Lúc Hà Hướng Sinh bái sư gia nhập môn hạ của Thiên Đạo Cung đã từng hỏi sư phụ một câu như thế này: “Nghe nói trăm năm trước, thiên hạ này phân tranh bốn bề, các đại thế gia môn phái tranh đấu gay gắt, giang hồ gió tanh mưa máu.
Để có được sự hòa hợp như bây giờ, không thể không kể đến công lao của Thiên Đạo Cung.
Nhưng rốt cuộc thì làm như thế nào mới có thể đạt được điều đó?”
Sư tôn nói: “Thiên hạ nhất đồng*.”
(*”đồng” ở đây là giống nhau.)
Không phải “thống”, mà là “cùng”*.
(*”thống” trong “thống nhất”.
Ý của sư tôn ở đây là Thiên Đạo Cung đã làm cho thiên hạ, người trong thiên hạ, vạn vật trong thiên hạ trở nên giống nhau về hình thức: đều bị mù mờ về thông tin, đều bị chèn ép bằng sức mạnh và phục tùng trước kẻ mạnh, đều kiêng dè và nghi kỵ nhau, từ đó mà tự kìm hãm nhau; khác với “thống nhất” là giống nhau về bản chất, tức là đồng lòng chung sức, hòa hảo cùng phát triển – chú thích của editor.)
Tập hợp tất cả những sức mạnh to lớn và pháp thuật bí ẩn vào trong tay Thiên Đạo Cung, khống chế thế lực và sự phát triển của các môn phái khác.
Không có hy vọng thì cũng sẽ không có mong ước xa xôi, đồng thời cũng sẽ không có tranh chấp.
“Dẫu sao cũng phải có người đeo lên lưng cái danh người xấu.” Sư tôn nói: “Hướng Sinh, con có biết thế giới trăm năm trước có hình dáng như thế nào không? Minh ma loạn thế, mà những tên tu sĩ đó còn tranh giành đến mức ngươi chết ta sống chỉ vì vài thứ lợi ích cỏn con, những bá tánh bình thường kia có tội tình gì chứ?”
“Sau đó thì sao?”
“Các tiền bối của Thiên Đạo Cung lấy thân đúc kiếm, lấy hồn làm lửa, lúc này mới có Cô Quang Kiếm, mới có Thiên Đạo Cung hiện tại.” Sư tôn nhìn hắn: “Con nói xem, tất cả người trong thiên hạ cùng với mấy trăm người đã hy sinh kia, bên nào đáng giá hơn?”
“Đệ tử…!không biết.”
“Không phải không biết, mà là không có người tình nguyện lựa chọn, nên Thiên Đạo Cung đành chọn giùm họ.”
Đây là nguyên nhân bọn họ tạo ra Tạ Vô Diễn, sau đó lại hủy diệt Tạ Vô Diễn.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ giam cầm tộc người sở hữu thuật thiêu huyết ở Thiên Đạo Cung.
“Sức mạnh đó là sức mạnh mà Thiên Đạo Cung, thậm chí tất cả các môn phái trong thiên hạ đều không thể khống chế.”
Thiên Đạo Cung không để ý điều đó.
Có được người sở hữu sức mạnh đó, cho dù người đó có dã tâm tranh đấu khơi phong gợi vân không không quan trọng, quan trọng là người đó có cái năng lực ấy hay không.
Bọn họ không muốn bất kỳ người nào có thể làm rung chuyển nhân giới được phép tồn tại.
Chỉ có thiên hạ nhất đồng mới có thể khống chế được tất cả dã tâm và tranh đấu.
Hà Hướng Sinh tu luyện ở Thiên Đạo Cung một thời gian rất dài.
Hắn đã chứng kiến vô số người sở hữu thuật thiêu huyết bị coi như vũ khí để xua đuổi Minh ma, bị ép khô đến giọt máu cuối cùng trên người.
Cuối cùng bọn họ đều nằm lại sau núi, được dựng một phần mộ, lập một cái bia ghi chi chít công danh.
Dòng tộc này vốn đã neo người, nay lại tiêu vong với tốc độ nhanh chóng, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ bị nuôi nhốt ở địa lao để tạo ra người thừa kế tiếp theo.
Nhưng không có ai tình nguyện sống mãi như vậy.
Sống ở một nơi tối tăm đến mức duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, trên tay trên đùi trói đầy xiềng xích, phải trơ mắt đứng nhìn người thân của mình lần lượt rời đi, mỗi giọt máu mỗi thớ thịt bị coi như than như củi mà thiêu đốt sạch sẽ đến tận chút giá trị cuối cùng.
Ngoại trừ những ký ức còn lưu lại trong đầu, chẳng còn lại bất cứ thứ gì cả.
Người đã chết chưa từng được sống yên ổn, mà người còn sống cũng biến thành công cụ để bảo tồn huyết mạch.
Huyết mạch được bảo tồn, chuyện mất đi những tộc nhân của mình cứ thế mà lặp đi lặp lại.
Cứ sống như vậy mãi, đến mức tồn tại cũng biến thành một chuyện vô cùng đau khổ.
Các tộc nhân cứ liên tục chết đi hết người này đến người khác, rất nhiều hận thù và không cam lòng dần dần tích tụ lại.
Có rất nhiều người không muốn tiếp tục sống nhục nhã như vậy nữa, bèn lựa chọn kết liễu đời mình.
Không cam lòng đến cùng cực rồi một ngày nhất định sẽ bộc phát.
Cuối cùng cũng đến một ngày những người may mắn còn tồn tại đã nổi dậy, phá tan xiềng xích chạy ra ngoài.
Ánh lửa ở Thiên Đạo cung cháy suốt ba ngày, trong một khoảng thời gian ngắn thương vong vô số, cảnh tượng thảm không kể xiết.
Mẫu thân của Thẩm Vãn Tình đã chạy thoát.
Bà ấy là người duy nhất sống sót sau trận chiến ấy.
Nhưng trên đời này chưa từng có người nào mà Thiên Đạo Cung không thể tìm thấy.
Năm đó, Hà Hướng Sinh cũng ở trong đám người truy bắt mẫu thân của Thẩm Vãn Tình.
Cho đến ngày hôm nay hắn vẫn nhớ vô cùng rõ ràng cảnh tượng ngày đó.
Bên trong Tuyệt Tình Cốc, người phụ nữ thoạt nhìn vừa gầy yếu vừa trầm lặng kia không kiêu ngạo không siểm nịnh đi đến trước mặt các trưởng lão, người bê bết máu nhưng lưng vẫn thẳng tắp.
Nàng ấy nói bọn họ chắc chắn sẽ không thể quay về được nữa.
Trưởng lão nói: “Thiên Đạo Cung và tiền bối của các ngươi đều có thể buông bỏ lợi ích cá nhân, lựa chọn hy sinh bản thân để đổi thấy sự thái bình cho thiên hạ.
Các ngươi là hậu bối, chẳng lẽ lại muốn sử sách bêu rếu họ hay sao?”
Người phụ nữ đột nhiên nở nụ cười, rõ ràng là cười, nhưng vẻ mặt lại vô cùng khổ sở.
Trưởng lão nói, nàng sống hay chết đã không còn quan trọng nữa.
Thiên Đạo Cung sẽ không để người có dị tâm sống sót.
Thứ Thiên Đạo Cung muốn giữ lại là con gái của nàng ấy.
Đứa bé ấy từ lúc mới được sinh ra đã phải gánh vác hy vọng của tất cả mọi người, bởi vì nó rất có khả năng là người có thể chống lại ma đầu trăm năm trước đã từng tàn sát nhân giới kia.
Nàng nói: “Các người chẳng đưa nổi ai đi đâu.”
Trưởng lão: “Trên đời này, không có người nào Thiên Đạo Cung không đưa đi được.”
Nàng nhìn đám người đông đúc kia, đôi mắt không có nửa gợn sóng, lát sau thì đột nhiên mỉm cười, ngữ khí bình thản mà trấn định: “Vậy sao?”
Giây tiếp theo, nàng giơ tay lên, linh lực tụ thành một thanh kiếm rất lớn, nàng không chút do dự đâm xuyên qua trái tim mình.
Đôi mắt màu hổ phách kia không có một tia trốn tránh.
Nàng chưa bao giờ sợ chết.
Nàng chỉ sợ con gái của mình sau này cả đời đều phải sống một cuộc đời vì để chết mà gắng gượng sống.
“Đó là thuật thiêu huyết cường đại nhất mà ta đã từng thấy.”
Hà Hướng Sinh nói đến đây, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Thẩm Vãn Tình: “Đó là mẫu thân của cô, nàng dùng mạng của mình, đốt sạch hồn phách của chính mình, tình nguyện không thể chuyển thế để đổi lấy một lần ngọc nát đá tan.
Ngoại trừ ta chỉ có ba người sống sót.
Sau đó tiếp viện của Thiên Đạo Cung đến, bọn họ tìm mấy ngày mấy đêm cũng không thấy sinh mệnh nào còn sót lại, vì thế bọn họ chắc chắn cô cũng đã chết trong lần thi chú đó.”
“Sau khi tộc người có được thuật thiêu huyết bị hủy diệt, Thiên Đạo Cung không gánh nổi tội danh diệt tộc, vì thế bọn họ giết hết những người biết được bí mật này.
Không có người nào giữ bí mật giỏi hơn người chết.
Ta may mắn trốn thoát, sau đó được Tú nương cứu ở ngọn núi kia.”
Giọng kể của Hà Hướng Sinh rất bình thản nhưng người nghe vẫn cứ cảm nhận được cảnh tượng tuyệt vọng mười mấy năm trước kia.
Kỷ Phi Thần không nói gì, hắn chỉ giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên vai Thẩm Vãn Tình rồi lặng lẽ chắn trước người cô: “Yên tâm, có ca ca ở đây.”
Thẩm Vãn Tình vẫn luôn tự hỏi về thân thế của cơ thể này, nhưng sau khi đột nhiên biết được sự thật thì cô lại không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô chỉ là một người xuyên vào cơ thể này.
Theo đạo lí mà nói chuyện cũ năm xưa chẳng liên quan gì đến cô cả.
Nhưng không biết có phải là do trước đó luôn nhìn thấy những ký ức xưa cũ hay không, cô cũng không thể bình tĩnh đứng mà ngoài cuộc như trong tưởng tượng, lồng ngực nghèn nghẹn khó chịu.
Sau khi yên lặng hồi lâu, cô đột nhiên hỏi một vấn đề mà mình đã nghĩ rất lâu: “Mẫu thân của ta…!tên là gì?”
“Ta chưa từng nghe người ta nhắc đến tên của nàng ấy.” Hà Hướng Sinh ngập ngừng: “Nhưng tộc nhân của nàng gọi nàng là A Chiêu.”
Chiêu, có nghĩa là “ánh sáng”.
Không biết tại sao Thẩm Vãn Tình cảm thấy rất đau lòng.
Đau lòng hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Tạ Vô Diễn quay đầu nhìn cô, đôi mắt bình lặng như giếng cổ vạn năm tràn đầy những cảm xúc người ta nhìn mà không hiểu.
Hắn vươn tay định chạm vào cô nhưng được nửa đường lại thu tay về.
Phong Dao Tình lo lắng nhìn Thẩm Vãn Tình, tựa hồ là sợ cô khó chịu bèn vươn tay nắm lấy tay cô, sau đó quay đầu nhìn về phía Hà Hướng Sinh: “Vậy Hà Phương sĩ muốn nói cho Thiên Đạo Cung tin tức này sao?”
“Không.” Hà Hướng Sinh nói: “Ta đã không còn là đệ tử của Thiên Đạo Cung từ lâu rồi.
Ta nói cho Thẩm cô nương chuyện này chẳng qua chỉ muốn cầu xin một việc.”
“Cầu xin việc gì?”
Biểu cảm của Hà Hướng Sinh bỗng chốc trở nên hèn mọn, hắn dùng giọng điệu khẩn cầu, âm thanh khàn khàn: “Ta biết thuật thiêu huyết có thể cảm ứng với hồn phách, nghe được những chuyện mà người khác không nghe được.
Vì vậy ta muốn biết…!Tú nương…!có lời nào gửi lại cho ta không?”
“Lời gửi lại?”
Thẩm Vãn Tình cụp mắt, tựa như đang hồi tưởng lại.
Lúc chạm vào hồn phách của Tú nương, một đám hình ảnh giống như đèn kéo quân ào ạt chảy vào đại não, lộn xộn tung lung, làm người ta rất khó mà nắm được một nội dung cụ thể.
Nhưng có một thanh âm lại dần dần trở nên rõ ràng, tách biệt hoàn toàn với những tiếng ồn và những hình ảnh mơ hồ đó.
“Ta có lời muốn nói với hắn.”
Giọng nói của Tú nương rất dịu dàng, dịu dàng giống như dòng suối chảy ra từ trong khe núi, vô cùng có sức xuyên thấu.
“Hắn vốn nên rời khỏi nơi này, đi đến một nơi thật xa, không cần phải sống trong những hồi ức đau khổ, không cần phải vì cứu ta mà sống.”
Sau khi cô nói xong chữ cuối cùng, Hà Hướng Sinh đã khóc không thành tiếng.
Hắn khóc một lúc thật lâu, tóc dính bết trên mặt, cả người luộm thuộm nhếch nhác, không có tí bộ dáng nào của người tu tiên.
Sau một hồi, hắn ngồi dậy, nhắm mắt lại, cơ thể thoáng ngửa ra sau.
“Khoan đã, hắn định…”
Hồn phách của Hà Hướng Sinh linh hồn dần dần tách ra khỏi cơ thể, linh lực ở trong cơ thể quay cuồng, hồn phách của hắn tan đi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Hồn phách của Tú nương ở trong ngọc khóa hồn một thời gian khá lâu rồi, nàng ấy lại không nhận sinh hồn để bồi bổ, ba hồn bảy phách thiếu một phách, rất khó chuyển sinh.” Kỷ Phi Thần nhíu mày: “Hắn đang lấy hồn phách của chính mình để bù vào một phách bị thiểu của Tú nương.”
Lúc hồn phách của mình hoàn toàn rời khỏi thể xác, Hà Hướng Sinh mở mắt ra, ánh mắt lướt qua đám người, lập tức dừng trên người Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn cũng nhìn hắn.
Hà Hướng Sinh nhẹ giọng cười, một ống trúc rơi xuống từ người hắn lăn thẳng về phía chân Kỷ Phi Thần.
“Đây là…”
“Cô Quang Kiếm đã thất lạc.” Hà Hướng Sinh nhắm mắt lại, sau khi yên lặng hồi lâu thì đột nhiên nói: “Nhưng tiền bối của Thiên Đạo Cung đã từng nói chỉ có một loại sức mạnh có thể giết chết người kia.”
“Sức mạnh gì?”
Hà Hướng Sinh mở to mắt nhìn về phía Thẩm Vãn Tình, lại yên lặng.
Tuy rằng hắn chưa nói một chữ nào nhưng người xung quanh đều có thể hiểu ý của hắn.
Sau một lát, hồn phách của hắn hoàn toàn tiêu tán, hóa thành vài vệt sáng dần dần dần bị đêm tối nuốt chửng.
“Vãn Tình.” Kỷ Phi Thần xoay người, cúi xuống nhìn Thẩm Vãn Tình, đặt tay lên vai cô, trịnh trọng nói: “Muội yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để muội rơi vào tay của Thiên Đạo Cung.”
Thẩm Vãn Tình hơi cảm động.
Nhưng còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ thì đã bị câu nói tiếp theo dọa cho sợ đến mức suýt hồn lìa khỏi xác.
“Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được Cô Quang Kiếm, sau đó diệt trừ ma đầu kia, để Thiên Đạo Cung từ bỏ ý định bắt muội làm tế phẩm.”
Sau đó Kỷ Phi Thần còn vô cùng to gan lớn mật mà ngẩng đầu, trưng cầu ý kiến đồng tình của Tạ Vô Diễn: “Tạ huynh, huynh thấy thế nào?”
Tạ Vô Diễn: “…” Ta đều được, ngươi muốn làm thế nào thì làm.
Thẩm Vãn Tình nháy mắt tỉnh táo lại từ trạng thái bi thương, cô túm lấy cánh tay của Kỷ Phi Thần, ngắt lời hắn: “Phong tỷ tỷ bị thương có vẻ nặng, Kỷ đại ca, huynh mau đưa tỷ ấy về phủ thái thú chữa thương đi.”
Kỷ Phi Thần cảm thấy rất có lý.
Trên người hắn cũng có thương tích, vì thế hắn quyết định chia làm hai nhóm, hắn đưa Phong Dao Tình về, Tạ Vô Diễn đưa Thẩm Vãn Tình về.
Sau khi nhìn đôi thần tiên quyến lữ này ôm nhau bay qua trước mặt mình, Thẩm Vãn Tình quay đầu đối mắt với Tạ Vô Diễn một hồi lâu.
Cô cảm thấy rất chột dạ.
Dù sao thì mắt trước Tạ Vô Diễn còn vừa mới giúp cô, mắt sau Hà Hướng Sinh đã chỉ thẳng vào cô mà nói: “Xem này Tạ Vô Diễn, đây chính là kẻ về sau có khả năng sẽ giết chết ngươi đấy!”
…!Cô rất nghi ngờ Hà Hướng Sinh muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Nghĩ kỹ lại thì trong tiểu thuyết gốc kết cục của Tạ Vô Diễn chẳng qua chỉ là bị phong ấn thêm một lần nữa chứ không bị giết chết, vì vậy lời của Hà Hướng Sinh cũng có chút đáng tin.
Khoan đã, chẳng lẽ nguyên nhân hệ thống lựa chọn cơ thể này cho cô là vì cô thật sự có sức mạnh giết chết Tạ Vô Diễn sao?
Thẩm Vãn Tình đột nhiên thấy lòng mình rối bời.
Cô không hề cảm thấy vui vẻ vì cái skill cường đại mà mình vừa mới khám phá ra này chút nào.
Cô cũng không muốn giết chết Tạ Vô Diễn.
Hoàn toàn không muốn.
Tạ Vô Diễn thong thả mở lời: “Nàng…”
“…Ta không muốn!” Thẩm Vãn Tình có tật giật mình, không đợi Tạ Vô Diễn nói xong đã ngắt lời hắn: “Huynh yên tâm, ta nhát gan thế này chắc chắn không dám sát sinh, hơn nữa cái thuật thiêu huyết này sẽ làm người thi pháp bị thương, ai dùng thì người ấy là đồ ngu.”
Tạ Vô Diễn liếc nhìn cô một cái sau đó cạn lời khoanh tay, nghiêng đầu dùng ánh mắt: “Có phải đầu óc nàng có vấn đề không?” hỏi cô: “Không sát sinh?”
“Cái này không quan trọng.” Thẩm Vãn Tình giải thích rất đúng lý hợp tình: “Quan trọng là thái độ đoan chính của ta kìa.”
“Còn biết cưỡng từ đoạt lí nữa chứ.”
Tạ Vô Diễn khẽ cười một tiếng, xoay người, hắn không niệm kiếm quyết, kiếm bên hông lại đột nhiên thoát vỏ mà ra, bay bay giữa không trung.
Thẩm Vãn Tình lập tức lùi về phía sau, cảnh giác giơ tay che cổ.
Khoan đã, cứ quyết đoán giết cô diệt trừ hậu hoạn như vậy sao?
Cô quyết định giãy giụa một chút: “Ta thấy thật ra ta vẫn còn chút tác dụng…”
Tạ Vô Diễn liếc cô một cái: “Có tác dụng gì?”
Thẩm Vãn Tình vắt hết óc, cuối cùng phát hiện hình như mình quả thật chẳng có tác dụng gì cả.
Vì thế cô bắt đầu lải nhải: “…!Ví dụ như có thể làm gối ôm này! Bụng ta rất nhiều thịt, cảm giác nhất định rất dễ chịu, hay là huynh suy xét một chút đi?”
Lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu.
Thẩm Vãn Tình một khi cuống lên sẽ trông chẳng khác gì một con hamster, sẽ tìm cách giấu mình đi, say đó giả chết không nhúc nhích.
Tạ Vô Diễn nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng, giọng nói lành lạnh: “Lại đây.”
Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, thấy chết không sờn mà cọ tới cọ lui đến trước mặt hắn, gục xuống đầu nhỏ, biểu cảm bi tráng kiểu: “Ngươi động thủ đi, ta nghĩ thông rồi.”
Tạ Vô Diễn mím chặt môi, lạnh mặt vươn tay ra, sau đó nhẹ nhàng búng lên trán cô: “Có ngốc không cơ chứ.”
Thẩm Vãn Tình ôm đầu, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm hắn: “Hả?”
“Hắn nói gì nàng tin nấy sao? Dễ lừa như vậy à?” Tạ Vô Diễn cười nhẹ, sau đó xoay người, ngừng lại một lát, nhàn nhạt nói: “Hơn nữa nàng muốn giết ta là chuyện của nàng, liên quan gì đến ta.”
“…?”
Cảm giác hơi sai sai nhưng hình như logic lại rất có lý.
Tạ Vô Diễn lười tiếp tục nhắc đến chuyện này: “Ta đếm ba tiếng, nàng còn không qua đây thì tự mình về phủ thái thú đi.
Ba…”
“Đợi đã ta đến ngay đây!”.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Tiếng đầu tiên còn chưa nói xong Thẩm Vãn Tình đã rất không có tiền đồ mà chạy đến trước mặt Tạ Vô Diễn, cúi đầu nhìn qua một lượt rồi rất tự nhiên túm lấy hai cánh tay hắn.
Sau đó cô đu người lên hai cánh tay hắn, nằm trong lòng hắn trong tư thế ôm công chúa, rất là ngoan ngoãn mà tựa đầu vào ngực hắn: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Tạ Vô Diễn trầm mặc.
Hắn vừa cúi đầu thì đối mặt với đôi mắt to đang chớp chớp có vẻ vô cùng vô tội của Thẩm Vãn Tình, thậm chí còn thấy được nghi hoặc: “Bác tài, sao còn chưa xuất phát?” của cô.
Rốt cuộc là ai có vấn đề thế??
Giọng nói của Tạ Vô Diễn có vẻ nhẫn nhịn: “Đi xuống.”
Thẩm Vãn Tình nghẹn ngào, ôm chặt bờ vai của hắn ăn vạ không đi: “Huynh không thể chơi xấu như thế được, không phải đã nói là đếm ba tiếng sao…”
“Nhìn thấy thanh kiếm kia không?”
“Thấy rồi, ta hiểu ta hiểu, đây là dùng để cảnh cáo ta đúng không?”
“Đây là để cho nàng ngự kiếm phi hành.” Tạ Vô Diễn nghiến răng: “Thẩm Vãn Tình, ta không định ôm nàng về.”
Thẩm Vãn Tình: “…” Quê quá..