Trần Thi Nam nói Hoắc Ngập hút thuốc cũng không khiến cho mọi người chú ý, dù sao ai cũng không tin một học sinh ba tốt sẽ đi hút thuốc, đặc biệt lại là nam sinh có tính cách tốt như Hoắc Ngập, tất cả mọi người đều cho rằng cô ta có vấn đề.
Trần Thi Nam sau đợt phê bình hôm đó đã an phận hơn rất nhiều.
Đặc biệt là trước kia cô ta sẽ hay đi ngang qua cửa lớp hai, hiện tại lại tình nguyện đi đường vòng để về lớp, hoàn toàn biến mất khỏi mắt Hoắc Ngập.
Lâm Kiều thấy rằng Hoắc Ngập vô cùng dũng cảm, anh thế nhưng lấy tên mình đi tố cáo, một chút cũng không sợ bị trả đũa.
Đặc biệt là Cửu Trung bên kia, cô đã từng nghe thấy rất nhiều trong ký túc xá, khi đánh nhau còn rất kinh khủng.
Đã từng có người nhìn thấy, có một học sinh chọc đến đám côn đồ bên Cửu Trung kia, bị đánh cho đầu đầy máu, hơn nữa còn đánh ở gần trường học, rất nhiều học sinh đều nhìn thấy, vô cùng đáng sợ.
Lâm Kiều thay anh đổ mồ hôi, may mà ngày thường anh đều ở trong trường, rất ít ra ngoài, về nhà cũng có xe Hoắc gia đưa đón, nhóm học sinh bất lương kia chắc sẽ không bắt được thời cơ đâu.
Thứ tư có bài kiểm tra, Lâm Kiều học không theo kịp lớp, hoàn toàn mù tịt với trận chiến, thậm chí đến đề bài nhìn qua cũng khó mà hiểu, tuy nhiên cũng căn cứ theo nguyên tắc viết càng nhiều càng tốt, cô đem những suy nghĩ mình có, tất cả đều viết lên.
Lý Thiệp cách một lối đi nhỏ so với cô còn mù hơn, một cái đề bài đọc mấy lần cũng không hiểu.
Bên cạnh là Vương Trạch Hào đếm ngược thứ hai từ dưới lên, đáp án của Hoắc Ngập phía sau trăm phần trăm là chính xác, chỉ là nếu như quay đầu xem, mười phần thì sẽ có chín phần bị giáo viên phát hiện.
Lý Thiệp phiền muốn chết, nhìn cô gái nhỏ phía bên trên viết ra một đống chữ trên tờ giấy kiểm tra, vừa thấy chắc chắn là cấp bậc cao thủ.
Lâm Kiều viết đến hăng say, vừa nâng mắt lên thấy được Lý Thiệp cũng đang cóp đến hăng say.
Cô nghĩ nghĩ, đem bài thi dịch ra phía ngoài một chút, lộ ra hơn phân nửa đáp án.
Lý Thiệp có thị lực tốt, hầu hết đều chép hết các câu hỏi, còn cố ý làm sai mấy câu, miễn cho giáo viên nhìn ra được cái gì.
Kỳ thi toán học kết thúc, Lý Thiệp liếc mắt nhìn Hoắc Ngập một cái, “Xem ra tôi còn rất được hoan nghênh, bạn học mới trong lúc làm bài vẫn luôn cho tôi xem đáp án, chà.”
Cậu ta dùng tay duỗi thẳng tóc, cố ý khiêu khích, “Cùng lão đại mới có thành tích tốt kết giao cũng không tệ, ít nhất về sau thành tích cũng không phải lo.”
Hoắc Ngập nhìn về phía cô gái nhỏ đang ghé vào trên mặt bàn, mặt mày ủ rũ mà đọc sách, lắc đầu cười không để ý.
Lý Thiệp là tràn đầy tự tin, nhưng chờ đến khi bài thi toán phát xuống tay, trên giấy thi gần như chi chít toàn những dấu gạch đỏ, cũng không có mấy câu hỏi đúng.
Không nên như vậy, cậu ta rõ ràng..
Việc này còn chưa hiểu kỹ, đã thấy trên bài thi của Lâm Kiều cũng toàn là dấu gạch đỏ.
Lý Thiệp cố nén khuôn mặt vặn vẹo, “Bạn học Lâm, cậu có gì muốn giải thích không?” Thành tích như thế này mà cũng có mặt mũi cho người khác chép sao?
Đếm ngược hạng nhất chép của đếm ngược hạng nhất, sau đó song song đứng cùng vị trí hạng nhất, nói ra chắc là êm tai đi?
Lâm Kiều cũng có chút không thể tin được, cô cũng không đoán được sẽ sai nhiều đến vậy.
Cô nhìn Lý Thiệp, vô cùng xin lỗi, “Rất xin lỗi, lúc đó tôi cũng thấy đồng tình với cậu, sớm biết vậy sẽ không cho cậu chép nữa.”
“Cậu mà đồng tình sao, đây rõ ràng là muốn đẩy tôi vào chỗ chết mà, nếu tôi tự mình làm, có khi còn đúng được mấy câu!” Mặt Lý Thiệp vặn vẹo, thiếu chút nữa liền thăng thiên, cậu ta cảm thấy chính mình chắc điên rồi, thế nhưng còn cảm thấy cô gái nhỏ này thiên chân vô tà đáng yêu?
Thiên chân vô tà cái quỷ, khác quái gì với tên ác độc Hoắc Ngập đâu!
Lâm Kiều không ngờ rằng làm câu hỏi mà còn đánh cuộc, cô viết nghiêm túc như vậy, ngược lại còn không đúng được mấy câu..
Sắc mặt Lâm Kiều tái nhợt, rõ ràng đã bị đả kích trầm trọng.
Hoắc Ngập nhìn bài thi toàn dấu gạch đỏ cô đang cầm, vừa muốn cười vừa đồng tình, nỗ lực như vậy mà vẫn được hạng nhất, thật sự là chưa từng gặp qua.
Lâm Kiều còn chưa tỉnh lại từ cuộc tàn khốc này, thì đã bị Lưu Hữu Dung gọi tới văn phòng một chuyến.
Về phần Lý Thiệp thì cô Lưu cũng hoàn toàn từ bỏ, chép cũng có thể chép về hạng nhất đếm ngược, loại việc này trong sự nghiệp dạy học của cô ấy là lần đầu tiên thấy, vẫn là để phụ huynh đánh một trận, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Vẻ mặt Lý Thiệp tuyệt vọng mà khóc thầm.
Hoắc Ngập lấy bài thi của Lý Thiệp nhìn thoáng qua, khẽ cười ra tiếng, “Bạn học mới mà cậu thích bị giáo viên gọi vào văn phòng, cậu không đi theo?”
Lý Thiệp vươn tay đoạt lấy bài thi, tức đến hộc máu, “Thích cái gì? Hai bên đồng hạng nhất đếm ngược sẽ không có kết quả!”
Hoắc Ngập, “Người ta rõ ràng là đồng tình với cậu, tốt xấu gì cũng giúp cậu.”
Lý Thiệp không thể tưởng tượng, “Cậu nói lời này mà lương tâm không đau sao, dù sao lửa cũng không cháy đến bên người cậu, làm sao biết đau là cái gì?”
Đau lòng thì Hoắc Ngập không cảm nhận được, nhưng anh cũng bị gọi vào văn phòng, cùng cô gái giàu lòng đồng tình song song đứng.
Lâm Kiều nhìn bài thi sạch sẽ của Hoắc Ngập, suýt chút nữa muốn đập đầu xuống đất.
Em trai đứng đầu lớp chuyên toán, chị gái lại từ hạng nhất đếm ngược lên, cuối cùng cũng khiến người ta nghẹn ngào không nói được lời nào.
Lưu Hữu Dung đại khái đang tìm câu thích hợp để nói, nói thế nào để không tổn thương đến lòng tự trọng của Lâm Kiều.
Nhưng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không biết nên nói sao cho tốt, vì thế nhìn về phía Hoắc Ngập, “Thành tích các môn khác của chị em không tồi, chỉ là toán lý hóa học lệch khá nghiêm trọng, em ấy vừa mới tới trường học, khả năng vẫn chưa thích ứng với tiến độ này, thành tích của em tốt, về sau nên phụ đạo cho chị em nhiều hơn một chút, nếu thành tích này mà không theo kịp, về sau cũng rất khó để chọn được một trường học tốt, em thấy có phải hay không?”
Lưu Hữu Dung cũng thấy khá ngượng ngùng, dù sao những bài học Lâm Kiều không theo kịp, cũng tương đương với việc cần phải đi học lại một lần nữa, nhưng cũng nhìn ra được là rất nghiêm túc trong học tập, nếu Hoắc Ngập kèm một chút, chắc cũng không có vấn đề gì.
Hoắc Ngập nhìn Lâm Kiều đang đứng một bên, cô gái nhỏ cúi đầu, trên mặt trắng nõn có lông tơ rất nhỏ, lông mi hơi cong lên, ngẫu nhiên mà nhẹ nhàng rung.
Hoắc Ngập thu hồi tầm mắt, “Em biết rồi, cô Lưu.”
Lưu Hữu Dung lập tức gật đầu, “Được rồi, giúp một chút chắc cũng không ảnh hưởng đến học tập đâu.”
Ra khỏi văn phòng, Lâm Kiều không tiếng động thở dài, cô là lần đầu tiên cảm nhận được áp lực từ con nhà người ta.
Người khác là phiên bản nâng cấp đi lên, còn cô lại là máy phế liệu được lắp ráp.
Lâm Kiều đang bị thương tổn bởi khoảng cách giữa bản lắp ráp và bản gốc.
Hoắc Ngập dừng lại bước chân xoay người nhìn, dưới ánh mặt trời cười cười, “Về sau chị có điều gì không hiểu đều có thể tới hỏi tôi.”
Lâm Kiều cảm giác anh thật giống một thiên sứ, tốt đẹp lại sạch sẽ, ngay cả dạy chính mình học tập cũng rất có kiên nhẫn.
Thời điểm nghỉ trưa, Lâm Kiều cầm theo bản nháp cùng bài thi, cùng bạn ngồi cùng bàn Hoắc Ngập đổi vị trí.
Lý Thiệp cùng Vương Trạch Hào phía trước cũng chuyển tới cùng nhau học tập, tương đương với Hoắc Ngập phụ đạo ba học tra.
Nhưng hạng nhất cùng hạng nhì đếm ngược hiển nhiên không kiên trì được bao lâu, chưa qua câu hỏi đầu tiên mà hạng nhất đã ngủ rồi.
Hạng hai chịu đựng được ba câu, trực tiếp quỳ gối dưới váy trò chơi.
Hoắc Ngập cũng không quản hai người họ, không hỏi anh câu hỏi, anh liền tự mình làm bài tập, cũng không quan tâm bọn họ làm gì.
Loại lớp phụ đạo nhỏ này mắt thấy cũng chỉ có một mình Lâm Kiều chống đỡ.
Cô nhìn câu hỏi trong đề thi, ngừng lại thật lâu cũng không có ý giải đề.
Vừa mới làm được một câu, cộng thêm mấy câu vừa làm, tất cả đều được Hoắc Ngập chỉ giáo, bây giờ có chút xấu hổ khi tiếp tục hỏi anh.
Ngòi bút của cô xẹt qua câu này, rồi câu tiếp theo, bỏ qua, làm tiếp, hay thôi không làm, phải làm..
Lâm Kiều nhẹ nhàng nhìn qua mấy câu hỏi trên bài kiểm tra, không có một câu nào có thể làm ra..
Ai, bất tri bất giác lại kéo dài thời gian.
Hoắc Ngập làm bài tập giống như đang chơi, cũng không có gì khó khăn, hoàn toàn có thể nhất tâm nhị dụng*.
*Nhất tâm nhị dụng:
Lâm Kiều bên cạnh dường như đã lâu không hỏi thêm câu nào, anh viết rất nghiêm túc.
Anh hơi giương mắt nhìn lại, trên quyển bài tập trắng tinh.
Nhưng trên giấy nháp lại khá nhiều nét bút nguệch ngoạc, nhìn qua khá là xấu.
“Sao không làm câu nào vậy?” Tầm mắt Hoắc Ngập từ bài thi chuyển qua mặt cô.
Lâm Kiều có chút nói không nên lời.
Tầm mắt Hoắc Ngập đảo qua mặt cô, thay cô nói, “Vẫn chưa biết làm?”
Lâm Kiều cụp mắt xuống, thậm chí còn không có gan nhìn anh, giờ nghỉ trưa qua hơn nửa, trên quyển bài tập vẫn còn trắng tinh.
Hoắc Ngập cầm lấy bài thi của cô, nhìn thoáng qua chữ viết mượt trên đó, khóe môi hơi cong, lộ ra ý cười khẽ, “Chị học lệch thật sự nghiêm trọng.”
Tim Lâm Kiều thắt lại, giống như ăn trộm nhìn về phía Vương Trạch Hào đang chơi game phía trước, cùng với Lý Thiệp đang gục trên bàn ngủ.
Hai người hiển nhiên không hề nghe thấy.
Cô thở phào nhẹ nhòm một hơi.
Hoắc Ngập lấy bút qua, thấp giọng bắt đầu cùng cô giải đề.
Giọng nói của anh trời sinh ôn nhu, vào lúc ở bên người nhẹ nhàng nói, thật sự có một loại cảm giác sủng nịnh, khó trách Trần Thi Nam sẽ thích anh như vậy.
Người này thật sự hoàn mỹ, học bá ôn nhu kiên nhẫn không ai không thích.
Lâm Kiều được anh giảng giải mấy lần liền hiểu, câu hỏi nghĩ sao cũng không ra đột nhiên trở nên đặc biệt đơn giản.
Thế mà vừa rồi cô còn dành khoảng thời gian dài cho câu này.
Toán học thật sự vô cùng thần kỳ, đối với Hoắc Ngập mà nói chính là câu hỏi tặng điểm, đối với Lâm Kiều mà nói.. Là đề đào thải.
Gió hè nhẹ nhàng phất qua, tiếng chuông vang lên trong phòng học yên tĩnh, trường học nháy mắt náo nhiệt lên.
Lý Thiệp bị đánh thức, lại lảo đảo quay đầu đi ngủ.
Hoắc Ngập giảng cho cô một câu, cầm lấy giấy nháp, viết lên những cách để giải những câu hỏi sau, “Tự mình viết lại một lần, rồi kiểm tra bằng đáp án của tôi, nếu có vấn đề gì thì hỏi lại.”
“Được.” Lâm Kiều nhận lấy đáp án anh đưa qua, có loại cảm giác đang ôm đùi.
Tiếc rằng Hoắc Ngập không có nhiều thời gian dạy cô, anh có việc trong lớp, việc trong trường, không có khả năng dạy cô mỗi ngày.
Mỗi lần Lâm Kiều có câu hỏi muốn hỏi, thì anh đều có việc, cô chỉ có thể chính mình gặm.
Nam sinh ngồi phía trước cô có thành tích bình thường, nhưng tích cách lại có chút thẹn thùng, hết tiết học cũng không đi đâu chơi, chỉ ngồi yên ở chỗ làm bài tập.
Vu Huy Dương thấy Lâm Kiều giải đề quá gian nan, ấp úng mở miệng hỏi một câu, “Có cần tớ dạy cậu mấy câu không?”
Lâm Kiều nghe vậy sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu, đem quyển bài tập trong tay đẩy qua, “Bước này tớ không biết tại sao lại ra như vậy?”
Vu Huy Dương nhận lấy bài thi cùng đáp án Hoắc Ngập viết ra, ý giải câu rất rõ ràng, nhưng lại quá tắt, người không hiểu khẳng định nhìn không ra.
Vấn đề này cậu ta cũng biết, đại thần sao có thể không rõ, nhưng dù sao người ta cũng ở cấp bậc đại thần, hẳn là không có kiên nhẫn dạy người khác từng bước một.
Vu Huy Dương nhìn về phía cô, “Đây là lớp trưởng viết đúng không, cách giải của cậu ấy luôn rất tắt, không hợp cho những người không có nền tảng chắc, tớ giải giúp cậu lại một lần, sẽ viết kỹ càng tỉ mỉ từng bước, cậu sẽ hiểu được.”
Vu Huy Dương tuy rằng không có tư duy giải quyết câu hỏi rõ ràng và ngắn gọn như Hoắc Ngập, sẽ có một số bước phức tạp, nhưng cậu ta giải thích rất cẩn thận, mỗi khi cô có điều gì không biết, cậu ta đều sẽ chủ động giảng cho cô hiểu.
Nếu gặp được câu mà cậu ta cũng không biết làm, sẽ nhiệt tình đi hỏi bạn học khác giúp cô.
Thời gian dài, Lâm Kiều cũng không còn đi làm phiền Hoắc Ngập nữa, có câu nào không hiểu đều sẽ chủ động hỏi Vu Huy Dương.
Thời điểm nghỉ trưa, Hoắc Ngập thấy Lâm Kiều nhờ Vu Huy Dương giảng cho câu hỏi, quan hệ hai người khá tốt, giống như thường xuyên thảo luận cùng nhau.
Hoắc Ngập nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt, khóe môi hơi cong để lộ một tia giễu cợt.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Ngập: Tôi một chút cũng không quan tâm đến việc người khác dạy chị bài tập về nhà.
Tác giả: “…”
Tác giả: Chuyện gì cậu cũng nên từ từ, có thể đừng nói câu đấy mà lại dẫm lên đầu của Vu Huy Dương không?
Vu Huy Dương: Khóc!
Editor: Q17