Khúc Hát Ru

Chương 47: “Đầu gỗ ngốc không có cái loại tâm tư đó đâu, rất thành thật.”



Mạnh Nguyễn tìm thấy anh ở nơi trước đây anh đã từng sống.

Anh đứng trên con đường nhỏ giữa hai tiểu khu, bóng lưng trơ trọi.

Thẩm Đoạt nhìn vào cửa sổ ngôi nhà mà anh và Thẩm Bân đã từng ở, những khoảnh khắc đã trôi qua vẫn còn tồn tại trong tâm trí anh.

Ngôi nhà một phòng ngủ.

Thẩm Bân ngủ ở trong phòng ngủ nhỏ, Thẩm Đoạt ngủ ở ngoài phòng khách nhỏ trước cửa phòng ngủ.

Trong phòng khách có một cái bàn gỗ nhỏ, một cái giường gấp, hai cái ghế đẩu, cùng với những cuốn sách được xếp đầy ở góc tường và bệ cửa sổ.

Vào mùa hè, Thẩm Đoạt ngồi bên cửa sổ làm bài tập, hy vọng cơn gió đêm có thể xua đi chút nóng bức, nhưng mồ hôi vẫn không ngừng tuôn ra. Trước khi ngủ anh còn phải dùng khăn lau ba lần mới có thể thấy mát mẻ hơn một chút.

Nhưng vào mùa đông, anh phải dùng sách để chắn kín cửa sổ…

“Sao đột nhiên anh lại tới đây vậy?”

Thẩm Đoạt lấy lại tinh thần, đôi tay lạnh buốt vô thức tìm kiếm sự ấm áp và mềm mại kia.

Khoảnh khắc nắm lấy tay cô chính là sự an tâm.

“Không có gì.” Anh nói: “Đi ngang qua nên nhìn một chút thôi.”

Trực giác của Mạnh Nguyễn nói rằng không phải như vậy.

Nghĩ nghĩ một hồi, cô nắm tay anh xoay người lại, chỉ về nơi mà cô đã từng ở.

“… Mẹ em rất thích trồng hoa và cây cảnh, mà khoảng sân nhỏ kia có rất nhiều loại cây xinh đẹp.” Mạnh Nguyễn dẫn anh rời khỏi khu vực vừa rồi: “Em thường luyện đàn ở bên cạnh cửa sổ, ngày nào cũng luyện đến 8 rưỡi. Thỉnh thoảng hàng xóm đi ngang qua sẽ dừng lại nghe em đánh đàn.”

Nói đến đây, Mạnh Nguyễn đột nhiên thấy những lời này có chút quen tai, hình như cô đã từng nhắc đến thì phải.

Cô cố gắng để nhớ lại nên không nhìn thấy ánh mắt của người con trai bên cạnh, dịu dàng vô hạn.

Mạnh Nguyễn thực sự không thể nghĩ ra.

Đang muốn nói đến chuyện khác thì Thẩm Đoạt đột nhiên nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đợi anh hoàn thành thiết kế căn nhà của ngài Khang ở thành phố S, anh sẽ đến gặp ba mẹ em. Được không?”

Mạnh Nguyễn ngẩn người, trong lòng tức khắc tràn đầy vui sướng.

Cô còn tưởng người cố chấp như anh sẽ phải đạt được thành tích lớn như lên trời mới chịu thực hiện bước này, không nghĩ anh lại đề cập sớm như vậy.

“Được ạ!” Mạnh Nguyễn không thể che giấu được nụ cười: “Tết âm lịch năm nay anh cùng em về nhà cũng được!”

Thẩm Đoạt ôm cô, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

Lúc trước, anh cũng cho rằng mình phải đạt được một thành tích nhất định nào đó mới tới gặp ba mẹ cô.

Nhưng dù thành tích có lớn thế nào thì cũng chẳng là gì trước mắt nhà họ Mạnh và nhà họ Phó cả. Muốn phấn đấu cho những ngày tháng sau này, anh cũng không thể để Mạnh Nguyễn lén lút đi theo mình như vậy được.

“Anh yên tâm, ba em rất thương em.” Cô nở nụ cười, đôi mắt nai sáng ngời tràn đầy niềm vui: “Hơn nữa, ba em cũng xuất thân bình thường, ông ấy đã dựa vào chính sức mình mà bước từng bước đến hiện tại. Điều mà ông ấy ngưỡng mộ chính là những người trẻ biết phấn đấu, ông ấy sẽ rất thích anh.”

Thẩm Đoạt khẽ nhéo má cô, hứa hẹn: “Anh sẽ cho chú dì thấy được tâm ý của anh, yên tâm giao em cho anh.”

Hai người tay trong tay rời khỏi con đường nhỏ.

Thẩm Đoạt thầm nghĩ muốn quay lại nhìn một lần nữa, nhưng cô gái đang nắm tay anh đã chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của anh.

Quá khứ cuối cùng cũng đã qua.

Những gì anh đang nắm trong tay mới chính là tương lai mà anh nên tập trung vào.

“Phu nhân, vị tiểu thư này… Tôi đã từng gặp.”

Trình Y thoáng sửng sốt, liền đóng cửa kính xe lại.

“Hình như là ở buổi tiệc rượu nào đó.” Trợ lý nhớ lại: “Đúng rồi! Là trên trang web chính thức của tập đoàn Minh Huy! Năm trước bọn họ đã đăng lên một số hình ảnh ăn mừng trong cuộc họp thường niên. Vị tiểu thư này xem chừng thiếu tiểu thư của tập đoàn Minh Huy, là em gái duy nhất của Phó Doanh Xuyên.”

Trình Y kinh hãi!

Bà đang định hỏi thêm gì đó thì điện thoại của trợ lý đổ chuông.

“…”

“Những người đó lại đòi nợ à? Được! Tôi và phu nhân sẽ trở về ngay!”

Xe khởi động, ánh mắt của Trình Y vẫn dõi theo cặp đôi yêu nhau đó, nhưng trong lòng bà lại nảy ra một ý niệm khác.

***

Mạnh Nguyễn dọn về biệt thự nhà họ Mạnh.

Hôm nay, Tô Diệu Ngôn hẹn cô ra ngoài dạo phố, hai người đi tới trung tâm thương mại.

“Khí sắc của cậu thật tốt quá đi.” Tô Diệu Ngôn ghen tỵ nói: “Trắng trẻo như vậy, còn có thể véo được ra nước nữa.”

Mạnh Nguyễn từ trước đến nay không bao giờ che giấu chuyện gì với cô bạn thân, có chuyện tốt càng phải chia sẻ với cô ấy.

“Thẩm Đoạt sắp tới gặp ba mẹ tớ! Cậu cũng biết trước đây tớ đã vật lộn với vấn đề này như thế nào rồi đúng không. Tớ còn sợ anh ấy phải tích góp đủ tiền mới dám mở miệng ý chứ. Tớ còn muốn nói với anh ấy là ba mẹ tớ vốn không coi trọng chuyện này, nhưng lại sợ tổn thương đến lòng tự trọng của anh ấy. Bây giờ thì ổn rồi, anh ấy cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận!”

Tô Diệu Ngôn gật đầu.

“Thẩm Đoạt có thể suy nghĩ như vậy xem ra cậu ta thực sự đã buông được không ít gánh nặng, cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Thật ra tiêu chuẩn chọn con rể của ba mẹ cậu là gì vậy? Quan trọng nhất không phải là đối với con gái mình tốt sao.” Nói đến đây, Tô Diệu Ngôn thở dài: “Vậy sau này cậu ấy mới là hoàng hậu có phải không? Tớ nhiều nhất cũng chỉ có thể làm thiếp… Thần thiếp không cam lòng chút nào.”

Mạnh Nguyễn nắm lấy tay cô ấy: “Trái tim trẫm vẫn còn một chút xíu đặt ở chỗ nàng.”

“Không phải phu quân hoàn chỉnh, thần thiếp không cần!” Tô Diệu Ngôn ra vẻ hất tay cô ra: “Thần thiếp không làm được.”

Hai người vừa diễn vừa cười suốt đoạn đường.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng chuyên bán nồi hầm thịt tự động, Mạnh Nguyễn dừng bước.

“Làm gì vậy? Thực hiện chế độ chăm sóc sức khỏe người cao tuổi sao?” Tô Diệu Ngôn hỏi.

Mạnh Nguyễn nhíu mày, đau lòng nói: “Ngày nào Thẩm Đoạt cũng thức khuya để hoàn thành thiết kế, gần đây anh ấy bị sụt cân. Tớ muốn nấu canh bồi bổ anh ấy.” Cô chạy đến chỗ nhân viên bán hàng để hỏi ý kiến.

Tô Diệu Ngôn cạn lời.

“Cẩu lương” nhét đầy miệng cô ấy như vậy không sợ cô ấy nghẹn chết sao.

Mạnh Nguyễn chọn được nồi xong thì gửi nó ở trong cửa hàng, sau đó tiếp tục đi mua sắm.

Tô Diệu Ngôn nhìn cô vừa đi đường vừa tra Baidu xem cách nấu canh, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

“Cậu ta mệt mỏi như vậy sao? Cậu mỗi ngày đều ép khô cậu ta cho tớ.”

“…”

“…”

Suy nghĩ không kiểm soát được liền hiểu sai trong nháy mắt.

Tô Diệu Ngôn nhướng mày, lập tức kéo Mạnh Nguyễn đến một góc nhỏ để bàn tán.

“Hai người có chuyện đó không?”

Mạnh Nguyễn đỏ mặt, lắc đầu.

“Không có?” Tô Diệu Ngôn kinh ngạc: “Lúc trước hai người ở chung hơn nửa tháng, trai đơn gái chiếc không phát sinh chuyện gì sao?”

Vẫn chỉ lắc đầu.

Tô Diệu Ngôn than thở một tràng dài.

Mạnh Nguyễn nhỏ giọng nói: “Đầu gỗ ngốc không có cái loại tâm tư đó đâu, rất thành thật.”

“Đàn ông mà không có cái loại tâm tư đó thì chính là bị bệnh!” Tô Diệu Ngôn chọc chọc vào trán Mạnh Nguyễn: “Hoặc là cậu ta đang chịu đựng, hoặc là…”

“Hoặc là gì?”

“Cậu không thú vị chút nào, cậu ta coi cậu là bé gái nhỏ, không thể ra tay được.”

“…”

Hai người thì thầm chuyện đó một hồi lâu, không ai trong hai bọn họ nhận ra có một người vẫn luôn theo đuôi hai cô.

***

Mua sắm xong, Tô Diệu Ngôn đưa Mạnh Nguyễn về nhà.

Vì chiếc xe lạ không được phép đi vào biệt thự của nhà họ Mạnh, cho nên Tô Diệu Ngôn đã thả cô ở chỗ cũ.

Mạnh Nguyễn ôm nồi đi về nhà.

Nhìn thấy sắp đến phòng đăng ký ở chỗ cửa lớn thì đột nhiên có người gọi cô lại.

Là một dì rất xinh đẹp với khí chất phi thường.

“Chào cháu.” Dì đó mỉm cười: “Không biết dì có thể làm phiền cháu một lát được không? Dì là mẹ của Thẩm Đoạt.”

“…”

Mạnh Nguyễn đặt nồi xuống bên cạnh mình.

Ở phía đối diện, người phụ nữ thành thạo và khéo léo thao tác bộ ấm trà, sau đó rót cho cô một chén trà Long Tỉnh tươi mát.

“Nếu dì làm phiền cháu thì cho dì xin lỗi.” Trình Y nói.

Mạnh Nguyễn lắc đầu: “Dì là người lớn, cháu phải tới gặp dì mới đúng ạ.”

Trình Y nhẹ nhàng cười, không nói gì.

Mạnh Nguyễn cũng không vội hỏi thêm, chỉ là cô nhớ tới hai ngày trước Thẩm Đoạt đột nhiên tới nhà cũ, tâm trạng rõ ràng rất phiền muộn, có lẽ là liên quan đến dì này.

“Dì không biết Tiểu Đoạt đã nói cho cháu nghe về dì hay chưa.” Trình Y nói: “Dì thực sự có lỗi với nó. Năm đó dì đã bỏ nó lại một mình, nhiều năm như vậy cũng không gặp nó… Bây giờ nghĩ lại dì thấy rất áy náy.”

Mạnh Nguyễn nhìn đôi mắt đỏ bừng của Trình Y, rất thương tâm, nhưng ——

“Dì đã bỏ đi mười mấy năm như vậy, dì không nghĩ tới sẽ trở về gặp con trai mình sao?”

Trình Y sửng sốt, nhấp một ngụm trà để che đi vẻ mặt của mình.

Hai người im lặng trong giây lát.

Trình Y lại rót trà cho Mạnh Nguyễn, thuận miệng hỏi: “Thấy Tiểu Đoạt có một người bạn gái ưu tú như cháu, dì rất vui. Mạo muội hỏi một chút, gia đình Mạnh tiểu thư… Ngại quá, vừa rồi dì thấy nhà của cháu không phải là nơi người bình thường có thể bước vào.”

Mạnh Nguyễn khẽ mỉm cười, đáp lại một cách uyển chuyển: “Nhà cháu đúng thật là có làm ăn. Nhưng dì yên tâm, cháu và Thẩm Đoạt yêu nhau chỉ vì hai chúng cháu đều thực sự quan tâm đến nhau, những chuyện bên ngoài không thể ảnh hưởng đến chúng cháu được.”

Nụ cười trên môi Trình Y thoáng cứng đờ.

Sau đó, Trình Y lại như tình cơ mà hỏi thêm một số vấn đề nữa.

Nhưng Mạnh Nguyễn cảm thấy bà ấy đến gặp cô không phải để nói về Thẩm Đoạt mà là để nói về “nhà họ Mạnh” hoặc là “nhà họ Phó”.

Điều này khiến Mạnh Nguyễn thấy có chút khó chịu.

“Dì, cháu thực sự rất xin lỗi dì, ở nhà còn đang đợi cháu về ăn cơm tối.” Mạnh Nguyễn nói: “Hay là dì cho cháu danh thiếp của dì, lúc nào có thời gian rảnh thì chúng ta có thể đi uống trà.”

Trình Y không chút do dự mà đưa danh thiếp ra.

Mạnh Nguyễn bỏ nó vào trong túi, sau đó ôm nồi rời đi.

Thấy vậy, Trình Y liền nói: “Hay là để dì bảo trợ lý đưa cháu về nhé? Cô gái nhỏ như cháu ôm đồ như vậy không tiện lắm.”

“Không sao đâu ạ.” Mạnh Nguyễn nhoẻn miệng cười: “Đây là thứ cháu định mang về nấu canh cho Thẩm Đoạt, gần đây anh ấy rất mệt mỏi. Trước khi tình cờ gặp dì, anh ấy đã thức liên tục mười mấy ngày.”

Mà người này hoàn toàn không nhìn ra.

Về nhà, Mạnh Nguyễn nắm chặt tấm danh thiếp, suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng, cô quyết định liên lạc với trợ lý Tiểu Thiệu của Phó Doanh Xuyên.

“Tiểu thư, cô có chuyện gì cần giải quyết sao?”

“Tôi muốn phiền anh giúp tôi điều tra thông tin của một người, tạm thời đừng để cho anh trai tôi biết.”

***

Ngày hôm sau.

Mạnh Nguyễn mang theo món canh lần đầu tiên cô nấu đến phòng làm việc Tâm · Gia

Ngoại trừ ngày khai trương thì Mạnh Nguyễn chưa từng đến studio. Dù sao cũng đang yêu ngầm, quá khoa trương thì mọi người sẽ biết. Vì vậy, cô chờ ở bên cạnh xe Thẩm Đoạt như mọi khi.

Đang nhắn tin Wechat với Tô Diệu Ngôn thì cô nghe thấy ——

“Trời lạnh như vậy, quả nhiên chỉ có kẻ ngốc mới đứng đây để chắn gió, không sợ bị cảm lạnh.”

Mạnh Nguyễn vừa ngẩng đầu liền bị che mặt bằng một chiếc khăn lông cừu mềm mại và ấm áp.

Cô kéo cái khăn xuống để lộ đôi mắt, liền nhìn thấy “cái mặt già” của Phó Doanh Xuyên ở phía đối diện, ánh mắt nhìn cô như đang chăm sóc cho những đứa trẻ bị thiểu năng.

“Anh!” Mạnh Nguyễn vui mừng nói: “Sao anh lại ở đây vậy?”

Phó Doanh Xuyên hừ lạnh một tiếng.

Mạnh Nguyễn quấn lại khăn quàng cô, nói: “Anh tới đây để nói chuyện, hay là… Tìm anh ấy vậy?”

Phó Doanh Xuyên quét mắt qua bình giữ nhiệt lớn mà cô xách theo, lạnh lùng nói: “Nói không chừng sau này cậu ta phát triển vượt bậc có thể chiếu cố tới anh, anh không thể ân cần tới thăm được sao?”

“…”

Quỷ hẹp hòi thích ôm mối thù.

Gió lạnh thổi vù vù.

Phó Doanh Xuyên định cho cô ngốc này đợi ở trong xe của mình, nhưng đúng lúc đó trợ lý của anh lại thì thầm vào tai anh.

“Lại nữa?” Phó Doanh Xuyên có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Nói với Thiệu Phong rằng kế hoạch thu mua sẽ không thay đổi.”

Nói xong công chuyện thì Thẩm Đoạt cũng vội vàng chạy tới.

Thấy cô đứng trong gió lạnh, anh liền cầm lấy bình giữ nhiệt, sau đó cầm lấy bàn tay lạnh buốt của cô đặt lên cổ mình để sưởi ấm.

“Anh mau buông ra đi!” Mạnh Nguyễn lắc lắc tay: “Lạnh chết anh bây giờ!”

Thẩm Đoạt lắc đầu, càng giữ chặt hơn.

Hai người chăm chú nhìn nhau, hoàn toàn coi mọi thứ xung quanh như không khí.

Phó Doanh Xuyên nhìn cảnh này, khóe mắt giật giật, lại nhìn nụ cười như “bà dì” của trợ lý bên cạnh… Trực tiếp xoay người rời đi!

“À, anh! Ngày kia về nhà ăn tối nhé!” Mạnh Nguyễn hét lên.

Lòng bàn chân của Phó Doanh Xuyên như bị gió thổi qua, kiên quyết không quay đầu lại.

Mạnh Nguyễn cùng Thẩm Đoạt lên xe.

Thẩm Đoạt bật điều hòa nóng lên mức tối đa, sau đó cởi áo khoác của mình bao lấy người cô.

“Không đến mức vậy đâu.” Mạnh Nguyễn nói: “Em chỉ đến sớm hơn 10 phút thôi.”

Thẩm Đoạt nghiêm túc nói: “Lần sau nhất định phải gọi điện cho anh.”

Không phải sợ ảnh hưởng đến công việc của anh sao?

“Em biết rồi, biết rồi mà.” Mạnh Nguyễn đút tay nhỏ vào túi áo của anh: “Anh trai em tới tìm anh sao? Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Đoạt cho cô uống nước ấm, trả lời: “Anh trai em giao cho anh thiết kế tòa nhà mẫu của tập đoàn Minh Huy ở thành phố D.”

“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”

Thẩm Đoạt vội vàng vỗ vỗ lưng cô: “Sao vậy?”

Mạnh Nguyễn lau miệng, thầm nghĩ rằng Cáo Già Phó Doanh Xuyên này đang muốn dùng hết sức lực để tu luyện đầu gỗ ngốc sao?

Tất cả tòa nhà mẫu mà tập đoàn Minh Huy sở hữu đều được thiết kế đặc biệt bởi top ba nhà thiết kế hàng đầu trong nước, số tiền bỏ ra mỗi năm không dưới chục triệu. Hơn nữa, phòng mẫu của Minh Huy còn dẫn đầu xu hướng trang trí nội thất hàng năm, có thể nói là miếng bánh ngọt mà tất cả các studio thiết kế đều muốn chộp lấy… Vậy mà lại về tay Tâm · Gia.

Mạnh Nguyễn cảm thấy đêm giao thừa này cô nhất thiết phải tự tay xuống bếp để cảm tạ vị anh trai này!

“Không có gì.” Đôi mắt nai của Mạnh Nguyễn cong lên: “Chỉ là em cảm thấy bạn trai của em thật lợi hại, có thể giải quyết được những vấn đề khó khăn mà anh trai em đưa ra.”

Thẩm Đoạt lau sạch nước còn sót lại trên môi cô, không nói gì thêm.

Hai người ngồi ăn cơm ở ghế sau xe.

Mạnh Nguyễn lấy mảnh vải kẻ sọc ra, sau đó sắp xếp từng món một lên đó.

“Các món… Các món ăn kèm không phải em làm.” Cô cười gượng: “Nhưng canh! Canh… Canh là do em nhìn chằm chằm. Canh sườn hầm với ngô, anh nếm thử xem.”

Mạnh Nguyễn đút cho anh một muỗng canh.

“Ngon không?” Cô vội vàng hỏi.

Thẩm Đoạt gật đầu: “Ngon.”

Mạnh Nguyễn mừng rỡ, nghĩ tới lát nữa về phải mua hết chỗ nồi còn lại mới được!

“Vậy thì uống thêm một ngụm nữa đi.” Cô lại cầm thìa lên: “Anh uống nhiều chút, dạo gần đây anh vất vả quá rồi, phải bổ sung thêm dinh dưỡng.”

Thẩm Đoạt nắm lấy cổ tay của cô đang hướng về phía miệng mình, ánh mắt trước sau vẫn luôn nhìn cô chăm chú, há miệng uống ngụm canh… Ánh mắt anh có chút nóng bỏng một cách khó hiểu, không giống như anh đang uống canh, mà là cô.

Tim Mạnh Nguyễn đập nhanh hơn.

Nghĩ đến chuyện lúc trước đã nói với Tô Diệu Ngôn, Mạnh Nguyễn thực sự không biết Thẩm Đoạt có nghĩ tới cô về phương diện đó không? Hay anh thực sự coi cô là một bé gái nhỏ?

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Thẩm Đoạt hỏi: “Cơ thể anh thực sự rất tốt, em đừng lo lắng.”

Đầu óc Mạnh Nguyễn đúng là đen tối mà.

Anh chỉ vừa hỏi một câu như vậy thôi mà cô đã chột dạ đến nỗi tay đều run rẩy, còn làm đổ một ít canh lên đùi anh.

Cô vội vàng rút khăn giấy ra lau.

Nhưng khi cô chạm vào chân anh, cổ tay cô bị giữ chặt bởi lòng bàn tay nóng bỏng.

“Anh, anh…” Yết hầu của Thẩm Đoạt cuộn lên xuống, không dám nhìn vào mắt cô: “Để anh tự làm.”

Mạnh Nguyễn gật đầu.

Sau khi dọn dẹp xong, hai người tiếp tục ăn cơm.

Bên trong xe có hơi chật chội.

Đôi chân dài của anh gập lại, việc xoay người gắp rau quả thật rất bất tiện.

Nhưng đây là bữa trưa thoải mái nhất mà anh từng ăn.

Không vì cái gì khác, chỉ vì cô gái sẽ cười khi nhìn thấy anh ăn nhiều hơn, khiến anh cảm thấy ăn cơm là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

“Lần sau em sẽ nấu canh cá trích.” Mạnh Nguyễn thu dọn lại hộp cơm, bất giác lải nhải một cách không tự chủ được: “Anh đừng nghĩ rằng mình còn trẻ mà có thể tùy tiện phung phí cơ thể mình được. Nếu không chỉ mấy năm nữa thôi anh sẽ cảm thấy thể trạng mình yếu ớt đi, đến lúc đó anh không được rồi.”

Không được…

Chân mày của Thẩm Đoạt đột nhiên nhảy dựng lên.

Anh liếc nhìn cái cổ trắng ngần của cô, hướng lên phía trên là đôi môi mềm hồng hào, chiếc mũi nhỏ tinh tế, đôi mắt nai trong veo… Anh lập tức hạ cửa kính xe xuống một chút để hít thở.

Sau đó, Thẩm Đoạt đưa Mạnh Nguyễn tới xe taxi.

“Em về trước đây.” Mạnh Nguyễn vẫy tay: “Nếu anh không bận thì đừng về muộn quá, nhớ gửi Wechat cho em đó.”

Thẩm Đoạt ghi nhớ biển số xe, nhìn theo chiếc xe rời đi rồi mới trở về phòng làm việc.

Đi chưa được mấy bước, Trình Y đột nhiên xuất hiện, đi về phía anh.

“Tiểu Đoạt, chúng ta có thể tới quán cà phê ở đối diện ngồi một chút được không?”

Thẩm Đoạt từ chối: “Tôi còn có việc phải xử lý.”

“Không sao, mẹ có thể đợi con.” Trình Y vội vàng nói: “Con có thể tới đó bất cứ lúc nào.

Thẩm Đoạt nắm chặt hai tay.

Ngày hôm đó gặp mặt.

Tâm trạng của Thẩm Đoạt quá phức tạp, khó có thể hình dung được, anh thậm chí còn nghĩ rằng chỉ cần chớp mắt một cái sẽ không phải nhìn thấy nữa.

Đã rất nhiều năm.

Suy nghĩ và khao khát của Thẩm Đoạt suốt thời gian qua đã biến thành một nỗi đau khó có thể xóa nhòa trong trái tim anh. Đến bây giờ, miệng vết thương tuy đã đóng vẩy, nhưng vết sẹo vĩnh viễn còn lưu lại ở đó.

Đụng chạm sẽ không thấy đau.

Nhưng nghĩ đến vết sẹo đó như thế nào, trái tim vẫn không khỏi đau nhói.

Nhưng cũng chỉ có như vậy.

Như Thẩm Bân đã nói trước khi qua đời, lúc đó Trình Y rời đi là rất tốt, mọi người đều muốn thoát khỏi cuộc sống tối tăm không thấy ánh mặt trời đó, cho nên, không có gì phải oán hận cả…

“Tiểu Đoạt, mẹ biết là mẹ sai rồi.” Trình Y khóc lóc, nói: “Nhưng con có thể cho mẹ một cơ hội để mẹ ăn năn hối lỗi không? Cô gái vừa rồi là bạn gái con đúng không? Mẹ nhất định sẽ đối xử tử tế với cô gái đó, đối với cô ấy…”

Ánh mắt của Thẩm Đoạt tức khắc lạnh lẽo: “Cô ấy không liên quan gì đến bà cả.”

Trái tim Trình Y thắt lại, chết lặng.

Mà Thẩm Đoạt cũng không muốn bị mắc kẹt lại bởi quá khứ, anh còn rất nhiều việc ý nghĩa phải làm.

“Lần gặp trước chỉ là ngoài ý muốn.” Anh nói: “Sau này, chúng ta cứ sống cuộc sống riêng của mình, không ai làm phiền đến ai cả.”

Nói xong, anh cất bước rời đi.

Hai bàn tay đang giao nhau của Trình Y càng siết chặt, dưới tình thế cấp bách mà hét lên: “Sao con có thể tuyệt tình như vậy chứ!”

Thẩm Đoạt thậm chí còn không dừng bước chân.

Tuyệt tình không phải là dứt tình, mà trước tiên phải nói đến là có tình hay không đã.

***

Mạnh Nguyễn ngâm nga một bài hát lúc vào nhà.

Phó Lam vừa mới trở về không lâu, bà đang ngồi trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Có chuyện gì mà hạnh phúc vậy?” Bà hỏi.

Mạnh Nguyễn giật mình.

Cô nhanh chóng thu lại sự vui vẻ của mình, một giây tiếp theo liền biến thành em gái Lâm đáng thương, bình tĩnh nói: “Con tới trường quay thăm Diệu Diệu. Cậu ấy nói canh mà con nấu rất ngon, con nghe xong liền rất vui.”

Nữ sĩ Phó nhìn cô chằm chằm trong ba giây.

Mạnh Nguyễn quyết định chọn giải pháp địch bất động, ta bất động.

“Nồi hầm trong bếp là con mua sao?” Phó Lam lại hỏi: “Muốn học nấu ăn à?”

Mạnh Nguyễn gật đầu: “Nấu ăn rất tốt cho sức khỏe, con muốn thử học xem thế nào.”

Nữ sĩ Phó lại nhìn cô chằm chằm ba giây nữa.

Vẫn là địch bất động, ta bất động.

Phó Lam thu hồi ánh mắt, cầm lấy tài liệu trên bàn trà lên xem: “Về phòng nghỉ ngơi đi.”

Mạnh Nguyễn kẹp chặt đuôi vội vàng chạy lên tầng.

Khi cô bước lên đến tầng hai, phía dưới lại vọng lên một câu nói khác ——

“Gần đây con ra ngoài quá nhiều, năm mới ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ.”

Mạnh Nguyễn nuốt nước bọt, trả lời: “Con biết rồi mẹ.”

Đóng cửa lại.

Mạnh Nguyễn ôm ngực thở ra một hơi dài.

Yêu đương ngầm thực sự là một thử thách về diễn xuất.

Rõ ràng là rất vui mừng nhưng vẫn phải giả bộ chán nản không vui. Nếu không thể công khai, chắc cô cũng sẽ trở thành cô gái bị tâm thần phân liệt mất.

Mạnh Nguyễn xoa xoa mặt, lấy điện thoại ra chuẩn bị nhắn tin báo đã về đến nhà với Thẩm Đoạt thì trợ lý Thiệu lại gọi tới trước.

“Tiểu thư, tư liệu mà cô cần đã được chuẩn bị.”

“Nhanh như vậy sao?”

Trợ lý Thiệu im lặng một lúc rồi trả lời: “Sự việc có chút trùng hợp.”

~

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Em gái Nhuyễn Nhuyễn, xin hỏi cô thực sự thích cái nồi này lắm sao?

Em gái Nhuyễn Nhuyễn: Đúng vậy! Có nó, tôi có thể nấu canh cho đầu gỗ ngốc, bồi bổ cơ thể!

Anh Đoạt (đỏ mặt): Không bồi bổ cũng được!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.