Edit: NCX
Chương 50: Chúc mừng hai người!
3
“Cậu muốn thi đại học? Lợi hại đó Lâm Thiên Tây, cậu thật sự rất lợi hại, đây chính là tuyên chiến với giáo viên của các cậu mà.”
Chiều hôm đó sau khi tan học, Dương Duệ ngồi trong tiệm tạp hóa cười không ngừng được.
“Bụp”, Lâm Thiên Tây ở cách vách ném trúng một cây phi tiêu, rũ vai nhìn về phía cánh cửa phát ra tiếng cười: “Cười đủ chưa, anh xong chưa hả?”
“Chưa xong, buồn cười quá, anh nghe Tôn Thành kể lại là không nhịn được, cậu với thầy cậu gào vào mặt nhau hả? Đây là đang so xem giọng ai lớn hơn có đúng không?” Dương Duệ chẳng hề cho cậu mặt mũi, tiếp tục cười.
“Đệch, Tôn Thành! Cậu câm miệng, đừng có nói cho anh ấy biết!” Lâm Thiên Tây hất tay, lại ném một cây phi tiêu.
Tôn Thành xách cặp, từ gian tạp hóa đi vào, bên miệng cười như không cười: “Cậu dám gào mà lại không cho người khác kể?”
1
“Sau này tôi sẽ không gào nữa, thật sự không gào nữa, được chưa?” Lúc đó quả thực Lâm Thiên Tây nhịn một bụng đầy lửa mà không có chỗ trút, gào xong thì rất thoải mái. Nhưng mà hậu quả để lại quá nặng nề, ai mà biết được phản ứng của lão Chu sẽ như thế, như thể cậu sắp đốt trường đến nơi, thực sự là một cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
1
Về lớp cậu nhịn cả buổi trời, đến cả bọn Vương Tiếu cũng không kể, không dễ dàng mà chịu đựng đến khi tan học, vừa về đến đây thì bị Dương Duệ hỏi một câu “Hôm nay đi học thế nào”, sau đó Tôn Thành giống như cố ý muốn làm cậu mất thể diện, dùng giọng điệu cực kỳ cmn lãnh đạm nhạt nhẽo kia kể lại cho Dương Duệ cảnh tượng cậu gào lên với lão Chu.
Dương Duệ ở cách vách vẫn tiếp tục cười: “Lâm Thiên Tây quá có lý tưởng, thế mà lại muốn thi đại học, anh thật sự cảm động đó.”
“Đừng có cười, mẹ nó em phải thi đại học!” Lâm Thiên Tây ném phi tiêu, cầm một cây cơ ném về phía Tôn Thành rồi chuyển đề tài: “Không nói nữa, luyện bi-a!”
Tôn Thành tiếp lấy, tiện tay quăng cặp sách lên bàn mạt chược, mím khóe môi lại ngừng cười, không chọc cậu nổi nóng nữa, sau đó đi đến bàn bi-a: “Đến đây đi.”
Đang lúc bày bi, Dương Duệ tiến vào gian bên này, vì cười một lúc lâu nên phải giơ tay lên dụi dụi mắt: “Được rồi, không cười cậu nữa, có lý tưởng là chuyện tốt mà, các cậu đánh đi, tối nay anh có việc rồi, phải đi gặp Lộ Phong.” Nói xong rút chìa khóa ra ném lên bàn bi-a rồi lập tức rời đi.
“May mà đi rồi, không thì cười đến ngốc luôn.” Lâm Thiên Tây vừa lẩm bẩm vừa quay đầu cầm miếng phấn lơ lên, lại nhớ đến buổi sáng bị Ngô Xuyên lôi đi cái gì mà trung tâm văn hóa thể thao thành phố để chơi bi-a, bèn nhìn sang Tôn Thành đang xếp bi: “Hôm nay trận kia cậu đánh như thế nào?”
“Một gậy thắng đối thủ.” Tôn Thành ngẩng đầu hỏi: “Cậu bên kia thì sao?”
“Tôi cũng vậy.” Lâm Thiên Tây cười một tiếng: “Tên đối diện thấy tôi vượt điểm cậu ta thì nổi giận đi luôn.”
Tôn Thành bày bi xong rồi xách cơ nói: “Tôi nghĩ hẳn là Ngô Xuyên có sắp xếp gì đó.”
Lâm Thiên Tây nhìn hắn: “Sắp xếp gì cơ? Thầy ấy chỉ là bảo nhóm chúng ta luyện bi-a thật tốt thôi, nhất là tôi với cậu.”
Tôn Thành liếc mặt cậu một cái: “Tôi đoán vậy, Khương Hạo đánh rất lâu, có thể cậu ta biết.”
Hắn không nói Lâm Thiên Tây cũng quên, cả ngày hôm nay Khương Hạo không về lớp, Ngô Xuyên thế này là dẫn cậu ta đi chơi bao nhiêu ván thế, cũng lâu quá đó.
Nhưng cậu biết rõ là cái tên đó vẫn nhìn mình không vừa mắt, Lâm Thiên Tây cũng chẳng có ý định hỏi, cậu lau đầu cơ rồi buông phấn xuống, phủi tay nói: “Kệ đi, đánh một ván 8 bi trước, cho cậu mở màn.”
Tôn Thành cũng không khách sáo, ván này nhường hắn, ván sau hắn nhường lại là được. Hắn chọn một góc độ rồi áp cơ trong tay xuống, đánh một quả bi, mở ra một màn chơi đẹp mắt.
Vừa mới bắt đầu, ngoài cửa lại vang lên tiếng gạt chân chống xe đạp, đúng lúc đó có người gọi: “Anh Duệ ơi! Anh có đó không? Sao em nhắn tin cho anh mà anh không trả lời?”
Lâm Thiên Tây vẫn đang chuyên tâm nhìn bàn bi-a, nghe thấy giọng nói thì lập tức bước ra cửa.
Tần Nhất Đông đi vào, chợt nhìn thấy người bên trong thì khựng lại.
Tôn Thành đứng thẳng dậy, cầm cơ liếc Lâm Thiên Tây một cái.
Tần Nhất Đông mặc đồng phục, hai tay trống không, nửa đường tới đây, rõ ràng là không ngờ hai người bọn họ lại ở đây, trông thấy trong tay cả hai đều cầm cơ, làm như không có chuyện gì mà hỏi: “Chỗ này không bán hàng à? Tôi tới mua đồ cũng không có ai?”
Lâm Thiên Tây hơi siết cây cơ trong tay, đứng đó cười một tiếng, thầm nhủ phải để ý đến cậu ấy, tốt xấu gì cũng không thể phớt lờ, cũng làm như không có chuyện gì mà trả lời: “Ông chủ không có ở đây, muốn mua gì thì tự tính tiền đi.”
“Ông chủ không có thì ai lấy đồ cho tôi?” Tần Nhất Đông nói: “Tôi muốn mua một chai nước, một túi bánh mì, hai hộp socola, nhưng không biết tìm ở đâu.”
Thằng nhóc này đang kiếm chuyện, đồ ở đây sao y có thể không biết tìm chỗ nào được. Lâm Thiên Tây nhìn y vài lượt, buông cơ trong tay xuống rồi đi ra ngoài: “Được, tôi lấy cho cậu, tôi chính là ông chủ thứ hai của nơi này!”
Tần Nhất Đông tránh đường cho cậu ra ngoài, chờ cậu sang cách vách rồi mới nhìn đến bàn bi-a.
Tôn Thành đang đứng bên cạnh bàn cầm phấn lau cơ.
Hắn đẹp trai là một chuyện, dáng lại cao chân lại dài, mặc một áo thun đen đơn giản cũng tôn lên được vai rộng lưng thẳng, con người lạnh lùng kiệm lời, đến cả làm một động tác đơn giản này cũng cực kỳ có phong thái, hoàn toàn không có chỗ nào để chê.
Nếu không phải như thế, Tần Nhất Đông cũng không thể nào lén lút gọi hắn là “tên đẹp trai” được.
Tên đẹp trai không nói lời nào, Tần Nhất Đông đi vào chủ động mở miệng: “Cậu chơi rất giỏi sao?”
Tôn Thành buông phấn lơ, hỏi lại: “Cậu hỏi bóng rổ hay bi-a?”
“Tôi hỏi bi-a, bóng rổ cũng từng được diện kiến rồi mà…” Nhắc đến bóng rổ là lại nhớ tới trận đấu giao hữu kia, Tần Nhất Đông là người văn nhã, da mặt mỏng, ngày đó đánh một trận bóng như thế cũng rất ngại ngùng, lúc nói xong vế sau giọng điệu cũng thay đổi.
Tôn Thành còn chưa kịp trả lời thì Lâm Thiên Tây đã quay về, trong tay cậu cầm bánh mì, nước và hai hộp socola, đến trước mặt y rồi thẳng thừng đặt tất cả xuống bàn mạt chược.
“Đồ cậu muốn đều ở đây rồi, mười bốn nghìn rưỡi, tiền để ở quầy bên cạnh là được.”
Tần Nhất Đông đưa mắt nhìn: “Không có túi đựng à? Tôi đạp xe tới, không cầm như vậy đi được.”
“….” Lâm Thiên Tây dùng đầu ngón chân đoán cũng biết thằng nhóc này cố ý, nhưng miệng vẫn ngậm chặt, quay người đi sang gian bên cạnh, thật sự lấy cho y một cái túi nilon.
Cậu bỏ tất cả đồ vào trong túi: “Như thế được chưa? Đi thong thả, tôi đi chơi bi-a đây.”
Cậu tới bên cạnh bàn cầm cây cơ lên một lần nữa.
Tần Nhất Đông không đi, vẫn còn đứng nhìn: “Ai bảo là phải đi chứ, tôi còn đang nói chuyện với người ta mà.”
Lâm Thiên Tây nhìn sang Tôn Thành, chẳng hiểu nổi giữa bọn họ thì có lời gì để nói với nhau, bất đắc dĩ cười cười, nhường đường mà đi sang bên cạnh hai bước, tay chống nhẹ trên mặt bàn rồi ngồi lên, ôm cơ nhìn y: “Vậy được, cậu nói đi, tôi chờ.”
Tần Nhất Đông không nhìn cậu, tiếp tục hỏi Tôn Thành: “Cậu chơi thế nào? Không thì hai ta đánh một ván đi?”
Tôn Thành nâng mắt, đoạn lông mày kia khẽ nhướng: “Cậu muốn đánh với tôi?”
Lâm Thiên Tây cũng sửng sốt, nhìn Tần Nhất Đông: “Cậu không sao chứ, với trình độ chơi bi-a kia của cậu?”
“Trình độ chơi bi-a của tôi thì làm sao?” Tần Nhất Đông không phục nhìn cậu: “Tôi nói chuyện với cậu chắc?”
4
“….” Lâm Thiên Tây nhìn y mấy giây, tức giận nhếch miệng cười một tiếng, cậu nhảy xuống bàn, đổi tay cầm cơ, đi đến bên cạnh Tôn Thành, mặt trầm xuống: “Cậu muốn đánh đúng không, nào, tôi đánh với cậu.”
“Mẹ nó ai muốn đánh với cậu chứ?” Tần Nhất Đông thấy thái độ này của cậu không đúng, giọng điệu cũng không được tốt: “Tôi chơi với cậu ta một ván thì không được à, chẳng phải người tới đây đều có thể cùng nhau chơi bi-a sao? Tính theo giờ, xong rồi tôi sẽ trả tiền cho anh Duệ.”
Lâm Thiên Tây đặt bi xuống rồi chặn trước mặt Tôn Thành: “Đừng nói nhảm nữa Tần Nhất Đông, cậu muốn đánh thì đánh với tôi, cậu ấy không đánh với cậu.”
Tần Nhất Đông giận đến đỏ cả cổ: “Cậu là ai, dựa vào đâu mà quản cậu ta? Cậu ta lớn như thế mà còn không thể quyết định được mình chơi với ai à?”
“Cậu có đánh hay không?” Lâm Thiên Tây nhíu mày: “Muốn đánh thì đừng có lằng nhằng!”
Tần Nhất Đông cũng đã chuẩn bị cầm cơ, song lại bị cậu chọc cho quên sạch ý định, cầm đồ vừa mua rời đi: “Dẹp đi, không đánh nữa!”
Lâm Thiên Tây nhìn y giận đùng đùng xông ra cửa, tiếng gạt chân chống “lạch cạch” vang lên, rất nhanh đã đi rồi.
Khóe miệng cậu giật giật, nghĩ thầm tính cách thật sự quá cmn trẻ trâu.
“Cậu làm gì thế?” Tôn Thành đột nhiên hỏi.
Lâm Thiên Tây quay đầu, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình: “Làm sao cơ?”
“Cậu làm sao?” Tôn Thành cầm cơ đứng cạnh bàn: “Tại sao không để tôi đánh với cậu ta?”
Lâm Thiên Tây nhếch miệng: “Đừng, tôi vẫn còn nhớ lời của cậu đó, lôi cậu vào chuyện của tôi với cậu ấy, lỡ cậu lại muốn đánh một trận với tôi nữa thì sao? Mẹ nó vậy thì phá hoại lắm!”
Tôn Thành vuốt cây cơ trong tay: “Cậu nghĩ gì thế, đánh một ván bi-a cũng không đến mức đó.”
Lâm Thiên Tây phản ứng lại: “Sao vậy, cậu còn muốn đánh với cậu ấy à?”
“Không muốn, nhưng nếu như cậu ta nhất định phải đánh với tôi, vậy thì đánh.” Tôn Thành cúi người, tiếp tục ván trước đó, một gậy đẩy bi trước mắt, tiếng “cạch” nặng nề vang lên, hắn đứng thẳng dậy, lạnh nhạt nói: “Khả năng là sẽ đánh khóc cậu ta.”
Lâm Thiên Tây ngẩn người ra: “Đệch, cậu ấy thật sự sẽ khóc đó, tính tình cậu ấy trẻ con, da mặt mỏng lắm!”
Tôn Thành không có biểu cảm gì: “Vậy sao?”
Cũng chẳng phải hắn chủ động muốn đánh.
Lâm Thiên Tây nghĩ thầm may mà hai người này không chơi với nhau thật, cái trình độ đánh bi-a như mèo vờn kia của Tần Nhất Đông hoàn toàn là do trước kia chơi cùng cậu nên học bừa được chút ít, nếu như ở trước mặt Tôn Thành sẽ bị đánh cho ngốc luôn.
Cậu quay đầu nhìn ra cửa, chợt nhớ ra: “Đệch mợ, cậu ấy vẫn chưa trả tiền!”
Vừa cãi vã mấy câu, Tần Nhất Đông dứt khoát cầm đồ lên đi, quên luôn cả chuyện này.
Lâm Thiên Tây vừa bực mình vừa buồn cười, buông cơ rồi sang gian sát vách.
Đến chỗ quầy, cậu quen cửa quen nẻo lôi quyển sổ ghi chép của Dương Duệ ra, cầm bút viết tên mình lên, phía sau còn ghi mua một chai nước, một túi bánh mì, hai hộp socola, tổng cộng hết mười bốn nghìn rưỡi.
Vừa viết vừa mắng Tần Nhất Đông trong bụng, không phải là vì mấy đồng tiền này, mà mắng y vì sao phải đi tìm khó chịu, nếu thấy cậu mà không thoải mái thì đi đi, không thể tránh đi được chắc? Cố ý đối đầu với cậu làm gì chứ, chẳng phải càng không thoải mái hay sao.
“Cậu trả cho cậu ta?”
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu thấy Tôn Thành đã khoác cặp sách trên vai, hắn bước đến rồi cụp mắt nhìn quyển sổ dưới tay cậu.
“Ò, tôi trả.” Lâm Thiên Tây không nghĩ là hắn nhìn thấy, kẹp bút vào vở rồi gấp lại, khô khan gượng cười: “Tôi nợ cậu ấy, nợ cậu ấy rất nhiều, không phải mười mấy nghìn lẻ này là có thể trả hết.”
Tôn Thành nhìn cậu cười, chợt nhớ đến ngày trước lúc bị tên đầu trọc kia đuổi khỏi quán cơm, lại nhớ đến cảnh tượng cậu không tìm được Tom mà hai vai run rẩy, thầm nghĩ vậy còn tuyệt giao làm gì, song hắn vẫn không lên tiếng.
Dù sao cũng không phải chuyện mà hắn có thể nhúng tay vào.
“Đi đây.” Hắn xoay người đi ra ngoài.
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, cậu cất sổ rồi đi theo: “Sao thế, không đánh hả?”
“Không đánh.” Tôn Thành cảm thấy hôm nay không cần đánh nữa.
“Đệch, tôi còn chưa bắt đầu mà…” Lâm Thiên Tây một mực đi theo hắn, nghe thấy tiếng moto cũ nổ ầm ầm bèn quay đầu nhìn ra ngoài đường, thấy Vương Tiếu đang chở Khương Hạo đến đây.
“Anh Tây! Chúc mừng anh!” Xe vẫn chưa tắt máy, Vương Tiếu đã gào lên: “Thành gia nữa, chúc mừng hai người!!”
“….” Lâm Thiên Tây khó hiểu: “Cậu nói cái quần gì thế?”
Cậu phóng tầm mắt ra đường, bước chân Tôn Thành quá nhanh, lúc moto lao tới hắn đã đi rồi.
Khương Hạo xuống xe, cầm trong tay hai tờ giấy, ngó vào trong tiệm: “Tôn Thành đâu?”
“Đi rồi.” Lâm Thiên Tây rất phiền muộn, đã cãi nhau với Tần Nhất Đông lại còn không luyện được bi-a với Tôn Thành, vô cùng phiền muộn.
Khương Hạo ngó nghiêng mãi nhưng vẫn không tìm thấy Tôn Thành, đành phải đưa hai tờ giấy cho cậu: “Ngô Xuyên bảo tôi đưa.” Xem ra cậu ta vốn định đưa cho Tôn Thành.
Lâm Thiên Tây cầm, trông thấy trên giấy viết “Giấy chứng nhận tư cách dự thi”, bên dưới lít nha lít nhít chữ.
Khương Hạo nói: “Trận bi-a ban sáng là trận thi đấu, nhưng Ngô Xuyên không nói gì mà đưa bọn mình thẳng đến chơi luôn, đó là vòng sơ loại thăng hạng, hai cậu được lên thẳng top 50 và vào vòng sau luôn. Tôi thua trận đầu nên phải đánh lên từng hạng một, bây giờ mới xong.”
Tầm mắt Lâm Thiên Tây rời khỏi tờ giấy kia: “Đệch mợ, ấy thế mà lại là thi đấu á?”
Khương Hạo liếc cậu một cái: “Ờ.”
Lâm Thiên Tây nhớ lại lời Tôn Thành, bị hắn đoán đúng rồi, Ngô Xuyên thật sự có sắp đặt.
Tôn Thành không ở đây, Khương Hạo cũng chẳng có gì để nói với cậu, chuẩn bị rời đi: “Chuyện khác thì cậu hỏi Ngô Xuyên đi.”
Lâm Thiên Tây mặc kệ cậu ta, lấy điện thoại di động chực gọi cho Ngô Xuyên.
Khương Hạo đi rồi, Vương Tiếu vẫn còn ngồi trên moto không nỡ đi: “Anh Tây này, anh xem có cần phải chúc mừng anh với Thành gia không?”
Lâm Thiên Tây vẫn còn quá bất ngờ, không để ý tới nó, vừa tìm số điện thoại vừa bảo: “Đừng nói nữa, không ăn mừng.”
“Trâu bò thật…” Vương Tiếu đang định đề nghị ăn mừng, còn chưa kịp mở miệng đã bị từ chối, mặt buồn thiu nổ máy đạp ga rời đi.
1
Điện thoại vang lên hai tiếng báo bận, Ngô Xuyên ở đầu kia mới nghe máy.
“Nhận được tin tức rồi đúng không Lâm Thiên Tây?” Vừa nối máy đã nghe được tiếng cười của ông, tựa như thân trúc đong đưa trong gió: “Chúc mừng em, một gậy tiến thẳng vào top 50! Lâm Thiên Tây, tại sao không ai phát hiện em lợi hại như thế sớm hơn một chút nhỉ?”
3