Học Ngoan

Chương 52: C52: Chương 51



Chương 51: Cậu đánh là vì tôi

Edit: mienemenguyen

Lâm Thiên Tây bất ngờ nhưng cũng không quá kinh ngạc: “Thảo nào bảo bọn em luyện bi-a. Thế mà thầy cũng chẳng chịu nói tiếng nào, làm gì có thi đấu như thế chứ.”

“Tôi thấy cô gái xinh đẹp hôm nọ đến tìm Tôn Thành nói rất đúng nên mới để em đi đánh một trận, nhưng sợ em lần đầu lên sân thi đấu sẽ thấy áp lực nên tôi cũng không dám nói thẳng, cơ mà em thấy chưa, quả nhiên là một phát thăng hạng luôn!” Giọng điệu Ngô Xuyên nghe rất đắc ý, nhẹ nhàng đưa người vào top 50, đương nhiên phải đắc ý rồi.

Lâm Thiên Tây “Chậc” một tiếng, vẫn không thấy vui vẻ gì: “Em thích đánh bi-a là thật, nhưng bây giờ thi đấu cái gì, em đã lớp 12 rồi.”

Ngữ khí của Ngô Xuyên bỗng thay đổi: “Lâm Thiên Tây, tôi sắp nghi ngờ có phải em biến thành người khác rồi không, cái giọng điệu học sinh ngoan đó của em là thế nào vậy?”

Lâm Thiên Tây thở dài: “Không sao đâu, thầy sẽ quen dần thôi, không thì thầy có thể đi học hỏi lão Chu, thầy ấy khá là có kinh nghiệm.”

“…” Ngô Xuyên trông như đã hết nói nổi trong giây lát, sau đó ông nói tiếp: “Thôi, không nhảm nhí với em nữa, tôi không suy xét em thì cũng phải xét đến Tôn Thành. Với lại tôi đã hỏi qua rồi nên cũng biết đến các em mới nhập học, còn chưa bắt đầu vào nội dung bài của lớp 12. Hai ngày nay thầy cô vẫn còn giảng bài thi hôm trước, đúng lúc thi đấu cũng diễn ra trong hai ngày, cho nên không ở lớp cũng không phải vấn đề gì lớn, em chỉ đang lo lắng vớ vẩn thôi.”

Lâm Thiên Tây áp điện thoại di động vào tai, chân lại đá lề đường bên ngoài tiệm tạp hóa, cực kỳ chân thành nói: “Nhưng mà em muốn thi đại học, thi đấu có được cộng thêm điểm thi đại học không ạ?”

Giọng điệu của Ngô Xuyên như muốn nói “Tôi phục rồi”: “Em đòi điểm tôi đến nghiện rồi phải không?”

“Thế là có cộng đúng không?”

“Không cộng!”

“A, ” Lâm Thiên Tây nói: “Vậy em thi đấu làm gì?”

Làm lỡ chuyện học lại còn không cộng điểm, thế thì thành trở ngại cho việc thi đại học rồi, tại sao phải đánh chứ? Có muốn đánh cũng phải kiềm chế lại.

“Aiz, Lâm Thiên Tây này, ” Ngô Xuyên cũng rất chân thành: “Thi đấu bi-a không cộng điểm thì đúng, nhưng mà em chạy nhanh, cho nên cũng có thể dùng điền kinh làm môn thể thao năng khiếu để tham gia thi đại học.”

“Dạ?” Lâm Thiên Tây nắm được trọng điểm: “Thế thì em phải tập chạy mới đúng chứ?”

Ngô Xuyên bỗng nhiên hơi cuống lên: “Sao nói tới nói lui vẫn là thi đại học vậy, đừng nói là em muốn bỏ cuộc thi lần này đó?”

Lâm Thiên Tây nói: “Không được ạ?”

“Không được, Lâm Thiên Tây!” Ngô Xuyên vội nói: “Em suy nghĩ thêm đi, nghĩ cho kỹ vào, sáng mai tôi với em tới trường gặp nhau rồi nói được không? Tôi chỉ sợ em bốc đồng thôi, đây thật sự là cơ hội tốt, em lại có thiên phú, rất hiếm đó!”

Nghe tốc độ nói chuyện của ông, Lâm Thiên Tây cũng lo Trúc Đen sẽ bị xoắn lưỡi, bèn nhe răng cười: “Được thôi, em sẽ nói trực tiếp với thầy, để thầy không cảm thấy em bốc đồng nữa.”

“Em…” Có lẽ Ngô Xuyên nghe được cậu vẫn muốn từ chối, nhưng ông không nói nên lời, tức giận cúp điện thoại.

Lâm Thiên Tây lại giơ chân đá vào lề đường, luồn tay vào tóc gãi gãi, một tay cậu cầm điện thoại mở WeChat ra, nhìn ảnh đại diện ngọn hải đăng kia nhưng không gửi tin nhắn, lại cất điện thoại đi rồi quay người khóa cửa tiệm cho Dương Duệ.

Thật sự không đúng lúc, tại sao phải thi đấu vào năm lớp 12 này chứ, cậu còn muốn học tập.

Bi-a có thể không động vào, thế nhưng học tập thì nhất định phải học, dù sao đây cũng là lối thoát duy nhất của cậu bây giờ.

Tôn Thành mở điện thoại di động lên, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Khương Hạo.

Đã đoán trước được đại khái nên sau khi đọc xong cũng không bất ngờ. Hắn vừa xem vừa đổ thức ăn cho chó vào chậu, Tom thì rên rỉ nhảy nhót dưới chân, hắn tiện tay xoa đầu nó một chút, đồng thời bấm vào tài khoản WeChat của “Bé ngoan Bát Trung”.

Không có tin nhắn gì từ Lâm Thiên Tây.

Tôn Thành lướt lên lướt xuống một hồi, hình như cũng chẳng có gì để nhắn, có nên chúc mừng một tiếng không? Biết vậy thì nãy đã không bỏ đi, lẽ ra phải ở lại luyện bi-a với cậu thêm chút nữa.
1

Hắn bấm bấm mấy cái, vừa định thoát WeChat thì Quý Thải nhắn tin đến.

[ Mấy thứ tôi gửi cậu có giúp gì được cho anh Tây không? ]

Tôn Thành đứng dậy rồi ngồi xuống ghế, dùng một tay gõ chữ.

[ Chưa thể nói có giúp được hay không, mới xem qua một chút. ]

Quý Thải nhanh chóng nhắn tiếp.

[ Có nghĩa là cậu ấy vẫn chưa biết phải không? Là tự cậu hỏi đúng không? ]

Tôn Thành không trả lời, nếu hắn không muốn nói chuyện thì sẽ dứt khoát không nói, người quen của hắn cũng đều biết, không cần thiết phải trả lời, nếu tiếp tục nhắn thì sẽ có chuyện.

Sau khi thoát WeChat, hắn phát hiện ra có một tin chưa đọc, bấm vào xem thì tin nhắn hiện lên là từ một số điện thoại không có tên, vẫn như trước, nội dung giống nhau ——

“Mày muốn ép tao đến chết phải không! Tao là ba mày mà mày dám đối xử với tao như thế! Mày là cái thá gì chứ! Cái thứ như mày…”

Tôn Thành lạnh lùng liếc qua, không thèm xem đoạn sau đã xóa tin nhắn, tắt điện thoại rồi tiện tay ném lên bàn nhỏ.

Thứ như hắn, thứ gì?
2

Mỉa mai thay khi đây lại là điều mà người làm cha mắng chửi con trai, thậm chí còn muốn nó phải có hiếu với mình.

Mà càng mỉa mai hơn nữa chính là hắn vẫn phải tiếp tục chịu đựng chuyện này, nếu không thì Cố Chí Cường sẽ lập tức tìm tới Cố Dương.

Tôn Thành ấn ấn huyệt thái dương, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hắn quay đầu nhìn qua.

Ba tiếng gõ, tiếng sau nhẹ hơn tiếng trước, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hờ hững của người đang đứng gõ cửa ngoài kia.

Tom đã chủ động chạy ra phía cửa, đây là thành thói quen rồi.

Tôn Thành đứng dậy rồi đi tới mở cửa. Người bên ngoài lắc lắc vai, dường như thấy khó chịu, đang định gõ cửa lần nữa thì quay đầu lại trông thấy hắn, thế là dừng lại không gõ nữa.

Trừ Lâm Thiên Tây ra thì còn có thể là ai.

“Đến báo tin vui?” Tôn Thành hỏi.

Lâm Thiên Tây nở nụ cười: “Cậu biết rồi à, vậy tôi không cần nói nữa.”

“Biết, một gậy thăng hạng, rồi sao?” Tôn Thành vừa nói chuyện vừa tránh sang một bên.

Lâm Thiên Tây không đi vào, cậu sờ sờ mũi rồi nói: “Tôi định không thi đấu.”

Tôn Thành nhìn qua: “Tại sao?”

Lâm Thiên Tây “Chậc” nhẹ một tiếng: “Không phải lúc, bây giờ đánh bi-a sẽ làm lỡ việc học, tôi còn phải thi đại học, đánh cũng không được cộng thêm điểm.”

Tôn Thành dựa vào cửa nhìn cậu: “Không muốn đánh thật sao?”

Lâm Thiên Tây cau mày, sau đó cười cười: “Không được đâu ha.”

Tôn Thành im lặng vài giây, đột nhiên hỏi: “Khương Hạo nói đã đưa hết hai tờ chứng nhận tư cách dự thi cho cậu phải không?”

Lâm Thiên Tây nhớ ra, bèn cởi cặp sách trên vai xuống, mở khóa kéo, lấy ra hai tờ chứng nhận mà Khương Hạo đưa: “Đây này.”

Tôn Thành rút một tờ ra rồi quay người nói: “Chờ chút.”

Lâm Thiên Tây không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn đứng đực ra chờ, cũng quên luôn chuyện phải vào trong nhà.

Tôn Thành đến chỗ bàn nhỏ rồi ngồi xuống ghế, cầm bút nhanh chóng viết gì đó lên tờ giấy chứng nhận, sau đó vặn chặt bút lại, cầm tờ giấy đó đi ra cửa đưa cho cậu: “Tôi ký tên rồi, giao cho cậu, cậu có thể tự quyết định. Thật sự không muốn đánh thì xé đi, nhưng nếu muốn thì phải đích thân đưa lại cho tôi.”

Lâm Thiên Tây cầm lấy nó, nhìn thấy chỗ ký xác nhận quả nhiên đã có hai chữ “Tôn Thành”, lập tức phản ứng lại: “Cậu làm gì thế, cho tôi quyết định? Nếu tôi không đánh thì cậu cũng không?”

“Ừm.” Tôn Thành nói: “Tôi không có nhu cầu đánh solo thăng hạng, cũng không có cộng sự để chơi hai chọi hai, vậy còn đánh cái gì nữa?”

“…” Lâm Thiên Tây có phần không hiểu: “Tôi đệt? Cậu không có nhu cầu?”

“Không, chuyện này vốn không nằm trong kế hoạch của tôi, cho nên cậu tự quyết định đi, tôi xem cậu quyết như thế nào.”

Lâm Thiên Tây suy nghĩ một hồi, lại sờ mũi một hồi, cảm giác có chỗ không đúng: “Tự dưng tôi đắn đo quá, chuyện gì xảy ra thế nhỉ, sao tôi có cảm giác như… Cậu đánh bi-a là vì tôi?”
2

Tôn Thành nhìn cậu mấy giây, ánh mắt lạnh nhạt, sau đó hắn kéo cửa đóng lại, nói vọng ra từ bên trong: “Không tiếp đãi miệng lẳng lơ. Không có việc gì thì cậu đi được rồi, tôi làm bài.”

“Đệt?” Lâm Thiên Tây đứng trước cửa nhếch miệng, nghĩ thầm công nhận câu đó lẳng lơ thật, tại sao người ta phải chơi bi-a vì mình chứ, tự luyến quá.

Cậu nhét lại giấy chứng nhận vào cặp, đeo nó lên lưng rồi đi xuống cầu thang.

Đúng là vừa rồi khi nhận được tờ chứng nhận có chữ ký kia, cậu thật sự đã do dự, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình phải chơi thôi.

Mà Tôn Thành cũng thật sự không hỏi thêm nữa, hoàn toàn giao cho Lâm Thiên Tây quyết định.

Sáng hôm sau, hắn vẫn đi học như thường lệ. Từ phía xa xa, lúc còn chưa tới cửa tiệm tạp hóa của Dương Duệ, hắn đã nhìn thoáng qua gian phòng bi-a kia.

Hẳn là hôm qua Lâm Thiên Tây đã khóa cửa, mà bây giờ cửa lại mở, một người mặc đồng phục trắng xanh đeo cặp sách bước vào trong rồi đi đến gian tạp hóa bên cạnh.

Cách khá xa nhưng Tôn Thành vẫn có thể nhận ra, đó là Tần Nhất Đông, chắc là đến tìm Dương Duệ.

Hôm qua Dương Duệ không có ở đây, hôm nay lại mở cửa sớm, bây giờ anh đang ngồi ăn sáng trong tiệm, nghe thấy tiếng “Anh Duệ” thì ngẩng đầu lên, trông thấy Tần Nhất Đông đi vào thì chào hỏi: “Mới sáng sớm đã đến chỗ anh rồi, có việc gì à?”

Tần Nhất Đông móc một xấp tiền nhăn nhúm bọc bằng giấy ra từ trong túi rồi đưa qua: “Hôm qua em đi vội quá nên mua đồ quên trả tiền, tiền đây, anh đưa cho cậu ta giúp em.”

“Cho ai? Lâm Thiên Tây?”

“Chứ còn ai nữa, hôm qua cậu ta trông tiệm, em tới mua đồ, đương nhiên là phải trả cho cậu ta rồi. Mười bốn nghìn rưỡi đây, không thiếu đồng nào, để cậu ta về tự đối chiếu sổ sách với anh.” Tần Nhất Đông cuộn xấp tiền lại rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ nơi anh đang ăn sáng.

Dương Duệ vừa nhai dưa muối vừa nói: “Mười bốn nghìn rưỡi đúng không, anh xem sổ thấy nó ghi tên mình vào rồi, cưng khỏi đưa.”

“Em cần cậu ta trả chắc?” Tần Nhất Đông bỗng tức giận, mặt y đỏ bừng: “Cậu ta nghèo đến mức nào mà còn không tự biết sao? Em mua đại cái gì đó, bao nhiêu cũng được, anh đưa cho cậu ta giúp em.”

Nhìn thấy y như vậy, Dương Duệ đoán chắc hôm qua đã ầm ĩ không vui, anh ngắt lời: “Hôm qua cậu tới lúc nó đang đánh bi-a?”

“Ừm.” Tần Nhất Đông nói thầm: “Lớp 12 rồi, chơi thì chơi cho đàng hoàng đi, nói không chừng còn có thể kiếm sống được, ở đây chơi cái gì…”

“Người ta không có ý định kiếm sống.” Dương Duệ nói: “Chắc cậu chưa biết, Lâm Thiên Tây nói muốn thi đại học đấy.”

Tần Nhất Đông sửng sốt một lúc, sau đó lại đẩy cuộn tiền trên bàn: “Kệ cậu ta, bây giờ điểm của các trường tư cũng không thấp, học phí lại đắt nữa, cậu ta chém gió cái gì chứ, tiền đưa cậu ta, em đi đây.”

Dương Duệ đúng lúc trông thấy Tôn Thành ngoài cửa, bèn kêu lớn một tiếng: “Tôn Thành!” Kêu xong thì cầm cuộn tiền trên tay lên, “Đúng lúc lắm, không cần anh đưa.”

Tôn Thành đi từ xa tới, suýt chút nữa đã đi ngang qua, chợt nghe thấy giọng nói của Dương Duệ, hắn bèn đứng lại ở ven đường.

Dương Duệ cầm cuộn tiền đi ra: “Cậu đưa cái này cho Lâm Thiên Tây.” Anh vừa nói vừa định bóc lớp giấy bên ngoài đưa tiền trực tiếp cho hắn.

Tần Nhất Đông theo chân anh chạy ra từ trong tiệm tạp hóa, nói: “Cứ để vậy rồi đưa đi anh Duệ, em sợ lỏng quá tiền rơi mất, anh đừng xé giấy ra.”

Dương Duệ nghe vậy thì không xé nữa, sau đó đưa cuộn giấy cho Tôn Thành: “Cầm đi, dù sao thì ngày nào hai đứa cũng ở cùng nhau.”

Tôn Thành nghe Tần Nhất Đông nhắc đến thì hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, vốn không muốn nhúng tay vào, huống chi Lâm Thiên Tây còn nói là tự cậu nợ, thế nhưng Dương Duệ lại nháy mắt với hắn, anh lặng lẽ liếc Tần Nhất Đông phía sau rồi thấp giọng nói: “Tên nhóc kia hơi nhạy cảm, chiếu cố nó một chút.”

Hắn bất đắc dĩ cầm lấy rồi nhét vào túi quần, không nói gì.

Dương Duệ trở về tiệm tiếp tục ăn sáng.

Ngay lúc Tôn Thành định đi, Tần Nhất Đông lại bước thẳng tới trước mặt hắn, thế là hắn dừng chân lại.

“Chuyện hôm qua như vậy, thật ngại quá.” Tần Nhất Đông nói chuyện mà vẻ mặt hơi mất tự nhiên, dù sao cũng chẳng thân quen: “Tôi chỉ muốn xem thử trình độ của cậu nên mới rủ cậu đánh một trận chứ không có ý gì khác, có lẽ lúc đó giọng điệu của tôi không tốt lắm.”

Tôn Thành đi về phía trước: “Cậu muốn xem trình độ của tôi lúc nào cũng được, tôi chờ.”

Tần Nhất Đông còn chưa tìm được lời để nói tiếp thì hắn đã đi rồi.

Khi đến trường vẫn chưa tới giờ truy bài.

Tôn Thành vừa bước vào lớp đã nhìn thấy Lâm Thiên Tây ngồi ở hàng cuối cùng, cậu mặc áo thun trắng tay ngắn với quần jeans, lúc ngồi áo bị co lên để lộ vòng eo thon gọn, trên đầu là mái tóc đen nhánh rất bắt mắt.

Vương Tiếu ở bàn trên ngồi quay người lại, nó khá kích động nhưng kiềm chế được, đè giọng xuống không la lên: “Mẹ nó, anh Tây trình cao vậy mà không đi thi đấu, anh đang nghĩ gì thế? Anh phải dạy mấy đứa học sinh tiểu học ở ngoài kia làm người chứ!”

“Đúng đó anh Tây, đi đi!” Tiết Thịnh ở bên cạnh phụ hoạ.

Tôn Khải cũng nói: “Đi đi anh Tây, thi đấu có gì không tốt? Thắng giải không vui à?”

Tôn Thành bước tới, đặt cặp sách xuống rồi ngồi vào chỗ.

Lâm Thiên Tây lập tức quay đầu nhìn hắn: “Mẹ nó, khó thật sự, hôm qua tôi suy nghĩ gần cả đêm.”

Tôn Thành nói: “Không cần nói với tôi, cậu quyết định đi.”

“…” Lâm Thiên Tây lại nhớ tới tờ chứng nhận mà hắn dứt khoát ký tên lên kia, không lên tiếng.

Khương Hạo ở phía trước quay đầu lại nhìn Tôn Thành: “Ngô Xuyên sốt ruột muốn chết rồi, chờ hai cậu thôi đó, giờ phải nói sao đây?”

Tôn Thành liếc nhìn Lâm Thiên Tây: “Hỏi cậu ấy là được.”

Khương Hạo lập tức nhìn sang Lâm Thiên Tây.

Lâm Thiên Tây đứng lên: “Thôi, tôi đi gặp Ngô Xuyên.” Cậu đưa tay về phía Tôn Thành, “Có thể cho tôi một điếu không? Bé ngoan muốn thả lỏng một lát.” Chuyện thi đấu vẫn chưa quyết định được, phiền muộn thật sự.

Tôn Thành tìm hộp thuốc lá dưới đáy cặp rồi mở ra để cậu tự lấy.

Lâm Thiên Tây rút một điếu, tiện tay cầm nốt bật lửa của hắn rồi bỏ vào túi, chuẩn bị ra khỏi lớp.

“Chờ chút.” Tôn Thành nhớ tới đồ hắn đem theo, bèn móc ra một cuộn giấy từ trong túi quần: “Tần Nhất Đông trả tiền cho cậu.”

“…” Lâm Thiên Tây nhận lấy rồi nhìn hắn.

Tôn Thành đã mang sách ra để trên bàn, chuẩn bị truy bài.

Lâm Thiên Tây không cần nghĩ cũng biết tên nhóc kia chắc chắn sẽ đến chỗ Dương Duệ để trả lại tiền, quá đúng với tính tình của y rồi.

Cậu nhét cuộn giấy vào túi rồi rời khỏi lớp học, đi đến nhà vệ sinh nam gần nhất của tòa giảng dạy.

Trong nhà vệ sinh không có ai, Lâm Thiên Tây đá văng cửa của một gian, sau đó đóng cửa lại, “xoẹt xoẹt” bật lửa châm thuốc rồi đưa lên miệng, nghĩ xem lát nữa gặp Ngô Xuyên thì nên nói thế nào mới có thể khiến ông ý thức được thi đại học quan trọng hơn thi đấu. Cậu vừa lập một bản nháp trong óc, vừa cúi đầu mở cuộn giấy kia ra.

Bên trong có một tờ mười nghìn, bốn tờ một nghìn và một tờ năm trăm đồng, quả nhiên một đồng cũng không thiếu.

Cậu lấy mười mấy nghìn đó ra nhét vào túi quần, toan bỏ mảnh giấy bọc tiền vào thùng rác thì bỗng thấy mặt trên giống như in chữ “bi-a”, vì vậy cậu không vội vứt đi, bèn mở tờ giấy đã nhàu ra, trông thấy rõ một dòng chữ hoàn chỉnh ——

Đơn đăng ký giải vô địch khu vực bi-a snooker dành cho nam sinh cấp 3.

Đôi mắt của Lâm Thiên Tây ngừng chuyển động, quên luôn cả việc hút thuốc, ánh mắt gần như dán chặt lên đó, hồi lâu mới lật mặt sau ra nhìn, sau đó lật lại đọc kĩ lần nữa, bất thình lình nhếch khóe miệng, ngẩng đầu lên, cắn chặt điếu thuốc, cảm giác như phía sau gáy bị đánh mạnh, đau đến khó chịu.

“Ngu ngốc…” Cậu cười rộ lên, miệng ngậm thuốc lá, lẩm bẩm không rõ: “Thật sự là đồ ngốc mà, có nhiều chuyện hay không chứ, ông đây vào top 50 rồi, còn cần phải đăng ký à…”

Chẳng trách hôm qua lại muốn đánh bi-a, Tần Nhất Đông này, cậu ngốc thật đấy.

Cậu lấy điếu thuốc trong miệng ra rồi thả xuống đất giẫm lên, lại thở ra một hơi, nhét lại tờ giấy vào túi quần, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.

Lúc tiếng chuông giờ truy bài reo lên, Tôn Thành trông thấy cậu vào lớp.

Lâm Thiên Tây chạy như một cơn gió đến hàng ghế sau, sau đó mở cặp sách ra, tìm được hai tấm giấy chứng nhận.

“Quyết định kỹ rồi?” Hắn hỏi.

Lâm Thiên Tây nói: “Ngô Xuyên bảo sẽ trực tiếp xin trường cho nghỉ học luôn, chúng ta mang chứng nhận đi thi là được.”

Khương Hạo quay đầu lại nhìn bọn họ: “Này là muốn đánh?”

Tôn Thành nhìn Lâm Thiên Tây.

Lâm Thiên Tây cầm cặp sách nói: “Đánh!”

Hôm nay phải tiếp tục thi đấu nhưng suýt chút nữa đã không thể thi, Ngô Xuyên gấp muốn điên rồi, không dễ dàng gì nhận được câu khẳng định của Lâm Thiên Tây, cho nên ông đã đến chỗ thi đấu chuẩn bị từ sớm.

Khi Lâm Thiên Tây và Tôn Thành tới, ông đang đợi ở nơi diễn ra trận đấu ngày hôm qua, phía sau là cánh cổng có bảng hiệu “Trung tâm Văn hóa và Thể thao Thành phố” đã bong tróc lớp sơn.

Khương Hạo cũng theo sau hai người, đến đây cậu ta chạy tới trước rồi nói: “Thầy ơi, em không cần lên trước đúng không?”

“Không cần, lần này trận đấu chính là hai đấu hai, em dự bị đi, chủ yếu là ghi điểm cá nhân.” Ngô Xuyên vừa lau mồ hôi trên đầu vừa nói.

Khương Hạo thở ra một hơi: “Vậy là được, lần trước đánh cả ngày em mệt muốn chết.”

Ngô Xuyên nói chuyện với cậu ta xong thì vẫy tay gọi hai người rồi bước vào trong: “Nhanh lên đi, chờ vị Đại Phật Lâm Thiên Tây này khó khăn quá.”

Lâm Thiên Tây theo sau: “Đừng xoắn xuýt nữa, em đánh.”

“Em đúng là cái đồ cuồng điểm!” Ngô Xuyên mắng cậu.

“Hì hì.” Lâm Thiên Tây lại còn cười.
4

Tòa nhà bên trong là nơi duy nhất ra dáng sân thể thao ở cái chỗ nhỏ bé này, nhưng cũng đã cũ kỹ, họ đi vào trong, chiếc đèn chùm trên đầu có kiểu dáng hoa sen của thế kỷ trước, chỉ bước mạnh một chút cũng giống như có thể khiến nó rơi xuống ngay lập tức.

Ngô Xuyên dẫn ba người lên tầng ba, đi thẳng đến cuối cùng, nơi đó có một cánh cửa đang mở, bên trong ánh sáng mờ mịt, đột nhiên có cảm giác như một phòng bi-a.

“Đây là nơi thi đấu chính, để tôi dẫn các em đi xem một chút.” Ngô Xuyên lấy ra ba tấm thẻ dự thi hình vuông từ túi áo, sau đó phát cho mỗi người một tấm: “Cầm đi, bên cạnh là phòng chờ, trong đó còn có bàn luyện tập, qua đó chờ đi. Tôi còn phải đi lấy quần áo cho các em nữa, vội vội vàng vàng, cái gì cũng chưa chuẩn bị xong.”

Nói xong, không đợi bọn họ lên tiếng, ông lại giống như một cây trúc đen mà vội vàng rời đi.

Lâm Thiên Tây cất thẻ dự thi vào túi, thấy Tôn Thành đã qua phòng bên cạnh bèn đi theo.

Vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói ——

“Cái chỗ rách nát bé tí này phiền thật sự, tới một lần đã bị giày vò muốn chết rồi, mắc gì phải thi đấu ở đây?”

“Để dễ thăng hạng chứ còn gì, đến mấy nơi lớn thi đấu cho bị loại ngay từ vòng gửi xe à.”

“Mẹ nó phiền chết rồi, vừa tới đã bực mình, trong miệng tao còn có hai vết sưng to tổ bố! Đặng Khang với tao ở cùng phòng bị muỗi đốt mấy lần, muỗi ở đây độc kinh!”

Một đám người đang ngồi cạnh hai bàn bi-a, bọn họ đều mặc vest gile đen và sơ mi trắng giống nhau, trên cổ còn đeo phù hiệu, có vẻ là ở cùng một nơi.

Khương Hạo tìm một băng ghế ngồi xuống, sau đó thấp giọng phàn nàn với Tôn Thành: “Đây là một đám trứng vàng à?”

Lâm Thiên Tây kéo một chiếc ghế đẩu đến bên cạnh, liếc đám người kia một cái, giống trứng vàng thật, vừa nhìn là biết từ nơi khác tới.

(*) Trứng vàng (kim đản): chỉ mấy kẻ giàu có, kiêu căng, không chịu khổ được.

Đám trứng vàng kia cũng đã nhìn qua bên này, chủ yếu là do ba người đi vào cùng nhau nên rất dễ thấy, huống chi còn ăn bận đơn giản, phong cách trái ngược hoàn toàn với đám người trong phòng.

“Tôn Thành?” Trong đám bọn họ bỗng có người lên tiếng.

Lâm Thiên Tây nhìn qua đó, người nói chuyện là một nam sinh cao to vạm vỡ, mặt hướng về phía này, cậu ta nhìn chằm chằm vào người bên cạnh Tôn Thành là cậu, mắt xếch, trông không giống một chú chim tốt (*).

Chỉ trong chốc lát, cả đám người đều nhìn sang.

(*) Không giống chim tốt ở đây có nghĩa là không giống người tốt, nhưng tác giả cố ý dùng “chim” để chỉ con chim nở ra từ quả “trứng vàng” kia.

Bằng trực giác, Lâm Thiên Tây nhận ra cái tên không giống chim tốt này là đầu đàn của đám trứng vàng, cậu quay đầu thấp giọng hỏi: “Cậu quen à?”

Tôn Thành liếc đối phương một cái, không đáp lại lời tên đó mà chỉ trả lời câu hỏi của cậu: “Trường cũ.”

“Đệt? Lũ đó ở trường cũ của cậu?” Lâm Thiên Tây chưa nghĩ tới chuyện này.

Khương Hạo cũng bất ngờ: “Trùng hợp vậy à?”

“Chỉ cậu ta thôi, mấy tên khác không quen.” Tôn Thành thấp giọng nói.

Lâm Thiên Tây “Ồ” một tiếng.

“Thảo nào tao thắc mắc sao không thấy mày nữa, hóa ra là tới cái nơi rách nát này.” Nam sinh không giống chim tốt kia nhìn Tôn Thành: “Chưa nghe nói mày biết đánh bi-a đấy.”

Bên cạnh có người hỏi: “Đó là Tôn Thành hả? Cái thằng Tôn Thành mà trường mày tung hô là trâu bò á?”

Rốt cuộc Tôn Thành cũng liếc bên đó một cái: “Bây giờ mày nghe rồi.”

Không giống chim tốt nhìn Lâm Thiên Tây bên cạnh hắn: “Bọn mày như thế mà tới đây thi? Tới làm hề à? Đồng đội của mày là ai cơ, nó á?”

Lâm Thiên Tây nghe thấy giọng điệu của cậu ta thì bất giác nhướng mày, mẹ nó đây là tới gây chuyện à.

“Con hàng kia có thù oán với cậu hả?” Cậu cử động miệng lưỡi, thấp giọng hỏi Tôn Thành.

“Bị điên đấy.” Tôn Thành lạnh nhạt nói.

“Giai đoạn cuối.” Lâm Thiên Tây nhếch miệng.

“Ê!” Không giống chim tốt trông thấy miệng cậu chuyển động thì gọi: “Mày cười cái gì?”

Khóe miệng Lâm Thiên Tây giương cao hơn: “Tao cười còn phải đợi mày cho phép chắc?”

Đối phương đột nhiên bước ra: “Có gan thì đánh một trận.”

Người phía sau kéo cậu ta lại: “Làm gì vậy Đặng Khang, sắp thi đấu rồi.”

Chân Lâm Thiên Tây hơi nhúc nhích, toan đứng dậy thì Tôn Thành đã đặt tay lên vai cậu, ấn cậu ngồi trở về.

“Cậu ấn tôi làm gì?” Lâm Thiên Tây lưu manh cười: “Tôi muốn làm thầy giáo, chuẩn bị dạy học sinh tiểu học làm người.”

“Cậu ngồi đi, ” Tôn Thành nói: “Đừng đánh bên ngoài sân thi đấu.”

“?” Lâm Thiên Tây hỏi: “Ý cậu là sao?”

“Từ giờ trở đi đừng tuỳ tiện chơi nữa, giữ lại tinh lực để thi đấu.” Tôn Thành thấp giọng nói xong, đứng dậy nhìn tên Đặng Khang kia: “Muốn đánh đúng không? Tao lên.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.