Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 30: 30: Thật Là Khốn Nạn!



Mấy ngày qua Tạ Nguyên Gia sống thật sự rất khổ sở, cái vị tanh của sữa dê không phải ai cũng có thể chịu được, kiếp trước cho dù đã chế biến qua, vẫn có rất nhiều người không uống được sữa dê, càng miễn bàn đến sữa bò đều là những thứ mà Tạ Nguyên Gia không thích.
Quan trọng nhất là, không chỉ có Phó Cảnh Hồng và Quý Thiếu Viêm cảm thấy chủ ý này rất tốt, ngay cả Thuần Vu Nhã ôn tồn lễ độ học phú ngũ xa cũng cảm thấy nên bổ sung thêm sữa dê vào bữa cơm của Hoàng Thượng, Lam Khấu mỗi ngày sớm tối đều rất tận tụy với công việc giám sát, phải nhìn y uống cho hết.
Đời người sao lại gian khổ như thế, khổ đến nổi cái đầu cũng muốn hói luôn.
Hiện tại Tạ Nguyên Gia cảm thấy viết chữ lớn thực ra tốt vô cùng, y cầm bút than đã được bọc giấy cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy, trong miệng ngập tràn vị tanh của sữa dê, tiếp tục ở trên giấy vẽ một hình người nhỏ, vẽ Hoàng thúc đang khóc hu hu.
Cho dù đang dưỡng thương, Thuần Vu Nhã cũng không có ý hoãn lại khóa học văn hóa, mỗi sáng vẫn cứ đều đặn giảng bài cho y, còn chuẩn bị một kỳ thi khảo sát đánh giá nội dung đã học, bài thi mang theo tính sát thương, làm ta đau đớn ta gục ngã, thật mất hết nhân tính mà.
Tạ Nguyên Gia thừa dịp được nghỉ giữa giờ học vừa vẽ vời lung tung, vừa ngắm Thuần Vu Nhã, hắn hôm nay mặc một thân cẩm y lụa đỏ, tóc đen tùy ý thả dài phía sau, eo thon chân dài, đẹp không gì tả nổi.
Tay Thuần Vu Nhã cầm quyển sách, nhưng ánh mắt lại không ở trên sách, mà nhìn về phía bông súng nhỏ trong ao bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không biết tại sao, trong lòng Tạ Nguyên Gia hơi xúc động, đột nhiên hỏi: “Lão sư, vì sao ngươi luôn chỉ có một mình?”
Thuần Vu Nhã phục hồi lại tinh thần, thu hồi lại ánh mắt dừng trên bông súng quay đầu nhìn y, khẽ cười hỏi lại y: “Ý của Hoàng Thượng là sao?”
Tạ Nguyên Gia chơi đùa với cây bút than trong tay, dù đã được bao bên ngoài bởi một lớp giấy, nhưng trên tay vẫn dính một ít muội than, y nhìn khuôn mặt xinh đẹp, cực kỳ mỹ lệ của Thuần Vu Nhã nói: “Trẫm thấy người ta ai cũng có đôi có cặp, duy chỉ có lão sư là một mình lẻ loi, không cưới vợ nạp thiếp, chẳng lẽ không cảm thấy cô quạnh sao?”
Trong mắt Thuần Vu Nhã có chút kinh ngạc, “Hoàng Thượng sao lại nghĩ như thế?”
Dò hỏi nguyên nhân độc thân của người khác hình như không hay cho lắm, tuy Thuần Vu Nhã đã là ông chú ba mươi lăm tuổi nhưng nhìn vẫn còn trẻ trung mỹ lệ, có lẽ y có hơi không biết xấu hổ, nhưng vừa rồi trong khoảng khắc chỉ một cái chớp mắt kia, y thật sự thấy được sự cô đơn trên khuôn mặt của hắn.
“Trẫm chỉ nghĩ, nếu lão sư có thể tìm được người hợp tâm ý để bầu bạn, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Thuần Vu Nhã mỉm cười cong lên đôi mắt đào hoa, khóe mắt hiện ra vài nếp nhăn, hắn ôn tồn nói: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, nhưng thần không cảm thấy cô đơn, cũng không cảm thấy có gì không tốt.”
Tạ Nguyên Gia tự biết mình thất lễ, vội vàng nói: “Trẫm không phải có ý khi dễ lão sư, chỉ là, chỉ là lắm miệng hỏi một câu thôi, lão sư chớ thương tâm.”

“Hoàng Thượng đó nha.” Thuần Vu Nhã lắc đầu, lộ ra nụ cười sủng nịch, “Cứ như vậy sao đấu lại Nhiếp Chính Vương.”
“Trẫm đâu có muốn đấu thắng Hoàng thúc.” Tạ Nguyên Gia nghiêm mặt nói, “Giống như chí hướng của lão sư không ở triều đình, tâm tư của trẫm cũng không ở trong hoàng cung.”
Thuần Vu Nhã có chút tò mò, truy theo hỏi: “Vậy Hoàng Thượng muốn làm gì?”
“Trẫm muốn làm họa sư.” Tạ Nguyên Gia có chút say mê, “Vác một tấm bảng vẽ khắp thiên hạ, không có tiền thì vẽ cho người ta hai bức tranh để kiếm lộ phí, nếu đi được đến nơi yêu thích thì liền định cư, sau này mỗi ngày đều bày quán bán tranh, có lẽ một ngày nào đó sẽ trở thành họa gia có tiếng.”
Có lẽ những người học nghệ thuật luôn thích sự tự do sống một cuộc đời không bị ràng buộc, Tạ Nguyên Gia cũng không ngoại lệ.
Thuần Vu Nhã thở dài, hắn biết giấc mộng này của Hoàng Thượng e rằng suốt cả cuộc đời cũng không thực hiện được.

Cho dù sau này Phó Cảnh Hồng không làm hại đến tính mạng của y, thì cũng không có khả năng cho phép y ra khỏi cung chạy rông khắp nơi, dựa theo tính cách bá đạo của hắn, nhất định sẽ đem người giữ chặt ở trong tay, bảo đảm y luôn nằm trong phạm vi kiểm soát của mình.
Huống chi hắn mơ hồ cảm thấy, thứ tình cảm mà Phó Cảnh Hồng dành cho Hoàng Thượng dường như đã vượt qua phạm trù bình thường, trong lúc nhất thời hắn không có biện pháp phân biệt được thứ tình cảm này là tốt hay xấu đối với Hoàng Thượng.
Nếu Phó Cảnh Hồng thật lòng muốn giết Hoàng Thượng, bằng năng lực của bản thân tuyệt đối sẽ không bảo vệ được y, nhưng nếu tình cảm của Phó Cảnh Hồng đối y chính là thứ mà mình đang nghĩ đến, có lẽ y vẫn còn đường sống.

Chẳng qua không biết thứ tình cảm này, có phải là thứ mà Hoàng Thượng muốn hay không?
Hắn thật sâu thở dài, thầm nghĩ tại sao bản thân lại cứ thích xen vào chuyện của người khác, Hoàng Thượng dù sao cũng là chân mệnh thiên tử, vây mà hắn cứ luôn không kìm lòng được xem y như đứa nhỏ mà đối đãi, thật là đại nghịch bất đạo.
Tạ Nguyên Gia thấy hắn thở dài, cũng biết lời mình nói rất buồn cười, “Trẫm chỉ nghĩ vậy thôi, lão sư đừng có cười trẫm.”
“Hoàng Thượng có ái mộ ai chưa?” Thuần Vu Nhã buông sách trong tay xuống, xem ra đang muốn cùng y tâm sự.

Tạ Nguyên Gia không ngờ bản thân bị hắn dùng một quân cờ chiếu tướng, khuôn mặt tức khắc đỏ lên, y thẹn thùng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có.”
Mục Chiến ca ca chỉ là mơ ước nho nhỏ của y thôi, không thể xem như kiểu thích đó được.
“Vậy, Hoàng Thượng thấy Vương gia thế nào?” Thuần Vu Nhã suy nghĩ rất lâu, có ý định thăm dò thử.
Phó Cảnh Hồng?
Tạ Nguyên Gia đối với hắn không hề có ý niệm thừa thãi, trước đừng nói đến trong nguyên tác hắn chính là thẳng nam thẳng tăm tắp, cho dù hắn thích đàn ông, cũng không có nghĩa sẽ coi trọng mình, cái loại cảm giác này tựa như ngươi theo đuổi idol nhiều năm, đột nhiên idol quay đầu lại nói chỉ yêu một mình ngươi, thật kinh hoàng.
“Hoàng thúc cũng rất tốt.” Tạ Nguyên Gia không chạm được đến thâm ý trong câu nói của Thuần Vu Nhã, chỉ cho rằng hắn đang hỏi mình có cái nhìn gì đối với người khác, nhân tiện còn lôi Quý Thiếu Viêm theo: “Hắn cùng Đại tướng quân, cả hai người đều là thủ hạ đắc lực của Đại Thành ta, thiếu một ai cũng không được.”
Thuần Vu Nhã ở trong lòng lại thở dài một tiếng.
Rốt cuộc Hoàng Thượng vẫn còn quá đơn thuần, nhìn không thấu sự tham dục trong đôi mắt sói của Phó Cảnh Hồng, nếu đổi thành một cao thủ tình trường lão luyện, sớm đã tê dại da đầu trốn tránh thật xa.
“Hoàng Thượng, thần thấp cổ bé họng, nhưng có vài lời không thể không nói.” Thuần Vu Nhã nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy nên nói vài lời để y phòng bị, lỡ đâu sau này Phó Cảnh Hồng thật sự không kiểm soát được Hoàng Thượng liền cường thủ hào đoạt [1], hắn ít nhất có thể chỉ điểm giúp y sống dễ chịu hơn: “Gặp chuyện thì phải biết thích ứng, nên thuận theo thì thuận theo, chớ vì tính khí nhất thời mà để bản thân chịu thiệt.”
[1] – Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại thứ mình muốn.
Tạ Nguyên Gia nghe xong như lọt vào trong sương mù, qua hết nửa ngày cũng không hiểu được ý tứ trong câu nói của Thuần Vu Nhã, nghe được cái gì mà bản thân phải co được dãn được không cần có lòng tự trọng quá cao, nhưng lại không nói tại sao phải làm như thế, chẳng lẽ hắn cũng nhìn ra được cái gì sao?
“Hoàng Thượng tạm thời không hiểu cũng không sao.” Thuần Vu Nhã thấy y nhíu mày, nhẹ giọng nói, “Thần chỉ mong người vĩnh viễn không cần phải hiểu.”
Vẻ mặt Tạ Nguyên Gia lơ ngơ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ người làm công tác văn hoá quả thật khác biệt, lời nói ra toàn mơ hồ không rõ ý, làm người khác cứ mờ mịt không hiểu ra sao, hèn gì người ta được làm Thừa tướng.
Lại đến xế chiều, Tạ Nguyên Gia vẫn còn đang luyện viết chữ lớn, Phó Cảnh Hồng đối với sự tiến bộ của y có phần hài lòng, cố ý tặng cho y một bộ bảng chữ mẫu, kêu y cứ chiếu theo mà luyện.

Loại khen thưởng này khỏi cho luôn đi, con tim của Tạ Nguyên Gia rít gào.

Nhưng ngoài mặt y vẫn phải giả bộ vui sướng, giả dối nói: “Đa tạ Hoàng thúc! Chữ của Hoàng thúc ở trên phố cũng rất có tiếng, rất nhiều học trò đều thích phỏng theo, trẫm có thể có được chân tích (bút tích thực) của Hoàng thúc, thật là tam sinh hữu hạnh [2]!”
[2] – Tam sinh hữu hạnh: ba kiếp đều có được may mắn, hạnh phúc, là một kỳ ngộ tốt đẹp, cực kì khó gặp được.
Phó Cảnh Hồng được y tâng bốc khiến toàn thân thoải mái, hào khí nói: “Nếu Hoàng Thượng đã thích như thế, thì ở trong thư phòng của thần vẫn còn rất nhiều, đến lúc đó đều đưa hết cho Hoàng Thượng, cứ từ từ chiếu theo mà viết.”
Ơ.
Khuôn mặt Tạ Nguyên Gia không có cảm xúc cúi đầu cầm bút lông quẹt một chữ lớn, có suy nghĩ muốn đi nhảy lầu.
Quý Thiếu Viêm ôm kiếm ở bên cạnh nịnh nọt, phù hoa nói: “Chữ này của Hoàng Thượng quả thật nước chảy mây trôi, cái gì mà……!Rồng bay phượng múa! Vừa nhìn đã biết là chuyên gia!”
Tạ Nguyên Gia: “???”
Hắn cổ quái nhìn thoáng qua Quý Thiếu Viêm, lại nhìn xuống đống chữ viết hỏng của mình, trong lúc nhất thời không biết có phải Quý Thiếu Viêm đang giễu cợt mình hay không?
Phó Cảnh Hồng cười nhạo một tiếng: “Hoàng Thượng không cần suy nghĩ nhiều, chữ của Thiếu Viêm so với ngươi còn thảm hơn, nên hắn nhìn chữ của ai cũng cảm thấy đẹp.”
Tạ Nguyên Gia: “……”
Quý Thiếu Viêm có hơi bất mãn: “Ta đường đường là Đại tướng quân, đôi tay dùng để cầm kiếm cầm đao, viết chữ đẹp làm cái quái gì? Hơn nữa, các ngươi đều chê chữ của Hoàng Thượng viết đọc không ra, ta thì lại thấy nó rất đẹp!”
“Hoàng Thượng vẽ cũng đẹp, chữ viết cũng đẹp.” Quý Thiếu Viêm là nghiêm túc cảm thấy tiểu Hoàng đế thật đa tài đa nghệ, “Thần nghe Thừa tướng đại nhân nói, trong kỳ thi mới đây người đã đạt được thành tích không tệ, tốt hơn nhiều so với thần lúc trước.”
Phó Cảnh Hồng nhíu mày, “Đầu óc của ngươi thì chứa được sách gì? Ngoại trừ binh thư, ngươi có học tốt được bất cứ môn nào khác chưa? Kẻ học thuộc lòng còn không nổi, không có tư cách dong dài ở đây.”
“Làm như ai cũng giống như ngươi, học được một bụng âm mưu quỷ kế, dốc sức nghĩ cách hại người.” Quý Thiếu Viêm khinh thường, “Ta học được bản lĩnh lãnh binh đánh giặc, đâu có giống như ngươi.”
Phó Cảnh Hồng mặc kệ hắn, thằng ranh con này may được trời sinh có tài đánh giặc, bằng không đã sớm bị hại chết rồi.

Hắn cúi đầu nhìn chữ của Hoàng Thượng, vươn tay chỉ điểm những chỗ y viết chưa tốt, “Hoàng Thượng, chỗ này đầu bút lông phải dùng ít lực, nét phải rộng và lưu loát hơn.”
“Được.” Tạ Nguyên Gia lập tức nghe lời sửa lại, tư thế của hai người thân mật, nhìn qua quả thật rất giống hình ảnh minh quân hiền thần.
Quý Thiếu Viêm tựa như đại thụ nhìn hai người bọn họ, nhìn thế nào cũng cảm thấy Phó Cảnh Hồng giống như một con rắn độc đang quấn chặt trên người Hoàng Thượng, dù có nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, đáng lẽ tiểu Hoàng đế phải được ngồi trên đài cao hưởng sự tán tụng của mọi người, chứ không phải bị con rắn độc quấn lấy như vậy?
Tạ Nguyên Gia chuyên tâm viết xong chữ cuối cùng, tự mình nhìn tới nhìn lui một lần, lại so sánh với chữ viết tốt có bút lực mạnh mẽ của Phó Cảnh Hồng, trong lòng có chút tự ti.

Vai chính thật sự quá hoàn mỹ, cái gì cũng am hiểu, thật khiến người khác tự thẹn vì sự kém cỏi.
“Hoàng Thượng chỉ cần nghiêm túc, nhất định có thể làm được.”
Phó Cảnh Hồng nhìn ra sự hâm mộ trong mắt y, giơ tay lên sờ đầu y, “Thần cũng không phải chỉ luyện một ngày hai ngày là giỏi.”
“Hoàng thúc cũng từng phiền não vì chuyện học hành sao?” Tạ Nguyên Gia có hơi bất ngờ.
Phó Cảnh Hồng bật cười: “Đó là tất nhiên, thần cũng là người, đương nhiên không thể cái gì cũng lập tức làm tốt được, khi còn nhỏ cũng phải rất nỗ lực.”
Nghe hắn nói xong, Tạ Nguyên Gia đột nhiên nhớ tới trong nguyên tác, Phó Cảnh Hồng vốn có xuất thân cũng không được tốt, là con vợ lẽ của Hoài Lăng Vương phủ ở Giang Nam, không được sủng ái lại không có thế lực chống lưng, nghĩ đến cuộc sống lúc nhỏ chắc cũng không tốt, mỗi bước chân đều gian nan.
“Hoàng thúc vất vả rồi.” Tạ Nguyên Gia ngập ngừng, ngữ khí tràn ngập sự yêu quý: “Những ngày tháng gian khổ trước kia đều đã qua rồi.”
Phó Cảnh Hồng mỉm cười ý vị thâm trường.
Quý Thiếu Viêm thầm mắng tên này thật không biết xấu hổ, hắn là con vợ lẽ không sai, nhưng cuộc sống lúc nhỏ của hắn cực khổ khi nào? Chưa kể đến tính cách có thù tất báo của hắn, toàn bộ Hoài Lăng Vương phủ có ai chưa từng bị hắn ngầm chỉnh qua? Đến cùng không phải do lão Hoài Lăng Vương thật sự chịu không nổi mới ném tới kinh thành để trả thù sao?
Hắn chịu khổ hồi nào?
Cũng chỉ biết lừa gạt sự mềm lòng của Hoàng Thượng thôi, đúng là thằng khốn!.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.