Ông chủ lớn ở đây, ngay cả nói chuyện mà Lạc Kỳ cũng phải soạn bản thảo trước.
Cô xin phép Tưởng Nguyệt Như rằng có người muốn tới bệnh viện thăm bệnh, nên sắp xếp thời gian ra sao.
Tưởng Nguyệt Như không có tinh lực nào để lá mặt lá trái với những người kinh doanh: “Cô muốn thanh tĩnh hai ngày.”
Trong lòng Lạc Kỳ hiểu rõ, “Cô yên tâm tĩnh dưỡng, những chuyện khác cháu sẽ xử lý thích đáng.” Đặt hoa tươi xách đến xuống, cô đứng ở giường bệnh, im lặng chờ đợi Tưởng Nguyệt Như dặn dò chuyện khác.
Gần đây Tưởng Nguyệt Như không đi đến công ty, bác sĩ dặn dò bà tĩnh dưỡng hai tháng, không chỉ là nguyên nhân giải phẫu, mà hàng năm bà phải lo liệu công ty, lao lực quá sức nên thành bệnh, cả người trên dưới có đủ loại bệnh tật.
Bà sắp xếp công việc của Lạc Kỳ cho hai tuần lễ kế tiếp, quan trọng nhất là một mối hợp tác tại Thành phố Tô.
Hạng mục tại Thành phố Tô là một trong số hạng mục lớn và quan trọng của tập đoàn vào hai năm tới, Tưởng Nguyệt Như vốn muốn chờ ký xong hợp đồng mới làm giải phẫu, nhưng sức khỏe không chống đỡ nổi.
Căn cứ vào tình huống hồi phục trước mắt, bà không cách nào tham gia nghi thức ký hợp đồng được, nếu sắp xếp lãnh đạo cấp cao khác của công ty sang đó, thì sức nặng lại không đủ, đành để ông chủ Tưởng Thịnh Hòa tự mình đi thì mới có thành ý hợp tác.
Bà dặn dò Lạc Kỳ: “Đã định là ngày mười tháng sau ký hợp đồng, không có cách nào hoãn lại được, đến lúc đó cháu với Tổng giám đốc Tưởng sang đó đi.”
Lạc Kỳ đồng ý: “Được ạ.”
Nghĩ đến phải đi công tác với Tưởng Thịnh Hòa, áp lực trong lòng chợt tăng một cách khó hiểu.
Tưởng Nguyệt Như lại dặn dò: “Thừa dịp trước khi ký hợp đồng, cháu báo cáo rõ ràng tình hình hạng mục với Tổng giám đốc Tưởng đi.”
Lạc Kỳ vừa muốn đáp lời, một giọng nói không cho phân bua, tự mang cảm giác áp bách chen vào: “Trợ lý Lạc, cô về công ty chuẩn bị một chút, ba giờ chiều báo cáo với tôi.”
Lạc Kỳ xoay mặt nhìn sang Tưởng Thịnh Hòa rồi trả lời: “Vâng, Tổng giám đốc Tưởng.”
Vừa vào phòng bệnh đã không dám nhìn thẳng Tưởng Thịnh Hòa, hiện tại mới nhìn cho rõ ràng cách ăn mặc của anh, quần dài vận động màu xám tro đậm, áo thun màu đen, trên chân là giày thể thao.
Cong đường bắp thịt trên cánh tay rõ ràng lưu loát mà vừa đúng chỗ, dường như trên trán còn có mồ hôi.
Chắc hẳn vừa tập luyện xong.
Mi mắt của anh hẹp dài, lúc không nói cười trông lạnh lùng.
Lạc Kỳ đối mặt với anh trong một chốc ngắn ngủi, “Tổng giám đốc Tưởng, vậy tôi về công ty trước.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu nhẹ một cái.
Lạc Kỳ nhanh như bay thu lại tầm mắt, xoay người, đối mặt với Tưởng Nguyệt Như, giọng nói cô không khỏi nhẹ nhàng: “Chủ tịch Tưởng, buổi tối lại đến thăm cô nhé. Tối nay cháu bầu bạn với cô, ở cạnh cô để nói chuyện giải sầu.”
Tưởng Nguyệt Như chậm rãi giơ tay ngăn lại, tuy không có sức lực nhưng vẫn dứt khoát, “Thôi đừng đến.” Bà nói đùa: “Từng người các cháu ai cũng đều quấy rầy, không muốn gặp các cháu, mắt không thấy thì lòng yên tĩnh.”
“Từng người” này trừ cô thì đại khái là đang mắng Tưởng Thịnh Hòa.
Lạc Kỳ hiểu rõ Tưởng Nguyệt Như nhất, nói một không hai, “Vậy ngày mai tan làm thì cháu lại đến đây.” Đặc biệt nhấn mạnh: “Qua báo cáo công việc.”
Tưởng Nguyệt Như cười nói: “Cái này thì được.”
Lạc Kỳ cáo từ, nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi.
Tưởng Thịnh Hòa đứng lên, dự định đi tắm rồi thay quần áo đi công ty. Áo thun màu đen ướt đẫm dán vào bụng, cơ bụng đều đặn loáng thoáng có thể nhìn ra.
Phòng bệnh VIP có cung cấp cho dụng cụ rèn luyện đơn giản cho người nhà, trước khi Lạc Kỳ đến, thừa dịp bà ngủ, anh đã tập mấy bài tập rèn luyện, rèn luyện còn chưa kết thúc thì bà đã tỉnh ngủ.
Sau đó Lạc Kỳ đến đây, anh không kịp thay quần áo.
“Tối nay vẫn là con ở lại nhé.” Tưởng Thịnh Hòa vừa nói vừa đi vào phòng.
“Không cần, con về nhà rồi nên làm gì thì làm cái đó đi.” Cháu trai đã ở lại với bà hai đêm, thức đêm nữa thì sức khỏe không chịu nổi. Tưởng Nguyệt Như nói với bóng lưng của cháu trai, “Gấp trao đổi như vậy sao? Còn phải là ba giờ ư?”
Tưởng Thịnh Hòa dừng chân xoay người, “Cả ngày mai con có họp, ngày mốt đi công tác.” Chỉ có xế chiều hôm nay có rảnh.
Mà những thứ này, anh làm ông chủ, vừa rồi không cần thiết phải giải thích với Lạc Kỳ làm trợ lý.
– –
Lạc Kỳ quay lại phòng làm việc, tìm ra tất cả tài liệu về hạng mục tại Thành phố Tô, một lần nữa nhớ kỹ trọng điểm, để tránh chờ một hồi Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô chi tiết liên quan thì bỏ lỡ mấu chốt bởi vì căng thẳng.
Đang đọc tài liệu, cuộc gọi của em họ gọi đến.
Lạc Vũ buồn nôn giống như thường ngày, “Chị, có nhớ em không nè? Nhớ bao nhiêu á?”
“Nhớ em một giây.”
“Oa, chị đã nhớ em một ngàn mili giây cơ đấy, nhiều thế.”
Nói xong thì hai người đều cười.
Cười đủ rồi, giọng nói của Lạc Vũ đứng đắn lại, “Chị, đang làm gì vậy?”
“Công ty, tăng ca.”
“Không phải chị nói tuần này về Thành phố Tô để đặt khách sạn tổ chức hôn lễ với anh rể sao? Tăng ca không về à?”
“Về rồi, đặt khách sạn rồi.”
Lạc Kỳ tạm thời buông tài liệu trong tay xuống, cầm ly nước đi rót nước, nói với em họ là cô tự mình trở về, Bùi Thời Tiêu không rảnh quay về bởi vì hạng mục xảy ra vấn đề.
Lạc Vũ giận dữ bất bình, hừ lạnh nói: “Hạng mục rách nát gì chứ, chẳng lẽ còn quan trọng hơn kết hôn hả? Có ai trong công ty anh ta không phải là nhân tài đâu? Thiếu mất anh ta thì hạng mục sẽ không cách cứu chữa được nữa, trời sẽ sập sao? Chị à, sau này chị đừng hiểu cho sự bất đắc dĩ của đàn ông nữa, anh ta sẽ không cảm động sẽ không cảm kích đâu!”
Lạc Kỳ lặng lẽ cười một tiếng, em họ trước giờ bảo vệ cô.
“Đừng giận mà.” Cô nói sang chuyện khác, “Tìm chị có chuyện gì?”
Lạc Vũ không muốn để cho chị họ ấm ức, cố gắng bình phục tâm trạng, thay sang giọng nói dịu dàng, “Nhìn trúng một kiểu túi mới, hai màu, em cảm thấy đều rất đẹp, không nắm được chủ ý nên một lát gửi cho chị xem thử, chị chọn một cái chị thích đi.” Vừa nói vừa uy hiếp: “Phải chọn đấy, em và Thiếu Đầu Óc tặng quà kết hôn cho chị, nếu chị không chọn, em mua cả hai màu tặng cho chị.”
” Chị, em cúp máy đây, lập tức gửi hình cho chị nè.”
Lạc Kỳ vừa muốn mở miệng thì Lạc Vũ đã cúp máy.
Tên của Thiếu Đầu Óc là Lạc Tân, Lạc Vũ và Lạc Tân là thai long phụng, Lạc Tân là anh trai, chẳng qua là trước giờ Lạc Vũ không gọi là anh mà đều gọi là Thiếu Đầu Óc.
Bọn họ là con của nhà chú ba, kể từ khi công ty nhà cô phá sản rồi nợ món nợ mấy ngàn vạn, thì hàng năm Lạc Vũ đều nghĩ cách để tặng túi xách và đồ trang điểm cho cô, song, tiền lương của Lạc Vũ không hề cao, bản thân không nỡ sử dụng, nhưng lại lấy đủ loại lý do để mua rồi gửi qua bưu điện cho cô.
Lạc Vũ luôn hi hi ha ha nói: Chị, chị là trợ lý của Chủ tịch Tưởng, phải chú trọng phương diện ăn mặc. Em trời sinh đã xinh đẹp, không cần những thứ này.
Lạc Vũ gửi hình của chiếc túi đến, Lạc Kỳ không từ chối, chọn một màu sắc mình thích. Tất cả những món quà mà Lạc Vũ mua cho cô thì cô đều ghi nhớ, chờ sau này Lạc Vũ kết hôn thì cô sẽ tặng một món quà to.
Hai giờ năm mươi, Lạc Kỳ thay sang quần áo đi làm rồi xách máy vi tính xách tay, ôm ba chiếc hộp tài liệu đi đến phòng làm việc của Tưởng Thịnh Hòa.
Tiếp tân trực quầy trên tầng làm việc sếp tổng trực tiếp để cô đi vào mà không cần đăng ký.
Cả tầng lầu yên tĩnh, âm thanh giày cao gót của Lạc Kỳ vô cùng rõ ràng, khu làm việc thư ký lớn như vậy mà chỉ có hai người tăng ca, cô chỉ biết Thư ký Cư, một người khác cô chưa bao giờ làm quen.
Sáu năm trước cô nhậm chức tại Tập đoàn Viễn Duy, Thư ký Cư dẫn dắt cô nửa năm, cô âm thầm gọi Thư ký Cư là cô giáo.
Thư ký Cư nghe tiếng thì ngẩng đầu.
Lạc Kỳ dùng khẩu hình kêu cô: “Chào cô giáo.”
Thư ký Cư cười rồi hất cằm với cô, hai người ngầm hiểu không cần lên tiếng.
Lạc Kỳ đến gần, Thư ký Cư đứng lên, nháy mắt khôi phục sự nghiêm túc mà thư ký nên có, lịch sự hàn huyên đôi câu, ra hiệu cho cô: “Tổng giám đốc Tưởng ở bên trong.”
Lạc Kỳ không trì hoãn mà bước nhanh sang đó.
Hai cánh cửa của phòng làm việc Tưởng Thịnh Hòa rộng mở, cô đưa tay, gõ tượng trưng hai cái ở trên cánh cửa, “Chào Tổng giám đốc Tưởng.”
“Vào đi.” Tưởng Thịnh Hòa không ngẩng đầu.
Lạc Kỳ đi tới trước bàn làm việc, đặt sổ ghi chép và hộp tài liệu lên trên bàn làm việc Tưởng Thịnh Hòa. Anh đang xem tài liệu, đã thay áo sơ mi trắng quần tây đen, lúc làm việc thì không tìm được một chút hiền lành từ trên người anh.
Rốt cuộc Tưởng Thịnh Hòa cũng ngẩng đầu, chỉ vào chiếc ghế trước bàn, “Ngồi.”
Lạc Kỳ mở hộp tài liệu, bày mấy phần tài liệu theo thứ tự ở chỗ mà bên tay phải của Tưởng Thịnh Hòa có thể chạm đến, nhanh chóng xếp chồng hộp tài liệu không dùng vào góc bàn, lúc này mới ngồi xuống.
Lợi dụng thời gian mở máy tính, cô cố gắng thích ứng với khí chất cường thế của Tưởng Thịnh Hòa, mau chóng đi vào trạng thái làm việc.
Công việc của hôm nay phải mất tối thiểu ba bốn tiếng để trao đổi, pin của máy tính không chắc chắn đủ để sử dụng, cô mang theo dây sạc điện.
Dư quang Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy dây sạc điện, vươn tay: “Đưa đầu cắm cho tôi.”
Trên bàn làm việc có ổ cắm điện ngầm, chẳng qua là ở bên kia của Tưởng Thịnh Hòa, Lạc Kỳ không với tới, vì vậy đưa đầu cắm của dây sạc điện qua, “Làm phiền Tổng giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thịnh Hòa không đáp lại mà cắm đầu cắm vào.
Lạc Kỳ mở tệp rồi nhìn Tưởng Thịnh Hòa một cái, anh còn chưa lật xem tài liệu bằng giấy, cô kiên nhẫn chờ đợi.
Đã cách nhiều năm, một lần nữa cô ngồi ở đối diện bàn làm việc của Tưởng Thịnh Hòa báo cáo công việc, tình hình lần trước giống như vậy là khi ở nước ngoài, cô vẫn còn đang học đại học.
Cũng chính là năm ấy, công ty nhà cô phá sản, ba nợ tiền nước ngoài, không cung cấp nổi học phí và phí sinh hoạt của cô ở nước ngoài, cô đành đi làm để nuôi sống bản thân. Dưới sự giúp đỡ của một người bạn học chung trường, cô nhận được offer thực tập của Tư bản Viễn Duy, cũng chính là công ty Tưởng Thịnh Hòa nắm cổ phần.
Tiền lương thực tập vô cùng khả quan, chống đỡ cô thuận lợi tốt nghiệp.
Bối cảnh của mấy cổ đông lớn của Tư bản Viễn Duy sâu dày lại phức tạp, một trong những người góp vốn trong số đó là anh họ của Tưởng Thịnh Hòa, lúc cô thực tập tại Tư bản Viễn Duy thì chính là vào nhóm của anh họ Tưởng Thịnh Hòa để làm hạng mục.
Anh họ là điển hình công tử nhị thế tổ (*), phong lưu khắc ở trong xương cốt, nhưng phong lưu chỉ là với bên ngoài, đối với đoàn thể nhân viên thì yêu mến có thừa, rất săn sóc cô và hai thực tập sinh khác.
(*) Nhị thế tổ là một từ ngữ dùng để chỉ những người có không ít gia sản và chỉ biết tiêu tiền hưởng lạc.
Thời kỳ thực tập cô biểu hiện xuất sắc, nên có cơ hội ở lại. Thực tập được một tháng, cô làm một phương án hạng mục rồi được sự cho phép của anh họ, sau đó nộp phương án cho Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa cho cô năm phút để giáp mặt giới thiệu điểm quan trọng của phương án, đó là cô lần đầu tiên tiếp xúc với Tưởng Thịnh Hòa, bởi vì căng thẳng, lại không có quá nhiều kinh nghiệm công việc, nên ngay cả cô cũng không hài lòng với biểu hiện của bản thân.
Chờ cô giới thiệu xong, Tưởng Thịnh Hòa không nói lời nào mà chau mày lật xem phương án, chỉ lướt trang thứ nhất rồi lại đóng lại, “Về làm việc đi, xem xong thì cho cô phản hồi.”
Đó là câu nói dài nhất mà anh từng nói với cô.
Chờ đợi một tháng, từ đầu đến cuối vẫn không đợi được email của Tưởng Thịnh Hòa.
Cô không ở lại Tư bản Viễn Duy để làm việc, một tháng sau khi về nước, dưới sự đả kích nặng nề, ba bị bệnh, mẹ và ba đi Bắc Kinh khám bệnh, tình huống không được lạc quan, cần phải giải phẫu.
Cuộc sống nghèo rớt mồng tơi, áp lực vì món nợ kếch xù, ba lại bệnh nặng, sức khỏe của mẹ cũng sụp đổ. Cô về nước, một bên chăm sóc ba mẹ, một bên tìm việc làm.
Cơ duyên xảo hợp, cô xin được việc tại công ty chính của Tư bản Viễn Duy, tên Tập đoàn Viễn Duy.
Một lần nữa nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa là vào ba năm sau, anh về nước tiếp quản Tập đoàn Viễn Duy, khi đó cô đã là trợ lý của Tưởng Nguyệt Như.
Cô không để kiểu tóc lúc đi học nữa, trang điểm cũng chuyển sang trưởng thành, không sử dụng tên tiếng Anh nữa, nên dường như Tưởng Thịnh Hòa không nhận ra cô.
Năm đó kết thúc thực tập, hòm thư nội bộ của cô đã bị công ty thu lại, không biết trước khi hòm thư bị bỏ thì Tưởng Thịnh Hòa có nhắn lại cô hay không, có đồng ý với phương án của cô hay không.
Chẳng qua là những chuyện này đã sớm vô nghĩa…
Lạc Kỳ kịp thời dừng lại suy nghĩ về hồi ức, chuyên chú nhìn văn bản trên màn hình máy vi tính.
“Ngày ký hợp đồng, Hạ Vạn Trình tham dự hội nghị à?” Tưởng Thịnh Hòa nhìn Lạc Kỳ một ánh mắt, hỏi.
Lạc Kỳ tức thì đi vào trạng thái làm việc, “Vâng, Chủ tịch Hạ đã xác nhận là tham dự nghi thức ký hợp đồng.”
Hạ Vạn Trình là chủ tịch của phía hợp tác trong hạng mục tại Thành phố Tô, là người Thành phố Tô, vô cùng hiền hoà, nói chuyện giọng phổ thông xen đậm khẩu âm của Thành phố Tô, nghe vào rất thân thiết, đã hơn năm mươi tuổi, tuổi không chênh lệch với Tưởng Nguyệt Như là bao.
Vốn cho rằng ba bốn tiếng là có thể kết thúc tăng ca, kết quả là ba tiếng sau, nội dung thảo luận mới được hơn nửa.
Ánh sáng ngoài cửa sổ tối đi, trời sắp tối nhưng cũng chưa tối hẳn.
Trong vòng ba tiếng, sợi dây đàn trong đầu của Lạc Kỳ chỉ được thả lỏng trong mấy phút Tưởng Thịnh Hòa nhận điện thoại, thời gian còn lại luôn căng thẳng, không dám lơ đãng dù chỉ một chút.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn đồng hồ đeo tay, đã sớm qua giờ cơm tối, kêu Thư ký Cư đến, “Đặt mấy phần đồ ăn bên ngoài, tối nay phải khổ cực cho các cô rồi.”
Thư ký Cư thầm nghĩ một chút cũng không khổ cực. Cô và một đồng nghiệp khác chỉ đến để cùng ngồi ở chỗ làm xem phim, căn bản không coi là tăng ca, nhưng được nhận tiền làm thêm giờ.
Buổi chiều ông chủ gọi điện thoại cho cô, tạm thời thông báo cô tới công ty tăng ca, lại cố ý nói câu: Không cần các cô bận cái gì cả, Lạc Kỳ sang đó để trao đổi hạng mục Thành phố Tô với tôi.
Vì vậy cô thông báo một đồng nghiệp nam khác cùng nhau tới công ty “tăng ca”.
Thư ký Cư dùng giọng điệu làm việc công để hỏi Lạc Kỳ: “Trợ lý Lạc, có kiêng gì không?”
“Tôi không ăn cay, cái khác đều được.” Lạc Kỳ ăn ít cơm, “Lúc đặt món thì đặc biệt chú thích một chút giúp tôi, thức ăn cũng giảm phân nửa, làm phiền cô rồi.”
Thư ký Cư cười: “Không phiền.”
Tưởng Thịnh Hòa buông tài liệu trong tay xuống, đi đến phòng vệ sinh.
Ông chủ không ở tại chỗ, trước khi Thư ký Cư đi ra ngoài thì tặng cho Lạc Kỳ một cái nháy mắt tiêu chuẩn.
Lạc Kỳ cười, cũng nháy mắt lại với cô ấy.
Con của Thư ký Cư đã học tiểu học, thế mà còn thích đùa giỡn giống như trước như vậy.
Tưởng Thịnh Hòa từ phòng vệ sinh quay về, nhìn thấy Lạc Kỳ vẫn ngồi thẳng ở trước bàn giống như trước kia.
“Nghỉ ngơi mười phút lại tiếp tục.” Anh nói.
Từ lúc Lạc Kỳ làm trợ lý thì đã quen với tư thế ngồi như vậy, cho dù là nghỉ ngơi giữa buổi hội nghị cũng sẽ không để lộ trạng thái lười biếng.
Tưởng Thịnh Hòa ngồi xuống lấy ly nước uống, cô không biết nên nói gì với ông chủ chưa thân quen thì thích hợp, để tránh đi sự lúng túng tẻ ngắt, cô cầm ly đi ra phòng giải khát ở bên ngoài để lấy cà phê.
Cô đứng lên đi tới cửa, Tưởng Thịnh Hòa nhìn sang, đưa mắt nhìn bóng lưng của cô mấy giây.
Chờ Lạc Kỳ bưng cà phê nóng vừa pha mà đi vào, đúng lúc đã qua mười phút, nghỉ ngơi đã kết thúc.
Tưởng Thịnh Hòa sớm biết rõ trong lòng cô đang suy nghĩ gì, vì để tránh nói chuyện với anh thì đúng là làm khó cô rồi, phải đúng giờ đi vào phòng.
Anh vừa muốn nói “Bắt đầu đi”, thì điện thoại di động của Lạc Kỳ đã ong ong mà chấn động.
Lạc Kỳ đặt ly cà phê xuống, vội cầm điện thoại di động lên, là cuộc gọi của Bùi Thời Tiêu, cô không nghe máy mà trực tiếp bấm tắt.
Bùi Thời Tiêu cho rằng cô tức giận rồi, tin nhắn theo sau đó đi vào: [ Sao không nghe máy? Ăn tối chưa? ]
Lạc Kỳ nhanh chóng đánh chữ: [ Tăng ca, ở trong phòng làm việc của ông chủ. ]
Điện thoại di động bị lật ngược mà đặt trên bàn, Lạc Kỳ cầm con chuột lên.
Mấy giây sau, điện thoại di động lại chấn động, cô không lấy điện thoại di động ra xem. Không cần nhìn thì cũng biết Bùi Thời Tiêu nhắn lại cô cái gì, không ngoài dự đoán thì sẽ là bảo cô làm việc trước, chờ kết thúc rồi gọi lại cho anh.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, không nói nhiều.
Trong WeChat trên giao diện máy tính, anh gửi tin nhắn cho vệ sĩ: [ Hiện tại gọi cho tôi. Đừng trả lời tin nhắn này. ]
Tắt khung đối thoại, cuộc gọi của vệ sĩ theo sau đó vang lên.
Tưởng Thịnh Hòa kéo ngăn kéo ra, rồi tìm một gói thuốc lá.
Anh rất ít khi hút thuốc, thuốc lá trong phòng làm việc đều được sử dụng để chiêu đãi bạn bè.
Nói với Lạc Kỳ: “Cô xem tài liệu trước.” Cầm điện thoại di động và bao thuốc lá kia rồi đi ra bên ngoài.
Lạc Kỳ không suy nghĩ nhiều, cho rằng ông chủ có cuộc gọi quan trọng, không tiện nghe máy trước mặt cô.
Đi đến cuối hàng lang bên ngoài phòng làm việc, Tưởng Thịnh Hòa nghe máy: “Hết chuyện rồi.” Rồi anh cúp máy.
Mở bao thuốc lá ra, lấy một điếu ra rồi cho vào miệng cắn, một lúc sau lại lấy đi.
Chỉ đem thuốc lá mà quên lấy bật lửa.
Tưởng Thịnh Hòa vân vê hai điếu thuốc trong tay rồi ném vào thùng rác ở bên cạnh.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối đen.
Anh không hút thuốc mà cho tay vào túi quần rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại đi đạo mấy phút, cho Lạc Kỳ đủ thời gian để nhắn lại tin nhắn, lúc này mới quay về phòng làm việc.