Chuyển ngữ: Han
Chỉnh sửa: Sunny
Tần Chiêu nhíu mày nhìn Cảnh Lê một lát, sau đó mới từ nét mặt của đối phương khẳng định cậu không nói đùa với mình.
Chuyện này quả thực ngoài dự đoán của hắn.
Cá nhỏ này sao ngay cả đi chơi cũng không có hứng thú?
Mà nhìn bộ dạng này của cậu, cũng không giống như đang nói kiểu giận lẫy.
Tần Chiêu nhẫn nại khuyên nhủ: “Tiểu Ngư, trung thu không chỉ có hội thơ, còn có hội chùa ban đêm. Có rất nhiều thứ mới lạ để chơi, còn có thể chơi đố đèn, thả hoa đăng. Ngươi thật sự không muốn đi sao?”
Vẻ mặt Cảnh Lê có chút chần chừ.
Nghe nói hội chùa rất thú vị từ lâu, cậu còn chưa từng đi bao giờ nữa chứ.
Trong lòng Cảnh Lê dao động không ngừng, nhưng lại nghĩ tới kế hoạch của bản thân, chỉ có thể nhẫn tâm nói: “Không có hứng thú.”
Tần Chiêu nhìn dáng vẻ này của cậu, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán, liền nói: “Được thôi, không muốn đi thì không đi, ta ở nhà với ngươi.”
Cảnh Lê: “???”
“Như vậy sao được!” Cảnh Lê vội nói, “Không phải Trần Ngạn An mời ngươi sao?”
“Ta chưa đồng ý.” Giọng Tần Chiêu không nhanh không chậm, “Vốn là muốn trở về hỏi ý kiến của ngươi, nếu ngươi muốn đi thì ta đi cùng với ngươi, nếu ngươi không muốn, vậy chúng ta đón trung thu ở nhà.”
Cảnh Lê ngây ngốc.
Sao người này lại như vậy chứ!
“Vậy, vậy cái đó…” Cảnh Lê kéo tay áo Tần Chiêu, nhỏ giọng nói: “Hội thơ không phải do văn nhân địa phương tổ chức sao, nhất định có thể quen biết rất nhiều người, ngươi đi đi…”
Tần Chiêu: “Nhưng ta càng muốn ở lại cùng ngươi hơn.”
Cảnh Lê: “…”
“Thật ra cũng không phải ta không muốn lên trấn trêи chơi đâu.” Cảnh Lê miễn cưỡng cười, nói, “Không bằng thế này, hôm trung thu ngươi tới hội thơ trước, đợi sau khi hội thơ kết thúc thì ta tới tìm ngươi, chúng ta cùng đi dạo hội chùa nha.”
Ý nghĩa chính là, không phải nhóc con này không muốn tham gia hội chùa, chỉ là hy vọng có thể xa hắn một khoảng thời gian.
Hơn nữa lúc xa nhau này, còn mong Tần Chiêu không ở nhà.
Tần Chiêu nhanh chóng rút ra kết luận ở trong lòng, nhưng hắn cũng không vạch trần mà gật đầu: “Cũng được, vậy trung thu ta tới hội thi thơ xem một chút, ngươi tới tìm ta trước khi hội chùa bắt đầu là được.”
Cảnh Lê: “Được.”
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, hôm đó là ngày mười lăm tháng tám, Trần Ngạn An đúng hẹn tới gọi Tần Chiêu ra ngoài.
Hôm nay hắn đặc biệt mặc trường sam vải lụa màu xanh đậm, tóc cũng quy củ chải búi tóc, nhìn có vẻ tràn đầy tinh thần.
Bộ dạng Trần Ngạn An không kém, những ngày qua không biết là cố ý giảm béo, hay là đọc sách quá khắc khổ, cả người gầy đi một vòng, so với trước đây thì đẹp hơn rất nhiều.
Hắn vừa trông thấy Tần Chiêu, lại nhíu mày: “Ngươi mặc bộ này đi?”
Tần Chiêu vẫn mặc trường sam màu xanh nhạt như trước, chất liệu vải thô, lối ăn mặc giống như chỉ là lên trấn mua đồ.
Nghe vậy, Tần Chiêu hỏi: “Có gì không được?”
Trần Ngạn An kéo Tần Chiêu qua một bên, nhỏ giọng nói: “Tần đại ca, ngươi đừng trách ta lắm mồm, trêи trấn có vài văn nhân thích trông mặt mà bắt hình dong, vậy nên…”
Hắn muốn nói lại thôi chốc lát, cũng không nói hết lời.
Văn nhân thanh cao, giữa đôi bên luôn có ý nhờ vả lẫn nhau, những điều này Tần chiêu đại khái biết cả. Nhưng hắn vốn không định tham dự vào mấy thứ đó, hôm nay hắn đồng ý tới hội thơ, chẳng qua là thuận theo tâm nguyện của cá nhỏ nhà mình, muốn xem nhóc kia có thể mang tới “kinh hỉ” gì mà thôi.
Còn người khác nhìn hắn như thế nào, có thể dung nhập vào vòng tròn của những người đó hay không, hắn hoàn toàn không thèm để ý.
Tần Chiêu nói: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
Vừa định cùng Trần Ngạn An ra ngoài, Tần Chiêu liền nghĩ tới cái gì đó, xoay đầu nói với Trần Ngạn An: “Đợi một chút.”
Nói xong, xoay người đi về phía nhà chính.
Cảnh Lê vẫn đang nằm nhoài bên cạnh cửa sổ nhìn xem hắn đã rời đi hay chưa, thấy Tần Chiêu đột nhiên quay lại, vội vàng nhặt sách bên bàn nhỏ, làm như không có chuyện gì lật xem.
Tần Chiêu vào phòng, Cảnh Lê hỏi: “Sao ngươi lại về rồi, quên đồ gì sao?”
“Ừ, là quên một thứ.” Tần Chiêu đi đến trước mặt Cảnh Lê, khom người hôn lên môi cậu, “Quên hôn tạm biệt. Ta đi trước, người đừng lỡ thời gian.”
Cảnh Lê đỏ mặt gật đầu.
Tần Chiêu xoay người rời đi, sải bước ra cửa sân, quay đầu lại nhìn về phía Trần Ngạn An đang đứng bên cạnh cửa, vẻ mặt lạnh nhạt: “Còn không đi?”
“Đi, đi thôi.”
Gương mặt Trần Ngạn An đỏ bừng, nội tâm tràn đầy hối hận.
Hắn không nên tò mò Tần Chiêu quay lại làm gì!
Chua chết hắn rồi!
Bóng lưng hai người kia nhanh chóng biến mất, Cảnh Lê thu hồi ánh mắt.
Cậu đã lén lút hỏi thăm Trần Ngạn An, quá trình hội thơ trung thu trước sau như một, đều là ngắm hoa uống rượu đấu thơ ca ngợi, bây giờ còn chưa tới giữa trưa, lúc này bọn họ đi hội thơ, không đến khi mặt trời xuống núi thì rất khó tan cuộc.
Cảnh Lê cũng không sốt ruột, nhẫn nại đợi non nửa canh giờ trong nhà, sau đó mới lấy tiền đồng trong cái hộp nhỏ giấu ở dưới chân giường ra khỏi nhà.
Hội thơ trung thu được tổ chức trong một thôn trang ở ngoại ô trấn.
Lúc Trần Ngạn An và Tần Chiêu đến bên ngoài thôn trang, ngoài cửa chỉ có một tiểu đồng đứng đợi. Trần Ngạn An nói mục đích đến, lại lấy ra thϊế͙p͙ mời của hội thơ mới được cho qua.
Bọn họ chỉ có một phần thϊế͙p͙, nếu thành trấn lớn hơn nữa, không có thϊế͙p͙ là không vào được cửa.
Chỉ vì bọn họ ở nơi trấn nhỏ, người đọc sách không nhiều như vậy, hội thơ ngầm thừa nhận có thể dẫn mấy người bạn tới chống đỡ sân. Yêu cầu không cao, chỉ cần không phải chữ đại cũng không biết là được, đọc qua mấy quyển sách và tập thơ càng tốt.
Thế nên Trần Ngạn An mới có thể dẫn Tần Chiêu đi cùng.
Trong thôn trang có một cái hồ nhân tạo, Trần Ngạn An không phải lần đầu đến, quen cửa quen nẻo dẫn Tần Chiêu xuyên qua hành lang bên hồ: “Thôn trang này là của Phương lão gia, tuy ông ta là một thương nhân nhưng lại rất thích chơi chữ, hằng năm cho mấy văn nhân kia mượn thôn trang này ngâm thơ đối thơ.”
Tần Chiêu hỏi: “Là Phương gia của trấn trêи.”
“Đúng, ta nhớ có phải ngươi còn quen biết vị tiểu thiếu gia Phương gia, Phương Thiên Ứng kia không?”
Tần Chiêu gật đầu.
Trần Ngạn An thở dài nói: “Vị tiểu thiếu gia kia trước đây với ta là đồng môn, nhưng mà hắn tới trường tư thục mấy lần, về nhà ầm ĩ không chịu đọc sách, bị cha hắn đánh nhiều lần.”
“… Nghe nói trước đây không lâu, tiểu thiếu gia Phương kia còn bỏ nhà ra đi đấy, dọa Phương lão gia mấy ngày không chợp mắt. Từ lần đó về sau, Phương lão gia cũng không ép hắn đọc sách nữa, để hắn ở nhà học buôn bán kinh doanh.”
Tần Chiêu: “…”
Hóa ra Phương Thiên Ứng bỏ nhà ra đi là vì vậy.
Tần Chiêu hỏi: “Hôm nay Phương Thiên Ứng cũng tới tham gia hội thơ?”
“Có lẽ là không tới.” Trần Ngạn An nói, “Phương lão gia lại có lòng để Phương Thiên Ứng tới hun đúc tí chút, nhưng vị tiểu thiếu gia kia không vừa ý văn nhân trong hội thơ này chỉ biết thổi phồng tâng bốc lẫn nhau, bảo thủ giả dối, thấy chướng mắt. Thật sự không dám giấu giếm, thật ra ta cũng…”
“Đây không phải là Trần huynh sao?” Có người ở phía sau gọi hai người.
Bọn họ quay đầu, trước mặt là một thanh niên cao gầy. Người nọ mặc trường sam bằng gấm màu xanh ngọc, chưa nói đã cười: “Ta còn tưởng hôm nay Trần huynh sẽ không đến. Giờ cũng đã tháng tám rồi, sao tiên sinh còn để Trần huynh tới hội thơ, nếu ảnh hưởng thi huyện tháng hai năm sau, chẳng phải Trần huynh lại phải đợi thêm một năm nữa sao?”
Sắc mặt Trần Ngạn An đỏ bừng, cứng nhắc nói: “Liên quan gì đến ngươi, ngươi muốn biết thì đi hỏi tiên sinh đi!”
Nam tử kia không đáp, lại nhìn Tần Chiêu bên cạnh hắn.
“Hôm nay Trần huynh còn dẫn bạn đến?” Nam nhân quan sát Tần Chiêu từ trêи xuống dưới. Người trước mắt này lối ăn mặc bình thường, khí chất ôn hòa nhã nhặn, có chút thanh quý.
Hắn ta chắp tay với Tần Chiêu, có lễ có tiết hỏi: “Không biết vị huynh đài này là học trò của vị tiên sinh nào?”
Nam tử này sống mũi cân đối, nhưng lời nói luôn mang theo chút kiêu ngạo, không cách nào khiến người ta thích nổi.
Tần Chiêu vẫn thi lễ, lạnh nhạt nói: “Nông hộ tầm thường, cũng không bái sư.”
Nam tử ngẩn ra, lại hỏi: “Nhưng mà đang muốn bái sư sao?”
“Chưa từng có dự định này.”
Nam tử: “…”
Chút kính trọng cuối cùng trêи mặt nam tử kia cũng thu lại, đứng thẳng người, ôn hòa nói: “Không sao, có thể tới hội thơ nghe cũng có ích không ít.”
Tần Chiêu không đáp.
Trần Ngạn An không nhịn được trợn trắng mắt.
Nam tử mất đi hứng thú với Tần Chiêu, không nói nhiều với bọn họ, lập tức mượn cớ rời đi trước.
Sau khi hắn ta đi, Trần Ngạn An mới nói: “Cuối cùng cũng đi, phiền nhất là nói chuyện với hắn.”
Tần Chiêu hỏi: “Đó là ai?”
“Người nọ tên Nghiêm Tu, năm sau cũng muốn đi thi đồng sinh giống chúng ta.” Trần Ngạn An hừ lạnh một tiếng, “Không thể nào hiểu nổi, đều là thi rớt mà sao hắn lại tự cao tự đại như vậy, chỉ bằng hắn lấy được án thủ thi huyện?”
Tần Chiêu: “Đã là án thủ thi huyện, sao lại thi rớt?”
“Chắc là vận may không tốt.” Trần Ngạn An nhún vai, “Hắn thi đồng sinh ba năm trước, hồi đó mấy huyện lân cận liên tục xuất hiện lớp lớp nhân tài, Nghiêm Tu lấy được án thủ thi huyện của huyện chúng ta, đi thi phủ thành tích bình thường, thi viện lại càng xuống dốc không phanh, xếp hạng đếm từ dưới lên.”
Trần Ngạn An thấp giọng nói: “Hắn nói hôm thi viện ăn phải đồ hỏng bị tiêu chảy, ta còn lâu mới tin, chính là năng lực không bằng người ta thôi!”
Tần Chiêu không đánh giá.
Hai người lượn quanh hồ nhân tạo, đi tới hậu viện. Hoa quế trong viện tỏa hương trong gió, mấy cái bàn dài xếp thành một vòng, trêи bàn cũng đặt giấy bút, bánh ngọt cùng với một bầu rượu.
Hơn mười văn nhân ngồi sau trường án, đã bắt đầu đấu thơ.
Trần Ngạn An tìm một trường án trống, kéo Tần Chiêu ngồi xuống.
Đấu thơ có vài loại, phi hoa lệnh*, gieo vần chân, lấy vật làm đề… Lúc bọn họ đến, những văn nhân kia đang lấy chữ “Nguyệt” làm đề, là phi hoa lệnh.
*Phi hoa lệnh: Đối đáp thơ theo từ được chỉ định, người chơi lần lượt đọc những câu thơ có chứa từ được chỉ định, đến khi đối phương không đọc tiếp được mới thôi.
Gần đây Trần Ngạn An thuộc lòng thơ không ít, tiếp được mấy câu, hoàn toàn cũng không bị lép vế.
Đến lượt Nghiêm Tu thì bị tắc: “Nguyệt, nguyệt tà lâu thượng ngũ canh chung.”
“Câu này đọc rồi.” Lần này Trần Ngạn An chiếm hết nổi bật, ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, đắc ý nói, “Uống!”
Trước đây nhân duyên của Nghiêm Tu không tốt lắm, mọi người vui vẻ nhìn hắn ta xấu mặt, cũng ồn ào theo, ép hắn uống một hớp rượu lớn.
Nghiêm Tu đặt mạnh ly rượu xuống, lỗ tai đỏ bừng: “Phi hoa lệnh năm nào cũng chơi, có gì thú vị đâu?”
Tầm mắt hắn ta nhìn bốn phía, thấy hoa quế trong viện nở rất đẹp, liền nói: “Chúng ta đổi trò khác, lấy đề tài nguyệt quế làm thơ, thế nào hả, ta tới trước!”
Hắn ta nói xong, cầm bút viết trêи giấy.
Đấu thơ lấy vật làm đề, câu thứ nhất là do người khởi xướng viết, lại luân phiên chuyền cho mỗi người trước bàn, mỗi người một câu, đến khi chuyền về tay người khởi xướng, tùy người đó chọn tiếp tục chuyền đi hoặc là viết một câu cuối cùng, hoàn thành bài thơ.
Giữa đường ai không tiếp được thì bị phạt một ly, cũng thành người khởi xướng tiếp theo.
Nghiêm Tu ngồi bên tay trái Trần Ngạn An, nhưng hắn ta viết xong lại không chuyền qua bàn Trần Ngạn An, mà là quay đầu chuyền cho bàn bên kia.
Phương pháp đấu thơ này, từ trước đến nay luôn là càng về sau càng khó.
Lần này hắn ta muốn làm Trần Ngạn An khó xử.
Nhưng Trần Ngạn An không sợ chút nào, hắn chọt chọt người bên cạnh: “Tần đại ca, lần này dựa vào ngươi rồi.”
Tần Chiêu liếc hắn một cái.
Từ lúc bắt đầu nghe quy tắc đấu thơ thì hắn đã biết vì sao Trần Ngạn An lại cứ khăng khăng muốn dẫn hắn đi cùng.
Là đang đợi hắn giúp lấy lại danh dự đây mà.
Trong lúc tờ giấy viết câu thơ ở bàn được truyền tới, Nghiêm Tu đắc ý vênh vang nhìn về phía hai người: “Không làm được thì nhận thua sớm đi, nếu lại để giống như năm ngoái thì cũng mất mặt quá đấy.”
Hắn ta vừa dứt lời, đúng lúc câu thơ chuyền đến bàn bọn họ.
Tần Chiêu nhìn lướt qua, cầm bút lên viết.
Chữ viết của hắn hoàn toàn khác với khí chất bản thân, nét bút nước chảy mây trôi, lưu loát sinh động, cứng cáp mạnh mẽ.
Mặt Nghiêm Tu biến sắc rồi.
Tần Chiêu đặt bút xuống, truyền câu thơ sang: “Đa tạ.”
Trần Ngạn An thò đầu ra từ sau lưng hắn, cười hì hì nói: “Không làm được thì nhận thua sớm đi, nếu lại giống ván trước thì cũng mất mặt quá đấy.”
Nghiêm Tu giận nghiến răng nghiến lợi, hắn ta tỉ mỉ suy tư trong chốc lát, đề một câu trêи giấy, truyền sang tay vị kế tiếp.
Hắn không viết câu cuối, mà là chọn tiếp tục.
Lần này chuyền tổng cộng ba lượt, càng về sau thời gian mọi người suy nghĩ càng lâu. Chỉ có Tần Chiêu, luôn luôn chỉ cần lướt qua là có thể đáp một câu, chưa bao giờ ngừng.
Tần Chiêu chuyền tờ giấy sắp tràn đầy thơ sang cho Nghiêm Tu, hắn ta nhìn lướt qua, đứng bật dậy: “Sao ngươi dám dùng câu này?!”
Một tiếng kêu này của hắn đánh thức tất cả văn nhân đang vò đầu bứt tai, mọi người tụ tập xung quanh, nhìn rõ câu thơ mà Tần Chiêu viết.
“Đây… Đây không phải là thơ của vị kia ư?”
“Đúng, ta nhớ rất rõ ràng, chính là do vị kia làm.”
“Câu thơ này xưa kia truyền khắp thiên hạ, không có người nào có thể tiếp câu sau, đây…”
Trần Ngạn An vừa mới không chú ý Tần Chiêu viết cái gì, lúc này mới tò mò thò đầu nhìn, trong mắt hiện lên vui mừng: “Hay, hay lắm, ta xem ngươi lần này tiếp làm sao!”
Thần sắc mọi người khác nhau, chỉ có Tần Chiêu vẫn không biết chuyện gì xảy ra, hỏi: “Câu thơ này có vấn đề gì?”
“Ngươi còn ở đây giả bộ không biết?” Nghiêm Tu nói, “Đây rõ ràng là thơ Vinh Thân vương đã làm lúc say rượu đấu thơ ở trước điện vào ngày hội trung thu năm đó. Ban đầu lúc vương gia làm ra đã nói, nếu trong thiên hạ có ai tiếp được câu thơ này của ngài ấy, ngài ấy sẽ lập tức đề bạt vào hàn lâm, người có học ai lại không biết?”
Tần Chiêu thật đúng là không biết.
Thậm chí ngay cả vị Vinh Thân vương kia là ai hắn cũng không biết.
Vừa rồi ở trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện câu này, liền tiện thể viết xuống, huống chi…
“Câu thơ này rất khó tiếp sao?” Tần Chiêu hỏi.
Nghiêm Tu cười lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh thì ngươi tiếp thử xem, nếu ngươi có thể tiếp câu sau, ta sẽ…”
Lời hắn ta còn chưa nói xong, Tần Chiêu dửng dưng nhận lấy tờ giấy, đặt trêи bàn cầm bút viết.
Vẻ mặt Nghiêm Tu cứng đờ, mọi người vây bên cạnh Tần Chiêu, chỉ trong chốc lát đã bắt đầu thấy hoảng sợ thán phục.
“Hắn hắn hắn hắn lại thật sự đối được!
“Chuyện này… Sao có thể tiếp được, năm đó ta suy nghĩ phải đến cả một tháng!”
Mọi người bàn luận sôi nổi, Nghiêm Tu đột nhiên xông về phía trước, đoạt lấy tờ giấy trong tay Tần Chiêu: “Thì ra là như vậy… Thì ra là như vậy…”
Vẻ mặt hắn điên cuồng, trong miệng không ngừng nói lẩm bẩm, lại cứ như vậy cầm tờ giấy chạy ra ngoài.
Mọi người im lặng trong chốc lát, ai về chỗ nấy.
Tần Chiêu hỏi: “Hắn ta sao thế?”
“À, có thể là bị kϊƈɦ thích đi.” Trần Ngạn An đấu thơ đến mức đói meo, ăn bánh ngọt trêи bàn, nói, “Nghe nói năm đó sau khi vị Vinh Thân vương làm ra câu thơ kia, văn nhân thiên hạ cạnh tranh thử nghiệm. Nghiêm Tu đóng cửa nhốt mình ở trong phòng ước chừng nửa năm, vậy mà vẫn không làm ra được.” . TruyenHD
Tần Chiêu nhìn về phía Nghiêm Tu rời đi, ung dung nói: “Thế mà lại là một người thú vị…”
Xảy ra chuyện này, mọi người không còn tâm tình tiếp tục đấu thơ nữa, hiển nhiên càng hứng thú với Tần Chiêu hơn.
Luôn luôn có người mượn lý do tới nói chuyện với Tần Chiêu, phần nhiều hỏi thầy hắn là người phương nào, có suy nghĩ khảo thủ công danh hay không. Thậm chí mấy vị nòng cốt trong giới văn nhân kia còn mời Tần Chiêu tham gia tụ hội một tháng một lần của bọn họ.
Lại bị Tần Chiêu lấy lý do chuẩn bị thi từ chối.
Lần này Tần Chiêu nhờ một lần hành động mà thành danh trong giới văn nhân, tới khi đẩy hết được đám văn nhân lôi kéo làm quen đi, lúc rời khỏi thôn trang kia thì mặt trời đã sắp xuống núi rồi.
“Ngươi đừng ngại phiền, đợi sau khi chuyện này truyền đi sẽ còn gặp nhiều hơn.” Thấy vẻ mặt Tần Chiêu đã có chút không vui, Trần Ngạn An nói.
Tần Chiêu nghe ra ý trêu ghẹo trong lời nói của hắn, lạnh nhạt nói: “Không phải ngại phiền.”
“… Đã quá mất giờ hẹn với phu lang ta rồi.”
Vốn nghĩ sau khi kết thúc ở đây thì vừa kịp lúc có thể đưa cá nhỏ lên tửu lâu trấn trêи ăn cơm, sau đó chậm rãi đi dạo hội chùa, ai biết lại kéo dài đến muộn như vậy.
Sợ là bây giờ nhóc kia đã đói bụng lắm rồi.
Trần Ngạn An: “…”
Trong đầu người này chỉ có phu lang!
Trước đó Trần Ngạn An hẹn xe bò đến đón bọn họ, hai người đi bộ trêи con đường trước thôn trang này, có người gọi bọn họ: “Tần Chiêu.”
Một bóng người đỏ tươi chạy tới, lúc chạy tới gần thì trượt chân một cái, đúng lúc được Tần Chiêu ôm trọn vào lòng.
“Cẩn thận một chút.” Tần Chiêu ôm Cảnh Lê, đầu mày hơi giãn ra, “Sao ngươi lại tìm tới nơi này?”
Thoạt nhìn tâm trạng Cảnh Lê không tệ, nói: “Phương Thiên Ứng dẫn ta tới.”
Cậu vừa nói xong, Phương Thiên Ứng đi tới từ xa.
Phương Thiên Ứng cười nói: “Ta nghe hạ nhân nói trong hội thơ hôm nay có người đối ra thơ hay, sau khi nghe ngóng lại chính là Tần đại ca, cho nên muốn tới tham gia náo nhiệt. Đi tới cửa trấn đúng lúc gặp được tẩu tử, bèn dẫn y cùng tới.”
Tần Chiêu gật đầu với hắn: “Đa tạ.”
“Tần đại ca không cần khách khí.” Phương Thiên Ứng nói, “Ta đã đặt chỗ ở tửu lâu tốt nhất trấn trêи rồi, Tần đại ca khẳng định cũng đã đói, chúng ta nhanh đi thôi.”
Tần Chiêu: “Thế này không…”
Lời còn chưa nói xong, Trần Ngạn An đã bất mãn xem vào: “Hôm nay ta dẫn Tần đại ca đến, sao ngươi lại cướp người của ta?”
“Thì ra là nhóc Trần mập à, gần đây ngươi gầy đi, suýt chút nữa thì ta không nhận ra.” Phương Thiên Ứng cũng không giận, nói: “Vậy thì cùng nhau đi, ta mời khách!”
Tần Chiêu: “…”
Tần Chiêu tiếp tục nói: “Ta với phu lang…”
Cảnh Lê nghe thấy được ăn, ánh mắt cũng sáng rực, từ trong ngực Tần Chiêu tránh thoát ra: “Được được, chúng ta nhanh đi thôi, buổi trưa ta chưa ăn gì, mau đi thôi, đói bụng sắp ngất rồi.”
Tần Chiêu: “…”
Phương Thiên Ứng cười nói: “Được, xe ngựa đợi ngay ven đường rồi đây, chúng ta đi.”
Bốn người đi về phía trước, Cảnh Lê dắt Tần Chiêu, quay đầu hỏi: “Tần Chiêu, có phải vừa nãy ngươi muốn nói gì không?”
“…”
Tần Chiêu nhìn hai người vô duyên vô cớ lòi ra trước mặt, mặt không cảm xúc nói: “Không, không có gì.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chiêu: Thế giới hai người của ta, ta hận.