Hứa Nguyện không còn cách nào khác, chỉ có thể lui về phía sau mấy bước, Minh Vọng đột nhiên vươn tay kéo cô về sát người anh.
Hành động này quá đột ngột.
Cô gần như ngã nhào vào lòng anh.
Không khí yên lặng trong chốc lát, chỉ có tiếng tim đập càng lúc càng nhanh.
Hứa Nguyện vội vàng đứng thẳng dậy.
Không ngờ, vừa định lùi lại, cánh tay trên eo lại siết chặt hơn.
Hứa Nguyện rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Trước mắt một mảnh choáng váng, chóp mũi là hormone đàn ông nồng đậm, trong cơ thể cô dâng lên sự rung động mãnh liệt.
Minh Vọng trầm mặc vài giây, ôm lấy người trước mắt, bàn tay to không dấu vết đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô. Anh nghiêng đầu nhìn về phía trước.
Hương thơm mềm mại từ cơ thể cô tản mát ra, không phải mùi hương từ hoá chất, mà là hương thơm cơ thể thuần khiết.
Anh định rút tay lại, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự.
Hứa Nguyện ổn định lại bản thân, đè nén cảm xúc, cố gắng tạo khoảng cách với anh.
Nhưng người đàn ông này vẫn không buông tha cho cô.
Anh vòng tay ôm lấy người trong lòng, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Cẩn thận, nếu lùi nữa sẽ ngã xuống bồn hoa.”
Ra là vậy
Đây là khoảng cách gần nhất giữa họ, cách nhau chỉ bằng hai lớp quần áo.
Thân nhiệt ấm áp của anh xuyên qua, truyền đến làn da cô, không ai tham luyến giây phút này hơn Hứa Nguyện.
Cô thậm chí còn thở nhẹ, có cảm giác ngột ngạt, áp chế dụ.c vọng nổi lên trong lòng.
“Ừ.” Giọng trả lời có chút run run.
Cô vươn tay nắm lấy cánh tay Minh Vọng, ổn định bước chân.
Minh Vọng cũng buông tay, đôi mắt phượng vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô.
Hứa Nguyện vén tóc, hỏi: “Đã muộn như vậy, anh đến có chuyện gì?”
Minh Vọng đứng thẳng người, đút hai tay vào túi quần, “Đến đòi cơm tối.”
Hứa Nguyện kinh ngạc, quay đầu nhìn, “Còn chưa ăn cơm?”
Người đàn ông gật đầu.
Cảm giác áy náy xông thẳng vào đại não Hứa Nguyện.
Minh Vọng nhìn cô, người trước mặt đã tắm rửa sạch sẽ, khuôn mặt trắng nõn không trang điểm, đôi môi hồng nhạt, ánh mắt anh dừng lại trên môi cô vài giây.
“Tôi rất đói, vậy mà còn bị em làm ngơ.” Lời nói vừa có chút tủi thân, lại có chút trêu chọc.
Cô sững sờ ngước lên nhìn anh.
Nhưng hiện tại bộ dáng này cũng không tiện đi nhà hàng nào ăn cơm, cô bất chợt ngước lên lầu.
Thấy cô đang nhìn lên lầu, Minh Vọng nhíu mày.
“Anh có muốn đến nhà tôi không? Tôi làm bữa tối cho anh.”.
“Được.” Minh Vọng cười tủm tỉm, “Nếm thử tay nghề của em.”
Hứa Nguyện đề phòng trước: “Tôi chỉ biết nấu những món ăn gia đình bình thường thôi.”
Anh cười cúi đầu nhìn cô, “Tôi rất muốn ăn cơm gia đình.”
1
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn, thấy anh đang ôn nhu cười với mình, Hứa Nguyện nóng mặt nhìn đi chỗ khác.
“Đợi đã.” Minh Vọng gọi cô.
Hứa Nguyện dừng chân, quay lại nhìn anh.
Minh Vọng đi đến ghế sau, cầm theo vài thứ rồi khóa cửa xe.
Nhìn túi quà trên tay anh, cô nhất thời không nói nên lời.
“Dì ở nhà, tôi cũng không thể tay không đi tới.” Vừa nói, anh vừa hất cằm hướng hành lang bên cạnh nói: “Em dẫn đường đi.”
Hứa Nguyện khoác áo khoác, đi cùng Minh Vọng về nhà.
Mở cửa, đi vào, bật đèn trong phòng khách.
Minh Vọng vào sau, tiện tay đóng cửa lại.
Nhà không rộng nhưng sạch sẽ, ấm cúng. Đồ đạc bày biện gọn gàng, phía trước tivi có hai chậu trúc xanh tốt, chỉ có bàn cà phê là hơi bừa bộn.
Hứa Nguyện để Minh Vọng tùy ý ngồi xuống, cô bật điều hoà rồi đi vào phòng bếp.
Tường màu xanh kết hợp bộ sô pha màu beige, trên ban công có vài chậu cây mọng nước, ngôi nhà tràn ngập sự ấm áp.
Sau khi Minh Vọng ngồi xuống sô pha, mắt anh luôn dõi theo từng hành động của Hứa Nguyện, thần kinh đột nhiên thả lỏng.
Con người chính là như vậy, một khi ở trong hoàn cảnh ấm áp, sẽ không tự chủ được buông lỏng tinh thần.
Hứa Nguyện xắn tay áo, “Anh muốn ăn gì, trong nhà có vài nguyên liệu.” Cô mở tủ lạnh nhìn một lượt, đọc tên mấy món.
Minh Vọng dựa vào sô pha, nhìn theo bóng dáng cô, “Gì cũng được, miễn là nhanh, tôi rất đói.”
Hứa Nguyện quay sang nhìn anh, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh, một lúc sau anh mới cầm mì lên. Nấu mì là giải pháp nhanh nhất.
Tiếng ho vọng ra từ phòng ngủ, Hứa Nguyện cầm ly nước ấm vào phòng mẹ.
Sau khi bật đèn, cô đi tới đỡ mẹ dậy: “Mẹ, sao vậy? Có chuyện gì?”
Mẹ Hứa tựa vào bên gối, liếc mắt ra ngoài, vừa vặn gặp Minh Vọng đang đứng ở cửa, “Minh tổng?” Bà nhìn con gái.
Hứa Nguyện cắn môi, thản nhiên nói dối: “Lúc con xuống lầu mua đồ thì thấy xe anh ấy bị hư, liền mời lên nhà ngồi một lát.”
Mẹ Hứa lại nhìn Minh Vọng.
Minh Vọng liếc Hứa Nguyện, khẽ mỉm cười, đáp lời: “May mà gặp được Hứa Nguyện.”
Sau đó hỏi: “Dì, dì có khỏe không?”
“Đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nữa có thể đi lại bình thường, cám ơn cậu.”
“Không có gì, cháu và Hứa Nguyện là bạn học, nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Hứa Nguyện liếc nhìn anh một cái, lui từng bước ra ngoài.
Trong phòng vẫn vang lên tiếng nói chuyện.
Lúc này giọng nói của mẹ Hứa truyền đến: “Nguyện Nguyện, con nhớ chiêu đãi cậu Minh thật tốt.”
“Mẹ, con biết rồi.” Cô đáp, chân trước đi vào phòng bếp, chân sau đã xuất hiện một bóng người trên khung cửa.
Bàn tay đang nhặt rau khựng lại, sau đó tiếp tục.
Khi nước sôi, Hứa Nguyện đổ mì vào.
Dùng đũa đảo qua một hồi, hạ lửa xuống một chút, Hứa Nguyện bắt đầu rửa sạch nguyên liệu.
Từ phía sau có hơi ấm truyền đến, sau đó bên cạnh cô có thêm một bóng người.
Minh Vọng nhặt chiếc đũa cô để sang một bên, bắt chước hành động vừa rồi của cô, nhẹ nhàng đảo nồi mì.
Phòng bếp yên tĩnh, chỉ có tiếng mì trong nồi đang sôi sùng sục.
Hứa Nguyện vừa rửa rau vừa liếc anh.
Người đàn ông đứng trước bếp, áo sơ mi giản dị, một tay chuyên chú khuấy mì, tay kia yên tĩnh đút vào túi quần.
Thái độ chăm chú nhưng dễ gần.
Khung cảnh này giống như một cặp vợ chồng bình thường, tan sở cùng nhau về nhà nấu cơm.
Hứa Nguyện sửng sốt một lúc rồi tiếp tục rửa rau, sau đó đến bên cạnh Minh Vọng, bày ra nước sốt cùng gia vị.
Mì gần chín, Hứa Nguyện nói: “Để tôi làm cho.”
Minh Vọng đưa đũa cho cô, lúc rút tay lại thì như lơ đãng chạm nhẹ mu bàn tay cô.
Anh lùi lại một bước, nghiêng người nhìn cô nấu ăn.
Người ta nói đầu ngón tay nối liền với trái tim, điều đó có lẽ đúng.
Hô hấp Hứa Nguyện đình trệ, một lúc sau mới chậm rãi thở ra: “Anh đi ra ngoài trước, tôi chiên một vài món phụ, sẽ rất ám mùi khói.”
Minh Vọng nghe lời, xoay người đi ra ngoài, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.
Hứa Nguyên đóng cửa phòng bếp, vớt mì ra cho vào thau nước lạnh, bắt đầu xào nước sốt thịt mà mẹ cô đã làm lúc trước.
Cửa phòng bếp làm bằng thủy tinh mờ, từ phía Minh Vọng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đang bận rộn bên trong, mùi thức ăn tản ra khiến anh cảm nhận được hơi ấm gia đình đã lâu không gặp.
Nhìn một hồi, anh quay đầu liếc bàn cà phê, thấy một chiếc ly sứ lớn và một ly cà phê nhỏ màu xanh nhạt, trên cốc cà phê có dòng chữ “You are cute.”.
Anh với tay cầm lấy cái cốc nhỏ hơn, chợt nhớ ra hình như cô đang uống nước lúc anh gọi tới.
Cổ họng anh hơi khô, vì vậy cầm ly đi lấy nước.
Lúc Hứa Nguyện bưng tô mì đi ra, Minh Vọng cũng bưng ly nước bước tới.
Thấy cô đang nhìn tay mình, anh nói: “Tôi khát quá, tìm ly dùng một lần không thấy, đoán đây là của em nên tôi mượn uống.”
Cố ý làm chuyện xấu, còn cố ý nói cho người khác biết.
Tính tình xấu xa trẻ con từng bước để lộ trước mặt cô.
Trái tim không tự chủ được, Hứa nguyện nhìn cái ly, rồi nhìn anh.
Minh Vọng dừng một chút, chậm rãi nâng ly lên, không xác định hỏi: “Ly này là của em?”
Hứa Nguyện gật đầu, Minh Vọng đặt ly lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, “Vậy được rồi.”
Sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn cô, “Không trách tôi chứ?”
“Không sao.” Hứa Nguyện lắc đầu.
Chỉ là có một ý nghĩ đang xoay quanh trong đầu cô.
Minh Vọng gật đầu, uống một ngụm trong ly nước trước mặt.
Hứa Nguyện khó chịu nhìn đi chỗ khác, hành vi của anh, nói là lưu manh cũng không ngoa, nhưng cô không cảm thấy chán ghét.
Minh Vọng đặt ly xuống, nhìn tô mì.
Màu sắc rất đẹp mắt, nước súp đặc sệt màu trắng sữa, nhiều thịt, trên mặt có cải xanh, mùi vị cũng rất thơm.
Minh Vọng đói đến hoa mắt, đưa tay mới phát hiện cô không đưa đũa cho mình, ngẩng đầu nhìn cô.
Hứa Nguyện giật mình, đưa đôi đũa trong tay cho anh.
Minh Vọng ăn rất lịch sự, nhưng rất nhanh.
Hứa Nguyện lấy trong ngăn tủ ở phòng khách ra một chiếc ly dùng một lần, rót một ly nước đặt lên bàn ăn, Minh Vọng vừa ăn vừa gõ vào thành chiếc ly.
Hứa Nguyện dừng lại, lấy một ly nước ấm đặt vào tay anh.
Nhưng chuyện này có hơi không hợp lý, khách đến nhà thì uống ly của cô, còn cô phải dùng ly giấy?
Minh Vọng ăn xong, Hứa Nguyện bưng chén vào rửa sạch.
Anh đi theo Hứa Nguyện vào bếp, thấy cô gọn gàng rửa sạch chén bát.
Dạ dày được an ủi, toàn thân khoan khoái, anh đến gần cô, cúi người vươn tay dưới vòi nước.
Anh rõ ràng không dựa vào người cô, khoảng cách giữa hai người vẫn còn bằng nắm tay, nhưng Hứa Nguyện lại bị vòng tay anh bao bọc, cảm giác này không khác gì một cái ôm, cả người cô bắt đầu nóng lên.
Người đàn ông này rất xấu bụng.
Cuối cùng cô cũng nhanh chóng thu dọn xong.
Sau khi xếp chén bát, cô bắt đầu rửa sạch tay mình.
Minh Vọng đột nhiên nói: “Lần sau tới nhà tôi ăn cơm đi.”
Cô ngước nhìn anh.
“Trong nhà có người giúp việc, em cũng không cần rửa chén.” Minh Vọng nhìn tay cô, “Tay của em rất đẹp, không nên vất vả tự mình làm.”
Đáy lòng nhất thời run lên, Hứa Nguyện không nói ra được mình đang có cảm giác gì, vô thức chà tay mạnh hơn.
Sau khi tắt vòi nước, căn bếp chìm trong im lặng.
“Em còn chưa trả lời tôi.”
Hứa Nguyện ngẩng đầu, “Cái gì?”
“Lần sau đến nhà tôi ăn cơm.”
Môi cô mím chặt.
Minh Vọng nghiêng người cúi đầu nhìn cô, “Sao không trả lời?”
Hứa Nguyện cúi đầu siết chặt tay, vài giây sau mới chậm rãi nói: “Cũng không nên, lỡ như có hiểu lầm thì không tốt lắm.”
“Hả?” Minh Vọng khó hiểu.
Hứa Nguyện nói: “Ngày anh ở quán cà phê xem mắt, tôi tình cờ cũng có mặt ở đó…” Đưa tay vuốt tóc, cô nhìn vào mắt anh, chân thành nói: “Minh Vọng, tôi hy vọng anh sẽ sống tốt.”
Minh Vọng đưa lưỡi đá vào vách má, hình như đang cười, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao cô tránh mặt anh trong khoảng thời gian này.
*********************************************