Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, Đường Na đang nghĩ tới Ngu Trạch, thì anh từ bên ngoài đi vào phòng sách: “Bữa tối cô ăn ở đâu?”
Đường Na không trả lời vấn đề của anh, mà giẫm lên chiếc ghế màu nâu đậm đứng lên, phất tay triệu hồi sách pháp màu đỏ gạch.
Sau khi sách ma pháp xuất hiện giống như thoát khỏi môi trường chân không, bịch một tiếng rơi xuống, trang sách bên trong rơi lả tả đầy đất.
Đường Na lật tung tìm kiếm một tờ có phong ấn ác linh trong đó, Ngu Trạch thì buông chốt cửa đi tới, giúp đỡ chủ nhân chẳng quan tâm nhặt những trang sách khác.
“Tìm được rồi!” Đường Na nhặt một trang sách ma pháp, thả ác linh ra mà không hề báo trước.
Ác linh tên Chu Trọng rất cuồng bạo, vừa bị thả ra khỏi sách ma pháp đã gầm rú nổi giận, Đường Na là chủ nhân của nó, không trong phạm vi công kích, theo bản năng anh ta nhào về phía một người khác trong phòng.
Ngu Trạch không chút phòng bị, bỗng nhiên đổi sắc mặt.
Đường Na mở miệng: “Anh…”
Lời cô còn chưa dứt, Ngu Trạch phản xạ có điều kiện ra quyền, một kích đánh ác linh ngã xuống đất.
… làm được mà.
Đường Na nuốt lại mấy chữ phía sau.
Ngu Trạch nhìn ác linh giãy giụa muốn bò dậy, lại nhìn nắm đấm của mình: “… Trên người tôi có ấn kí ác linh không?”
“Anh cởi hết quần áo ra đi.” Đường Na đi về phía anh, vươn tay xốc áo thun của Ngu Trạch lên xem.
Ngu Trạch đen mặt ghì lại quần áo của mình, bắt Đường Na còn muốn động tay động chân đứng thẳng.
“Tôi tự kiểm tra.” Anh rời khỏi phòng sách.
Một lát sau, anh quay lại, trên mặt có nét nghi ngờ.
“Người nào tiếp xúc với ác linh cũng đều có ấn ký ác linh hả?”
“Trên lý luận là thế, dù anh là yêu cũng không ngoại lệ.” Đường Na nhìn chằm chằm Ngu Trạch: “Tôi đoán, trên người anh không để lại bất kể một ấn kí ác linh nào, đúng không?”
“…” Ngu Trạch dùng im lặng trả lời câu hỏi của cô.
Một ngọn lửa nhỏ bỗng dưng xuất hiện trước mặt Đường Na, loạng chà loạng choạng bay về phía Ngu Trạch.
“Dập tắt nó.” Đường Na nói.
Ngu Trạch duỗi hai tay, dập tắt ngọn lửa như vỗ một con muỗi.
“Trước kia tôi tưởng rằng ma lực của tôi bất ổn, bây giờ mới biết sự thật cũng không phải là như thế. Ngọn lửa ma pháp có yếu thế nào cũng là ma pháp, không lý nào làm một người bình thường không bị tổn thương gì.”
Đường Na nói xong, lại biến ra một ngọn lửa, lần này, ngọn lửa trực tiếp rơi xuống, để lại một vết cháy đen bắt mắt trên mặt sàn gỗ 20 nghìn NDT một tấm.
Đường Na hỏi Ngu Trạch đang nhìn chằm chằm vết đen trên sàn nhà không rời mắt: “Bây giờ anh có cảm giác gì?”
Ngu Trạch: “…” Cảm giác tắc nghẽn cơ tim.
“Anh vươn tay ra.” Đường Na nói.
Ngu Trạch nghe lời vươn tay, một ngọn lửa lắc lư bay tới, rơi xuống lòng bàn tay anh, trong nháy mắt tiếp xúc vào da anh, ngọn lửa tựa như rơi vào đại dương mênh mông, không tiếng động dập tắt.
Đường Na mong đợi nhìn về phía Ngu Trạch, người trước mắt vẫn trưng vẻ mặt từ đầu tới cuối không thay đổi, đối với người kể chuyện mà nói, đây quả thực là vũ nhục lớn nhất, Đường Na không thể nhịn được nữa: “Anh thật là tên đần độn! Nghe nhiều như vậy, anh cũng không có cái gì muốn nói sao?”
Kiểu như ngây ra như phỗng, hay như hoảng sợ, hay khóc ròng ròng xin cô giải đáp thắc mắc…
“Nói cái gì?” Mặt Ngu Trạch vẫn không thay đổi: “Nghe có vẻ là chuyện tốt, công kích của cô không có tác dụng với tôi.”
Đường Na ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Anh qua đây.”
Ngu Trạch như con cún ngoan ngoãn, mặc dù sắc mặt lạnh lùng, hai chân vẫn nghe lời đi về phía cô.
“Cô muốn làm cái gì?” Ngu Trạch hỏi.
“Anh ngồi xổm xuống.”
Ngu Trạch ngồi xuống, Đường Na còn nói: “Anh qua đây một chút.”
Ngu Trạch dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô, lại gần một chút.
Một giây sau, một bàn tay nhỏ bé, mũm mĩm, mềm mại đã cho anh một cái tát không có chút lực công kích nào.
“Đau không?” Biết sự lợi hại của cô chưa?!
“… Không.”
Không nhận được câu trả lời lý tưởng, Đường Na tức giận giơ tay lên, dốc hết sức lực toàn thân định đánh lần nữa.
Ngu Trạch bắt được cổ tay cô, cô không thể động đậy, thẹn quá hoá giận ngước mắt trợn mắt nhìn anh, ngược lại rơi vào đôi mắt đen nhánh không thấy đáy của đối phương.
Đường Na rút mấy lần cũng không rút được, chỉ có thể giả bộ như không xảy ra cái gì, tiếp tục lời kịch chưa xong của cô: “Nhân loại ngu xuẩn! Mặc dù công kích ma pháp không có tác dụng với anh, nhưng công kích vật lý cũng có thể giết chết anh!”
“Cho nên tôi vẫn là một người bình thường, chỉ là một người bình thường hơi đặc biệt.” Ngu Trạch nói.
“Anh là người có thể chất cấm ma, biết thể chất cấm ma là có ý gì không? Xin tôi! Xin tôi tôi sẽ nói cho anh biết!” Đường Na đắc ý nói.
“Hiểu theo mặt chữ, chẳng lẽ là thể chất khiến tất cả ma pháp mất hiệu lực?”
Đường Na rất không vui: “… Anh đã biết rồi, vậy tại sao còn không cút đi?”
Vì cứu vãn tôn nghiêm của sách tinh, Ngu Trạch nghĩ ngợi, hỏi: “Vậy tại sao gấu bông mang ánh sáng nhu hòa lại có hiệu lực với tôi?”
“Đó là nguồn sáng ma pháp tác dụng lên gấu bông, cũng không trực tiếp tác dụng ở người anh.” Đường Na nhìn kỹ anh từ trên xuống dưới: “Đời tôi chưa từng gặp người có thể chất cẩm ma, nghe nói người như này mười nghìn không có một, cực kì thưa thớt, nếu anh sống ở thế giới tôi, đám biến thái chết tiệt giáo hội Quang Minh nhất định sẽ khóc cầu xin anh làm Thánh tử.”
“Đời cô dài bao nhiêu?”
“Cũng chỉ mười…” Phát giác Ngu Trạch đang nói nhảm, Đường Na lập tức nuốt câu nói kế tiếp.
“Mười… ?” Ngu Trạch nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
Mười hai? Mười bốn? Mười sáu? Mười tám? Cũng không đến mức mười vạn năm, mặc kệ là cái nào, đều thấp hơn dự đoán của anh rất nhiều.
Ma nữ thế giới khác, giữ cương vị ở độ tuổi trẻ như vậy cũng được sao?
“Đừng nghĩ dụ tôi nói!” Đường Na bị người moi ra số tuổi thật, tức giận nhấc chân đá bay.
Ngu Trạch nhanh nhẹn tránh thoát, đỡ lấy cục thịt nhỏ không đá trúng còn suýt thì tự ngã sấp xuống vì không giữ được thăng bằng.
Anh để Đường Na đứng vững xong thì buông tay đi ra ngoài: “Đồ ăn sắp nguội rồi, mau ra đây ăn cơm.”
Đường Na vừa bại lộ số tuổi thật sự, trong lòng không vui, nổi giận đùng đùng nói: “Không ăn!”
Ngu Trạch cũng không quay đầu lại: “Được thôi, vừa vặn hôm nay không mua nhiều xương sườn. Một mình tôi ăn vừa đủ.”
“Anh dám!” Đường Na lập tức đuổi theo.
Trong chớp nhoáng, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện rất quan trọng — Nếu Ngu Trạch là thể chất cấm ma, vậy anh triệu hồi mình kiểu gì?
Cô nhớ tới trang sách rơi lả tả dưới đất, cái gì cũng hiểu.
Đường Na phát ra tiếng thét bi phẫn, xông về phía Ngu Trạch: “Tên nhân loại đáng chết nghìn đao nhà anh! Là anh phá hỏng sách của tôi! Là anh là anh! Tôi muốn liều mạng với anh– “
Trấn Hoành Điếm có rất nhiều người qua lại, qua lại nơi này bình thường là người trong giới giải trí, như diễn viên, đạo diễn, nhà chế tác và người trong ngành giải trí, vào một vài thời kì đặc biệt, nơi này cũng sẽ xuất hiện một vài nhân viên ngành nghề đặc biệt.
Trong một hộp đêm huyên náo tại trấn Hoành Điếm, đám người đang thư giãn hoặc kích động không nhận ra có điều gì đó bất thường đang xảy ra trong toilet góc hẻo lánh.
“Cô thả tôi đi! Chúng ta đều là yêu, tại sao cô lại giúp nhân loại trợ Trụ vi ngược?!”
Tiếng giày cao gót giẫm lên gạch men sứ bóng loáng như một khúc đòi mạng vô tình, người đàn ông ngồi liệt dưới đất đầy sợ hãi, không ngừng rúc về phía sau, mãi đến khi lưng dán lên mặt tường lạnh buốt.
Sau đó hắn bị một người phụ nữ nhẹ nhàng nhấc lên.
Cái tay kia thon dài hữu lực, không có nhẫn cũng không có vết thương, trơn bóng giống như một mảnh tuyết.
“Phạm pháp chính là phạm pháp, còn phân gì yêu và người?” Người phụ nữ tóc bạc mắt bạc lạnh giọng nói.
“Tại sao yêu phải tuân thủ pháp luật của người, con mẹ nó cô điên rồi hả! Yêu làm việc ác có cái gì không đúng?! Yêu sinh ra là để làm việc ác!” Người đàn ông kích động nói.
“Không có thuốc chữa.”
Người phụ nữ tóc bạc mắt bạc nắm cổ áo của hắn, đi đến trước tấm gương trên bồn rửa tay.
“Không… Tôi không tới phòng quản lý chủng loại! Cô thả tôi ra!”
Người phụ nữ không nhìn hắn giãy giụa và la hét, cưỡng ép nhét đầu người đàn ông vào tấm gương.
Mặt gương sáng bóng như mặt hồ bị gió thổi tạo nên tầng gợn sóng lăn tăn, không đến một lát, thân thể người đàn ông hoàn toàn biến mất trong gương.
Người phụ nữ tóc bạc mắt bạc nhìn mặt gương khôi phục lại bình thường, bỗng nhiên nói: “A… Quên đọc lệnh bắt giữ.”
Im lặng vài giây, cô nói: “Được rồi, mình đọc ở trong lòng vậy.”
Cô móc từ trong túi ra một cái kính đen lỗi mốt, cúi đầu đeo lên, lúc ngẩng đầu lên, người phụ nữ trong gương đã biến thành tóc đen mắt đen.
Cô mặc trang phục công sở thường thấy nhất của thành phần tri thức, tóc dài cuộn sau đầu, lại thêm kính đen bảo thủ và vẻ mặt nghiêm túc, mọi thứ tạo thành ấn tượng một người khó ở chung.
Cô thỏa mãn nhẹ gật đầu với gương, xoay người bước vào tấm gương dài đằng sau.
Có lẽ năm phút, có lẽ chỉ một phút, không người chú ý trong nhà vệ sinh không có một ai tại một quán thịt nướng bỗng nhiên có một người phụ nữ đi ra.
Cô đi đến đại sảnh nhìn quanh một chút, sau đó trực tiếp đi về phía một người phụ nữ trẻ ngồi trong góc.
Người phụ nữ trẻ tuổi đang nghịch điện thoại, mãi đến lúc cô ngồi xuống mới phát hiện cô đến.
“Cậu tới khi nào vậy, sao mình không nhìn thấy cậu?” Người bạn đang làm phó đạo diễn nói với giọng kinh ngạc.
“Mình vừa mới vào toilet trang điểm lại.”
Người bạn đánh giá quần áo của cô, nói: “Mình biết cậu tới làm chính sự, nhưng cậu ăn mặc nghiêm túc quá rồi.”
“Quen rồi, thế này rất đẹp mà.”
“Cậu xinh đẹp như thế, sao lại không chăm chút cho mình nhiều hơn nhỉ?” Người bạn tiếc hận nói: “Cậu xem tên cậu đi, Viên Mộng Viên Mộng, nghe dịu dàng nữ tính biết bao.”
Viên Mộng nhíu mày: “Mình không thích.”
“Được được được, cậu thích mặc thế nào thì mặc thế đó.” Người bạn gọi chủ quán thịt nướng, gọi phần ăn hai người.
Gọi món xong, người bạn ngẩng đầu nhìn về phía Viên Mộng: “Thật vất vả đến Hoành Điếm một chuyến, có sắp xếp gì không?”
Viên Mộng nói: “Tối nay mình phải đến Tân Cương, nơi đó còn có chút chuyện cần mình xử lý.”
Người bạn líu lưỡi: “Nhanh như vậy? Sếp cậu ác quá đi mất, đã trễ thế như vậy cũng bắt cậu đi suốt đêm trở về.”
“Là chính mình muốn đi.” Viên Mộng nói: “Nhiều việc lắm, trong công ty không có mình thì bận không hết việc.”
Bạn bè nghe vậy bật cười: “Lần đầu tiên mình nghe được có người nói công ty không có mình thì bận không hết việc.”
Viên Mộng cười: “Đây là lời nói thật.” Xưa nay cô không nói láo.
“Vậy bữa này cậu này ăn nhiều một chút, xem như mình mời người bạn nhân viên gương mẫu của mình.” Người bạn cầm bia cháu, rót đầy hai ly rượu không.
Bữa cơm hết gần hai giờ, bởi vì thời gian quá muộn, người bạn nói cái gì cũng muốn tự mình lái xe đưa Viên Mộng tới bến xe.
Hai người ngồi lên xe, bạn bè vừa khởi động ô tô, vừa cảm khái: “Xã hội bây giờ càng ngày càng phát triển, trước kia nào có xe vận chuyển hành khách 24 giờ chứ? Đúng rồi, cậu đặt vé máy bay xuất phát từ Hàng Châu chưa? Có người đón cậu ở sân bay không?”
Cô ấy hỏi liên tiếp mấy vấn đề, nhưng bên cạnh không có tiếng trả lời, bạn bè nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện Viên Mộng đang chăm chú nhìn phụ kiện trên xe cô.
“Đây là gấu bông đuổi tà một người bạn tặng, rất đáng yêu đúng không?” Người bạn tháo bông hoa bằng len treo trên kính chiếu hậu xuống.
Đó là một bông hoa bách hợp, có cuống hoa thật dài và cánh hoa màu trắng, nhưng đấy tuyệt đối không phải hoa bách hợp bình thường.
Bởi vì người bạn lột từng lớp cánh hoa, lộ ra nhuỵ hoa thật dài như đầu lưỡi ếch xanh tận cùng bên trong, gần nhụy hoa còn lác đác hạt màu trắng.
Viên Mộng liếc mắt một cái liền nhận ra đó là một hạt đầu lâu người thu nhỏ, mà người bạn còn sợ cô không nhìn rõ, cố ý lấy đầu lâu bên trong nhuỵ hoa ra.
“Quả cầu tuyết này rất tinh xảo, rất thú vị, đúng không?” Người bạn tràn đầy phấn khởi nói: “Hoàn toàn không nghĩ ra là tác phẩm của một cô bé năm tuổi đúng không!”
“Cậu mua ở đâu vậy?” Viên Mộng hỏi.
“Cậu cũng muốn hả?” Người bạn rất ngạc nhiên nhìn lại, trong ấn tượng của cô, Viên Mộng xưa nay không phải người cảm thấy hứng thú với mấy vật nhỏ này.
“Gấu bông này không bán, cô bé làm ra gấu bông này tên Đường Na — Cậu biết không? Chính là cô bé cùng lên báo với Ngu Trạch ấy, con bé chỉ đưa cho người mình thích, đã mấy ngày rồi mình chưa gặp cô bé ấy rồi.” Người bạn cầm gấu bông đưa cho Viên Mộng: “Cậu cầm cái này đi.”
Viên Mộng vươn tay do dự một chút: “Vậy cậu thì sao?”
“Cậu quên nghề nghiệp của mình rồi sao? Cái giới này rất nhỏ, chờ lần sau mình gặp con bé, minh hỏi xin nó một cái là được rồi.”Người bạn không quan tâm, nhét gấu bông vào tay Viên Mộng.
Lúc này Viên Mộng mới nhận: “Cám ơn cậu.”
Người bạn hào phóng vỗ vai cô: “Bạn học mấy chục năm, nói chuyện này để làm gì.”
Người bạn tự mình đưa Viên Mộng tới nhà ga dưới bóng đêm mới rời đi, Viên Mộng nhìn xe của cô ấy đi xa, quay người đi về phía toilet phòng chờ.