Diệp Bạch nói xong, ngay lập tức giải phóng linh lực thuần âm ra khỏi lòng bàn tay, phóng đến phía Lục Khải.
“Nhất kích tất sát? Nực cười, bằng ấy còn không đủ gãi ngứa ta nữa, hắc hắc.”
Lục Khải vừa nói, vừa vung kiếm ra, dễ dàng chặn lại đòn này.
Cứ tưởng vậy đã xong, thì Diệp Bạch đột nhiên bật cười thành tiếng.
“Lục Khải, ông bị ta lừa rồi, giờ thì chuẩn bị chết đi.”
Diệp Bạch tập hợp lượng linh lực nồng đậm lại vào bàn tay, rồi cả cơ thể cũng dần rơi xuống, Lục Khải vẫn chưa kịp phản ứng, thì Diệp Bạch đã dùng lòng bàn tay, ấn mạnh vào đầu ông, cùng lúc giải phóng ra toàn bộ lượng linh lực.
Dính phải đòn này, Lục Khải bị thổi bay ra xa, đầu cũng đã biến dị, nhưng ông ta nhanh chóng hồi phục lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng, mà lên tiếng nói.
“Xem ra, ta không thể chơi đùa với các ngươi nữa rồi.”
Vừa dứt lời, Lục Khải đã bung hết sức, uy áp tỏa ra là vô cùng lớn, đến mức không gian xung quanh cũng bị bẻ cong, vô song thần kiếm trên tay ông, cũng được mở phong ấn, khiến cho nó trở nên vô cùng sắc bén.
“Nếu không phải Lục gia gặp chuyện, thì ta đã chơi đùa với bọn ngươi, thêm một chút rồi.”
Nói xong, Lục Khải vung kiếm, chém một đường cực mạnh, kiếm khí phóng ra cuồn cuộn như vũ bão, Diệp Bạch còn chưa kịp di chuyển, thì đã bị kiếm khí cắt đi mất một cánh tay.
Chưa dừng lại ở đó, phía sau người Lục Khải, dần hình thành một cơ thể khổng lồ.
“Vô song pháp tướng.”
Uy áp tỏa ra ngày một lớn hơn, khiến cho Viêm Hạo bên này, chỉ đứng xem trận đấu, cũng đã bị đè bẹp.
Chết tiệt, nếu còn ở đây, có lẽ ta khó qua khỏi, tạm thời phải bỏ trốn trước đã, trước khi lấy lại được sức mạnh cũ, ta vẫn phải là nên thận trọng.
Viêm Hạo cắn răng suy nghĩ.
Với uy áp hiện tại, ta muốn di chuyển cũng đã khó, để bỏ trốn là hoàn toàn không thể, không được, ta không thể chết ở đây, tàn hồn của ta cũng đã yếu đi rất nhiều, nếu mà lần đi chết, thì e là không còn cơ hội nào nữa.
* * *
Lục Khải triệu hồi ra thêm bốn thanh kiếm, bay lơ lửng xung quanh bản thân, rồi vung tay xuống, cùng lúc, bốn thanh kiếm cũng phóng đi, nhắm đến phía Diệp Bạch và Trương Khai.
Đối mặt với thứ này, Diệp Bạch không chút quan tâm, mà suy nghĩ.
Đòn này, không quá mạnh, ta có thể dễ dàng chặn lại, nếu so với các đòn trước, là yếu hơn rất nhiều, mà Lục Khải, ông ta cũng đã bung hết sức, để giải thích thì cũng chỉ có, đây là đòn đánh lừa, rồi nhân lúc ta đang chặn đòn này, mà tung ra sát chiêu thật sự.
Diệp Bạch nhanh chóng hồi phục lại cánh tay, rồi kết ấn.
“Thời không pháp tướng.”
Vừa dứt lời, không gian xung quanh dần bị uống cong, rồi hợp thành một cơ thể khổng lồ, thời không pháp tướng đưa tay ra, dễ dàng chặn lại cả bốn thanh kiếm.
Ngay lúc đó, vô song pháp tướng vươn cánh tay ra, vô song thần kiếm cũng biến to ra, rồi nằm gọn trong tay vô song pháp tướng, thấy cảnh này, Diệp Bạch cũng đã đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, mà chuyển thời không pháp tướng về dạng phòng thủ, khiến nó đan tay lại thành hình chữ x, để chắn đòn tiếp theo, xung quanh thời không pháp tướng, cũng được bao phủ bởi một lớp lá chắn, bằng linh lực vô hình.
Vô song pháp tướng vung kiếm, chém ra một đường, kiếm khí phóng ra, không những uy lực, mà còn rất nhanh, kiếm khí sắp chạm đến thời không pháp tướng, thì bị lớp màn chắn vô hình chặn lại.
Vô song pháp tướng vẫn chưa chịu dừng lại, mà tỏa ra uy áp lớn hơn, đến mức khiến Diệp Bạch bị nội thương mà hộc máu, thời không pháp tướng theo đó cũng yếu đi, nhân lúc đó vô song pháp tướng vung kiếm, chém thêm một nhát nữa, lần này còn mạnh hơn, lần trước.
Dính phải đòn này, thời không pháp tướng dần tan vỡ, Diệp Bạch cũng không tốt hơn là mấy, cơ thể cũng đã bị thương nghiêm trọng, cho dù có hồi phục đi chăng nữa, cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi.
Ngay lúc nghĩ bản thân đã thua, thì đột nhiên, vô song pháp tướng bỗng tan vỡ, nhìn lại, Lục Khải đã bị Viêm Hạo đánh lén.
Pháp tướng rất mạnh, nhưng lại có một điểm yếu chí mạng, trong lúc điều khiển pháp tướng, bản thân không thể di chuyển, vì vậy, mà chỉ cần sơ suất một tí thôi, cũng dễ dàng bị lật ngược tình thế.
Viêm Hạo thấy bản thân đã thành công, thì liền cười thầm.
Ta biết ngay, cách này sẽ thành công mà.
Trở lại vài phút trước.
Viêm Hạo bị đè bẹp mà cắn răng suy nghĩ.
Không ổn rồi, uy áp quá lớn, ta không cầm cự thêm bao lâu nữa.
Cứ nghĩ bản thân sẽ chết, thì Viêm Hạo lại chớt nhớ ra điều gì đó.
Đúng rồi, tuy tàn hồn của ta rất yếu, nhưng tinh thần lực của ta, cũng ngang với thần, tiểu tử này, khả năng cao cũng chỉ mới bán thần, nếu vậy, ta chỉ cần dùng tinh thần lực còn sót lại, áp chế uy áp này, nhưng nếu làm vậy, tàn hồn của ta, lại càng là yếu hơn, chỉ cần bị tổn thương nhẹ, cũng khó mà hồi phục, chỉ đành làm liều vậy.
Nghĩ xong, Viêm Hạo khởi động tinh thần lực của bản thân, dễ dàng áp chế lại uy áp từ vô song pháp tướng.