Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 90: Bi tráng



– Lâm Phong, hắn đã sớm biết?

Thân hình Mạc Tà cứng đờ, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng. Mới vừa rồi, Lâm Phong không chút tránh né, hiển nhiên là cố ý dụ dỗ y.

Nhưng mà cái bóng từ lúc đầu đến giờ cũng không xuất hiện, Lâm Phong làm thế nào mà biết được.

– Tiền bối!

Mạc Tà nhìn về cái bóng hô lên một tiếng, cũng không dám động đậy, y sợ mình vừa động thì cái bóng liền hạ thủ.

– Tông môn có loại trưởng lão bại hoại như ngươi đúng là sỉ nhục.

Một giọng nói truyền ra từ trong hư vô, sau đó mang mang màu xanh biếc lóe lên rồi biến mất, nhanh như tia chớp.

Không thấy bóng dáng, chí thấy tia sáng.

Đợi đến khi tia sáng tiêu tán, chủ nhân cái bóng rốt cuộc đã xuất hiện.

Mang một thân với trường bào màu đen, dường như muốn giấu cả thân hình trong bóng tối, giờ phút này, người này nắm một thanh chủy thủ màu xanh biếc, mà trên mũi chủy thủ, máu tươi không người chảy xuống.

Máu tươi này chính là của Mạc Tà.

Lúc này, Mạc Tà vẫn duy trì tư thế đứng yên như trước, không chút nhúc nhích.

Y trừng mắt thật to, mang theo thần sắc khó thể tin, giống như là không thể tin là mình ngay cả xuất thủ cũng không có cơ hội liền trực tiếp bị tiêu diệt.

Đến lúc này, trong cổ họng mới trào ra máu tươi, thân thể y mới cứng đờ ngã xuống.

– Không nghĩ tới một kích này lại dùng trên chính người của trường lão trong tông môn, thật sự đáng buồn.

Lão giả áo đen lẩm bẩm nói nhỏ, trong thanh âm tràn đầy thất lạc.

– Không lão!

Lâm Phong nhìn về phía lão giả áo đen hô lên một tiếng, thì ra người được bao trùm trong cái bóng giữa hư vô chính là Không lão, người thủ hộ Thiên Tiệm nhai.

– Sao ngươi biết ta ở đây?

Không lão gật đầu với Lâm Phong, nghi hoặc hỏi một câu, lão có Ảnh Tử Vũ Hồn, lúc sử dụng thì chỉ có ảnh không có người, hơn nữa, mới vừa rồi, lão căn bản không lộ ra, vậy mà Lâm Phong lại biết lão đang ở bên cạnh, cố ý dụ dỗ Mạc Tà.

– Cảm giác.

Lâm Phong bình tĩnh trả lời, dưới tình huống thả ra vũ hồn, hắn không phải dùng ánh mắt để nhìn thế giới, mà là dùng đầu, dùng tâm nhìn thế giới.

Thế giới màu xám, toàn bộ đều rõ ràng trong đầu óc hắn, giống như hắn là chúa tể của thế giới này, hết thảy xung quanh đều rõ ràng rành mạch.

Mặc dù Không lão chỉ là một cái bóng, nhưng hắn nhận ra như thường.

Hắn lập tức hiểu được, lần trước bởi vì hắn mà cường giả có cái bóng xuất hiện, lúc này vẫn theo bên người hắn, bảo vệ hắn.

Ánh mắt Không lão lóe lên nhưng sau đó chỉ gật đầu.

– Lâm Phong, ngươi là thanh niên có thiên phú nhất mà ta thấy, lần này nếu ngươi có thể thoát đi, hi vọng một ngày kia, ngươi có thể để Vân Hải tông khôi phục tại thế gian.

Trong giọng nói của Không lão mang theo cảm khái của tuổi xế chiều, lão thân là thủ hộ giả của tông môn, Vân Hải tông do lão thủ hộ, vậy mà hôm nay lại phải bị diệt môn.

– Nếu ta sống sót, tương lai nhất định gây dựng lại Vân Hải tông.

Lâm Phong nặng nề gật đầu, đây là hứa hẹn của hắn với Không lão, nhưng điều đầu tiên là hắn phải sống sót mà rời chỗ này.

Đoàn Thiên Lang không thể không giết hắn.

– Chém….

Trên bầu trời, một tiếng quát chói tai truyền đến, máu tươi tung tóe rơi xuống, một lão giả áo xám chém giết một vị trưởng lão của Vân Hải tông.

– Không Minh, ta chờ ngươi đã lâu.

Tên này đạp chân trên không, từ trên trời hạ xuống, tới trước mặt Không lão, chiến ý thiêu đốt.

Không lão không nói gì, thân hình khẽ rung lên, hóa thành lưu quang, sau đó, thân hình lão liền biến mất tắm, chỉ còn lại mọt cái bóng vẫn còn khắc trên mặt đất.

Mà lúc này, trong hư không có một người với hai mắt khát máu nhìn thi thể của Mạc Tà nằm trên mặt đất, tràn đầy hận ý vô tận.

– Vân Hải tông, Mạc Thương Lan ta vì ngươi mà bỏ ra nhiều như vậy, kết quả thì sao, các ngươi lại hại chết đứa con độc nhất của ta.

Ánh mắt Mạc Thương Lan lộ ra thần sắc điên cuồng, quay người nhìn về Nam Cung Lăng đang chiến đấu với Đoàn Thiên Lang, ngọn lửa hận thù điên cuồng thiêu đốt.

– Chết đi!

Mạc Thương Lan gào thét trong lòng, thân hình nhảy trong hư không, trong nháy mắt đã tới bên người Nam Cung Lăng. Nhưng mà Nam Cung Lăng vẫn tập trung chiến đấu với Đoàn Thiên Lang, căn bản không chú ý tới Mạc Tà, càng không nghĩ tới, Mạc Thương Lan hung mãnh lao đến là vì gã.

Một chưởng vô cùng ác độc ấn lên người Nam Cung Lăng, đẩy gã vào dưới kiếm Đoàn Thiên Lang.

Kiếm quang lập lòe, máu tươi tuôn ra, cánh tay trái của Nam Cung Lăng bị một kiếm chém đứt.

– Mạc… Thương… Lan!!!

Thân hình vừa hạ xuống, Nam Cung Lăng cũng không nhìn vào cánh tay bị chém đứt, mà gắt gao ngó chừng Mạc Thương Lan, kẻ cho gã một kích tuyệt mệnh lại là Đại trưởng lão thường xuyên làm bạn bên gã.

– Là các ngươi ép ta!

Mạc Thương Lan nhìn thi thể Mạc Tà một cái, lạnh lùng nói.

Nam Cung Lăng cũng nhìn thấy thi thể của Mạc Tà, cũng nhìn thấy vết thương trên người y, còn có Không lão đang chiến đấu.

Mạc Tà, chết trong tay Không lão.

Nam Cung Lăng tất nhiên có thể đoán được chuyện gì xảy ra.

– Giết hay lắm!

Vẻ mặt Nam Cung Lăng rét lạnh, nhìn lại xung quanh, toàn bộ trưởng lão Vân Hải tông đều vây ở thế yếu, mà đối phương vẫn còn không ít ngươi chưa tham chiến, chỉ đứng đó ngăn cản người chạy trốn.

– Người Vân Hải tông nghe lệnh, toàn bộ tập trung bên cạnh ta.

Nam Cung Lăng đột nhiên nhảy lên, đi tới Sinh Tử đài, lớn tiếng quát.

Nghe được lời của Nam Cung Lăng, tất cả mọi người đều rối rít thoát khỏi dây dưa của đối phương, quay về tập trung bên người Nam Cung Lăng.

Trừ Nam Cung Lăng đứt một tay, những người khác đều mang đầy vết thương, ánh mắt của bọn họ, thị huyết băng hàn, bọn họ đã giết đỏ mắt rồi.

Lâm Phong lẳng lặng đứng phía sau mọi người, một màn tràn đầy bi tráng này, đánh thẳng vào tâm linh hắn.

– Biết làm cái gì rồi chứ?

Cánh tay Nam Cung Lăng chảy ra máu tươi không ngừng, nhưng ánh mắt vô cùng kiên nghị, nhìn về đám người Đoàn Thiên Lang phía trước.

Toàn bộ mọi người Vân Hải tông đều yên lặng gật đầu, không cần nói gì, trong lòng bọn họ đều rõ ràng ý tứ của Nam Cung Lăng.

– Bắc lão! Giao hắn cho ngài rồi!

Nam Cung Lăng lại quay đầu nhìn Bắc lão, thần sắc trầm trọng.

Bắc lão cũng nặng nề gật đầu, lão có Hạc Vũ Hồn, trong đám người này thì lão có khinh công thân pháp mạnh nhất, tốc độ nhanh nhất.

Ngay sau đó, Bắc lão đi về phía Lâm Phong, buông ra vũ hồn, hai cánh mở ra, mà hai cánh tay lão thì ôm chặt lấy Lâm Phong.

Hai tròng mắt Lâm Phong co rút, hắn rốt cục hiểu được ý tứ của Nam Cung Lăng rồi, bọn họ…

Các vị trưởng lão còn lại đều tập trung lên người Lâm Phong, ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhưng tất cả đều có một điểm chung – Hi Vọng!

Trong ánh mắt của mọi người đều mang theo một tia hi vọng, Lâm Phong đại biểu cho hi vọng của bọn họ, đại biểu cho hi vọng của Vân Hải tông.

Thân thể như chịu một đòn nghiêm trọng, Lâm Phong chỉ cảm thấy lòng mình cực kỳ nặng nềnhư một tòa núi lớn áp lên lưng hắn, muốn đè sập thân hắn.

Những vị cường giả tông môn này đều muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng của Lâm Phong, dùng tính mạng của nhiều cường giả như vậy, chỉ đổi lấy một mạng của LÂM PHONG.

Hơn nữa, dù bọn họ có thành công đổi mạng cho Lâm Phong thì cũng không còn cơ hội nhìn thấy tương nào thế nào, Lâm Phong sẽ làm được gì, trong lòng bọn họ sao không thể phức tạp, không trầm trọng.

Trong mọi người, chỉ có Nam Cung Lăng không nhìn Lâm Phong, ánh mắt gã, thủy chung vẫn nhìn về phía trước.

– Người ta tặng ta một giọt nước, ta trả người một mảnh đại dương.

Đối với thiếu niên có thể nói ra những lời như vậy, gã còn gì mà không thể tin, suy nghĩ duy nhất của gã là làm thế nào để Lâm Phong có thể sống sót thoát đi.

– Đi!!!

Lúc này, Nam Cung Lăng hét lớn một tiếng, đạp mạnh một bước, lăng không mà đứng.

Tất cả trưởng lão Vân Hải tông đều đồng loạt hành động, theo sát phía sau Nam Cung Lăng, một bước này chính là một đời.

– Tông môn bị diệt trong tay ta, Nam Cung Lăng ta thật xin lỗi Vân Hải tông.

Khí tức vô cùng mênh mông từ trên người Nam Cung Lăng phóng ra, gã lao thẳng vào trong đám cường giả đang ngăn cản, không chút do dự, không có nương tay, một kích dốc hết sinh mạng.

– Ngươi muốn chết.

Một tiếng hét lớn truyền ra, kiếm quang chói mắt cắn nuốt hết thảy, theo đó là tiếng nổ ầm âm vang lên, thân hình của Nam Cung Lăng hóa thành bụi mờ, theo gió mà tan biến.

Tông chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Vân Hải tông, đã chết!

Không có ai tiếc hận, không có ai reo hò, trưởng lão tông môn của Vân Hải tông đều rất bình tĩnh nhìn một màn này, thân hình bọn họ cũng đồng loạt lao tới trước, xuất ra một kích vô cùng cường hãn, không gian trở nên cuồng bạo vô cùng, trời đất dường như quay cuồng.

Đám cường giả chặn ở phía trước nhìn thấy mấy người hung hãn không sợ chết lao tới, tất cả đều tránh ra, những người kia không muốn sống, nhưng bọn chúng lại không muốn chết.

– Giết!!!

– Giết, giết, giết…

Gió lạnh xào xạc, tất cả các vị trưởng lão Vân Hải tông đều cực kỳ nghiêm nghị. Giờ phút này, đều bộc phát toàn bộ sức lực mà xuất ra, xông về đối phương, chỉ có công kích, không có phòng ngự, cũng không ai giữ lại đường lui cho mình.

Nhìn một đám trưởng lão tông môn lao về đối phương mà xuất ra một kích tuyệt mệnh, phóng ra ánh sáng sinh mệnh cuối cùng, sau đó thân thể vô lực rơi xuống, ánh mắt Lâm Phong không chút chớp nào, nhưng sinh mệnh đang rơi rụng kia, trong lúc sắp chết đều quay đầu liếc hắn một cái, Lâm Phong muốn bọn họ nhìn mình rõ ràng lần cuối.

– Đi!!!

Rốt cục, thân hình Bắc lão di động, bất động như núi, động thì như phá đá nát trời, thân thể như một chùm sáng bắn về phía chân trời.

Hai cánh hạc chớp động làm cho khí lưu trong không gian vô cùng cuồng bạo, kình phong vô cùng cường đại, vô cùng rét lạnh đánh mạnh lên người Lâm Phong, giống như đao cắt, giống như đau đớn trong tim hắn.

– Muốn chạy?

Một tiếng hừ lạnh truyền ra, kiếm khí vô cùng sắc bén, trên trời cao, cự kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ vô cùng lóa mắt, đó chính là lão già đi theo bên cạnh Đoàn Thiên Lang.

– Tuyệt Ảnh – Sát!

Một tiếng quát khẽ vang lên trong hư vô, quang mang màu xanh biếc cực kỳ nhỏ bé trong kiếm quang kia, nhưng ánh sáng chói mắt này không ai không thấy.

Người có được Ảnh Vũ Hồn, vì ám sát mà sinh, không động thì thôi, một khi động thì đoạt mạng người.

– Ngươi dám!

Cự kiếm lão giả biến sắc, gầm lên một tiếng. Kiếm quang vô cùng cường thịnh va chạm vào quang mang màu xanh biếc, trong chớp mắt đó, giống như có thể cắn nuốt hết đối phương. Nhưng sau một kiếm này, ánh sáng trên cự kiếm trở nên ảm đạm, hô hấp của Cự kiếm lão giả trở nên trầm trọng, lỗ máu trước ngực không ngừng chảy ra máu tươi.

Mà cái bóng trong hư không cũng đã xuất hiện, cánh tay cùng chủy thủy màu xanh biếc kia đồng loạt biến mất tăm.

Bắc lão thậm chí không nhìn về phía này một cái, hai cánh mãnh liệt rung động, bay vọt lên trời cao.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.