“Anh đặt tên này thật nhiều nghĩa. Anh xem loạt bình luận dưới Weibo kìa, ha ha ha.” Vương Dương trêu ghẹo trong điện thoại, công công* thực sự làm người nghĩ đến nghĩa khác.
(*Công công: Có nghĩa là ba chồng, cũng là tiếng xưng hô với thái giám)
“Cậu sẽ không cố ý gọi điện thoại đến để cười nhạo tôi vào lúc 12 giờ đêm chứ?” Cố Xuyên nhắc nhở đối phương nói vào chuyện chính.
“Vừa rồi em ở quán rượu, nghe nói ba người nhà Bạch Tình sắp tham gia một chương trình truyền hình thực tế, còn là khách mời cố định. Anh có muốn ngăn cản bọn họ không?” Gia đình ba người này thật ghê gớm, mấy năm nay tham gia nhiều trò chơi truyền hình như vậy vẫn chưa kết thúc. Chẳng lẽ trẻ con không còn phải đi học sao?
“Ngăn cản làm gì? Không cần phải ngăn cản.” Cố Xuyên nói thẳng: “Đó là chuyện của người ta, chúng ta quan tâm nhiều như vậy làm gì? Bọn họ muốn tham gia chương trình thực tế thì để bọn họ tham gia. Dù sao cũng sẽ không gây phản ứng dữ dội trên mạng.”
Sẽ không giống như đời trước, bởi vì chương trình thực tế của gia đình ba người này đã làm cho hắn và Cố Hiên phải sống trong miệng dư luận.
“Được rồi, anh có con trai, anh tài giỏi.” Vương Dương cảm thấy mình lo lắng vô ích, có Cố Hiên thì làm sao người anh của y có lúc bị người chê cười chứ?
Ở độ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, công ty do cậu sáng lập đã niêm yết cổ phiếu, không ai trong thế hệ doanh nhân trẻ này xuất sắc bằng Cố Hiên.
Người anh của y có một đứa con trai như vậy, có thể coi như là cá mặn xoay người. Dù sao mấy năm trước, khi vừa mới bán cổ phần công ty đã có rất nhiều người cười nhạo, ai cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay.
Đời này Cố Xuyên sống quả thực rất nhẹ nhàng làm cho người ghen tị. Ngoại trừ năm 40 tuổi, bởi vì bán cổ phần công ty nên bị mỉa mai là dân chơi tiêu sạch tài sản của gia đình. Nhưng hai năm sau, con trai hắn đã thi được điểm cao nhất thành phố. Sau đó mở phòng làm việc làm về trò chơi, phát triển phần mềm, công ty niêm yết cổ phiếu. Cuối cùng trở thành một trong những ông lớn hàng đầu trong nước.
Cha quý nhờ con, Cố Xuyên cá mặn xoay người. Nhưng lúc hắn là cá mặn tồi tệ nhất cũng là tỷ phú.
– — — Hết thế giới 2 — —
Khi tỉnh lại lần nữa, Cố Xuyên cảm thấy cả người khó chịu, đầu đau âm ỉ, trong bụng có nước chua, tay chân vẫn yếu ớt. Thậm chí mí mắt còn nóng bừng, mở mắt ra đều cảm thấy khó chịu.
Đập vào tầm mắt là nóc nhà màu đen, nhìn có vẻ như ngôi nhà này đại khái được làm bằng đá và bùn. Trên giường ngay cả cái mùng cũng không có, gối và chăn bông đều được làm bằng vải thô màu xám đen. Ngoài chiếc giường này, cả phòng chỉ có một chiếc tủ biến thành màu đen, trông tả tơi.
Cố Xuyên mở chăn mỏng ra đứng dậy xuống giường, trên người mặc chiếc áo ngắn màu xám đen bằng vải thô, hai bàn tay đầy vết chai. Thậm chí mười ngón tay đã có tám ngón bị nứt. Chẳng qua thứ lộ ra không phải da non màu hồng mà bị căn phòng đen hoàn toàn che đậy, nhìn có vẻ đau đớn.
Không cần tiếp thu ký ức, Cố Xuyên cũng biết đời này dấn thân vào cổ đại, hơn nữa gia thế cũng không tốt gì.
Nguyên thân là con trai của một gia đình nông dân bình thường, đứng hàng thứ hai trong nhà. Cha Cố và Cố Lý thị có bốn người con trai, nguyên thân ở trong bốn người cũng không phải nổi bật gì. Nhưng cha mẹ cũng không phải loại người cực phẩm. Mặc dù có thiên vị, nhưng cũng không đến mức đặc biệt thiên vị. Bởi vì con trai út vẫn chưa thành thân, nên tạm thời chưa tách ra ở riêng.
Con trai của nguyên thân là Cố Thừa, hiện tại còn gọi là Thiết Đản. Cậu là nam chính của thế giới này, cũng là đứa con duy nhất của nguyên thân. Bây giờ chỉ mới ba tuổi. Dựa theo sự phát triển của thế giới này, Thiết Đản sáu tuổi bởi vì cứu con của Huyện thái gia nên phá lệ trở thành thư đồng, nhờ vậy mới có thể học hành. Cuối cùng thi khoa cử đậu giải Trạng nguyên. Sau đó trải qua con đường làm quan thăng trầm, cuối cùng chức vị lên đến nhất phẩm.
Nguyện vọng của nguyên thân là hy vọng mình có thể nuôi nổi con trai đi học, mà không phải để nó đi làm thư đồng cho người ta, không những bị chậm trễ mười năm. Hơn nữa sau này còn lợi dụng ân huệ của Huyện thái gia để thu về nhiều lợi ích cho gia đình mình. Thậm chí còn mượn danh nghĩa của Thiết Đản để cưỡng ép mua ruộng tốt của người dân. Thế nên sau này mọi chuyện bại lộ, còn liên lụy con trai hắn bị giáng hai cấp và bị điều ra biên giới Tây Nam làm Huyện lệnh.
Mọi người đều biết vùng biên giới rất hỗn loạn. Nguyên thân lo lắng nên cố ý đi theo qua. Con của hắn đã ở đó suốt chín năm, khốn khổ đến mức nào thì người làm cha như hắn đều nhìn thấy. Nếu không phải mỗi lần kiểm tra đánh giá đều có thể đặt điểm cao, con trai hắn có thể sẽ phải ở lại nơi đó mãi mãi.
Trong khi Cố Xuyên tiếp nhận ký ức của nguyên thân, hắn cũng bị tình cảm của nguyên thân ảnh hưởng, cảm giác áy náy, đau lòng và tự hào đối với con trai đan xen, làm cho hắn nóng lòng muốn gặp con trai.
“Cha nó, sao chàng ngồi dậy? Đầu còn đau không?” Tôn thị quan tâm hỏi.
Nhìn người phụ nữ da ngăm trước mặt, Cố Xuyên biết đây là vợ mình. Nhưng cho dù có một phần ký ức và tình cảm của nguyên thân, hắn cũng không đành lòng nhìn thẳng cô. Đối phương năm nay mới hai mươi tuổi, nhưng nhìn mặt nói ba mươi tuổi cũng sẽ có người tin. Đương nhiên hiện tại không ai có thể cười nhạo ai. Thân thể hắn cũng rất đen tối, cả ngày làm việc ngoài đồng dưới ánh nắng chói chang. Trừ khi là loại người bẩm sinh phơi nắng không đen, bằng không đều sẽ giống bọn họ.
“Mẹ nó, anh không sao, chỉ hơi khát nước. Nàng rót cho anh chén nước đi!” Cố Xuyên ngồi ở đầu giường, nguyên thân không giỏi biểu đạt, suốt ngày chỉ biết cúi đầu làm việc. Mặc dù có một cơ hội bị thương nặng như vậy, hắn cũng không dám thay đổi quá nhiều. Bằng không có khả năng bị người mời đạo sĩ đến đuổi quỷ.
Cho nên hắn thực sự không thể nóng lòng muốn gặp con trai như vậy. Không nên vội vàng vào lúc này, trước tiên giữ mạng mình mới quan trọng hơn.
Nguyên thân trong lúc đang lao dịch*, khi đang dọn đá đã không cẩn thận ngã xuống từ trên đồi núi, đầu đập vào một tảng đá lớn. Không chỉ ngất xỉu tại chỗ, còn chảy nhiều máu. Nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nên thầy thuốc cũng chỉ xử lý vết thương đơn giản và cho hai gói thuốc, cũng đã uống hết.
(*Lao dịch: Có nghĩa là việc lao động nặng nhọc, lao động c**ng bức. Sưu dịch, công dịch hay lao dịch là một loại thuế thân nhưng không nộp bằng hiện kim hay phẩm vật mà nộp bằng sức lao động. Lao dịch dùng để thực hiện những công trình công ích nhưng nhiều khi bị lạm dụng để xây cất theo sở thích của chính quyền)
Nguyên thân đã quen với cách trị liệu như vậy, nhưng hắn lại không quen. Lỡ như bị nhiễm trùng thì sao? Lỡ như để lại sẹo thì sao?
Cũng may hắn chuẩn bị đủ loại thuốc trong không gian, có cồn, thuốc đỏ, băng gạc và rất nhiều loại thuốc kháng khuẩn hạ sốt. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể uống một ít thuốc hạ sốt, cũng không dám lén lút xử lý vết thương ở trong nhà.
Rất nhanh, Tôn thị bưng một chén sứ mẻ vào: “Tướng công, thiếp pha với nước lạnh. Chàng uống liền đi.”
Ở nông thôn khó kiếm củi, nên rất nhiều người đều uống nước lã. Nhưng chị dâu đang ở cữ, nên mỗi ngày trong bếp đều đun một nồi nước nóng.
Cố Xuyên vốn đang thắc mắc tại sao phải pha nửa nước nóng với nửa nước lạnh. Nhưng khi uống vào miệng hắn mới phát hiện ra Tôn thị không biết đã lén giấu chút đường từ khi nào mà bỏ vào trong chén cho hắn.
Phải biết rằng, tất cả đồ ăn trong nhà đều bị mẹ hắn là Lý thị khóa ở trong tủ. Đừng nói đến con dâu, ngay cả bốn đứa con trai cũng không được đụng vào, chút đường này nhất định không phải lấy từ trong nhà, không biết Tôn thị dùng tiền riêng mua hay nhà ngoại cho lén. Nhưng chắc chắn là dùng để dỗ dành con trai.
Cố Xuyên quả thực đã đoán sai. Thiết Đản rất thông minh. Mặc dù chỉ có ba tuổi, nhưng đã rất hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi ăn. Tôn thị đương nhiên sẽ không dùng tiền riêng đi mua. Một tháng cô cũng chỉ tích góp được hai đồng, dự định sau khi ở riêng sẽ dùng đến, như vậy cuộc sống sẽ không quá khó khăn. Về phần nhà ngoại có năm đứa cháu trai, làm gì có đường dư cho cô chứ.
Đường này là sáng hôm nay cô dùng tiền riêng lén mua từ nhà bên cạnh. Tướng công mất nhiều máu như vậy, không bồi bổ làm sao được. Cha mẹ chồng chắc chắn không thể trông cậy vào. Sau khi chuẩn bị sính lễ cho em trai út thì trong nhà đã không còn tiền. Khoảng một tháng nữa đến ngày em trai út thành hôn. Bây giờ tất nhiên phải tích góp nhiều tiền hơn để tổ chức tiệc cưới, không thể làm cho thông gia và hàng xóm chê cười.
“Hai ngày nay chàng nên nghỉ ngơi cho khỏe, đừng vội đi làm. Trong nhà có nhiều người như vậy, cũng không thiếu một mình chàng.” Tôn thị lải nhải nói, chồng cô rất lương thiện, sống không được bao lâu sẽ ở riêng, ai không giấu chút lòng riêng chứ. Chỉ có hắn, một tên ngốc to con.
“Đều nghe theo nàng.” Cố Xuyên thản nhiên, đứng dậy hắn cảm thấy choáng váng. Hắn là ngu ngốc mới bây giờ vội vàng đi làm.
Tôn thị hài lòng, cuối cùng thuyết phục một hồi. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy đau lòng, nhất định là trong người không khỏe. Bằng không tướng công sao có thể đồng ý dễ dàng như vậy.
“Chàng nghỉ ngơi trước đi. Buổi tối ăn cơm cũng đừng đến nhà chính, thiếp bưng vào phòng cho chàng.” Chồng cô là đại diện gia đình đi lao dịch mới bị thương. Cô cũng không tin mẹ chồng sẽ không cho tướng công thêm đồ ăn.
“Được rồi, nàng đi làm việc của mình trước đi. Đừng để cho mẹ thấy lại nói nàng.” Cố Xuyên nhỏ giọng nói. Hiện tại hắn muốn nhanh chóng uống thuốc, với điều kiện chữa bệnh ở cổ đại này, thực sự bị nhiễm trùng và mưng mủ, không biết hắn sẽ đau đớn đến mức nào. Thậm chí có thể mất mạng.
Thật hiếm khi chồng cô lại nói những lời như vậy, Tôn thị cảm thấy hạnh phúc. Cuối cùng cũng biết ai thương chàng.
“Vậy thiếp đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi thiếp.”
Cố Xuyên khó khăn xua tay: “Nhớ đóng cửa lại, đừng để gió lùa vào.”
Chờ không còn nghe thấy tiếng bước chân, lúc này Cố Xuyên mới cầm chén xoay người, quay mặt vào trong giường, quấn chăn quanh người. Sau đó mới lén lút lấy thuốc hạ sốt ra, nhét hai viên vào trong miệng. Sau đó uống nhiều nước vào và nuốt xuống.
Thuốc thì không sao, ít nhất không có mùi vị. Nhưng nếu muốn ăn gì đó thì sẽ phiền phức. Bánh ngọt, giăm bông, sô cô la, mì phở trên cơ bản đều có mùi vị. Cho nên có ít sự lựa chọn hơn, màn thầu trắng, táo đỏ, một loại đỡ đói, một loại bổ máu. Cố Xuyên dùng chăn che người lại, trong miệng cẩn thận nhai, còn phải chú ý động tĩnh bên ngoài, sợ bị người phát hiện.