Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay

Chương 81: 81: Phiên Ngoại 1 Tình Nhân Vip Của Tạ Vô Diễn



Thẩm Vãn Tình đang đọc một quyển tiểu thuyết bá đạo tổng tài tên là “Thư ký ngây thơ đừng hòng chạy thoát.” Trong cuốn tiểu thuyết này, Tiểu Hoa đáng yêu ngây thơ vừa mới vào công ty đã trở thành thư ký của đại tổng tài Tiểu Cương, sau đó cô thành công có được sự chú ý của sếp tổng dựa vào tính cách lương thiện hoạt bát ngây thơ đáng yêu thi thoảng hơi hấp tấp lỗ m ãng của mình.

Sếp tổng ép cô ký hợp đồng tình nhân VIP, từ đó hai người bắt đầu một câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Trong sách miêu tả như thế này: “Tiểu Hoa sơ ý làm đổ cà phê lên người của sếp tổng, cô vô cùng sợ hãi, vội vàng lấy khăn giấy lau áo cho hắn.

Sếp tổng nắm lấy tay cô, hơi nhíu mày nhìn vào đôi mắt của cô.

Đôi mắt trong sáng ling động như nai con kia lập tức làm sếp tổng động lòng.”
Thẩm Vãn Tình: Ồ ồ học được rồi.
Cô nghiêm túc chép lại đoạn này vào quyển sổ nhỏ của mình, nghĩ một lát còn ghi chú thêm vào đó một dòng như sau: “Cà phê, phải còn ấm, trang điểm mắt, bộ dạng nhỏ nhẹ đáng thương một chút, son môi, tính công kích không được quá mạnh.”
Tại sao Thẩm Vãn Tình lại phải ngồi ghi chép mấy thứ này? Tất cả phải bắt đầu kể từ ngày cô mới về nước.
Mấy năm trước, vì tranh đoạt gia sản, nội bộ nhà họ Kỷ đấu đá nhau loạn xì ngậu, Kỷ Phi Thần không muốn em gái của mình dính vào những chuyện này bèn đưa cô ra nước ngoài học đại học.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học thì nhà họ Kỷ cũng đã đấu đá xong, Kỷ Phi Thần là quán quân của cuộc tranh đấu này, cuối cùng vinh dự trở thành chủ tịch tuổi trẻ tài cao thực lực ghê gớm.

Thấy Thẩm Vãn Tình đã tốt nghiệp đại học, bản thân cũng đã có thế lực vững vàng, hắn bèn đón cô về nước.
Ngày đầu tiên về nước, Kỷ Phi Thần đưa cô đến nhà người ta ăn một bữa cơm.

Gia đình này họ Tạ, nhà có tiền có thế, cũng thuộc loại có số có má trong giới làm ăn giống như nhà họ Kỷ.
Vừa mới bước vào nhà, hai người đã nhìn thấy Tạ lão gia ngồi trên ghế sô pha xem phim truyền hình, tay đang vuốt v e con mèo Munchkin chân ngắn trong lòng, nước mắt nước mũi tèm lem.
Thẩm Vãn Tình nhận ra đây là bộ phim mang tên “Người yêu thất lạc của tổng tài”, nội dung chính là câu chuyện ngược luyến tình thâm của một tên bá đạo tổng tài và tình nhân VIP của hắn.

Thẩm Vãn Tình rất hứng thú với bộ phim này.

Thế nên khi người giúp việc đang nấu cơm, Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình đang ở trong thư phòng của nhà họ Tạ bàn chuyện công việc thì Thẩm Vãn Tình và Tạ lão gia cùng nhau ngồi trên sô pha ôm đầu khóc rống.

Cô còn ôm luôn con mèo kia vào lòng, vừa thơm nó vừa khóc thút thít.
“Nam chính đáng thương quá, nhưng đáng đời anh ta! Ai bảo lúc đầu anh ta đối xử tệ với nữ chính như vậy!”
Hai người khóc hết cả buổi tối, cơm cũng không thèm ăn mà xem một lèo đến tập cuối.

Cuối cùng tình nhân VIP của tổng tài hắc hóa, cô ta cuỗm hết gia sản của tổng tài, tổng tài không chịu nổi đả kích nên nhảy xuống biển tự sát.
Ngược quá.
Tạ lão gia xem xong, trong lòng thầm than không ổn.
Ông nhìn gương mặt nam chính trong phim kia, thấy tên này không đẹp trai bằng cháu của mình cũng không giàu như cháu của mình, hơn nữa tính tình của cháu ông còn lạnh lùng vô tình hơn cả nam chính nữa.

Cháu của ông có khi nào cũng sẽ chơi kiểu hợp đồng tình yêu VIP như thế này không?
Tạ lão gia tưởng tượng ra cảnh cháu trai nhà mình nhảy xuống biển tự sát thì run lên bần bật, hạ quyết tâm nhất định không thể để chuyện này xảy ra được.

Nhưng phải làm thế nào bây giờ?
Ông nhìn sang Thẩm Vãn Tình vẫn đang khóc thút thít bên cạnh, trịnh trọng hỏi: “Cô bé, con có muốn làm t ình nhân VIP của cháu trai ta không?”
Thẩm Vãn Tình: “?”
J z tr?
Tư duy của Tạ lão gia rất đơn giản.

Nhân lúc cháu trai nhà mình còn chưa nghĩ đến cái trò tình nhân VIP kia thì phải nhét cho thằng bé một cô nhìn có vẻ sẽ sau này sẽ không hắc hóa trước.

Như vậy thằng bé sẽ không bị trả thù, hơn nữa cũng sẽ không bị dồn ép đến mức nhảy xuống biển tự tử.
Nhưng Thẩm Vãn Tình thấy như vậy không ổn lắm: “…!Không được đâu ông ơi.

Con chưa từng gặp cháu trai của ông, hơn nữa con chỉ vừa mới về nước hôm nay thôi ạ.”
“Không có gì mà không được cả.

Ta vừa thấy con đã thấy con rất đáng yêu.

Con chỉ cần giám sát cháu ông là được, ra vẻ chút thôi.

Nếu thằng nhóc đó dám gây sự với con thì con có thể gọi điện thoại tố cáo với ta bất cứ lúc nào.”
“Con thấy không ổn lắm đâu ông ơi…”
“Ta có thể tặng con mèo này cho con.”
“Con đồng ý ạ!”
Thẩm Vãn Tình là một con sen chính hiệu.
Thế là từ đó Thẩm Vãn Tình bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị.

Cô mua sạch tiểu thuyết tổng tài bá đạo ở hiệu sách về nhà, còn viết một quyển ghi chú đúc kết kinh nghiệm đặt tên là “Bút ký công lược”, tóm lại là quyết tâm còn cao hơn cả lúc thi đại học nữa.
Tạ lão gia cũng rất tạo điều kiện mà gửi một tệp tài liệu thông tin liên quan đến cháu trai của mình đến cho cô, thậm chí còn sắp xếp cho cô làm thư ký của Tạ Vô Diễn.
Ngày đầu tiên đi làm, Thẩm Vãn Tình rất lo lắng.
Cô dậy rất sớm makeup theo style “con nai nàng ngơ ngác”, cầm theo “Bút ký công lược” của mình bắt đầu kế hoạch công lược.
Bước vào công ty, tất cả mọi người đều nhìn thư ký với ánh mắt tò mò, sau đó đổi sang vẻ đồng tình thương tiếc, giống như đang muốn nói: “Chúc cô thượng lộ bình an.” Lúc thư ký trưởng dẫn cô đi vào còn nhắc nhở một câu: “Lúc sếp Tạ không vui cô nhất định phải nhanh chóng ra ngoài, nếu không thì phiền to đấy!”
Thẩm vãn tình: “Tôi hiểu rồi.”
Cô gõ cửa, lịch sự bước vào, cúi mình chào hỏi: “Chào anh, tôi là thư ký mới của anh.”
Tạ Vô Diễn còn chẳng buồn ngước lên, chỉ chăm chăm ký nốt mấy cái giấy tờ của mình sau đó đặt bút lên bàn, khoanh tay nhìn cô: “Thư ký mới?”
Bây giờ Thẩm Vãn Tình mới nhìn rõ khuôn mặt của Tạ Vô Diễn.
Anh đẹp trai hơn rất nhiều so với ảnh chụp, nếu đi đóng phim truyền hình chắc chắn một đêm sẽ hot thành diễn viên tuyến đầu.

Theo gu thẩm mỹ của cô, anh còn đẹp hơn người anh trai Kỷ Phi Thần của cô một chút.

Nhưng bây giờ trai đẹp lạnh lùng này mặt mũi đầy vẻ không dễ trêu vào.

Tuy anh đang cười nhưng nụ cười có vẻ trào phúng, nhìn vào cảm thấy hơi áp lực.

Nhưng Thẩm vãn tình vẫn trả lời câu hỏi của anh: “Đúng vậy, thư ký mới.”
Tạ Vô Diễn: “Tại sao tôi lại không biết tôi tuyển thư ký mới cho mình từ bao giờ nhỉ?”
Thẩm Vãn Tình: “…!Tôi không biết nên giải thích thế nào cho phải.

Chắc là do cuộc đời lúc nào cũng tiềm ẩn những bất ngờ nhỉ?”
“…”
Hay lắm, nói chuyện vừa mềm mỏng vừa đúng lý hợp tình như vậy thì anh còn nói tiếp được thế nào nữa.
Căn phòng yên lặng rất lâu.

Thư ký trưởng đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh.
“Ra ngoài đi.” Tạ Vô Diễn nói: “Đến phòng nhân sự nhận tiền lương, sau đó thì không cần đi làm nữa, tôi không cần thư ký mới.”
Phản ứng này của anh nằm trong dự kiến của cô.

Thẩm Vãn Tình đã đọc hết một lượt tất cả những quyển truyện bá đạo tổng tài kia, cô biết những lời này chính là dấu hiệu bắt đầu của một tình yêu bung lụa rực rỡ.

Bình thường trong trường hợp này, nữ chính chỉ cần mặt dày ở lại, dựa vào nỗ lực của mình để làm tổng tài động lòng.

Vì thế Thẩm Vãn Tình đồng ý rất nhanh: “Tôi hiểu rồi.”
Thư ký trưởng trợn mắt há miệng nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời đi ra ngoài, tư thế nghênh ngang giống hệt như công ty này là của cô vậy.
Sau khi đi ra ngoài, thư ký trưởng thấy Thẩm Vãn Tình không đến bộ phận nhân sự lĩnh lương mà tự nhiên như ruồi đi tìm chỗ làm việc của mình.
Thư ký trưởng dè dặt nhắc nhở cô: “Thẩm tiểu thư, ý của sếp Tạ là cô không cần đi làm nữa, nên chúng ta…”
Thẩm Vãn Tình: “Nhưng tôi vẫn cần phải ở lại đây.”
Thư ký trưởng: “Nhưng nếu sếp Tạ tức giận, đến lúc đó nhất định sẽ…”
“Không cần để ý đến anh ta đâu.”
Thư ký trưởng nghe mà trợn mắt.

Không cần để ý đến anh ta??? Rốt cuộc là cô phải kiêu ngạo thế nào thì mới dám nói ra những lời này thế?
Thư ký trưởng thiện ý nhắc nhở cô: “Thẩm tiểu thư, có lẽ cô chưa hiểu sếp Tạ của chúng tôi rồi.

Ngày thường anh ấy làm việc quyết đoán hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, quan trọng nhất là anh ấy là cháu đích tôn của nhà họ Tạ, thế cho nên…”
“Không quan trọng.” Thẩm Vãn Tình đáp.
…?
Thẩm Vãn Tình: “Đúng rồi, chỗ làm việc của tôi ở đâu thế?”

Thư ký trưởng: “Là văn phòng nhỏ ở bên tay trái đằng kia.”
Thẩm Vãn Tình: “Cảm ơn rất nhiều.”
Thế là dưới ánh mắt chăm chú của một đám người, Thẩm Vãn Tình ôm đống đồ đạc bước vào phòng làm việc của mình.

Cô đi một lèo không quay đầu lại, chỉ để lại sau lưng một đám người nghẹn họng nhìn trân trối, hai mặt nhìn nhau.
Kiêu ngạo thật.
Thẩm Vãn Tình ngồi trước bàn làm việc của mình, mở sổ ghi chép ra, tích một dấu V ở cuối câu: “Làm cho tổng tài bá đạo xem thường mình.”
Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi ghê.
Dựa theo hướng phát triển của cốt truyện, nhiệm vụ tiếp theo chính là: “Lúc tổng tài trào phúng mình thì nói năng hùng hồn, làm cho anh ta phải nhìn mình bằng con mắt khác.” Thẩm Vãn Tình thấy cái nhiệm vụ này là đơn giản nhất trong tất cả các nhiệm vụ.
Nhưng Thẩm Vãn Tình lại phát hiện ra một vấn đề.

Bởi vì chức vụ này của cô là do Tạ lão gia nhét vào nên công ty chưa hề sắp xếp cho cô công việc nào cả.

Thế nên bây giờ cô không có việc gì để làm.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy thế này cũng không được ổn lắm, thế là cô bước ra cửa hỏi một lượt: “Có cần tôi giúp gì không?”
Người của công ty ai dám để Thẩm Vãn Tình giúp đỡ việc gì? Thế là Thẩm Vãn Tình cũng không được giao cho công việc nào cả.

Nhưng nếu cô không cần làm gì thì sao có thể lưu lại hình tượng cố gắng nỗ lực hướng về phía trước cho sếp tổng bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định không thể lãng phí thời gian quý báu này được nên bèn mở phim Mỹ lên xem.
Đây là bộ phim về câu chuyện tình yêu của ma cà rồng.

Màn hình máy tính của công ty rất lớn nên xem phim bao phê.

Cô ôm gối dựa vào ghế, vừa xem vừa ăn bánh kem.

Mãi đến khi có người đứng trước mặt cô, chặn hết tầm mắt của cô.
“Làm phiền tránh ra một chút.” Thẩm Vãn Tình nói: “Anh có thể đứng ở đằng sau tôi mà xem, anh đứng như vậy thì tôi không nhìn thấy màn hình đâu.”
“Cô đang xem gì vậy?”
“Nam chính và nữ chính đang hôn nhau đó, nam chính đẹp trai ghê, đã đẹp trai còn có đôi mắt màu lam, vừa nhìn đã thích rồi.”
Nói xong câu này, Thẩm Vãn Tình mãi không thấy người kia đáp lại.

Xung quanh yên lặng một cách chết chóc.

Không khí đột nhiên trở nên lạnh băng.
Thẩm Vãn Tình thấy sai sai nên chầm chậm ngẩng đầu lên, sau đó vô tình đối diện với một đôi mắt bình thản không gợn sóng.

Tạ Vô Diễn đứng dựa vào góc bàn ôm cánh tay, lười biếng nhìn cô, mặt mày lạnh tanh.
Thẩm Vãn Tình yên lặng mấy giây rồi quả quyết tắt phim đi, sau đó chống ghế tựa, nhấc tấm thân đang nằm liệt của mình lên, lễ phép khom lưng: “Xin chào sếp tổng, sếp có gì muốn dặn dò tôi sao?”
“Cô đang làm gì vậy?”
Thẩm Vãn Tình đơ ra một hồi sau đó nói: “Thật không dám giấu sếp tổng, tôi đang học tiếng Anh.”
“Không phải tôi đã nói là cô không cần ở đây nữa rồi hay sao?”
“Cuộc đời không có vài chuyện ngoài ý muốn chẳng phải sẽ nhàm chán lắm sao?”
Tạ Vô Diễn thấy người này không nên đến đây làm thư ký, hẳn là phải đi làm diễn viên tướng thanh mới đúng.
Thật ra anh biết rất rõ về Thẩm Vãn Tình.

Kỷ Phi Thần là một người cuồng em gái.

Lần nào giới thượng lưu có có tiệc tùng ở đâu hắn cũng nhắc đến em gái của mình, còn rất tự hào khoe ảnh chụp của cô cho bọn họ xem, khoe rằng em gái của mình xinh đẹp như thế nào, mồm miệng lanh lẹ như thế nào, sau đó còn cười nhạo mấy tên nhà giàu chỉ có em trai không có em gái giống mình nữa.
Vị hôn thê của Kỷ Phi Thần – Phong Dao Tình cũng rất yêu thương Thẩm Vãn Tình.

Cô thường nhờ người khác mua quần áo trang sức cho Thẩm Vãn Tình, còn đặt may riêng cho cô mấy bộ ở chỗ mấy nhà thiết kế nổi tiếng nữa.
Ảnh chụp của Thẩm Vãn Tình cũng rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, đây đều là công lao của cái tên cuồng em gái Kỷ Phi Thần cả.

Trong đó nổi tiếng nhất phải kể đến bức ảnh cô vừa ôm gối đầu vừa gà gật ngủ nhưng vẫn cố gắng banh mắt ra để xem nốt phim.
Thế nên khi ông nội tự dưng đưa một cô thư ký mới đến đây, hơn nữa người này còn là Thẩm Vãn Tình, Tạ Vô Diễn vừa nhìn đã biết nhất định ông của anh lại vừa xem được một bộ phim vô tri nào đó rồi bắt đầu lo bóng lo gió chuyện gì đâu không.
Tạ Vô Diễn vốn không có hứng thú muốn đóng kịch cùng người này, hơn nữa cô còn là một tiểu công chúa được nuông chiều từ bé đến lớn.

Đối phó với những người như vậy thì chỉ cần nói nặng vài câu, để cô chịu khổ một chút là cô sẽ lập tức chạy về mách với người nhà, không cần anh phải mất công làm gì nhiều cả.

Thế là Tạ Vô Diễn bắt đầu châm biếm cô: “Ngoại trừ cái này ra cô còn biết làm gì nữa?”
“Rót cà phê.” Thẩm Vãn Tình nói.
“Cô chỉ biết mỗi rót cà phê thôi sao?”
“Đúng vậy.” Bởi vì truyện tổng tài bá đạo chỉ viết mỗi tình tiết này thôi.
Rất tốt, rất thích hợp để châm biếm.
Tạ Vô Diễn: “Công ty chúng tôi không thiếu người chỉ biết rót cà phê.

Nếu giá trị của cô chỉ có như vậy thôi thì hôm nay cô về được rồi.”
“Tôi vẫn có thể làm những việc khác mà.”
“Vậy cô có thể làm được như bọn họ hay không?”
Thẩm Vãn Tình nhìn theo hướng Tạ Vô Diễn chỉ thì thấy một đám người ôm cốc cà phê mím môi nghiến răng căng mắt vật lộn chạy deadline.

Cảnh tượng kia vô cùng chấn động lòng người, làm cho người ta phải trầm tư suy nghĩ.
Thẩm Vãn Tình nhìn cái gối ôm mình đang ôm trong lòng rồi lén lút thả nó xuống, thật thà đáp: “Chắc là không được đâu.”
Tạ Vô Diễn: “?” Công ty này tôi là chủ hay cô là chủ vậy?
Thẩm Vãn Tình hơi rối rắm.
Cô vốn muốn đắp nặn một cái hình tượng tích cực hướng về phía trước nhưng vấn đề là Tạ lão gia cũng không thêm lương cho cô.

Câu dẫn Tạ Vô Diễn đã rất khó khăn rồi, nếu phải làm việc nữa thì phải thêm tiền mới đúng.

Nhưng cô cũng không thiếu tiền.

Mấy kẻ nhà giàu không có cốt khí như cô đều không phải đi làm.

Nhưng nếu không nhận lời Tạ Vô Diễn thì cô sẽ thất bại.
Sau khi đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, Thẩm Vãn Tình quyết định hy sinh tự do của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ.

Vì thế cô hít sâu một hơi, gật đầu với Tạ Vô Diễn: “Được rồi, tôi đi làm việc đây.”
Tạ Vô Diễn: “?” Sao lại thế này? Không phải làm việc là trách nhiệm vốn có của cô sao? Làm gì mà như tráng sĩ quyết tâm đi chịu chết vậy?.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.