Học Ngoan

Chương 60: C60: Chương 59



Edit: mienemenguyen

Chương 59: Lâm Thiên Tây, cậu đang bảo vệ tôi sao?

“Sao đấy?” Dương Duệ nghe thấy tiếng động, bèn bước ra từ phía trong tiệm tạp hóa rồi hỏi: “Tôn Thành đi rồi à?”

Trên đường đã không còn bóng dáng của kẻ cứng nhắc kia nữa, Lâm Thiên Tây quay đầu lại, dùng ngón tay gãi gãi chóp mũi: “Có lẽ em đã hỏi chuyện không nên hỏi rồi.”

“Miệng cậu lại cợt nhả nữa đúng không?”

“Lần này không phải thế.” Lâm Thiên Tây đi đến bên bàn bi-a rồi cầm cơ luyện một mình.

Lúc bày bi ra, cậu nghĩ tới điều mình vừa hỏi ban nãy, sao lại nhắc đến chuyện yêu đương chứ, rõ ràng đó là chuyện Tôn Thành tự quyết định, cậu vốn chỉ muốn hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cậu có những suy nghĩ không nên có như thế.

“Cách!” Quả bi lao đi tạo ra âm thanh lanh lảnh mà vang dội.

Lâm Thiên Tây nắm cơ, chống tay lên bàn bi-a, liếc cái lỗ mình vừa đẩy bi vào, tự hỏi liệu Tôn Thành có cảm thấy cậu kỳ lạ hay không, bị một đứa con trai hỏi những chuyện này.

Yêu đương sao, chính cậu còn chưa biết mình có nên yêu đương hay không, nhưng cậu hiểu rõ mình đã có cái tâm tư đó rồi.

Người như cậu nào có thích hợp yêu đương, nửa bàn chân vẫn còn ở trong vũng bùn, người ấy lại là một trai thẳng toàn thân đều là “1”, nếu đoạn đường này không dẫn theo cậu học tập thì hắn sẽ không bao giờ ở cùng một thế giới với cậu.

“Xùy, anh Tây, có mày…” Nghĩ tới đây cậu cười thầm, chọn người hay thật, hoặc là không chọn, mà đã chọn thì lại chọn ngay đúng người cỡ này. Lâm Thiên Tây đứng thẳng, đặt bi xuống, lại cúi người lần nữa, “Cạch” một tiếng, đánh một quả khác.

Chỉ có chơi bi-a mới có thể giúp cậu không nghĩ đến mấy chuyện đó nữa.

Sau nửa giờ luyện tập một mình, Dương Duệ ở cách vách gọi: “Lâm Thiên Tây, đừng luyện nữa, ở đây ăn cơm đi.”

Quả thực Lâm Thiên Tây đang đói bụng, cậu đặt cơ xuống, phủi phủi tay rồi đi sang.

Dương Duệ bưng một đĩa khoai tây sợi từ trong bếp ra: “Nhìn bộ dạng hôm nay của cưng là biết cưng không muốn về nhà rồi, có chuyện gì với mẹ nữa à?”

Lâm Thiên Tây nhận đĩa rồi đặt lên bàn, như không có chuyện gì mà nói: “Có gì được nữa, vẫn như cũ thôi.”

Cái cách mẹ Lâm nhìn cậu vẫn như cũ, cho nên đối với cậu mấy chuyện này vẫn y như cũ, không có gì, cũng quen rồi.

“Rửa tay đi!” Dương Duệ đẩy ngón tay của cậu ra: “Anh không muốn ăn phải phấn đâu.”

Lâm Thiên Tây bước vào phòng bếp phía sau, nhanh chóng rửa tay rồi đi ra, chợt trông thấy một chiếc xe tải cũ vừa chạy tới đây.

Lộ Phong xuống xe, hắn đang cầm cái khăn ướt lau tay, vừa bước vào đã ngồi xuống: “Thằng nhóc này cũng ở đây à?”

Dương Duệ cầm ba cái bát ra rồi bày trên bàn: “Chờ em đấy, đưa nó một cái đi.”

Lâm Thiên Tây nhìn họ, sau đó kéo một chiếc ghế đẩu tới ngồi cạnh Lộ Phong.

Lộ Phong liếc cậu một cái: “Làm gì đấy, tự dưng ngồi gần anh thế?”

Lâm Thiên Tây nhìn Dương Duệ đi vào trong bếp lần nữa, sau đó cậu bóc đôi đũa ra rồi cầm chơi trong tay: “Anh Lộ, em hỏi anh chuyện này, anh nhận ra mình không đi theo con đường bình thường từ lúc nào vậy?”

Lộ Phong đặt miếng khăn ướt lên bàn, dùng ánh mắt đánh giá cậu: “Sao lại hỏi chuyện này?”

“Không nói được hả?”

“Có gì đâu mà không nói được, ” Lộ Phong nói: “Thấy mình có hứng thú với đàn ông thì nhận ra, chỉ vậy thôi, lúc đó anh cũng trạc tuổi cậu.” Nói đến đây, dường như hắn nhớ ra gì đó, “Thằng nhóc cậu sao đó, lần trước hỏi cậu có phải thẳng không, nửa buổi cũng không thấy trả lời đúng trọng điểm, rốt cuộc bây giờ chịu thừa nhận rồi sao? Mẹ nó anh đây thấy cậu bất thường từ lâu rồi.”
1

Lâm Thiên Tây nhếch miệng: “Em bất thường chỗ nào?”

“Đàn ông con trai từng tuổi này, lăn lộn sớm, trải đời cũng sớm, tinh lực dồi dào không có chỗ phát tiết, thế mà lại không tìm cô gái nào, uổng cái thân xác này của cậu.” Lộ Phong kẹp điếu thuốc trong tay, vẫn nhìn cậu: “Sao, ai khiến cậu xác định được thế?”

Dương Duệ bưng món ăn cuối cùng đi ra, nghe được nửa câu, vừa ngồi xuống đã hỏi: “Lâm Thiên Tây cong?”

“Đệt…” Lâm Thiên Tây thực sự có cảm giác hai người họ đã cho rằng mình cong từ lâu.

Từ nhỏ cậu đã sống trong một gia đình không trọn vẹn, cậu cũng không hề cảm thấy mối quan hệ nam nữ bình thường đáng tin cậy là bao. Cậu biết Dương Duệ và Lục Phong từ rất sớm, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy cong đáng sợ đến mức nào, đối với cậu, chuyện đó không thể nói như vậy.

Cậu cầm đũa gắp miếng khoai tây bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Ai nói thế, em không xác định, vĩnh viễn cũng không xác định.”

Điều có thể xác định chính là, người cậu nhìn trúng vừa khéo là Tôn Thành, giới tính nam, vậy thôi.

Lộ Phong châm thuốc, rít một hơi rồi nói: “Cậu như vậy, cái thói lúc lăn lộn trước đây vẫn còn, muốn làm gì thì làm, vẫn là một tên lưu manh.”

Lâm Thiên Tây lại ăn thêm một miếng khoai nữa, cười nói: “Nói bậy, ăn xong em sẽ về học bài ngay, bé ngoan Bát Trung đây không hề khoác lác đâu.”

Cậu hiểu rõ mình nên làm gì. Điều đáng lo nhất ở đây vẫn là liệu chuyện cậu rung động có ảnh hưởng đến việc học tập hay không, nếu không thì cậu cũng sẽ không hỏi như vậy trước mặt Tôn Thành làm gì.

Nói xong lại vùi đầu vào ăn cơm.

“Tùy cậu.” Lộ Phong cầm đũa: “Cậu nghĩ cậu không nói thì bọn anh sẽ không biết đối phương là ai chắc?”
2

Dương Duệ ngó hai người bọn họ.

“…” Lâm Thiên Tây nuốt một miếng rau xuống, nhìn chằm chằm Lộ Phong.

Lộ Phong ăn cơm của mình: “Yên tâm, không phải việc của anh.”

Lâm Thiên Tây không nói gì mà vội vàng và cơm, không tiếp tục bàn về đề tài này với bọn họ nữa. Họ không nhúng tay vào là được, dù sao đó cũng là tâm tư của riêng cậu, thế nhưng Tôn Thành thì cái gì cũng không biết.

Chưa đầy năm phút cậu đã ăn xong, đứng dậy dọn bát đũa vào bếp rồi rời đi: “Em về học bài.”

“Anh xem tinh thần đó kìa, vẫn không thay đổi đúng không, ” Lộ Phong nói với Dương Duệ: “Nói cái gì là làm cái nấy.”

“Nhưng bây giờ nó muốn thi đại học, ” Dương Duệ nói: “Có mục tiêu đó.”

Lâm Thiên Tây còn chưa nghe thấy hai người họ nói gì đã cầm cặp sách chạy ra đường.

Là chạy thẳng về nhà chứ không phải chạy về hướng tòa nhà cũ kia.

Vào Chủ nhật, Tôn Thành nhận được bưu phẩm từ Cố Dương.

Người giao hàng giao đến tận cửa rồi nói: “Đối với các đơn hỏa tốc, xin vui lòng kiểm tra xem đồ đạc bên trong có bị hư hỏng hay không. Hàng dễ vỡ thì cần phải mở ra xem tại đây, sau khi tôi đi rồi thì có hỏng chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.”

Tôn Thành cũng không nói dông dài với anh ta, đứng ở cửa trực tiếp mở hàng rồi lấy đồ bên trong ra, khoảng bảy tám cái đĩa CD được đóng gói cẩn thận, mỗi một cái hắn đều mở ra xem một lần.

Người giao hàng bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Xong chưa?”

“Rồi, anh đi đi.” Tôn Thành đóng cửa lại, bước tới đặt hết đĩa CD lên chiếc bàn nhỏ, sau đó vào phòng lấy laptop rồi ngồi xuống, mở đĩa CD ra, bỏ chúng vào máy rồi chép nội dung bên trong.

Chép đến cái thứ năm, điện thoại bên cạnh vang lên tiếng tin nhắn WeChat.

Tôn Thành cầm lên xem, Cố Dương gửi qua một đoạn ghi âm: “Anh ơi, anh nhận được hàng chưa?”

Hắn cũng trả lời bằng một cái ghi âm: “Nhận rồi, nhanh thật.”

“Vút”, Cố Dương lại nhắn đến: “Nhiều đồ như vậy anh không cần cái nào mà lại cần mấy đĩa CD đó làm gì ạ?”

Tôn Thành một tay chép đĩa một tay trả lời: “Anh cần dùng.”

Trả lời xong hắn ấn thoát khung chat, lướt lên lướt xuống, người có thể tán gẫu cùng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, phía dưới đoạn chat với Cố Dương là của “Bé ngoan”, nhưng từ hôm tạm biệt ở cửa tiệm của Dương Duệ đến giờ vẫn chưa nói chuyện lại.

Tôn Thành để điện thoại di động xuống, tiếp tục dùng một tay gõ máy tính, hồi tưởng lại mấy câu hỏi của Lâm Thiên Tây ngày hôm đó, dường như khi ấy hắn rời đi không bởi lý do nào khác, có lẽ là vì hắn cố ý né tránh, không muốn phải trả lời thêm.

Hắn không nghĩ tới Lâm Thiên Tây sẽ hỏi những điều đó.

Tom lao đến, chạy loanh quanh bên chân hắn.

“Chờ chút.” Tôn Thành dùng một tay đẩy nó đi, bây giờ nó đã lớn hơn trước, động một tí là muốn đi ra ngoài.

Đến khi chép xong hết các CD, hắn mới đứng lên rồi gọi Tom: “Đi thôi.”

Tom sủa hai tiếng rồi chạy theo hắn bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.

Bình thường Tôn Thành rất ít khi dắt chó đi dạo, may sao Tom lại là một con chó hiền lành, không đòi hỏi nhiều, dù hiếm khi được cho ra ngoài thì nó cũng rất ngoan ngoãn.

Lúc xuống lầu, Tom lẽo đẽo theo chân hắn.

Nhưng khi Tôn Thành bước ra đường lớn, Tom bỗng không chịu yên phận nữa, nó thoát ra ngoài rồi lẻn đến bồn hoa.

Hắn lập tức chạy theo, đuổi đến nơi thì trông thấy nó đã bổ nhào lên đùi một người khác.

Lâm Thiên Tây ngồi bên mép bồn hoa như đang nhàn rỗi hóng gió, bỗng chốc bị cú nhào này làm cho giật mình.

Tôn Thành nhìn cậu, cậu cũng nhìn sang hắn, cả hai cùng nhìn nhau mấy giây.

“Cậu tới đây lúc nào?” Cuối cùng vẫn là Tôn Thành mở miệng hỏi trước.

Lâm Thiên Tây cúi xuống ôm Tom rồi đưa tới trước mặt hắn, sau đó đứng thẳng lên cười cười: “Vừa tới.”

Trông bộ dạng cậu lại không giống như vừa mới tới, Tôn Thành xoay người đi về: “Lại gặp phải câu khó?”

“Ừm… Coi như thế đi.” Lâm Thiên Tây đuổi theo hắn: “Tôi đã nhớ được hơn một trăm từ đơn, đề tiếng Anh cũng đã làm được một nửa, chỉ là không biết có đúng hay không thôi.”

“Thật à?” Tôn Thành không biết cậu lấy đâu ra nhiều sự nhiệt tình như vậy.

“Thật đó.” Lâm Thiên Tây theo hắn lên lầu.

Bước vào nhà hắn, Lâm Thiên Tây đưa Tom vào trong, sau đó nhìn Tôn Thành, cảm giác hắn không bài xích mình, mấy câu hỏi hôm đó cũng không khiến hắn thấy phản cảm, lúc này cậu mới coi như yên tâm.

Thật ra cậu đã tới từ sớm rồi, bài thi tiếng Anh cũng cất trong túi quần rất lâu, thế nhưng lại ngẩn người không đi lên mà ngồi xuống mép bồn hoa rồi suy nghĩ lý do, không ngờ lại bắt gặp hắn dắt chó đi dạo.

“Cậu tới rất đúng lúc, ” Tôn Thành nói: “Có cái này cho cậu.”

Lâm Thiên Tây hỏi: “Cái gì?”

“Qua đây ngồi.” Tôn Thành ngồi vào bàn, đặt đệm ngồi bên cạnh rồi vỗ lên nó một cái.

Lâm Thiên Tây đi qua ngồi, nhìn hắn gõ bàn phím laptop trước bàn, mở bừa một video trong danh sách các video.

“Đây đều là những bản ghi lại trận đấu của các cao thủ bi-a đẳng cấp thế giới, cậu xem đi, vừa có thể học chơi bi-a, vừa có thể tiện đó mà học tiếng Anh.” Tôn Thành nói: “Trận này của Higgins, top 3 thế giới.”

Đây là lần đầu Lâm Thiên Tây xem thứ này, cậu ngạc nhiên hỏi: “Đâu ra thế?”

Tôn Thành cất chiếc CD chưa kịp đóng gói lại vào hộp: “Ở nhà cũ. Cố Dương vừa mới gửi cho tôi.”

“Không phải cậu không có nhu cầu chơi bi-a à, thằng nhóc gửi mấy cái này cho cậu làm gì?”

“Không phải cậu có nhu cầu sao.” Tôn Thành nói rất tự nhiên, chợt thoáng khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu.

Đôi mắt của Lâm Thiên Tây đã dõi theo hắn từ sớm, lông mày cậu hơi nhướng lên, ngay cả khóe mắt cũng nhếch lên một chút.

Tôn Thành thấy ánh mắt cậu như đang phỏng đoán động cơ của hắn, ngón tay gõ gõ trên máy tính vài lần: “Có xem hay không, trước đây khó lắm tôi mới lấy về được, còn tốt hơn so với mời giáo viên về dạy.”

“Xem.” Lâm Thiên Tây đang thắc mắc vì sao hắn tốt với mình như thế, con mẹ nó, cái này lại khiến cậu phải nghĩ nhiều, cậu đã phải đè nén những tâm tư trong lòng để học từ đơn cả buổi tối rồi.

“Bài thi tiếng Anh của cậu đâu?” Tôn Thành hỏi.

Lâm Thiên Tây lấy nó ra rồi đặt trên bàn nhỏ.

Tôn Thành nhìn tổng thể bài thi một lần, sau đó cầm bút khoanh tròn những chỗ sai cho cậu: “Học sinh thể thao năng khiếu cũng cần điểm môn văn hóa. Lấy trình độ thể thao hiện tại của cậu so với điểm của những đại học tốt kia, thành tích thấp nhất phải nằm trong top 15 của lớp mới là ổn, và thi giữa kỳ ít nhất cũng phải vào được top 30.”

Ánh mắt Lâm Thiên Tây vừa lia tới video lại chuyển sang nhìn hắn: “Sao cậu biết nhiều thế, xem ở chỗ nào hay sao?”

Tôn Thành không nói cho cậu biết hắn lấy thông tin từ Quý Thải, chỉ thuận miệng nói: “Đọc tài liệu ở vài kênh.”

“Đệt, cậu đừng…” Lâm Thiên Tây nói được nửa câu.

Tôn Thành ngước mắt lên: “Tôi đừng cái gì?”

Lâm Thiên Tây muốn nói mình thật sự sẽ hiểu lầm, cậu ngậm miệng lại, đè tay lên lồng ngực, nơi ấy dường như đang đập mạnh một cách khó hiểu, chợt nhớ tới người ta là trai thẳng, e rằng hắn chỉ đang làm tròn trách nhiệm của mình, cậu nhếch miệng, cà lơ phất phơ nói: “Cậu đừng có xem thường tôi, thi giữa kỳ vào được top 30 cậu mời tôi ăn cơm.”

“Được.” Tôn Thành trả lại bài thi cho cậu: “Vào được thật thì tôi mời cậu.”

“Cậu chờ xem đi.” Lâm Thiên Tây cầm bài thi, sau đó quay mặt về hướng màn hình, tăng âm lượng lên, ép mình tập trung vào bàn bi-a trong video, bên tai là giọng Anh thuần trong trận thi đấu.

Đây thật sự là đồ tốt, mỗi trận đấu đều được quay cực kỳ chuẩn xác, có rất nhiều cách chơi mà Lâm Thiên Tây chưa từng thấy qua, không bao lâu sau cậu đã xem rất nhập tâm rồi.

“Đệt, pha này thế mà còn có thể đánh như vậy!”

“Chú ý nghe tiếng Anh.” Tôn Thành ở bên cạnh nhắc nhở.

Lâm Thiên Tây quay đầu liếc hắn một cái.

“Nhìn tôi làm gì, nhìn video.” Tôn Thành đứng lên: “Cậu xem đi, tôi dắt Tom ra ngoài dạo một vòng nữa.”

Tom còn đang nhảy nhót bên chân hai người họ, rõ là vừa rồi nó vẫn chưa đi đủ.

“Ừm…” Lâm Thiên Tây nhìn hắn dắt Tom ra cửa, sau đó quay đầu lại, đưa tay lên vỗ vỗ trán của mình, đau đến mức phải xuýt xoa một tiếng.

Cho nên, không hề vô lý khi nói rằng, cứ ôm mãi những tâm tư đó sẽ gây trở ngại đến việc học, số lần cậu nhìn Tôn Thành cũng đã tăng lên rồi.

Sau khi xem xong trận đấu của Higgins, Lâm Thiên Tây gần như quên mất đã qua bao lâu, nghĩ thầm học tập rất quan trọng, cuối cùng cậu đã xem rất chăm chú, đồng thời ghi nhớ tất cả những pha đánh đặc sắc mà mình đã xem qua.

Cậu tắt video đi rồi cầm bút sửa bài tiếng Anh cho xong, sau đó định tìm Tôn Thành giải thích, quay đầu nhìn về phía cửa, hắn dắt chó đi dạo vẫn chưa về.

Lâm Thiên Tây lại nhìn đồng hồ trong máy tính, thời gian đã trôi qua rất lâu, hẳn là Tom đã dạo chơi đã đời rồi.

Cậu đứng dậy, cử động hai chân đã ngồi quá lâu, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Tìm mãi dưới lầu vẫn không nhìn thấy một người một chó kia.

Lâm Thiên Tây bước đi trên đường lớn, toan bỏ cuộc thì chợt nghe thấy một tiếng gọi vô cùng đột ngột: “Tôn Thành!”

Đó thật sự là một tiếng hô rất đột ngột, là giọng của đàn ông, nếu không phải tòa nhà cũ này tọa lạc tại một nơi vắng vẻ thì chắc hẳn đã thu hút rất nhiều người đến.

Lâm Thiên Tây cảm thấy không đúng lắm, bèn lần theo âm thanh ấy rồi chạy tới phía trước một đoạn, bỗng nhiên trông thấy Tôn Thành.

Lần này hắn đã dắt Tom đến gần tiệm tạp hóa Dương Duệ, bây giờ đang đứng dưới ngọn đèn bên lề đường, đối diện là một người đàn ông.

Người đó ăn mặc nom rất bảnh bao, dưới chân là đôi giày da bóng lưỡng, Lâm Thiên Tây đứng không gần lắm nhưng cũng có thể nhìn được đại khái dáng vẻ. Có thể thấy rằng, tuy người nọ đã đứng tuổi nhưng lại giữ dáng rất tốt, không phát tướng, vóc người cũng có thể được xem là thon gọn đối với một người trung niên.

“Mày sống ở gần đây phải không, tòa nhà nào, đưa tao tới đó.” Đây chính là giọng nói mà ban nãy cậu nghe thấy, kẻ nọ như gân cổ lên để nói, lại còn rít giọng cực cao.

“Đưa ông tới làm gì, đây là chỗ của tôi.” Giọng điệu của Tôn Thành vừa trầm thấp vừa lạnh lùng: “Bán hết đồ đạc trong nhà rồi còn muốn tới đây tiếp tục đòi tiền?”

Lâm Thiên Tây nghe thấy thế thì nhận ra ngay, đó là Cố Chí Cường, hắn thế mà đã tìm tới cửa rồi.

Đột ngột thật, không ngờ lại gặp phải chuyện này. Cậu lui về phía sau một chút, đứng dựa vào thân cây, dính líu đến chuyện nhà người khác thì không ổn lắm, lỡ bị nhìn thấy cũng không ổn nốt.

“Mày đang nói tiếng người à?” Cố Chí Cường trách móc: “Cái nhà đó là của tao với mẹ mày, dựa vào đâu mà mày được lấy tiền? Lẽ ra ngay từ đầu không nên cho mày, một đồng cũng không!”

Muốn không nhìn thấy cũng khó, may mà lúc này trên đường không có ai, giọng của Cố Chí Cường thực sự không nhỏ, so với cái tiếng lúc ẩn lúc hiện trong điện thoại khi trước cũng không khác mấy.

“Chuyện này không tới lượt ông quản.” Tôn Thành lại không quá kinh ngạc với sự xuất hiện của ông ta, một chút phản ứng đặc biệt cũng không có, lướt qua người ông ta định rời đi.

Cố Chí Cường túm được cổ áo hắn, nổi giận đùng đùng: “Mày không được đi! Tao khó lắm mới tới được đây, mày vậy là có ý gì? Thằng súc sinh! Tao không quản được mày ư?”

Tôn Thành đứng lại ngay chỗ đó: “Buông ra.”

Ngay cả Tom cũng nhảy dựng loạn xạ bắt đầu sủa hung.

“Mày hung dữ cái gì, mày còn mặt mũi để hung dữ với tao?” Tay Cố Chí Cường giơ cao hơn, như đe dọa: “Mày tưởng mày đủ lông đủ cánh rồi thì tao không dám động vào mày đúng không?”

“Ông dám.”

“Mẹ nó…” Lâm Thiên Tây thấy tình hình không ổn thì vội vàng chạy tới che trước mặt Tôn Thành lại rồi kéo mạnh tay Cố Chí Cường.

“Bốp” một tiếng, Cố Chí Cường nổi điên lên, vừa thấy có người đến giúp đỡ hắn, ông ta liều mạng quật tay xuống, vừa khéo đập thẳng vào trán Lâm Thiên Tây.

“Tôi đệt!” Cậu lập tức nghiêng đầu.

Tôn Thành kéo cậu ra phía sau, nhìn chằm chằm Cố Chí Cường: “Ông đánh ai!”

Cố Chí Cường lùi ra ngoài đường lớn, ngay khi phát hiện đã đánh nhầm người, khí thế kiêu ngạo trên mặt ông ta giảm đi một nửa, bị hắn nhìn chằm chằm thì càng không dám lý sự nữa.

Ông ta biết bình thường Tôn Thành luôn rất kiềm chế, vậy nên vừa rồi mới không hề sợ hãi, trước kia cho dù hai cha con có náo loạn đến mức muốn động thủ, ông ta cũng chưa bao giờ bị hắn hung dữ nhìn như thế, không ngờ rằng lần này lại khác, cái nhìn của Tôn Thành giống như sắp sửa ra tay với ông đến nơi, giọng điệu cũng yếu ớt hẳn: “Chính nó tự xông lên thì trách ai?”

Xa xa có tiếng của Dương Duệ: “Bên đó có chuyện gì thế?”

Ngay cả ở nơi ấy cũng nghe được động tĩnh.

Tôn Thành không đáp, hắn quay đầu nhìn Lâm Thiên Tây trước, chỉ một thoáng này mà sau khi quay ra nhìn Cố Chí Cường, ông ta đã chuồn đi từ đời nào.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, thấp giọng chửi: “Đệt….”

Lâm Thiên Tây không kịp đề phòng, hai tai ong ong ù đi, cậu đưa tay lên sờ sờ, cũng nhỏ giọng chửi: “Đệt, nếu ông ta mà không phải ba cậu…”

Không, không phải ba hắn thì cũng không thể đánh, mẹ nó, tức chết thật.

Tôn Thành nhìn trán cậu, đến tận bây giờ giọng điệu vẫn rất lạnh lùng: “Biết là ba tôi mà cậu còn xông lên làm gì?”

“Tôi mẹ nó thấy ông ta muốn đánh cậu mà.” Lâm Thiên Tây tức giận đáp.

“Cho nên,” Ánh mắt Tôn Thành rơi xuống gương mặt cậu: “Lâm Thiên Tây, cậu đang bảo vệ tôi sao?”
2


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.