Nói thế nào thì đêm đó cũng là lần đầu tiên của Phương An Ngu, lần đầu tiên của tất cả, lần đầu tiên vội vàng bất ngờ. Thế nhưng bản chất con người đều biết hưởng thụ sự sung sướng dù cho đêm qua vừa kinh ngạc vừa ngoài ý muốn nhưng rõ ràng cũng không thể xem như quá tệ được.
Chỉ là chưa từng có người nào hỏi cảm nhận của Phương An Ngu, chính anh cũng không biết cảm nhận này có nghĩa là gì nên không thể trả lời Quân Nguyệt Nguyệt được.
Trước khi hai người xuống dưới nhà ăn cơm, Quân Nguyệt Nguyệt cầm quyển sổ nhỏ cho Phương An Ngu, viết thêm — Chưa nghĩ ra thì từ từ nghĩ thêm, sau khi đi thăm ông nội trở về chúng ta sẽ nhanh chóng ly hôn thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhét quyển sổ cho anh, Quân Nguyệt Nguyệt đi xuống dưới nhà ăn cơm tối trước. Một lúc sau, người giúp việc lên giục lần nữa, Phương An Ngu mới cầm quyển sổ nhỏ xuống nhà.
Lần này, bốn người im lặng ngồi ăn, trong lúc ăn Phương An Yến luôn nhìn về phía Phương An Ngu mà anh trai cậu cứ cúi đầu nhìn chằm chằm quyển sổ nhỏ để trong lòng bàn tay dưới gầm bàn, gần như không đụng đến bát cháo trước mặt, dáng vẻ không tập trung.
Cuối cùng Phương An Yến không nhịn được đến bên cạnh Phương An Ngu thì thấy anh đang cầm quyển sổ nhỏ trong tay, cũng thấy được chữ trên đó, cậu lật lại tờ trước, lập tức trừng mắt nhìn Quân Nguyệt Nguyệt…
“Cô nói những lời này với anh tôi để làm gì?” Giọng cậu vô cùng khó chịu.
Quân Nguyệt Nguyệt đang ăn thì dừng lại, nhìn Phương An Yến như nhìn đồ ngốc, “Đây là chuyện của tôi với anh trai anh, tôi không nói với anh ấy không lẽ lại nói cho anh nghe?”
“Cô coi anh trai tôi là cái gì? Cô định cho anh ấy cái gì? Cô có thể cho anh ấy thứ gì chứ?”
Phương An Yến hỏi liên tục ba câu, “Cô làm thế này là do học theo đám bạn vớ vẩn ngoài kia của cô chứ gì. Anh tôi không giống với mấy tên tình nhân lố lăng bên cạnh cô, đừng có đối xử cái kiểu đấy với anh ấy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nói tiếp, “Đúng là bây giờ nhà họ Phương cần trợ giúp nhưng lúc cô kết hôn với anh tôi đã ký thỏa thuận rồi. Quan hệ hai nhà là quan hệ hợp tác, cô đừng quá đáng!”
Quân Nguyệt Nguyệt buông đũa xuống, lau miệng, xoay qua hỏi ngược lại cậu: “Anh coi anh trai anh là cái gì? Là đứa con nít hai tuổi sao?”
“Anh cảm thấy anh ấy không hiểu được những lời này?” Quân Nguyệt Nguyệt hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
Phương An Yến sững sờ, cậu há to miệng nhưng lại không nói nên lời.
Hai người cứ thế trừng mắt như hai con gà chọi khiến bầu không khí hết sức căng thẳng, đến nỗi Quân Du ngồi ở đối diện – người luôn im lặng không lên tiếng cũng phải buông đũa nói khẽ, “Chị, anh An Yến, hai người đừng cãi nhau nữa.”
Lần đầu tiên Quân Nguyệt Nguyệt nghe thấy giọng của nữ chính. Không hổ là nữ chính – giọng nói lại êm tai đến không ngờ. Tuy là lúc cô đọc tiểu thuyết, cốt truyện cẩu huyết nhưng cô rất thích hình tượng của nam nữ chính. Đến khi xuyên tới đây thì hình tượng nam chính hoàn toàn sụp đổ – phiền người khác đến mức khó chịu, nhưng nữ chính thì cô vẫn còn thiện cảm cho nên khi nghe thấy Quân Du nói giống hệt như miêu tả trong tiểu thuyết thì lập tức quay đầu sang nhìn.
Quân Du nói xong có hơi hối hận bởi vì người chị này của cô chưa từng nói với mình bằng giọng điệu tốt, không dưng cũng kiếm cớ này nọ – cô nói như vậy khác gì tự rước lấy nhục.
Nhưng cô không ngờ, Quân Nguyệt Nguyệt chỉ dịu dàng nhìn cô chăm chú một lát rồi gật đầu nhẹ: “Được, không cãi nhau nữa.”
Quân Du sửng sốt một lúc mới cúi đầu uống một ngụm canh trong cái nhìn chăm chú kỳ quái của chị nên bị sặc – tiếng sặc ấy nghe cũng nhẹ nhàng, mềm yếu đó, khá dễ nghe.
Quân Nguyệt Nguyệt bật cười, trước đó nguyên chủ chưa từng cười với Quân Du nên cô há hốc miệng.
Cùng lúc đó, Phương An Ngu cũng cướp lại được quyển sổ trong tay Phương An Yến rồi nhét vào trong túi quần, nhíu mày nhìn hắn.
Phương An Yến mấp máy môi rồi ngồi về ghế của mình.
Thế nên hai quả khinh khí cầu sắp nổ cứ thế lặng lẽ xẹp xuống, từng người từng người ngồi ăn nghiêm chỉnh.
Ăn xong bữa cơm hết sức hài hòa, mọi người về phòng nghỉ ngơi luôn. Trước khi ăn cơm Quân Nguyệt Nguyệt đã rửa mặt nên chỉ rửa tay qua rồi vào phòng ngủ nghịch điện thoại. Nhiều năm rồi không được nghịch thứ đồ chơi này, văn minh ở thế giới này có rất nhiều điều khác biệt so với ở mạt thế nhưng đại đa số đồ vật đều khá giống nhau, ví dụ như game!
Cô tải trò đua xe hơi giống mấy trò từng chơi lúc ở mạt thế rồi nằm lì trên giường chơi liên tục nhiều ván, block tất cả những tên dám gọi đến quấy rầy cô giữa chừng, chơi sảng khoái khỏi phải bàn.
Lúc cô chuẩn bị đi ngủ, phát hiện ra Phương An Ngu vẫn chưa trở lại nên lượn một vòng qua phòng khách một vòng, theo thói quen định mở miệng gọi nhưng chỉ hơi mấp máy môi thì nhớ ra anh vốn không thể nghe được, có điều khi đến bước đến cạnh ghế sô pha cô chợt dừng lại — Cô nhớ ra rồi!
Sau đó chân Quân Nguyệt Nguyệt chuyển hướng, bước một mạch qua chỗ quẹo của ban công, mở một cánh cửa nhỏ cạnh đó.
Đây là phòng chứa đồ, đừng tò mò tại sao trên ban công của biệt thự xa hoa lại có phòng này. Lúc ấy Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cũng cảm thấy rất kỳ lạ nhưng chính tác giả viết vậy – cứ coi như là đam mê của người có tiền vậy.
Đúng là Phương An Ngu đang nằm trên đất trong phòng chứa đồ, cả người cuộn tròn người trong chăn, xung quanh phòng bày đầy ắp hoa, vừa mở cửa ra thì có một luồng hơi ẩm đan xen với mùi tươi mát của cây xanh.
Tình tiết này có được miêu tả trong truyện, nhìn qua quần áo và đồ đạc của Phương An Ngu đều ở trong phòng ngủ chính nhưng thực ra mỗi lúc trời tối anh đều chạy tới ngủ ở phòng chứa đồ. Anh cũng không chủ động nói chuyện này với Phương An Yến nên nguyên chủ càng không kiêng nể gì thậm chí có lần Phương An Yến đi công tác, cô ta còn khóa anh ở căn phòng đó suốt hai ngày trời.
Đến khi Phương An Yến trở lại, nguyên chủ định lén lút thả anh ra vờ như không có chuyện gì nhưng anh lại đột nhiên ngất xỉu, cũng chính lần đó Phương An Yến nổi đóa, nguyên chủ bị mắng rất tàn nhẫn nên ghi hận Phương An Ngu. Từ đó cô ta đối xử với anh càng ngày càng quá đáng, thường xuyên lén lút gây khó dễ để bắt bẻ anh, thậm chí sau đó còn đánh anh…
Khi Quân Nguyệt Nguyệt đọc sách, cô cực kỳ phẫn nộ với nữ phụ độc ác trong sách này, hận không thể trực tiếp đấm một phát nát đầu cô ta nhưng hiện tại chính cô lại biến thành nữ phụ… Chứng kiến Phương An Ngu vô cùng tội nghiệp co rúm người trên đất giống như con sâu bọc mình lại, Quân Nguyệt Nguyệt có cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Cô đến bên cạnh vỗ vỗ người đang ngủ trên mặt đất. Anh từ trong chăn chui ra, xuyên qua làn tóc xoăn rối bời nhìn thấy Quân Nguyệt Nguyệt thì ngây ra, sau đó vẻ mặt lại có chút ngạc nhiên.
Rõ ràng đêm kết hôn, người phụ nữ này đã nói rõ ràng với anh rằng chắc chắn không có chuyện hai người cùng giường chung chăn gối nên đuổi anh tới phòng chứa đồ này ngủ, không cho anh đặt đám hoa trên ban công, uy hiếp nếu như nói cho Phương An Yến biết, cô ta sẽ bảo nhà họ Quân rút lại vốn.
Phương An Ngu không biết hai nhà đã ký thỏa thuận trước khi kết hôn, chỉ biết mình kết hôn với người phụ nữ này, là vì tiền.
Anh không dám nói cho em trai biết, đành phải làm ổ trong phòng chứa đồ, chỉ có đêm qua là anh được ngủ trên giường thôi nhưng đêm qua…
Quân Nguyệt Nguyệt vươn tay về phía này, cắt đứt suy nghĩ miên man của anh, Phương An Ngu lục lọi trong chăn một lát rồi mới đưa quyển sổ nhỏ cho cô.
—- Đứng dậy, về phòng ngủ đi.
Phương An Ngu nhận lấy quyển sổ rồi nhìn một cái, tay anh cầm bút định viết gì đó nhưng mãi không viết được, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm hơi giống đắn đo.
Quân Nguyệt Nguyệt đợi chừng hai phút thì không thể chờ đợi thêm được nữa, lại vỗ vai anh một cái.
Lúc này Phương An Ngu mới vội vàng cầm bút viết — Vậy cô có thể nhẹ nhàng chút được không?
Quân Nguyệt Nguyệt cau mày nhận lấy quyển sổ, nhìn chằm chằm mấy chữ này một lúc lâu. Cô có cảm thấy mình bị Phương An Ngu lây bệnh rồi nên không hiểu được anh đang viết cái quái gì.
Phương An Ngu chầm chậm cắn môi nhìn phản ứng của cô, lấy quyển sổ nhỏ về rồi đứng dậy cuộn chăn rồi ôm chăn đi theo sau lưng cô.
Hai người từ ban công trở về phòng, đến lúc tới phòng khách cô mới kịp phản ứng vừa rồi Phương An Ngu viết như vậy là có ý gì?
Quân Nguyệt Nguyệt phì cười, tóm lấy chăn anh đang ôm rồi ném trên ghế sô pha, giành quyển sổ nhỏ, nổi hứng bắt đầu trêu chọc anh.
— Sao lại phải nhẹ nhàng chút?
Phương An Ngu nhận sổ, cúi đầu nhìn. Lần này cô đợi ba mươi giây mới thấy anh cầm bút viết câu trả lời.
Cô không thể chờ được mà giật quyển sổ lại, vội nhìn một cái sau đó cười ầm lên.
Anh ghi là — Bụng tôi còn hơi đau.
Sao lại đau ư? Nguyên nhân cũng chỉ là đụng chạm quá mạnh mẽ, quá nhiều lần, cô nằm trên dùng quá nhiều sức.
Điều này vốn chẳng có gì hài hước nhưng cô cười không dừng lại được, một lúc sau mới khó khăn thu cánh tay đang bám Phương An Ngu lại, nhận lấy trong cánh tay của Phương An Ngu cầm quyển sổ, nhịn cười viết tiếp — Nếu như tôi cứ dùng sức, dùng thật nhiều sức khiến cho anh đau, anh sẽ không mách với tên Phương An Yến kia chứ?
Anh nhận lại sổ, nhìn một lúc rồi chậm rãi cắn môi, tiếp tục nhìn Quân Nguyệt Nguyệt với vẻ mặt hết sức bối rối ấy ngẩng đầu nhìn cô, sau đó mới viết — Không biết.
Quân Nguyệt Nguyệt lại không thể nhịn được mà cười tiếp, cảm giác thảo luận nghiêm túc với một người chuyện bắt nạt anh thế nào thật sự quá mới mẻ.
Nhìn Phương An Ngu nghiêm túc chịu đựng lại khiến cho Quân Nguyệt Nguyệt hơi xúc động, rất muốn ôn lại buổi tối hôm qua một chút, xem thử dáng vẻ anh cắn môi, bị bắt nạt là như thế nào.
Quân Nguyệt Nguyệt kéo Phương An Ngu đi vào phòng ngủ, cố ý túm tay anh ném người đàn ông lên giường, sau đó ôm cổ Phương An Ngu rồi ngồi trên đùi anh.
Biểu cảm của Phương An Ngu cực kỳ thú vị, giống như động vật nhỏ mà Quân Nguyệt Nguyệt đi săn lúc mới bước vào mạt thế một thời gian, sau khi sập bẫy của cô thì rõ ràng sợ sệt, cuống cuồng nhưng chỉ cần cô đến gần thì sẽ kêu chíp chíp loạn xạ toan hù dọa chống lại cô.
Phương An Ngu cũng không kêu tiếng nào nhưng nét mặt của anh đang thể hiện mấy chữ kêu chíp chíp loạn xạ đó.
Lâu lắm rồi Quân Nguyệt Nguyệt không bị việc gì hay người nào chọc cười vui vẻ như thế mà tối hôm nay lại cười mãi không ngừng lại được.
Cô qua cổ Phương An Ngu, chống với ánh mắt trong suốt như tinh hạch giống tang thi, chậm rãi xích lại gần đôi môi nhợt nhạt của anh.
Quân Nguyệt Nguyệt: Anh ấy có chút hấp dẫn.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Phương An Ngu: Nhẹ nhàng chút được không…
Quân Nguyệt Nguyệt: Em chỉ thích mạnh bạo thôi ⊙▽⊙