Ba năm nay, lần đầu tiên anh ngủ một mạch xuyên ngày, đến lúc trời tối mịt, tỉnh dậy thấy rèm đang kéo kín mít, không để lọt một tia ánh sáng, không biết đã là ngày tháng năm nào.
Khi kéo rèm ra, ngoài trời đen kịt.
Giật mình nhận ra, hoá ra mình đã ngủ nguyên một ngày.
Mặc bộ ngủ lụa rộng rãi, lê chiếc dép đến mở tủ lấy chai nước dâu mát lạnh, uống một ngụm, theo thói quen mở wechat lướt tin tức.
Sau đó thấy những chấm đỏ dày đặc.
Tất cả bạn bè và đồng nghiệp đều quan tâm thể trạng, sức khoẻ tinh thần của anh, hỏi có cần gì giúp đỡ không.
Thậm chí có cả bạn tiểu học đã không liên lạc suốt bao năm nay.
…..
Xem ra tin tức anh được Đông Lan “bao nuôi” đã truyền khắp thế giới.
Tin tức trong nhóm công việc đang rất sôi nổi, giống như có một tin nóng hổi nào đó.
Nguyễn Tri Mộ nhàn nhạt liếc một cái, chỉ biết hình như có một nhiếp ảnh gia minh tinh đến phòng livestream, nghe nói mời mọc rất lâu mãi không được, bỗng mấy ngày nay đối phương đột nhiên đồng ý, tuần sau đến tham gia chương trình.
Nếu là ngày trước, nói không chừng Nguyễn Tri Mộ sẽ hứng thú tám nhảm với đồng nghiệp.
Hiện giờ mọi chuyện đều không liên quan đến anh.
Hai cô nhóc không lương tâm Miêu Miêu và Nhược Nhược, hôm trước khi biết anh bị tạm dừng công việc, còn khóc đến chết đi sống lại, hùng hồn theo anh đồng sinh cộng tử, cùng tiến cùng lùi, hôm nay biết có nhiếp ảnh gia đến tham gia chương trình, lập tức vui vẻ nhảy tưng tưng.
……
Anh không nên mong đợi bất cứ điều gì từ họ.
Chấm đỏ lần lượt nhảy ra, đâm chọc làm mắt anh đau.
Nguyễn Tri Mộ chuẩn bị tắt máy, điện thoại bỗng đổ chuông.
Số máy lạ.
Nguyễn Tri Mộ nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trung niên rất thanh lịch ở đầu dây bên kia: “Xin chào, xin hỏi Nguyễn Tri Mộ phải không.”
Nguyễn Tri Mộ: “Vâng, cô là…”
Giọng điệu của người phụ nữ trung niên không chút bất ngờ: “Tôi là mẹ của Đông Lan. Nếu cậu có thời gian thì tôi muốn gặp cậu.”
——
Nguyễn Tri Mộ hẹn mẹ Đông Lan ở quán cà phê gần nhà.
Nhiều ngày không làm việc, tóc anh đã dài ra nhưng lười đi tiệm cắt.
Tóc mái che đi đôi mắt, được vén ra sau tai, làn da trắng lộ ra dưới thái dương, mang đến sự thanh tú hơi chút nữ tính.
Nguyễn Tri Mộ cũng cố ý nuôi tóc dài chút, che góc mặt, đề phòng quần chúng hóng hớt nhận ra.
Lúc Nguyễn Tri Mộ đến quán, mẹ Đông đã ngồi đợi.
Anh xin lỗi mẹ Đông: “Cháu căn giờ đi rồi mà không ngờ lại tắc đường, cho nên…”
Thực ra anh chỉ muộn khoảng năm phút.
Nhưng mẹ Đông không thể hiện sự thấu hiểu hay tha thứ, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Xem ra là một nhân vật lợi hại. Nguyễn Tri Mộ nghĩ thầm.
Cũng không khác so với suy đoán của anh, mẹ Đông giống mấy phóng viên đưa tin giải trí kia, cho rằng anh có qua lại với Đông Lan, cho nên mới đến một chuyến, hi vọng bọn họ cắt đứt quan hệ tình cảm này.
Nguyễn Tri Mộ nghĩ tới kịch bản trong các bộ phim thần tượng. Nữ chính lọ lem nghèo khó đem lòng yêu nam chính giàu có và quyền lực, mẹ nam chính quyết liệt ngăn chặn mối quan hệ này, bà ném một xấp tiền đỏ trước mặt nữ chính và nói: Tôi cho cô năm triệu, rời xa con trai tôi!
Nguyễn Tri Mộ nghĩ mà thấy vui, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm trọng của mẹ Đông nên nhịn lại.
Anh nghiêm túc giải thích: “Cháu và Đông Lan chỉ là bạn bè bình thường, nếu cô không tin thì đi hỏi con trai cô là biết ạ.”
Trong lòng anh phỉ nhổ Đông Lan không đáng tin, chuyện này cũng không giải thích với gia đình, làm loạn gây hiểu lầm.
Mẹ Đông lạnh lùng đáp: “Hỏi rồi, nó thừa nhận rồi.”
Nguyễn Tri Mộ: “…??!”
Mẹ Đông nhìn anh, ánh mắt đầy sự khinh thường và thất vọng khó tránh: “Nó nói, nó thích cậu. Bị chụp cũng tốt, có thể nhân cơ hội công khai luôn.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Tâm trạng của anh lúc này rất phức tạp, ngày trước luôn nghĩ Đông Lan chỉ tuỳ hứng, tự cao, đầu óc lệch lạc một chút, không ngờ anh ta lại có suy nghĩ như vậy.
Hơn nữa bọn họ cũng không thân thiết, chỉ là bạn bè bình thường.
Sao lại nhân cơ hội công khai.
Mẹ Đông không ném tiền trước mặt anh như trên phim mà chỉ nhàn nhạt nói: “Sự nghiệp của tiểu Lan đều do tôi bận tâm, từ việc hồi nhỏ theo học trường nghệ thuật đến việc thử vai đóng nam chính, đều do tôi lo liệu. Sau này nó muốn đi du học, mặc dù tôi không nói được nhưng làm hộ chiếu hay thủ tục nhập học của nó cũng đều do tôi làm. Nói cách khác, mọi mối quan hệ của nó, tôi đều có.”
“Tôi không biết nó hứa hẹn gì với cậu, nhưng nếu cậu muốn mượn mối quan hệ của nó mà trèo cao, xin lỗi, tôi có thể thu lại hết.”
“Nó có thể cho cậu mọi thứ, chẳng qua là mấy thứ đồ chơi tôi cho nó mà thôi.” Mẹ Đông không nhanh không chậm nói: “Trẻ con thích mới nới cũ, ham chơi, luôn cảm thấy mình cần xông pha khói lửa, không hề do dự vì điều gì đấy. Nhưng một khi thấy hết mới mẻ thì vứt bỏ cũng rất nhanh, đến cuối cùng vẫn là tôi thu dọn cho. Tôi thấy cậu là một người thông minh, mấy đạo lí này, cậu đều hiểu hết chứ?”
Nguyễn Tri Mộ đương nhiên tỏ tường.
Anh vốn hơi căng thẳng nhưng sau khi nghe mấy lời uy hiếp của mẹ Đông lại thấy thả lỏng hơn.
Khi ở dưới đáy vực, con người luôn sản sinh ra một sự dũng cảm, một sức mạnh chưa từng có.
Anh hỏi mẹ Đông: “Nếu cậu ta nghe lời cô như thế, sao cô không quản thẳng cậu ta mà còn đến tìm cháu?”
Mẹ Đông nhìn anh với sắc mặt khó chịu.
Nguyễn Tri Mộ cười: “Cậu ta không hề ngoan ngoãn nghe lời, đúng không ạ?”
Anh đổi tư thế ngồi, nói với mẹ Đông: “Đừng hiểu lầm, cháu không có ý đối địch với cô. Thực ra, mục đích của chúng ta giống nhau, cháu không thích Đông Lan, cô cũng không muốn cháu và cậu ta ở bên nhau, vậy cô nên kết đồng minh với cháu chứ không phải trở thành kẻ địch của nhau, cô thấy sao ạ?”
Mẹ Đông mặt không cảm xúc: “Cậu thấy cậu đủ tư cách để làm đồng minh với tôi?”
“Cháu không còn gì để mất nữa, xấu mặt trước xã hội, công việc cũng coi như mất rồi. Người xưa có câu heo chết không sợ nước sôi, các người đều là tầng lớp thượng lưu, còn cháu là kẻ nghèo chân đất, thấy phiền quá cháu chạy đến mấy chỗ truyền thông giải trí tung tin, trước khi mất việc kiếm được một khoản cũng không thiệt… Đối với các người mà nói, làm sao để tối đa hoá lợi nhuận, chắc cô cũng hiểu rất rõ.”
Thực ra Nguyễn Tri Mộ không có ý định nhân cơ hội kiếm một khoản tiền nhưng thái độ của mẹ Đông thực sự khiến người ta khó chịu.
Anh cũng là người, cũng biết giận, không thể để người khác bắt nạt mình mà không đánh trả.
Mẹ Đông có vẻ không nhịn được nữa, có lẽ không ngờ anh còn dũng cảm bàn điều kiện với bà: “Cậu muốn gì?”
“Rất đơn giản, cháu sẽ phối hợp với mọi người tránh tai tiếng, sẽ không nói bất cứ điều gì không nên với phóng viên. Về phía Đông Lan, cháu sẽ nói rõ với cậu ta. Nhưng cô phải giúp cháu cứu vãn công việc, trong lúc tránh điều tiếng, không thể để cháu là nhân vật phản diện được, muốn tránh thì cùng tránh, cháu chỉ là người dẫn chương trình cỏn con chăm chỉ làm việc, bạn của Đông Lan mà thôi.”
Nguyễn Tri Mộ cũng có kinh nghiệm bàn bạc.
Anh biết có rất nhiều thủ đoạn bẩn thỉu trong ngành và biết nghệ sĩ muốn tẩy trắng hình ảnh của mình, sẽ thuê người giẫm đạp lên đồng nghiệp hoặc nhân viên để làm nổi bật chính mình.
Ánh mắt mẹ Đông nhìn anh có sự thay đổi.
Từ ánh mắt phẫn nộ khinh thường đã chuyển sang phức tạp, thăm dò.
Chắc không ngờ trông anh như thằng nhóc hai mấy tuổi, vậy mà cũng khá thông minh.
Thực ra Nguyễn Tri Mộ rất hâm mộ Đông Lan.
Xem ra anh ta bị quản thúc, không có tự do nhưng đây là dấu hiệu anh ta được gia đình yêu thương từ nhỏ.
Trưởng thành sớm, chứng tỏ người đó đã mất đi mái nhà bảo vệ mình, chỉ đành tự mình đứng dậy, tự mình che gió chắn mưa.
Trưởng thành không phải là một điều vui vẻ mà tràn đầy đau khổ.
Nói chuyện xong, ly ca phê cũng thấy đáy.
Nguyễn Tri Mộ uống hết cà phê, chán nản nói: “Không còn chuyện gì khác thì cháu về trước đây.”
Anh không quan tâm đ ến phép xã giao nữa, đứng dậy rời đi mà không đợi mẹ Đông lên tiếng.
Bụng anh quặn lên, như có hàng trăm quả bóng lăn lộn trong bụng, đập qua lại khiến mặt anh tái mét.
Anh sợ nếu ngồi thêm một giây sẽ nôn mửa.
——
Mẹ Đông rất giữ chữ tín.
Một tuần sau, những bài báo bác bỏ tin đồn đã dọn sạch cộng đồng mạng, trong thông báo, bọn họ chỉ là bạn bè bình thường chơi đùa với nhau, có người ác ý vu cáo hãm hại, khiến người khác mất việc.
Đông Lan đưa anh đi quay vài video ngắn rồi đăng lên mạng xã hội, thái độ điềm tĩnh đã khiến người hâm mộ yên tâm.
Giới truyền thông một lần nữa đăng loạt bài lên án tác hại của bạo lực mạng, miêu tả anh là một người làm thuê vất cả theo đuổi ước mơ nhưng lại gặp phải những sự bất công, làm dấy lên làn sóng đồng cảm của đông đảo cư dân mạng.
Sự tình mau chóng lắng xuống.
Nguyễn Tri Mộ được công ty gọi về làm việc, nhưng vì công việc tuần này đã được sắp xếp cho dẫn chương trình khác cho nên mấy ngày còn lại trong tuần không phải làm gì, chỉ có thể ở nhà ăn lương cứng.
Nhược Nhược nhắn tin wechat cho anh, thấy tiếc thay anh: “Anh biết không, tối mai có anh nhiếp ảnh gia đẹp trai đến đó, tiếc anh không ở đây, không ngắm được.”
Nguyễn Tri Mộ tìm lại được công việc, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.
Anh buột miệng: “Đẹp trai như nào, so với anh thì sao.”
Nhược Nhược nhịn mãi: “Anh, em nói thật, anh cao thêm 20 phân nữa, nâng tí mũi, mở góc mắt, làm môi cười, rèn luyện cơ bắp, miễn cưỡng có thể so một chút…”
“Đệt.” Nguyễn Tri Mộ không chịu nổi nữa: “Hứa Nhược Nhã, bánh mì và cà phê tôi mang cho cô trước đây đều vô ích phải không.”
Nhược Nhược và Miêu Miêu suốt ngày kêu ca phải giảm cân, sáng không ăn nhưng lại không chịu được, bình thường sau 10 giờ sẽ bị chóng mặt nên Nguyễn Tri Mộ luôn mang thêm hai phần đề phòng cô bé bị hạ đường huyết.
Nhược Nhược cười hihi: “Em đùa thôi mà, anh Nguyễn nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày đi làm lại, em và Miêu Miêu đều nhớ anh… làm latte hạt dẻ và bánh mì.”
Nguyễn Tri Mộ câm nín, gửi emoji nắm đấm cho cô.
Không có việc gì làm, anh dứt khoát vùi đầu vào chăn ngủ thêm ngày nữa.
Tỉnh dậy là việc của mười mấy tiếng sau, bị chuông điện thoại đánh thức.
Giám đốc đích thân gọi cho anh, nói khách mời hôm nay hơi khó chiều, vốn mọi chuyện đã bàn bạc ổn thoả, dẫn chương trình cũng chuẩn bị hết rồi nhưng có lẽ vì scandal trước đây của anh với Đông Lan nên để phát huy tối đa hiệu quả của buổi livestream, đột nhiên điểm tên anh đến dẫn, nếu không sẽ không livestream.
Nguyễn Tri Mộ muốn chửi bậy: “Em còn chưa xem tí tài liệu nào, sao dẫn được. Còn nữa, mấy tin nhảm mới lắng xuống một chút đã gọi em ra mặt, không sợ mắng em cọ nhiệt ạ?”
Giám đốc hết cách: “Chắc cậu chưa hiểu nhiều về nhiếp ảnh gia này, cậu ta tên Nghiêm Việt, năm nay mới đoạt giải nhiếp ảnh quốc tế gì đó, nghe nói mấy chục năm nay trong nước chưa ai đoạt được giải này, giờ nổi tiếng lắm, ông tổng tự mình gọi điện cho cậu ta, năn nỉ rất lâu cậu ta mới nhận cho thương hiệu mùa này.”
Đầu Nguyễn Tri Mộ váng một cái: “Từ từ đã, giám đốc nói cậu ta… tên là gì?”
“Nghiêm Việt, Nghiêm trong nghiêm khắc, Việt trong trác việt.” Giám đốc sốt ruột: “Còn hai tiếng nữa đến giờ livestream rồi, tôi bảo Tiểu Đặng đến đón cậu, cậu nhanh lên, giải quyết được buổi live này, tiền thưởng không cần lo lắng, tự tôi sẽ đến xin bộ phận marketing.”
Nguyễn Tri Mộ không có cơ hội từ chối, đang mơ hồ thì bị tài xế đón đi, thay quần áo trên xe, sau đó đến công ty, vội vàng vào phòng trang điểm.
Trong đầu cứ nghĩ về khả năng đó, nhưng dù có nghĩ bao nhiêu thì điều đó cũng là không thể.
Sao lại có thể, sao lại trùng hợp như thế, Nghiêm Việt này là Nghiêm Việt kia, tối nay phải cùng livestream với nhau.
Anh bỗng nhớ ra, hình như năm đó Nghiêm Việt rất thích nhiếp ảnh, có lúc đêm hôm không đi ngủ, ở đó bày bày vẽ vẽ, chụp đi chụp lại hoa cỏ ngoài ban công.
……
Không, không đến mức đó chứ.
Anh miễn cưỡng bảo bản thân bình tĩnh lại.
Thế giới này rất nhiều người thích nhiếp anh, người tên Nghiêm Việt cũng hàng nghìn hàng vạn, trùng lặp cũng có thể xảy ra.
Hơn nữa, giám đốc nói rồi, nhiếp ảnh gia đó thấy tin đồn của anh và Đông Lan mới cố ý bảo anh đến dẫn.
Nếu thực sự là chàng trai năm đó, giờ chắc chắn hận anh đến tận xương tuỷ, tránh còn tránh không kịp, sao có thể gọi anh đến được.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Nguyễn Tri Mộ bình ổn hơn.
Trang điểm xong, anh mở tập tài liệu của khách mời trước mặt, nước đến chân mới nhảy, tốc ký lý lịch và tác phẩm tiêu biểu của đối phương.
Anh lật bìa…
Trang đầu tiên là một bức ảnh lớn chiếm trọn cả trang.
Nguyễn Tri Mộ nhìn thấy đôi mày quen thuộc, chiếc mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, ngỡ ngàng trừng mắt.
Điện thoại bộp một tiếng rơi xuống sàn.
Kính cường lực bị tai bay vạ gió, nứt thành mấy phần, cảnh tượng vô hùng oanh liệt.
“Thầy Nghiêm đến rồi!”
Sau tiếng hô, phòng livestream lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều hướng sự chú ý về phía cánh cửa…
Một người đàn ông cao lớn mặc sơ mi dài tay màu đen, vẻ mặt thờ ơ bước vào.
Hắn là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, đường nét sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng, như thể mọi thứ trước mắt đều không đáng lọt vào mắt.
Trên người hắn có một khí chất đặc biệt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, giống như thanh đao khát máu, khiến mọi người không khỏi nín thở tập trung, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Nguyễn Tri Mộ ngây ngốc nhìn hắn, đầu óc trống rỗng, không nói nên lời.
Nghiêm Việt đảo mắt một vòng, ánh mắt lướt qua anh, chỉ hơi dừng một giây rồi vô cảm rời đi.
“Dẫn chương trình hôm nay ở đâu?” Mặt hắn không cảm xúc hỏi giám đốc: “Tôi mù mặt, phiền anh chỉ cho tôi biết.”
Hết chương 52.