Edit: mienemenguyen, NCX
Chương 67: Miệng lại hư rồi, Lâm lưu manh.
3
Ăn cơm xong, trời còn chưa tối, vừa khéo bây giờ vẫn có thể luyện bi-a một lúc.
Tôn Thành đứng lên, chuẩn bị đi sang gian cách vách: “Tôi đi xếp bi.”
Dương Duệ gọi hắn lại: “Đừng luyện, cậu mới về mà, không mệt sao?”
Lúc này khoé miệng Lâm Thiên Tây đã dễ chịu hơn, không còn rát nữa. Cậu đang định luyện bi-a cùng hắn, bỗng nghe Dương Duệ nói vậy thì thấy cũng đúng, nửa đêm hắn mới về tới, chắc chắn đã không được ngủ ngon: “Vậy hay là đừng luyện.”
Tôn Thành đứng ở cửa: “Tôi vẫn có thể, tuỳ cậu.”
“Nghe anh, hôm nay đừng luyện.” Dương Duệ bưng bát đũa: “Lâm Thiên Tây, tới giúp anh dọn dẹp chút đi.”
“Ây da, ông chủ Dương không những hạ độc mà còn sai khiến người ta nữa.” Lâm Thiên Tây cố ý nói, đứng lên.
Tôn Thành cũng bước tới nhưng Dương Duệ không cho hắn giúp: “Có Lâm Thiên Tây giúp là được rồi, cưng nghỉ một lát đi cool guy.”
Lâm Thiên Tây nhìn Tôn Thành rồi nói: “Ngồi đi.” Sau đó giúp anh bưng mấy thứ còn lại trên bàn vào bếp.
Dương Duệ đi vào bếp rồi bỏ chén đũa vào trong bồn, kế đó lại quay đầu nhỏ giọng hỏi Lâm Thiên Tây: “Nhóc con, có chuyện đúng không?”
Lâm Thiên Tây cười: “Em thì có chuyện gì được?
“Nhìn cái vẻ mặt của cậu kìa, trước đây thì trông cứ như thất tình mà bây giờ sắc mặt lại khác hẳn, nói không có chuyện thì ai tin được?” Dương Duệ chỉ vào môi cậu, “chậc chậc” hai tiếng: “Tuổi trẻ tốt thật đó, anh không hỏi đâu, không biết gì hết.”
1
“…” Lâm Thiên Tây để đồ ăn xuống, không thèm chấp nhặt với anh, quay đầu toan đi ra.
“Chờ chút, ” Dương Duệ gọi cậu lại: “Hôm nay đừng luyện bi-a, tranh thủ về sớm đi, người được cậu chu cấp hai trăm tệ kia sắp đến đây rồi.”
Lâm Thiên Tây lập tức sáng tỏ, chẳng trách hôm nay anh bảo họ đừng luyện bi-a, hoá ra là Tần Nhất Đông sắp tới: “Cậu ấy nói với anh à?”
“Ừ, không chỉ hôm nay mà ngày mai cũng đến, nó nói là đưa bạn cùng lớp đến chơi, muốn dùng chỗ này của anh, anh báo trước cho cậu đó.”
Lâm Thiên Tây đã hiểu, anh gọi cậu vào bếp cũng là để nói chuyện này. Cũng phải thôi, nếu không thì lúc đụng mặt nhau lại khó chịu, cả cậu và Tần Nhất Đông đều khó chịu. Cậu gật đầu rồi đi ra ngoài: “Được thôi, em biết rồi.”
Ra khỏi bếp, Tôn Thành đứng ở cửa đưa cặp sách của cậu qua: “Không luyện thật à?”
Lâm Thiên Tây nhận lấy rồi đi ra cửa: “Không luyện, đi thôi.”
Tôn Thành cũng đi ra, lúc đến bên ngoài toà nhà cũ, điện thoại bỗng vang lên một tiếng, hắn lấy ra xem rồi cất vào.
Lâm Thiên Tây liếc một cái: “Cố Dương à?”
“Ừ, ” Tôn Thành nói: “Giục tôi gọi video với nó, mỗi tuần một lần, có hẹn trước rồi.”
Lâm Thiên Tây đang định đi vào toà nhà cũ, bước chân bỗng khựng lại: “Vậy cậu mau gọi cho thằng bé đi, nếu không thì tôi áy náy lắm, lẽ ra bây giờ nhóc có thể gặp cậu rồi.”
Tôn Thành hỏi: “Cậu thì sao? Bây giờ về à?”
“Ò, về làm bài.” Lâm Thiên Tây định đi, lại chợt quay đầu: “Chắc là Cố Dương sẽ không thuyết phục cậu tới đó nữa đâu nhỉ?”
Tôn Thành nghịch điện thoại: “Cố Dương học Ngữ Văn tốt lắm, tôi nói một lần nó hiểu ngay, không giống ai đó chỉ biết bẻ cong ý tứ của tôi.”
“…” Lâm Thiên Tây nhìn hắn, cầm cặp sách đánh nhẹ vào ngực hắn một cái: “Cậu làm người không được à?”
Tôn Thành cầm lấy cặp sách, nhếch khoé miệng lên, không lật chuyện này lên nữa, sợ cậu vội nên đứng trước mặt cậu nói: “Yên tâm, trước giờ tôi không có ý định đi, sớm muộn gì cũng sẽ đưa Cố Dương về, đã quyết định từ lâu rồi.”
Hắn nghiêng đầu về phía toà nhà cũ: “Tuy căn nhà đó không được tốt lắm, nhưng khi mẹ tôi còn sống đã cho nó đứng tên tôi, nghe nói là lúc trước người khác để lại cho bà trả nợ, bây giờ nó là vốn liếng duy nhất của tôi.. Sống ở nơi nhỏ này mà không phải gánh nặng tiền thuê nhà có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí, sau này còn có thể cố gắng hết sức để Cố Dương được học ở một ngôi trường tốt, vậy thì tại sao phải đi?”
Lâm Thiên Tây thật sự không nghĩ tới điều này. Hắn nói chuyện rất bình thường, nhưng vừa nghe đã biết tính toán rõ ràng, dường như hắn cũng chẳng cân nhắc nhiều cho mình mà chỉ nghĩ đến Cố Dương.
Trong lòng bỗng khó chịu vô cớ, giống hệt cảm giác vào hôm Cố Chí Cường làm ầm ĩ ở đây, có thể cậu lại đau lòng rồi, chợt nhếch miệng nở nụ cười: “Đệt, không ngờ là cậu đã có nhà rồi đó, dù thế nào cũng là một cái nhà, tôi được dựa dẫm vào đại gia này!”
Độ cong bên khóe miệng Tôn Thành càng sâu: “Cái này mà gọi là đại gia à, nếu như cậu quen biết tôi sớm hơn vài năm thì đừng có quỳ đó.”
Lâm Thiên Tây khựng lại, cười gượng: “Nếu là mấy năm trước thì có lẽ cậu không muốn quen tôi đâu, mẹ nó đến tôi còn không muốn nữa mà.”
Tôn Thành nhìn cậu, nghĩ thầm vậy cũng chưa chắc, sao cậu biết hắn không muốn quen? Nghĩ rồi lại đẩy cặp vào trong ngực cậu: “Cậu dựa dẫm vào tôi sao? Không nhìn ra đấy, lần sau thử dựa một chút tôi xem.” Nói xong thì bước qua cậu rồi đi về phía tòa nhà cũ.
Lâm Thiên Tây ôm cặp sách của mình, nhìn hắn đi xa dần cho đến khi không nhìn thấy nữa mới quay đầu lại rời đi, trong miệng khẽ cười một tiếng: “Đệt, miệng nói một đằng làm một nẻo…”
Tôn Thành trở về nhà, trước tiên kéo cửa ban công lại, sau đó gọi video cho Cố Dương.
Mấy hôm nay thời tiết thay đổi rất nhanh, gió mát bắt đầu lùa vào nhà.
Hắn lại kéo cửa, bước ra ngoài nhìn xuống lầu từ ban công, không thấy Lâm Thiên Tây đâu nữa, chắc hẳn đã đi xa rồi.
Cuộc gọi được kết nối, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt trang điểm đậm với môi đỏ mọng, là Quý Thải.
“Cố Dương chờ cậu nửa ngày cậu không gọi, vừa đi được một lúc thì cậu lại gọi tới, tôi xin mười phút nói chuyện được không?”
Tôn Thành quay đầu đi vào nhà, ngồi xuống ghế dựa: “Nói đi, tôi nghe đây.”
“Nghe Cố Dương nói cậu đi được nửa đường rồi nhưng có việc nên quay về.” Mặt Quý Thải đến gần màn hình hơn một chút: “Để tôi đoán thử xem, là chuyện của Lâm Thiên Tây à?”
“Ừm.” Tôn Thành thẳng thắn thừa nhận.
“Tôi đoán đúng rồi, ” Giọng Quý Thải nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Chưa từng thấy cậu như thế bao giờ.”
Tôn Thành đối diện với cô qua màn hình: “Có chuyện này muốn nói với chị một tiếng.”
Quý Thải hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi với Lâm Thiên Tây bên nhau rồi.”
Trong video chợt yên lặng, Quý Thải ngẩn ra một lúc mới lên tiếng: “Cậu ấy theo đuổi cậu? Cậu đồng ý?”
Tôn Thành nói: “Tôi mở lời.”
Trong video lại yên tĩnh thêm vài giây, dường như Quý Thải chưa nghĩ tới điều này, cô nhẹ giọng bảo: “Tôi tưởng cậu vẫn sẽ tiếp tục đè nén.”
Tôn Thành trầm mặc một lát, khóe miệng hắn giật giật: “Không đè nữa.”
1
Quý Thải nhìn hắn, mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, cậu cũng đã quyết định, tôi sẽ không nói gì.”
Dừng một chút, cô lại cố nở nụ cười: “Tôi sao thế nhỉ, lại nhìn trúng mấy người quen nhau.”
“Anh ơi?” Cố Dương quay lại, chen mặt vào trong màn hình.
Vừa lúc, Quý Thải đưa điện thoại cho nhóc rồi vòng qua bên cạnh đi khỏi.
Tôn Thành cũng đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, biết nhau nhiều năm rồi, trừ Cố Dương ra, bên cạnh hắn vẫn luôn không có ai khác, nam nữ gì cũng không, Lâm Thiên Tây là người đầu tiên, dù sao sớm muộn gì cô cũng phải biết.
…
Sáu giờ rưỡi sáng, Lâm Thiên Tây đánh răng rửa mặt như thường lệ, lúc soi gương phát hiện miệng mình đã đỡ hơn nhiều, không uổng công xoa dầu cao rồi.
Cậu lấy điện thoại di động ra nhìn, nhìn xong thì cất vào túi quần, miệng lại lầm bầm: “Nhìn cái gì mà nhìn, cũng không phải không được gặp trong trường, ha…”
Cậu vừa lẩm bẩm vừa ra khỏi toilet, sau đó đi vào bếp lấy vài lát bánh mì trong tủ lạnh ra làm bữa sáng, kế đó lại quay đầu đi tìm áo khoác, đang định ra ngoài thì nhìn ra ban công, trông thấy mẹ đang đạp lên chân cây sào đồ để phơi đồ ướt lên, chính là chiếc váy cậu tặng cho mẹ trước đó.
Lâm Tuệ Lệ quay người lại nhìn thấy cậu, váy đã phơi xong, cô buông sào đồ ra rồi nói: “Quần áo mới mua về phải giặt rồi mới có thể mặc.”
Lâm Thiên Tây khó hiểu nhìn cô, lúc trước cô không chịu tin cậu thi đấu chính quy, còn muốn cậu trả lại bộ váy, thế mà bây giờ lại định mặc nó?
Lâm Tuệ Lệ lau tay rồi vuốt vuốt lọn tóc bên tai, đi vào trong nhà, đột nhiên hỏi: “Cái đứa đứng đầu ở trường dạy mày học tên gì?”
Lâm Thiên Tây nhớ ra lão Chu đã gọi điện thoại nói chuyện này với cô, bèn đáp lời: “Tôn Thành.”
Lâm Tuệ Lệ ghi nhớ rồi gật đầu: “Bất kể lý do là gì, nếu có người chịu giúp thì sau này phải tìm cơ hội để cảm ơn người ta. Đàng hoàng một chút, đừng bắt nạt người ta.”
“… Ai mà bắt nạt cậu ấy được.” Lâm Thiên Tây nói: “Con nhớ rồi.” Nói xong thì ngậm bánh mì, cầm cặp sách đi ra ngoài.
Là cậu cố tình vội vàng rời đi, mẹ Lâm vẫn chưa biết quan hệ hiện tại giữa cậu với Tôn Thành, và hẳn là cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày cậu lại ở bên một đứa con trai.
Ai có thể ngờ cmn được chứ. Lâm Thiên Tây vừa xuống lầu vừa cắn một miếng bánh mì, chính cậu còn không ngờ được mà.
Khi đến gần cửa hàng của Dương Duệ, Lâm Thiên Tây đã ăn hết chỗ bánh mì trong tay, cậu phủi tay vài cái rồi đi đến cửa tiệm, hai mắt lại quan sát tòa nhà cũ.
Lúc quay đầu lại, Dương Duệ vừa khéo đi ra khỏi phòng bi-a, tay anh cầm chổi lông gà, trên bả vai lại vắt miếng giẻ lau, giống như vừa mới dọn vệ sinh xong.
“Nhớ lời anh nói chưa?” Vừa nhìn thấy cậu, Dương Duệ lập tức nói: “Hôm nay cậu đi chỗ khác đi.”
Lâm Thiên Tây cúi đầu đi vào trong tiệm: “Nhớ rồi, bây giờ mới mấy giờ thôi mà, em ở đây đợi người ta một chút cũng không được à?”
Một tay Dương Duệ cầm chổi phất trần cản cậu lại, một tay khác đẩy vai cậu: “Mau đi học đi, đi chỗ khác mà đợi.”
Lâm Thiên Tây đang định đi vào lại bị anh đẩy ra, cậu đưa mắt nhìn vào trong, chỉ kịp nhìn thấy trên tường treo mấy quả bóng bay nhiều màu sắc, trong phòng cũng trang trí bằng những bức chân dung, giống như sắp diễn ra sự kiện gì đó.
“Được rồi, đi nhanh đi, đừng để trễ.” Dương Duệ xua tay.
“Đệt…” Lâm Thiên Tây lại nhìn cửa gian bi-a một chút, thầm cảm thấy kỳ quái, dứt khoát không đợi nữa, đi học trước.
Vào tòa giảng dạy, lúc đang lên cầu thang, một cái tay bỗng giật cặp cậu lại từ phía sau.
Lâm Thiên Tây quay đầu lại thấy Tôn Thành vừa tới, hắn đứng dưới cậu một bậc thang, tay phải đút trong túi quần, trên người mặc áo khoác đen rộng thùng thình, tai đeo tai nghe, mái tóc ngắn củn với khuôn mặt góc cạnh, trông rất gọn gàng.
“Chào buổi sáng.” Lâm Thiên Tây liếc khoé miệng hắn, rất tốt, đã không còn thấy chút bầm tím kia nữa.
Tôn Thành nói: “Ừm, chào buổi sáng.”
Cậu cười: “Đệt, trang trọng thế.”
“Vậy cậu trang trọng thế làm gì?” Tôn Thành tháo xuống bên tai nghe ở gần cậu hơn.
Lâm Thiên Tây cũng cảm thấy rất ngu ngốc, ngoảnh đầu lại câu đầu tiên vậy mà là chào hỏi, cậu lảng sang chuyện khác: “Cậu đang nghe gì thế?”
“Tiếng Anh.” Tôn Thành lấy tai nghe xuống rồi đưa tới: “Nghe không?”
Lâm Thiên Tây nhướn mày nhìn hắn, không trả lời, Tôn Thành nhanh chóng thu tay về, hơi nghiêng người qua rồi đi lên.
Hắn nhận được tín hiệu liền ngẩng đầu lên, lão Chu vừa khéo chắp tay sau lưng khoan thai đi tới, còn cách hắn hai bước, nhưng đôi mắt sau tròng kính đã nhìn hắn.
Ánh mắt Lâm Thiên Tây loé lên, cậu cũng lập tức đút hai tay vào túi quần rồi nghiêm trang bước về phía lớp học.
Lão Chu nhìn hắn đi trước mặt, gọi một tiếng: “Tôn Thành.”
Lâm Thiên Tây nghe vậy thì không dừng lại mà tiếp tục đi tới lớp.
Tôn Thành quay người lại.
Lão Chu đi tới, lấy ra một bộ bài thi từ sau lưng rồi đưa cho hắn: “Đây là bài thi đặt mua cho lớp 11, bây giờ không cần dùng nhưng đến lúc tổng ôn tập chắc chắn sẽ cần, trước đây em chưa chuyển đến nên có lẽ vẫn chưa có, bây giờ dạy Lâm Thiên Tây thì cũng để em ấy dùng một chút.”
Tôn Thành nhìn ông, sau đó nhận bài thi rồi cất vào cặp.
Lão Chu lại đặt tay lên lưng hắn: “Cũng không biết Lâm Thiên Tây nói muốn thi đại học là thật hay giả, hy vọng là thật, nếu em có thể giúp thì giúp em ấy nhiều chút nhé, những người khác đều sợ em ấy, trong đám học sinh cũng không có ai dám giảng bài cho em ấy, nhưng đừng để ảnh hưởng đến thành tích của mình là được.”
Tôn Thành nói: “Không đâu ạ.”
Lão Chu gật đầu rồi đi về văn phòng.
Tôn Thành về lớp, Lâm Thiên Tây không có ở chỗ ngồi, trên bàn lại có một quyển vở, trong đó ghi bốn chữ như gà bới: Đi huấn luyện đây.
Hắn để cặp sách xuống, buồn cười liếc nhìn.
Đúng lúc ấy Khương Hạo với đám Vương Tiếu vừa nói chuyện với nhau vừa đi vào lớp, Tôn Thành lật quyển vở lại, che đi bốn nguệch ngoạc kia của Lâm Thiên Tây.
“Tôn Thành,” Khương Hạo đi tới bảo: “Cậu còn nhớ cái đứa con gái ngồi bên phải cậu hồi bọn mình học lớp 11 không?”
Tôn Thành liếc cậu ta một cái: “Ai?”
“Tôi biết ngay cậu không nhớ nên mới không nói tên đấy, vừa nãy tôi gặp lúc vào trường, thế mà cậu ta lại tìm tôi để hỏi xem có nhờ cậu giảng đề được không, nhưng tôi vẫn chưa trả lời.”
“Không giảng.” Tôn Thành nói: “Không có thời gian.”
Vương Tiếu vừa ngồi vào chỗ của mình vừa cười nói: “Em biết ngay Thành gia sẽ không đồng ý người khác mà, vậy sau này nếu có chỗ bọn này không hiểu thì nhờ anh giảng được không?”
“Tùy tình hình.” Tôn Thành trả lời.
“Đệch, vô tình như vậy cơ à?”
“Ừm.” Tôn Thành mở sách: “Đi hỏi xem anh Tây của cậu có đồng ý hay không.”
Lâm Thiên Tây còn phải gọi “ba” mới có cơ hội, có thể tuỳ tiện giảng được sao?
Vương Tiếu quay lên: “Hầy, thì ra anh chỉ giảng cho anh Tây thôi.”
Khương Hạo nghe thấy lời này, không khỏi liếc Tôn Thành một cái rồi mới ngồi vào chỗ.
Sau khi chuông tan học vang lên, Lâm Thiên Tây kết thúc buổi tập chạy, cậu vắt áo khoác lên vai chạy vào trong phòng thiết bị, thuần thục mò một chai nước dưới gầm bàn rồi mở nắp ngửa đầu uống.
Tu một hơi hết nửa chai, lỗ tai đột nhiên bị nhét thứ gì đó, cậu ngậm một miệng nước quay đầu sang, trông thấy Tôn Thành đứng bên cạnh, vừa nhét cho cậu một bên tai nghe vào tai, hắn cầm một bên còn lại, cũng nhét vào trong tai mình: “Lúc nãy không nghe được, bây giờ nghe.”
Lâm Thiên Tây chỉnh lại tai nghe, nuốt nước trong miệng xuống: “Chờ tôi à?”
“Đến luyện bi-a cùng cậu.” Tôn Thành ngồi lên trên bàn.
Lâm Thiên Tây buông chai nước, cầm dây tai nghe đi tới ngồi bên cạnh hắn, hai người cùng ngồi lên mặt bàn, cậu liếc mắt xuống, nhìn thấy một chân Tôn Thành đang dán sát vào bên chân mình, ống quần hắn bị kéo căng, để lộ ra đường nét thon dài rắn chắc.
Tiếng Anh trong tai nghe chỗ hiểu chỗ không, Lâm Thiên Tây hơi duỗi thẳng chân ra, nếu không áp sát quá sẽ có hơi chật, cười nói: “Nghe không hiểu lắm thì làm sao bây giờ?”
Đùi Tôn Thành bị cọ nhẹ, hắn nhìn cậu: “Ngồi lại gần một chút, dịch cho cậu.”
Lâm Thiên Tây lại nhích gần một chút, quay đầu sang phía Tôn Thành, vai kề vai hắn: “Dịch đi.”
Tôn Thành liếc cậu một cái, mở di động sáng lên đưa tới trước mặt cho cậu xem, hơi nghiêng người, vòng một tay ra đặt lên mặt bàn phía sau thắt lưng cậu, ấn phát lại trên điện thoại di động: “Nghe lại từ đầu một lần, cậu không hiểu câu nào thì nói, tôi sẽ ấn dừng.”
1
Lâm Thiên Tây cảm giác khoảng cách quá gần, gần tới mức có thể nhìn thấy rõ ràng cả sợi lông mày trên hàng lông mày rạch một đường kia của hắn, cậu lặng lẽ liếc cánh cửa: “Liệu sẽ có ai vào chứ?”
Tôn Thành nói: “Không có câu này.”
“… Tôi nói nghiêm túc đó.”
“Luyện bi-a hả Lâm Thiên Tây!” Giọng Khương Hạo vang lên ngoài cửa.
“Tôi đệt!” Quả nhiên! Lâm Thiên Tây tháo tai nghe xuống.
Bàn tay sau thắt lưng cậu của Tôn Thành cũng thu lại.
Khương Hạo đi vào, liếc Tôn Thành một cái: “Cậu tới trước rồi à, có luyện không đây?”
“Luyện chứ,” Lâm Thiên Tây chộp lấy chai nước uống dở trên bàn nhấp một ngụm: “Không còn mấy phút nữa, nhanh tới luyện đi.”
Tôn Thành ở bên cạnh đã cất điện thoại cùng tai nghe xong, ngẩng đầu thấy Lâm Thiên Tây cầm cây cơ, ra hiệu bằng khẩu hình với hắn: Tan học.
Khóe miệng của hắn khẽ giương lên: “Luyện bi-a trước đi.”
“Này anh Tâ…” Tan học, chuông vừa vang lên chưa được một nửa tiếng, Vương Tiếu quay xuống gọi, chỗ ngồi bàn sau đã trống không.
Khương Hạo nhìn thoáng qua: “Cùng đi rồi, hôm nay tôi vào phòng thiết bị luyện bi-a cũng thấy hai người họ đã ở với nhau từ sớm.”
“Đậu má, lại đi học đó, Thành gia thật sự chuyên tâm kèm cho anh Tây, tôi phục rồi.”
Khương Hạo: “Có thể là vậy, tôi cũng phục rồi.”
Dọc đường đi, gần đến ngoài tiệm Dương Duệ, tai trái Lâm Thiên Tây nhét một cái tai nghe, cậu sóng vai bước bên cạnh Tôn Thành, vừa nghe vừa hỏi: “Câu đảo ngữ?”
“Ừm.” Tôn Thành đeo một bên tai nghe còn lại, vừa đi vừa giảng cho cậu.
Bên cạnh chợt có người đạp xe vượt qua.
Lâm Thiên Tây vừa liếc thấy thì lập tức né sang bên cạnh, cánh tay bị Tôn Thành kịp thời tóm lấy lôi lại, tai nghe cũng rơi ra, cậu nhìn về phía trước: “Đi kiểu gì thế.”
Chiếc xe đạp kia đã đi tới ngoài cửa tiệm Dương Duệ, sau đó phanh lại, ra là người quen, là tên Trâu Vĩ đầu trọc lúc trước từng chơi bóng cùng.
Không chỉ một mình nó, có đến tận mấy cái xe đạp đều dừng lại ở chỗ ấy, vài đứa đứng ngoài cửa, đều là đội bóng rổ của Ngũ Trung, dù sao cũng từng đánh với nhau một trận bóng, vẫn còn nhớ rõ.
Tên Trâu Vĩ đầu trọc kia nhìn thấy Lâm Thiên Tây thì dò xét cậu một lúc, lại nhìn Tôn Thành một hồi, trợn mắt nói gì đó, cả bọn cùng đi vào gian phòng bi-a.
Tôn Thành nhìn thoáng qua: “Hôm nay Tần Nhất Đông tới?”
Lâm Thiên Tây vẫn nhớ chuyện này, cười cười: “Đúng vậy, Dương Duệ nói với tôi rồi.”
“Vậy hôm nay không thể luyện bi-a.” Tôn Thành quấn dây tai nghe lại: “Muốn tới chỗ tôi làm bài không?”
“Đi, đi thôi.” Lâm Thiên Tây không biết hiện tại Tần Nhất Đông có ở đây hay không, lúc đi qua cậu thoáng liếc bên trong, bước chân bỗng chốc khựng lại.
Tôn Thành ngừng bước theo, cũng nhìn vào bên trong tiệm.
Trong gian phòng treo mấy quả bóng bay, còn có mấy dải ruy băng viết “Sinh nhật vui vẻ”, hình như là sinh nhật ai đó.
Lâm Thiên Tây lập tức nhớ ra gì đó: “Đệt mẹ… Cậu đi trước đi, tôi đi tìm Dương Duệ một lúc.”
Tôn Thành nhìn cậu, cũng không nhiều lời, chỉ “Ừm” một câu rồi xoay người đi về hướng toà nhà cũ.
Đi ra ngoài được một đoạn dài, hắn lại quay đầu nhìn, thấy Lâm Thiên Tây vòng qua gian sát vách kia đi vào gian tạp hóa, hắn mới không nhìn nữa, tiếp tục đi về.
Lâm Thiên Tây tìm thấy Dương Duệ phía sau quầy hàng.
Ông chủ Dương đang sắp xếp hàng hóa, thấy cậu thì thoáng sững sờ: “Không phải là đã bảo cậu hôm nay đừng tới rồi à?”
Lâm Thiên Tây hỏi: “Hôm nay sinh nhật ai thế?”
Dương Duệ buông hàng trong tay xuống: “Cậu nói thử xem, anh đã nhịn không nói rồi, còn là ai được? Nhóc Đông đó! Nó bảo với anh muốn nhanh qua ngày sinh nhật thành niên này, cho nên mới tổ chức sớm vào hôm nay, chính chủ bây giờ còn chưa tới, cậu muốn đi vẫn còn kịp, đừng để đến lúc đó lại chọc thằng bé xù lông.”
Lâm Thiên Tây cũng đoán được, cậu cúi đầu: “Biết rồi, em đi ngay đây, tới mua đồ thôi.” Sau đó lập tức xoay người đi ra ngoài.
Dương Duệ nhoài ra ngó, nhìn thấy cậu thật sự lấy hai lon bia từ kệ cùng một bao thuốc lá, hẳn là mua cho Tôn Thành, anh nghe tiếng động sát vách, sau đó lại loay hoay với đống hàng của mình.
Lâm Thiên Tây cầm đồ đi thẳng ra khỏi tiệm tạp hóa, không hề liếc sang cách vách một cái, bước về hướng toà nhà cũ, đi được nửa đường, cậu dừng lại, đưa tay lên lau mặt.
Tần Nhất Đông đúng là nên tổ chức sinh nhật sớm, trước đây sinh nhật y đều sẽ gọi Lâm Thiên Tây cùng đi ăn một bữa vô độ, Lâm Thiên Tây cũng sẽ đi, còn có thể dẫn theo y đi chơi đến quá nửa đêm mới về nhà, hiện tại đã tuyệt giao rồi, có lẽ càng tới gần sinh nhật, y càng nhớ tới càng tức giận, hiển nhiên sẽ muốn tổ chức sớm hơn bình thường.
Lâm Thiên Tây ôm bia cùng thuốc trong tay, nhếch miệng cười một tiếng, vẫn là nên để y đón sinh nhật thật vui vẻ đi…
Tôn Thành ở nhà cho Tom ăn, đợi khoảng một giờ, trời trở tối, Lâm Thiên Tây vẫn chưa tới.
Hắn cầm chìa khóa với điện thoại, mở cửa đi ra ngoài.
Bước xuống lầu, còn chưa ra ngoài đường lớn, tựa như có linh cảm mà dừng lại phía trước mấy toà nhà cũ, Tôn Thành phóng tầm mắt tới bồn hoa cũ kỹ, nhìn thấy một bóng người ngồi xổm kéo dài dưới đất, bèn đi tới.
Quả nhiên Lâm Thiên Tây lại ngồi ở đó, bên cạnh bồn hoa gạch đỏ còn có hai lon bia đã khui nắp, bên cạnh hai lon bia là một điếu thuốc đã hút, cậu kẹp trong tay một điếu, cũng không hút mà chỉ châm lửa, đột nhiên cầm một lon chạm vào lon còn lại: “Sinh nhật vui vẻ, nhóc Đông.”
Cụng xong thì cầm lên uống một ngụm, sau đó cậu rút điếu thuốc trong tay ra, cũng muốn cụng với điếu thuốc đang cháy kia một chút, bỗng rút tay lại, ném điếu thuốc xuống đất rồi giẫm lên vài cái, tự nhủ: “Đệt đệt đệt, làm gì đây, điềm xấu! Nhóc Đông cậu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, đón sinh nhật mười tám tuổi trước, sau này còn tám mươi lần sinh nhật nữa, cậu nhất định sẽ không sao! Vừa nãy như vậy không tính! Đệt, tôi con mẹ nó làm gì thế này…”
Cậu cầm lon bia ra sức tu vào miệng một ngụm lớn, tầm mắt đột nhiên dừng ở phía trước, bất động: “Cậu đến từ bao giờ?”
Tôn Thành đi tới, đứng trước mặt cậu: “Hôm nay là sinh nhật Tần Nhất Đông?”
Lâm Thiên Tây thấp giọng “chậc” một tiếng, cảm thấy bộ dạng ngu ngốc vừa nãy của mình chắc chắn đã bị hắn nhìn thấy rồi, cười: “Đúng vậy, cậu ấy đón sớm, hôm nay coi như đã trưởng thành.”
Tôn Thành nói: “Cậu muốn chúc mừng cậu ta thì đi đi, một mình ở đây có ngốc hay không.”
“…” Lâm Thiên Tây ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ mũi mình: “Không phải là tôi với cậu ấy tuyệt giao rồi hả?”
“Không muốn tuyệt giao thì làm hoà.”
“Đừng, tuyệt giao vẫn tốt hơn.” Lâm Thiên Tây thấp giọng nói: “Cậu ấy dính líu đến tôi sẽ không tốt.”
“Không tốt chỗ nào?”
Lâm Thiên Tây lắc lắc lon bia trong tay: “Dẹp đi, không nói nữa.”
Tôn Thành nhìn cậu một chốc, đột nhiên đưa tay ra giành lon bia trong tay cậu, bóp nát rồi quăng đi, sau đó tóm lấy cánh tay cậu kéo lên.
Lâm Thiên Tây đột ngột bị lôi về phía trước, trán đụng vào vai hắn, một tay bắt lấy áo khoác hắn: “Đệt?”
Tôn Thành nhân cơ hội túm cậu bằng hai tay, kéo cậu tới trước mặt: “Nói.”
“Đệt!” Lâm Thiên Tây và hắn bốn mắt nhìn nhau: “Cậu thế này là muốn bức cung à?”
“Ừm.” Tay phải Tôn Thành đưa ra sau siết chặt eo Lâm Thiên Tây, đè một đầu gối lên chân cậu: “Đến tôi cũng không thể nói sao?”
Lâm Thiên Tây vô cùng quen thuộc chiêu này của hắn, lại cmn khống chế cậu, chân vừa nhấc lên đã bị đầu gối hắn ép xuống, ở trong bóng tối lờ mờ nhìn gương mặt hắn, nghe ngữ khí không cảm xúc của hắn, cậu thở gấp vài hơi, thầm nghĩ hẳn là có thể, nên nói với hắn.
“Trâu bò, Thành gia, tôi nói.”
Giọng Tôn Thành rất trầm: “Nói đi, tôi đang nghe đây.”
Lâm Thiên Tây cười một tiếng: “Có lẽ là cậu nghe Dương Duệ nói rồi, Tần Nhất Đông là bạn thân từ nhỏ của tôi, không chỉ có như vậy, còn giống như cậu với Cố Dương ấy, tôi vẫn luôn coi cậu ấy là anh em ruột thịt, tiếc là cậu ấy quá yếu đuối, không đánh nhau được, lại còn thích mù quáng xông lên phía trước, suýt chút nữa tôi hại chết cậu ấy, vậy mà cậu ấy còn chẳng thèm tin… Cho nên còn làm thế nào được nữa, mẹ nó tôi phải để cậu ấy cách xa tôi một chút, càng xa càng tốt, không đúng sao? Tôi không muốn lần sinh nhật tiếp theo không gặp được cậu ấy!”
Mặc dù cậu cười, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Tôn Thành vẫn nhìn thấy tia sáng mờ mịt trong đôi mắt cậu, tựa như ngâm trong nước, cái chân đang đè cậu cũng buông lỏng.
Lâm Thiên Tây hít mũi một cái, cố ý che giấu, lại cười một tiếng: “Nói xong rồi, có thể cậu cũng sẽ không tin.”
Tôn Thành không trả lời, chưa nói tin hay không tin, trầm mặc một hồi mới hỏi: “Cậu không có gì đưa cho cậu ta sao?”
Không có,” Lâm Thiên Tây nói: “Không chuẩn bị, tôi không biết cậu ấy tổ chức sớm.”
“Vậy tôi đi thay cậu?”
“?” Lâm Thiên Tây ngẩng đầu: “Hả?”
Tôn Thành buông cậu ra: “Đi chúc cậu ta một câu có lẽ cũng không có gì.” Nói xong lập tức xoay người đi mất.
Lâm Thiên Tây thoáng chốc ngẩn người, đột nhiên phản ứng kịp, sau đó đuổi theo sau.
Tôn Thành đi tới tiệm của Dương Duệ, gian sát vách vậy mà đã bật toàn bộ đèn, vẫn chưa đủ sáng, nhưng vẫn rất náo nhiệt, bên trong nhao nhao ầm ĩ tiếng cười nói của đội bóng rổ Ngũ Trung.
Lúc hắn bước vào cửa, bên trong lập tức im phăng phắc, đồng thời còn có vài đôi mắt đảo qua nhìn hắn.
Tần Nhất Đông bị hai nam sinh trêu đùa đẩy lên giữa, cũng không thấy y cười, tên đầu trọc Trâu Vĩ cầm vương miện giấy Thọ tinh đang chuẩn bị đội lên đầu y, bỗng chốc cũng khựng lại theo.
“Cậu tới đây làm gì?” Trâu Vĩ quăng vương miện lên bàn.
Tôn Thành tuỳ tiện nhìn lướt qua: “Tôi tìm Tần Nhất Đông.”
Tần Nhất Đông bước ra.
Tôn Thành xoay người đi ra ngoài vài bước, chờ y đi tới, quay đầu nói: “Không có gì, chỉ là chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Tần Nhất Đông sững sờ nhìn hắn, dường như hơi nghi ngờ: “Đây là lời chúc của cậu? Hay là Lâm Thiên Tây bảo cậu tới?”
Tôn Thành nói: “Không có gì khác nhau, của tôi chính là của cậu ấy.” Nói xong lập tức xoay người rời đi.
3
“….” Tần Nhất Đông nhìn bóng lưng Tôn Thành, việc này rơi vào người khác thì rất bình thường, nhưng rơi vào kẻ vừa lạnh lùng vừa tàn bạo như hắn thì cực kỳ quái dị, đây vốn dĩ không giống chuyện mà hắn sẽ làm, cái gì gọi là của hắn chính là của Lâm Thiên Tây cơ?
Tôn Thành trở về, đi qua chỗ bồn hoa cũ kỹ cũng không thấy Lâm Thiên Tây đâu.
Đến khi hắn vào trong lầu, đến cửa nhà, nhìn thấy cậu đang tựa vào cánh cửa, trên vai khoác cặp sách, cười nhạt nhìn theo hắn: “Được đó Thành gia, cậu thế mà thật sự chạy tới nói.”
Tôn Thành nhìn hai mắt vẫn còn phiếm hồng của cậu: “Chung quy vẫn tốt hơn một chút so với việc cậu ngốc nghếch trốn đi uống bia một mình.”
“Đệch…” Lâm Thiên Tây gõ gõ cửa: “Đừng nói nữa, đồ cứng nhắc này!”
Tôn Thành vặn chìa khóa mở cửa, liếc cậu một cái: “Cậu gọi tôi là gì?”
Một tay Lâm Thiên Tây đẩy cửa ra, cong miệng cười nhìn hắn: “Cứng, nhắc!”
Tôn Thành giương môi cũng cười thành tiếng, đẩy cậu vào trong, trở tay đóng cửa.
“Bật đèn đi.” Balo Lâm Thiên Tây rơi xuống, một tiếng “bịch” vang lên, trong phòng tối đen như mực.
Một bàn tay lần ra sau gáy cậu, lúc cậu kịp phản ứng đã bị đẩy dựa vào bức tường bên cửa, môi bỗng chốc bị lấp kín.
Lâm Thiên Tây sửng sốt một hồi mới ý thức được chuyện đang xảy ra, hơi thở của Tôn Thành phớt nhẹ qua mặt, môi dán lên môi cậu, đè xuống, lần này hắn không dùng quá nhiều sức mà chậm rãi hôn từng chút một ở môi trên rồi tới môi dưới, cọ xuống rất chậm, tựa như đang làm quen với hình dáng đôi môi của cậu.
4
“Ầm” một tiếng, ý nghĩ đó khiến đầu Lâm Thiên Tây có phần choáng váng, hô hấp bỗng dưng trở nên gấp gáp.
Mãi cho đến khi đèn đột nhiên sáng lên.
Lâm Thiên Tây nhìn thấy Tôn Thành áp lên môi mình, sắc mặt hơi thay đổi.
Một tay hắn vươn sang bên cạnh mở đèn sáng lên, cuối cùng cũng rời khỏi môi cậu, thấp giọng nói: “Miệng lại hư rồi, Lâm lưu manh.”
3