“Do tôi, tôi thay đồ cho anh ấy. Tôi tưởng đó là quần áo của anh ấy.”
Nguy Dã xấu hổ mà giải thích dùm Cố Thanh Hoài, nghe vào trong tai Cố Thanh Hoài, lại làm ánh mắt y tối sầm.
Tối hôm qua Nguy Dã xách theo đồ ăn, gõ cửa phòng y trước, thì ra chẳng phải tìm y, mà là…… Nhớ nhầm phòng.
Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, lông mi thẳng tắp ở hốc mắt đánh hạ một bóng ma, Nguy Dã cảm giác eo mình bị y siết chặt.
Sáng tinh mơ, lưng dựa vào lòng ngực của người đàn ông ở phía sau, Nguy Dã cảm thấy mình bị thứ gì đó đâm trúng, hắn trợn tròn mắt, sau khi nhận ra thì hai má đỏ ửng, vừa ngây ngô vừa mê người.
Càng tệ hơn đó là, gương mặt đẹp trai của người đàn ông phía trước đột nhiên phóng to, Cố Thanh Nguyên tiến sát lại, một nụ hôn rơi xuống môi hắn.
Cố Thanh Nguyên mặt mày hơi cong, nói: “Nụ hôn buổi sáng.”
Eo Nguy Dã lại bị siết chặt, hắn bị kéo về phía sau, rời xa Cố Thanh Nguyên.
Cố Thanh Nguyên hơi mỉm cười, đối diện với ánh mắt u ám của anh trai, bên môi chứa ý cười ôn hòa, dường như không khiêu khích, nhưng mỗi hành động đều tràn ngập ý khiêu khích Cố Thanh Hoài.
Bầu không khí giằng co kì lạ, Nguy Dã bị kẹp giữa hơi thở của hai người đàn ông, hơi nóng như muốn luộc chín hắn.
Thật tuyệt khi đối mặt với một người đàn ông đẹp trai, nhưng hai gương mặt giống nhau thì lại là vấn đề.
Không được, chơi thế này sẽ chết người.
Nguy Dã cảm thấy nhiệm vụ lần này đang có nguy cơ, chạy là cách tốt nhất, hắn cứng đờ muốn đứng dậy, lắp bắp nói: “Anh Cố, chào buổi sáng, tôi, tôi phải dậy.”
Nhưng hắn là trọng tâm của cuộc chiến nên khó mà rời đi, hai anh em như phân cao thấp, cùng đè hắn lại.
“Nụ hôn buổi sáng.” Cố Thanh Hoài khàn khàn mở miệng: “Không cho tôi một cái sao?”
Giương cung bạt kiếm, không chỉ là không khí, càng là trạng thái sẵn sàng chiến đấu của đàn ông. Nguy Dã xấu hổ đến mí mắt đều đỏ, lông mi cong vút run rẩy, cuối cùng bất chấp tất cả nói: “Cố Thanh Nguyên, hôn anh trai anh đi, anh ta muốn nụ hôn buổi sáng kìa.”
(*) Giương cung bạt kiếm: tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau.
Cố Thanh Hoài: “……”
Cố Thanh Nguyên: “…… Há.”
Cố Thanh Nguyên cười nhẹ hai tiếng, giơ tay xoa đầu hắn: “Thật biết phá hư bầu không khí.”
Nguy Dã không thể động đậy, chỉ có thể vùi đầu vào gối, giọng nói rầu rĩ mang theo oan ức: “Các anh rốt cuộc muốn gì, đừng trêu chọc tôi nữa.”
Cố Thanh Nguyên ôn nhu nói: “Trong lòng em hiểu rõ mà, đừng trốn, được không?”
“Đúng, tôi đương nhiên có thể đoán được.” Nguy Dã nói thẳng: “Tôi biết mình không phải người thông minh, nhưng EQ của tôi không thấp.”
Hắn lẩm bẩm: “EQ thấp nào chơi được game tình yêu, nhưng ——”
“Chúng ta quen biết trong trò chơi, nếu như cảm giác của các anh đều là ảo giác thì sao?”
Cố Thanh Hoài nhíu mày: “Em nói gì đó?”
“Trong trò chơi giá trị mị lực của tôi rất cao, Boss đều bị ảnh hưởng, các anh nếu như……” Giọng hắn nặng nề, dường như cũng đang rối rắm khổ sở.
“Dù em không tin cảm giác của chúng tôi, bây giờ chẳng phải đã trở lại hiện thực rồi sao?”
“Đã sai từ lúc ban đầu rồi.” Nguy Dã lắc đầu: “Tình cảm đơn giản là lâu ngày sinh tình, hoặc là rung động trong một khoảnh khắc nào đó, chúng ta quên biết chưa lâu, phần lớn thời gian đều ở trong trò chơi. Như trong trò chơi tình yêu vậy, có giá trị mị lực tác động, NPC sẽ rung động trước người chơi, nhưng thật ra cảm giác rung động là giả.”
Hắn sâu sắc nói: “Tôi từng chơi rất nhiều game tình yêu, rõ hơn các anh nhiều, chúng ta mới ra khỏi trò chơi chưa được bao lâu, chờ thêm một khoảng thời gian nữa các anh sẽ nhận ra.”
Cố Thanh Hoài nghe xong lý luận của hắn, cười nói: “Em nói linh tinh gì thế?”
Cố Thanh Nguyên thở dài nói: “Sao tôi cảm thấy, em chơi game tình yêu chơi đến hạ thấp EQ rồi.”
“Tóm lại ——” Nguy Dã cao giọng nói: “Tôi sẽ không quen đồng đội của mình.”
Uyển chuyển từ chối, người nghe đều hiểu, hắn không muốn tiến thêm một bước, về sau cũng không phải lo lắng.
Khi nói chuyện, hắn đem mặt chôn xuống gối, gương mặt mềm mại hằng những vết đỏ, hai người đang nhìn tức giận cười: “Em là đà điểu à?”
Cuối cùng Nguy Dã an toàn rời khỏi phòng Cố Thanh Nguyên.
Cố Thanh Hoài cùng Cố Thanh Nguyên tạm thời buông tha hắn, không ép hắn phải quyết định, nhưng bọn họ sẽ không từ bỏ.
Đối với vấn đề mà Nguy Dã lo lắng, thời gian có thể chứng minh tất cả.
Cố Thanh Nguyên nhìn về phía Cố Thanh Hoài: “Đồ ngủ của tôi.”
Cố Thanh Hoài lưu loát cởi ra ném cho y: “Mặc thì đã sao, lại không phải chưa từng mặc.”
Cố Thanh Nguyên: “Tôi còn nhớ, lần trước anh mặc áo hoodie phiên bản giới hạn của tôi ra ngoài, còn làm dính sơn lên đó.”
Từ lúc bé, cặp song sinh khi mua quần áo vẫn luôn mua hai bộ, giặt xong không phân biệt được là của ai, không đếm hết có bao nhiêu lần mặc nhầm quần áo, cho đến khi trưởng thành, mượn quần áo nhau cũng thành chuyện thường.
“Muốn tính sổ với tôi? Cậu chẳng phải cũng mặc hỏng quần của tôi đó à?” Cố Thanh Hoài nhướng mày: “Giờ lại bắt đầu ghét tôi đụng vào quần áo của cậu.”
Hai người bắt bẻ nhau trong chốc lát, nhìn đối phương, lại đồng thời im lặng, trải qua tình cảnh vừa rồi, họ cảm thấy cuộc trò chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Còn Nguy Dã sau khi rời khỏi chiến trường, về phòng của mình, nhẹ nhàng thở một hơi, oán giận với hệ thống: “Công lược cặp song sinh thật khó nha.”
“Cả hai đều không thành thật.” 001 âm thầm khó chịu.
Nhưng nó chần chờ một lát, lại nhịn không được giải thích cho cặp song sinh: “Ký chủ, tuy rằng bọn họ quen biết em trong trò chơi, cũng sẽ không bị giá trị mị lực ảnh hưởng.”
Là người có liên quan, cũng là người ngoài cuộc đứng nhìn tất cả, không ai hiểu tại sao các mảnh nhỏ lại bị ký chủ thu hút hơn 001.
Nguy Dã: “Em biết chứ.”
Hắn cảm thán: “Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, người xưa nói đâu có sai.”
Với nguy hiểm vừa rồi, chạy là cách tốt nhất.
001 bỗng dưng thấp giọng cười, thanh âm ôn nhu: “Ký chủ……”
Đúng là nắm chặt từng mảnh nhỏ của nó trong lòng bàn tay.
*
Nguy Dã tìm cơ hội hỏi Du Thước việc liên quan đến tên hacker kia.
“Chưa tìm thấy.” Du Thước cùng Cố Thanh Nguyên hợp tác, vẫn chưa tìm được tung tích của người nọ, khả năng duy nhất là thiết bị theo dõi trong cơ thể của gã ta đã bị phá hủy.
Du Thước thuận miệng nói: “Để tránh bị theo dõi, chắc gã đã tự mình lấy nó ra khỏi cơ thể, đúng là một kẻ tàn nhẫn.”
Nguy Dã suy tư hỏi: “Thiết bị theo dõi tội phạm sẽ được đặt ở đâu trên cơ thể?”
“Mỗi người mỗi khác, thông thường là ở trên cánh tay.” Du Thước: “Nhưng tôi nghe điều tra viên nói, lúc bắt được gã cũng chẳng dễ gì, trông gầy gò yếu đuối, sức lực không lớn, không nghĩ tới lại làm vài người bị thương, liền đem thiết bị theo dõi nhét vào chân trái của gã, dưới da 3cm.”
“Em hỏi cái này làm gì?”
Nguy Dã cười nói: “Tò mò, tùy tiện hỏi thôi.”
Buổi giao lưu kéo dài ba ngày, sau khi kết thúc, Lan Tinh ngay lại mở một cuộc họp báo.
Người phát ngôn ngoài có tài ăn nói tốt, vẻ bề ngoài cũng phải làm người ta có hảo cảm, lần trước thanh niên tài tuấn Cố Thanh Nguyên lên sân khấu để lại ấn tượng tốt, nên lần này vẫn là y lên sân khấu.
Lan Tinh vì phát triển《 D*c Vọng Đô Thị 》đã bỏ ra rất nhiều vốn, hiện giờ máy chủ ngừng hoạt động, mặc dù vấn đề nguy hiểm của game thực tế ảo đã bị loại bỏ, nhưng từ những lý do phức tạp, trò chơi này rất khó có thể tiếp tục được bán.
Cố Thanh Nguyên cũng không muốn lãng phí tâm huyết của mình, dưới đề nghị của y, Lan Tinh cùng đại học y khoa thủ đô ký hợp đồng hợp tác.
Hai bên lấy《 D*c Vọng Đô Thị 》làm cơ sở, kết hợp kỹ thuật thực tế ảo cùng y học, tìm kiếm phương pháp k1ch thích thần kinh não, hy vọng có một ngày có thể sử dụng kỹ thuật thực tế ảo để đánh thức người thực vật bị tổn thương đại não.
“Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, chỉ cần người bệnh chưa chết não hoàn toàn thì sẽ có cơ hội hồi phục.”
Đây là việc tốt có lợi cho nhân loại, mọi người hết sức phấn khởi, có phóng viên hỏi: “Cố tiên sinh, xin hỏi ngài vẫn là tổng thiết kế của dự án này sao?”
Cố Thanh Nguyên khiêm tốn nói: “Khác nghề như cách núi, Lan Tinh chỉ hỗ trợ, vấn đề liên quan tới y học, xin mời chuyên gia y học thần kinh giáo sư Trần giải đáp thắc mắc cho mọi người.”
Trong tiếng vỗ tay, Cố Thanh Nguyên đi xuống sân khấu, y tìm trong đám người, không nhìn thấy hình bóng của Nguy Dã.
Chẳng biết từ khi nào, Nguy Dã đã lặng lẽ rời khỏi, Cố Thanh Nguyên thấy Cố Thanh Hoài cùng Du Thước, hai người cũng nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm Nguy Dã.
Ngay khi giáo sư Trần lên sân khấu bắt đầu giới thiệu dự án, hội trường đột nhiên chìm vào bóng tối, mọi người phát ra từng tiếng kinh ngạc.
Trung tâm buổi họp báo rất đông đúc, Nguy Dã ra khỏi tầm mắt mọi người, đến một nơi vắng vẻ.
Đi ngang qua gốc khuất camera, ánh đèn chợt tắt, phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Trong năm giây, đôi mắt con người chưa kịp thích nghi với bóng tối.
Cơ thể của người đi tới nhỏ gầy, trong mắt lập loè ánh sáng, đúng là thủ lĩnh hacker đang bị truy nã, cũng là thợ săn đang muốn giết hắn.
Lưỡi dao sắc bén chém thẳng xuống, tính đâm thẳng vào ngực hắn, chẳng ngờ lại đâm hụt.
Thợ săn đeo chiếc kính đặc chế có thể nhìn trong bóng tối, trong tầm mắt gã, người mà gã cho rằng sẽ phải chết lại tránh thoát, còn xoay người đá mạnh vào chân trái của gã.
Tiếng hét đau đớn nghẹn ngào, gã khập khiễng như bị què một chân.
Thợ săn dần lấy lại thăng bằng, tay cầm dao găm tràn ngập sát khí nhìn Nguy Dã, gã cười khàn một tiếng, đang muốn mở miệng, lại nghe Nguy Dã cũng khẽ cười nói: “Đúng lúc, nơi này không có camera, lại hẻo lánh, thích hợp ám sát.”
Thợ săn sửng sờ trong giây lát, lời kịch này chẳng phải là của gã à, sao lại được nói ra từ trong miệng của con mồi?
Bàn tay của mỗi một thợ săn đều dính đầy máu, gã ta thích giết chóc lại kiêu ngạo, vết thương chưa lành đã vội vã tới giết Nguy Dã.
Trên thực tế, thân thể hiện tại của gã cũng chỉ là tên hacker trạch nam, hai người cùng ở vạch xuất phát, còn lại phải xem thủ đoạn của ai cao hơn
Dao găm đầy sát khí hướng về phía cổ của Nguy Dã, điều làm thợ săn khó tin đó là, thân hình của đối phương linh hoạt trong bóng tối, như mây trôi nước chảy, kỹ năng chiến đấu không kém, thậm chí còn hơi có phần áp chế gã.
…… Hơn nữa còn hay đánh vào chân trái đang bị thương của gã!
Chỗ vết thương bị đánh trúng mấy lần, thuốc cầm máu ở miệng vết thương đã mất hiệu lực, gã đau đến khập khiễng, dần rơi vào thế bất lợi.
Không ngờ vừa gặp đã rơi vào hoàn cảnh bất lợi, thợ săn không dám lại kéo dài, cắn răng muốn chạy, lại bị cục gạch đột nhiên xuất hiện đập trúng.
Giờ Nguy Dã dùng gạch đánh người, khống chế lực độ vô cùng thành thục, nếu nói đánh chết 70% thì đúng là chết 70%.
Một chân đá văng mắt kính của thợ săn, đạp lên vết thương ở chân trái của gã.
“Á —— buông ra ——” Nguy Dã ước lượng cục gạch trong tay, bên tai là tiếng kêu thảm thiết.
Tự nhiên thấy mình giống vai ác là sao.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chớp tắt, rồi lại lần nữa sáng đèn.
Nguy Dã không chút để ý mà dẫm lên người đàn ông dưới chân, nói với 001: “Cắn nuốt hệ thống của gã.”
001 mỉm cười nói được, âm thanh của dòng điện vang lên trong đầu.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thanh âm quen thuộc, Nguy Dã chột dạ nhấc chân ra, lùi về phía sau hai bước.
Hình bóng Du Thước xuất hiện ở góc đường, y đang đi trên đường, trong khuỷu tay còn có cái máy tính màu bạc, làm hai việc cùng một lúc, đầu ngón tay chuyển động, làm cái đèn đang tắt lại bật sáng.
Nguy Dã nhìn về phía Du Thước, đối phương thở gấp chạy tới, khi ánh mắt dừng trên người thợ săn, đồng tử chợt co rụt lại: “Cẩn thận!”