Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 47: C47: Bạch mã trại



“Thanh Thanh, mau ước nguyện.”

Hai vợ chồng trẻ đứng hai bên Vân Thanh, trên mặt đều nở nụ cười, ở giữa là một cậu bé đáng yêu như ngọc tuyết. Khách trong nhà hàng đều nhìn một nhà ba người với ánh mắt ngưỡng mộ.

Tiểu đậu đinh Vân Thanh đứng trước chiếc bánh kem hình hoàng tử nhỏ xinh đẹp trước mặt, nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện, hy vọng mình cùng ba ba và ma ma sẽ luôn ở bên nhau mãi mãi.

……

“Thực xin lỗi Thanh Thanh, hôm nay nhà trẻ của em trai có hoạt động, ma ma vội một ngày, quên mua bánh kem cho con, ngày mai ma ma nhất định cho người mua một cái bù lại cho con được không?”

Vân Thanh nhẹ nhàng nhấp nhấp môi, gật đầu đồng ý, nhìn thoáng qua em trai đang ngủ trong lòng mẹ, xoay người trở về phòng của mình.

……

“Sinh nhật vui vẻ, Thanh Thanh. Có thời gian thì trở về nhìn xem đi, em trai hiện tại đã hiểu chuyện rất nhiều, nó cũng đang mong chờ con trở về đấy.”

“Không được.”

Vân Thanh trả lời xong thì xóa tin nhắn, tắt tiếng điện thoại, bỏ lại trong túi, ngẩng đầu tiếp tục công việc thí nghiệm trên tay.

……

Ánh sáng mặt trời mùa đông đã chiếu xuống, ánh sáng trước mắt càng trở nên tối tăm hơn dưới lớp màn rèm dày đặc. Vân Thanh tỉnh dậy, trố mắt nhìn chằm chằm vào chiếc giường có hoa văn khắc trên trụ một lúc lâu, mới phản ứng lại y đã rời khỏi thời đại đó.

Những tình cảm vặn vẹo biến chất đã quấn lấy y cũng đã cách một khoảng không gian, sẽ không còn giao thoa nữa.

Y đến dị thế, xuyên thành một pháo hôi trong pháo hôi. Nơi này không quá mấy năm nữa sẽ đón nhận chiến tranh, y vì sống sót không thể không nhập cuộc, tương lai chưa biết, có lẽ sẽ có nguy hiểm về tính mạng…

Nhưng ở dị thế này lại có một người, cho tôn trọng cùng tín nhiệm y. Chỉ vì một khả năng nhỏ liền giữa đêm khuya cưỡi ngựa như bay hết mấy canh giờ trở về cứu y. Rõ ràng là vương gia kim tôn ngọc quý, lại vì cho y có được sự chúc phúc tốt nhất, mà tự tay học làm một chén mì trường thọ…

Tình yêu hèn nhát mà chân thành này, y sao có thể không động tâm đây?

Vân Thanh duỗi tay nhẹ nhàng cọ chóp mũi mình một chút, nơi đó tựa hồ còn lưu lại cảm xúc mềm mại.

Dừng lại ở đây thôi, Vân Thanh nghĩ thầm, y không nên do dự không quyết nữa. Nếu cứ mặc kệ để bản thân cùng Hạ Trì càng ngày càng chìm sâu, như vậy đối với cả hai đều không phải là chuyện tốt.

Hạ Trì là vương gia, về sau cũng có thể sẽ là đế vương, đế vương chi ái, đã định không thể lâu dài.

Có được rồi lại mất đi, tư vị đó, y không muốn phải trải qua lần thứ hai.

Sắc trời chậm rãi biến đổi, âm thanh A Thư ở màn trướng vang lên: “Thiếu gia, ngài tỉnh rồi sao?”

Vân Thanh lấy lại tinh thần theo tiếng gọi, ngồi dậy chuẩn bị rời giường.

A Thư kéo màn trướng ra, mở miệng liền liên tiếp nói lời cát tường: “Chúc thiếu gia mọi chuyện thuận ý, thân thể an khang, cát tinh cao chiếu, phúc khí lâm môn!”

Vân Thanh nhìn khuôn mặt phấn khởi vui tươi của cậu, khiến cho nỗi buồn bực tích tụ trong tim sau khi đưa ra quyết định tan biến một chút, y không tự giác mà cười theo cậu.

Trên đường Bách Nhan vừa mới khai trương một cửa hàng tú phòng, mỗi ngày đều chật kín người. Có người không rõ nội tình hỏi đến, bên cạnh lập tức có người trả lời: “Đó là cửa hàng tú phòng của vương phủ, mọi người đều tranh nhau mua.”

“Cũng không thể nói như vậy, bà nương nhà ta đi xem, nói người ta thêu rất đẹp, đều là hình họa chưa từng thấy ở đây. Cũng chỉ có ngày đầu tiên mở cửa, mọi người mới vì Vương gia Vương phi mà đi mua. Sau đó tiểu thư phu nhân các phủ đều tranh nhau mua, đó là do chính tay nghề của người ta.”

Người nói trước đó bĩu môi: “Xiêm y được làm từ đám giày rách bị biết bao người xuyên qua, lấy mặc trên người cũng không chê dơ.”

Những người này đều đang ngồi trong quán trà bên đường nói chuyện phiếm, nghe hắn nói như vậy, một người đọc sách ở bên cạnh không nhịn được mở miệng nói: “Vương gia Vương phi đều mặc xiêm y của hoa tú phòng, ngươi nói Vương gia Vương phi cũng dơ à?”

Người nọ không nghĩ tới người đọc sách nhìn văn nhã, mở miệng lại lấy một cái nồi lớn như vậy đập vào đầu hắn, hắn vội vàng biện giải: “Không, không, ta chỉ là nói những nữ tử……”

Người đọc sách xen lời hắn: “Các nàng bị Long Hổ Bang hãm hại, không nơi nương thân, Vương gia Vương phi tự mình bỏ tiền ra khai tú phòng, cho các nàng một con đường mưu sinh, đó là vì giúp đỡ các nàng, mà ngươi lại ở đây tung tin đồn nhảm nhí, chẳng lẽ ngươi muốn các nàng đi tìm đường chết hả?”

Người nọ bị những lời nói liên tiếp của y làm cho nghẹn đến mức cổ cũng đỏ lên, ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng ném xuống một câu “Cưỡng từ đoạt lí” liền lôi kéo bạn bè đi.

Hứa Vân từ bên ngoài mua giấy trở về, đi ngang qua quán trà thì vừa lúc nghe thấy những lời nói của nam tử đó. Nàng quay đầu nhìn vào bên trong quán trà, vừa lúc đối diện với ánh mắt của người thư sinh bênh vực lẽ phải.

Hứa Vân dừng lại một chút, gật đầu với người thư sinh, sau đó mới xoay người rời đi.

Người thư sinh vẫn còn đang ở trong quán trà, mặt đỏ thẫm.

Hứa Vân trở lại tú phòng, lại nghe A Đậu nói rằng Vương phi đã đến, đang đợi nàng ở hậu viện. Hứa Vân vội vàng cầm chiếc rổ trong tay đưa cho A Đậu, dặn dò cậu mang giấy Tuyên Thành mua về đưa cho người thợ nhuộm, sau đó vội vàng cầm sổ sách đi hậu viện.

“Thảo dân tham kiến Vương phi.”

Vân Thanh mỉm cười, đỡ nàng đứng dậy: “Ta chỉ là đến xem tình hình của tú phòng, ngươi làm rất tốt.”

Trước đây, khi Vân Thanh nói cho Hứa Vân biết về việc khai trương tú phòng, Hứa Vân lập tức quỳ xuống lạy y ba cái. Nàng ta vốn dĩ luôn tỏ ra kiên định, lần đó lại không nhịn được khóc đỏ mắt, lần nữa cảm tạ Vân Thanh đã cho họ một con đường sống.

Vân Thanh thấy vậy trong lòng hơi nghẹn ngào, đang muốn mở miệng an ủi một chút, thì Hứa Vân đã lau khô nước mắt, mở miệng kể cho Vân Thanh nghe hướng khai trương tú phòng.

Cái tú phòng này từ việc tuyển cửa hàng đến sửa chữa trang trí nhà ở, rồi đến trao đổi nguồn cung cấp, tất cả đều là Hứa Vân cho người làm, không cần Vân Thanh tốn một chút tâm tư nào.

Vân Thanh hôm nay đến xem, cửa hàng làm ăn rực rỡ, từ việc tiếp đãi khách nhân đến tuyển chọn vải may áo đều được làm gọn gàng ngăn nắp, trong lòng y càng thêm khâm phục Hứa Vân.

Hứa Vân đưa sổ sách trong tay cho Vân Thanh: “Đây là sổ sách trong nhiều ngày, xin Vương phi xem.”

Thân phận các nàng sau đêm đó đã nhanh chóng truyền đi, họ hoàn toàn không tìm được việc làm, ngay cả một người thợ nhuộm có tay nghề cao cũng không có một tiệm vải hoặc tú phòng nào nguyện ý thuê các nàng. Tuy rằng, họ đang sống trong thiện đường, ăn ở đều không cần tốn tiền, nhưng lẽ nào các nàng muốn sống như vậy cả đời sao?

Các nàng vốn dĩ dự định tích đủ tiền lộ phí thì sẽ đến một nơi không ai biết đến họ để sinh sống, nhưng lại không thể bước đi được bước đầu tiên.

Lúc này, Vương phi đã đưa cho các nàng một khối phù mộc, kéo họ khỏi bờ vực tuyệt vọng.

Vương gia đã cứu họ khỏi địa ngục trần gian, Vương phi đã kéo các nàng rời khỏi bờ vực. Các nàng đã sớm thề trong lòng, cả đời này đều phải hết lòng vì Vương gia Vương phi. Điều các nàng có thể làm lúc này không nhiều lắm, chỉ có thể tận tâm quản lý tú phòng thật tốt, kiếm càng nhiều bạc càng tốt.

Vân Thanh tiếp nhận sổ sách lật xem. Cuối cùng, y biết mình có thể cho Hạ Trì xem một lần, để hắn nhớ kỹ khen ngợi trướng dưới làm việc rốt cuộc tốt đến mức nào. Y gấp lại sổ sách, nói với Hứa Vân: “Trong vài ngày tới, ta sẽ chuẩn bị một cuộc khảo thí nhỏ, những người vượt qua có thể vào phủ làm việc, ngươi có muốn đến không?”

Hứa Vân ngẩn ngơ, sau khi phản ứng lại, lập tức đáp: “Thảo dân nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Nàng thậm chí không hỏi Vân Thanh tại sao nữ tử cũng có thể tham gia, khí phách như thế, phóng khoáng như thế.

Trong mắt Vân Thanh tràn đầy tán thưởng, y cười nói: “Tốt, ta đây sẽ chờ tin vui.”

Vân Thanh rời khỏi tú phòng Vận Hoa liền trở về vương phủ. Khi xuống xe ngựa, Nguyên Phúc công công đang đứng đợi y ở cửa. Không đợi Vân Thanh mở miệng, ông liền bẩm báo: “Vương phi, Giang Nam Lê gia phái người tới dâng hạ lễ sinh nhật.”

……

Khi Hạ Trì trở về, Vân Thanh đang nằm dựa trên giường, tay cầm phong thư phát ngốc, Hạ Trì vào phòng cũng không chú ý.

“Vương phi?”

Vân Thanh lấy lại tinh thần lên tiếng, Hạ Trì hỏi: “Là Lê lão gia gửi thư đến sao?”

Vân Thanh gật gật đầu: “Bọn họ sợ gặp thổ phỉ nên đi đường vòng, hôm nay mới đến.”

Lê gia ngoại tổ trong thư nói ông ấy luôn muốn gặp Vân Thanh, nhưng cữu cữu Vân Thanh đi Lâm Ấp, ông ấy cần phải ở nhà trông coi. Trong thư ngoại tổ tha thiết hỏi thăm tình hình gần đây của Vân Thanh, luôn luôn dặn dò Vân Thanh nếu gặp khó khăn gì nhất định phải nói cho ông biết.

Lo lắng quan tâm từ giữa những hàng chữ tràn ra ngoài, hoàn toàn truyền đến tâm người đọc thư.

Nhưng “Vân Thanh” đã không còn nữa, Vân Thanh nghĩ, y chỉ là một con chim tu hú chiếm tổ, một cô hồn dã quỷ, y làm sao có thể hưởng thụ tình yêu thương mà họ dành cho nguyên chủ chứ?

Hạ Trì nhạy bén phát hiện trạng thái Vân Thanh không đúng, nhưng khi hắn hỏi chỉ lắc đầu nói không có việc gì. Hạ Trì nhìn ra y không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, hắn thay đổi câu chuyện hỏi: “Lê lão gia lấy tự cho ngươi sao?”

Năm Vân Thanh mãn hai mươi, theo lý là trưởng bối ban tự.

Vân Thanh ngẩn người, nhìn bức thư trong tay gật gật đầu.

“Trừng Chi, tự Trừng Chi.”

Hạ Trì niệm trong miệng hai lần, lúc này mới nói với Vân Thanh: “Trừng Chi, tự này rất hay, rất giống ngươi.”

Trừng giả, thanh triệt bình tĩnh. Phẩm tính Vân Thanh trong sáng, cái tự này thật sự quá thích hợp.

Vân Thanh nghe Hạ Trì dùng giọng trầm thấp gọi tân tự của mình, cuối cùng cũng thoát ra khỏi cảm giác tự chán ghét bản thân. Y xoa xoa tai mình, chuyển sang chuyện khác nói: “Vương gia hôm nay sao về sớm vậy?”

Hạ Trì biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Bạch Mã Trại có tin tức.”

“A Việt đã đánh vào bên trong Bạch Mã Trại, hắn nói cách thức cai trị của Bạch Mã Trại hơi có chút giống phong cách quân doanh, cho nên tin tức mới không dễ dò xét, hơn nữa quân sư bọn họ biết mẫu phi bổn vương, có lẽ đã từng giao thủ với nàng.”

Vân Thanh và Hạ Trì nhìn nhau. Người đã từng giao chiến với Trình Chiêu, ngoại trừ quân đội tiền triều, còn lại là một trong những đội quân khởi nghĩa trong năm cuối của tiền triều.

Bạch Mã Trại và Long Hổ Bang là hai đại phỉ trại ở Ninh Châu. Ban đầu, kế hoạch của Hạ Trì là tiêu diệt hết các phỉ trại nhỏ trước, sau đó mới đối phó với hai trại lớn này. Tuy nhiên, Long Hổ Bang lại bị tiêu diệt nhanh chóng ngoài dự đoán.

Bây giờ chỉ còn lại Bạch Mã Trại. Một khi họ biết mình là mục tiêu duy nhất, chắc chắn sẽ tăng cường cảnh giác, thậm chí có thể sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu không thể đoán trước được.

Trình Việt từ đầu đã phát hiện Bạch Mã Trại phòng thủ so với các trại khác có thể nói là nghiêm mật, tin tức họ dò xét được cũng cực kỳ hạn chế. Lần này nhân cơ hội diệt phỉ, hắn liền tự mình trà trộn vào Bạch Mã Trại, tính toán tìm tòi đến tận cùng.

Hiện tại xem ra, trại này quả nhiên cất giấu đại bí mật.

Bạch Mã Trại.

Lý Bội, con trai của Lý gia, vừa mới mất vợ lại bị mất sạch tiền. Sau vài ngày bị ép làm tạp dịch, cuối cùng hắn không chịu nổi mà lấy hết can đảm để trốn thoát. Nhưng hắn chỉ là một công tử nhà giàu chưa từng chịu khổ, làm sao có thể trốn ra khỏi trại được canh gác nghiêm ngặt?

Hắn thậm chí còn chưa chạy ra khỏi doanh địa bên cạnh đã bị bắt trở lại.

Tiểu đầu mục quản lý hắn cúi đầu khom lưng trước đội tuần tra, tỏ vẻ nhất định sẽ trông coi hắn, sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người. Sau khi tiễn đội tuần tra đi, tiểu đầu mục mang vẻ mặt dữ tợn đi về phía Lý Bội.

Lý Bội nằm bẹp trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng. Hắn hiểu rằng mình không có khả năng trốn khỏi nơi này.

Tiểu đầu mục tên Trương Biệt, hằn học phỉ nhổ xuống đất: “Đừng có nằm mơ, còn tưởng chạy ra ngoài là tiếp tục làm công tử nhà giàu nữa hả? Tiền bạc của cha ngươi đều đã bị đại đương gia phái người thu hồi hết rồi, cho dù ngươi chạy ra ngoài cũng chỉ có thể bị bắt vào đại lao, cùng cha ngươi đi lưu đày.”

“Ngoan ngoãn một chút, còn có lần sau lão tử đánh gãy chân của ngươi.”

Gã còn chưa hết giận, lại hung hăng đá Lý Bội một cước mới rời đi.

Từ sau lần đó, Lý Bội liền ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Hắn nhát gan yếu đuối, nhưng đầu óc lại so với những người khác linh hoạt hơn. Trương Biệt cảm thấy rất hữu dụng, nên sai hắn đi làm rất nhiều việc.

Một tháng sau, Lý Bội rốt cuộc lần đầu tiên được dẫn vào vùng cấm sau núi.

Không ai có thể ngờ rằng, trong dãy núi mênh mông này lại có một khu mỏ sắt lớn như vậy. Những người của Bạch Mã Trại từng nhóm từng nhóm đến đây để đào quặng, luyện thép, rèn, nơi này hóa ra lại cất giấu một xưởng chế tạo vũ khí hoàn chỉnh.

Mặt Lý Bội đầy kinh hãi nhìn tất cả trước mắt, các công cụ nơi này đều đầy đủ, mọi người phân công rõ ràng. Tiếng ồn khi lấy quặng luyện thép đều bị dãy núi ngăn cách, hắn ở trong sơn trại đều không nghe thấy nửa tiếng, chứ đừng nói đến những người dân bên ngoài căn bản không dám tiến vào.

Hắn cuối cùng cũng biết những dị thường của Bạch Mã Trại từ đâu mà đến.

Cướp bóc chỉ là cái cờ hiệu, trên thực tế cái bọn họ làm, là tàng trữ quặng sắt!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.