Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 53



Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

*

“Hiểu là tốt rồi.” Bà ngoại nhìn sợi dây đen xây bỏ đạn trên cổ Thịnh Diễn, “Sợi dây này tuổi đời đã lâu rồi, có một số chỗ bị mài đến mỏng quá, để mấy bữa bà lên núi xin bùa bình an cho Tử Quy thì xin cho hai đứa hai sợi dây, bảo là con chuẩn bị quà sinh nhật cho thằng bé, nghe không?”

“Dạ nghe ạ.” Thịnh Diễn cúi đầu nghịch vỏ đạn trong tay, giả vờ ghen: “Sao bà lại thương anh ấy nhiều vậy?”

Bà cười vỗ về cậu: “Còn không phải là vì thằng bé thương con à. Được rồi, đi chơi với thằng bé đi, để bà đi xem phim với ông ngoại con.”

Thịnh Diễn nhìn thoáng qua ông đang tỉ mỉ lựa chọn hoa hôm nay muốn tặng cho bà, chậc một tiếng: “Nhiều năm vậy rồi mà ông bà vẫn cứ ngọt ngọt ngào ngào quá.”

“Đó là vì gặp được người mình thật sự yêu.” Bà sờ đầu cậu, “Là phước lành của gia đình mình, đáng trân trọng.”

Thịnh Diễn cái hiểu cái không.

Đến khi hai người ra khỏi nhà, Tần Tử Quy hỏi: “Bà mới nói gì với cậu vậy?”

Thịnh Diễn kể lại trọn vẹn một lần, Tần Tử Quy gật gật đầu: ” Sau này chúng ta nên về thăm bà nhiều hơn.”

“Ừm, được rồi.” Thịnh Diễn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cùng đi song song với Tần Tử Quy trên đường, cúi đầu giẫm lên bóng của mình và Tần Tử Quy.

KTV mà Trần Du Bạch đặt chỗ vừa hay cách đại viện không xa, hai người cũng quen thuộc con đường đó nên chậm rãi đi qua, cũng chỉ hơn 10 phút.

Có điều không thể không nói, Cẩu Du với Chu Bằng hai đứa này chả được việc gì được mỗi cái ăn uống vui chơi là giỏi.

Lúc hai người đến thì hai khứa này với Trần Du Bạch đã rống gì mà muốn yêu muốn đương, Thịnh Diễn ghét bỏ đẩy cửa ra, chợt khựng lại rồi quay ra trừng mắt nhìn Tần Tử Quy.

“?” Tần Tử Quy đứng sau cậu vô tội nhướn mày.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sau đó tầm mắt hắn lướt qua người Thịnh Diễn nhìn vào trong, thấy có một bạn nữ nhìn khá quen mắt ở trong góc với Lâm Khiển, đang cầm điện thoại hưng phấn gõ bàn.

Không chờ hắn kịp nhớ ra bạn nữ này là ai thì Trần Du Bạch đã gọi: “Dụ Thần, cậu có muốn chọn bài nào không?”

Tần Tử Quy mới hiểu ra vấn đề, cúi đầu nhìn Thịnh Diễn, đáy mắt mang theo ý cười, dùng khẩu hình bảo: Ghen à?

Thịnh Diễn nghiến răng, ý là: Ông đây ghen cái gì?

Tần Tử Quy nhướng mày: Không ghen thì mất hứng cái gì?

Thịnh Diễn: “…”

“Không! Đồ cặn bã!”

Sau khi cãi nhau kiểu gà tiểu học choai choai, Thịnh Diễn sầm mặt đi vào phòng bao.

Vừa nhìn vẻ mặt này của cậu là Trần Du Bạch đang ngồi cạnh bục hát bảo: “Ông chủ Tần của chúng ta sao lại chọc cho Thịnh đại thiếu gia mất hứng rồi!”

Tần Tử Quy đi theo sau cậu vào trong: “Không nói gì thì không ai bảo cậu câm đâu.”

“Chậc, cậu cứ bao che đi.” Trần Du Bạch quen rồi, ngồi trên ghế cao xoay người nói với Dụ Thần, “Tôi nói cho cậu hôm nay nam thần của cậu cũng ở đây, không lừa cậu chứ.”

Dụ Thần là Lâm Khiển mời đến chơi với cô, nhân tiện chiêm ngưỡng nhan sắc của nam thần một chút, không nghĩ tới đúng là được chiêm ngưỡng thật, cho nên trịnh trọng vươn tay phải của mình ra với Tần Tử Quy: “Nam thần, tôi có thể bắt tay cậu được không, coi như lây chút vận may.”

Tần Tử Quy: “?”

Lâm Khiển cúi đầu nghịch điện thoại giải thích: “Cậu ấy muốn thi đại học sư phạm Bắc Kinh, muốn dính chút ánh sáng của học sinh Bắc Đại dự bị ấy mà.”

Tần Tử Quy: “…”

Hắn đột nhiên ý thức được cái nam thần mà Dụ Thần phong cho hắn, có thể không giống với cái nam thần mà Thịnh Diễn nghĩ.

Đến đây, hắn nhìn Thịnh Diễn ngồi trong góc lạnh mặt nghịch điện thoại làm như không nghe thấy gì nhưng mà tai lại vểnh lên hóng hớt, hắn khẽ cười: “Xin lỗi, vận may này đều phải để dành cho một người khác mất rồi.”

“À, thế thì tiếc quá.” Dụ Thần thu tay về ngồi cạnh Lâm Khiển, hai người dán chặt vào nhau tiếp tục nhìn điện thoại, “Vậy thì tôi sẽ cọ cọ ánh sáng của bạn đứng nhì lớp vậy.”

Sắc mặt Thịnh Diễn hoà hoãn lại.

Tự nhiên Dụ Thần nhớ đến cái gì, chỉ chỉ vào bàn: “Nam thần, đây là trà sữa mua cho các cậu, tự lấy một cốc đi.”

Nháy mắt mặt Thịnh Diễn lại tối sầm.

Tần Tử Quy cười bảo: “Không cần, tôi không thích ngọt, tôi thích chua.”

Nói xong thì ngồi xuống cạnh bình dấm nhỏ Sơn Tây.

Bình dấm nhỏ Sơn Tây đen mặt dịch vào trong góc.

Tần Tử Quy dịch theo vào trong.

Bình dấm nhỏ Sơn Tây lại đen mặt dịch vào trong tiếp.

Tần Tử Quy lại dịch vào trong.

Bình dấm nhỏ Sơn Tây lại…

Mẹ nó, hết chỗ để dịch rồi.

Thịnh Diễn vào đến kịch tường chỉ có thể cắn răng, giữa lúc bài hát muốn yêu của Chu Bằng Cẩu Du đang dạo nhạc đệm, chen vào mấy chữ: “Anh dịch ra, đừng ngồi cạnh tôi.”

Tần Tử Quy thấp giọng nói: “Không ngồi cạnh cậu thì tôi ngồi cạnh ai?”

Thịnh Diễn tức giận: “Dù sao cũng có rất nhiều người muốn ngồi cạnh anh.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như… anh thích ngồi với ai thì liên quan gì đến tôi!”

Thịnh Diễn nói được một nửa thì ý thức được tên cho Tần Tử Quy này lại đang trêu cậu, đang định bạo lực hất ra thì tự nhiên “ba” một tiếng, cả phòng bỗng rơi vào bóng tối, Thịnh Diễn lập tức theo bản năng túm lấy tay Tần Tử Quy, Tần Tử Quy cũng theo bản năng bảo vệ cậu.

Cho nên đến khi nến trên bánh ngọt được thắp sáng, mọi người đang định vui vẻ hát chúc mừng sinh nhật Tần Tử Quy thì thấy cảnh đại ca anh dũng trai thẳng sắt thép của họ đang nép vào người Tần Tử Quy, mà học thần lạnh lùng ít nói không thích ai đến gần lại cực kỳ tự nhiên bảo vệ Thịnh Diễn trong vòng tay mình.

Rất ân ái, rất ngọt ngào.

Mọi người: “…”

Thịnh Diễn: “…”

Tần Tử Quy: “…”

Sau vài giây lúng túng nhìn nhau, Lâm Khiển và Dụ Thần “phù phù” hai cái thổi tắt ngọn nến: “Các cậu tiếp tục đi.”

Thịnh Diễn: “…”

Tiếp tục cái rắm ấy!

Cậu đỏ mặt, một chân đá văng Tần Tử Quy: “Không muốn chết thì bật đèn lên ngay cho tôi!”

“Ò được rồi.” Chu Bằng hồi thần lại từ khung cảnh quỷ dị lại hài hoà vừa rồi, hoảng hốt đi bật đèn.

Kết quả bật đèn lên cái, bóng đèn rực rỡ xoay tới lui trên trần nhà lại cứ một mực chiếu vào người Thịnh Diễn, làm cả người cậu trông đầy màu sắc, ra chiều hưng phấn lắm.

Chu Bằng vội điều chỉnh đèn mà không chỉnh được, chỉ có thể sờ mũi sợ hãi bảo: “Anh Diễn, cái đó, vừa nãy bọn tao cái gì cũng không thấy đâu, bọn tao cũng không biết thì ra mày lại có thể chất dễ bị kinh hãi thế đâu.”

Thịnh Diễn mới đầu cũng không tức giận lắm, nhưng nghe được những lời này thì gương mặt đẹp trai sinh động đùng một cái, giải thích cái gì gọi là khuôn mặt bảy sắc cầu vồng.

Chu Bằng biết rõ đề tài này không thể nói tiếp nữa, vội vàng vỗ đét một cái: “À đấy, vừa nãy bọn tao tắt đèn cũng là muốn cho Tần Tử Quy bất ngờ thôi, mày xem, cái bánh ngọt này vừa to vừa đẹp, là tao tự tay…”

“Làm?” Thịnh Diễn nhướng mày.

“Không.” Chu Bằng trịnh trọng nói, “Cầm từ cửa hàng bánh ngọt dưới tầng lên.”

Thịnh Diễn: “…”

Cẩu Du cũng vội cầm một cái mô hình Kobe lên: “Đây là tao tự tay chọn.”

Lâm Khiển nhân cơ hội cầm một đôi cốc giữ nhiệt: “Đây là tôi tự tay đặt hàng.”

Trần Du Bạch cũng không chịu thua, lấy một đôi giày thể thao ra: “Đây là tôi tự tay nhận lấy từ nhân viên cửa hàng.”

Thịnh Diễn nhìn những món quà sinh nhật được đóng gói tinh xảo: “…”

???

Mấy người này nhân dịp hôm nay tổ chức sinh nhật cho Tần Tử Quy trước mà sao không nói cho cậu biết?!

Quà sinh nhật cậu chuẩn bị cho Tần Tử Quy vẫn chưa chuẩn bị xong, này có khác gì mỗi mình cậu đi tay không đến?

Không đúng, không phải mỗi cậu, hình như Dụ Thần vẫn chưa đưa.

Nghĩ đến đây Thịnh Diễn cũng hơi yên lòng, nhưng trái tim còn chưa buông lỏng thì cậu đột nhiên ý thức được một vấn đề, chờ đã, Dụ Thần? Sao không thấy cậu ấy trong này?

Không phải là…

Mẹ kiếp!

Trong lòng Thịnh Diễn vang lên chuông báo động.

Quả nhiên một giây sau cửa phòng mở ra, một cô gái tóc dài xinh xắn cao gầy bê một khung tranh dài chừng một thước 5, rộng chừng 1 thước đi vào.

Sau đó đi đến giữa phòng xoay khung tranh để lộ mặt chính rồi chỉ vào mấy chữ rồng bay phượng múa: “Tiền đồ như gấm, đề tên bảng vàng, tôi tự tay thêu một tháng liền, các cậu nói xem có ngầu hay không!”

Những cái khác đều là tự tay giả, mỗi cái này là tự tay thật. Hơn nữa còn lớn như thế, chữ cũng rất đẹp, thêu cũng đẹp, ngụ ý cũng hay, người cũng xinh, tính cách cũng tốt, có thể nói là rất khó không động lòng.

Cậu thì lại đi tay không, lại còn nổi giận lung tung.

Mấu chốt là cậu còn chưa có đồng ý ở bên Tần Tử Quy, bây giờ Tần Tử Quy vẫn đang coi là độc thân, cậu không có tư cách ngăn cản Tần Tử Quy nhận quà tặng của người khác, lại còn là món quà tràn trề tinh thần tích cực chính trực hướng về phía trước, thậm chí có thể treo lên văn phòng thầy chủ nhiệm giáo dục cũng được.

Mà món quà cậu chuẩn bị cho Tần Tử Quy mới hoàn thiện được một nửa không thể nóng lòng được, đối nghịch như thế, lỡ như Tần Tử Quy cảm thấy cậu không quan tâm hắn thì làm sao bây giờ.

Nhất là những người khác cũng thấy Tần Tử Quy rất đẹp trai.

Khoảnh khắc đó, Thịnh Diễn bị khơi dậy cảm giác chua xót lẫn ham muốn thắng bại kỳ cục.

Không phải chỉ là quà tặng thôi à, Tần Tử Quy muốn cái gì, cậu cũng không phải không thể tặng.

Nghĩ vậy, Thịnh Diễn rùng mình uống hai ngụm bia. Cũng chỉ là một cái cắn thôi, dù sao đàn ông đàn ang cái gì có thể thua chứ riêng mặt mũi với tình yêu là không được.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tử Quy:? Có phải món quà tôi muốn ở đầu chương trước không?

Hết chương 53.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.