Dưới lầu khách sạn, Lạc Kỳ chống cây dù che nắng, đeo kính râm rồi đi bờ biển.
Máy tính ở trong phòng ông chủ, hai tiếng tiếp đến cũng không có chuyện gì làm, cô đành đi bờ biển để giết thời gian.
Lạc Kỳ đưa lưng về phía biển rồi tự chụp hai tấm, trước giờ cô chụp hình không cần chỉnh ảnh, trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, chỉ mấy người thân cận nhất có thể nhìn thấy, tránh cho bọn họ lo lắng trạng thái bây giờ của cô.
Lạc Vũ vừa tỉnh giấc ngủ nướng, đang nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, lướt đến động tĩnh của chị họ thì trở người, nằm đánh chữ: [ Thật là đẹp thật là đẹp (mắt bắn ngôi sao) ]
[ Chị, không phải chị đi công tác sao, thời gian này sao rảnh đi bờ biển thế? ]
Lạc Kỳ trả lời: [ Ông chủ thân thiện, đang gặp bạn bè, nên cho bọn chị nghỉ hai tiếng. ]
Lạc Vũ cho rằng ông chủ trong miệng chị họ là Tưởng Nguyệt Như, cô chưa bao giờ gặp Tưởng Nguyệt Như, nhưng mấy năm qua gián đoạn nghe được không ít từ chị họ, Tưởng Nguyệt Như đối với chị họ là chăm sóc có thừa, cũng coi là ân nhân của chị họ, ban đầu bác cả bệnh nặng, là Tưởng Nguyệt Như nhờ mối quan hệ rồi tìm bác sĩ uy tín nhất trong khu vực để làm giải phẫu.
Cô gửi tin nhắn riêng cho chị họ, hỏi: [ Ông chủ bọn chị biết chuyện gần đây của chị không? ]
[ Biết. ]
Lạc Vũ thay đổi biện pháp trấn an chị họ, để cho chị họ phấn chấn lên, [ Ông chủ tốt với chị như vậy, quả thực là cưng chiều chị như con gái, đừng phụ lòng một mảnh ý muốn trong lòng của chủ bọn chị đấy, cố gắng làm việc, sau này chờ chị có tiền rồi, thì hiếu thuận ông chủ bọn chị cho thật tốt nha. ]
Lạc Kỳ: “…”
Cô không khỏi bật cười, hiểu lầm lớn rồi.
[ Không phải Chủ tịch Tưởng, là cháu trai của Chủ tịch Tưởng, ông chủ lớn Viễn Duy của bọn chị. Người ta mới ba mươi, nào cần chị hiếu thuận. ]
[ Ha ha ha. ]
Lạc Vũ không ngừng cười, nằm bò trên chiếc gối.
Lạc Kỳ thoát khỏi khung trò chuyện, niềm vui của hôm nay là Tưởng Thịnh Hòa cho cô.
Đường biển dọc biển, cô tiếp tục đi về trước là bãi nước.
Hai tiếng sau, cô và Tiểu Khương đúng lúc quay lại phòng khách sạn của ông chủ, Tần Mặc Lĩnh đã rời khỏi.
Tưởng Thịnh Hòa pha cà phê xong thì bưng hai ly đến đảo bếp, cho Tiểu Khương một ly, một ly khác để ở bên cạnh máy vi tính của Lạc Kỳ, trước đó cô đưa cà phê cho Tần Mặc Lĩnh, anh cũng đưa cho cô một lần.
Buông cà phê xuống, anh lại trở về cầm ly của mình.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng.”
Lạc Kỳ không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Tiểu Khương, đối với ông chủ tự mình pha cà phê, hiển nhiên Tiểu Khương luyện tập mãi mà thành thói quen, không có bất cứ bất ngờ gì mà bưng ly uống.
Xem ra Tưởng Thịnh Hòa pha cà phê là một chuyện bình thường.
Mở máy vi tính, cô uống cà phê nhân lúc nóng.
Tiểu Khương ở đối diện nuốt cà phê trong miệng xuống, nóng miệng lại nóng lòng, đây là lần đầu tiên uống cà phê ông chủ pha, còn là ông chủ tự mình đưa đến.
Biết rõ là vì Lạc Kỳ, nhưng anh vẫn vừa mừng vừa lo vì được sủng ái.
– –
Ở trong Thành phố Hải bốn ngày, ngày thứ năm lên đường quay về.
Trên đường bay về, Tưởng Thịnh Hòa không cố ý ngồi một hàng với Lạc Kỳ, lần này ngồi bên cạnh anh là Tiểu Khương. Lạc Kỳ ngồi nghiêng phía trước anh, ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy cô.
Anh hiếm khi trò chuyện, hỏi Tiểu Khương: “Chuẩn bị khi nào kết hôn?”
Tình cảm giữa Tiểu Khương và bạn gái ổn định, hai bên ba mẹ từng gặp nhau, “Tháng bảy tháng tám sang năm, thời gian cụ thể sẽ thương lượng lại lúc về nhà vào mùa xuân ạ.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, phóng khoáng nói: “Trước hôn lễ có nhiều chuyện phải làm, cần xin nghỉ thì cứ xin nghỉ.”
Tiểu Khương cảm kích: “Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng.” Không nhịn được nịnh hót: “Nói không chừng sang năm ngài cũng giống tôi, cũng phải bận bịu hôn lễ rồi.”
Tưởng Thịnh Hòa cười, tâm trạng tốt đẹp, “Mượn lời hay của cậu.”
Vừa nói xong, anh nhìn sang Lạc Kỳ ở hàng trước, đến lúc đó đi thử hết số áo cưới lọt vào mắt cô một lần.
Lạc Kỳ đeo đồ chụp mắt, nằm ở trên ghế ngủ bù.
Chia tay rồi thì ngủ không ngon, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mệt mỏi.
Giấc ngủ này rất nặng, tỉnh dậy thì đã rơi xuống đất Bắc Kinh.
Tưởng Thịnh Hòa ngồi xe của mình rời khỏi trước, Lạc Kỳ và Tiểu Khương ngồi một chiếc xe thương vụ khác trở về thành phố. Đến phòng thuê, cô vẫn thấy xa lạ.
Mấy ngày không ở đây, nó đã đóng một lớp bụi.
Lạc Kỳ để hành lý xuống rồi quét dọn phòng, lúc một mình thì phải tìm chuyện làm thì mới không mất hồn. Mỗi lần quét dọn vệ sinh thì luôn có thể dọn dẹp một vài đồ vật không cần, cô thay giày, đi xuống lầu đổ rác.
Kỳ nghỉ còn ba ngày, cô suy nghĩ nên trải qua thế nào. Thật ra thì không chỉ ba ngày này, sau này chỉ cần là nghỉ ngơi thì cô cũng sẽ rất rảnh rỗi. Không có tiền đi dạo phố, càng không có tiền đi ra bên ngoài du lịch.
Vứt rác rưới rồi quay về, dì ở lầu một đang tưới nước cho rau ở sân thượng, cháu gái ở bên cạnh nhìn đống rau nhỏ xanh biếc rồi viết nhật ký quan sát.
Lạc Kỳ chợt có ý nghĩ, cô rảnh rỗi như vậy thì cũng có thể trồng rau. Trước kia từng trồng hoa, hoa cũng bị trồng cho chết, chi bằng thử trồng rau.
Màu xanh của rau mát mẻ lại chữa lành.
Đi vào cửa nhà, Lạc Kỳ không tìm được đất trồng, sau khi đặt hàng thì bắt đầu dọn dẹp sân thượng, dành ra chỗ đủ rộng để chứa dụng cụ trồng trọt.
Kỳ nghỉ 1/10, dụng cụ trồng trọt đặt hàng và hạt giống dưa leo đã đến.
Lạc Vũ vừa từ Thành phố Tô quay về, đúng lúc qua chơi, giúp cô đưa bao lớn lên lầu.
“Chị, dưa leo trồng được có ăn được không?”
“Ăn được, nếu không thì trồng nó để làm gì.”
“Sao chị đột nhiên nghĩ đến trồng rau thế?”
“Dì sống ở tầng một trồng rau cho cháu gái nhà bà ấy, chị nhìn thấy rất chữa lành.”
“…” Lạc Vũ lo lắng trạng thái tâm lý của chị họ, “Chị, dì của người ta về hưu rồi mới trồng rau, chị nói chị…” Trong lòng cô than thở.
Lạc Kỳ bị chọc cười, “Lo lắng trạng thái tâm lý của chị già à? Nếu như có tiền, thì chị đã sớm ngồi máy bay tư nhân đi xem biểu diễn thời trang, xem biểu diễn thời trang xong lại hẹn mấy người bạn nằm bò trên du thuyền. Hưởng thụ thì ai không biết chứ, không phải tình huống hiện thức không cho phép sao.”
Hiện tại tiêu xài vượt quá năm trăm thì cô cũng phải do dự rất lâu.
Mình cô cũng không biết ngày nào thì mới có thể thật sự thoát được chuyện đó, còn thiếu bao nhiêu tiền phải trả như vậy, thì cũng chỉ có thể tìm niềm vui trong cái khổ, tìm niềm vui trong sự nghèo khổ ở trong phạm vi số tiền trong tay cho phép.
Đến cửa lầu ba, Lạc Kỳ thả bọc hàng xuống, cầm chìa khóa mở cửa, hai người mang bọc hàng vào.
Lạc Kỳ chỉ vào bên cạnh chiếc bàn trong phòng khách, “Đó là bàn làm việc buổi tối làm thêm giờ của chị, chờ dây dưa leo nở hoa, thì sân thượng trở thành nông thôn rồi, tâm trạng tăng ca cũng có thể thay đổi.”
Lạc Vũ nghe mà đau lòng, “Chị, chị phụ trách trồng đi, em phụ trách viết nhật ký quan sát.” Lúc này cô hướng về bọc hàng còn chưa mở ra rồi chụp mấy tấm, bắt đầu ghi chép về bọc hàng.
Không có đất trồng thì sạch sẽ lại đơn giản, Lạc Kỳ xem sách hướng dẫn chuẩn bị xong thì gieo hạt giống dưa leo.
Lạc Vũ quay video ghi chép toàn quá trình, hiện tại có chút mong đợi hạt giống nảy mầm.
Tựa vào sân thượng, cô tiện tay lướt vòng bạn bè.
Cô tiện tay một lần nữa thả Thôi Bồng ra khỏi “danh sách đen”, điểm vào vòng bạn bè của Thôi Bồng.
Hai tiếng trước, Thôi Bồng đăng mấy tấm ảnh, hôm nay mặc quy củ, phối hợp dòng chữ: [ Ánh mắt của mẹ tôi. ] Cô ta còn đang trả lời một bình luận trong khu phản hồi: [ Coi như là hẹn hò, xem đối tượng xem mắt một cái (nghịch ngợm) ]
Lạc Vũ cười giễu cợt, thứ không cần mặt mũi. Xem mắt thì đi xem mắt, còn đăng ảnh lên vòng bạn bè, cứ như hận không thể cho toàn thế giới đều biết vậy. Cô ta đang chơi khổ nhục kế với Bùi Thời Tiêu, lấy lui làm tiến thôi.
Hôm nay tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vòng bạn bè của Thôi Bồng, Bùi Thời Tiêu cũng nhìn thấy rồi.
Trong kỳ nghỉ dài hạn, Bùi Thời Tiêu trừ công ty thì chính là nhà, toàn bộ bữa hẹn ăn cơm tư nhân cũng bị hoãn, anh không có bất cứ hứng thú nào, nhưng cũng không quay về Thành phố Tô.
Một kỳ nghỉ Thôi Bồng cũng không tới công ty, buổi chiều lái xe đến, tùy ý cầm một phần tài liệu đi đến phòng làm việc của Bùi Thời Tiêu.
Trước khi đi vào, cô ta gõ cửa trước.
Bùi Thời Tiêu tưởng là thư ký, “Vào đi.”
Thôi Bồng đẩy cánh cửa, “Tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Thời Tiêu ngẩng đầu, nửa năm gần đây lúc chỉ hai người, cô ta chưa từng gọi anh ta là Tổng giám đốc Bùi, đồng thời quen trực tiếp đi vào mà chưa bao giờ gõ cửa.
“Buổi chiều không bận ư?”
“Không bận.” Thôi Bồng đóng cửa, đứng yên ở trước bàn làm việc của anh ta, Bùi Thời Tiêu ra hiệu cho cô ta ngồi, cô ta cũng không ngồi, “Không phải công việc, có vài câu muốn nói với anh.”
“Em đi xem mắt rồi.”
Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm gương mặt của anh ta, muốn nhìn ra anh ta có phản ứng gì.
Gương mặt của Bùi Thời Tiêu chứa đầy vẻ bình tĩnh: “Biết rồi. Nhìn thấy vòng bạn bè của em rồi.”
Thôi Bồng không bắt được cảm xúc đặc biệt từ trên gương mặt anh ta, gần đây anh ta đổi sang im lặng, không nói nhiều, tâm tư cũng giấu sâu. Lạc Kỳ chia tay với anh ta, anh ta đột nhiên mất Lạc Kỳ nên cực kỳ không quen, hiện tại tất cả tâm tư đều ở trên người Lạc Kỳ.
Để cho anh ta yên tâm bỏ Lạc Kỳ, trước mắt còn khó khăn, nhất thời anh ta cũng không dứt bỏ được. Nhưng cô ta không thể ngồi chờ chết, càng không thể bị anh ta cố ý hời hợt.
“Không có sự đồng ý của anh, em không dám tùy tiện liên lạc Lạc Kỳ, sợ lỡ như nói sai cái gì, cô ấy sẽ hiểu lầm anh càng sâu hơn. Nếu cần, em có thể ngay mặt giải thích với cô ấy.”
Bùi Thời Tiêu vẫn là lời nói đó: “Không cần. Là chuyện của mình anh.”
Đảm đương chuyện này cũng không có, thì sao để cho Lạc Kỳ tha thứ được.
Mà người Lạc Kỳ không muốn nhìn thấy nhất chính là Thôi Bồng.
Hai người mang tâm sự riêng.
Thôi Bồng im lặng trong một chốc, “Biết anh không để cho em ra mặt, không phải vì lo nghĩ cho em, mà là vì Lạc Kỳ. Nhưng em chỉ lừa mình dối người một lần thôi, nói với mình rằng anh không đẩy trách nhiệm lên người em, là bởi vì anh không đành lòng đối với em như vậy.”
“Nói thật, em cũng căn bản không muốn đi giải thích, trong lòng chỉ mong hai người chia tay. Hi vọng anh là của một mình em. Ai có thể chịu đựng được người mình yêu tốt với một người khác chứ. Em không hào phóng như vậy, trong lòng cũng sẽ đau.”
Bùi Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn cô ta, lại không nói chuyện.
Thôi Bồng thở dài một hơi, mở khóa điện thoại di động, mở vòng bạn bè đưa tới trước mặt anh ta, phải sớm cho anh ta biết những bài đăng vòng bạn bè che giấu anh ta trước kia. Những động tĩnh này Lạc Vũ cũng xem qua, nhưng anh ta không biết chuyện.
“Từ cuối tháng ba đến cuối tháng chín, tất cả bài đăng vòng bạn bè của em đều có liên quan đến anh, nhưng một chữ cũng không dám nói với anh, không thể để cho anh vào ống kính, ngay cả ly nước anh dùng em cũng phải làm mờ. Còn phải che giấu tất cả đồng nghiệp và khách hàng, loại tâm trạng đó anh sẽ không hiểu được. Em cũng chán ghét mình em sao cứ hèn mọn như vậy.”
Bùi Thời Tiêu xem vòng bạn bè của cô ta mấy lần, đều là hình ảnh chụp lúc ở bên anh ta.
“Hôm nay em xem mắt là muốn kịp thời quay đầu. Không có tường nào không lọt gió được, nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh thì sớm muộn gì cũng bị người ta biết, em sợ ầm ĩ đến mức mọi người đều biết. Mỗi lần ở bên anh, anh không biết lòng em vui cỡ đâu, sau khi tách ra thì bình tĩnh lại, em lại nghĩ mà sợ.”
Thôi Bồng nhìn anh ta, “Hôm nay tất cả mọi người có thể nhìn thấy bài đăng này, để cho người ta biết em sắp có đời sống tình cảm của mình rồi. Sau này trừ trong công việc cần thiết chạm mặt, thì em sẽ không quấy nhiễu anh nữa.”
“Em muốn nói chỉ có như vậy thôi. Yên tâm đi, em sẽ không âm thầm liên lạc Lạc Kỳ. Hi vọng mọi chuyện sau này của anh có thể thuận lợi, nhưng chúc anh phúc, em không làm được.”
“Tổng giám đốc Bùi, anh bận việc tiếp đi. Em về đây.”
Thôi Bồng lấy điện thoại di động anh ta cầm trong tay, khẽ khom người rời khỏi.
– –
Hôm sau, kết thúc kỳ nghỉ dài hạn.
Lạc Kỳ đến công ty mới biết Tưởng Nguyệt Như lại nằm viện trong kỳ nghỉ, buổi trưa lúc nghỉ ngơi, cô đi đến bệnh viện một chuyến.
Tưởng Nguyệt Như còn ở trong phòng bệnh tầng đầu, cửa có vệ sĩ trực. Giống như trước kia vậy, nhìn thấy cô thì trực tiếp cho vào.
Tưởng Nguyệt Như đang tựa vào đầu giường đọc sách, Lạc Kỳ đẩy cửa đi vào, “Chủ tịch Tưởng, sao cô không nói với cháu chứ, mấy ngày qua cháu ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, qua đây nói chuyện với cô ạ.”
Tưởng Nguyệt Như kẹp thẻ kẹp sách, để sách qua một bên, “Phòng bệnh đều là mùi vị nước khử trùng, một mình cô hứng chịu là được.”
Trước khi đến, Lạc Kỳ hỏi tài xế Tưởng Nguyệt Như về tình huống, bởi vì sức khỏe không khôi phục tốt, Tưởng Nguyệt Như lại đi công ty vất vả nên mới nhập viện.
“Nghịch tử nhà cô gửi tin nhắn, bảo bây giờ cô về hưu đi, ra nước ngoài điều dưỡng.” Tưởng Nguyệt Như chỉ vào chiếc ghế ở mép giường rồi bảo cô ngồi, “Cháu tới đúng lúc, trò chuyện với cháu về hoạch định sau này.”
Cấp trên về hưu trước thời hạn, cương vị của cô là vấn đề cấp bách cần được giải quyết. Lúc Lạc Kỳ đi công tác ở trong Thành phố Hải thì đã cân nhắc vấn đề này, còn chưa nghĩ ra giải pháp, kết quả là bà chủ đã về hưu sớm.
“Tiểu Cư thăng chức rồi, cháu đã nghe nói chưa?”
Lạc Kỳ gật đầu, “Buổi sáng trong nhóm chat có nói về chuyện này.”
Trừ Thư ký Cư, còn có một lãnh đạo cũng thăng chức.
Vì cháu trai, Tưởng Nguyệt Như bắt đầu nói dối vô biên: “Vốn dĩ vị trí của Tiểu Cư thăng chức là cô muốn tranh thủ cho cháu. Kết quả là Tổng giám đốc Tưởng hứa hẹn cho Tiểu Cư trước một bước, cô không tiện chen ngang một chân nữa, đến lúc đó ảnh hưởng đến giao tình giữa cháu và Tiểu Cư.”
Bà lại nói vì sao Thư ký Cư điều chỉnh vị trí, “Thành tích con trai nhà Tiểu Cư là một đống bừa bộn, còn gây chuyện ở trường học, thi thoảng cô ấy phải đi công tác với Tổng giám đốc Tưởng, nên không có thời gian quản lý con cái, cô ấy bận nữa thì đứa con cũng bị phế mất. Cô nghĩ cho dù cháu tranh được chức vị kia trước, thì cháu cũng sẽ nhường cho Tiểu Cư.”
Lạc Kỳ cười cười: “Vẫn là cô hiểu cháu ạ. Cháu độc thân, đi công tác không sao cả. Ở trong Viễn Duy, cháu thân với cô và Thư ký Cư nhất.”
Cô có nghe về thành tích của con trai nhà Thư ký Cư, Thư ký Cư đặc biệt vì thế mà nhức đầu, ban đầu còn hỏi riêng Lục Bách Thanh, sau đó còn thêm cả WeChat.
Tưởng Nguyệt Như nói: “Hiện tại có hai lựa chọn, cháu chuyển đi Bộ phận điều hành làm một Phó giám đốc. Còn một cái nữa, Thư ký Cư điều động nên bên Tổng giám đốc Tưởng cũng thiếu người. Tùy cháu chọn.”
Lạc Kỳ không lập tức tỏ thái độ, hai công việc này đều không dễ làm, công việc thứ nhất, chuyện vụn vặt nhiều, có lúc cố hết sức thì cũng không làm tốt được, sếp tổng của Bộ phận điều hành cũng không dễ sống chung, chức vị này cách xa quyền lực trung tâm, vốn không ở trong phạm vi cân nhắc của cô.
Công việc thứ hai là làm trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa, phải có năng lực ứng phó với căng thẳng mạnh mẽ trong thời gian làm việc.
Nhưng nếu ở bên người ông chủ, kiến thức và tầm mắt sẽ không giống nhau, cũng là một ván cầu tốt, một khi công ty có chức vị thích hợp hơn, cơ hội thăng tiến lớn.
Lạc Kỳ suy nghĩ nhiều lần, “Cháu khiêu chiến một chút.”
Tưởng Nguyệt Như cố ý xuyên tạc: “Quyết định đi Bộ phận điều hành làm Phó giám đốc? Được.”
“… Không phải, khiêu chiến một chút với chức trợ lý của Tổng giám đốc Tưởng ạ.”
“Sao lại là khiêu chiến chứ, cháu đủ năng lực nghiệp vụ.” Tưởng Nguyệt Như lại nói đùa: “Nói như vậy thì có thể làm cô không vui đấy, làm trợ lý của cô thì có thể ứng phó tự nhiên, làm trợ lý của cháu trái cô lại là khiêu chiến. Cứ như nó lợi hại hơn cô vậy.”
Lạc Kỳ cười, “Tổng giám đốc Tưởng nghiêm khắc nhưng có có yêu cầu quá thấp với cháu, chuyện gì cũng chu toàn thay cháu nên cháu có tính ỷ lại. Tổng giám đốc Tưởng thì khác, cháu còn phải từ từ phối hợp. Lo lắng không làm tốt.”
“Đừng tự xem thường mình.” Tưởng Nguyệt Như bảo cô buổi chiều tìm Tưởng Thịnh Hòa, công việc cụ thể phải nói ngay mặt.
Lạc Kỳ ở trong phòng bệnh nửa giờ đầu, Tưởng Nguyệt Như muốn nghỉ trưa rồi cô mới trở về.
Giờ đây Thư ký Cư đang bàn giao, đoán chừng bận rộn không thể kết thúc được.
Cô liên lạc Tiểu Khương, hỏi buổi chiều Tổng giám đốc Tưởng có ở công ty không, muốn hẹn một thời gian gặp mặt.
Tiểu Khương: [ Lúc này Tổng giám đốc Tưởng ở phòng làm việc, em hỏi rồi trả lời chị nhé. ]
Lạc Kỳ không đợi được Tiểu Khương đáp lời, Tưởng Thịnh Hòa tự mình gọi đến.
“Tìm tôi chuyện gì?” Cảm thấy giọng nói có chút dịu dàng, Tưởng Thịnh Hòa lại bổ sung một câu: “Có phải Chủ tịch Tưởng có chuyện dặn dò không?”
“Không phải, là chuyện của mình tôi. Cương vị trước đó của Thư ký Cư, tôi muốn tranh giành một chút. Không biết buổi chiều ngài có tiện không?”
Tưởng Thịnh Hòa đi tới cửa phòng làm việc, đi ra ngoài có chuyện, nghe thấy Lạc Kỳ nói như vậy thì anh lại xoay người lại, nói với Lạc Kỳ: “Tiện, lúc nào tôi cũng ở đây.”