Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 138: C138: Chương 138



Thẩm Thấm ngất đi.

Cố Cảnh Hàm còn chưa kịp phản ứng, Hàn Bùi Vân gần như lập tức nhảy ra khỏi chỗ ngồi, đi tới đỡ lấy thân thể của bà.

“Dì à?” Hàn Bùi Vân ấn ấn nhân trung của bà Cố.

“Mẹ?” Cố Cảnh Hàm nhìn thấy mí mắt mẹ cô cử động.

Thẩm Thấm toàn thân run rẩy, đồng thời hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ mở mắt ra, ánh mắt không tập trung.

“Có cần đi tìm bác sĩ không?” Hàn Bùi Vân lo lắng bọn họ làm bà Cố dọa sợ, nếu xảy ra chuyện gì, cô không chịu trách nhiệm nổi.

Thẩm Thấm giữ tay cô lại, hít thở sâu, đợi đến khi hoãn lại thì vẫy tay ra hiệu cho Cố Cảnh Hàm đến gần.

Hàn Bùi Vân lùi sang một bên, để Cố Cảnh Hàm đi đến, Thẩm Thấm nắm lấy cổ áo cô, thở gấp.

Cố Cảnh Hàm quan tâm hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Con…” Lồ ng ngực Thẩm Thấm phập phồng kịch liệt, bà cao giọng nói: “Thật sự đã mở rộng tầm mắt của mẹ!”

Hàn Bùi Vân nhìn thấy bà Cố nắm cổ áo Cố Cảnh Hàm, sợ bà muốn đánh Cố Cảnh Hàm, cô vội vàng kéo hai người ra khuyên nhủ: “Dì à, chúng ta có gì thì từ từ nói.”

Thẩm Thấm rầu rĩ, ôm ngực lắc đầu: “Còn có thể nói gì được nữa? Con cũng đã lớn từng đó, bây giờ lại mang thêm đứa con của cháu, cháu nói xem giờ dì nói được gì?”

Nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Thấm vừa nói xong liền mở to mắt: “Không phải con nói dùng cổ tử c ung nhân tạo để cứu Lịch Lịch sao…”

Cố Cảnh Hàm đứng sang một bên, gật đầu thừa nhận: “Đúng, đúng như mẹ nghĩ.”

Thẩm Thấm sửng sốt, không nói được lời nào.

“Con và Tiểu Vân sẽ có thật nhiều con.” Cố Cảnh Hàm nói, vòng tay qua Hàn Bùi Vân vai.

Thẩm Thấm chỉ cảm thấy có một con dao khác đâm vào tim mình, dao đoạt mạng của bà.

Hàn Bùi Vân nhìn biểu cảm của bà Cố, không đành lòng, đối với bà Cố mà nói, khi biết được chuyện này, mức độ chấn động hẳn là vượt xa tâm tình của cô khi biết chuyện này.

Thẩm Thấm bình tĩnh hồi lâu, giọng nói có chút run rẩy: “Cố Cảnh Hàm, con nói thật với mẹ.”

Cố Cảnh Hàm đứng thẳng không nhúc nhích, Hàn Bùi Vân thấy vậy đẩy cô đi đến trước mặt mẹ.

“Con thật sự là đồng tính luyến ái à?” Thẩm Thấm vẫn còn ôm chút hy vọng, lỡ đâu con gái bà chỉ muốn chơi đùa thôi.

Cố Cảnh Hàm không có nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: “Không biết.”

Thẩm Thấm nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, hẳn là có hy vọng, bọn họ trong giới chú trọng nhất là danh tiếng, nếu truyền ra Cố Cảnh Hàm thích phụ nữ, người khác sẽ nhìn nhà họ Cố như thế nào?

Sau đó liền nghe Cố Cảnh Hàm nói: “Con chỉ thích cô ấy.”

Dừng một chút lại nói tiếp: “Con chưa từng thích ai cả, chỉ thích mỗi cô ấy, trước kia, bây giờ hay sau này cũng chỉ thích cô ấy, con muốn kết hôn với cô ấy, muốn cùng cô ấy nuôi nấng bọn nhỏ đến khi bọn nhỏ trưởng thành.”

Hàn Bùi Vân thấy sắc mặt Thẩm Thấm càng ngày càng tái nhợt, sợ lại ngất xỉu, liền kéo tay Cố Cảnh Hàm, bảo cô ấy đừng nói nữa. Vốn dĩ hôm nay chỉ là để come out, để cô sau này có thể thường xuyên đến thăm Lịch Lịch, sao lại đột nhiên đề cập đến chuyện kết hôn?

“Ba mẹ từ nhỏ đã dạy con phải làm người có trách nhiệm, cho nên con phải có trách nhiệm với Tiểu Vân, con nhất định phải cưới cô ấy.” Cố Cảnh Hàm kiên trì nói xong câu này.

Lúc trước bảo con gái phải có trách nhiệm với công ty, chứ không phải dùng cái trách nhiệm đó đặt lên phụ nữ.

Thẩm Thấm mặt không biểu tình nhìn con gái, trầm mặc hồi lâu, vẫn không có gì để nói.

Hàn Bùi Vân cảm thấy bầu không khí hiện tại có chút căng thẳng, cô muốn nói chút gì đó về tình huống của An Ca, bà Cố hẳn cũng sẵn lòng nghe, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe Cố Móng Heo nói: “Con chỉ là thông báo cho mẹ một tiếng, mẹ không cần phát biểu ý kiến.”

Hàn Bùi Vân ôm trán, che mắt lại, thật không có cách nhìn thêm nữa.

Cố Cảnh Hàm tựa hồ thật sự sợ mẹ cô có ý kiến phản đối, vội vàng nói: “Cho dù có phát biểu con cũng không nghe.”

“Thật xin lỗi dì, chị ấy nói chuyện có hơi quá đáng.” Hàn Bùi Vân muốn bịt miệng Cố Cảnh Hàm lại, làm Cố Cảnh Hàm xin lỗi mẹ.

Thẩm Thấm kinh ngạc quay đầu nhìn Hàn Bùi Vân, bà đã sớm quen với thái độ của con gái, còn cần phải xin lỗi sao?

Hàn Bùi Vân nói: “Cháu chỉ mong có thể đến thăm Lịch Lịch bất cứ lúc nào, chứ không muốn gì hơn.”

“Sao lại không muốn gì hơn? Đều là chuyện hiển nhiên….” Cố Cảnh Hàm lại muốn tranh luận.

“Cố Cảnh Hàm…” Hàn Bùi Vân bất đắc dĩ nhìn trừng mắt với Cố Cảnh Hàm.

Thấy người nói không nói nữa, cô mỉm cười với Thẩm Thấm nói: “Dì à, dì đừng bận tâm, cháu sẽ dạy dỗ chị ấy.”

Dạy dỗ? Này nghe như… trên mặt Thẩm Thấm tràn đầy nghi hoặc, rốt cuộc ai mới là mẹ của Cố Cảnh Hàm, là bà hay Hàn Bùi Vân?

Nguyên nhân bà không nói nên lời, là dù không coi trọng tình cảm đồng tính, nhưng mà cũng không hề chán ghét Hàn Bùi Vân, trước đó có xem qua video, cảm giác người này cũng là tác giả có uy tín, vậy coi như là người làm việc văn nghệ. Bình thường trang điểm giản dị, ăn mặc thoải mái, phẩm chất cá nhân khá tốt, điều này có thể thấy qua cách cư xử, lời nói và việc làm, không phải là kẻ ăn chơi trác táng trong giới bọn họ.

Quan trọng nhất là Cố Cảnh Hàm thế mà lại tình nguyện nghe lời Hàn Bùi Vân, Thẩm Thấm phát hiện, cuối cùng mình cũng tìm ra nguyên nhân khiến tính cách con gái thay đổi.

Màn hình điện thoại di động của Hàn Bùi Vân vẫn còn sáng, cô bé đang cười tươi trong đó rất giống Cố Cảnh Hàm, hoàn toàn khác với Cố Cảnh Hàm vốn không thích cười trước đó, Thẩm Thấm có chút bàng hoàng nhưng lại mơ hồ cảm nhận được một tia khao khát.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như Hàn Bùi Vân mong đợi, Thẩm Thấm đồng ý yêu cầu của cô, Hàn Bùi Vân đề nghị đưa An Ca đến bệnh viện để thăm Lịch Lịch khi cô nhóc khỏi bệnh cảm lạnh. Nếu bà Cố sốt ruột muốn đến xem đứa nhỏ, tối nay có thể đến nhà cô làm khách.

Thẩm Thấm từ chối, bà nói giờ bà vẫn còn bàng hoàng, cũng không biết phải nói chuyện này với ba Cố Cảnh Hàm thế nào, đến giờ chuyện Cố Cảnh Hàm mang thai ba cô còn chưa biết.

Trở lại phòng bệnh, Hàn Bùi Vân nhớ tới món đồ chơi Peppa Pig mà An Ca đưa cho cô liền đưa cho Lịch Lịch, nghe xong đoạn ghi âm, cô bé vui mừng lăn lộn trên giường, sau đó ghi lại một đoạn lớn, yêu cầu cô cầm lấy đưa cho An Ca.

“Nếu Lịch Lịch nhớ An Ca, có thể gọi An Ca.” Hàn Bùi Vân đem Peppa Pig đi, hứa ngày mai sẽ đến thăm cô bé.

Cố Cảnh Hàm nói với Lịch Lịch: “Từ nay trở đi, con có thể nhắc tới mẹ Hàn và An Ca trước mặt bà ngoại.”

Thẩm Thấm nhìn thấy dì Vương nói mấy câu với Hàn Bùi Vân, trông hai người rất thân thuộc, lại dựa theo lời Cố Cảnh Hàm nói, ngoại trừ bà ra thì ở đây cũng biết quan hệ của hai người.

Một đám người hợp lại gạt bà sao?

Cố Chỉ Lịch vui vẻ gọi bà: “Bà ngoại, mẹ nói sẽ kết hôn với mẹ Hàn! Còn có em bé nữa!”

Thẩm Thấm gật đầu có lệ, không nhịn được mỉm cười: “Bà biết, bà biết rồi.”

Còn có rất nhiều em bé nữa, bà cũng biết hết. Lúc ăn Tết con chê nhà họ Cố vắng vẻ, sau này lại có thể náo nhiệt, thật là… giống như nằm mơ vậy, rốt cuộc chuyện quái gì thế.

Hàn Bùi Vân lại tiếp tục cuộc sống cũ, thức dậy đưa An Ca đến trường, sau đó đi bệnh viện trông Lịch Lịch. Sau khi tận mắt nhìn thấy tác dụng phụ của thuốc, cô hoàn toàn hiểu được ý định ban đầu của Cố Cảnh Hàm là giấu cô, nếu là cô, có lẽ cô sẽ chọn cách giấu cô ấy, để cô ấy không lo lắng.

Cái đau đó cô nhìn thấy, ước gì bản thân có thể chịu thay con gái.

Ban ngày, Hàn Bùi Vân trông Lịch Lịch, Cố Cảnh Hàm đến công ty làm việc, buổi tối đổi lại là Cố Cảnh Hàm trông con gái, Cố Cảnh Hàm kiệt sức cuối cùng cũng khôi phục lại một chút.

Lúc thì Thẩm Thấm ở trong phòng bệnh, lúc thì không. Hàn Bùi Vân không ngại đối mặt với bà, Cố Cảnh Hàm luôn nói ba mẹ cô tính tình quái đản đáng sợ, thật ra sau khi tiếp xúc, cảm thấy bà Cố thật ra là một người khá thú vị, ngoại trừ có chút vô tâm.

Ở một số khía cạnh, thì cũng giống lúc cô mới quen biết con người Cố Cảnh Hàm.

Ví dụ như, sau khi bà Cố biết được bút danh của cô, ngày hôm sau bà lấy iPad ra, lấy ra một bộ phim truyền hình đang theo dõi, sau đó ngượng ngùng hỏi Hàn Bùi Vân: “Đây là phim cháu viết à?”

Đây là một bộ phim truyền hình nói về ân oán hào môn, được chuyển thể từ một trong những cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô, Hàn Bùi Vân không có ý định để ý tới, cô chỉ nhớ mình khi đó bản thân có tuyên truyền giúp đoàn làm phim.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô, bà Cố hỏi cô: “Cuối cùng Tiểu Ngôn chọn anh cả hay anh hai?”

Hàn Bùi Vân sửng sốt một lát mới đưa ra đáp án.

Bà Cố vẫn có chút không vui: “Sao con có thể viết như vậy! Việc người anh cả làm này không phải chuyện cá nhân!”

Nói xong nhận ra mình không nên nói chuyện với đối phương bằng giọng điệu này, sắc mặt tối sầm, liền đi xem phim.

Một lần khác, bà Cố hỏi cô với giọng điệu rất vô tội, thẳng thắn hỏi cô có phải nhìn trúng tiền nhà họ Cố không.

Hàn Bùi Vân cho bà xem số dư thẻ ngân hàng, tất cả tài sản cô đã mua, giá trị thị trường của căn nhà hiện tại đã được thanh toán đầy đủ, rồi nói: “Có lẽ thu nhập của cháu kém xa Cố Cảnh Hàm, nhưng cháu không thiếu tiền. Chiếc xe cháu đang lái đúng là chị ấy mua cho cháu, nhưng cháu đã chuyển khoản lại cho chị ấy, nên cũng coi như là cháu tự mua.”

Cô đưa lịch sử chuyển khoản cho bà Cố xem, bà Cố nhướng mày nhìn những con số trên đó, không nói gì.

Hàn Bùi Vân không biết mình có phải hiểu lầm hay không, bà Cố tạo cho cô cảm giác muốn cố ý giữ khoảng cách, nhưng lại nhịn không được mà nói chuyện với cô, tiếp cận cô.

Bà Cố mỗi lần gặp đều hỏi về An Ca, rõ ràng là bà muốn gặp đứa trẻ, tuy nhiên, mỗi lần Hàn Bùi Vân đề nghị bà đi cùng cô đón An Ca tan học, thì bà Cố lại do dự, cuối cùng vẫn từ chối.

Thẩm Thấm lo lắng, lần trước bà đã thấy được sự nhiệt tình của đứa trẻ, lỡ đâu nếu bản thân gần gũi với cô bé, bà lại quá thích đứa trẻ này thì phải làm sao?

Còn về phía Cố Diệp Hằng bà mãi cũng chưa dám nói, không làm chủ gì được.

An Ca cuối cùng cũng khỏi cảm lạnh, trên đầu cô nhóc mọc ra một lớp tóc mỏng, cô nhóc thích thỉnh thoảng dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ, khiến tay có chút châm chích, cảm giác ngứa ngáy khiến cô nhóc muốn cười. Vốn tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể đến bệnh viện chơi với Lịch Lịch, để Lịch Lịch sờ đầu, nhưng mẹ cô nhóc nhất quyết bảo đợi cô nhóc hồi phục một thời gian, loại bỏ các vi khuẩn có nguy cơ lây nhiễm rồi mới cho đi, nên An Ca rất không vui, buổi tối nói chuyện với Lịch Lịch qua đồng hồ, nhỏ giọng hờn dỗi.

Cố Chỉ Lịch hôm qua bắt đầu sốt nhẹ, tinh thần không tốt, phần lớn thời gian An Ca nói chuyện, cô bé đều yên lặng nghe.

“Lịch Lịch, đợi mình thêm vài ngày nữa, mình nhất định sẽ bảo mẹ dẫn mình đi gặp cậu.”

“Được.”

“Mình mỗi ngày đều mang Peppa Pig đến trường, cảm giác như Lịch Lịch đi học cùng mình.”

“Vậy ngày mai Lịch Lịch phải mang Peppa Pig theo nha.” Cố Chỉ Lịch nghĩ vậy để cô bé có thể đi du xuân cùng An Ca.

Hàn An Ca vội vàng nói: “Nhất định rồi! Mình và Lịch Lịch sẽ luôn ở bên nhau.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.