Nguyễn Tri Mộ nhớ đến một câu, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí.
Lại nghĩ đến câu khác, khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Anh hơi bối rối trước hành động của Nghiêm Việt, trước mặt thì chế giễu, mỉa mai, không quan tâm, sau lưng lại bắt đầu tặng xe tặng đồng hồ mời ăn cơm.
Hơn nữa đều là những món đồ rất đắt.
Đương nhiên Nguyễn Tri Mộ không thể không thích tiền, nhưng chuyện khác thường ắt có vấn đề, những thứ này đến một cách không lý do, Nghiêm Việt dám tặng nhưng anh không dám nhận.
Anh hỏi Từ Xán, Từ Xán cũng rất khó xử, nói đây là ý của ông chủ, cậu ta chỉ là nhân viên, chỉ biết làm theo phân phó, những cái khác đều không biết.
Nguyễn Tri Mộ gọi cho Nghiêm Việt, muốn hỏi hắn cho rõ ràng.
Điện thoại đổ chuông được vài lần rồi bị ngắt luôn.
Từ Xán quan tâm nói với anh: “Hôm nay ông chủ em hơi bận, có chuyện gì cần trao đổi, tối mai lúc ăn cơm anh có thể nói sau.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Nghĩa là bắt buộc phải đi đúng không.
Nguyễn Tri Mộ thở dài: “Hôm nay không rảnh, ngày mai thì rảnh hả.”
Từ Xán nói khéo: “Cái này em cũng không rõ, chủ yếu phải xem lịch trình sắp xếp của ông chủ.”
Tan làm ngày hôm sau, Nguyễn Tri Mộ hơi chần chừ nhưng vẫn đến theo lịch hẹn.
Anh cảm giác đang chơi một trò chơi trong rừng tối vô tận không xác định, bí mật ẩn trong rừng sâu, Nghiêm Việt ở trong tối, anh ở ngoài sáng, anh không thể không tiếp tục bước đi, khám phá mục đích thực sự ẩn sau hành động của Nghiêm Việt.
Nhà hàng tiệc đêm nằm ngay trung tâm thành phố S, là một nhà hàng truyền thống Trung Quốc đang dần trở nên nổi tiếng trong những năm gần đây. Nguyễn Tri Mộ chỉ nghe nói về nhà hàng này khi anh đi họp với lãnh đạo, nói nhà hàng này phải đặt bàn trước ba tháng, bên trong nhà hàng có hơn chục chủ đề khác nhau, sử dụng công nghệ ánh sáng hàng đầu, làm cho nó trở nên mơ hồ, huyễn hoặc, lúc ăn cơm còn có nghệ sĩ chuyên nghiệp diễn kịch.
Nguyễn Tri Mộ đi đến đó với tâm trạng phức tạp, được một nhân viên mặc sườn xám nhã nhặn lịch sự dẫn vào phòng trong của nhà hàng, đi được hai bước bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Sau khi rẽ khoảng chục ngã rẽ, anh gặp Nghiêm Việt trong một gian phòng cổ theo chủ đề rừng tre.
Nghiêm Việt đang ngồi trước bàn Bát Tiên, rũ mắt uống trà, thấy anh đến thì hơi ngước lên.
Nguyễn Tri Mộ chóng mặt ngồi xuống, như trâu uống nước, hớp vội ngụm trà xanh lá trúc Nga Mi.
Anh vô lực nói: “Rốt cuộc vì sao cậu…”
Hôm nay trông Nghiêm Việt khá ôn hoà: “Cái gì.”
Nguyễn Tri Mộ: “Xe, đồng hồ, trang sức.”
Nghiêm Việt đặt nắp ấm trà xuống, hỏi ngược lại anh: “Anh không thích à.”
“Đây không phải là việc thích hay không thích.” Nguyễn Tri Mộ ấn thái dương: “Tự dưng cậu tặng tôi cả đống đồ đắt tiền như thế, cũng không nói nguyên nhân, tôi sao dám nhận.”
“Vì sao không dám nhận.” Nghiêm Việt dường như hơi khó hiểu: “Không phải anh thích đồ đắt tiền sao, tôi tặng anh, anh có thể có cuộc sống tốt hơn, thậm chí hiện giờ có thể từ chức luôn, không cần mỗi ngày dậy sớm, cũng không cần kiếm tiền mà làm việc khổ cực ngày đêm, có gì không tốt sao.”
Nguyễn Tri Mộ suy nghĩ chốc lát, chợt hiểu ra.
Hoá ra những gì anh nói buổi sáng đều công cốc, đại thiếu gia Nghiêm vẫn thấy anh sống quá thảm, muốn nhúng tay vào cuộc sống của anh.
“Sáng tôi nói với cậu rồi nhỉ, đây là cuộc sống của riêng tôi, cậu không cần thiết…”
Tay xoa cốc của Nghiêm Việt ngừng lại.
“Riêng.”
“Cậu.”
…
Lại nóng lòng vạch ranh giới rõ ràng với hắn một lần nữa.
Hắn vốn chỉ muốn cùng anh ăn bữa cơm, nhưng anh lại toàn từ chối hắn.
Rõ ràng là thích, nhưng xe, đồng hồ, trang sức, nhà hàng đắt đỏ… anh không cần cái nào.
Chỉ vì trốn tránh hắn.
Giống hệt năm năm trước.
Sự bình tĩnh ẩn giữa đôi lông mày của Nghiêm Việt biến mất, giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt hơn: “Ai nói tôi nhúng tay vào cuộc sống của anh, không hứng thú.”
Nguyễn Tri Mộ: “Vậy cậu đang làm gì… giúp đỡ người nghèo?”
Nghiêm Việt: “Mua nhiều quá, thừa, không cần nữa, tiện tay xử lý mà thôi.”
Nguyễn Tri Mộ: “… Đây mà gọi là tiện tay xử lý á… đưa con xe vài triệu cho người khác hả?”
Nghiêm Việt không kiên nhẫn nữa: “Thích thì lấy, không thích thì vứt, dù sao rác rưởi vứt đi tôi sẽ không nhặt lại.”
Nói xong, không để ý đến anh, cúi đầu uống trà.
Còn đối với những món ăn mỹ vị được bày lên, hai người đều có tâm sự, không hứng thú lắm.
Hiện giờ, Nguyễn Tri Mộ mới nhận ra.
Đâu ra chuyện trùng hợp như thế, mấy ngày nay tất cả may mắn đều đột nhiên rơi xuống đầu anh, thăng chức tăng lương, lãnh đạo coi trọng, nhiều cơ hội làm việc…
Sợ rằng, đều do Nghiêm Việt làm ra.
Anh không hiểu hắn làm vậy có ý gì, nhưng nghĩ kỹ, trong những người anh quen, đúng thật chỉ có hắn mới có thể làm được những việc này.
Nguyễn Tri Mộ hơi lúng túng: “Cậu… có phải cậu rất hận tôi không. Năm đó tôi không từ mà biệt, cậu còn…”
Anh không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra, Nghiêm Việt đang giúp anh.
Nếu đơn giản vì đồng cảm, hình như cũng không thể làm đến mức này.
Nghiêm Việt cắt ngang anh: “Anh chỉ cần nói muốn hay không muốn.”
Nguyễn Tri Mộ im lặng một lúc: “Phải, tôi rất muốn. Lúc còn đang đi học, ước mơ lớn nhất của tôi là một đêm phát tài.”
Lông mày của Nghiêm Việt hơi giãn ra.
Nguyễn Tri Mộ bổ sung: “… Nhưng, tôi không thể muốn.”
Nghiêm Việt lại chau mày, lần này chau rất chặt, nhưng vẫn tốn rất nhiều sức để khống chế cảm xúc của mình.
Hắn hỏi anh: “Vì sao?”
Nguyễn Tri Mộ nhìn hắn: “Đương nhiên tôi yêu tiền nhưng luôn hiểu một đạo lý – nhận của ai thì phải nghe theo người đó.”
“Nếu tôi thực sự nhận, hôm khác cậu bắt tôi làm gì, tôi không có cách nào từ chối.”
“Mấy hôm nay tôi được thăng chức, cũng là cậu làm nhỉ? Cấp trên đối với tôi vô cùng khách sáo, nhưng sau lưng bọn họ sẽ nói gì về tôi, cậu từng nghĩ chưa? Bọn họ nói, tôi thấy người sang bắt quàng làm họ, trèo lên giường của cậu, để đổi lấy cơ hội tốt hơn.”
“Những lời này, sớm muộn cũng sẽ truyền đến tai đồng nghiệp và bạn bè tôi.”
“Nhưng hôm khác, một khi cậu hối hận, rút lại tất cả sự bố thí, tôi sẽ rơi vào tình thế thậm chí còn tồi tệ hơn trước. Mọi người đều thích đánh kẻ sa cơ thất thế, đặc biệt là kẻ sa cơ thất thể leo lên bằng đường tắt.”
“Thực tế hơn, trong ngành từng xuất hiện mấy tin tức như thế này, doanh nhân bao nuôi ngôi sao trẻ, cho đi tài sản lớn, sau đó hối hận và vu khống đối phương lừa dối tống tiền rồi tống minh tinh đó vào tù…”
Sắc mặt Nghiêm Việt vô cùng âm u: “Anh thấy tôi sẽ vì tiền mà đẩy anh vào ngục à?”
Nguyễn Tri Mộ: “Tôi chỉ lấy ví dụ thôi, chứng minh tiền không thể cầm bừa…”
Nghiêm Việt cắn răng: “Nguyễn Tri Mộ, mẹ nó giờ tôi mới biết, anh quả thật không có trái tim.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Hiện giờ anh cuối cùng đã hiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia nghĩa là gì.
Suy nghĩ của hai người ở hai quỹ đạo hoàn toàn khác nhau và không bao giờ gặp được nhau.
Anh muốn giải thích nhưng sợ mình càng nói càng sai, gây ra hiểu lầm lớn giữa hai người.
Nhất thời anh không biết phải làm sao, chỉ có thể do dự nhìn Nghiêm Việt, lại thở dài.
Không cho phép anh giải thích, Nghiêm Việt trở lại bộ dạng u ám.
Hai người im lặng ăn nốt bữa cơm.
Nguyễn Tri Mộ không chịu nổi nữa, cảm thấy bữa ăn kỳ cục này thực sự nhạt như nước ốc, phí phạm đồ ăn ngon, hôm nay không phải ngày đẹp để trò chuyện nên đứng dậy rời đi.
Nghiêm Việt ngẩng lên, không chút dao động, lạnh lùng nhìn anh chào tạm biệt, quay người đi.
Nhưng anh vừa mở cửa, hắn đã sải bước đến, nắm chặt tay anh.
“Chính anh đã nói, nhận của ai thì phải nghe theo người đó.” Nghiêm Việt đóng sầm cửa lại, ép anh lên khung cửa, cúi xuống nhìn anh: “Việc thăng chức đã đâu vào đấy, nếu như vậy, anh phải hoàn trả đàng hoàng thôi.”
Nguyễn Tri Mộ mù mờ, ngây ngốc nhìn hắn.
Đây là… ép mua ép bán ư.
Rõ ràng có thể cướp nhưng còn cố ý tặng xe tặng tiền, nhiếp ảnh gia Nghiêm thật tốt bụng.
Tuy nhiên, phản kháng vô hiệu, nhiều năm nay anh thích ngủ nướng, không chịu tập luyện, cuối cùng báo ứng cũng đến.
Cũng không biết sức lực Nghiêm Việt từ đâu ra, chỉ một tay nắm cổ tay anh, như chiếc kìm sắt, không hất ra được.
Nguyễn Tri Mộ lại cần mặt mũi, sợ hai người bị nhận ra, lúc đó không dễ giải thích, cho nên một khi đến chỗ đông người liền lập tức thả lỏng cơ thể, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Người cần mặt mũi bắt gặp một người vô liêm sỉ, đương nhiên không có cơ hội giành chiến thắng.
Sau khi bị đẩy vào ghế phụ, Nguyễn Tri Mộ tức tối đá hắn, mặt đỏ bừng nhưng lại dễ dàng bị bắt lấy cổ chân.
“Hét to nữa lên.” Nghiêm Việt lạnh lùng nói: “Tốt nhất cho cả dãy phố này nghe thấy, anh bị tôi làm đến mức khóc không ra nước mắt.”
Tối đó, Nguyễn Tri Mộ quả thực khóc không ra nước mắt.
Không phải là bị làm, mà là vừa tức vừa tủi.
Cảm thấy Nghiêm Việt còn đáng ghét hơn năm năm trước, không chịu nói đạo lý.
Rõ ràng anh đều rất phối hợp, bảo nằm xuống thì nằm xuống, bảo giạng chân thì giạng chân, bảo hôn thì ngoan ngoãn mở miệng, nhưng Nghiêm Việt vẫn không hài lòng, lúc thì nói anh vô tâm, lúc thì nói anh qua loa, nói chung là làm thế nào cũng không vui.
Nguyễn Tri Mộ đành bất lực, vừa không chịu nổi vừa xấu hổ khi bị hắn bế đến trước gương, nhìn dáng vẻ mất tự chủ của bản thân.
Anh cắn vai hắn, hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì, có phải tặng quà mời cơm là giả, nhân cơ hội bắt nạt anh mới là thật.
Nguyễn Tri Mộ khóc rất nhiều, một phần do tâm lý xấu hổ, một phần là nước mắt s1nh lý, bởi vì quá k1ch thích, không khống chế được nước mắt.
Nghiêm Việt không ho he gì, vùi mình làm việc.
Trên mông Nguyễn Tri Mộ toàn vết đánh đỏ ửng, trên eo cũng toàn những vết cắn quyến rũ.
Cho đến lúc choáng váng ngủ lịm đi, Nguyễn Tri Mộ cũng không nghe thấy Nghiêm Việt lên tiếng.
Đương nhiên cũng không biết, sau khi anh thiếp đi, Nghiêm Việt mới cởi bỏ lớp nguỵ trang, lông mi run rẩy, hôn lên mắt anh.
Hết chương 60.