Chương 4: Nam mô cốt, Bắc vấn quan, người từng nghe qua chưa?
Đêm tối như một con thú lớn đã được ăn no, đèn đuốc trong Thành Tứ Cửu đều đã tắt dần, Lý Thập Nhất cuối chào Đồ Lão Yêu, ai nấy về nhà mình. Gió lạnh thổi mạnh đập vào cánh cửa gỗ, Lý Thập Nhất bế Tống Thập Cửu vào trong nhà, cong chân về phía sau đóng cửa lại rồi đặt đứa bé lên chiếc giường gỗ. Cô từ trong tủ lấy ra một chiếc gối hạt kiều mạch có mùi long não, đệm dưới đầu đứa bé, rồi nấu nước nóng ngồi bên cạnh giường lau người cho bé. Thấy đứa bé cực kì ngoan ngoãn, không quấy cũng không khóc, cô bất giác dùng ngón trỏ đặt lên cằm của đứa bé, tự lẩm bẩm một mình:
“Ngươi là thứ gì vậy?”
Tống Thập Cửu mở to hai con mắt tròn xoe, thổi bong bóng nước bọt trong mơ màng.
Lý Thập Nhất bật cười, tay trái đỡ lấy vai phải bước xuống giường, nghĩ ngợi một hồi rồi lại từ bên ngoài mang một ít than vào, lách tách đốt lên một lò than.
Sau khi làm xong, cô cũng đã mệt rã rời, cố gắng mở mắt nấu xong nước rồi mới thả lỏng gân cốt ngồi ở trước gương. Tống Thập Cửu ngước cằm, hai chân đá lên, vùng vẫy lật người lại, hiếu kì nhìn cô ấy.
Dưới ánh trăng thưa thớ, cô bé nhìn thấy Lý Thập Nhất cởi cái áo khoác đầy bụi ra rồi tiện tay vắt trên lưng ghế. Cô vắt một chiếc khăn nóng đắp lên má phải của mình, hơi nước bay là mờ chiếc gương, Lý Thập Nhất cũng không cần nhìn, động tác nhuần nhuyễn nhưng cẩn thận xé miếng da rữa ở trên mặt xuống giống như là đang xé một miếng mặt nạ dính trên xương.
Phần dính cuối cùng kéo theo da của cô ra rồi lại thu về, tạo nên một vết đỏ nhạt trên da. Dưới miếng da rữa đó, là một làn da láng mị, trắng nõn như vừa da non. Cô từng chút từng chút lau đi những vết dơ cố tình bôi lên mặt cùng đôi chân mày như dùng than đá tô lên. Sau khi lau một chiếc khăn vừa đen vừa vàng thì giờ mới hiện ra dung nhan vốn có tựa như non xanh nước biếc của cô.
Gương mặt của cô không được tính là tuyệt sắc, cũng không có xíu diễm lệ nào, vẫn cứ nhạt nhoà thanh đạm. Ngũ quan đều không tìm được cái nào đẹp xấu. Nhưng ghép lại với nhau lại cực kì tuấn mĩ thanh lệ, khiến người khác nhìn rồi lại muốn nhìn mãi.
Tống Thập Cửu chớp mắt, rồi lại chớp mắt, in gương mặt đó lên đồng tử ngây ngô của mình.
Lý Thập Nhất lau xong mặt rồi cởi chiếc nón quả dưa xuống, tóc mái như chó cắn đó mất đi chèn ép, suông mượt xoã ra. Cô đổ ra một bình nước sôi, mang theo một chiếc khăn lông rồi đi ra ngoài. Động tác của cô cực nhanh, chớp mắt đã tắm sạch sẽ, hất nước ra ngoài rồi ôm lấy cái chậu tráng men đó đi vào trong.
Cô vừa lau khô mái tóc ngắn đang ướt đẫm, vừa đặt ngọn đèn dầu lên bàn rồi đọc lướt qua vài cuốn sách, hương thơm thoang thoảng của xà phòng được ánh đèn làm ấm, quấn lên ngón tay thon mảnh của cô.
“Sạch sẽ” có lẽ là từ đầu tiên mà Tống Thập Cửu học được, trong động huyệt mộ thất tối tăm, giữa hồng trần loạn lạc, trong chiến tranh ầm ĩ rối ren, lại gặp được một Lý Thập Nhất sạch sẽ vô cùng.
Đợi tới lúc tóc khô thì cảm giác buồn ngủ cũng ập tới, Lý Thập Nhất lại ra ngoài cửa ngồi hóng mát một lúc như mọi khi rồi mới đi vào nhẹ nhàng kéo tấm chăn bên cạnh Tống Thập Cửu đắp lên cho cô bé, thấy cô bé vẫn còn mở mắt, bèn nghiêng người nhìn nó, đưa tay lên vỗ bụng nó hai cái rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Ngủ đi.”
Nói xong rồi thu tay về đặt bên cạnh mặt, một thoáng sau cô đã nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn.
Tống Thập Cửu hất cái chân phải ngắn ngũn lên, cũng vùng vẫy lật người nằm nghiêng rồi nhìn chăm chăm tay của Lý Thập Nhất, bàn tay ú nụ cố sức đưa lên cạnh mặt rồi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Tim đèn đã đốt hết, ánh đèn le lói cuối cùng đó bị một làn gió lạnh mang đi mất. Tấm chăn dày trượt xuống một nửa, không cẩn thận thì sẽ bị tia lửa bắn vào. Một thân hình trắng nõn nhỏ nhắn từ trên giường leo xuống, chiếc mông cong tròn lật người xuống đất, hai tay đỡ lấy cạnh giường hai chân duỗi thẳng rồi bập bẹ đứng dậy.
Chiếc áo mặc trên người đứa bé đó chỉ che được một nửa, nó đi vòng qua bàn ghế xếp lộn xộn, ngả nghiêng đi về hướng ngoài. Tới khi đi tới bậc thang thì dừng lại suy nghĩ, đôi chân nhỏ duỗi ra ngồi ịch xuống, giống như lúc Lý Thập Nhất ngồi hóng gió trước khi đi ngủ vậy, xong rồi lại bò người dậy đi vào trong nhà.
Lúc lên giường thì động tác đã thành thạo hơn nhiều, đứa bé dùng cả hai tay hai chân leo tới cạnh Lý Thập Nhất, tự mình kéo chăn lên, thấy Lý Thập Nhất nằm ngửa, hai tay chắp ở trước bụng, hai chân thon dài bắt chéo lên nhau, nó cũng giơ hai khúc chân ngắn cũn ra, muốn bắt chéo chân nhưng dù làm thế nào cũng không học được, bèn bỏ cuộc, nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Lý Thập Nhất vệ sinh cá nhân xong rồi lại cải trang, mắt đầy tâm sự nhìn về phía giường. Cô trầm ngâm bước đến trước bàn, trong cuốn sách da bò lấy ra một người giấy dài cỡ ngón cái, cầm cây bút chu sa lên nguệch ngoạc vài chữ rồi niệm khẩu quyết, người giấy lập tức lật người dậy, đứng vững rồi cực kì có lễ phép cúi chào, giọng trong trẻo như trẻ nhỏ: “Thập Nhất.”
Lý Thập Nhất “ừ” một tiếng, gõ đầu của nó nói: “Gọi Đồ Lão Yêu đến đây.”
Người giấy nhận lệnh rời đi, trượt theo chân bàn xuống đất, men theo chân tường đứng vững rồi nhặt một chiếc lá khô che trên đầu, vụt một cái chạy đi mất.
Ở bên đây Đồ Lão Yêu vừa nấu cơm cho vợ xong, đang xách ghế ra sân ngồi rửa thịt sấy thì đột nhiên thấy ở chân tường lượn tới một miếng lá khô, chiếc lá giống như là bị kiến tha đi về hướng của hắn, vừa đúng tới cạnh miếng thịt sấy thì dừng lại. Hắn còn đang khó hiểu thì thấy chiếc lá mở ra, lộ ra con người giấy thủ công nhỏ nhắn, cung kính cúi đầu: “Đồ Lão Yêu!”
Đồ Lão Yêu sợ tới nỗi suýt nữa nhảy dựng lên, chỉ vào nói: “Mày mày mày… mày là cái gì vậy?”
Người giấy ra dáng lễ phếp vô cùng, đứng khép chân lại: “Thập Nhất gọi anh qua đó.”
Nói xong, nó lại đội chiếc lá lên, giống như là một quý ông đang cầm dù vậy.
“Bảo bối chuyển lời của chị Thập Nhất ư?” Đồ Lão Yêu nghiêng qua nghiêng lại ngắm nhìn nó, rồi lại đưa tay lấy cây dù lá của nó, đợi tới khi người giấy tức giận mới trả về, lau tay lên ống quần rồi đi về phía nhà bếp: “Ngài…đợi chút, tôi đang nấu cháo, để tôi múc hai chén cho chị Thập Nhất.”
Một lát sau, Đồ Lão Yêu đi ra xách theo một cái sọt, cùng với người giấy đi sát chân tường đến phía nhà Lý Thập Nhất.
Gà mái nhà bên cạnh vừa đẻ trứng, đang cục ta cục tác đòi phần thưởng, phá vỡ sự im lặng bốn mắt nhìn nhau của Đồ Lão Yêu và Lý Thập Nhất. Đồ Lão Yêu mở to miệng, khó khăn nói: “Đây, đây là Tống Thập Cửu? Cục bột mà hôm qua tôi bế về á?”
Lý Thập Nhất gật đầu, khoanh tay dựa vào tường, ánh nắng xuyên qua khe tóc của cô chui vào nhà.
“Ôi mẹ ơi!” Đồ Lão Yêu bước đến gần nhìn Tống Thập Cửu, mặt vẫn tròn như chiếc mâm bạc, chỉ có chiếc cằm hơi ốm lại, mắt mũi vẫn như thế, nhưng giống như là bị kính tây dương phóng to lên một số. Cô bé đã thay một bộ áo hoa, hiện đang ngồi ở cạnh giường, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Đồ Lão Yêu kéo nhẹ tay nó, rồi giựt giựt cái chân của nó, rồi lại nhìn mái tóc đã dài qua tai của nhỏ. Hắn nghĩ mãi không ra, đứa bé vừa mới đỡ đẻ hôm qua, sao mới một đêm mà đã nhìn như một tuổi rồi?
Lý Thập Nhất bặm nhẹ môi, lắc đầu bó tay. Cô đi đến chỗ bàn ăn, bày đồ ăn của Đồ Lão Yêu lên bàn, bắt chéo chân ngồi xuống rồi bưng tô cháo lên húp một ngụm to.
Đồ Lão Yêu sợ sệt nhìn chằm chằm Tống Thập Cửu một hồi lâu, rồi mới đi theo qua đó ngồi, bóc một quả trứng muối, vừa suy nghĩ vừa hỏi cô: “Có phải là yêu quái không vậy?”
“Không biết.” Lý Thập Nhất cũng là câu nói đó.
“Nó không ăn à?” Đồ Lão Yêu đột nhiên nhớ tới vấn đề này.
“Hôm qua có cho rồi, không ăn.”
Đồ Lão Yêu tâm sự ngổn ngang múc thêm một chén cơm nữa, vắt hết trí óc nghĩ cách: “Rốt cuộc lai lịch thế nào? Hay là xuống chỗ quan tài hỏi thêm lần nữa?”
“Không được.” Lý Thập Nhất lắc đầu, bắt đầu giải thích tường tận, “Sau khi người chết đi đầu thai, trong quan tài thường sẽ còn sót lại một hai phần tinh hồn, hỏi quan tài chính là hỏi cái tinh hồn này. Hình thái của tinh hồn bạc nhược, là vật vô chủ. Nếu muốn nó mở miệng trả lời thì nhất định phải hỏi xuất thân của nó, rồi hỏi chốn về của nó, để nó tìm lại được một chút ý thức, như vậy mới có được kí ức lúc còn sống.”
Đồ Lão Yêu nghe mà ngẩng người, động tác bóc trứng cũng chậm lại.
“Sau khi tinh hồn có được một chút thần thức, chỉ có thể hỏi một câu, nếu như hỏi nhiều thêm, tinh hồn sẽ có suy nghĩ, như thế sẽ dễ luyện thành phách, phách tụ hồn, hồn tu thể, trở thành ma quỷ mà mọi người thường gọi.”
Đồ Lão Yêu miễn cưỡng nghe hiểu, đơn giản mà nói, một chiếc quan tài chỉ có thể hỏi ba tiếng, đáp một lần, nhiều hơn thì không được nữa.
Hắn thở dài một tiếng: “Còn có quy tắc thế này nữa à.” Hắn vừa sợ vừa lo, liếm môi hỏi: “Vậy thì phải làm sao đây?”
Lý Thập Nhất đặt chén xuống, nhẹ nhàng nói: “Ăn xong cơm, cùng tôi ra ngoài một chuyến.”
Thời thế càng khó khăn, nơi trăng hoa lại càng náo nhiệt, trong con hẻm nhỏ tràn ngập mùi son phấn thoát ra từ trong khe tường gạch, đắp lên trên những gương mặt của những con người dựa cửa bán tiếng cười.
Đồ Lão Yêu cười nịnh nọt tránh né những chiếc khăn tay ném từ tay những cô gái trẻ, trêu đùa khều lấy Lý Thập Nhất mắt đang nghiêm túc nhìn về phía trước: ” Sao chị quen đường quen lối vậy, không ngờ á nha.”
Lý Thập Nhất một tay bế Tống Thập Cửu, thấy đứa bé ôm lấy cổ mình rồi ngẩng cái đầu nhỏ lên hiếu kì nhìn quanh, bèn dùng tay trái nhẹ nhàng ấn gáy của nó, ra lệnh cho nó ngoan ngoãn cuối xuống dựa lên vai mình.
Hơi thở nho nhỏ vừa ẩm ướt vừa ấm nóng, cũng với những cọng lông mi cong vút chạm vào ngay cổ, Lý Thập Nhất liếc mắt nhìn một cái, không nói không rằng xoa nhẹ lưng của cô bé.
Chiếc cầu thang gỗ vang lên tiếng cót két, Đồ Lão Yêu cùng Lý Thập Nhất đi vào một cái sân nhỏ, rồi lại rảo bước lên cầu thang, vòng qua vài căn phòng chạm trổ khắc hoa, cuối cùng dừng ở cuối đường. Lý Thập Nhất còn chưa đưa tay lên gõ cửa thì đã nghe từ trong vang một giọng nói mềm mại yêu kiều đến thấu xương: “Vào đây.”
Trong phòng đang đốt trướng trung hương (hương trong phòng) mùi hoa bách hợp, còn đang nấu trà Lục An, dưới đất là một đống vỏ hạt dưa, trên vỏ còn để lại vết son, đôi chân thon dài trắng nõn đưa ra từ nơi xẻ tà của chiếc sườn xám, móc lấy một chiếc giày thêu tinh xảo, đung đưa trên đống vỏ hạt dưa. Vừa đung đưa được vài cái thì đôi giày rơi xuống, người chủ nhân đó ném nắm hạt dưa đang cầm trên tay lên bàn rồi dựa người lên bàn: “Chà, bé gái ở đâu ra đó!”
Đồ Lão Yêu vẫn còn đang ngây ngất, chỉ ngửi được một làn gió thơm, cô gái ấy đã bước người lên trước, bế lấy Tống Thập Cửu, bắt chéo chân ngồi xuống chiếc ghế đẩu, sờ tóc của Tống Thập Cửu hai cái, giọng tràn ngập yêu thương: “Bé gái xinh xắn thế, còn uống sữa không?”
Cô ấy vừa nói vừa định đưa tay lên cởi nút áo của chiếc sườn xám, Đồ Lão Yêu hét lên một tiếng, che mặt lùi về sau: “Đừng đừng đừng, đừng làm vậy!” “Phì!” Cô gái ấy xì anh ta một tiếng, dừng động tác đang làm lại ôm lấy Tống Thập Cửu liếc nhìn hắn, “Tôi muốn thì cũng phải có mới được.”
Đồ Lão Yêu hé một con mắt từ trong kẽ tay ra, thấy cô nàng cười tủm tỉm trả lại Tống Thập Cửu cho Lý Thập Nhất, gọi cô một tiếng: “Thập Nhất.”
Khoé miệng Lý Thập Nhất cong nhẹ, gật đầu đáp lại: “A Âm.”
Đồ Lão Yêu thở phào nhẹ nhõm, giờ mới có thời gian nhìn cô gái tên là A Âm đó, đôi mắt long lanh, môi nhỏ xinh xắn, sống mũi thẳng đuột, chiếc cằm thon gọn, lúc nói chuyện khoé miệng luôn phảng phất nụ cười, vẻ đẹp toát lên bộ dạng của gái làng chơi.
A Âm dường như biết mục đích tới đây của Lý Thập Nhất, cô nàng không quan tâm Đồ Lão Yêu, chỉ lắc chiếc eo thon đi về phía bàn trang điểm, từ trong một ngăn kéo lấy ra một cái cẩm nang, giống như đúc cái cẩm nang của Lý Thập Nhất trước đó đã dùng trong mộ. A Âm nhét vào tay cô rồi nói: “Đây, một chỉ Ngãi Thảo, một chỉ Sinh Tê, ba chỉ La Lặc, nửa lạng rượu trắng, ngâm thuốc lá đúng ba mươi sáu ngày, giống như lúc trước vậy, không khác chút nào.”
“Hả?” Đồ Lão Yêu nhìn cô với một cặp mắt khác.
Lý Thập Nhất nghe lời cầm lấy rồi đi thẳng vào vấn đề: “Còn một chuyện nữa”
A Âm cười thần bí, hiểu ý nhếch mày: “Lúc nãy tôi đã sờ xương của đứa bé đó rồi, không phải ma, cũng không phải người. “
Lý Thập Nhất nhăn mày, lại cắn lấy đốt ngón tay trỏ theo thói quen, trầm ngâm suy nghĩ.
“Sờ xương?” Đồ Lão Yêu không nhịn được sự hiếu kì.
A Âm cười nhẹ một tiếng, rồi lại bắt đầu cắn hạt dưa: “Thập Nhất chịu dắt anh tới đây, tức là không có gì không nói được. Tôi cùng Thập Nhất ăn cơm của chung một nghề, chỉ là khác tông phái thôi. Nam mô cốt (sờ xương), Bắc vấn quan (hỏi quan tài), anh từng nghe qua chưa?”
“Chưa.” Đồ Lão Yêu thành thật lắc đầu.
A Âm nhìn hắn khinh bỉ rồi không thèm đếm xỉa tới hắn nữa.
Đồ Lão Yêu lại nhìn cô thắc mắc: “Ăn cơm của nghề này mà còn bán thân? Tay nghề không tốt hả?”
“Nói gì đó!” A Âm ném nắm hạt dưa đi, nhưng mặt thì chưa lộ vẻ gì là tức giận, “Người khác làm là bán thân, lão nương làm là ước mơ.”
Đồ Lão Yêu nghe mà sặc nước bọt: “Làm mấy cái thứ này, mà là ước mơ?”
“Anh thì biết cái mốc xì gì.” A Âm vô cùng xem thường cái dáng vẻ ngu ngốc của hắn, âm thầm trao đổi ánh mắt với Lý Thập Nhất, hỏi cô ấy có phải là thiếu hắn nhiều tiền lắm không.
Lý Thập Nhất vẫn cái dáng vẻ lạnh đạm ấy, chỉ nhẹ nhàng nhếch mắt lên, bế Tống Thập Nhất lên chuẩn bị cáo từ.
Nhưng lại nghe thấy A Âm nói: “Cô đã đến đây rồi, vừa hay tôi có một vụ làm ăn, dạo gần đây người tôi lại không được khoẻ, không muốn đổ đấu. Tôi chỉ hỏi cô, đi hay không?”
Cô nàng tay cầm khăn tay, giơ một ngón tay ra, Lý Thập Nhất quay người trở lại rồi ngồi xuống: “Nói đi.”
Edit: Thục Nhi
Beta: Mèo Mập