Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 84: Thứ dân Phùng thị



Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Thật đúng là.

Bên ngoài tường, Cố Thanh Sương nghe được tiếng kêu to trong phòng, khẽ hít vào một hơi khí lạnh.

Hoàng hậu đứng xa hơn nàng vài bước, nghe thấy vậy mày cũng nhăn lại, cụp mắt, căn dặn trái phải: “Không được nói ra ngoài nửa chữ.”

Nói xong, nàng ấy xoay người rời đi, Cố Thanh Sương cũng đi cùng nàng ấy. Hai người cùng trở lại trong điện, mỗi người ngồi xuống chỗ của mình, một lúc lâu cũng không hề nói chuyện.

Tuy các nàng vốn cũng đoán được Vinh Phi cầm đầu, nhưng hiện giờ nghe nói thật sự là Vinh Phi lại là một chuyện khác.

Đây không phải người nói lật đổ là có thể lật đổ được. Cho dù Hoàng đế không để ý nhưng cửa ải chỗ Thái hậu cũng không dễ qua được.

Vinh Phi cầm quyền nhiều năm, một khi bị phế chính là vứt bỏ mặt mũi của Thái hậu.

Thật lâu sau, Cố Thanh Sương nhấp ngụm trà, hỏi thăm Hoàng hậu: “Nương nương có cần thông báo cho Thái hậu nương nương không?” Hoàng hậu nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu: “Không cần kinh động Thái hậu.”

Kinh động Thái hậu, Thái hậu vì mặt mũi nhà mẹ đẻ, nhất định sẽ bảo vệ. Vậy trước mắt các nàng chẳng thể làm gì, ngày sau cũng khó ra tay.

Thật ra trong lòng Cố Thanh Sương cũng có ý này, nghe Hoàng hậu nói vậy, nàng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hoàng hậu vừa ổn định lại tinh thần, lại sai ma ma đáng tin đi sang hỏi chuyện Như Tần. Ma ma kia biết ý của Hoàng hậu, khoảng chừng một canh giờ sau đã mang lời khai của Như Tần trở về, đề cập tới vô số chuyện trong mấy năm qua, nhưng tuyệt nhiên tất cả mọi chuyện đều không nhắc tới Vinh Phi, chỉ nói tự Như Tần gây nên.

Dấu tay in lên ở trang giấy cuối cùng, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra dấu vết giãy giụa vài phần. Đây là bị người ép ấn xuống, ngoại trừ những sự việc trong lời khai không tính là oan uổng cho nàng ta thì không khác gì Cố Thanh Sương bị ép buộc lúc trước.

Bản cung khai giao vào trong tay các nàng, hai người lần lượt xem qua, biết được Vinh Phi rốt cuộc đã mượn tay Như Tần làm những việc gì, bèn sai người đưa đến Tử Thần điện.

Trong lòng vốn cũng chẳng xem trọng gì Như Tần, sự việc lại liên quan đến Cố Thanh Sương, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa xem liền hiểu ngay. Vì thế chưa đến hai khắc, ý chỉ đã từ Tử Thần điện truyền xuống, Như Tần bị tước phong hào, phế phân vị, biếm vào lãnh cung.

Nhận được ý chỉ, Hoàng hậu lập tức yên tâm, sai người áp giải Như Tần đi. Cố Thanh Sương lại rất có lòng rành rỗi, thảnh thơi đi xem Như Tần một chuyến.

Cửa số vốn bị gạch đá xây bịt kín bị ma ma ban nãy tới hỏi chuyện mở ra một nửa, nhưng cũng chỉ mở một nửa phiến cửa mà thôi, những phần còn lại đều bị gạch bịt kín.

Vì vậy trong phòng không có ánh sáng, có vẻ rất chật chội. Hoàng hậu sai mấy cung nhân tới áp giải người nên trông căn phòng càng có vẻ chen chúc.

Hiển nhiên Như Tần không cam lòng, ra sức giãy giụa nhưng mấy cung nhân tới đều là thân tín của Hoàng hậu, tất nhiên sẽ không cho nàng ta nói bậy. Bọn họ bịt miệng nàng ta, lại lấy dây thừng trói gô nàng ta.

Cố Thanh Sương ngước mắt nhìn một cái, ngồi xuống chiếc ghế dựa tường, bình yên thưởng thức dáng vẻ của Như Tần, thật ra hiện giờ không nên gọi Như Tần nữa mà chỉ là dân thường mà thôi. Nhưng ở trong cung nếu nhắc đến phi tần bị phế, phần lớn gọi là “Mỗ thứ dân” hoặc trực tiếp gọi là “Mỗ thị”, phía trước đều kèm theo dòng họ. Cố Thanh Sương cẩn thận hồi tưởng vẫn chẳng nhớ ra họ của nàng ta là gì.

Nữ nhân trong cung luôn là như vậy. Nếu chưa từng nổi bật, người khác còn chẳng nhớ tên của bọn họ. Cho nên bọn họ đều đua tranh như vậy, liều mạng cũng muốn mình nổi bật một lần, cho dù phải dẫm lên xương máu người khác, thậm chí liều mình nhảy vào biển lửa cũng không tiếc.

Như Tần giãy giụa, lắc đầu, miệng bị bịt kín không ngừng nức nở. Nàng ta không muốn đi, dùng tay bám chặt vách tường, vì thế hộ giáp dài bị bẻ gãy, tạo thành vết máu loang lổ trên tường.

Lúc nàng ta bị áp giải ra ngoài, đi qua trước mặt Cố Thanh Sương, nàng ta còn đang cố sức trốn về sau, hai tròng mắt nhìn về phía Cố Thanh Sương, hiển nhiên là trong miệng đang lầm bầm gì đó. Chỉ là miệng bị bịt kín, mỗi chữ phát ra đều là ô ô hỗn loạn, cùng lắm là âm điệu khác nhau mà thôi.

Nhưng rất kỳ lạ, Cố Thanh Sương vẫn nhận ra một hai chữ trong đó.

Ít nhất có một câu là “Thục Dung nương nương cứu thần thiếp.”

Cố Thanh Sương ngước mắt nhìn nàng ta, cuối cùng mở miệng nói: “Khoan đã.”

Các cung nhân dừng chân tay, Như Tần cũng bình tĩnh lại một chút, thở hổn hển, kinh hãi không ngừng nhìn Cố Thanh Sương.

Cố Thanh Sương phất tay xua các cung nhân lui ra, đứng lên, cúi đầu tiến đến bên tai nàng ta, nói nhỏ chỉ đủ nàng ta nghe thấy: “Vào lãnh cung sống ngoan ngoãn. Nếu có thể cầu xin được Hoàng thượng, ta nhất định sẽ cho ngươi được chết già.”

Nói xong nàng chăm chú nhìn Như Tần, Như Tần cũng nhìn chằm chằm nàng, một tiếng cũng không phát ra, chỉ ngước mắt kinh ngạc.

Cố Thanh Sương cụp mi xuống, lần thứ hai mở miệng: “Dẫn đi.”

Cung nhân vừa mới lui ra lại tiến lên, tiếp tục áp giải Như Tần rời đi.

Như Tần nhất thời chưa hồi phục lại tinh thần, vẫn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Cố Thanh Sương, không phát ra chút tiếng vang nào.

Như Tần cứ như vậy vào lãnh cung, mà việc nàng thì thầm với Như Tần đã bị bẩm tới tai Hoàng hậu trước khi nàng trở lại chính điện Tê Phượng cung.

Gần đây Hoàng hậu đã tin tưởng nàng thêm vài phần, bèn trực tiếp hỏi nàng: “Thục dung nói chuyện gì với Phùng thị?”

Thì ra Như Tần họ Phùng.

Cố Thanh Sương lười nhác thở phào: “Thần thiếp thấy nàng ta không cam lòng, cãi cọ ầm ĩ không chịu bị áp giải đi, sợ một đường cứ như vậy sẽ có người chỉ trích, bèn nói sẽ để ý cuộc sống hàng ngày của nàng ta, không để nàng ta ở lãnh cung sống quá khổ.”

Hoàng hậu nghe vậy bèn trầm lặng, một lúc lâu sau lại mở miệng: “Việc này không phiền Thục dung lo lắng, bổn cung sẽ sắp xếp thỏa đáng.”

Cố Thanh Sương nghe được ngẩn ra.

Nàng nói lời kia tất nhiên là trái lương tâm. Có lẽ bởi vì hôm nay đã mở miệng, ngày sau để che mắt Hoàng hậu, có một số việc không thể không làm, trong lòng nàng lại vô cùng không tình nguyện. Lời của Hoàng hậu lại tình cảm chân thành.

Nàng ấy thật sự muốn quan tâm Phùng thị.

Bất kể Cố Thanh Sương có tán đồng hay không cũng phải thừa nhận, Hoàng hậu là người tốt.

Một vụ án liên quan rất rộng đến đây đã kết thúc. Sau khi kết thúc vụ án, Hoàng hậu bố trí cho Lan Hinh, thu xếp cho nàng ta một tòa nhà ở ngoài cung, mỗi tháng sẽ bớt chút tiền bạc của Tê Phượng cung để chu cấp tiền ăn ở cho nàng ta.

Phùng thị bị phế không khiến quá nhiều người hậu cung bàn tán. Nhưng thật ra sau hai ngày Phùng thị bị phế, Tử Thần điện lại hạ chỉ sai người vả miệng Ninh Tần.

“Ý chỉ nói là bởi vì khi quân.” A Thi nhắc đến ý chỉ, bẩm báo với Cố Thanh Sương.

Cố Thanh Sương thản nhiên cười một tiếng: “Trước kia năm lần bảy lượt hỏi nàng ta, nàng ta đều nói không biết sự tình, cuối cùng lại bị Lan Hinh khai ra một Phùng thị, nói khi quân cũng không sai, trừng phạt này cũng không tính là oan.”

Nhưng nghĩ lại nàng liền biết, đây chẳng qua là lý do thoái thác mà thôi. Ngẫm nghĩ kỹ ra, hẳn là vì chuyện Hoàng thứ tử.

Hắn chán ghét Ninh Tần giấu diếm, nhưng càng hận nàng ta không chỉ cấu kết với Phùng thị còn để Phùng thị vươn tay tới trong Ninh Thọ cung.

Thời tiết một lần nữa dần chuyển lạnh. Qua sinh nhật, Dư Hiển cũng bắt đầu đọc sách viết chữ. Cố Thanh Sương tổ chức ổn thỏa hôn sự cho A Thi và Vệ Bẩm trước Trung thu. Cho đến trước ngày thành hôn, Vệ Bẩm đều có vài phần không vui, cảm thấy ấm ức cho A Thi nhưng hôm sau khi cùng nhau đến trước mặt Cố Thanh Sương, trên mặt hai người đều lộ vẻ tươi cười.

Cố Thanh Sương nói với Vệ Bẩm “Chúc cho cuộc sống vợ chồng đầm ấm”. Lúc lén nhắc tới lời này với A Thi, nàng lại thêm một câu “Nếu ngày sau hối hận, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ cố gắng hết sức chu toàn cho ngươi.”

A Thi nghe vậy chỉ cười, mi mắt rũ xuống, mặt mày hàm chứa không khí vui mừng chỉ tân hôn mới có: “Không đâu… Tỷ tỷ yên tâm, ngoại trừ việc Vệ Bẩm không thể có con ra, cái gì cũng tốt, ta mong được cùng hắn bạc đầu.”

Lời này Cố Thanh Sương cũng chỉ nghe rồi thôi, nhưng qua hai ngày sau mới biết được câu kia của A Thi “Ngoại trừ không thể có con ra, cái gì cũng tốt” ý nghĩa là thế nào. Tiểu Lộc Tử nói Vệ Bẩm vì A Thi, lúc không có ai sẽ âm thầm đọc sách học hỏi. Tuy hắn không làm được nhưng có thể mượn đồ vật, chuyện nam nữ sẽ không ấm ức nàng ấy.

Cố Thanh Sương nghe mà mặt đỏ tai hồng, bèn cho lui người khác, gọi Vệ Bẩm đến trước mặt ân cần dạy bảo: “Các ngươi là phu thê, những chuyện đó cũng nên có, bổn cung cũng không ở nơi này tỏ vẻ thanh cao. Chỉ có điều, loại sách như vậy xem ở bên ngoài là được rồi, không được mang vào trong cung.”

Vệ Bẩm ngượng ngùng quỳ dưới đất không dậy nổi, sau đó không biết nghe từ đâu biết được Tiểu Lộc Tử đưa lời, bèn đuổi đánh Tiểu Lộc Tử chừng một khắc. A Thi nhìn thấy nhưng không rõ đầu đuôi, còn chạy tới hỏi Cố Thanh Sương bọn họ làm sao vậy. Cố Thanh Sương chỉ đành trả lời nàng hai chữ: “Đừng hỏi.”

Ban đêm, trong Thư Đức cung đèn đuốc sáng trưng. Vinh Phi đứng dưới hành lang, nhìn đám sương đêm mùa thu, thật lâu sau không nói chữ nào.

“Nương nương…” Đại cung nữ bên cạnh tiến lên khoác áo choàng cho nàng ta, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tối mùa thu trời lạnh, nương nương đừng đứng lâu ở bên ngoài.”

“Không sao.” Vinh Phi cười cười: “Để bổn cung yên tĩnh một chút.”

Tinh thần nàng ta đã không tốt một thời gian. Bởi vì vài ngày trước trong cung chấn động chuyện Bình Khang phường, người có thể tạo nên cục diện lớn như vậy không nhiều, nàng ta sợ bản thân mình bị sờ tới.

Nhưng hiện giờ xem ra, Hoàng đế vẫn như cũ, không để ý quá nhiều tới chuyện hậu cung. Lan Hinh khai ra một Như Tần, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền mà cho là Như Tần, cũng lười suy nghĩ sâu hơn.

Chỉ là Hoàng hậu, tám chín phần mười đã hiểu rõ trong lòng.

Vinh Phi nghĩ lại, nghĩ thấu xong cũng không thấy sợ hãi nữa. Nàng ta đã đơn độc ở trong cung nhiều năm như vậy, kiêu ngạo, lương thiện đều bị tiêu tan chẳng còn lại chút nào, nàng ta còn sợ gì nữa?

Hậu vị phải là của nàng ta. Người chắn đường nàng ta đều phải chết, cho dù là đường muội trong tộc của nàng ta đi chăng nữa.

Nàng ta còn nhớ mơ hồ, năm đó Thái hậu vừa ý đứa con dâu là nàng như thế nào.

Ngày đó, Thái hậu kéo tay nàng hồi lâu, hết lần này đến lần khác nói nàng và Hoàng đế xứng đôi. Nàng ta cho rằng hậu vị đã nằm trong tay nàng ta, nhưng sau khi ý chỉ hạ xuống, nàng ta không ngờ lại chỉ được phong Phi.

Qua một thời gian, nàng ta mới biết được trong lòng Hoàng thượng đã có người khác. Khi đó nàng ta đã an ủi bản thân rằng điều này không quan trọng, lập ai làm hậu tất nhiên phải xem ý Hoàng đế, nếu Hoàng đế không muốn lập nàng ta làm hậu, một mình Thái hậu tình nguyện cũng không thể làm được.

Sau đó, Thái hậu lại hợp sức ngăn cản Nam Cung Mẫn bước lên Hậu vị, nàng ta cũng hoài niệm trong lòng, nàng ta nghĩ rốt cuộc Thái hậu vẫn thương mình. Mà Hoàng đế không thể khăng khăng làm theo ý bản thân, dù gì cũng phải bận tâm đến thể diện của Thái hậu.

Nhưng sau đó, Nam Cung Mẫn bị phế, sao nàng ta vẫn không được phong Hậu?

Càng về sau, để đón Nam Cung Mẫn về cung, Hoàng đế lên tiếng chuyện lập Hậu, Hậu vị lại vẫn không phải của nàng.

Khi đó nàng ta nghe nói các triều thần không đồng ý, nói Nguyên hậu không thể lập từ phi thiếp.

Buồn cười biết bao? Nàng nhận ra những suy nghĩ tự an ủi bản thân trước đó đều trở nên hoang đường.

Có lẽ tâm tư của nàng đã thay đổi hoàn toàn từ khi đó.

Trước kia, nàng chỉ muốn tìm cho mình một Hoàng tử, để ngày sau bản thân thêm chỗ dựa.

Nhưng bây giờ, nàng nhất định phải có bằng được Hậu vị này.

Chỉ tiếc, nàng không thể bắt chẹt Vệ Bẩm.

Nếu có thể bức cho sủng phì và Hoàng hậu trở mặt thành thù thì đó là tốt nhất. Cố thị là người có bản lĩnh, cho dù Hoàng hậu có Thái hậu chống lưng cũng chưa chắc sẽ thua. Nàng ta có thể ngồi giữa hưởng lợi.

Hiện giờ như vậy…

Vinh Phi thở dài một hơi.

Thêm chút phiền toái thôi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.