Câu lạc bộ Danh Sĩ là câu lạc bộ tư nhân đứng thứ hai Thiên Hải, người có thể vào đây đều là người không có tiền cũng có quyền! Đây cũng chính là “chỗ cũ” trong lời Từ Thiên Phong!
Về câu lạc bộ Liệp Nhân đứng đầu Thiên Hải, ít nhất hiện giờ Từ Thiên Phong không đủ tư cách để vào, ngay cả Từ Văn Chính cũng không đủ tư cách! Người có thể vào câu lạc bộ Liệp Nhân đều là nhân vật hàng đầu ở Thiên Hải, thậm chí là hàng đầu Hoa Hạ, không phải chỉ cần có tiền là có thể vào! Thậm chí nhiều người còn không biết câu lạc bộ Liệp Nhân ở đâu, nhưng Từ Thiên Phong biết, bởi vì hắn từng đến đó để thực hiện nhiệm vụ.
Tuy câu lạc bộ Danh Sĩ chỉ đứng thứ hai nhưng vẫn có vô số người cố gắng muốn vào, việc có thể đi vào câu lạc bộ Danh Sĩ thể hiện một loại địa vị. Ở đây, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều có giá trị hơn mười triệu, bởi vậy nó thu hút vô số phụ nữ mơ ước được gả vào nhà giàu, do đó lại hấp dẫn thêm càng nhiều người quyền quý.
Tuy nhiên, ở đây rất ít phụ nữ có thể gả vào nhà giàu, rất nhiều người mang theo sự nhiệt tình tiến vào, sau khi mệt mỏi vì bị những người đàn ông giàu có và quyền lực chơi đùa, trở thành những cô gái làm việc ở đây, cũng tức là gái d1ch vụ cao cấp.
Từ Thiên Phong thuần thục đẩy cửa phòng riêng ra, ba người còn lại cũng đã tới. Trong câu lạc bộ cao cấp như thế này, mỗi phòng riêng đều có chủ, cho dù bọn họ không đến thì phòng riêng sẽ luôn được lưu giữ dành riêng cho họ, tất nhiên chi phí không hề thấp, nếu không trả nổi lập tức sẽ có người chiếm lấy.
“Đại ca, cuối cùng anh cũng tới rồi!” Thấy Từ Thiên Phong đi vào, ba người ngồi trên sô pha liền nhiệt tình tiến lên chào hỏi.
Ba người này đều là bạn thân của Từ Thiên Phong, lão nhị Du Minh Trạch, tập đoàn Khang Thành của gia đình anh ta cũng không thua kém tập đoàn Thịnh Thế.
Lão tam Tiêu Cảnh Văn, cậu chủ tập đoàn Lục Đảo, cũng là một công ty nổi tiếng ở Thiên Hải, nguồn lực tài chính kém hơn nhưng vẫn là một công ty có giá thị trường lên đến ba bốn trăm triệu.
Lão tứ Trần Trình, nhỏ tuổi nhất trong bốn người, năm nay mới hai mươi tuổi nên mọi người thích gọi cậu ta là “Tiểu Trần Trần”, vẻ ngoài thoạt nhìn giống như một người vô hại, thậm chí có hơi ngốc nghếch, nhưng đừng để bộ mặt giả nhân giả nghĩa của tên nhóc này đánh lừa, sức chiến đấu của cậu ta không phải mạnh mẽ bình thường! Quả thật nhà họ Trần thua kém ba người bọn họ về mặt tài chính, nhưng thế lực đằng sau chắc chắn không nhỏ! Hình như người đàn ông tên Trần Gia Lạc kia là tổ tiên của gia đình họ!
Bốn người có cùng sở thích, hay nói đúng hơn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nên được bên ngoài gọi là là “Tứ đại tài tử Thiên Hải”, nhưng nhiều người thích gọi bọn họ là “Tứ đại sài tử”* hơn.
*Sài có nghĩa là chó rừng, chơi chữ với vế “Tứ đại tài tử”.
“Tôi còn tưởng các cậu đã quên tôi rồi chứ!” Từ Thiên Phong ngồi xuống bên cạnh Tiêu Cảnh Văn, giả vờ tức giận nói.
Tiêu Cảnh Văn hét lên oan uổng: “Đại ca, anh trách nhầm ba tụi em rồi. Anh đến bệnh viện hỏi thử xem, nghe nói anh nhập viện, ba tụi em lập tức chạy tới, chẳng phải đã bị ông già nhà anh chặn lại rồi sao? Sau đó anh xuất viện, ba tụi em đến nhà anh thăm hỏi vài lần thì bị bác gái đuổi theo đánh mấy dãy phố, điện thoại cho anh cũng không liên lạc được. Cuối cùng vẫn là anh hai nghĩ cách liên hệ với anh…”
Gọi được điện thoại mới là có quỷ đó! Điện thoại trước đó sớm đã bị vỡ thành mảnh nhỏ nên hắn đã đổi điện thoại mới, nhân tiện đổi luôn số điện thoại, đương nhiên chuyện này là do mẹ hắn cố ý, nếu không chỉ cần làm sim mới là được.
“Được rồi, tôi không trách các cậu!” Từ Thiên Phong viết một dãy số điện thoại lên giấy rồi nói: “Đây là số mới của tôi, các cậu lưu lại đi, sau này còn thuận tiện liên lạc! ”
“Đại ca, anh vẫn bằng lòng chơi với ba đứa em ư? Huhu em cảm động quá, em còn tưởng anh trách tụi em giật dây cậu dùng vũ lực với Tống Dĩ Nặc!” Du Minh Trạch cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, làm Từ Thiên Phong ớn lạnh.
Sau khi Từ Thiên Phong gặp nạn, bọn họ luôn cảm thấy áy náy. Nếu bọn họ không xúi giục Từ Thiên Phong dùng vũ lực đối với Tống Dĩ Nặc thì hắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Từ Thiên Phong xua tay, cười nói: “Nếu không muốn chơi với các cậu thì tôi tới đây làm gì? Đừng lo, ai trong chúng ta biết bên cạnh Tống Dĩ Nặc còn có nhiều vệ sĩ ẩn nấp như vậy chứ.”
Tuy ba người này đều được xem là ăn chơi trác táng nhưng lại rất có đạo đức, không bao giờ âm mưu tính kế lẫn nhau, gặp vấn đề đều thống nhất giải quyết. Vì vậy, dù hắn không còn là Từ Thiên Phong trước kia nữa nhưng vẫn muốn giao du với bọn họ.
Hơn nữa, mặc dù bề ngoài ba người họ có vẻ là những kẻ ăn chơi nhưng trên thực tế, không ai là người tầm thường.
Trần Trình xuất thân từ thế gia xã hội đen, tuy học vấn không cao nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất nên bản lĩnh không nhỏ, ít nhất không có vệ sĩ nào của nhà họ Từ có thể là đối thủ của cậu ta. Cha mẹ Trần Trình qua đời khi cậu ta còn nhỏ, cậu ta được ông Trần tự tay nuôi dưỡng. Người già mà, cách nhau cả mấy thế hệ, cho nên ông cụ cực kỳ nuông chiều đứa cháu trai mất cả cha lẫn mẹ này, dẫn đến việc Trần Trình trở thành một tay ăn chơi trác táng.
So với Từ Thiên Phong và Trần Trình, thân phận ẩn giấu của Du Minh Trạch và Tiêu Cảnh Văn thậm chí còn đáng sợ hơn.
Du Minh Trạch tốt nghiệp ngành Khoa học Máy tính tại Đại học Carnegie Mellon (CMU), anh ta là một hacker xuất sắc được xếp hạng trong top 5 trong cộng đồng hacker. Người ngoài chỉ biết đến hacker “Mongoose” chứ không biết người này chính là playboy Du Minh Trạch ở Thiên Hải.
Còn Tiêu Cảnh Văn, anh ta lại càng huyền thoại hơn! Bốn năm trước, năm ấy Tiêu Cảnh Văn mới mười tám tuổi, mang tâm thế chơi đùa đã điên cuồng cướp bóc ngành tài chính của Wald, không ngờ lại bị đặt cho biệt danh “người nhặt rác”, thậm chí người của Wald từng nói, hai mươi năm nữa thế giới tài chính sẽ được dẫn dắt bởi “người nhặt rác.” Mà chuyện Tiêu Cảnh Văn là “người nhặt rác”, chỉ có bốn người bọn họ biết, ngay cả gia đình Tiêu Cảnh Văn cũng không biết.
Tuy nhiên, mấy quái vật như vậy lại không thích sử dụng tài năng của mình để kiếm tiền, họ từng đặt ra “lời nói hoa mỹ”: Kiếm tiền? Đó là việc của cha tôi, tôi chỉ phụ trách tiêu tiền! Cũng chính vì câu nói này mà họ đã trở thành bạn thân của Từ Thiên Phong, người cũng có ý nghĩ này.
Việc nghiêm túc duy nhất Tiêu Cảnh Văn làm chính là quản lý mười triệu tiền tiêu vặt mà bốn người gom góp lại, mười triệu kia bây giờ nhiều hay ít, ba người còn lại cũng không ai hỏi, dù sao số tiền bọn họ dùng để sống phóng túng cơ bản đều từ quỹ này mà ra.
Bọn họ làm vậy chỉ để phòng ngừa, ai trong số họ cũng biết mình là đứa phá nhà phá của trong mắt người khác, không biết khi nào thì mấy ông già sẽ cắt hết tiền tiêu vặt, bọn họ đã quen với cuộc sống xa hoa, mười triệu này, chỉ để bảo hiểm mà thôi.
“Đại ca, anh có muốn em phái người bắt đứa con gái Tống Dĩ Nặc đó đến xin lỗi anh không? Trên đường đi tiện thể xử lý vệ sĩ của cô ta!” Trần Trình xoa tay, có phần hưng phấn nói.
Cậu ta nói xử lý, tất nhiên là khiến hai vệ sĩ bên cạnh Tống Dĩ Nặc bốc hơi khỏi thế giới.
Từ Thiên Phong lườm cậu ta, hừ lạnh nói: “Bắt Tống Dĩ Nặc? Tên nhóc nhà cậu muốn chết sao? Cậu có biết thân phận Tống Dĩ Nặc là gì không?”
Quả thật nhà họ Trần có chút ảnh hưởng ở Thiên Hải, nhưng muốn chống lại thế lực khổng lồ như nhà họ Tống thì chỉ có một con đường chết! Một gia tộc xã hội đen chiếm giữ một nửa Thiên Hải làm sao có thể so bì với ông trùm nắm giữ quân đội nòng cốt như nhà họ Tống? Nếu nhà họ Tống muốn đối phó nhà họ Trần, chắc chắn bọn họ không thể sống quá một ngày!
“Ôi chao, không phải chỉ là cháu gái của Tống Nghi Niên thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?” Trần Trình bĩu môi, không đồng ý nói.
“Cậu biết ư?” Lần này là Từ Thiên Phong đã kinh ngạc, tên nhóc này biết thân phận Tống Dĩ Nặc mà vẫn còn có suy nghĩ này, cậu ta thật sự cho rằng mấy trăm nghìn quân của Tống An Bang đều là bùn nhão sao? Nếu thật sự đắc tội với nhà họ Tống, chắc chắn ông cụ nhà họ Trần sẽ chọn vì đại nghĩa diệt thân để xoa dịu cơn giận của nhà họ Tống.
“Ha ha!” Du Minh Trạch kiêu ngạo chỉ vào chính mình, cười nói: “Đại ca, sau khi cậu gặp chuyện không may, em đã điều tra rõ thân phận Tống Dĩ Nặc!”
“Đại ca, chắc anh không biết, nghe nói anh bị Tống An Bang bắt đi, anh hai của ngươi đã xâm nhập hệ thống điều khiển của Tống An Bang. Nếu Tống An Bang thật sự dám làm gì anh, tụi em sẽ chuẩn bị cho ông ta một quả pháo lớn!” Trần Trình nháy mắt cười nói.
“Đúng vậy, cho ông ta một phát, xem Tống An Bang còn dám kiêu ngạo hay không!” Tiêu Cảnh Văn cũng không sợ thế giới loạn, nói.
Từ Thiên Phong cạn lời. Trời ạ, rốt cuộc hắn có mấy người anh em kiểu gì vậy! Có bạn bè như vậy là may mắn hay là xui xẻo đây?
“Vậy sao không dùng kỹ năng hack của cậu để tra số điện thoại của tôi?” Từ Thiên Phong trợn mắt nói.
Du Minh Trạch xấu hổ gãi đầu: “Còn không phải là vì chuyện xâm nhập trung tâm điều khiển sao? Hiện giờ cấp trên đang treo thưởng để bắt giữ em, sao tôi dám lộ diện dễ dàng như vậy…”
Từ Thiên Phong gật đầu, được, không tồi, còn biết sợ!
“Sau này đừng kích động như vậy, một nhà họ Tống mà thôi, vẫn chưa làm gì được tôi!” Từ Thiên Phong hơi cảm động. Trong mắt những người khác, bốn người bọn họ chỉ là một đám cậu ấm ăn chơi trác táng ăn rồi chờ chết mà thôi, nhưng trong mắt hắn, bọn họ là anh em thực thụ. Không biết sau khi hắn bị ngấm ngầm hãm hại, những người anh em khác sẽ ra sao.
“Đúng rồi, đại ca, sao Tống An Bang lại đột nhiên thả anh ra vậy?” Tiêu Cảnh Văn đột nhiên hỏi chuyện này, hai người còn lại cũng vểnh tai lên, bọn họ vẫn luôn rất khó hiểu về chuyện này.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là Tống Dĩ Nặc gọi cho Tống An Bang…” Thân phận hiện giờ của Từ Thiên Phong vẫn cần được giữ bí mật, nên hắn chỉ có thể đẩy công lao trốn thoát của mình lên người Tống Dĩ Nặc.
“Hả?” Miệng Trần Trình mở ra thành hình chữ O, phải rất lâu sau cậu ta mới phản ứng lại: “Cho nên, Tống Dĩ Nặc đã cầu xin cho anh? Cô gái này có hứng thú với anh à?”
Tống Dĩ Nặc có hứng thú với hắn? Từ Thiên Phong nghĩ đến cũng thấy buồn cười, cầm ly rượu vang đỏ rót vào miệng, nói: “Cậu cho rằng Tống Dĩ Nặc thực sự tốt bụng như vậy sao, là do ông già nhà tôi cầu xin cô ta, cô ta mới đồng ý bỏ qua cho tôi…”
“Cô gái này thật đáng ghét!” Trần Trình tức khắc nổi trận lôi đình, vung nắm đấm quát: “Đại ca, anh nhất định phải nghĩ cách để Tống Dĩ Nặc yêu anh, sau đó vứt bỏ cô ta!”
Ừm? Ý tưởng này khá sáng tạo! Tuy nhiên, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Tống Dĩ Nặc, Từ Thiên Phong cảm thấy vẫn nên quên đi, để người phụ nữ này yêu hắn? Quá khó rồi!
“Được rồi, chúng ta đừng bàn đến người phụ nữ mất hứng Tống Dĩ Nặc này nữa, hôm nay chúng ta tụ tập vui vẻ!” Từ Thiên Phong bỏ khuôn mặt kia ra khỏi đầu, nâng ly lên nói.
“Ừ, quên Tống Dĩ Nặc đi, mọi người cạn ly, tối nay chúng ta không say không về!” Du Minh Trạch cho rằng Từ Thiên Phong vẫn đang lo lắng chuyện của Tống Dĩ Nặc nên nhanh chóng đứng ra khuấy động bầu không khí.
“Cạn ly!” Bốn ly rượu vang chạm vào nhau.