Một mảnh im lặng rợn người, bóng dáng người nọ từ từ rõ ràng, là một hắc y nhân, hắc bào theo gió là lay động, nhẹ nhàng di chuyển theo mỗi bước chân.
Mái tóc hắn dài tới eo, mắt chưa thấy rõ dung mạo, nhưng người ta đã cảm nhận được phong tư xuất chúng, tướng mạo không tầm thường, làm người ta khó có thể rời mắt.
Ngón trỏ của hắn giữ một phiến lá xanh, hắn tới gần, không nói gì, tay áo vung lên, phiến lá xanh chớp mắt đã xuyên qua thân cây.
Mọi người hít mạnh một hơi, tiếng hưu…!hưu vừa rồi, vũ khí gϊếŧ hai tên thích khách, thật sự là lá cây?
“Còn không đi sao?” Giọng hắn lạnh nhạt, nhưng ý uy hϊếp không hề che giấu.
Đám thích khách run sợ, si ngốc nhìn nhau một lúc mới lấy lại tinh thần, xong lại cúi thấp đầu, lòng cảm thấy hối hận, nhưng lại không có dũng khí ngẩng đầu.
Nam tử kia giống như một người bình thường, toàn thân là sự lười biếng, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo vô cùng, giọng nói cũng giống như tuyết rơi tháng chạp.
Thích khách Nam Yên thấy hắn tới, sắc mặt cực kì khó coi, một người cất giọng căm hận, “Tuyết Chiếu công tử muốn nhúng tay vào chuyện này? Từ trước tới nay giang hồ và triều đình nước sông không phạm nước giếng, Tuyết Chiếu công tử làm vậy có nghĩa là làm trái đạo nghĩa giang hồ.”
Lời vừa dứt, bốn phía lại rơi vào yên tĩnh, mặc dù trong kinh thành cực kì hiếm người từng gặp qua Yến Tuyết Chiếu, nhưng đối với danh xưng “Tuyết Chiếu công tử” lại cực kỳ quen thuộc.
Từ thủa thiếu niên đã thành danh, là võ học kỳ tài, trang chủ Tàng Kiếm sơn, thiên hạ đệ nhất kiếm khách, Yến Tuyết Chiếu.
Người ta đồn đại hắn võ nghệ cao siêu không có kẻ địch nổi, tay cầm Tuyết Kiếm gãy xuất quỷ nhập thần, cũng có lời đồn người này dung mạo đẹp như nữ tử, từng có công chủ Nam Yên phải lòng hắn, muốn lấy hắn làm phò mã, cũng không biết vì sao lại chọc giận hắn, cuối cùng bị hắn chặt bỏ một cánh tay.
Mọi người thấy hắn dùng lá làm mũi tên, không dùng kiếm, bèn cảm thấy lời đồn đại quả thật là nhảm nhí, nào có kiếm khách nào không dùng bội kiếm tùy thân, Tuyết Chiếu công tử phải nên gọi là Phi Diệp xuất quỷ nhập thần mới đúng.
“Ta muốn nhúng tay, ngươi muốn làm thế nào?” Yến Tuyết Chiếu lười nhác nói, lại làm cho người ta có cảm giác mèo vờn chuột, làm cho thích khách giận run người, còn mấy người bên Đại Sở khoan khoái dễ chịu, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
Trong mắt thích khách Nam Yên tràn đầy hận ý và bất đắc dĩ, mở miệng trào phúng, “Ta không nghĩ tới Tuyết Chiếu công tử cũng là một kẻ trung quân ái quốc.” Lời vừa dứt, mấy người bên Đại Sở cười thầm, Tuyết Chiếu công tử chính là nhân sĩ Đại Sở, không vì Đại Sở, chẳng lẽ lại giúp Nam Yên bọn hắn? Huống hồ giờ Nam Yên giờ đâu còn nữa?
Thích khách Nam Yên oán hận rời đi, Hoàng Thượng thở phào, cười nói, “Đa tạ Tuyết Chiếu công tử giúp đỡ.”
Yến Tuyết Chiếu cong khóe môi trả lời, “Không dám nhận, Tuyết Chiếu ta trung quân ái quốc, vì bệ hạ cống hiến sức lực là chuyện nên làm.” Hắn dùng đúng ngữ điệu trào phúng vừa rồi của thích khách, khóe môi Hoàng Thượng hơi run rẩy, nhưng lời hắn nói rất êm tai, không thể bắt bẻ.
Hoàng Thượng nhìn quanh đã thấy thích khách Nam Yên biến mất không còn bóng dáng, trầm ngâm nói, “Chỉ là…!Tuyết Chiếu công tử tại sao thả hổ về rừng? Những thích khách này một ngày còn chưa tiêu diệt, chúng sẽ sớm quay trở lại.”
Yến Tuyết Chiếu cảm giác mình giúp tên Hoàng Đế này đuổi thích khách đi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, vậy mà hắn còn muốn mình đuổi cùng gϊếŧ tận, tên Hoàng Đế này quả thật có chút mặt dày.
Yến Tuyết Chiếu từ tử mở miệng, “Bệ hạ tha tội.
Người trong giang hồ luôn lưu lại một đường cho nhau.
Hơn nữa đám thích khách đã mất cơ hội tốt, sau này sẽ khó làm nên trò trống gì.”
“Còn có câu nói…” Hoàng Thượng còn muốn nói gì đó, lại bị Yến Tuyết Chiếu cắt ngang, “Đám người kia quay lại rồi.”
Hoàng Thượng không vui, chỉ yên lặng cảnh giác, mục tiêu của đám thích khách là hắn, hắn phải đề phòng tốt, hơn nữa còn có Yến Tuyết Chiếu bên người, hắn lo gì thích khách Nam Yên?
Ưu điểm lớn nhất của Nam Yên sĩ tử không phải kiếm pháp đao pháp, mà là bộ pháp, bọn họ có thể im hơi lặng tiếng tiếp cận kẻ địch, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi bọn họ suýt chút nữa đã tập kích thành công.
Bọn họ trốn trong rừng tùy thời cơ hành động, làm cho người khác không phát hiện được.
A Dung cảm nhận được toàn thân Trân phi run rẩy, cho rằng nàng sợ hãi, vội vã trấn an, “Mẫu phi, vừa có một đại anh hùng xuất hiện, đuổi người xấu đi rồi, mẫu phi không cần lo lắng nữa.”
Nhưng mẫu phi vẫn run rẩy, A Dung không hiểu, lẽ nào đại anh hùng đã rời đi…!Đúng lúc này, Trân phi ngửa mặt lên, A Dung thấy trong mắt nàng chứa ánh nước, nàng cảm thấy tâm tình mẫu phi có gì đó không ổn, muốn hỏi thăm thì thấy một giọt nước mắt theo khóe mắt của nàng ta trượt xuống, chảy tới cằm.
A Dung luống cuống lau nước mắt cho Trân phi, hỏi, “Mẫu phi, đây là…!A!” Trân phi cả kinh, một cánh tay xuyên qua cửa sổ túm lấy A Dung lôi ra ngoài, đầu A Dung đập vào vách đá, nội lực người nọ thâm hậu, làm xe ngựa bên trái đụng phải xe ngựa bên phải.
Kiếp trước, Tạ Quân nản lòng, thoái chí chưa từng từ trong xe ngựa đi ra vì phụ hoàng, chỉ nghe nói thích khách muốn bắt một người nhưng không thành, chật vật chạy trốn, người nọ là ai hắn cũng không quan tâm, hôm nay mới biết là A Dung, dù hắn biết cuối cùng nàng không sao, nhưng trong lòng vẫn căng thẳng, e sợ chuyện kiếp này khác kiếp trước, phát sinh biến cố, hai chân của hắn run lên, hắn phải cứu A Dung, cho dù một thân võ nghệ của hắn bại lộ trước mắt phụ hoàng làm người nghi kỵ.
Hai mắt A Dung mơ màng, nàng thấy chóng mặt, cảm giác mình như búp bê vải bị ném lên không trung, sau đó bị một đôi tay bắt được.
Tầm mắt của nàng bị vải vóc che kín, không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể ngửi được hương trúc nhàn nhạt trên tay áo người nó, lạ lẫm và an bình.
Tay áo lướt qua mắt nàng, một dung nhan lạnh như băng rơi vào đáy mắt A Dung, tóc người nọ rối tung, đôi mắt lạnh như làn thu thủy, đen và sáng như sao.
Yến Tuyết Chiếu ôm lấy A Dung, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã không còn, lập tức cong khóe môi nói khẽ, “Tiểu nha đầu này vẫn ổn.” Nhưng đó không phải chuyện hắn kinh ngạc, mà là vì một lý do khó nói.
Chờ A Dung được đặt trên mặt đất, thích khách đã biến mất, Yến Tuyết Chiếu hướng Hoàng Thượng chắp tay cáo từ, A Dung nhìn bóng lưng hắn, trong lòng lại cảm thấy buồn vô cớ.
Hoàng Thượng không quan tâm tới Yến Tuyết Chiếu, hắn thấy xe ngựa của Trân phi bị thích khách hủy, đã không thể ngồi, nhanh chóng mang Trân phi và A Dung tới xe ngựa của hắn.
Mặc dù không đúng quy củ, nhưng sự cấp tòng quyền [1], người khác cũng sẽ không nói gì.
[1] Chuyện gấp quyền lực không bàn tới.
A Dung tới nơi đầu tiên, Thái Tử ca ca gật đầu với nàng, mỉm cười an ủi, nhưng Tam ca lại không thấy bóng dáng…!Vừa rồi nàng nhìn qua cửa sổ xe ngựa, Tam ca đứng cạnh Thái Tử, muốn bảo vệ thánh giá.
A Dung cảm thấy bất an, lúc mở miệng âm thanh cũng run rẩy, “Phụ hoàng, Tam ca ở đâu? Tam ca không có ở đây.” Nước mắt trên mặt Trân phi chưa khô, Hoàng Thượng cho rằng nàng bị kẻ xấu dọa sợ, hắn mềm giọng dỗ dành, nghe chuyện A Dung nói hắn cũng không muốn quản, nhưng lại nghĩ tới Tạ Quân vừa rồi liều lĩnh xông tới, tuy là ngày thường hắn lãnh đạm với Tạ Quân, mặc kệ không quan tâm, nhưng Tạ Quân vẫn giữ lòng son, lòng Hoàng Thượng có chút động, bèn sai người tới xe ngựa của Tạ Quân nhìn một cái.
Thị vệ kia tới xe ngựa Tạ Quân, bên trong không một bóng người, vén rèm xe lên nhìn, cũng không có ai, sắc mặt thị vệ đại biến, nhìn xung quanh cũng không thấy Tạ Quân, lập tức chạy lại chỗ Hoàng Thượng bẩm báo.
“Hoàng, Hoàng Thượng, Tam hoàng tử không có trong xe ngựa!” Hắn bối rối, bởi vì hắn phỏng đoán, đám thích khách thừa loạn bắt cóc Tam hoàng tử.
Hoàng Thượng cũng kinh ngạc, “Cái gì?!” Hắn lập tức vén rèm xe kêu, “Bạch Minh!” Bạch tổng quản lập tức chạy tới, khom người hỏi thăm.
“Phái người đi tìm Tam hoàng tử, mau lên!”
A Dung nghe xong, hốc mắt đỏ bừng, nàng sợ Tam ca bị kẻ xấu hại, nhưng nàng lập tức nhớ Tam ca một thân võ nghệ, trong lòng lại sinh ra chút ít mong chờ.
Vốn hôm nay là ngày vui, lại bị đám người Nam Yên phá hỏng tâm tình, sắc mặt Hoàng Thượng âm trầm, Tạ Quân rốt cuộc cũng là con ruột hắn, hơn nữa trước kia cũng là đứa con hắn yêu thích nhất, nếu bị thích khách hại, hắn qua khỏi như thế nào? Tạ Quân còn muốn xả thân cứu hắn, Tạ Quân bị bắt đi, trong lòng hắn sinh ra ít nhiều áy náy.
Mà thôi, cũng chỉ đành sớm đi tìm đám người kia.
Tới Tế Thiên, A Dung càng mê man, vừa rồi bị đụng đầu, có thể kiên trì đứng vững cùng không dễ.
Trân phi nhìn nàng, có chút đau lòng, nhưng nghi thức tế trời quan trọng, không thể có sai lầm, nàng chỉ mong sớm chấm dứt, bảo A Dung đi nghỉ ngơi.
Trở về hoàng cung, Tam hoàng tử vẫn không rõ tung tích, thị vệ tìm mãi không được, Hoàng Thượng tức giận, trừng phạt đám thị vệ.
A Dung về phòng phát hiện ra trên gối nhiều hơn một cuốn sách, nhìn tên sách, không rõ có phải trên Tàng Thư Các không, A Dung thấy khó hiểu, nàng chưa từng cầm quyển sách này về? Có phải nàng bị đụng đầu nên trí nhớ không tốt không?
A Dung mở sách ra, bên trong rơi ra một tờ giấy, là thơ của một lãng tử.
Chữ viết rồng bay phượng múa, âm vang khí thế, giống như giữa đầu bút lông có ẩn chứa thanh âm sấm sét.
A Dung từng thấy qua chữ Tạ Quân, tự nhiên biết là chữ hắn.
A Dung phỏng đoán, Tam ca có phải cố ý mất tích không? Lưu lại bài thơ này cho nàng, mong nàng an tâm.
Cũng không biết có phải vài ngày trước nàng mất tích khiến Tam ca có linh cảm sắp xảy ra chuyện ầm ĩ.
Mặc dù không biết Tạ Quân đi xa làm gì, A Dung lại sinh ra chút chí hướng, cao chạy xa bay, cũng là nguyện vọng của nàng a…
Lãng tử cũng có ngày hồi hương, A Dung trông ngóng Tam ca chơi chán trở lại, hắn còn phải dạy võ cho nàng.
Quân tử nặng tình, Tam ca nhất định sẽ không bỏ mặc nàng.
Yến Tuyết Chiếu có chút hứng thú nhìn nam nhân trước mặt, hắn cảm thấy nam nhân trước mắt có khí chất rất mâu thuẫn, rõ ràng khuôn mặt xuất chúng ngây ngô, nhưng trong mắt lại có sự trầm tĩnh lạnh lùng của nam nhân trưởng thành.
“Theo ta một đoạn rồi, Tuyết Chiếu công tử cũng nên về đi.” Tạ Quân có chút bất đắc dĩ, cũng không biết trên người hắn có chỗ nào hấp dẫn Yến Tuyết Chiếu, hắn ta cứ bám theo hắn không rời.
Hắn đi nhanh Yến Tuyết Chiếu cũng đi nhanh, hắn đi chậm, Yến Tuyết Chiếu cũng nhàn nhã theo sát.
Yến Tuyết Chiếu lắc đầu, cười nói, “Tiểu tử ngươi rất thú vị, hứng thú của ta chưa hết.
Không nghĩ tới, người trong hoàng cung cũng nghĩ cách trốn ra ngoài.” Hắn cười vài tiếng, lại nói tiếp, “Hơn nữa, ta xem thân thủ ngươi không tệ, quả làm cho người ta thấy kỳ quái…”
“Chỉ sợ tới cả phụ hoàng ngươi, cũng không đấu lại vài chiêu với ngươi.”
Tạ Quân sớm rõ người này thâm sâu khó dò, một cái liếc mắt cũng nhìn ra hắn có vài phần bản lĩnh, hắn cũng không muốn giấu giếm, không quay đầu nói, “Ta và Tuyết Chiếu công tử không quen nhau, đường cũng không nên đi theo ta.”
“Ai nói ta không quen nhau, hiện tại không phải quen rồi sao? Hơn nữa đường cũng phải nhà ngươi sửa, tại sao ta không thể đi?” Yến Tuyết Chiếu híp mắt, cười sáng lạn, “Ta đã quên, đường này đúng là nhà ngươi sửa.
Mà thôi, hoàng tử điện hạ, con đường này có thể cho ta đi nhờ?” Hắn cung kính nói, nhưng trên mặt lại là nhạo báng.
Tạ Quân sớm có mục đích cho chuyến đi này, nhưng không ngờ lại gặp Tuyết Chiếu công tử, hắn phải mau chóng thoát khỏi hắn ta.
Không nghĩ tới Yến Tuyết Chiếu không được hắn đáp lời, lại mở miệng nói, “Được rồi, bí mật của ngươi làm ta phát bực.
Tiểu tử, nếu ngươi trả lời ta một vấn đề, ta sẽ không bám theo ngươi nữa.”
Tạ Quân quay đầu lại, “Hỏi đi.”
Thái độ nóng lòng thoát khỏi hắn làm cho Yến Tuyết Chiếu buồn cười, nhưng trước mắt hắn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn, làm cho hắn nghi ngờ, bèn hỏi, “Nha đầu ta vừa cứu tên gì, là công chúa sao?”
Tạ Quân không ngờ hắn hỏi tới A Dung, nhưng A Dung còn nhỏ như vậy, người này cũng đã hơn hai mươi rồi, sợ là có ý gì khác đây, “Họ Tạ, tên Chiếu Dung, công chúa thứ chín.”
“Chiếu Dung…” Yến Tuyết Chiếu dù sớm đoán ra được A Dung là công chúa, nghe tới đáp án này lông mày vẫn nhăn lại, chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi sao?
“Mẫu phi nàng là ai?”
Tạ Quân mỉm cười, “Đây là vấn đề thứ hai rồi, Tuyết Chiếu công tử, mời về.”