Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 13: Nhẹ nhàng mưu tính



Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Vân Phi

Tâm sự thiếu nữ bối rối trăm lần, dịu dàng vạn phần.

Sau khi nàng nhẹ giọng nói xong câu kia, xung quanh trở nên yên tĩnh. Chỉ còn lại tiếng gió rào rạt thổi mạnh, tựa như tiếng khóc ẩn sâu dưới đáy lòng của người tương tư, nghẹn ngào nức nhở, như có như không.

Bên ngoài cửa, Viên Giang yên lặng ngước mắt, liếc nhìn vẻ mặt của Hoàng đế rồi lại cúi mặt xuống.

Tiếu Trí hít khí lạnh, từ từ bước ra, ngơ ngẩn đi về phía trước, rồi chợt tỉnh người như điện giật, lắc đầu: “Đi thôi.”

Hắn xoay người rời đi, giày bước qua tuyết đọng ngoài sân, tạo thành tiếng vang rất nhỏ.

A Thi nghe âm thanh đi xa không nhịn được sửng sốt, vẫn chưa dám tùy tiện quay đầu, cẩn thận gọi nhẹ: “Tỷ tỷ?”

Cố Thanh Sương nhất thời cũng không có cách nào đoán được bên ngoài còn người không, hơi lắc đầu. A Thi lập tức hiểu ý, không nhiều lời một chữ, chuyên tâm tiếp tục giặt quần áo.

Bận rộn đến giờ Hợi mới giặt xong quần áo, hai người cùng nhau treo quần áo xong, cuối cùng mới có thể trở về phòng nghỉ ngơi. Tới gần trước phòng, Cố Thanh Sương ngước mắt đã thấy ánh sáng yếu ớt trong phòng, chắc hẳn là đốt một ngọn đèn dầu, nhăn mày đẹp, mơ hồ ý trách cứ: “Chắc là buổi trưa sau khi đọc kinh ngươi lại quên tắt đèn hả? Đốt cả một buổi trưa như vậy, phí không ít dầu.”

A Thi đoán ý nàng mà nói chuyện: “Ta nhớ rõ là tắt rồi…” Vừa nói nàng ấy vừa duỗi tay đỡ lấy nàng: “Mấy ngày nay tỷ tỷ đều mệt mỏi đến kiệt sức, hôm nay Uyển Tần tặng chút dược liệu tới, trước khi ngủ tỷ tỷ thoa lên. Ngày mai cũng qua muộn một chút, ta đi hành cung mời vị y nữ lại đây xem cho tỷ tỷ, được không?”

Cố Thanh Sương lắc đầu, giọng nói mệt mỏi lại nặng nề: “Ta đang khổ tu, yếu ớt như vậy thì còn làm ăn được gì? Ngươi không cần lo lắng cho ta, đừng để bản thân mệt là được.”

Khi nói chuyện, hai người đã đến trước cửa. A Thi đi trước một bước đẩy cửa ra, quang cảnh bên trong vừa đập vào mắt, nàng ấy bỗng kinh sợ lùi về phía sau nửa bước, được Cố Thanh Sương ở phía sau đỡ lấy.

Trong nháy mắt tiếp theo, A Thi hoảng sợ bái lạy: “Hoàng thượng thánh an…”

Thân hình nàng ấy cúi thấp xuống, càng làm nổi bật lên dáng vẻ yêu kiều của Cố Thanh Sương. Dường như Cố Thanh Sương cũng giật mình, cúi người bái lạy: “Hoàng thượng.”

Tiêu Trí có chút thất thần, xung quanh yên lặng một lát, hắn mới đứng lên từ bên cạnh bàn, đi từng bước tới: “Trẫm có chuyện muốn nói với tỷ tỷ ngươi.”

“… Bần ni cáo lui.” A Thi bái lần thứ hai, nhanh nhẹn lui đi. Rời khỏi vài bước, không biết từ đâu có một hoạn quan ngự tiền đi tới, dẫn nàng đến phòng thiền cách đó không xa uống trà.

Cố Thanh Sương vẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim như cũ mà quỳ gối ở đó, liếc mắt chỉ thấy giày đen thêu hoa văn rồng màu vàng bước tới gần. Nàng lộ vẻ hoảng loạn, theo bản năng lảng tránh, hắn tựa như không phát giác, cúi người duỗi tay, đỡ lấy cánh tay nàng.

“Đứng lên.” Giọng nói kia cực nhẹ, ấm áp dịu dàng.

Cố Thanh Sương cúi đầu đứng lên, cùng hắn trở lại trong phòng. Hắn tiện tay khép cửa lại, đầu vai nàng căng thẳng, mang theo ba phần bất an, cung kính xoay người, mặt hướng về phía hắn, lùi lại vài bước.

Dường như hắn cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, hắn không tới gần nữa. Hai người cứ như vậy đứng cách nhau khoảng năm bước, yên lặng một lúc lâu.

Rốt cuộc hắn mở miệng nói: “Trẫm dẫn ngươi hồi cung.”

Đáy mắt nàng run lên, lạnh nhạt rũ mắt: “Bần ni không muốn.”

“Thật không?”

“Thật.” Nàng nâng đôi mắt, hai tròng mắt đều được ánh nến chiếu rọi, ánh nước long lanh: “Ngày ấy bần ni đã nói rõ ràng với thí chủ, thí chủ cũng đồng ý không quấy nhiễu bần ni. Cái gọi là quân vương không nói đùa, hành động hôm nay của thí chủ lại đã nuốt lời, xin thí chủ tự trọng.”

Cố Thanh Sương định đi ra hướng cửa phòng, đẩy cửa mời hắn rời đi, nhưng khi nàng đi qua bên người hắn lại bị hắn nghiêng người ngăn cản.

Nàng mang theo ba phần tức giận, trừng mắt. Ánh mắt hắn vẫn dịu dàng như cũ: “Trẫm chỉ có đôi lời muốn nói, muốn hỏi ngươi một chút.”

Cố Thanh Sương lại lùi lại nửa bước: “Vậy mời thí chủ nói mau.”

Sắc mặt xanh mét, lời nói lạnh nhạt, khác nhau một trời một vực với thiếu nữ ưu tư ban nãy. Trong nhất thời, thậm chí Tiêu Trí cảm thấy nếu bản thân không phải Hoàng đế, có lẽ đã bị nàng mắng chửi đuổi ra ngoài rồi.

Cười khổ một tiếng, hắn nói: “Lần trước sư phụ nói chỉ một lòng hầu hạ Phật tổ, không muốn tiến cung. Hiện giờ trẫm lại có một câu hỏi, nếu thanh danh của trẫm và lời của Sử gia không cần sư phụ nhọc lòng, sư phụ vẫn muốn hầu hạ Phật tổ hay là đồng ý tiến cung?”

“Tất nhiên là vẫn…” Nàng bỗng nhiên nghẹn lời, hít một ngụm khí lạnh rồi mới tiếp tục nói: “Tất nhiên là vẫn muốn hầu hạ Phật tổ…”

Hủng hổ nói ra một câu, sau khi ngập ngừng, khí thế liền yếu đi. Đáy mắt nàng tràn đầy bất an và kinh hãi, lại hòa hoãn giọng điệu, nàng miệng cọp gan thỏ hỏi lại: “Sao thí chủ lại hỏi như vậy?”

Tiêu Trí thu toàn bộ cảm xúc của nàng vào trong mặt, bỗng nhiên cười thành tiếng: “Diệu Tâm sư phụ, người xuất gia không nói dối.”

Một câu nghe tưởng bình thường mà khiến hai má nàng ửng đỏ. Vào giờ phút này, tất cả che lấp đều sụp đổ, nhưng nàng vẫn liều mạng chống chế: “Bần ni không biết thí chủ đang nói gì.”

Một tiếng cười thấp thấp, hắn nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên bàn trà bên cửa sổ: “Chữ của sư phụ không tồi. Phần tâm ý này, trẫm nhận.”

“Ngài…” Cố Thanh Sương mặt đỏ tai hồng, mạnh mẽ hít một hơi, bước xông lên trước, nắm lấy những kinh văn chưa chép xong đó, xé loạn.

Dường như nàng có chút tan vỡ, xé mấy tờ, nước mắt đã như vỡ đê: “Bần ni chưa từng cản trở việc của thí chủ, vì sao thí chủ cứ từng bước ép sát như vậy!” Nàng tiếp tục xé, trang giấy tán loạn, kinh văn lả tả. Nước mắt cùng kinh văn lã chã rơi xuống, sau chốc lát dùng hết sức lực, rốt cuộc ép nàng ngã ngồi trên mặt đất.

“Vì sao càng muốn chọc ta… càng muốn chọc ta!” Nàng khóc đến mức không ngăn được, giống như oán trách hắn, lại giống lầm bẩm với bản thân.

Từng chữ yếu ớt bất lực, đâm thẳng vào lòng người.

Tiêu Trí ngồi xổm trước mặt nàng, giơ tay lau nước mắt cho nàng: “Thời gian ngươi xuất gia cũng không lâu lắm, sao tâm vẫn thiện như vậy?” Hai phần bất đắc dĩ trộn lẫn trong đó, đau lòng đã bộc lộ ra lời nói.

“Đêm đó… Vốn là trẫm không phải, là trẫm không nên khuyên ngươi uống rượu ấm thân.”

Hắn than thở một tiếng: “Đây là trẫm không phải. Trong lòng ngươi không buông xuống được, nên theo tâm ý bản thân, tội gì phải suy nghĩ cho người phạm sai lầm, trái lại làm khổ bản thân mình?”

Ánh mắt Cố Thanh Sương ngơ ngẩn, nhẹ giọng nức nở: “Hoàng thượng là minh quân, sao ta có thể…”

“Nếu việc như vậy đều cần ngươi tới gánh vác cho trẫm thì trẫm còn gì là minh quân nữa?” Giọng điệu hắn trầm xuống. Dường như nàng lập tức bị lời nói này trấn an, không thể phản bác, bèn cắn môi, không mở miệng.

Tiêu Trí duỗi tay đỡ lấy nàng, suy nghĩ, lại trực tiếp ôm dựng nàng lên, trong tiếng kêu nhẹ giọng sợ hãi của nàng, bế nàng đặt lên tháp trà.

Hắn cũng ngồi vào bên cạnh, nàng giống như chim sợ cành cong, lập tức muốn đứng lên nhưng lại bị hắn đè lại: “Nghỉ một chút, nghe lời trẫm.”

Nàng mờ mịt nhìn hắn, bất lực lẫn hai phần ngưỡng mộ và khát vọng. Nàng cân nhắc hồi lâu, cảm thấy đây hẳn là dáng vẻ khiến hắn thương tiếc nhất, nhu nhược khiến người muốn che chở, lại tâm trí, ánh mắt đều là hắn.

Quả nhiên, hắn đón nhận ánh mắt của nàng, trong mắt không tự chủ được mà càng mềm mại: “Sử gia nói thế nào, thật sự không cần ngươi lo lắng. Từ khi trẫm đăng cơ tới nay luôn chuyên cần chính vụ, hậu cung không phải chuyện bọn họ nên lắm miệng.”

Nhưng nàng lắc đầu: “Không phải như thế.” Nàng khẽ cau mày, cất giấu u sầu: “Thí chủ là đế vương, tất nhiên triều chính càng quan trọng. Nhưng ngoái đầu nhìn lại, Hán Cao Tổ lập nên cơ nghiệp nhà Hán nhưng chuyên sủng Thích Phu nhân, Hán Vũ Đế đuổi địch đi xa ngàn dặm lại chuyên sủng Lý thị, Đường Cao Tông được khen có tấm lòng chính trực nhưng lại nạp Võ Thị hồi cung… Có người nào tránh được ngòi bút phê phán của Sử gia?”

Tiêu Trí thản nhiên cười: “Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm, cái đó gọi là tì vết không che được ánh ngọc. Trẫm cũng không sợ hai ba câu tiếng xấu kia.”

Hoàng đế Tiêu gia thật ra đều là kẻ si tình.

Cố Thanh Sương dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, vẻ mặt càng khiến người thương xót: “Không được, bần ni không muốn như vậy. Nếu thí chủ thật sự muốn tốt cho bần ni, việc này nhất định phải nghe bần ni. Nếu không thể chu toàn thanh danh của Hoàng thượng, bần ni tuyệt đối không rời chùa Thiên Phúc một bước, thí chủ cũng đừng đến nữa. Ngày sau chúng ta hai con đường riêng, thí chủ cũng không cần cảm thấy có điều thua thiệt.”

Khí thế này, yếu đuối nhưng kiên quyết chính trực. Đáy mắt Tiêu Trí chấn động, vốn muốn nhẹ nhàng thu nhận tất cả nhưng hắn lại suy nghĩ một chút: “Không ổn lắm.”

Cố Thanh Sương nói ngay: “Cho nên thí chủ thật sự không cần khó xử. Làm theo ý lúc trước của bần ni là tốt nhất.”

“Không được.” Hắn quả quyết từ chối.

Tất nhiên hắn sẽ không đồng ý. Nàng dịu dàng như nước, suy tính mọi mặt vì hắn như vậy, thật ra trong lúc lơ đãng đã ép hắn đến đường cùng. Không cần nàng phải làm gì, tự trong lòng hắn sẽ có vướng mắc không nói ra được.

Cố Thanh Sương hạ mi mắt không cần phải nhiều lời nữa, chỉ để hắn tự cân nhắc. Thật ra, nàng cũng biết việc này đúng là khó có thể chu toàn, nếu thật sự không còn biện pháp khác, hắn nhắc lại việc trực tiếp đón nàng vào cung, cũng không phải nàng không thể đồng ý.

Trước mắt tốn nhiều lời như vậy, chẳng qua là để hắn nhớ kỹ nàng vài phần mà thôi. Hắn là nam nhân, nàng cho hắn vài phần dịu dàng, hắn là Đế vương, nàng cho hắn nhìn thấy nàng lấy đại cục làm trọng.

Chỉ là rất nhanh hắn đã nghĩ ra cách, cân nhắc nói: “Mấy tháng nữa là đến kỳ tuyển tú.”

Cố Thanh Sương khó hiểu nhìn về phía hắn. Lúc trước lần lượt tình cờ gặp gỡ, tất cả cảm xúc của nàng khi ở trước mặt hắn đều là giả, nhưng khó hiểu lúc này lại là thật. Theo lý thuyết, tuyển tú và nàng không có liên quan gì cả.

Hắn ngập ngừng suy nghĩ, rồi nói tiếp: “Người của trẫm sẽ bịa ra câu chuyện về nàng, giữ lại bài tử của nàng ở buổi tuyến tú.”

Cố Thanh Sương ngẩn ngơ: “Cái này… Được không?” Nói rồi nàng lại lâm vào cảm xúc ban nãy, buồn buồn nói: “Chỉ sợ ngày nào đó bị vạch trần, ngược lại càng làm thanh danh Đế vương bị tổn hại. Việc này quá mạo hiểm.”

Hắn cười nhạt, ngón trỏ vuốt qua chóp mũi nàng: “Được hay không, ngươi không cần nhọc lòng. Trẫm biết tâm ý của ngươi, tất nhiên sẽ không lưu lại họa về sau.”

Cố Thanh Sương vẫn nhíu chặt mày đẹp, yên lặng hồi lâu, làm như suy nghĩ đi suy nghĩ lại trước sau sự tình, rồi mới chần chừ gật đầu: “Vậy được…”

“Vậy ngươi cứ yên tâm, chờ trẫm tới đón ngươi.” Hắn nói.

“Vâng.” Nàng gật đầu, coi như miễn cưỡng nở ra một nụ cười. Nàng giơ tay lau nước mắt, tay hơi sưng đỏ lộ ra, lập tức thấy vẻ mặt hắn trở nên nặng nề.

Hắn vốn đã nhìn thấy tay nàng. Nàng pha trà cho hắn, mười ngón tay thon dài.

Trong nháy mắt tiếp theo, tay nàng đã bị hắn nắm lấy. Hắn rất cẩn thận, cũng không dùng lực, giọng điệu ôn hòa: “Đừng khổ tu nữa.”

Dường như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể không nhịn được mà rơi nước mắt, cắn chặt môi, cúi đầu, gật gật. Tiêu Trí không tiếng động thở dài, ánh mắt dừng lại trên giường cạnh bàn, dùng tay với lấy thuốc mỡ đặt ở nơi đó.

Cố Thanh Sương run rẩy tay: “Bần ni tự mình bôi.”

Nhưng hắn nói: “Đừng nhúc nhích.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.