Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 42: Tình cũ chưa dứt



Edit: Minh Uyển nghi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Cố Thanh Sương đã mời Uyển Tiệp dư cùng nhau đến chỗ Lam Phi ngồi chơi. Bởi vì có Thẩm Hi bầu bạn nên Đại Công chúa quý mến Cố Thanh Sương hơn hẳn, có liên đới nên Lam Phi càng thêm sẵn lòng qua lại với nàng.

Hai đứa bé đang chơi đùa bên ngoài, còn Cố Thanh Sương cùng Lam Phi, Uyển Tiệp dư thì an vị ngồi trong phòng uống trà. Qua hồi lâu, Lam Phi cảm thấy uống trà cũng chẳng có gì thú vị bèn cho người đến Giáo phường truyền gọi vũ cơ tới nhảy múa.

Cố Thanh Sương thấy thế liền lén lút thở dài, hiện giờ Lam Phi cũng thật có nhã hứng, phân vị đủ cao, không ai dám ức hiếp nàng ta, tự do tự tại, dưới gối còn có Công chúa nên nàng ta không cần quá lo nghĩ đến chuyện phân tranh.

Khi vũ cơ trong điện đang nhảy múa náo nhiệt, bỗng Vệ Bẩm tiến vào thấp giọng kề vào tai Cố Thanh Sương thưa chuyện. Lam Phi không khỏi ngó sang, Cố Thanh Sương ngẫm nghĩ, không giấu diếm nên kể ra chuyện hôm qua Song Ngự nữ đến cửa, còn thuật lại lời nói của Vệ Bẩm: “Nghe nói Vinh Phi nương nương vừa hạ chỉ, lệnh cho nàng ta dời đến cung của Uyển tỷ tỷ.”

Uyển Tiệp dư lập tức nhìn sang: “Liên quan đến ta nữa ư?”. Vừa dứt lời thì hoạn quan bên người nàng bước vào, lộ vẻ có chuyện muốn bẩm báo. Uyển Tiệp dư cười một tiếng: “Chuyện của Song Ngự nữ ta đã biết.” Hoạn quan kia mau chóng lùi về bên cạnh.

Cố Thanh Sương nhíu mày: “Thần thiếp cho rằng việc này không đúng, sao lại vừa khéo như vậy? Song Ngự nữ đang yên ổn ở với Lăng Quý nhân. Hôm qua vừa mới chuyển đến Hiệt Tú các của thần thiếp, hôm nay thì đã chuyển đi rồi?”

Lam Phi lơ đễnh xem ca múa, nghĩ nghĩ rồi hỏi Vệ Bẩm: “Còn nghe được gì nữa không?”

“Dạ không nghe thêm gì nữa.” Vệ Bẩm khom người: “Hạ nô đã thăm dò kĩ càng nhưng chỉ nghe nói do Vinh Phi nương nương hạ chỉ chứ không còn gì khác.”

“Thế thì nhất định là có ẩn tình.” Lam Phi khẽ cười. Một Ngự nữ nho nhỏ, sợ rằng cả cung không ai biết tới, sao đột nhiên Vinh Phi lại quan tâm tới nàng ta. Trầm ngâm một lúc, nàng nói tiếp: “Chẳng qua cho dù có chứa ẩn tình gì đi nữa cũng không hẳn đã là chuyện xấu.”

Trong cung có nhiều điều bí ẩn, ngoài âm mưu dương mưu còn những mối quan hệ giữa người với nhau. Vinh Phi đứng ở vị trí chấp chưởng cung quyền, đôi khi có những chuyện không muốn nói nhiều đến nguyên nhân đằng sau, không nhất thiết vì sự yên bình của hậu cung cũng không hẳn vì nàng ta toan tính điều gì.

Uyển Tiệp dư cũng mỉm cười: “Chỉ là một Ngự nữ thôi, luận về thân phận hay về sủng ái đều không làm gì được cả. Nhu Tần muội muội chớ sầu lo.”

Cố Thanh Sương ngẫm nghĩ rồi bật cười: “Cũng đúng.”

Lời Uyển Tiệp dư nói rất có lý, với hoàn cảnh của Thải Song, nếu thật sự gây chuyện ầm ĩ đến trước mặt Hoàng đế, cho dù nhắm vào nàng hay Uyển Tiệp dư thì Hoàng đế cũng không chọn tin tưởng nàng ta.

Trong cung rất nhiều vụ án không có manh mối, cộng với Cung Chính ti điều tra không rõ đầu đuôi sự việc nên chỉ dựa vào việc Hoàng đế muốn tin ai mà thôi. Chỉ là một Ngự nữ nhỏ bé, tốt nhất vẫn không nên lấy trứng chọi đá mới phải. Nếu không thì đúng là một con thí tốt trong tay kẻ khác, thấy rõ sẽ bị đẩy ra chịu chết.

Hơn mười ngày sau vẫn không nghe tin tức gì của vị Song Ngự nữ kia. Chẳng qua Uyển Tiệp dư nói rằng hình như trên người nàng ta có thương tích, có hỏi đến nhưng nàng ta cũng không muốn nói thêm, chắc có lẽ vì Lăng Quý nhân mà ra.

Chớp mắt đã đến Tết Nguyên tiêu. Tết Nguyên tiêu là ngày cả nhà đoàn viên, tất nhiên các hoàng thân quốc thích thì phải vào cung.

Thái hậu đã sai người sắp xếp từ sớm, treo lồng đèn thành vòng tròn quanh hồ Thái Dịch. Mọi người được tự do chơi đố đèn (*), nếu đoán đúng có thể đến Di Ninh cung xin nhận thưởng. Loại chuyện làm vui lòng Thái hậu thế này dĩ nhiên các phi tần rất hào hứng tham gia.

Khi màn đêm buông xuống Cố Thanh Sương cũng tới đó, dẫn theo vài cung nhân thường xuyên hầu hạ bên cạnh, để lấy ý kiến đám đông đọ sức chơi đố đèn.

(*) Đố đèn: đây là một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố sẽ được dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.

Có điều, đố đèn do các vị Hàn lâm trong Hàn Lâm viện dày công chuẩn bị không dễ thổi được. Mọi người đoán tới đoán lui nửa canh giờ mà chỉ đoán đúng được hai câu.

Diện tích hồ Thái Dịch khá lớn, say mê giải đố không được bao nhiêu nhưng Cố Thanh Sương đã thấy mệt mỏi. Thấy đình nghỉ mát cách đây không xa, nàng nói: “Ta qua kia ngồi nghỉ một lát. Vệ Bẩm đi tìm xem Hi nhi đang chơi ở đâu. Nếu nó với Đại Công chúa chơi mệt thì dẫn chúng lại đây ăn chút điểm tâm.”

Thẩm Hi vừa tới hồ Thái Dịch đã chạm mặt với Đại Công chúa, hai tiểu nha đầu dắt tay nhau cùng chơi nghịch tuyết.

Dứt lời, nhóm người lập tức đi đến đình nghỉ mát. Một mình Vệ Bẩm đi tìm Đại Công chúa và Thẩm Hi, các cung nhân còn lại sẽ hầu hạ nước trà và điểm tâm. Song, sau khi nàng ngồi xuống được một lúc, có một cung nữ đi tới cây cầu bạch ngọc cách đó không xa, phúc thân với người đang ngắm trăng bên cầu: “Quân hầu.”

Hạ Thanh Yến xoay người lại, cung nữ nhíu mày lộ vẻ phục tùng nói: “Nương tử chúng ta… mời ngài vào trong đình.” Nàng vừa nói vừa hơi nghiêng đầu hướng hắn nhìn về đình nghỉ mát. Dù cách khá xa nhưng chỉ cần cái liếc mắt y đã nhận ra bóng hình xinh đẹp ngồi trong đình, trong lòng tức khắc dâng lên niềm vui sướng.

Hắn gật đầu với cung nữ rồi bước nhanh về đình nghỉ mát.

Khi gặp nàng vào đêm Trừ tịch, hắn còn nghĩ nàng thật sự đoạn tuyệt tình nghĩa với y. Không ngờ sau đó lại được bức thư từ nàng, tuy không nhiều chữ vẫn hết sức cẩn trọng để cung nhân thay mặt viết thư, nhưng không giấu được trăm ngàn sự mềm mỏng uyển chuyển trong đó.

Hắn gần như thức trắng một đêm, hôm sau viết thư hồi âm rồi gấp rút chuyển vào cung theo cách mà nàng đã ghi trong thư. Cả năm mới chỉ một bức thư mà trở nên khác biệt hơn vì hắn biết được, nàng vẫn còn nhớ đến mình.

Trong Tử Thần điện, Hoàng đế không tài nào chống lại sự nhõng nhẽo ương ngạnh của Tình Phi, đành gác lại chính vụ mà đi đến hồ Thái Dịch.

Thực ra hắn không có hứng thú với đố đèn, nghĩ rằng lúc này trên hồ Thái Dịch rất đông đúc, hắn tới đây chỉ thêm phần lễ nghĩa. Tình Phi lại rất vui vẻ, dọc đường tự mình cười nói, rằng bản thân đã đọc rất nhiều sách đặc biệt là về đố đèn, lần này nhất định giành hạng nhất rồi tới Di Ninh cung lĩnh phần thưởng thật hậu hĩnh.

Tiêu Trí lơ đãng lắng nghe, cuối cùng cũng bật cười. Nghĩ đến tài nghệ của mọi người trong hậu cung, trêu ghẹo nàng: “Không cần đứng thứ nhất, nếu nàng thắng được Uyển Tiệp dư, trẫm sẽ thay nàng đòi phần thưởng.”

Đôi mắt Tình Phi xinh đẹp xẹt qua: “Hoàng thượng, sao người có thể hất gáo nước lạnh vào người ta thế chứ!”

Trong đình nghỉ mát, Cố Thanh Sương vừa thấy bóng dáng người nọ tức thời đứng dậy. Lúc đó Hạ Thanh Yến còn cách đình một đoạn. Nàng thấp thỏm trong lòng, hy vọng hắn chỉ đi ngang qua, đến khi thấy y tiến về hướng mái đình thì nàng không chần chừ mà cất bước rời khỏi.

A Thi biết rõ vướng mắc bên trong bèn vẫy tay ra hiệu cho các cung nhân đuổi theo. Cố Thanh Sương rảo bước thật nhanh, rất mau sau lưng đã vang lên tiếng la hét: “Thanh Sương!”

Thấy nàng không hề để ý tới, hắn lại gọi thêm lần nữa: “Thanh Sương!”

Cách đó chừng hơn mười bước chân có người đang đứng đố đèn, nhìn thấy trang phục dù không phải cung quyến thì cũng là mệnh phụ, Cố Thanh Sương không thể để hắn tùy tiện la hét thêm nữa.

Nàng đành phải dừng chân, lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại: “Hạ Thanh Yến, ngươi không buông bỏ được sao?”

Hạ Thanh Yến tiến thêm vài bước tới trước mặt nàng. Nàng lại dè dặt lùi về phía sau. Cuối cùng hắn không thể đến gần hơn được nữa nhưng đôi mắt si ngốc: “Thanh Sương, thư của nàng… Ta đã đọc vài lần rồi, nàng vẫn còn nhớ đến ta mà, phải không?”

“Thư?” Cố Thanh Sương nhướng mi, trái tim chùng xuống, lập tức ý thức được sự việc không ổn.

Cách đầu cầu không xa, Hoàng đế nhàn rỗi nhìn xung quanh, chợt tầm mắt ngưng lại. Tình Phi cũng liếc sang, nhìn chăm chăm, sự đố kỵ không hề che đậy: “Nhu Tần muội muội đến sớm thật đấy.” Sau đó nhìn kĩ hơn nữa: “Không biết vị kia là ai?”

“Ta không hề viết thư cho ngươi.” Bên hồ, Cố Thanh Sương không muốn dây dưa nhiều lời với hắn, quăng lại câu này rồi đi tiếp. Hạ Thanh Yến đương nhiên không chịu, chìa tay kéo nàng lại: “Thanh Sương!”

“Cút!” Cố Thanh Sương giãy dụa quyết liệt. A Thi vô cùng hoảng sợ, bước lên đằng trước kéo Hạ Thanh Yến ra: “Quân hầu, nơi đây là hoàng cung!”

Phía trên đầu cầu, Tình Phi nhàn nhạt rũ mắt xuống. Màn động tay động chân này quả là vô cùng thích hợp. Trong tay nàng đang giữ phong thư của Quan Văn hầu nhưng thấy cảnh tượng trước mắt thì có khi lá thư đó không cần thiết nữa.

“Rõ ràng nàng vẫn còn nhớ tới ta!” Hạ Thanh Yến ngơ ngác nhìn nàng: “Ta thành hôn cũng… cũng chỉ vì nghe theo lệnh cha mẹ. Thanh Sương, chúng ta…”

Trong khi hắn lải nhải, nói năng điên rồ, đột nhiên nàng lướt qua hình bóng đang đứng phía đầu cầu. Khẽ hít vào một hơi lạnh, nàng rút cây trâm xuống kề vào cổ mình. Hạ Thanh Yến cả kinh, đang nói cũng vô thức im bặt. Nàng lui về đằng sau nửa bước, giọng nói trong trẻo dứt khoát: “Quân hầu, ngươi và ta có duyên không phận, tình cảm đã chấm dứt từ lâu rồi! Hiện giờ ngươi từng bước dồn ép thế này là vì oán hận ta, có phải không!”

Nàng vừa nói xong, cây trâm trong tay cũng vừa vặn đâm xuống. Trâm cài quá bén nhọn làm cần cổ đau nhói, nước mắt trào ra ràn rụa mãnh liệt, nàng nghẹn ngào: “Nhưng ngươi dựa vào cái gì mà oán hận ta… Hận ta không vì ngươi ở trong chùa thủ thân đến chết hay hận ta trao tâm cho Hoàng thượng…”

Hạ Thanh Yến gấp gáp muốn tranh cãi: “Thanh Sương, không phải…”

Tuy nhiên nàng chẳng muốn nghe, ánh mắt lộ tia nghiêm nghị, kiên quyết tột cùng: “Ta không quan tâm ngươi hận ta thế nào! Nếu muốn ta làm ra chuyện có lỗi với Hoàng thượng thì hãy chết tâm đi!” Nói xong lực trên tay càng tăng thêm, cây trâm lại xuyên vào nửa tấc. Mặc dù nàng cố tình tránh đi động mạch nhưng máu vẫn tuôn ra, ướt cả vạt áo.

Trên mặt Hạ Thanh Yến không còn chút huyết sắc, trong đầu ong ong. Nàng tiếp tục hành động quyết liệt hơn nữa, cứ thế ở trước mặt hắn mà xoay người sang nơi khác bất thình lình nhảy xuống hồ.

Lúc này đã vào giữa xuân, thời tiết đã ấm áp hơn nhưng băng trong hồ chưa tan hết, vẫn còn rất mỏng đâu thể chịu được sức nặng khi người rơi xuống. “Rắc!”, một tiếng nhỏ vang lên rồi vỡ ra.

“Thanh Sương!” Hạ Thanh Yến khàn giọng hét lên, sau đó A Thi đang liều mạng túm lấy hắn ta lập tức buông lỏng tay: “Tỷ tỷ!” A Thi chạy đến chỗ Cố Thanh Sương ngã vào hồ.

“Thanh Sương…” Trên cầu, Tình Phi chỉ nghe thấy tiếng gọi trầm ấm vang bên tai, khi quay lại thì người bên cạnh đã đi rồi.

“Ùm, ùm!”

Cơ thể Cố Thanh Sương nặng trĩu, mê man nghe được vài âm thanh của vài cung nhân nhảy xuống nước. Nàng không dám vùng vẫy trồi lên, để mặc cơ thể dần dần chìm xuống. Đây thật sự là một canh bạc lớn, nàng phải dùng mười phần muốn chết để đánh cược ba phần sống sót, không thể lộ ra chút xíu tham vọng ham sống nào được. Cho dù thật sự chết chìm cũng còn tốt hơn vào lãnh cung sống hết phần đời còn lại.

Ở trên bờ Hạ Thanh Yến sững sờ hồi lâu, sau khi hoàn hồn, định nhảy xuống cứu giúp thì một lực lôi hắn kéo lại, “Ầm!” hắn ngã vào thân cây. Phía sau lưng bị va chạm mạnh khiến Hạ Thanh Yến đau nhức, đôi mắt trắng bệch, phải mất một lúc mới thấy rõ ràng gương mặt uy nghiêm đáng sợ của ngôi cửu ngũ đang trước mắt.

“…Hoàng thượng.” Giọng Hạ Thanh Yến không khỏi phát run, Tiêu Trí nhìn chòng chọc vào hắn giây lát, nghiến răng, hết sức bình tĩnh thả hắn ra: “Áp giải hắn ta đứng dậy đi.” Y lạnh giọng. Cung nhân ngự tiền một chữ cũng không dám nhiều lời, tiến lên áp giải Hạ Thanh Yến.

Trong hồ Cố Thanh Sương đã được cung nhân cứu lên, cả người ướt sũng, vết máu loang lỗ nhuộm đỏ cả vạt áo. Các cung nhân hợp sức kéo nàng lên bờ. Nàng ngồi dậy luôn miệng ho khan, hết cơn này tới cơn khác, ho ra từng ngụm nước lớn.

A Thi cũng được cứu lên, môi tím tái vì lạnh cóng cũng chẳng bận tâm mà vội vàng hét lên với đám cung nhân: “Mau lấy áo choàng đến cho nương tử!”

Mới vừa hét xong đã có một cái áo choàng rơi xuống người Cố Thanh Sương. Cố Thanh Sương vô tri vô giác muốn ngẩng đầu, nhưng cơ thể lại nặng trĩu. Tiêu Trí một tay đỡ lấy nàng, nhìn Viên Giang: “Truyền thái y!”

Đi được vài bước Tình Phi cắn chặt răng. Hít thở sâu hai lần, bước lên ôn hòa nói: “Nhu Tần muội muội là người thanh tu, sao tính khí lại mãnh mẽ thế kia… Thật không đáng khi vì những kẻ ngu ngốc đó mà ngay cả tính mạng bản thân cũng không cần.”

Mặt khác, Lam Phi nghe tin dữ nên chạy tới. Khi đến nơi nhìn thấy tình huống trước mắt quá dọa người, còn có vết máu ẩn hiện bèn cho nhũ mẫu bảo hộ hai tiểu cô nương rồi một mình bước tới.

Khi đến gần bỗng nghe Tình Phi nói: “Chỉ là chuyện này rất quan trọng vẫn nên giải thích cho thỏa đáng. Lại nói… Mấy hôm trước bổn cung tình cờ nhìn thấy một phong thư, chỗ lạc khoản (*) là tên Quan Văn hầu, tự hỏi có phải nó được gửi cho Nhu Tần muội muội hay không.”

(*) lạc khoản: là phần ghi tên trên bức vẽ hoặc thư.

Thư.

Cố Thanh Sương nhớ tới lời nói ban nãy của Hạ Thanh Yến, cảm thấy rét run. Nhưng mà hiện tại ngay cả trong thư viết cái gì nàng cũng không biết, thế nên tốt hơn hết không nên biện bạch lung tung.

Nàng chỉ giơ tay nắm chặt lấy vạt áo Hoàng đế: “Thần thiếp… Thần thiếp thực sự không làm chuyện có lỗi với Hoàng thượng.”

Giọng nàng bất lực, làm người ta nảy sinh thương cảm.

Tiêu Trí ôm nàng đứng lên: “Trở về Tử Thần điện!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.