Uyển Đình thấy Diệp Bạch đi ra, liền mừng rỡ tiến đến, nhưng khi thấy vết máu trên người hắn, cô dừng lại, lên tiếng hỏi.
“Diệp tiên nhân, sao trên người ngài, toàn là máu a?”
Diệp Bạch nhìn lại y phục, lấy tay phủi bớt đi máu, xong lên tiếng đáp lại.
“Ta chỉ là tiện tay, giết đám người kia.”
Nghe xong, Uyển Đình có chút sợ hãi.
“Diệp tiên nhân, vậy có phải hơi q..”
Nhưng còn chưa để cô nói xong, Diệp Bạch đã lấy tay, chặn trước miệng cô, vẻ mặt tức giận nói.
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
“Việc của ta, ngươi quyết được a?”
Nói xong, liền quay người lại, bước đi.
“Không nói nữa, chúng ta đi tiếp.”
Uyển Đình muốn lên tiếng xin lỗi, nhưng thấy Diệp Bạch như vậy, cũng không dám nói thêm gì, liền nhanh chóng đi theo, sau một lúc, họ đã ra khỏi thôn, trước mặt là một cánh đồng cỏ, xa kia có một ngọn đồi nhỏ, trên đó cũng chính là nơi họ đến.
Kinh thành ở ngay trước mặt, Diệp Bạch tiếp tục bước đi, với tốc độ này, độ trong ba canh giờ, họ sẽ đến được kinh thành, Diệp Bạch đang đi bỗng dừng lại, Uyển Đình không kịp phản ứng, liền đâm đầu vào lưng Diệp Bạch.
“Ta, ta xin lỗi.”
Uyển Đình lên tiếng nói, nhưng Diệp Bạch vẫn không có chút phản ứng, thấy vậy cô liền ngó đầu ra, nhìn về hướng Diệp Bạch đang nhìn.
Ở phía đó, cũng chỉ có toàn cỏ là cỏ, sao Diệp tiên nhân cứ nhìn mãi a?
Uyển Đình thắc mắc, nhưng không dám nói ra.
Diệp Bạch bất động nãy giờ, bỗng di chuyển, chạy thật nhanh lại hướng đó, đi đến bên một bông hoa, ngồi xuống cạnh nó, bông hoa này nhìn có chút kì lạ, nó chỉ có một màu duy nhất, đó là màu trắng.
Diệp Bạch đưa tay ra, muốn hái lấy bông hoa trước mặt, nhưng vừa chạm tay vào, đã bị một luồng linh lực mạnh mẽ hất ra.
Quả không hổ là linh lực thuần dương, dễ dàng phóng thích ra linh lực mạnh như vậy.
Diệp Bạch không khỏi thầm cảm thán.
Linh lực chia ra, làm hai loại chính, đó là linh lực âm, và linh lực dương, ở nam nhân chỉ tồn tại linh lực dương, và ở nữ nhân chỉ tồn tại linh lực âm.
Linh lực âm và linh lực dương, có thể cộng sinh với nhau, giúp tăng tốc độ tu luyện, quá trình này được gọi là song tu.
Linh lực thuần âm, hay linh lực thuần dương, đều manh hơn linh lực thường gấp mấy lần, nhưng đó chỉ mới là một phần sức mạnh của nó.
Việc cơ thể bẩm sinh có linh lực thuần âm, hay linh lực thuần dương là đều không thể, nếu muốn sở hữu linh lực thuần âm, hoặc thuần dương, cần phải hấp thụ loại hoa chứa linh lực tương ứng, màu trắng tượng trưng, cho linh lực thuần dương, màu đen tượng trưng cho linh lực thuần âm.
Loài hoa này không hiếm, cứ mười vũ trụ, cũng sẽ có khoảng một đến hai vũ trụ có loại hoa này, nhưng thứ thật sự khó đó là hấp thụ nó, không phải chỉ cần mạnh không là đủ, muốn hấp thụ được nó, cần phải có nhiều yếu tố khác.
Diệp Bạch tuy rất muốn hấp thụ nó, nhưng hiện tại việc này gần như bất khả thi, nhưng vậy thì sao có thể làm khó được hắn chứ, nếu không hấp thụ được, thì cứ đem về trước, khi nào dùng được thì dùng.
Thế là Diệp Bạch hắn ta, đào đất xung quanh bông hoa đó, rồi lấy nó lên.
Hắc hắc, không hái được ngươi, thì ta đào ngươi lên.
Nghĩ xong, Diệp Bạch cất bông hoa vào y phục, quay người lại, thấy Uyển Đình vẫn đang nhìn bản thân, liền lên tiếng nói.
“Còn nhìn gì nữa? Chúng ta đi tiếp.”
Uyển Đình đang nhìn Diệp Bạch, nghe xong câu này, vội đáp lại.
“Vâng.”
Diệp Bạch ngồi dậy, rảo bước về phía trước, Uyển Đình nhanh chóng theo sau.
Không ngờ, vũ trụ không có linh lực như này, lại có nhiều đồ tốt đến vậy.
Diệp Bạch cảm thán.
Vài canh giờ sau.
Diệp Bạch và Uyển Đình, đã đứng trước cổng kinh thành, Uyển Đình tiến tới, đưa tay khẽ gõ vào cửa mấy cái.
Ngay sau đó, có tiếng nói vang lên.
“Là Lâm tướng quân a?”
Sau đó, cổng thành dần mở ra, có một người đi ra, trên người mặc y phục nâu, trên tay chống gậy, tóc cũng ngả bạc, vui vẻ nói.
“Lâm tướng quân, lâu rồi không gặp.”
“Chào lão Quân.”
Uyển Đình lên tiếng nói lại, lúc này, ông ta cũng chú ý đến Diệp Bạch, lên tiếng hỏi.
“Lâm tướng quân, người kế bên cô là ai vậy a?”
Uyển Đình nghe vậy, liền nhìn qua, Diệp Bạch, hớn hở nói.
“Ta nói có thể ngài không tin, nhưng người này là, tiên nhân hạ trần, giúp chúng ta.”
Ông ta nghe xong, có chút không tin mà hỏi lại.
“Tiên nhân?”
“Đúng vậy, đây là Diệp tiên nhân.”
Sau đó tiến đến, đem những chuyện mà bản thân thấy, nói cho ông ta nghe, từ chuyện biến những ngôi nhà tồi tàn trở lại lúc ban đầu, không có chút hư hại, hay là việc một mình hạ đám người Vương Thế chiếm đóng một thôn.
Ông ta nghe xong, liền quay sang Diệp Bạch, cung kính cúi đầu.
“Diệp tiên nhân, ta có mắt như mù, lúc nãy lỡ nghi ngờ, mong ngài bỏ qua.”
Diệp Bạch đi đến, vỗ vai ông ta.
“Không sao, ta không để ý đâu.”
Nói xong, cùng Uyển Đình tiến vào trong.