Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 38: Chương 38:



 
Chương 38
 
Editor: Hardys
 

Từ Tiềm bị nước mắt A Ngư làm cho mơ hồ rồi.
 
Khẩu khí nghiêm khắc khiến nàng khóc, nhưng sao tặng quà cũng chọc nàng khóc vậy hả?
 
Ngoại sanh nữ và chất nữ có khả năng quay về bất cứ lúc nào, Từ Tiềm nhìn trái phải một cái, vừa cố gắng dùng thân thể của mình để che cho A Ngư, vừa bất đắc dĩ nói: “Sao ngươi lại khóc chứ?”
 
Thảo nào người xưa có nói chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi, coi như hôm nay hắn đã được thỉnh giáo, cô nương được tạo từ nước như thế này  sau này vẫn nên cách xa thì tốt hơn.
 
A Ngư ôm hộp son phấn được hắn tặng cả hai kiếp, cố gắng đè nén xúc động mà nói lời hợp với tình hình thực tế, nhỏ giọng nói: “Ngũ Thúc, thúc đối xử với con tốt quá, hôm qua giải vây giúp con, hôm nay lại tặng con lễ vậy, con, con thấy bản thân kiếm được lợi rồi.”
 
Từ Tiềm: …
 
Vốn dĩ có chút bực bội, nhưng nghe nàng nói ra những lời ngu ngốc này, Từ Tiềm đột nhiên cảm thấy nha đầu ngốc kia có chút đáng yêu.
 
“Còn cái này có phải được thêm lợi không?” Từ Tiềm mò mẫm trong ngực một lần nữa, lấy ra Hồng Bảo Thạch chưa gia công do Lão thái quân lựa chọn, đưa tới trước mặt nàng: “Vẫn còn một cái, bên trong là Hồng Bảo Thạch, sau này ngươi có thể tìm thợ thủ công mài ra, tùy ý thiết kế thành chút vật nhỏ mà ngươi yêu thích.”

 
A Ngư chưa bao giờ thấy qua loại hàng chưa gia công bao giờ!
 
Vật mới lạ thành công ngăn cản nước mắt của nàng, lại nhìn cái gọi là hàng chưa gia công trong tay Từ Tiềm, bên ngoài ngọc thạch có một lớp vỏ mỏng loang lổ màu sắc, màu đỏ bên trong dường như sắp tràn ra ngoài, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận định được loại đá chưa gia công này chính là một khối đá quý lớn.
 
Nếu nói hộp son phấn Từ Tiềm tặng A Ngư làm nàng cảm động sâu sắc thì Hồng Bảo Thạch chưa gia công này khiến nàng hoảng sợ rồi!
 
“Không được, vật này quá quý giá, con không thể nhận.” A Ngư không chút nghĩ ngợi mà từ chối, đồng thời còn lùi về sau, giữ một chút khoảng cách.
 
Từ Tiềm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang lo lắng vì được yêu mến mà nảy ra một ý nghĩ sai trái trong đầu: Lúc nàng không khóc, hắn rất tình nguyện ở chung với nàng nhiều hơn một chút.
 
“Dù quý giá cũng đâu quý giá bằng danh dự của ngươi?” Từ Tiềm thấp giọng nói.
 
A Ngư không nói nửa lời, đối với nàng mà nói dĩ nhiên là danh dự quan trọng hơn.
 
Từ Tiềm đưa tay qua, có ý không cho phép từ chối mà nói: “Cầm.”
 
A Ngư nhìn lén hắn một cái, vừa chuẩn bị tới lấy, nhưng ngay tại lúc nàng chạm gần tới đá quý chưa gia công, bỗng nhiên A Ngư nhanh trí nảy ra một ý nghĩ, nàng lập tức rút tay về, đỏ mặt cúi đầu.
 
Từ Tiềm nhíu mày: “Sao không nhận?”
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển về phía dòng suối, có chút chột dạ mà nói: “Loại đá quý chưa gia công này rất quý giá, con mang về nhà cất giữ cũng không tốt mà cũng không tiện đi làm trang sức, lỡ mà bị người ta phát hiện thì con không thể giải thích. Nếu như thúc đồng ý giúp con chọn thợ thủ công làm thành trang sức, sau đó thúc trực tiếp đưa trang sức cho con được không?”
 
Từ Tiềm nhíu mày.
 
“Ngũ thúc, thúc xem nhiêu đây đủ chưa?”

 
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Từ Anh, Từ Tiềm theo bản năng mà giấu đá quý chưa gia công đi, lúc này mới đứng dậy, đánh giá củi đốt trong tay Từ Anh, Tào Bái, Từ Tiềm cao giọng nói: “Để trên đất trước, nhặt thêm một đợt nhiều như vậy nữa đi.”
 
Hai chất nữ ngoan ngoãn tiếp tục đi nhặt củi.
 
Từ Tiềm đưa lưng đối diện lưng A Ngư, nghĩ nghĩ, đồng ý yêu cầu của nàng: “Được, ngươi muốn làm thành trang sức gì?”
 
A Ngư ước lượng khối lượng của Hồng Bảo Thạch vừa được lấy ra, thử nói: “Có thể làm mặt dây chuyền được không?”
 
Nàng muốn đặt đá quý mà hắn đưa ở trên ngực để an ủi sự tương tư.
 
Từ Tiềm biết mặt dây chuyền là gì.
 
Lúc nàng mới mở miệng, ma xui quỷ khiến đầu óc hắn lại hiện ra một bức hình, tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người ngồi ở trước bàn trang điểm, thừa dịp bọn nha hoàn đều đi ngủ lén lút lấy mặt dây chuyền nàng không dám khoe khoang ra, đeo lên trên cổ. Khối lượng của Hồng Bảo Thạch rất nặng, một khi đeo lên rất dễ rơi vào sâu trong cổ áo.
 
Làn da nàng lộ ra ngoài trắng như vậy, bên trong chắc…
 
Từ Tiềm kịp thời ngừng tưởng tượng xa vời lại.
 
“Được.” Âm thanh Từ Tiềm lạnh lùng nói, “Làm xong ta sẽ tìm cơ hội giao cho ngươi.”
 
Nói xong, hắn cúi người nâng tảng đá nàng chọn, bóng dáng hắn lạnh lùng rời khỏi.
 
Thuận lợi lấy được cơ hội hẹn gặp riêng hắn vào lần sau, A Ngư cực kỳ vui vẻ, cất kỹ hộp son phấn, thấy Từ Tiềm bận bịu đi tới đi lui, A Ngư xoa xoa nơi cất giữ hộp son phấn, đột nhiên lá gan bắt đầu lớn hơn.
 
Nàng thử thăm dò Từ Tiềm.
 
Vừa tới gần, Từ Tiềm đã phát hiện, quay đầu nhìn nàng.
 
Ánh mắt lạnh lùng kia tràn ngập sự không chào đón, can đảm của A Ngư lập tức bay mất, ấp úng hỏi: “Ngũ thúc, thúc còn dặn dò gì nữa không? Nếu không có thì con đi giúp đỡ các tỷ tỷ nhặt củi.”
 
Từ Tiềm còn đang hổ thẹn vì tưởng tượng sâu xa của chính mình, lập tức nói: “Bên này không cần ngươi giúp, đi đi.”
 
A Ngư “À…” một cái, vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy tiếc nuối mà đi nhặt củi.
 
Từ Tiềm yên lặng mà dựng bếp lò.
 
Khắp nơi trong rừng đều là củi khô, ba cô nương đã quay trở lại rất nhanh.
 
Từ Tiềm không quan tâm ai mà tập trung dựng bếp lò.
 
Từ Anh cảm thấy không thú vị, hỏi hai muội muội: “Chúng ta đi tìm nhóm người Tứ ca đi?”
 
Tào Bái đồng ý, A Ngư sợ gặp Từ Khác, nhìn dòng suối bên cạnh rồi nói: “Hai tỷ đi đi, muội ở đây ngắm cá.”
 
Từ Tiềm nghe xong, lạnh giọng gọi hai tỷ muội Từ Anh lại: “Đường núi khó đi, các con đừng có chạy lung tung, rảnh rỗi thì đi nhặt chút củi khô đi.”
 
Từ Anh, Tào Bái liếc nhìn nhau một cái, không dám vi phạm mệnh lệnh của trưởng bối, nghe lời mà đi nhặt củi.

 
Từ Tiềm đưa mắt nhìn tiểu cô nương bên dòng suối, tự đi bẻ mấy cành cây to hơn nhánh cây, sau đó ngồi xuống bên cạnh bếp lò bằng đá, dùng dao găm mang theo bên người gọt nhọn một đầu, chút nữa dùng để xiên vào món ăn hoang dã.
 
Âm thanh “Soàn soạt…soàn soạt” truyền tới, A Ngư quay đầu, lập tức bị Từ Tiềm thu hút, tò mò mà theo dõi hắn làm việc.
 
Từ Tiềm phát hiện ra ánh mắt của nàng, âm thầm mấp máy môi, Từ Tiềm cố ý bỏ một cây, sau đó đổi hướng mà ngồi xuống.
 
A Ngư: …
 
Không bao lâu, Từ Anh, Tào Bái cũng trở lại, hai tiểu cô nương rất tò mò, chia nhau ngồi bên cạnh trái phải Từ Tiềm nhìn hắn bận rộn.
 
A Ngư cũng đi tới gần ngồi bên cạnh Tào Bái, công khai quan sát Từ Tiềm làm việc.
 
Từ Tiềm: …
 
“Ngồi xa một chút!” Từ Tiềm không ngẩng đầu lên nói, “Dao găm sắc bén, ta sợ tổn thương đến các ngươi.”
 
Ba cô nương cực kỳ nghe lời, cùng nhau dịch về phía sau.
 
Ngay lúc Từ Tiềm cảm thấy không thoải mái thì Từ Anh đột nhiên cười nói: “Ngũ thúc, có phải thúc thường xuyên ở bên ngoài săn thú rồi nướng ăn không vậy? Nhìn thúc làm rất thuần thục nha.”
 
Thái độ Từ Tiềm lạnh nhạt: “Thỉnh thoảng.”
 
Từ Anh cười ha ha: “Xem ra thúc cũng hiếu động giống nhóm người Tứ ca ca, chỉ là không thể hiện trước mặt bọn con thôi.”
 
Từ Tiềm không trả lời nữa.
 
Hắn lạnh như băng, Từ Anh chỉ đành trò chuyện cùng A Ngư và Tào Bái.
 
Trò chuyện một hồi lại bàn tới chuyện hôm qua A Ngư bị Từ Quỳnh ức hiếp một phen.
 
Từ Anh an ủi A Ngư: “Tháng năm Đại tỷ tỷ sẽ tiến cung, sau này muội yên tâm mạnh dạn đến phủ Trấn Quốc Công vui chơi rồi.” 
 
A Ngư gật đầu.
 
Tào Bái vui sướng khi có người gặp họa mà nói: “Người thật sự hợp tính nhau là Đại biểu tỷ cùng Nhị tỷ tỷ của ta, bây giờ hai nàng đều phải tiến cung làm bạn với Thái tử, sau này chắc chắn Đông cung sẽ rất náo nhiệt.”
 
Từ Anh đã sớm nhận ra điều đó, bắt đầu cùng trêu ghẹo hai người Từ Quỳnh và Tào Doanh.
 
Từ Tiềm đang bị ép ngồi nghe đột nhiên nói: “Sau này các nàng đều là quý nhân, các ngươi không nên tự tiện bàn luận, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
 
Từ Anh, Tào Bái đã rụt rụt cổ: “Dạ.”
 
Không nghe âm thanh đến từ A Ngư, Từ Tiềm nhìn nàng một cái.
 

A Ngư ngoan ngoãn cười với hắn, vừa rồi nàng cũng không hề bàn luận nửa câu.
 
Từ Tiềm không cảm xúc mà rũ mi xuống.
 
Từ Tứ, Từ Ngũ, Từ Lục quay lại, nguyên liệu làm món ăn hoang dã ở sườn núi Tà Liễu quả thực ít đến thảm thương, ba huynh đệ cộng lại chỉ săn được mười con chim rừng, chim rừng nhỏ xíu, còn không to bằng nắm tay của A Ngư.
 
“Nhỏ như vậy cũng ăn được?” Từ Anh ghét bỏ nói, thịt thỏ còn tạm được chứ thịt chim sao đủ nhét kẽ răng chứ?
 
Nhóm thiếu niên có chút không ngóc đầu lên nổi.
 
Vì chừa lại vài phần mặt mũi, Từ Tứ nhịn không được mà đổ lỗi lên đầu trưởng bối duy nhất ở đây, nhỏ giọng nói thầm: “Không phải là do Ngũ thúc chọn địa điểm này hay sao, sườn núi Tà Liễu đúng là sườn núi Tà Liễu, ngoại trừ cây liễu thì không có gì hết.”
 
Từ Ngũ, Từ Khác im lặng, không hé nửa lời.
 
Từ Tiềm quét mắt nhìn Tứ chất tử, đột nhiên đứng lên.
 
Từ Tứ sợ tới mức quay đầu bò về phía sau, bò được vài bước thì quay đầu lại, mới phát hiện Ngũ thúc không phải muốn đánh hắn, mà là đeo túi tên trên lưng rồi đi vào rừng.
 
Từ Ngũ hưng phấn mà huýt sáo: “Ngũ thúc làm tốt nha, cơm trưa của chúng con phải dựa vào thúc rồi!”
 
Từ Khác bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó hỏi A Ngư: “Đói bụng sao? Ta có đem theo mấy cái bánh Sơn Trà nè.”
 
Không có trưởng bối trấn giữ, Từ Tứ, Từ Ngũ, thậm chí Từ Anh, Tào Bái đều cười trêu ghẹo mà nhìn về phía A Ngư.
 
A Ngư sợ nhất Từ Khác như vậy, càng sốt ruột hơn, nàng dứt khoát chạy về hướng Từ Tiềm vừa đi: “Ta đi xem Ngũ biểu thúc săn thú!”
 
Từ Khác cứng đờ ngay tại chỗ.
 
Từ Tứ nghĩ A Ngư thẹn thùng, cười với đường đệ: “Nhìn xem kìa, dọa A Ngư chạy đi rồi sao?”
 
Nhưng sâu trong lòng Từ Khác lại mơ hồ cảm nhận được rằng không phải nàng thẹn thùng mà là vốn không để ý đến hắn.
 
Nghĩ tới đây, Từ Khác cười khổ, hắn che giấu cảm giác cô độc mà đi về hướng ngược lại mà săn thú.
 
Từ Tứ, Từ Ngũ muốn bắt kịp đã bị Từ Anh kêu lại, trừng mắt với bọn họ, nói: “Không biết tốt xấu, sau này không được nói lung tung.”
 
Sắc mặt Từ Tứ, Từ Ngũ mơ màng rồi.
 
Trong rừng, A Ngư đã đuổi kịp Từ Tiềm.
 
“Ngươi tới đây làm gì?” Từ Tiềm nghiêm mặt hỏi.
 
A Ngư tìm không tìm được cái cớ nào tốt, đành dứt khoát nói thật, cúi đầu nói: “Tứ biểu ca trêu ghẹo con cùng Lục biểu ca, con, con không thích như vậy.”
 
Từ Tiềm lập tức nhìn về phía vị trí của nhóm chất tử.
 
A Ngư sợ hắn tới dạy đỗ Từ Tứ, vội vàng hỏi: “Tứ biểu ca không cố ý đâu, thúc đừng giận hắn.”
 
Từ Tiềm cực kỳ hiểu rõ tính nết của nhóm chất tử, quyết định sau khi hồi phủ sẽ dạy dỗ lại mấy chất tử.
 
“Đi thôi.” Nếu nàng đã đi theo, Từ Tiềm đành phải giữ nàng lại, miễn cho nàng quay về đối mặt với nhóm chất tử thì càng lúng túng hơn.
 
A Ngư thở phào nhẹ nhõm.
 
Từ Tiềm muốn đi tìm con mồi, đi rất nhanh.

 
A Ngư biết hắn gánh vác trách nhiệm của bữa cơm trưa hôm nay, nên không có cố gắng theo sát hắn, chỉ đi theo từ xa.
 
Từ Tiềm quay đầu nhìn vài lần, xác định khoảng cách này không mang đến nguy hiểm cho nàng, lập tức tập trung săn bắn.
 
Trong núi đều có nguyên liệu để làm món ăn hoang dã, nhưng chỉ có thợ săn có kinh nghiêm mới biết được thú rừng tập trung ở chỗ nào.
 
Từ Tiềm tìm đến một nơi có hang thỏ, hắn chọc chọc cửa hang một chút, mấy con thỏ trong hang bị hoảng sợ nhanh nhẹn chạy trốn, nhưng Từ Tiềm tới nhanh hơn, “Vù…Vù” hai tiếng, hai mũi tên bắn trúng hai con thỏ.
 
A Ngư tận mắt nhìn thấy một màn này càng thêm kính nể hắn, bởi vì hai con thỏ cách nhau khá xa, Từ Tiềm đi tới nhặt con bên trái, A Ngư vui vẻ mà đi nhặt con bên phải.
 
Thỏ rừng béo ú bị bắn trúng cổ, xung quanh bộ lông toàn là máu. 
 
A Ngư không đặt tay xuống được.
 
Từ Tiềm đã đi đến.
 
A Ngư ngại ngùng mà nhìn hắn.
 
Từ Tiềm đứng bên cạnh nàng, nghĩ tới nàng vừa mới hưng phấn như tiểu hài tử, cố ý hỏi: “Sao vậy, không muốn ăn thịt nữa hả?”
 
Đương nhiên A Ngư muốn ăn.
 
Hiểu được ý nghĩ của Từ Tiềm, A Ngư khẽ cắn môi, bắt lấy hai chân sau của con thỏ, nghiêng đầu nhấc con thỏ lên.
 
Trong mắt Từ Tiềm xẹt qua một chút kinh ngạc, sau đó ngay lúc A Ngư ngẩng đầu mà thu lại. 
 
“Đi về thôi.” Từ Tiềm lập tức xoay người nói.
 
Thật ra hắn muốn nhìn xem dựa vào chút sức lực đó của nàng có thể mang con thỏ béo ú đó đi bao xa.
 
Còn chưa nghĩ xong, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng hét chói tai.
 
Từ Tiềm xoay mạnh người, trước mắt chợt lóe lên một màu xanh biếc, tiểu cô nương nhào tới.
 
Từ Tiềm theo bản năng ôm lấy nàng, vừa dò xét dưới chân nàng vừa trầm giọng hỏi: “Bị sao vậy?”
 
Trong lòng A Ngư vẫn còn sợ hãi, cả người nàng vừa vùi vào lòng hắn vừa khó chịu vùng vẫy: “Nó đá con!”
 
Không phải đã chết rồi sao, sao lại có thể đá lung tung?
 
A Ngư không hề có sự chuẩn bị trước, con thỏ đột nhiên vũng vẫy kịch liệt, nàng sợ tới mức ném con thỏ ra, nhắm thẳng vào phía sau Từ Tiềm mà trốn.
 
Không ngờ Từ Tiềm lại ôm lấy nàng,
 
Ý thức được điểm này, A Ngư lập tức ngây dại.
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
 
Con thỏ: Hừ hừ, không phải nhờ một cước của ta, thì khi nào Từ lão Ngũ mới được ôm ấp tiểu mỹ nhân đây?

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.