Trận mưa này to bất ngờ, đến sáng hôm sau cũng không có dấu hiệu muốn dừng lại, giống như muốn rửa sạch bụi bặm ở mọi ngóc ngách trong thành phố phồn hoa này.
Cũng may sáng thứ hai không có tiết, Lục Tự Hồi ôm Văn Hoài ở trên giường xem phim.
Ngoài cửa sổ mưa gió hoành hành, giống như ngày tận thế sắp đến, hai ở trong khoang cứu sinh nhỏ của mình, mưa gió cứ như không liên quan đến họ.
Văn Hoài dựa vào ngồi trong vòng tay rộng lớn ấm áp, cánh tay của hắn đặt bên hông cho cậu cảm giác an tâm.
Phim cậu xem là “Câu chuyện tuổi teen”, nội dung bộ phim khiến Văn Hoài cảm thấy giống như đã từng trải qua lại hoàn toàn xa lạ. Sau khi xem xong, cậu ôm eo Lục Tự Hồi, tựa vào người hắn, không nói lời nào.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ dường như nhỏ hơn một chút.
Trong đầu toàn là hình ảnh Emma Watson nhô đầu ra khỏi xe, dang rộng hai tay cười đón gió.
Cậu từng giống như một đóa hoa tường vi, lặng lẽ lớn lên trong góc tường tối tăm, chưa từng cảm nhận được ánh mặt trời chiếu rọi, sinh ra nhỏ yếu lại bình thường.
Lục Tự Hồi hôn lên khóe môi cậu.
Nhưng em đã bị tôi phát hiện, đoá hoa tường vi của tôi.
– —
Trận đấu bóng rổ dành cho sinh viên năm nhất diễn ra tại phòng tập thể dục vào chiều thứ tư.
Văn Hoài ngồi ở hàng ghế đầu, ngồi bên cạnh hầu như đều là các thành viên khác của đội bóng rổ còn có giáo viên đến xem trận đấu. Lục Tự Hồi sáng sớm đã dẫn cậu tới đây bắt cậu nhất định phải ngồi ở chỗ này, lúc đầu cậu cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng nhìn bóng dáng cường tráng nhanh nhẹn trên sân bóng, trong lòng lại mơ hồ hưng phấn, còn có một chút hạnh phúc cùng kiêu ngạo khó tả thành lời.
Chỉ là Lý Diệu không biết từ lúc nào ngồi sau lưng cậu. Lúc cậu quay đầu, gã lộ ra nụ cười không rõ nghĩa, lại lớn tiếng khoa trương, còn có trong mắt xem thường cùng khinh bỉ không hề che giấu.
Văn Hoài quay đầu lại, không để ý tới gã.
Người đến xem trận đấu rất nhiều, trong đó phần lớn đều là xem Lục Tự Hồi. Mỗi một lần hắn nhảy, xoay người, ném rổ đều phải nhấc lên một trận trầm trồ, hắn là tiêu điểm trên sân thu hút mọi ánh mắt, lại giống như hoàn toàn không quan tâm đám người đang vây xem. Tiếng hoan hô, thét chói tai đều không chạm đến hắn, trong mắt hắn chỉ có đối thủ, cùng với Văn Hoài.
Trận đấu thắng rất dễ dàng, trên bảng điện tử không ngừng cuộn số nghiền nát tỷ số của đối thủ.
Đám đông trên khán đài tản ra, một phần rời đi, một phần chạy xuống sân. Lục Tự Hồi trực tiếp dắt Văn Hoài vào phòng nghỉ, ồn ào huyên náo trong nháy mắt bị ngăn cách ở ngoài cửa.
Hôm nay Lục Tự Hồi đặc biệt nổi bật khiến cậu không thể dời mắt, mồ hôi thấm ướt trên trán, khi uống nước, yết hầu gợi cảm lăn lên lăn xuống, nhịp tim của Văn Hoài cứ như vậy bị nó dẫn dắt dần tăng tốc.
Sau đó lục đục có đội viên khác tiến vào, lau mồ hôi uống nước, hưng phấn phân tích thắng lợi vừa rồi.
Văn Hoài vừa giương mắt, liền thấy Lý Diệu đang dựa vào cửa, cười như không cười nhìn bọn họ.
Cậu vội vàng thu hồi tầm mắt, suy nghĩ vài giây, vẫn quyết định mở miệng.
“Lục Tự Hồi, em, em có thể nói với anh cái này không?” Lời nói và hành vi như vậy làm cho cậu có chút đỏ mặt, lông mi run lên, đèn trên đỉnh đầu phòng nghỉ hắt lên mi mắt cậu như bóng một chiếc lông vũ.
Lục Tự Hồi nghe thấy lời của cậu, bị dáng vẻ đáng yêu này đến quyến rũ đến mức trong mắt tràn đầy ý cười cùng sủng nịnh.
Hoài Hoài của hắn lớn hơn rồi, đã biết đi mách.
Lại ra vẻ nghiêm túc nói: “Nói anh nghe thử xem.”
“Lần trước ở cửa, có người nói với em những lời rất khó nghe. Cậu ta nói, anh chỉ chơi đùa với em thôi, bởi vì chúng ta là bạn cùng phòng. Còn nói, anh công khai đọc thư tình, còn nói…” Văn Hoài nói năng lộn xộn, nuốt nước miếng, “Tóm lại, cậu ta nói rất khó nghe.”
Cuối cùng, cậu nói thêm: “Làm cho em buồn.”
Lục Tự Hồi vừa rồi khóe mắt đuôi mày còn đậm ý cười nghe xong sắc mặt liền lạnh xuống mười độ, “Ai nói với em?”
Văn Hoài không biết tên người đó nên đưa mắt nhìn ra cửa, Lục Tự Hồi nhìn theo tầm mắt cậu, sau đó phát ra một hừ lạnh, rõ là đang khinh thường.
“Hoài Hoài, em về ký túc xá trước, xử lý xong chuyện ở đây anh sẽ về ngay.”
Văn Hoài có chút chần chờ, lo lắng nhìn hắn.
Đôi mắt của hắn đầy ấm áp, mỉm cười nói, “Yên tâm, xong nhanh thôi, đợi anh về ăn tối với em.”
Nhìn Văn Hoài rời đi, Lục Tự Hồi không che giấu sự tức giận trong lòng nữa, đi đến bên cạnh Lý Diệu đang nói chuyện với người khác, giọng điệu bình tĩnh như cũ, “Đi theo tôi.”
Lý Diệu thản nhiên cười, chỉ có chính gã biết trong lòng có bao nhiêu không phục cùng chán ghét với người trước mặt.
Hai người một trước một sau vào toilet, Lục Tự Hồi xoay người lại đối diện với gã, không nói lời nào trực tiếp nhấc chân đá vào bụng gã. Cú đá bất ngờ mà Lý Diệu vốn không đề phòng trước nên ăn trọn cả, cú đá này rất nặng, khiến gã lùi mấy bước đập vào cạnh bồn rửa tay, làm cho thắt lưng gã đau như muốn gãy.
Lục Tự Hồi đánh người vừa nhanh vừa độc, trước kia gã đã sớm biết.
Cơn đau từ lưng truyền khắp toàn thân làm gã nhất thời không phát ra được âm thanh nào, lời nói ác ý vừa đến bên miệng đã bị Lục Tự Hồi nhanh tay bóp cổ chặn lại, sau đó ấn đầu Lý Diệu vào bồn rửa tay, vặn vòi nước mức lớn nhất, nước ào ạt chảy vào khoang miệng bị buộc phải mở ra, cảm giác hít thở không thông trong nước khiến gã vô lực vùng vẫy.
Giọng điệu Lục Tự Hồi nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, “Miệng cậu thối, vậy tôi giúp cậu rửa sạch.”
Lý Diệu không ngừng giãy dụa, bụng lại bị đầu gối th.úc mạnh một cái, gã thậm chí cảm thấy Lục Tự Hồi muốn gi.ết chết gã ở chỗ này.
“Không phải trí nhớ của tôi không tốt, nói thấy cậu một lần đánh một lần, không phải tôi quên, là không muốn làm bẩn tay thôi. Tôi còn nghĩ không gặp cậu, dù kiểu nào cũng phải trưởng thành lên một chút.”
Lục Tự Hồi tắt nước, để cho gã có thể hô hấp vài giây, sau đó lại bất ngờ tiếp tục mở vòi, giọng cũng đè thấp, “Tôi có thể cho cậu cụp đuôi lăn một lần, cũng có thể cho cậu lăn lần thứ hai. Cậu nên tự giữ chặt đuôi của mình mà sống, tôi không rảnh lại dạy cậu cách làm người.”
Lục Tự Hồi buông lỏng tay, lưu loát xoay người rời đi, “Đội bóng rổ không cần tới nữa.”
– —
Lục Tự Hồi thay quần áo, vừa nhắn tin cho Văn Hoài, vừa đi về phía ký túc xá.
“Anh từng đọc một bức thư tình, nhưng nó không phải do anh viết. Trước đây anh chưa từng yêu, càng không có bạn trai cũ, Hoài Hoài em là mối tình đầu của anh.”
Khi đi ngang qua con đường rợp bóng cây dưới lầu ký túc xá, có một câu lạc bộ đang phát tờ rơi, là cuộc thi tiếng hát sinh viên sắp diễn ra trong khuôn viên trường năm nay.
Lục Tự Hồi ấn gửi, ngẩng đầu dừng một chút, quay lại nhận lấy một tờ rơi.
Hắn đương nhiên muốn để đóa hoa nhỏ kia sinh trưởng ở góc chỉ có một mình hắn biết.
Nhưng Hoài Hoài của hắn vô cùng tốt, cực kỳ tốt, người khác có thể không biết, nhưng Hoài Hoài nhất định phải biết.
– Hoàn-
Kết thúc rồi! Phía sau còn có phiên ngoại về trung học của Lục Tự Hồi, thư tình, cuộc thi ca hát, còn có cuộc sống tương lai.