp, không dễ tìm. Vừa lúc chủ tiệm đang tiễn một vị khách ra về, thấy Tô Dĩnh nhìn vào tiệm, cô ấy mỉm cười và mời cô vào.
Tên cô ấy là Triệu Thanh Khê, là một cô gái dịu dàng và dễ gần.
Tô Dĩnh giải thích một cách uyển chuyển về ý định của cô. Khi cô ấy nghe đến tên của A Trạch, cô ấy gật đầu xem như đã hiểu, có vẻ như họ đã trao đổi với nhau từ trước.
Tiệm sườn xám của cô ấy có tên là “Mạch Tiêm Kỳ Trân”. Chỉ có một vài bộ sườn xám cao cấp được may theo yêu cầu treo ở dưới ánh đèn trong cửa hàng. Nó rất đẹp và lộng lẫy, khiến cho người ta không khỏi trầm trồ. Không giống như những nơi khác, đem tất cả các kiểu dáng bày ở bên ngoài, khách mua đông đúc.
Trên giá trưng bày là những đồ vật trang nhã như lọ hoa bằng gỗ, khung cảnh sơn thủy thêu tay, giá đựng bút và bút viết.
Từ trong góc phòng phát ra tiếng đàn cổ du dương, không biết là đang đốt loại hương nào, Tô Dĩnh chỉ cảm thấy bình tĩnh và thư thái, sự khó chịu của cơ thể dường như giảm đi hơn phân nửa.
Triệu Thanh Khê mặc một chiếc áo dài trắng thanh lịch, tóc dài xõa vai, dáng đi nhẹ nhàng bước ở phía trước, đưa Tô Dĩnh đến bàn trà ở trong phòng phía sau.
Bóng lưng này không hiểu sao lại khiến cho Tô Dĩnh nhớ đến một người nào đó.
Uống trà hoa nhài, hai người trò chuyện đôi câu, Tô Dĩnh hỏi: “Cô và A Trạch là bạn học?”
“Không phải, anh ấy và chồng tôi là bạn thời đại học.”
Tô Dĩnh gật đầu: “Lần này tôi đột nhiên đến đây là để học hỏi một số kinh nghiệm. Đã làm phiền cô nhiều rồi.”
“Đừng khách khí, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để giúp đỡ.”
Tô Dĩnh nói: “Tôi muốn mở một tiệm sườn xám ở thành phố Khâu Hóa, nhưng vừa mới bắt đầu nên tôi vẫn chưa tìm ra được hướng đi cho mình, không biết nên định vị nó như thế nào.”
Triệu Thanh Khê mỉm cười: “Tôi cũng chỉ mất một tháng để chuyển đổi từ một cửa hàng quần áo bình thường sang tiệm sườn xám tùy chỉnh cao cấp.” Cô ấy rót thêm trà cho mình. “Trên thực tế, điều đó cũng không mấy khó, có lẽ lợi thế của tôi có liên quan đến chuyên ngành của mình.”
Tô Dĩnh cười: “Cô quá khiêm tốn rồi, đối với tôi, nền tảng bằng không là khó khăn lớn nhất.” Dừng lại một lúc, cô phân vân hỏi một câu: “Bây giờ tôi bắt đầu học, có còn kịp không?”
“Đương nhiên.”
Chỉ với hai từ này, nhịp tim của Tô Dĩnh tăng tốc nhanh chóng.
Triệu Thanh Khê: “Sẽ không quá dễ dàng, nhưng chỉ cần cô kiên trì học hỏi. Cô có thể tham gia các khóa đào tạo hoặc tìm các khóa học trực tuyến cũng được. Tốt nhất là nên có một bậc thầy có kinh nghiệm để chỉ điểm.”
Tô Dĩnh lại một lần nữa nghĩ đến Trịnh Nhiễm.
Tô Dĩnh hỏi: “Lúc trước vì sao cô lại muốn chuyển đổi?”
“Lúc đi học tôi đã bắt đầu thích nó, nhưng vì cân nhắc đến một số yếu tố hạn chế mà tôi đã không làm. Sau này, tôi vô tình bị một người bạn kéo đến một bữa tiệc sườn xám. Tôi thấy chiếc sườn xám có thể cải thiện khí chất của một người, vẻ đẹp của sự thanh lịch cổ điển này đã làm tôi rung động, bất luận trang phục nào cũng không thể thay thế được, vì vậy tôi đã quyết định và muốn thử.” Cô ấy nói một cách nhẹ nhàng, như đang trò chuyện với một người bạn cũ, hỏi cô: “Còn cô thì sao? “
Sao Tô Dĩnh lại có thể không biết xấu hổ mà nói là cửa hàng của mình đã bị đốt cháy nên mới suy nghĩ đến lựa chọn này, cô chỉ nói: “Bởi vì tôi cũng thích nó.”
Cô ấy khẽ mỉm cười: “Càng làm sẽ càng thích.”
“Trên thực tế, mối quan tâm của tôi chính là về vấn đề chấp nhận của công chúng.”
“Đúng là có hơi khó. Chính vì không ai muốn quảng bá văn hóa sườn xám mà nó đang dần ra khỏi tầm mắt công chúng.”
Tô Dĩnh nói: “Có lẽ tôi thô tục hơn, hoặc tôi thiên về lợi ích kinh doanh hơn.”
Ngón tay của Triệu Thanh Khê móc vào quai ly: “Chờ khi cô thực sự làm được một bộ sườn xám, cô sẽ thấy rằng có không ít người thích sườn xám, hơn nữa cũng không có bất kỳ bất đồng nào. Thúc đẩy văn hóa sườn xám đồng thời xây dựng thương hiệu tự nhiên sẽ mang lại thu nhập tốt.”
Tô Dĩnh không nghĩ đến cô gái này sẽ hết lòng chỉ dạy cho một người xa lạ như vậy, thời gian từ từ trôi đi, trà cũng không còn hương vị gì nữa. Cô ấy nói về những khó khăn khi bắt đầu kinh doanh và đơn đặt hàng từ bây giờ cho đến một năm sau.
Tô Dĩnh rất ngạc nhiên.
Triệu Thanh Khê: “Khi đó tôi mặc bộ sườn xám do chính mình làm ra, đứng trên đường và phát tờ rơi. Khi gặp những cô gái chú ý đến mình, tôi luôn đi theo phía sau lưng họ giảng giải rất lâu. Ngẫu nhiên gặp phải người không kiên nhẫn, họ sẽ trực tiếp ném tờ rơi vào thùng rác, vẫy tay như xua đuổi một con ruồi. Tôi cũng nản lòng và thoái chí, nhưng may mắn là tôi đã không từ bỏ. Tôi luôn cảm thấy rằng tôi có thể tìm thấy những người có cùng sở thích và thẩm mỹ với mình. Khi đó tôi đem tất cả thẻ bài của mình đặt vào ván bài “Nhiệt tình yêu thích” của mình, không còn đường để lui, chỉ có thể kiên trì bước tiếp. Bây giờ con đường này ngày càng trơn tru hơn, cuối cùng tôi cũng đã không phụ sự nỗ lực của mình.”
Cô ấy nói: “Chuyên nghiệp và chất lượng mới chính là nguyên tắc cơ bản. Mất vài tháng để tạo ra một chiếc sườn xám cũng không phải là việc lớn gì. Tôi coi nó như một tác phẩm nghệ thuật, đường cắt, nếp may chênh lệch một phần một chút cũng không được. Điều đó cũng không đủ để tạo ra sự khác biệt, các kiểu dáng và phong cách phải được thay đổi bất cứ lúc nào theo suy nghĩ của khách hàng. Thái độ có thể giải quyết được tất cả vấn đề. Giữ khách hàng cũ là cách quảng cáo tốt nhất, cửa tiệm cũng từ đó mà làm ăn trôi chảy.”
Trái tim của Tô Dĩnh khẽ rung lên, cô đã hiểu được tinh thần của người thợ là như thế nào.
Nghe cô ấy nói xong, Tô Dĩnh im lặng một lúc, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía khung hình mẫu trên bục ở bên cạnh bức tường, nơi đó có một bộ sườn xám bằng lụa màu xanh đậm, trên ngực kết những con bướm bạc tựa như muốn bay lượn, chân váy cũng được thêu một vài bông hoa mẫu đơn xinh đẹp màu vàng, xếp chồng lên nhau.
Bên dưới ánh đèn rực rỡ, bộ sườn xám ấy dường như đang tỏa sáng, như thể nó được ban cho một cảm giác thiêng liêng thần thánh nào đó, có cả linh hồn, đang lặng lẽ lắng nghe họ nói chuyện.
Tô Dĩnh đã thông suốt và dường như đã có một hướng đi cho mình.
Trao đổi thông tin liên lạc với nhau, Tô Dĩnh liên tục bày tỏ lời cảm ơn với cô ấy.
Ra khỏi “Mạch Tiêm Kỳ Trân”, Tô Dĩnh về khách sạn thu dọn hành lý và trả phòng. Ở lại thêm một ngày thật sự không có ý nghĩa gì nữa. Cô muốn nhanh chóng quay lại thành phố Khâu Hóa càng sớm càng tốt.
Thời tiết nơi này không vì cô rời đi mà chuyển biến tốt hơn. Tô Dĩnh cũng không có tâm trạng đứng ở trên ban công mà chiêm ngưỡng khung cảnh mưa phùn ở Giang Nam, cô chặn một chiếc taxi, vội vã đến sân bay.
Thay đổi thời gian về, cô không có nói với Quách Úy, đến thành phố Khâu Hóa thì cũng đã qua nửa đêm. Vết thương cũ chưa lành cộng thêm mấy ngày liên tiếp bôn ba, Tô Dĩnh cả người lảo đảo.
Trong khi chờ ở bên đường, một chiếc xe chạy ngang qua cách đó vài mét đột nhiên từ từ lùi lại. Cửa sổ phía sau hạ xuống, một người đàn ông không mấy xa lạ ngồi ở bên trong.
Lương Thái mỉm cười, thăm dò nói: “Nhìn kỹ lại, thật đúng là cô.”
Tô Dĩnh: “Lương tổng, xin chào.”
“Không cần khách khí. Cô muốn đi đâu? Tôi tiễn cô một đoạn.”
Tô Dĩnh miễn cưỡng nâng cao tinh thần cảnh giác của mình, nói với một nụ cười ở trên môi: “Không cần phiền như vậy đâu, tôi thuê taxi về nhà rất thuận tiện.”
“Lên đi, đừng khách khí.”
“Thật sự không cần.”
Có tiếng còi xe thúc giục ở phía sau, nhưng Lương Thái lại rất thong thả mà ngả người ra ghế, hất đầu vào trong: “Lên xe đi.”
Tô Dĩnh bĩu môi, không thể cứ tiếp tục từ chối, thấy Lương Thái ôm một người phụ nữ xinh đẹp trong tay, cô mở cửa bên ghế cạnh tài xế ngồi vào, ngược lại giảm bớt không ít sự bối rối.
Người lái xe quay lại hỏi: “Lương tổng, bây giờ nên đi đâu?”
Lương Thái hỏi: “Về nhà à?”
Tô Dĩnh: “Vâng.”
Lương Thái trực tiếp đọc một địa chỉ cho tài xế.
Chiếc xe lái trên đường cao tốc, bầu không khí trong xe hơi tế nhị, mùi nước hoa ngọt ngào bay trong không khí. Lương Thái không có ý giới thiệu, Tô Dĩnh liền ngồi yên tĩnh, cô không muốn rước lấy phiền phức.
Một lúc sau, Lương Thái hỏi: “Em dâu về muộn như vậy, Quách Úy lại không đến đón?”
Cô nói một cách lịch sự: “Đã làm phiền Lương tổng phải đưa tôi về một đoạn đường.”
“Nói bao nhiêu lần, khi không có người ngoài thì gọi tôi là anh họ, hoặc cô có thể trực tiếp gọi tôi là Lương Thái.” Anh ta mỉm cười: “Sau này tôi phải nói với Quách Úy mới được, làm sao mà tâm trí của cậu ta lại cứ đặt ở bên ngoài, chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền, ngay cả vợ mình cũng bỏ mặc.”
Những lời này có phần khiêu khích ly gián. Sau vài lần tiếp xúc, Tô Dĩnh cảm thấy hành động và lời nói của anh ta không hề quang minh lỗi lạc. Loại người này tuyệt đối không nên kết giao.
Cô chỉ mỉm cười và không nói gì.
Anh ta đưa cô đến bên ngoài khu chung cư, sau khi nói lời cảm ơn, Lương Thái nói đùa rằng muốn cô hôm nào đó mời cơm, Tô Dĩnh qua loa ứng phó cho qua chuyện.
Khi Tô Dĩnh bước vào, căn nhà tối om, chắc hẳn là mọi người đều đã ngủ.
Cô lặng lẽ đi đến gặp Niệm Niệm trước, không bật đèn, đợi cho đến khi mắt cô thích nghi với bóng tối, nhìn thấy hai dáng người to nhỏ trên giường, ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Quách Úy nằm bên ngoài, hai tay giữ phần bụng, hai chân dài thẳng tắp gác lên nhau, tư thế ngủ vẫn nhã nhặn quy cũ. Ngược lại Niệm Niệm thì lại ngủ rất tùy ý, hơi nghiêng người, cái trán dán sát cánh tay anh, một cái chân cũng không hề khách khí gác lên chân anh, ngủ rất say.
Niệm Niệm từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của ba. Tô Dĩnh chưa bao giờ thấy qua tình huống như thế này. Trong một khoảnh khắc, cô không thể không nghĩ rằng, nếu người nằm ở nơi đó lúc này là Cố Uy, cuộc sống của cô và Cố Niệm có lẽ sẽ trọn vẹn hơn.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ gặp được Quách Úy mới đúng là điều tuyệt vời nhất. Nếu dựa trên hệ thống phân vị một trăm, với tư cách là ba dượng, anh có thể nhận được gần 80%, nhưng nếu đổi vị trí lại là cô, sự chú ý của cô dành cho Thần Thần khả năng chỉ bằng một phần tư những gì anh dành cho Niệm Niệm.
Quách Úy chưa bao giờ yêu cầu cô, nhưng trong lúc vô tình, anh lại chỉ cho cô cách phải làm như thế nào.
Tô Dĩnh khó tránh khỏi cảm thấy áy náy, cảm thấy mình suy bụng ta ra bụng người, có một số điều là do cô không suy nghĩ cẩn thận, nên cô nghĩ mình sẽ thử cố gắng thay đổi.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng cô trở nên phức tạp, cộng với nguyên nhân cảm lạnh, tư duy trở nên xáo trộn, đứng một lúc, cô bước đến ngồi lên chiếc ghế gần đó.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, như mặc nước từ trên trời chảy xuống.
Tô Dĩnh nhìn vào hình dáng không rõ ràng của người đàn ông. Dù nhìn thế nào, khuôn mặt của Quách Úy vẫn đẹp trai và cường tráng, so với lúc mới quen thuận mắt hơn rất nhiều. Sau một lúc, cô không nhịn được mà vươn những ngón tay của mình ra nhẹ nhàng vuốt xuống sống mũi của anh, vừa muốn chạm vào môi anh, cổ tay đã bị bắt lấy.
Tô Dĩnh giật mình, thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên.
Sau nửa phút, cẩn thận nhìn lại, đôi mắt của Quách Úy trong bóng tối sáng ngời, anh đang mỉm cười nhìn cô, nào có biểu hiện của việc mơ hồ vừa tỉnh ngủ.
Tô Dĩnh vỗ ngực mình, nhỏ giọng hỏi: “Muốn hù chết tôi, anh thức lúc nào vậy?”
“Lúc em đi vào.”
Tô Dĩnh liếc nhìn anh một lúc rồi rút tay lại: “Thức rồi cũng không chịu lên tiếng.”
“Không dám làm phiền em.” Lại thấp giọng hỏi: “Còn muốn sờ không?”
Tô Dĩnh ngược lại cảm thấy không được tự nhiên, tự trách bàn tay gây họa của mình. Cô liếc anh: “Làm gì vậy hả?”
“Phối hợp với em, tiếp tục giả vờ ngủ.”
“Ai mà thèm.” Cô lẩm bẩm một câu.
Quách Úy khẽ mỉm cười, rồi lại nắm tay Tô Dĩnh: “Trở về sao không nói cho tôi biết trước?”
“Kiểm tra bất ngờ để xem anh có đang trai gái ở bên ngoài không.”
Anh chậm rãi nói: “Bây giờ em có hài lòng không?”
Tô Dĩnh cố ý kéo khóe môi, liếc anh: “Coi như ngoan.” Lại hỏi: “Sao anh lại ngủ ở đây?”
Quách Úy ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt chân Cố Niệm lên giường, nhìn cô, chế nhạo nói: “Tướng ngủ y hệt em.”
“…” Tô Dĩnh tiếp lời anh mới lạ, cô hỏi: “Anh không sợ Thần Thần biết à?”
“Đã nhìn qua, ngủ rồi.” Anh dùng ngón tay ra hiệu ở đôi mắt: “Em không có ở nhà, anh cũng nên để tâm đến thằng bé nhiều hơn một chút.”
“Khóc à?”
“Đừng nói bất cứ điều gì, giữa bọn anh có một thỏa thuận.”
Tô Dĩnh ngay lập tức phối hợp gật đầu.
Anh nâng cằm lên và ra hiệu đi ra cửa, họ nhẹ nhàng bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Thời gian không còn sớm, Tô Dĩnh đi phòng tắm trước, nhờ Quách Úy giúp cô nấu mì.
Một lúc sau, Tô Dĩnh quàng chiếc khăn quanh cổ bước ra, nghĩ một chút, cô rẽ vào phòng của Thần Thần. Thằng bé đang ngủ rất say, không biết là trong giấc mơ có cuộc phiêu lưu nào không, mà miệng cứ lẩm bẩm không ngừng, tướng ngủ khoa trương, chiếc chăn phủ kín trước đó đã bị đá xuống đất.
Tô Dĩnh nhặt nó lên và đắp lại cho thằng bé, mượn ánh trăng chăm chú quan sát thằng bé một lần, thằng bé trông đáng yêu hơn khi ngủ, không khách sáo xa cách giống như ngày thường. Giữa lông mày lại có bóng dáng của người nọ, lông mi dài và dày.
Tô Dĩnh không dám chạm vào nó, cô kéo chiếc chăn lên, đợi một lúc, rón rén bước ra ngoài.
Toàn thân cô mệt mỏi không có một chút khí lực, bước vào bếp, dựa vào bàn bếp chầm chậm lau tóc.
Căn phòng bên ngoài vẫn tối, chỉ có phòng bếp là được bật đèn sợi đốt.
Tô Dĩnh nghiêng đầu nhìn anh và nói một cách chân thành: “Cảm ơn anh vì đã chăm sóc cho Niệm Niệm.”
“Việc tôi nên làm.”
Động tác lau tóc của Tô Dĩnh chậm lại: “Tôi sẽ hòa thuận với Thần Thần.”
Quách Úy đang cắt cải, nhìn cô và mỉm cười: “Ừm.”
Bát mì suông nhanh chóng được đưa đến trước mặt cô, Tô Dĩnh quá lười để di chuyển địa điểm, cô xoay người lại đứng bên quầy bếp ăn vài miếng.
Quách Úy rót một cốc nước ấm và đặt nó xuống bên cạnh tay cô, nhưng cũng không bỏ đi, hai cánh tay thuận thế chống trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, ôm cô vào trong ngực.
Tô Dĩnh cảm nhận được anh đến gần, cô nhún vai: “Tránh ra đi, như vậy làm sao mà ăn được.”
“Tại sao lại về sớm?”
Tô Dĩnh nóng lòng muốn chia sẻ với anh, cô muốn xoay người lại: “Tôi có thể có một hướng đi mới.”
“Vậy thì chúc mừng em.” Tại thời điểm này, Quách Úy dường như không có tâm trạng để lắng nghe các vấn đề về công việc, cánh tay vững chắc của anh ôm lấy cô: “Em ăn trước đi đã.”
Sau một thời gian ngắn, Tô Dĩnh nhận thấy một số thay đổi của anh, cô giận dữ quay đầu lại liếc nhìn anh.
Quách Úy mỉm cười.
“Không biết xấu hổ.” Tô Dĩnh thấp giọng nói nhỏ.
Quách Úy chấp nhận đánh giá của cô, cũng không biện minh cho điều đó. Anh cúi đầu xuống bên tai cô, giọng trầm đi vài phần: “Quà của tôi đâu?”
“Không có.” Tô Dĩnh nói.
“Vậy thì đừng ăn nữa.”
Giây tiếp theo, anh thật sự giơ tay lên tắt đèn bếp.
Trước mắt Tô Dĩnh dường như được che bằng một tấm vải đen. Trong vài giây đầu tiên, cô không thể nhìn thấy anh, nhịp tim nhanh dồn dập: “Anh điên rồi, đây là nhà bếp.”
“Tôi biết.” Hai từ, như thể một câu thần chú.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, mọi chuyện chắc chắn sẽ rất kịch liệt và vượt ngoài tầm kiểm soát. Nhưng trước khi nó kịp bắt đầu, sức nóng của làn da cô khiến anh nhận thấy sự bất thường, cánh tay anh dường như đang ôm một cái bếp lò.
Anh hơi giật mình: “Em bị sốt?”
“Có thể vậy.”
Quách Úy áp trán mình lên trán của Tô Dĩnh, nhiệt độ quả thật có chút cao. Thật lâu cũng không có nói chuyện, anh ôm cô, dần trở lại bình thường. Một lúc lâu sau, Quách Úy hít một hơi thật sâu, giọng anh có vẻ hơi ủy khuất: “Tôi thực sự cần phải gặp bác sĩ.”
Tô Dĩnh mơ mơ màng màng cười khúc khích hai tiếng, bộ dạng trông rất hả hê.
Quách Úy buông tay ra và đánh cô một cái để trừng phạt, anh bảo cô trở về phòng nằm, lấy nhiệt kế để đo nhiệt độ.
Có thể là do quá mệt mỏi, Tô Dĩnh uống thuốc hạ sốt do Quách Úy đưa, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô ngủ không ngon, giấc mơ kỳ lạ này làm cô cảm thấy bối rối.
Cô nhìn thấy một cánh cửa phát sáng. Một cô bé năm hoặc sáu tuổi đang đi về hướng đó, cô bé ấy mặc một chiếc váy dài màu đỏ và mang đôi giày da nhỏ, trên tóc buộc một chiếc nơ con bướm nhẹ nhàng lay động. Sau đó, cô bé đột nhiên biến mất, cảnh tượng lại biến thành hình ảnh phía sau của bốn thầy trò Đường Tăng. Một màn buồn cười này lại rất trùng khớp với các nhân vật trên TV. Cuối cùng, cô nhìn thấy một người đàn ông và trong nháy mắt nhận ngay ra anh. Cô gọi to tên của Quách Úy, nhưng bên kia dường như không nghe thấy, anh vẫn cứ tiếp tục bước đi và cơ thể dần dần biến mất sau cánh cửa phát sáng kia.
Tô Dĩnh đã rất hoảng loạn, cô cố gắng đuổi theo anh một cách tuyệt vọng nhưng lại bị một người đàn ông khác ngăn lại. Cơ thể người ấy đỏ ngầu, ánh mắt anh ai oán và đau đớn, cứ liên tục gọi Tiểu Dĩnh không ngừng.
Tô Dĩnh nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của anh, đột nhiên biến thành cơn mưa như trút nước. Trong một khoảnh khắc, cô rơi trở lại vào đêm mưa đó, bị anh kéo tay chạy trốn trong khu rừng tối kinh hoàng…
Cô liên tục nói mớ, nhiệt độ thay vì giảm lại cứ tăng lên.
Quách Úy muốn đánh thức cô đến bệnh viện, nhưng cô lại nhíu mày, hết lần này đến lần khác gọi tên anh.
Giọng của Tô Dĩnh đôi khi rõ ràng, cũng có đôi khi mơ hồ, nhưng lại gọi tên anh rất rõ. Có đôi lúc, anh cảm thấy cách nhả chữ của cô không đúng cho lắm. Quách Úy lắng nghe, ngẫm lại cảm thấy hơi buồn cười, không phải anh thì còn ai khác?