Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 11: Không nói nên lời



Anh chống bàn ăn, hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào cô, “Không phải cứ xem mắt là sẽ kết hôn.”

“Vả lại,” anh nói, “Sao em biết tôi sẽ hạnh phúc chứ?”

Phòng bếp yên tĩnh, Hứa Nguyện nhẹ giọng nói: “Cô ấy rất xinh đẹp, gia thế cũng môn đăng hộ đối, chắn chắn sẽ hạnh phúc.”

Minh Vọng cười một tiếng, đứng thẳng người, “Hạnh phúc chết tiệt gì, cô ấy không phải mẫu người tôi thích.”

Vậy anh thích mẫu người như nào?

Hứa Nguyện thầm nuốt những lời này vào lòng.

Một lúc sau, Minh Vọng lại chuyển chủ đề: “Lần sau đến nhà tôi ăn tối nhé?”

“Đến lúc đó rồi tính.”

Minh Vọng cười rộ lên, “Hứa Tiểu Nguyện, em thật có bản lĩnh hứa lèo.”

Anh gọi cô là “Tiểu Nguyện.”

Từng tiếng tim đập trong lồng ngực ngày càng rõ ràng, cô chưa từng cảm thấy tên mình lại êm tai như vậy.

Hứa Nguyện ngước nhìn bóng lưng thẳng tắp và mái tóc cắt ngắn sau gáy của người đàn ông.

Ở mọi góc độ đều là sự hoàn hảo.

Minh Vọng không thèm để ý đáp án của cô, đi tới phòng khách nói: “Dù sao em cũng đã đồng ý với tôi rồi.”

Hứa Nguyện hoàn hồn đi theo anh, Minh Vọng cầm chiếc chìa khóa trên bàn cà phê đi ra cửa, “Có thời gian tôi sẽ đón em, nếu không tôi sẽ dặn Trương Dũng đón.”

Anh nói rồi quay lại: “Trương Dũng, em biết cậu ấy đúng không, là trợ lý của tôi.”

Hứa Nguyện gật đầu.

Minh Vọng nhìn cô, chợt nở nụ cười, “Không được làm ngơ với tôi nữa.”

Lại gật đầu.

Anh không kìm được, đột nhiên vươn tay xoa tóc cô, “Tiểu ngốc nghếch.”

Xúc cảm trên đỉnh đầu vẫn còn, trái tim chậm lại trong chớp mắt.

Đây… là cách xưng hô thân mật đúng không?

Minh Vọng đi ra ngoài, Hứa Nguyện cố nén rung động, tiễn anh xuống lầu.

Anh ngăn cô lại, lòng bàn tay đặt ở trên cánh tay cô, động chạm tinh tế khiến anh dừng một chút, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa: “Giờ này xuống lầu không an toàn.”

Sau đó anh nói: “Em đi ngủ sớm đi.”

Hứa Nguyện chưa kịp trả lời thì cánh cửa đã bị anh đóng lại.

Hứa Nguyện giật mình, đi vào phòng ngủ, đứng bên cửa sổ nhìn xuống lầu.

Sau vài phút, bóng dáng cao lớn và thẳng tắp của người đàn ông đi ra từ lối vào hành lang, hướng về phía chiếc xe màu đen đang đậu bên đường.

Đèn bật sáng, người đàn ông bước lên xe.

Một lúc sau, Wechat của Hứa Nguyện vang lên

M: 【Đừng nhìn nữa. 】

【 Đi ngủ sớm một chút. 】

【 Chúc ngủ ngon. 】

Dưới lầu có tiếng xe, Hứa Nguyện nhìn xuống.

【 Đi đường cẩn thận. 】

【 Trở về nghỉ ngơi sớm đi. 】

Cô không nói “chúc ngủ ngon”

Thay vào đó, cô gửi một chữ: 【Bình an】

Cái nóng oi ả của mùa hè không hề giảm bớt về đêm, nhưng cơn gió mang theo hơi nóng đã không còn làm cô cảm thấy phiền não nữa.

Một loạt hành động của anh đêm nay đều làm cô cảm giác mình đang bị kéo vào một đám sưong mù, hoặc có khi là bị kéo vào một đám mây trên thiên đường.

Cô không biết, nhưng chỉ cần là anh, cô chắc chắn bị rung động.

……………..………………………………

Không lâu sau, Minh Vọng lại liên lạc với cô, đã là ngày thứ ba sau đêm đó, cũng là ngày thứ tư đếm ngược ngày trở về Tô Châu.

Hứa Nguyện mấy ngày nay không có việc gì làm, đều ở trong câu lạc bộ của Trần Thiến Thiến.

Thay vì học làm đẹp, cô được Trần Thiến Thiến dẫn đi học quản lý và marketing.

Dù sao bên Tô Châu, dưới tay cô cũng có hàng nghìn nhân viên lắp ráp, việc quản lý này không quá xa lạ với cô. Xử lý công việc gọn gàng, thưởng phạt phân minh, ngay cả Trần Thiến Thiến cũng kinh ngạc.

Cái chính cần học là marketing, sản phẩm là hàng bán trực tiếp, kiến thức bên ngoài rất ít, phụ thuộc vào việc quảng bá sản phẩm đến khách hàng như thế nào, vận dụng công năng của sản phẩm như thế nào để thu hút người tiêu dùng, thậm chí mở thẻ và thu hút các đại lý.

Đây là một kỹ năng mà Hứa Nguyện vẫn phải học.

Đồng hồ đã chỉ gần mười giờ tối.

Khi cô chuẩn bị tắm rửa rồi nghỉ ngơi thì tin nhắn của anh đến.

M: 【Em đã ăn tối chưa?】

Ngay sau đó là một tin nhắn khác: 【Có muốn đi ăn khuya không?】

Hứa Nguyện hỏi: 【 Anh còn chưa ăn tối? 】

M: 【Hôm nay bận quá. 】

Bận rộn đến bây giờ, vừa tan sở lại chạy đi tìm cô?

Hứa Nguyện liếc nhìn mẹ đang ngồi xem TV trong phòng khách, liền đi vào bếp, nồi sủi cảo vừa hấp chín còn đang toả ra hơi nóng.

Hứa mẫu luôn nhấn mạnh rằng không nên cho đồ nóng vào tủ lạnh, còn lý do tại sao thì cô không biết.

Hứa Nguyện chạm vào mép chén, hơi nóng làm cô rụt tay lại.

Hai mẹ con cũng vừa ăn xong, lúc này sủi cảo vẫn còn rất nóng.

Cô nhắn lại cho Minh Vọng: 【Chờ tôi vài phút. 】

Anh nhanh chóng trả lời:【Được】

Minh Vọng cất điện thoại di động, đốt một điếu thuốc bên cửa sổ xe, vặn cổ, lười biếng ngả người ra ghế.

Hôm nay quá bận, bây giờ cũng đã qua giờ cơm tối, tan sở anh chậm rãi lái xe trên đường. Lão Từ gọi anh đi uống rượu nhưng anh không muốn đi, cũng không muốn về nhà, trong vô thức lại chạy tới khu phố cổ.

Nhìn ánh đèn trên lầu ba, anh chợt nhớ ra đã mấy ngày rồi bọn họ không gặp nhau.

Trong lòng anh có một tia thôi thúc, nhìn thấy đã gần nửa đêm, không biết vì sao anh không gọi điện cho cô, mà là gửi Wechat.

Anh nghĩ, nếu cô đọc được ngay thì tốt, còn không thì anh sẽ kiên nhẫn đợi…

Hút một hơi thuốc, anh xem tin nhắn của cô, nhướng mày, khói thuốc lượn vòng trong không khí.

Hứa Nguyện tìm trong nhà một hộp cơm, nhét đầy sủi cảo, bên cạnh đặt một hộp giấm nhỏ, mang theo một đôi đũa dùng một lần.

Trước khi ra ngoài, cô liếc nhìn mình một cái rồi quay vào phòng ngủ, nhanh chóng thay một chiếc váy, mặc quần áo phiền phức quá, mặc váy cho tiện.

Cô tô nhẹ chút son rồi vội vàng xách sủi cảo xuống lầu.

Cô đi ra khỏi hành lang, đèn xe dưới gốc cây cổ thụ bên cạnh bật sáng, soi rõ con đường dưới chân. Hứa Nguyện một tay cầm điện thoại di động cùng thức ăn đi tới, đi mấy bước mới dừng lại, nhìn xuống chân của mình.

Không nói nên lời, lúc này cô mới nhận ra.

Cửa xe mở ra, hình như anh sắp xuống xe, Hứa Nguyện vội vàng tiến lên ngồi vào ghế phụ.

Vừa ngồi xuống, bên cạnh truyền đến một trận cười to.

Cô nghĩ, có lẽ anh đã thấy rồi.

Đèn đường rất sáng, thật khó để không nhìn thấy.

Anh mỉm cười, quay lại nhìn cô, mắt anh lướt xuống chân cô, nhìn chằm chằm đôi dép của cô.

“Anh có thể đừng cười nữa được không?” Thật là xấu hổ.

Cô quay lại, hai má nóng bừng.

Minh Vọng ngậm miệng, nhưng ý cười trong mắt vẫn không giảm bớt, nhìn chiếc hộp màu hồng trong tay cô, “Đó là cái gì?”

Hứa Nguyện kéo nắp ra, bên trong được xếp đầy ắp sủi cảo, tỏa ra mùi thơm.

Cô cầm hộp bánh lên: “Mẹ tôi làm sủi cảo, anh muốn ăn không?”

Minh Vọng sửng sốt một lúc, trong lòng nóng ran, giơ tay đón lấy hộp thức ăn trong tay cô, chiếc hộp màu hồng lúc này nổi bật giữa không gian yên tĩnh.

Anh nhìn nó, đột nhiên nói: “Tôi phát hiện em rất thích hộp đựng đồ ăn màu hồng, ngay từ khi còn học trung học đã như vậy.”

Cô không ăn ở căn tin trường khi còn học trung học, mỗi ngày cô luôn mang theo hộp đựng cơm nhà làm.

Ngay cả khi đi làm thêm vào những ngày nghỉ cô cũng ít khi ăn ở ngoài, thời điểm đó mọi thứ với cô đều quá đắt đỏ, giá một tô mì có thể đủ cho hai mẹ con nấu ba bữa cơm nhà.

Hứa Nguyện cúi đầu vén tóc, có chút ngượng ngùng, không ngờ anh còn nhớ việc lúc đi học cô hay mang theo hộp cơm màu hồng.

“Ăn bằng tay có bất lịch sự quá không?”

Hứa Nguyện kỳ quái ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt anh hiện lên ý cười, tay kia đang định bốc thử một cái sủi cảo.

Cô nhớ ra, vội vàng xé bao bì rồi đưa đũa vào tay anh.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi: “Chấm giấm không?”

“Tôi tưởng em không mang theo.” Anh mỉm cười, cầm lấy một cái rồi ra hiệu cho cô mang tới.

Hứa Nguyện ngăn bàn tay đang định mở chiếc hộp nhỏ lại, ấn cửa sổ bên mình xuống, “Anh cũng hạ cửa xuống đi, nếu không trong xe sẽ nồng mùi giấm.”

Minh Vọng ngả người ra sau, nhét sủi cảo vào miệng, “Hết tay rồi, em làm giúp đi.”

Một tay cầm hộp sủi cảo, một tay cầm đũa, hai má anh phồng lên.

Hứa Nguyện như bị đâm nhẹ vào tim, cúi người ấn nút, cửa kính xe toàn bộ đều hạ xuống.

Cô sửng sốt, vội vàng muốn bấm hai nút phía sau, bàn tay to ấm áp của anh chợt phủ xuống, anh nhẹ giọng nói: “Không sao.”

Hứa Nguyện vô thức liếc nhìn anh, bị vẻ đẹp mê hoặc, bàng hoàng nhận ra khoảng cách giữa hai người chưa bao giờ gần như vậy.

Trong tích tắc, cô ngả người về phía sau như bị điện giật, tim đập thình thịch.

Lơ đãng nhìn về phía trước một lúc, Hứa Nguyện lặng lẽ mở chiếc hộp nhỏ đặt vào giữa ghế.

Khóe môi Minh Vọng cong lên, dùng tay trái ấn nút, cửa sổ hàng ghế sau kéo lên, tay phải anh vẫn đang cầm hộp đồ ăn.

Anh gắp một cái sủi cảo nhúng vào giấm, bỏ vào miệng, ngon đến mức anh phải nheo mắt vì ngạc nhiên.

Hứa Nguyện nghiêng đầu nhìn, thấy anh đang chăm chú thưởng thức đồ ăn, lúc này mới trấn định lại.

Há cảo mẹ cô làm rất nhiều nhân, rau và thịt quyện vào nhau, chấm thêm chút giấm làm hương vị càng thêm thanh đạm.

Hai ngày nay anh đều cảm thấy không ngon miệng.

Lúc này cảm giác thèm ăn được cải thiện, chỉ chớp nhoáng đã ăn hết hộp sủi cảo.

Anh đậy chiếc hộp lại, đặt nó sang một bên, lấy khăn giấy lau miệng, cầm đũa và hộp giấm xuống xe, một lúc sau quay lại với hai chai nước trên tay.

Sau khi lên xe, anh mở nắp một chai, đưa cho cô, một hơi uống gần hết chai còn lại.

Dựa vào lưng ghế, gió đêm trầm mặc, anh quay đầu nhìn cô, “Đưa em đi dạo một vòng nhé?”

Hứa Nguyện nhìn anh, “Được.”

Xe lùi lại, lái ra khỏi tiểu khu, anh tùy ý hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Gió đêm thổi tung mái tóc ngắn của cô, cô ngả người ra sau, nép vào ghế xe, thản nhiên trả lời: “Không quan trọng, anh muốn đi đâu cũng được.”

Người đàn ông vươn một tay ra ngoài cửa kính xe, để bàn tay lướt trong gió, tay còn lại giữ vô lăng.

Nghe được lời nói của cô, anh cười nhẹ một tiếng, liền lái xe đi đến một con đường vắng vẻ.

Băng qua đường mòn là đại lộ Ưng Giang, trên đường không có nhiều xe vào ban đêm, tốc độ tăng nhanh, gió sông thổi mát rượi.

Trong xe yên tĩnh, hai người cũng không nói chuyện.

Chiếc xe đi dọc ven sông.

Hứa Nguyện không biết anh đưa cô đi đâu, cô cũng không hỏi, nằm nhắm mắt ngả đầu lên ghế, hưởng thụ gió đêm lướt nhanh qua mặt.

Không biết đã lái xe bao lâu, chỉ biết thành thị náo nhiệt đều bị bỏ lại phía sau, xung quanh hoàn toàn tối đen, ven đường được đèn pha chiếu sáng, chỉ thấy khắp nơi đều là cây cối.

Hứa Nguyện ngồi thẳng dậy, liếc nhìn Minh Vọng, nhưng vẫn không hỏi anh dẫn cô đi đâu.

Hơn nửa giờ sau, xe dừng lại, phía xa thấp thoáng những ngọn đồi rất sáng.

Minh Vọng nói: “Đi xuống xem một chút không?”

“Được.” Hứa Nguyện xuống xe, đường cao tốc này trải nhựa bằng phẳng, hai bên đường là những sườn đồi nối tiếp.

Gió đêm trên núi so với trong thành phố mát hơn nhiều, bầu trời đêm chi chít những ngôi sao.

Đèn pha chiếu sáng phía trước, Minh Vọng đứng bên đường, châm một điếu thuốc, nhìn về phía ngọn núi cao đối diện.

Hứa Nguyện nhìn bóng lưng anh, đi theo vài bước, người đàn ông ngậm điếu thuốc trên miệng quay lại, giơ tay ôm eo cô một cách tự nhiên, khẽ nói, “Cẩn thận đấy.”

Hứa Nguyện ậm ừ một tiếng, sau đó đứng vững, hai tay đút túi áo.

“Ở phía đối diện đang làm gì mà đèn đuốc sáng rực vậy?” Cô nhìn ngọn núi đối diện, tùy ý hỏi.

Sau khi búng tàn thuốc, anh mỉm cười cúi đầu nhìn cô, “Đoán xem?”

“Khai thác vàng?”

Minh Vọng bị cô chọc cười, “Thủ lĩnh trộm mỏ vàng đang ở ngay trước mặt em này, không sợ sao?”

“Anh?” Hứa Nguyện ngẩn ra, lại nhìn về phía đỉnh núi, “Thật sự là đào vàng sao?”

“Không trêu em nữa.” Ho khan vài cái, anh dập điếu thuốc, không ngờ cô lại nghiêm túc như vậy.

“Bên đó đang xây khách sạn suối nước nóng.”

Hứa Nguyện khóe miệng mấp máy, một lúc sau mới cười khẽ.

Đèn pha chiếu vào hai người họ, những con côn trùng nhỏ xíu nhảy múa dưới ánh đèn.

Hứa Nguyện nhìn từ ngọn đèn trên đỉnh núi đến những vì sao trên bầu trời đêm, một lúc sau lại liếc mắt nhìn anh.

Minh Vọng đang xoay chiếc bật lửa trong tay, đứng ngẩn người, ánh mắt dừng trên mặt cô, thấy cô nhìn sang, khóe môi cong lên thành ý cười.

Không khí quá ngọt ngào.

Hứa Nguyện trong lòng tràn lên cảm giác rung động, đi sang bên cạnh vài bước.

Anh nhìn cô, “Cẩn thận một chút, đừng đi quá xa.”

Cô quay lại lần nữa.

Đêm đó họ ở dưới chân núi hơn nửa giờ, hút vài điếu thuốc rồi quay về.

Khi đưa cô tới cổng tiểu khu, anh hỏi ngày mai cô có thời gian không.

Hứa Nguyện nói có, anh cười nói ngày mai sẽ đến đón cô, nhưng cũng không nói họ sẽ đi đâu hay làm gì.

Việc này làm cô suy nghĩ lung tung hơn nửa đêm


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.