Louis xa xỉ mà dùng chút năng lượng, làm cơ giáp phát một ca khúc với giai điệu nhẹ nhàng, lãng mạn.
Dưới bầu trời đêm sáng lạn, từng cơn gió nhẹ lướt qua, tất cả đều đẹp đẽ như cảnh trong mơ.
Louis với tâm trạng sung sướng mà tiếp tục làm việc, Nguy Dã tựa vào chân cơ giáp chống cằm nhìn y, y cũng thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn gương mặt phiếm hồng của Omega, trong lòng ngọt như mật.
Cho đến khi một bóng đen đi tới, chặn tầm mắt đang nhìn Nguy Dã của y.
Thiếu niên như bảo vệ trân bảo mà che Nguy Dã ở phía sau, đôi mắt xanh lục giống như sói nhìn chằm chằm y.
Louis bình tĩnh chào hỏi: “Các cậu về rồi đấy à? Sao hôm nay về trễ thế?”
Hải Sâm không trả lời, ánh mắt nhìn y như đang nhìn một con súc sinh, quai hàm nghiến chặt thành một đường sắt nhọn, như một lưỡi đao đè nén sát ý.
Louis tin chắc rằng, nếu không có Nguy Dã ở đây, cậu nhóc kia sẽ muốn xông tới giết mình.
Phó quan tới chậm một bước, nhìn trái nhìn phải, ngạc nhiên khi phát hiện trong khoảng thời gian anh ta ra ngoài, thiếu tướng thế mà làm được một chuyện lớn.
Trong khoảng thời gian làm việc cùng Hải Sâm, phó quan nhìn ra được đối phương là một kẻ tàn nhẫn và không thích nói nhiều, chỉ khi nói đến Nguy Dã, nét mặt mới hơi hiện vẻ nhu hòa.
Bên ngoài, Nguy Dã chỉ là anh trai y, nhưng thật ra trong lòng y đối phương còn quan trọng hơn cả đôi mắt.
Bây giờ, Hải Sâm còn chưa phát điên chắc?
Làm thuộc hạ, phải giúp trưởng quan phân ưu giải nạn, phó quan cười ha ha: “Trưởng quan, do hôm nay tôi xui, lúc đào hố thì lỡ bị lọt xuống. Còn phải cảm ơn Hải Sâm, là cậu ấy cứu tôi ra.”
Louis nhướng mày, nhìn Hải Sâm gật đầu: “Tôi thay mặt cấp dưới cảm ơn cậu
Chẳng ngoài dự đoán, Hải Sâm không đáp lời, đưa lưng về phía Nguy Dã, y đang dùng hết sức lực để khống chế sát khí.
Lúc này thiếu tướng có bao nhiêu khí phách hăng hái, tâm trạng Hải Sâm liền có bấy nhiêu áp lực.
Cảnh tượng lần này còn khó chịu hơn lần trước, y cũng lại một lần nữa thấy không cam lòng.
Lúc đối mặt với Ô Chiến, y còn chưa phân hoá, cũng không quá hiểu những việc đó.
Nhưng hôm nay dù đã phân hoá thành Alpha, y vốn tưởng rằng mình có đủ sức mạnh để bảo vệ Nguy Dã……
Hải Sâm chán ghét mà nhìn Louis, xoay người đi đến trước người Nguy Dã rồi ngồi xổm xuống, chỉ khi đối mặt với Nguy Dã, mới cất giấu mũi nhọn, y khàn giọng: “…… Xin lỗi, tôi về trễ.”
Oa, nhóc con thật ngoan, nhớ rõ lời hắn nói nên không có gây sự.
Nguy Dã sờ đầu y: “Nên xin lỗi phải là tôi, vốn nên đi xem các cậu có gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không, nhưng không nghĩ tới tôi cũng gặp chút vấn đề.”
Louis ở phía sau hắn đúng lúc này mỉm cười nói: “May là, lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn có tôi ở đây. Tiểu Dã, cơ thể em có khó chịu ở đâu không?”
Nguy Dã: “……”
Thiếu tướng đại nhân, im lặng phát tài hiểu hay không, anh còn lửa cháy đổ thêm dầu!
Lời này làm Hải Sâm nắm chặt bàn tay, sói con dã tính khó thuần chẳng thể nhịn được nữa, đột nhiên nhào tới đấm y một quyền.
Louis nhẹ “Tê” một tiếng, nghiêng đầu híp mắt, giơ tay chặn một cú đấm khác đang lao tới.
Có qua có lại, hai loại hơi thở mạnh mẽ va chạm trong không khí, làm phó quan lui về phía sau hai bước, gần như bị áp đảo bởi pheromene từ Alpha cấp S.
Hải Sâm đánh như không muốn sống, mà Louis chỉ thủ chứ không tấn công, anh ta gấp tới nhịn không được dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Nguy Dã.
Khi nhìn đến vẻ vô tội của Omega, anh không khỏi hổ thẹn.
Anh cũng chỉ thử khi tuyệt vọng, Omega mới vừa bị đánh dấu đúng là thời điểm thể xác và tinh thần trở nên yếu ớt, sao có thể ngăn cản được hai Alpha đang nổi nóng……
Uỳnh một tiếng, chiếc máy phát điện đã được tháo một nửa kia bị đập nát.
Phó quan khẽ cắn môi, đang muốn lấy hết can đảm đi khuyên can, chợt thấy một bóng người lóe lên, trong chớp mắt, Nguy Dã xuất hiện ở chỗ máy phát điện.
Tốc độ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy bóng dáng, phó quan dụi mắt, nghe được giọng nói trong trẻo của hắn hơi chút bực bội: “Ê, tôi mất nửa tiếng mới mang được thứ này về!!”
Hai người đang đánh nhau kịch liệt động tác chợt cứng lại: “……”
Louis thong thả ung dung rút tay về, chân thành nói: “Xin lỗi.”
Hải Sâm rũ mắt đi về bên cạnh hắn, chậm chạp nói: “Tôi lại đào thêm một cái, ngày mai tôi mang về đây.”
“Ngoan, tôi biết cậu lo lắng cho tôi.” Nguy Dã thở dài: “Nhưng chuyện này không phải do thiếu tướng sai, lần sau không được xúc động như vậy.”
Hải Sâm nhấp môi không nói lời nào, Louis dùng ngón cái lau vết máu bên môi, trong giọng nói mang theo sự khoan dung của trưởng bối: “Không sao, người trẻ tuổi làm việc xúc động là bình thường. Dù sao cũng là tôi chiếm tiện nghi của em, Hải Sâm bảo vệ em như thế cũng là chuyện tốt.”
Hải Sâm chán ghét việc hai người này ỷ vào tuổi tác mà nhìn y từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Không liên quan tới anh.”
Y nắm lấy tay Nguy Dã kéo đi, lúc đi ngang qua Louis, Nguy Dã nhìn anh ta với ánh mắt xin lỗi.
Louis ôn hòa cười với hắn, lúc Hải Sâm đem người kéo ra xa, nụ cười dần nhạt.
Thiếu niên tuổi còn nhỏ, nhưng pheromene cùng thân thủ mạnh mẽ không thể khinh thường.
Y đã hiện ra d*c vọng chiếm hữu đối với Nguy Dã, chưa chắc phát triển thành d*c vọng của Alpha đối với Omega, nhưng không thể nghi ngờ, Nguy Dã chiếm vị trí đặc biệt có một không hai trong cuộc đời y.
May mà Nguy Dã chỉ xem y là đứa trẻ đơn thuần ỷ lại mình.
Nhưng sau khi trở lại Thủ Đô Tinh, thân phận của Hải Sâm chỉ sợ sẽ là một phiền phức.
Phó quan nhìn bóng dáng Nguy Dã, đến khi hai người rời đi mới thu hồi tầm mắt.
Không hổ là Omega có thể sử dụng cơ giáp, vẫn lợi hại như thế.
Nghĩ đến cuộc đánh nhau vừa rồi, phó quan cảm thấy Hải Sâm cũng rất lợi hại, không khỏi hỏi Louis: “Trưởng quan, Hải Sâm là cấp S à?”
Louis gật đầu.
“Đây là con nhà ai? Gien thật tốt.” Phó quan tấm tắc hâm mộ, suy nghĩ: “Tôi bỗng nhiên cảm thấy…… Cậu nhóc này giống một người.”
Louis: “Giống ai?”
Phó quan do dự nói: “Đôi mắt màu xanh lục kia, còn gương mặt……”
Nguyên soái Liên Minh, có một đôi mắt lục thâm trầm, uy nghiêm.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, nguyên soái rất si tình, vợ ông sinh cho ông một đứa con sau đó vì khó sinh mà mất, đến nay ông vẫn chưa cưới thêm người nào khác.
Chỉ tiếc, đứa con trai duy nhất mà nguyên soái dốc lòng bồi dưỡng đã qua đời trong một chiến dịch hồi năm ngoái.
Phó quan thất thanh nói: “Chẳng lẽ……”
Louis nhẹ nhàng cười: “Trở về sẽ biết.”
*
Sau khi trở lại hang động, Hải Sâm bưng hai chậu nước lớn đến trước mặt Nguy Dã, lại nhún ướt một vải bố trắng sạch sẽ đưa cho hắn.
Vô cùng tinh tế, chỉ thiếu giúp hắn tắm rửa.
“Nơi nào có nhiều nước sạch như vậy?” Nguy Dã có chút kinh ngạc, bọn họ ở trên tinh cầu này muốn dùng nước sạch thì cần phải lọc nước, cho nên bình thường đều phải tiết kiệm, vì khá là phiền phức.
“Tôi tích cóp.” Hải Sâm nói.
“Thật tốt.” Nguy Dã phát ra vui sướng từ nội tâm, cả người hắn đang dính nhớp, tưởng tượng đến việc có thể tắm rửa một cái liền thoải mái.
Hắn bắt đầu c ởi quần áo, 001 lặng lẽ nhắc nhở: “Cậu ta còn ở đây.”
“Đúng rồi, nhóc con đã lớn.” Nguy Dã gãi mặt, thời gian trôi qua quá nhanh, hắn còn chưa kịp thích ứng.
Nguy Dã dừng động tác c ởi quần áo, kêu y đi ra ngoài.
Hải Sâm im lặng nhìn hắn: “Trước kia, chúng ta còn tắm ch ung.”
Nguy Dã bật cười: “Cậu đã phân hoá. Chúng ta bây giờ không cùng một giới tính, cậu đứng ở đây, là chiếm tiện nghi của tôi, hiểu không?”
“Đúng, tôi đã là Alpha.” Hải Sâm rũ lông mi, che khuất đáy mắt tối đen: “Vậy sao anh không tìm tôi?”
“Lần sau nhất định tìm cậu, được không?” Nguy Dã dùng ngữ điệu dỗ dành: “Được rồi, tôi muốn tắm rửa, cậu mau ra ngoài đi.”
Hải Sâm “Ừm” một tiếng, xoay người, y biết chưa chắc lời Nguy Dã nói là thật, nhưng y tin là thật thì được rồi.
Tắm rửa xong, Nguy Dã vừa thay quần áo sạch, cửa đã bị đẩy ra, Hải Sâm đi vào bưng hai bồn nước kia đi.
Giống như vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, tâm trạng Nguy Dã tốt nên không chú ý, hắn thắc mắc nói: “…… Sao cậu ta canh thời gian chuẩn thế?”
001 không vui nói: “Tên nhóc thúi này vẫn luôn nghe tiếng động bên trong phòng, lỗ tai không thành thật.”
Nguy Dã: “……” Một đứa trẻ siêng năng như này, từ trong miệng hệ thống sao lại đáng khinh đến thế.
Trong mắt 001 chắc là tất cả mọi người đều không thành thật.
Hải Sâm dùng nước còn dư lại của Nguy Dã để lau người, rửa sạch sẽ tro bụi trên người rồi mới đến phòng hắn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ thể xác lẫn tinh thần Nguy Dã đều thoải mái, đã nằm xuống giường. Hắn lười ngồi dậy, nên xoay người từ trong chăn lộ ra gương mặt tinh xảo: “Sao vậy, không ngủ được à?”
Hải Sâm ngồi xuống bên mép giường hắn, im lặng một lát rồi nói: “Tôi vừa nghĩ tới, tôi phải nuôi anh tới già, chờ sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, tiền kiếm được đều cho anh.”
Nguy Dã: “Hả?” Bánh nhân thịt đột nhiên từ trên trời rơi xuống ó!
Hắn lúc ấy là nói giỡn, nhưng biểu cảm bây giờ của Hải Sâm lại rất nghiêm túc, như đang bàn bạc chung thân đại sự.
(*) Chung thân đại sự: Chuyện cưới hỏi, kết hôn.
Y đang dần nẩy nở, vóc dáng đã cao hơn Nguy Dã, bả vai do tập luyện cường độ cao mà trở nên rộng lớn, cơ ngực rắn chắc, ngồi ở mép giường có cảm giác vững vàng như núi.
Hải Sâm rũ mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Cho nên, về sau chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau, được không?”
Trước đây, Hải Sâm chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩ nào về việc “Làm bạn với người”, y từng lẻ loi một mình trên tinh cầu rác rưởi, sau đó được những binh lính từ người gọi là cha cử đến đón y lên phi thuyền N-11, vài ngày ngắn ngủi, những binh lính đó đều chết trong tay Duarte, thậm chí còn chưa nói ai là cha y.
Dù sao cũng chưa gặp, nên chẳng để ý.
Chỉ có Nguy Dã, sống nương tựa lẫn nhau từ trên phi thuyền Chúc Long, cho đến lúc lưu lạc hoang tinh, y vẫn chưa từng rời xa Nguy Dã.
Hải Sâm không thích ánh mắt những người đó nhìn hắn, không thích những người đó chạm vào hắn, càng không thích ngửi thấy hương vị của người khác trên người hắn, những điều ấy làm y cảm thấy khủng hoảng một cách vô cớ.
Nguy Dã giật mình, đột nhiên có chút không được tự nhiên: “Mãi mãi?”
Cũng xuất thân từ tinh cầu rác rưởi, người thanh niên sống trong nghịch cảnh mà trưởng thành bật cười: “Nào có cái gì mà mãi mãi chứ……”
Hải Sâm bướng bỉnh mà nhìn hắn, môi mỏng mím lại thành một một đường thẳng.
Loại ánh mắt chuyên chú này làm Nguy Dã không tự chủ được mà thu hồi nụ cười, hắn suy nghĩ, nói: “Được rồi, chỉ cần không có việc gì xảy ra, tôi sẽ cố gắng bảo đảm vẫn luôn ở bên cậu.”
Thực sự không có gì đảm bảo chắc chắn, nhưng đối phương lại hơi lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
Giống con thú hung dữ lộ ra cái bụng, trong lòng Nguy Dã thầm nói thật đáng yêu. Hắn nhường ra một góc giường, cười nói: “Tên nhóc ngốc. Đêm nay ngủ chung?”
Hải Sâm đang tính chui vào trong chăn giống như lúc trước, chợt dừng lại, y nói: “Anh nói, chúng ta không cùng giới tính, anh không thể lại xem tôi như một đứa trẻ.”
Lúc xoay người rời đi, vành tai của sói con đỏ bừng.
*
Sau khi đào ra căn cứ có chứa tài nguyên, tốc độ chuẩn bị rời đi của bốn người nhanh hơn, chẳng bao lâu, cơ giáp màu xanh thẳm khởi động lại, chở bốn người đến gần tinh cầu có người sinh sống.
Louis liên lạc với quân bộ, người nhận liên lạc vô cùng kinh ngạc, vốn tưởng thiếu tướng đã hi sinh vì nhiệm vụ thế mà lại sống sót trở về.
Quân bộ nhanh chóng cử tinh thuyền, đưa cả đám về Thủ Đô Tinh. Vừa hạ cánh, liền có một sĩ quan cấp cao đến đón, anh ta chào Louis rồi nói: “Tôi tới đón Hải Sâm thiếu gia.”
Louis nhận ra anh ta là phó quan của nguyên soái.
Hải Sâm đứng bên cạnh Nguy Dã, vẻ mặt bình tĩnh nhưng cũng không muốn đi.
Louis thì thầm vào tai y: “Đừng gây thêm phiền phức cho Nguy Dã.”
Cuối cùng, Hải Sâm im lặng đi theo đối phương. Nguy Dã bị đưa tới chỗ bác sĩ, tháo bộ điều khiển trong người.
Sau khi Hải Sâm bị mang đi, hắn vẫn chưa nói gì.
Ánh mắt Louis dịu dàng nhìn hắn: “Em không có gì muốn hỏi à?”
Nguy Dã chớp chớp mắt, chỉ hỏi một câu: “Có một người cha quyền cao chức trọng, là một điều tuyệt vời phải không?”
(*) Quyền cao chức trọng: chức vụ và quyền hành lớn.
Louis ra vẻ tự hỏi cẩn thận, hơi mỉm cười: “Đúng vậy, rất tuyệt, có thể dễ dàng một bước lên mây, còn có tiền sài không hết –“
Y mỉm cười, bỗng nhiên làm lễ tiết thân sĩ: “Giờ có muốn trải nghiệm một chút không?”
“Trải nghiệm như thế nào?” Nguy Dã tò mò đem tay đặt vào trong tay y.
Louis kéo hắn lên một chiếc siêu xe, mang Nguy Dã ăn nhậu chơi bời cả ngày.
Thiếu tướng mặc quần áo bình thường giản dị, cổ áo hơi hở, cực kỳ đẹp trai, lại hào phóng mà quẹt thẻ, mua hết tất cả những món mà hắn cảm thấy hứng thú.
Nguy Dã xém chết đuối trong sự hạnh phúc mà tiền tài mang đến.
Có tiền thật hạnh phúc.
Louis vừa trở về, còn trong giai đoạn thẩm tra, chưa có phục chức, nên có nhiều thời gian rảnh.
Nguy Dã liền cứ vậy đi theo y, bị tiền tài ăn mòn, cho đến mấy ngày sau, phó quan của nguyên soái lại lần nữa tìm tới.
Lúc này là tới tìm Nguy Dã. Đọc 𝒕hêm nhiề𝓊 𝒕r𝓊yện ở # TrùmTr𝓊yện.VN #
Louis nhíu mày tiến lên một bước, che hắn ở phía sau, y biết rất khó từ chối lời mời của đối phương, liền trầm giọng nói: “Tôi đi cùng em ấy.”
Đối phương nở nụ cười chân thật đáng tin, làm động tác mới: “Xin lỗi, nguyên soái chỉ mời một người.”
Ánh mắt Louis hơi trầm, Nguy Dã nhìn y lắc đầu, thoải mái đi theo đối phương.
*
Nhà hàng vắng lặng yên tĩnh, chỉ có hai người ngồi đối diện trên một cái bàn.
“Cảm ơn cậu đã cứu Hải Sâm trở về.”
Tuổi thọ của con người trong thời đại tinh tế rất cao, nguyên soái Liên Minh đã hơn một trăm tuổi, khuôn mặt vẫn anh tuấn, như đang ở độ tuổi đỉnh cao.
Nguy Dã đánh giá khuôn mặt người đàn ông ở đối diện, mơ hồ nhìn ra những đường nét giống với Hải Sâm.
Hắn rụt rè nói: “Có thể giúp được ngài, đó là vinh hạnh của tôi.” Này chẳng phải là nhận tiền làm việc sao, không cần khách sáo.
Đối phương gật đầu, khuôn mặt luôn nghiêm túc ít khi nói cười: “Hy vọng cậu có thể hiểu, là một người cha thì đây là việc tôi cần phải làm.”
Một tấm thẻ vàng sáng ngời được đẩy tới trước mặt Nguy Dã.
Nguy Dã bình tĩnh nhìn về phía tấm thẻ vàng, trong lòng không khỏi hưng phấn.
Đến rồi, thật không nghĩ tới có ngày hắn cũng gặp được cốt truyện kinh điển này!
“Nơi này có 500 vạn tinh tệ.” Lãnh đạo tối cao của Liên Minh từng câu từng chữ nói với hắn: “Cậu có thể cầm số tiền này rời khỏi Thủ Đô Tinh, cao chạy xa bay.”
Vị đại lão này là chiến thần không hơn không kém, bản thân ông đánh bại vô số quân đội của kẻ địch, ông bảo vệ Liên Minh, dẫm lên máu tươi của kẻ địch đi đến vị trí như ngày hôm nay.
Người như vậy, có một đứa con ngoài giá thú lưu lạc trên tinh cầu rác rưởi là một việc không quá sáng lạn.
Dù phương diện đạo đức cá nhân của đối phương có lẽ có tỳ vết, nhưng Nguy Dã vẫn rất thưởng thức cuộc đời của vị anh hùng truyền kỳ này.
Cũng có thể hiểu được, thật vất vả xây dựng cơ nghiệp, đứa con trai lớn lại chết, tìm đứa con trai nhỏ về là để kế thừa gia nghiệp, đương nhiên là không bằng lòng để y gắn bó với một Omega bị vô sinh.
Sức mua của tinh tệ ở thế giới này rất lớn, 500 vạn cũng đủ hắn nửa đời sau tùy ý tiêu xài ăn chơi đàng đi3m.
“500 vạn à.” Nguy Dã nhẹ giọng lặp lại.
Trong phòng nhất thời yên lặng, với khí thế giết chóc mạnh mẽ có được từ trên chiến trường của nguyên soái, ít có ai có thể bình tĩnh ở trước mặt ông.
Nguy Dã lễ phép nói: “Nguyên soái đại nhân, cảm ơn sự hào phóng của ngài. Nhưng –“
Nguyên soái không kiên nhẫn mà nhăn mi, lúc ông cho rằng Nguy Dã muốn biểu diễn sự đơn thuần cùng đạm bạc của mình, thì nghe thấy Omega trước mắt nhẹ nhàng cười sảng khoái: “Thật ra tôi cảm thấy con số 888 càng may mắn hơn chút.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sói con đang bị nhốt:??? Tiền quan trọng hơn tôi à?