Ngủ Sâu

Chương 6: Anh Tỉnh Tới Chà Lưng Cho Em Đi



Phương Miên giơ chậu gỗ lên, đôi mắt kinh ngạc lộ qua khe nứt.

“Xin lỗi.” Dáng vẻ Viên Tỉnh ngồi ở ghế, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đầu gối, cúi đầu, như đang hối lỗi chờ Phương Miên dạy dỗ.

“Cái chậu chất lượng kém quá.” Phương Miên than phiền.

Omega thế giới này mảnh mai yếu đuối, sinh ra thể lực đã yếu hơn alpha rất nhiều nên cậu không hề nghĩ tới việc Viên Tỉnh đập vỡ chậu gỗ, chỉ cảm thấy chất lượng chậu và gậy gỗ quá kém.

“Không sao, không sao đâu mà.” Phương Miên gãi đầu, “Ngày mai em nhận lương rồi, với lại đã có thịt cú tuyết cho bữa mai nên không cần mua thêm thịt, dùng phần tiền đó sắm cái chậu mới cũng được.”

“…” Viên Tỉnh hỏi: “Tôi không ăn được không?”

“Tại sao?” Phương Miên ngạc nhiên.

Viên Tỉnh trước giờ không quen nói dối, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể bịa ra được lý do.

Thấy anh im lặng, Phương Miên nhìn căn nhà bốn vách cùng chậu gỗ nứt bể dưới đất, chợt hiểu ra vấn đề.

Ngày nào Phương Miên cũng đi sớm về muộn, một mình anh ở nhà không người thân, bạn bè để trò chuyện, có lẽ vì vậy cảm thấy cô đơn.

Khi Phương Miên vừa xuyên không đến đây, cậu cũng từng cảm thấy cô đơn lẻ loi như vậy.

May mắn cậu gặp được A Li, nếu không thì cậu thật sự không biết làm cách nào để bản thân có thể vượt qua.

Phương Miên quỳ xuống trước mặt anh: “Anh Tỉnh, có phải anh ở nhà thấy một mình buồn lắm đúng không? Anh có muốn nuôi con cú tuyết đó không?”

Phương Miên đã thả cho anh lý do hợp lý, anh không cần tự suy nghĩ lời nói dối nữa.

Viên Tỉnh mím môi, gật đầu.

Quả nhiên vậy mà, Phương Miên trong lòng thở dài.

Phải nghĩ cách để anh bớt buồn chán, nếu không ở nhà ngột ngạt hoài cũng sinh bệnh.

“Vậy chúng ta nuôi nó đi!” Phương Miên cười nói, “Gọi nó là Béo Béo được không?”

“…” Viên Tỉnh nói: “Được.”

Từ nay trở đi, tên thật Truy Điện không còn tồn tại.

Sáng hôm sau, Phương Miên đi làm như thường lệ.

Viên Tỉnh thả Truy Điện, à không, Béo Béo ra khỏi lồng.

Nó quay mông về phía Viên Tỉnh, ị một cục phân chim, bên trong có cuộn giấy mà nó đã nuốt vội khi bị Phương Miên bắt.

Nó quay người lại, đáng thương nhìn chủ nhân, nhưng vẻ mặt chủ nhân càng thờ ơ lạnh nhạt với nó hơn.

Viên Tỉnh nhìn bãi phân chim, nghĩ có lẽ anh nên nghe theo Phương Miên, làm thịt Béo Béo.

Anh tìm đôi găng tay, mở cuộn giấy ra, bên trong viết:

“Kính gửi ngài Thượng tá.

Chúng tôi đã gửi áo khoác bông đến cửa hàng có treo tấm lụa đỏ ở khu phố Tiểu Dương, cảng Lục Châu, ngài có thể tới đó nhận hàng.

Và chúng tôi đã lan truyền tin tức giả trong nội bộ về nơi trú ẩn của ngài theo như chỉ thị, tôi tin không bao lâu nữa tên gián điệp sẽ lộ diện.

Trân trọng,

Ava”

Viên Tỉnh phản hồi:

“Giữ mạng sống.”

Vừa định cuộn tờ giấy lại thì Viên Tỉnh bỗng nhớ lại gương mặt tràn đầy thất vọng của Phương Miên sau khi liên tục hỏi thăm tin tức anh trai tên A Li của cậu.

Do Phương Miên vẫn luôn mỉm cười nên không ai phát hiện ra sự buồn bã của cậu.

Đây chính là omega của anh, dẫu trong lòng cậu buồn bã đến mức nào thì ngoài mặt vẫn cười vui vẻ với mọi người.

Anh cầm bút lên viết:

“Giúp tôi tìm một người tên Lộ A Li, là dân địa phương của khu ổ chuột cảng Lục Châu, mất tích bốn năm trước.

Ngoài ra, Truy Điện đã đổi tên thành Béo Béo.”

Béo Béo: “Gru, gru?”

***

Tiêu Nhuỵ: 【Dạo gần đây anh thế nào?】

Tiêu Nhuỵ: 【Mấy ngày trước tôi mới học làm bánh vỏ sò, có nhờ anh trai để trong tủ lạnh cho anh, anh nhớ ăn thử nhé.】

Phương Miên lấy hộp bánh nhỏ hình vuông trong tủ lạnh, trong lòng hết sức ngạc nhiên.

Hộp bánh màu hồng, phía trên có một chiếc nơ được thắt khéo léo.

Cậu cẩn thận cầm bánh lên cắn một miếng, trong miệng ngập tràn vị ngọt hạnh phúc.

Cậu vui vẻ như được nếm mật ngọt.

Tại sao tự nhiên Tiêu Nhuỵ tặng bánh cho cậu? Không lẽ như những gì cậu nghĩ, Tiêu Nhuỵ cũng thầm thích cậu?

“Hình như cậu rất thích nó?”

Giọng Tiêu Trạch phát ra từ phía sau, cậu quay đầu thấy hắn đứng mỉm cười ở cuối hành lang.

Hắn mặc một bộ vest trắng, mái tóc ánh kim xoăn nhẹ, buông ở sau vai.

Đôi mắt xanh của hắn tựa như biển đang ôm lấy cảng Lục Châu, dịu dàng sâu thẳm.

“Vào văn phòng tôi ăn đi.” Tiêu Trạch bước đến gần cậu, hơi cúi người xuống, ghé sát tai cậu nói nhỏ: “Tiểu Nhuỵ chỉ đưa một mình cậu, sẽ rắc rối lắm nếu bị người khác nhìn thấy.”

Hơi thở của hắn tựa như lông chim lướt qua tai, Phương Miên lùi một bước theo bản năng, sờ sờ vành tai nóng bừng: “Tôi cầm về nhà ăn!”

Tiêu Trạch cười cười: “Nhưng để lâu sẽ mất ngon đấy.

Chiếc bánh này Tiểu Nhuỵ cố gắng rất lâu mới làm được, xuýt chút còn đốt cả nhà bếp.”

Phương Miên do dự.

Tiêu Trạch nhét chìa khoá vào tay cậu: “Tới văn phòng tôi ăn đi.”

Hắn đã nói đến như vậy mà cậu còn từ chối thì không được tốt cho lắm.

Vả lại cậu không muốn công sức của Tiêu Nhuỵ bị lãng phí.

Cậu nói cảm ơn rồi cầm chiếc bánh vỏ sò vào văn phòng của Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch nhìn bóng lưng cậu, khoé môi vương ý cười.

Điện thoại kêu tiếng bíp, hắn mở màn hình, là tin nhắn từ cấp dưới.

Bạch Ưng: 【Cậu chủ, quả thật Phương Miên đã sống ở thành phố Thuỷ Dương sáu tháng.

Lúc thành phố bị tấn công, nhà họ Viên cũng đã bị giết hết, chỉ còn Viên Tỉnh đang bị thương là được Phương Miên cứu, chạy trốn khỏi thành phố Thuỷ Dương, sau đó hai người họ kết hôn.】

Sắc mặt Tiêu Trạch hơi u ám, ngón tay gõ trên màn hình, gửi tin nhắn.

Tiêu Trạch: 【Quan hệ của họ tốt không?】

Bạch Ưng: 【Tối hôm qua họ cùng nhau đi mua sắm quần áo.

Ông chủ cửa hàng nói Phương Miên rất yêu người vợ mới cưới của mình, hào phóng sắm sửa quần áo cho vợ.】

Hừ, nếu quan hệ của họ thực sự tốt thì tại sao Phương Miên luôn vương vấn Tiêu Nhuỵ? Tiêu Trạch nghĩ.

Bạch Ưng: 【Nhân tiện tôi nhận được lệnh tra xét từ Bắc Đô, có một omega tên Phương Miên của trường Omega số 105 đã mất tích.

Có lẽ trùng hợp ngẫu nhiên tên họ giống nhau.

Dù sao Phương Miên cũng là alpha.】

Trùng hợp? Đôi mắt Tiêu Trạch thâm sâu hơn.

Thực sự là trùng hợp? Nghĩ lại hắn chưa bao giờ nghe Phương Miên kể pheromone của cậu.

Nếu sáu tháng qua không ở thành phố Thuỷ Dương mà ở Bắc Đô, vậy Viên Tỉnh đang sống chung với cậu thực sự là con trai thứ nhà họ Viên?

Tiêu Trạch: 【Nghe ngóng xem có hình ảnh hoặc thông tin chi tiết về omega Phương Miên không.】

Hắn trượt ngón tay thoát giao diện trò chuyện với Bạch Ưng.

Trên màn hình xuất hiện rất nhiều hộp thoại chứa thông tin liên lạc hắn lưu trữ.

Tiêu Trạch chuyển đổi tài khoản thành giao diện liên lạc của Tiêu Nhuỵ, mở hộp thư thoại mới nhất là với Phương Miên, màn hình hiện lên tin nhắn trò chuyện gần nhất của họー

Tiêu Nhuỵ: 【Dạo gần đây anh thế nào?】

Tiêu Nhuỵ: 【Mấy ngày trước tôi mới học làm bánh vỏ sò, có nhờ anh trai để trong tủ lạnh cho anh, anh nhớ ăn thử nhé.】

Điện thoại rung lên, Phương Miên gửi tin nhắn tới.

A Miên dũng mãnh nhất: 【Cảm ơn! Bánh cậu làm ngon bá cháy, vị ngon bùng nổ luôn!】

*A trong alpha

Cậu chàng này lúc nào cũng nói quá.

Tiêu Trạch cười nhẹ, gõ tin nhắn:

Tiêu Nhuỵ: 【Anh thích là tôi vui rồi.

Lần tới tôi định làm bánh quy bơ, rất mong anh ăn thử〜】

A Miên dũng mãnh nhất: 【Được thôi!! Tôi cực kỳ mong chờ!!】

Trong phòng của Tiêu Trạch, sau khi gửi tin nhắn cậu nhận ra biệt danh cậu đã đặt lúc nhàm chán quá ngớ ngẩn, vội vàng sửa thành “Phương Miên”.

Phương Miên bỏ hộp mấy miếng bánh chưa ăn, định tối cầm về cho Viên Tỉnh.

Tay nghề nấu ăn của Tiêu Nhuỵ rất giỏi, nhớ nửa năm trước mười ngón tay cô còn không chạm nước mà bây giờ có thể nướng bánh ngon đến như vậy.

Lúc sắp rời đi cậu bỗng chú ý đến radio trên bàn Tiêu Trạch.

Ở Thượng Thành, Bắc Đô, người dân không sử dụng đồ công nghệ lạc hậu thế này nữa.

Nhưng ở khu ổ chuột cảng Lục Châu, một nơi mà nạn đói vẫn diễn ra thì đừng nói là máy chiếu 3D, đến TV họ còn không thể chi trả nổi, chỉ có thể sử dụng radio nghe tin tức.

Tiêu Trạch là ông chủ nhà máy sản xuất chân tay giả bằng điện, không giống người không thể mua máy chiếu 3D hay TV.

Có lẽ chiếc radio này là đồ cổ sưu tầm.

Phương Miên xoa xoa cằm, cất hộp bánh vào túi.

Vừa tan làm thì cậu chạy tới bãi rác ngay.

Cậu lục tìm trong bãi rác một lúc lâu, cuối cùng moi ra được một cái radio hỏng.

Cậu đi mua linh kiện, sửa mạch điện, lau vỏ bên ngoài.

Tuy không đẹp bằng cái của Tiêu Trạch nhưng trông vẫn ổn.

Phương Miên chỉnh kênh, trên đài phát tin tức tình hình chiến tranh ở nhiều nơi.

Thấy sửa thành công, Phương Miên phấn khích ôm radio về nhà, lớn tiếng chào: “Anh Tỉnh, em có quà cho anh này!”

Viên Tỉnh nói: “Tôi cũng có quà.”

Mắt Phương Miên sáng lên: “Là gì thế?”

Viên Tỉnh lấy áo khoác da mới tinh khoác lên người cậu mặc thử.

Hơi rộng một chút nhưng hiện tại đang mùa đông, mặc thêm áo bên trong sẽ càng ấm hơn.

Chỉ là màu sắc quá tối do Ava chuẩn bị theo sở thích của anh.

Màu sáng hợp với Phương Miên hơn.

“Oa, ấm quá, anh mua ở đâu vậy?”

“Ừm…” Viên Tỉnh suy nghĩ chốc lát, khó khăn đưa ra lời nói dối: “Tôi đã bán Béo Béo.”

“Hả?” Phương Miên quay đầu tìm, không thấy Béo Béo đâu, “Như vậy thì không có gì để anh chơi cùng rồi.”

Viên Tỉnh lắc đầu: “Không sao cả.”

“Thôi, em có món quà giúp anh đỡ chán hơn nè.

Anh xem, đây là gì!” Phương Miên đặt radio lên bàn.

“Em nhặt được ở bãi rác rồi sửa sang lại.

Khi nào thấy chán thì nghe cái này đi.

Mai em ra bãi rác tìm tiếp có cái gì thú vị nữa không.”

Viên Tỉnh chỉnh kênh đang phát bản tinー

“Tin tức tiếp theo, tướng quân Tô Tú đã phát lệnh truy nã cấp A, khẩn cấp bắt giữ kẻ đào tẩu, con chó săn của Đế quốc, Mục Tĩnh Nam.

Ngày 11 tháng 1, quân phòng vệ đóng chiếm Bắc Đô.

Mục Tĩnh Nam bị thương bỏ trốn khỏi thủ đô, hiện tại vô tung biệt tích.

Kêu gọi người dân giúp đỡ quân phòng vệ truy tìm Mục Tĩnh Nam.

Nếu có thông tin liên quan về Mục Tĩnh Nam, hãy ngay lập tức thông báo cho quân phòng vệ.

Sau đây là đặc điểm nhận dạng của Mục Tĩnh Nam…”

Tin tức đang phát đột nhiên ngừng lại do Viên Tỉnh chuyển kênh.

Sắc mặt anh trầm xuống.

Những người vợ khu ổ chuột đều phải che mặt kỹ càng khi ra ngoài nên anh không sợ bị phát hiện.

Giả làm vợ của Phương Miên là một kế sách hay.

Phương Miên không chú ý tới vẻ mặt của anh, cậu chỉ thấy đau đầu: “Gã đó chưa chết nữa, lỡ gã chạy về nhà họ Mục chắc chắn sẽ phái người bắt em.

Không được, từ ngày hôm nay, mỗi ngày em sẽ thắp hương.

Anh Tỉnh ở nhà giúp em thắp ba nén hương vào tối và sáng.

Khẩn cầu Mục Tĩnh Nam bị đá rơi đè, liệt nửa người, đi đời nhà ma.”

“…” Viên Tỉnh nhớ khi vừa tỉnh lại không lâu thì Phương Miên có kể cậu tưởng tượng anh là tên quý tộc béo.

Có lẽ anh nên nói sự thật danh tính của anh, để Phương Miên biết rằng alpha của cậu không phải kẻ vô dụng bất tài.

Cậu sẽ ngưỡng mộ anh giống như các cặp đôi khác, omega ngưỡng mộ alpha của họ.

Rồi cậu tự nguyện để anh đánh dấu.

Cuối cùng sẽ mãi mãi bên cạnh anh.

Nhưng tình hình hiện tại chưa rõ ràng, vẫn ẩn giấu nhiều nguy cơ không an toàn.

Tiết lộ danh tính quá sớm dễ gặp nguy hiểm hơn.

Viên Tỉnh đè suy nghĩ hoang đường này xuống.

Đến khi thoát khỏi suy nghĩ trong đầu đã thấy Phương Miên chuẩn bị xong nước tắm.

Cậu đứng trước bồn tắm c.ởi quần áo.

Đôi mắt Viên Tỉnh nheo lại, con ngươi vàng kim thu hẹp sắp thành đường thẳng.

Phương Miên làm gì cũng nhanh, chỉ một thoáng đã cởi xong áo, để trần thân trên đứng đó.

Dáng người cậu mảnh khảnh, lớp cơ mỏng tạo đường nét quyến rũ trên cơ thể, tỉ lệ cân đối, không quá gầy cũng không quá mập.

“Em đang làm gì?” Viên Tỉnh hỏi.

“Còn làm gì khác ngoài đi tắm?”

Phương Miên tiếp tục c.ởi quần, t.rần truồng bước vào bồn tắm.

Quay lại mỉm cười với Viên Tỉnh, hơi nước từ bồn tắm tạo lớp sương mờ, càng khiến nụ cười của cậu rạng rỡ hơn.

Cậu nói: “Anh Tỉnh, tới chà lưng cho em đi.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.