Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 13: Mối quan hệ phức tạp



Hứa Nguyện mở mắt ra, hai mắt mơ hồ, nhìn quanh mới phát hiện đây không phải phòng ngủ của mình.

Ấn tượng cuối cùng ngày hôm qua là cô đi theo Minh Vọng rời khỏi nhà hàng.

Minh Vọng?

Sau đó, cô thức dậy ở đây?

Cô day day thái dương, vén chăn đứng dậy, trên người vẫn là bộ váy hôm qua, áo khoác thì treo trên móc.

Cửa phòng “lạch cạch” bị gõ, sau đó truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Hứa Nguyện?”

“Đợi một lát” Hứa Nguyện đáp, kéo áo khoác mặc vào, vén gọn tóc rồi đi ra mở cửa.

Cửa mở ra, một người đàn ông mặc vest bảnh bao đứng ở cửa, tay đút túi quần tây, nhẹ giọng nói: “Chào buổi sáng.”

Anh trở lại là một quý ông thường ngày với khí chất cao quý, như thể người đàn ông phóng túng đêm qua không phải là mình.

Người đàn ông này đúng với khí chất “nửa chính nửa tà.”

“Chào buổi sáng.” Hứa Nguyện đáp.

“Đồ vệ sinh cá nhân ở trong phòng tắm, rửa mặt xong thì xuống ăn sáng.” Minh Vọng liếc cô một cái, quay đầu cười cười, hất cằm về phía phòng tắm.

Hứa Nguyện gật đầu, nhìn bóng lưng cao thẳng đi xuống lầu, lập tức vào phòng tắm rửa mặt.

Trong phòng tắm còn có kem dưỡng da dành cho nữ, cô nhìn qua, cụp mi, lấy khăn mặt ra lau sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

Lúc xuống lầu nhìn thoáng qua, đây hẳn là một biệt thự, diện tích rộng, trang trí thiên về phong cách Âu Mỹ.

Trong phòng ăn ở tầng dưới, bên những ô cửa sổ lớn kiểu Pháp, Minh Vọng ngồi trên ghế, tay cầm một tờ báo, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng.

Hứa Nguyện đi xuống phòng khách, Minh Vọng ngẩng đầu nhìn cô vài giây, sau đó gấp tờ báo lại đặt bên cạnh, “Lại đây ngồi.”

Cô đi tới kéo ghế ngồi cạnh anh.

Một dì lớn tuổi từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng một ly sữa cùng một ly nước ấm.

Nhìn thấy cô, chỉ hỏi: “Có quen uống sữa buổi sáng không?”

Hứa Nguyện cười gật đầu, nhận lấy sữa trong tay dì giúp việc, “Cám ơn dì.”

“Vậy thì tốt.” Bà cười hỏi: “Tôi nên xưng hô như thế nào?”

“Tôi tên Hứa Nguyện.”

“Cô Hứa, cứ gọi tôi là dì Lâm.”

Hứa Nguyện cười gật đầu.

Dì Lâm đưa nước ấm cho Minh Vọng, hỏi: “Tối nay cậu có về ăn cơm không?”

Minh Vọng uống một ngụm nước ấm: “Cũng chưa biết, nhưng dì cứ chuẩn bị đi.”

Ăn sáng xong, Hứa Nguyện cùng Minh Vọng ra ngoài.

Hàng rào đá xanh có lan can sắt bao quanh, giàn hoa rực rỡ bám quanh tường.

Cổng hàng rào sắt rộng mở, sân phủ cỏ xanh, trong góc vườn có cây đa cổ thụ.

Đây là một biệt thự kiểu Châu Âu.

Minh Vọng bảo cô đợi anh đi lấy xe.

Một lúc sau, xe chạy tới, Hứa Nguyện bước lên xe.

Anh đưa Hứa Nguyện về nhà trước rồi đến công ty.

Nhìn xe Minh Vọng đi xa, Hứa Nguyện đứng nhìn theo rất lâu dưới tiết trời nóng bức buổi sáng rồi mới quay về nhà.

Mẹ Hứa đang tưới hoa, thấy Hứa Nguyện vào cửa liền trách: “Buổi tối không về, mẹ gọi điện thoại mấy lần cũng không nghe máy.”

Hứa Nguyện đi tới, cầm lấy bình nước trong tay mẹ, “Tối hôm qua con theo Thiến Thiến đi giao lưu, uống chút rượu rồi ngủ quên mất.”

“Con thật là…” Bà gõ trán Hứa Nguyện, “Khi nào con trở về Tô Châu?”

“Ngày kia.”

“Hay là ở lại Nam Thành đi, mẹ không đi cùng, con ở một mình mẹ cũng không yên tâm.”

Hứa Nguyện quay lại cười: “Con làm ở đó bảy tám năm rồi, không có gì không an toàn cả”.

Bà Hứa khẽ thở dài, “Nguyện Nguyện, con nên suy nghĩ kỹ đi. Mẹ luôn cảm thấy hợp tác với Thiến Thiến cũng rất tốt.”

Hứa Nguyện sững người, đây không phải lần đầu tiên có người nói cô ở lại.

Người thứ nhất là Trần Thiến Thiến, từ sớm đã mong Hứa Nguyện ở lại làm việc với mình.

Minh Vọng tối qua cũng nói, bây giờ mẹ cô lại nhắc đến.

Quyết tâm trở về Tô Châu của cô đã bị lung lay đáng kể.

Buổi tối, Minh Vọng gửi Wechat, hỏi cô đang làm gì?

Hứa Nguyện nhìn, trong lòng tự động đáp: đang cân nhắc có nên trở về Tô Châu hay không, nhưng nói ra lời này thật xấu hổ, cô đặt điện thoại xuống, đi tắm, sau khi sấy tóc xong mới nhớ ra Wechat của anh.

Cô nhấc điện thoại và trả lời rằng mình vừa mới tắm rửa.

Minh Vọng không trả lời, chắc là anh đang bận.

Hứa Nguyện cầm điện thoại di động đợi mười phút, sau đó đi ngủ.

Minh Vọng không bận, anh chỉ đang ở nhà cũ.

Minh gia cắm rễ ở Nam Thành đã lâu, phỏng chừng là từ thời Trung Hoa Dân Quốc, nghe nói còn có chi phụ ở Đài Loan.

Hàng tháng con cháu sẽ phải về nhà tổ ăn một bữa cơm, đó là quy tắc do ông nội Minh đặt ra.

Minh lão gia sinh được hai trai một gái, cô con gái mấy năm trước lấy chồng nước ngoài không thấy về nữa, trong nhà cũng chỉ còn con cháu của hai người con trai, đó là Minh Quốc, cha của Minh Vọng, và chú anh, Minh Quốc Thành.

Hai người đều theo nghiệp chính trị, một người làm ở văn phòng thành phố, một người làm ở quân khu tỉnh.

Minh Quốc Thành có một người con trai, nhỏ hơn Minh Vọng vài tháng tuổi, hiện đang đi lính.

Minh Vọng là cháu trai đích tôn của nhà họ Minh, là người thừa kế thứ nhất của tập đoàn.

Tuổi thơ của anh không hạnh phúc như bên ngoài.

Mẹ và cha anh lấy nhau vì liên hôn giữa hai gia tộc, nhưng cha anh không yêu mẹ anh.

Để ép cha anh trở về nhà, mẹ thường đánh đập anh từ khi còn rất nhỏ, nhốt anh lại, để anh gào khóc nhằm tạo áp lực lên Minh Quốc.

Nhưng có một số việc nếu dùng quá nhiều lần sẽ không hiệu quả, cha anh đã dùng điều này làm bằng chứng và trực tiếp khởi kiện ly hôn.

Một năm sau khi ly hôn, ông kết hôn với người vợ hiện tại, cũng là mẹ của Minh Nguyệt.

Minh Vọng rất thất vọng với gia đình, vì vậy từ nhỏ tính tình đã lãnh đạm, nhưng vì lớn lên dưới sự dạy dỗ của ông nội, anh đã học được cách che giấu cảm xúc, tế nhị, lễ độ với người xung quanh.

Nhưng đối với cô em gái cùng cha khác mẹ, anh luôn cố gắng che chở và quan tâm, không để cô bé cảm thấy xa cách.

Đối với kiểu họp mặt gia đình như thế này, Minh Vọng cũng không thực sự cảm thấy vui vẻ.

Nhưng dù sao ông nội vẫn còn sống, quy tắc này vẫn phải duy trì.

Hôm nay rất náo nhiệt, anh vừa từ sân bước vào, trong phòng khách đã vang lên tiếng cười.

Bước vào cửa, hóa ra em họ đang ở trong quân đội đã trở về.

Bà nội Minh nhìn thấy anh đứng ở cửa, kỳ quái hỏi: “Sao con không vào nhà?”

Minh Vọng quay ngang, gọi bà nội, dìu bà vào nhà.

Bà Minh ngồi xuống bên cạnh Minh lão gia, cười hoà ái nhìn mấy đứa cháu hò hét trò chuyện.

Minh Vọng ngồi xuống cạnh Minh Cảnh.

Chú hai và ông nội đang nói cười, đột nhiên hỏi Minh Vọng: “Chuyện của con và con gái tập đoàn Vạn Vũ thế nào rồi?”

Minh Vọng day thái dương, cái chủ đề kết hôn chết tiệt này đúng là không thể thoát.

Anh nhàn nhạt đáp: “Không thích hợp, sau đó cũng không còn liên lạc.”

Cha của Minh Vọng nhìn anh chằm chằm, “Con đã 30 tuổi rồi, cũng đến lúc phải quyết định chuyện hôn nhân.”

Minh Vọng nhướng mày, sang năm mới 29, sao lại đến 30?

Thân thể Minh Vọng khi còn nhỏ không tốt lắm.

Vào thời điểm đó, anh bị mẹ giam giữ, đánh đập, và gần như chết đói trong căn phòng nhỏ tối tăm.

Thân thể suy nhược, nghỉ học hơn một năm, gần hai năm sau mới đi học trở lại, vì vậy anh hơn bạn bè cùng lứa hai, thậm chí ba tuổi.

Sau này ăn uống bổ dưỡng lâu ngày, đến ngày nghỉ lễ sẽ được chú hai đưa vào rèn luyện trong quân ngũ.

Sức khỏe của anh cũng từ đó mà cải thiện.

Anh ngẩng đầu, không trả lời, chỉ khẽ nhún vai.

Minh Quốc tức giận, hừ một tiếng rồi quay đầu không muốn nhìn.

“Anh.” Một người ngồi xuống bên cạnh Minh Vọng, nhỏ giọng nói, “Sao anh không mang chị Hứa Nguyện tới đây?”

Minh Vọng nhìn nghiêng, khẽ “hừ” một tiếng, “Vậy sao không mang Tiểu Bạch Dương của trường em đến đây?”

Minh Nguyệt đỏ mặt, cô nhìn xung quanh và hạ giọng: “Anh vẫn chưa theo đuổi được người ta đúng không?”

“Đúng vậy.”

Minh Nguyệt bĩu môi.

“Hai người thì thầm cái gì?” Minh Cảnh xen vào.

Hai anh em im bặt.

Minh Cảnh trợn tròn mắt, khoác vai Minh Vọng: “Anh giúp em quản lý tài chính được không?”

Minh Vọng liếc anh ta một cái, “Tìm trợ lý của anh đi.”

“Được!” Minh Cảnh cười toe toét khoe hàm răng trắng bóng, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Ăn tối xong, Minh lão gia gọi Minh Vọng vào thư phòng.

“Ông nghe nói con đang nghiên cứu lĩnh vực trí tuệ nhân tạo?”

Minh Vọng ngồi xuống chiếc ghế sa lon màu gụ, “Ừm, Từ Tam và cháu nội nhà họ Lục cũng làm cùng.”

Minh lão gia đứng trước cửa sổ thở dài, nói: “Cũng đã đến lúc để người trẻ tuổi lãnh đạo.”

“Nhưng mà, đừng hoàn toàn tập trung đầu tư vào đó. Tháng trước, doanh thu của khách sạn sa sút thảm hại, ông biết hết.”

Minh Vọng cười: “Đây chỉ là tạm thời.”

Anh muốn tạo ra một hệ thống AI, trong tương lai sẽ thay thế sức lao động của con người bằng hệ thống giọng nói thông minh, thay nhân viên phục vụ bằng robot, thay người quản lý bằng chương trình lập trình.

Tương lai sẽ liên quan đến nhiều lĩnh vực hơn, khách sạn chỉ là sự khởi đầu.

Minh lão gia cũng không nói thêm, ông hiểu rõ đầu óc kinh doanh của đứa cháu này.

Nhưng về hôn sự, ông suy nghĩ một chút, nói: “Mấy ngày nữa ông mang con đi gặp cấp trên của chú hai, cháu gái của ông ấy…”

“Không cần” Minh Vọng cắt ngang, “Con có thể tự tìm người phù hợp, ông nội không cần lo lắng.”

Anh đứng lên, “Công ty còn có việc, con phải đi rồi.”

Minh lão gia thở hồng hộc, xua tay, “Mau đi cho khuất mắt.”

Minh Vọng ra ngoài, vừa xuống lầu thì gặp ba anh, ông ta ngăn anh lại: “Con tìm cho ba một vị trí nhàn rỗi trong công ty.”

Minh Vọng nghiêng đầu, “Ý của ba là?”

Ông ta dừng một chút, rồi nói: “Con gái của dì Bình năm nay vừa tốt nghiệp, công việc hiện tại không tốt lắm…”

Minh Vọng lạnh lùng ngắt lời ông ta: “Ba cho rằng công ty là trạm cứu trợ sao?”

“Cái gì?” Vẻ mặt của Minh Quốc đông cứng lại.

“Hay đó là con gái ruột của ba?”

“Vớ vẩn!” Ông Minh cao giọng.

“Vậy thì để cô ấy tự mình dựa vào bản lĩnh mà tìm công việc.”

Minh Vọng nói xong cũng không thèm nhìn ba mình nữa, quay người bỏ đi, lúc đi qua cầu thang thì thấy mẹ con Minh Nguyệt đang đứng cạnh cầu thang.

Anh chào mẹ Minh Nguyệt rồi đi xuống nhà.

“Anh.”

Minh Vọng dừng lại, đút hai tay vào túi, liếc xéo cô bé.

Minh Nguyệt buông mẹ ra, đi tới: “Anh, em ủng hộ anh. Muốn vào công ty thì hãy để họ dựa vào năng lực của chính mình.”

Minh Vọng mỉm cười, “Em cũng vậy, sau này muốn vào công ty thì phải dựa vào năng lực của mình.”

Minh Nguyệt bĩu môi, xoay người đỡ lấy mẹ, “Đáng ghét, không muốn để ý tới anh nữa.”

Minh Vọng nhìn bọn họ, dì Mạch khẽ cười, vỗ đầu Minh Nguyệt, nói với cô bé vài câu.

Dì Mạch là người vợ mà sau này ông Minh cưới, cũng được đối xử như mẹ Minh Vọng, nhưng dì Mạch không đối xử với con hoang tưởng như mẹ Minh Vọng, bà rất hiền lành và dịu dàng.

Tất cả nguyên nhân là vì trong lòng ba anh chỉ có người phụ nữ gọi là “dì Bình” kia, nhưng vì thế tục, hai người không thể lấy nhau, bao nhiêu năm rồi vẫn dây dưa không rõ ràng.

Không nói ra được cảm giác trong lòng, Minh Vọng chỉ cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Anh xuống lầu cầm áo khoác rời đi, tài xế cũng đang đợi.

Minh Vọng lên xe quay về biệt thự Lâu Hồ.

Sau khi vào nhà, anh không bật đèn, cũng không phát ra tiếng động, đi đến quầy bar ngồi xuống, lấy ra một chai Whiskey, mở ra và rót vào ly.

Anh cầm điện thoại lên, bất kể thời gian, gọi cho Hứa Nguyện. 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.