Edit: mienemenguyen
Chương 64: Cuối cùng vẫn không thể nhịn được…
Có ánh sáng chiếu vào mi mắt, sáng đến mức khiến người ta thấy không thoải mái, đầu đau nhức, hai bên thái dương cũng rất đau.
Không biết đã là mấy giờ, Lâm Thiên Tây từ từ mở mắt ra, bị ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào kí.ch thích đến mức nheo mắt lại, phải mất vài giây sau mới thích ứng được, nhìn thấy trần nhà cũ kỹ quen thuộc trên đầu, cậu mới nhận ra mình đang ở trong phòng của bản thân.
Cứ nhìn như thế hai ba giây, cậu đột ngột bật dậy, cúi đầu nhìn trên người mình, vẫn còn mặc bộ quần áo hôm qua, lập tức nhớ lại tối qua đã làm gì trong phòng riêng ở KTV, một tay cậu sờ miệng, bò dậy mấy bước rồi vọt vào trong toilet.
Trong gương phản chiếu gương mặt cậu, đầu tốc rối bù, Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm vào miệng mình, môi dưới bên trái có hơi sưng, dùng ngón tay ấn lên còn thấy hơi đau, khoé mắt cậu giật giật, ký ức buổi tối hôm qua càng rõ ràng hơn.
Tôn Thành thật sự đã hôn môi cậu, lại còn hôn rất mãnh liệt.
Lâm Thiên Tây nhìn gương, liếm nhẹ môi dưới, bây giờ nhớ lại chuyện đó lồng ngực lại không khỏi đập nhanh hơn, cậu giơ tay ấn ngực rồi hít một hơi thật sâu.
Sau đó cậu đã trở về bằng cách nào? Hình như sau khi ra khỏi gian phòng ấy đã không nhìn thấy Tôn Thành nữa, Vương Tiếu nói hắn đi tính tiền, về sau cậu lại được bọn họ đưa về trong trạng thái mơ hồ, rồi ngủ thiếp đi vào lúc nào, cậu hoàn toàn không nhớ rõ.
Cậu xoa xoa thái dương, đã tỉnh táo hẳn, chợt nhìn thấy ánh nắng chói chang chiếu vào cửa sổ, cậu lập tức lao ra ngoài tìm điện thoại, cuối cùng cũng tìm thấy nó dưới gối, liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
“Mẹ nó…” Trễ rồi.
Cậu vội vàng chạy vào toilet, nhanh chóng tắm rửa.
Sau khi thay quần áo rồi chạy ra khỏi nhà, đến ngã ba đường, cậu bỗng dừng lại, sau đó quay đầu đổi hướng, không đi thẳng đến trường nữa.
Tiệm tạp hóa của Dương Duệ ở phía trước, Lâm Thiên Tây ngừng chạy, bước chậm lại, hướng mắt về phía tòa nhà cũ xa xa, thực tế là cũng không thấy được mấy tòa ấy, cậu thở gấp vài hơi, không bước tiếp.
“Lâm Thiên Tây, qua đây!”
Cậu quay đầu lại, trông thấy Dương Duệ đang đứng ở cửa tiệm vẫy tay với mình.
Lâm Thiên Tây liếc qua hướng tòa nhà cũ một chút rồi mới chạy tới: “Sao thế?”
“Sao giờ cậu mới đến vậy?” Dương Duệ nói: “Tôn Thành đợi cậu ở đây nửa buổi, mới vừa đi rồi.”
Lòng Lâm Thiên Tây chùng xuống: “Cậu ấy đi rồi?”
“Đi rồi, nghe nó nói muốn đến chỗ nhóc em trai, phải bắt xe đến sân bay, nếu không đi sẽ trễ.” Dương Duệ móc chìa khóa ra đưa sang: “Bảo anh đưa cho cậu chìa khóa nhà để cậu qua chăm cún này.”
Lâm Thiên Tây nhận chìa khóa rồi nắm nó trong tay, không biết nên nói gì, cứ vậy mà đi rồi, hóa ra tối hôm qua hôn cậu một lần cũng chính là lần cuối cùng.
Mẹ nó, cũng hay thật sự.
Dương Duệ giao chìa khóa xong thì ngồi xuống ghế mây, lại nghĩ tới chuyện gì đó: “À đúng rồi, nó bảo cậu cầm chìa khóa rồi thì đi cho cún ăn một chút đi, cho ăn xong thì nhớ chụp cho nó xem.”
Lâm Thiên Tây cười nhẹ rồi “hừ” một tiếng: “Ờ, em đi ngay đây.”
Cậu cầm chìa khóa đi về phía tòa nhà cũ, trong lòng không nghĩ đến bất cứ điều gì, bước chân càng lúc càng nhanh, lúc lên lầu đã trở thành bước chạy, sau đó cậu đứng trước cánh cửa kia, cắm chiếc chìa khóa trong tay vào ổ, vặn ra.
Tom nghe thấy tiếng động thì sẽ đứng chờ ở cửa, khi Lâm Thiên Tây đi vào, một quả cầu tuyết lập tức nhào tới dưới chân cậu.
Cậu cười một cái rồi nói: “Tom à, từ nay tao sẽ chăm sóc cho mày, tập làm quen đi nhé.” Cậu vừa nói vừa tìm thức ăn cho chó, đang định đổ vào bát ăn thì phát hiện bên trong còn dư lại rất nhiều, rõ ràng là đã được cho ăn từ sáng.
Lâm Thiên Tây đặt thức ăn xuống rồi quay đầu nhìn căn phòng này, chợt phát hiện cũng không có thay đổi gì, từ chỗ bệ cửa sổ đến dưới gầm bàn nhỏ, đâu đâu cũng có sách vở với sách bài tập, mấy cái đệm ngồi vẫn còn đặt cạnh bàn nhỏ, cái đệm thêu chữ “Ngoan” kia của cậu cũng còn đó, thậm chí cả chiếc vali kéo lớn cũng được đặt dựa vào tường, Tôn Thành vẫn chưa mang đi.
Cậu nhìn Tom đang nhảy loạn xa dưới chân mình, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vừa nghĩ vừa lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh bát ăn cho chó cùng với Tom rồi bấm vào chữ “Z” trên WeChat.
Bức ảnh đã được gửi đi.
Gửi rồi mới nhận ra, có thể Tôn Thành đang cố tình khiến cậu chụp hình gửi cho hắn, có thêm lý do chăm sóc chó, dường như chuyện tối qua cũng không lúng túng đến vậy.
Lâm Thiên Tây không biết hắn đã đi đến đâu, liệu có thể xem được hay không, thậm chí khi nhìn vào khung chat, cậu cũng có thể nhớ tới cảnh tượng trong phòng riêng đêm qua, rằng hắn đã mạnh mẽ lấp đầy môi cậu như thế nào, nghĩ đến đó lại khiến cậu muốn cất điện thoại đi ngay lập tức.
Lòng bàn tay chợt rung lên, có tin nhắn mới.
Không thể cất đi, Lâm Thiên Tây đưa điện thoại đến trước mặt, trong khung chat hiện lên tin nhắn trả lời của Tôn Thành.
[ Đợi cậu ba tiếng, giờ mới tới? ]
Lâm Thiên Tây nhìn thấy tin nhắn này, không tưởng tượng được vẻ mặt của hắn bây giờ ra sao, hóa ra hắn đã phải đợi mình lâu như vậy, nhưng trông hắn bình tĩnh như thế, cậu đành cúi đầu gõ chữ, cũng cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì
[ Đúng vậy, bỏ lỡ cậu lần cuối. ]
Trong khung chat lại nhảy ra một dấu chấm hỏi vô cùng chói mắt.
[ ? ]
Ngay sau đó, âm báo cuộc gọi đến vang lên.
Lâm Thiên Tây nhìn ảnh đại diện của hắn trên điện thoại, ngón tay lơ lửng giữa không trung, nhưng cuối cùng vẫn bấm nghe máy rồi áp vào tai.
“Ai lần cuối với cậu?” Giọng nói của Tôn Thành vang lên bên tai.
Lâm Thiên Tây bật cười, cố ý nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Ý cậu là sao, không phải cậu muốn đến chỗ Cố Dương à? Tôi cũng vừa phát hiện, sao cậu lại không mang theo cái gì hết vậy?”
“Hình như tôi chưa từng nói tôi sẽ không trở lại.”
1
“…” Lâm Thiên Tây lại nhìn tình hình trong phòng, sững sờ một giây: “Hả?”
“Cố Dương lo lắng quá nên tôi đã nói sẽ xin nghỉ để đến thăm nó, hai hôm nữa trở về.” Giọng Tôn Thành rất trầm: “Hiểu chưa?”
7
“Tôi, đệt???” Ngữ điệu Lâm Thiên Tây cũng đã biến đổi.
Hắn có nói sẽ không trở lại sao? Hình như là chưa, chỉ hỏi cậu có thể thay hắn chăm sóc Tom hay không, cũng chỉ nói muốn đi đến chỗ Cố Dương.
Chẳng trách lại không phải là chuyện lớn, không cần phải nói cho đám Khương Hạo biết.
Lâm Thiên Tây phản ứng kịp, vội chửi một câu: “Đệt!” Mình đã làm những gì trước mặt hắn thế này! “Sao cậu…” Cậu gãi đầu, muốn nói sao cậu không nói sớm hơn, nhưng nghĩ kỹ lại một chút, dường như lời hắn nói không có gì sai, rõ ràng là do cậu đã hiểu sai.
Mẹ nó, mất mặt thật sự, còn tưởng hắn muốn chuyển trường, rồi sau đó cả hai sẽ không thể gặp lại nhau nữa.
1
Thế mà hôm qua lại như vậy trong KTV… Lâm Thiên Tây ấn ngón tay lên thái dương, không nói nên lời, vành tai áp vào điện thoại dường như đã bắt đầu nóng lên.
Trong tai nghe thấy tiếng còi xe “Bíp bíp” chói tai vang lên, Tôn Thành như chờ cậu tiêu hóa tin tức này, hồi lâu sau mới mở miệng: “Tôi phải đổi xe rồi, chuyện khác thì chờ tôi về rồi nói.”
Rốt cuộc Lâm Thiên Tây cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Chuyện gì khác?”
“Cậu nói xem?” Tôn Thành thấp giọng hỏi ngược lại.
“…” Lâm Thiên Tây tỉnh táo lại, hắn đang nhắc đến chuyện trong phòng riêng sao?
“Cúp đây.” Trong tai nghe quá ầm ĩ, Tôn Thành cúp máy trước.
Lâm Thiên Tây lấy điện thoại ra rồi sờ lên tai, thật sự rất nóng, cũng không biết hắn có ý gì, một loạt cảm xúc ngổn ngang trào dâng trong lòng, cậu vô thức liếm môi, lại nhìn Tom một lúc, cuối cùng nhớ ra mình phải đến trường, vội vàng quay đầu đi ra ngoài.
Tôn Thành chỉ mang theo một túi hành lý, hắn ngồi trên một chiếc xe buýt xóc nảy, lúc xe bắt đầu lăn bánh, hắn cúi đầu bấm điện thoại, vài tin nhắn với Lâm Thiên Tây vẫn còn đó, cũng chỉ bức ảnh chụp Tom kia là xem lại nhiều lần.
Nếu không phải cậu luôn trốn tránh hắn, thậm chí không cho hắn cơ hội để nói chuyện, thì có lẽ cũng sẽ không đến nỗi nghĩ hắn đi rồi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Đáng đời đúng không, Lâm Thiên Tây, sau này phải học Ngữ văn cho cẩn thận vào. Tôn Thành vừa nghĩ tới đây, đoạn lông mày rạch một đường kia cũng không khỏi giật một chút.
Người ngồi bên cạnh là một nữ sinh, cô nàng nhỏ giọng nói chuyện với hắn: “Đây là chó cậu nuôi sao? Đáng yêu quá đi.”
Tôn Thành không trả lời, ngay cả đối phương trông như thế nào hắn cũng không thấy rõ, ngón tay ấn một cái, rời khỏi khung chat.
Qua khoảng một phút, nữ sinh kia cầm điện thoại đưa đến gần rồi ngại ngùng nói: “Có thể add WeChat của cậu được không?”
Tôn Thành vẫn làm như không nghe thấy, hắn sờ tay lên cổ, mò được tai nghe rồi đeo vào, điềm nhiên kết nối tai nghe với điện thoại, sau đó bấm phát nhạc.
Cô gái kia dù có nhiệt tình đến đâu cũng không thể chịu được việc bị đối xử lạnh lùng như vậy, cuối cùng vẫn không kìm được nét mặt, quyết định không tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.
Trong tai nghe đang phát một đoạn trích tiếng Anh mà Tôn Thành thường mở lúc học bài, nghe được hai phút bỗng nhớ ra điều gì đó, hắn vội cúi đầu tìm trong điện thoại một chút, thấy được bài hát 《 Lặng lẽ say mê 》 thì bấm phát.
Tựa như trở về lại buổi tối hôm qua khi được nghe Lâm Thiên Tây hát, biết cậu hát rất hay, giọng rất êm tai, khoảnh khắc hát bài này, có lẽ chính cậu cũng chẳng hề nhận ra dáng vẻ của mình mê hoặc lòng người như thế nào.
1
Từ lúc về nhà vào đêm hôm qua đến tận hôm nay khi ra khỏi cửa, hình ảnh đó vẫn luôn hiện hữu trong đầu.
Tôn Thành nghiêng đầu, dùng ngón tay cái ấn môi, sáng sớm tỉnh dậy thấy hơi đau mới nhận ra tối qua mình đã hơi quá sức, khoé miệng lại khẽ giương.
Lúc đó lẽ ra nên nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được…
Cả buổi sáng sắp trôi qua, Lâm Thiên Tây mới đến bên ngoài lớp học.
Vừa lúc tiết học đầu tiên chuẩn bị kết thúc nên cậu đứng đợi một lúc, khi tiếng chuông vang lên, giáo viên Vật Lý cầm giáo án bước ra khỏi cửa trước, cậu nhân cơ hội đó lẻn vào lớp.
Vừa bước vào chỗ ngồi, mấy người phía trước đã quay đầu nhìn cậu với ánh mắt lấp la lấp lánh.
“Anh Tây, ” Gương mặt đen nhẻm của Vương Tiếu mang theo nụ cười: “Tửu lượng của anh cao thế mà sao hôm qua lại say thành như vậy, nay ngủ đến nỗi không dậy nổi luôn à?”
“Vậy mà là say á?” Lâm Thiên Tây sửa lại: “Cùng lắm là ngà ngà thôi.”
Vương Tiếu không tin: “Ngà ngà mà hôm qua anh đi từ trong phòng ra không nói tiếng nào?”
Lâm Thiên Tây không trả lời, hình như lúc đó cậu không nói gì thật, cụ thể ra sao thì không nhớ rõ, dù sao trong đầu cũng chỉ toàn là đôi môi của người nào đó, không lẽ đến chuyện này cũng phải nói ra? Thế là cậu làm bộ cúi xuống tìm sách trong hộc bàn.
“Ây anh Tây, miệng anh sao vậy?” Tôn Khải như vừa phát hiện ra một lục địa mới, nhích sát lại gần nhìn xem.
“Tránh ra chút đi, anh đây uống nhiều quá rồi ngã, không được à?” Lâm Thiên Tây thuận miệng nói bừa, nghĩ thầm may mà tối qua bầm tím, nếu không thì cậu không còn cách nào để kiếm cớ.
“Lúc đó cậu với Tôn Thành làm gì trong phòng riêng thế?” Khương Hạo đột nhiên hỏi.
Lâm Thiên Tây thấy cậu ta hỏi đúng trọng điểm thật, ngẩng đầu rồi nhếch miệng cười: “Sao cậu không đi hỏi cậu ấy đi?”
Câu này rất hữu dụng, Khương Hạo không còn cách nào với tên lưu manh này, đành quay người về chỗ, không tò mò nữa.
“Lâm Thiên Tây.” Chương Hiểu Giang bỗng đi tới, phát ra một tiếng như muỗi kêu.
Lâm Thiên Tây vừa mới tìm được sách Hóa cho tiết kế tiếp, nhìn cậu ta: “Sao?”
Chương Hiểu Giang vẫn sợ cậu nên đứng cách chỗ ngồi của cậu một đoạn dài: “Thầy Chu gọi cậu tới.” Nói xong thì lập tức trở về chỗ của mình ở phía trước.
“Nhìn cái bộ dạng sợ sệt của nó kìa.” Vương Tiếu nhìn Chương Hiểu Giang rồi châm biếm một câu, sau đó quay đầu nói với Lâm Thiên Tây: “Thành gia cách một hôm lại xin nghỉ một hôm cũng chả sao, anh Tây vừa đến muộn đã bị lão Chu phát hiện, biết vậy thì tối qua đã để anh uống ít lại rồi.”
Mẹ nó, bớt nhắc chuyện tối qua lại đi. Lâm Thiên Tây nghĩ thầm rồi đứng dậy đi tới văn phòng.
Đã lâu lão Chu không tìm cậu, có khả năng là vì cậu đến muộn thật, không lẽ vào top 30 rồi nên lão Chu cũng bắt đầu để ý cậu ư? Lâm Thiên Tây phỏng đoán lung tung một lúc rồi tiến vào văn phòng.
“Thầy tìm em à, lão Chu?”
Lão Chu ở một mình trong văn phòng, ngồi yên tĩnh sau bàn làm việc, trên bàn là chiếc ly cậu tặng, từ khi cậu vào phòng ông đã nhìn theo cậu: “Bây giờ em vào top 30 rồi.”
“Đúng thế, ” Lâm Thiên Tây nói: “Không thể nào, thầy đặc biệt gọi em đến để khen ngợi cơ á?”
Trước mặt lão Chu là một bảng xếp hạng, ông cầm lên, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Lần này tiến bộ nhiều như vậy, từ đâu mà có được thành tích này?”
Lâm Thiên Tây cảm thấy có gì đó không đúng: “Cái gì gọi là “từ đâu mà có” chứ, thì thi được thôi.”
Lão Chu đặt bảng xếp hạng trên bàn, nhìn cậu: “Vậy tôi nói thẳng, Tôn Thành ngồi bên cạnh em, em chép đáp án của em ấy đúng không?”
4
Sắc mặt Lâm Thiên Tây tối sầm lại: “Thầy nói gì?”
Lão Chu cũng biết tính cậu, dù đã làm giáo viên chủ nhiệm của cậu lâu như vậy rồi nhưng vẫn hơi kiêng kỵ, ông đẩy nhẹ kính mắt trên mũi: “Có người tố cáo, thân là giáo viên chủ nhiệm, tôi phải xử lý. Trước hết em chờ đó đi, tôi sẽ liên lạc với phụ huynh của em.”
“Đệt, ai?” Lâm Thiên Tây nén giận: “Tại sao lại muốn liên lạc với phụ huynh của em?”
Sắc mặt lão Chu nghiêm nghị: “Chuyện này phòng giáo vụ đã biết rồi, bây giờ có nói cũng vô ích, chờ xử lý đi, đừng có gây chuyện.” Nói xong, ông tìm danh sách thông tin phụ huynh học sinh, sau đó cầm điện thoại trên bàn rồi bắt đầu ấn số.
Vương Tiếu rủ Tiết Thịnh lén đến góc hành lang để hút thuốc, tình cờ có thể nhìn thấy cửa văn phòng từ xa, nó nhớ ra Lâm Thiên Tây ở trong đó cả buổi vẫn chưa ra ngoài, còn phải vào học mà, bỗng cảm thấy kỳ lạ, bèn lặng lẽ nói với Tiết Thịnh: “Qua xem xem anh Tây bị lão Chu làm gì trong đó đi.”
Hai đứa vừa mò tới bên ngoài văn phòng đã nghe thấy giọng Lâm Thiên Tây: “Vậy thì đến phòng giáo vụ! Em không chép bài Tôn Thành, con mẹ nó em tự học, nói ngàn lần nữa thì vẫn là không chép!”
“Quát đờ?” Vương Tiếu vội đẩy Tiết Thịnh, cả hai bước trở về.
Phía sau cửa văn phòng vang lên một tiếng “rầm”, Lâm Thiên Tây lạnh mặt đẩy cửa ra ngoài, đi về hướng khác.
…
Xe buýt “kít” một tiếng rồi dừng lại ở sân bay, lúc này đã là buổi chiều.
Tôn Thành lấy tai nghe ra, cầm túi hành lý xuống xe, liếc thấy nữ sinh ngồi cạnh kia vẫn theo sau và nhìn mình, hắn quay đầu lại rồi đi vòng qua từ phía sau xe.
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn WeChat.
Lúc lấy ra hắn còn tưởng là Lâm Thiên Tây, hóa ra không phải, là Khương Hạo nhắn tới.
[ Nghe nói Lâm Thiên Tây chép bài thi của cậu, bị đưa đến phòng giáo vụ rồi. ]
Tôn Thành đứng ở ven đường, dùng một tay gõ chữ thật nhanh.
[ Chuyện gì xảy ra? ]
Khương Hạo trả lời bằng một tin nhắn dài.
[ Phức tạp lắm, bọn Vương Tiếu lén đến xem mấy lần, gọi điện cho cả phụ huynh luôn rồi, hình như nói cậu ấy không chứng minh được mình không chép bài, không biết có bị kỷ luật hay không. ]
Tôn Thành nhìn đồng hồ, cân nhắc vài giây, sau đó bấm vào khung chat, vừa gọi cho Cố Dương vừa quay trở về.
Cuộc gọi được kết nối.
“Cố Dương, ” Hắn nhìn những chiếc xe đang chạy dưới lòng đường: “Lần sau anh sẽ đến thăm nhóc, có chút chuyện.”
1
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Dương: Hừ! Gì cơ? Chuyện của anh Tây chứ gì? Được rồi…
2