Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 116: Chương 116: TÀO LUYỆN VÀ QUÝ MINH PHƯỢNG 2



 
Chương 2
 
Editor: Hardys
 

“Hắn là do Thế Tử các ngươi sắp xếp à?”
 
Dù nói thế nào thì nàng cũng chưa bị ông chủ đội buôn sỉ nhục, Quý Minh Phượng vẫn cảm thấy may mắn nhiều hơn, sau khi tỉnh táo lại, Quý Minh Phượng đứng lên, chỉ vào ông chủ đội buôn đang hôn mê hỏi.
 
Người đồ đen do Tào Luyện phái tới nhìn nam nhân trên mặt đất: “Không phải, Thế Tử nói cô nương chưa bao giờ rời nhà quá xa, không biết lòng người hiểm ác, chỉ muốn ta đi theo cô nương, dù sao cũng có một ngày phát huy tác dụng.”
 
Quý Minh Phượng nghi ngờ nhìn hắn.
 
Vẻ mặt thuộc hạ đồ đen không thay đổi nói: “Nếu Thế Tử một lòng muốn giam cầm cô nương, vậy không cần phí sức như vậy, thứ cho ta nói một câu không nên nói, cô nương cho rằng những kỹ nữ thanh lâu kỹ viện đều từ đâu tới? Rất nhiều người đều bị kẻ xấu bắt cóc lúc còn nhỏ rồi bán cho thanh lâu, dung mạo cô nương tầm cỡ như vậy, bất kể cô nương đi đâu, chỉ cần đi một mình thì sớm muộn gì cũng gặp họa, Thế Tử thả cô nương đi chính là hy vọng cô nương có thể tự suy nghĩ thật kỹ.”
 
Sao Quý Minh Phượng lại không biết lòng người hiểm ác chứ? Bị phụ thân bán, bị phu gia xem như súc vật, bị Tào Luyện thả rồi lại bắt.
 
Chỉ do nàng quá khát vọng tự do, luôn muốn thoát khỏi Kinh Thành, đã quên chuyện khác.
 
Nhìn nam nhân trên mặt đất, trong lòng Quý Minh Phượng càng tức giận hơn, giẫm một cước ngay đũng qu@n ông chủ đội buôn.

 
Thuộc hạ đồ đen híp mắt lại, trên mặt lộ một loại cảm xúc đau khổ vi diệu giống như mình bị.
 
Ông chủ đội buôn bị Quý Minh Phượng giẫm đau tới bừng tỉnh, hắn ôm chặt đũng qu@n, đau tới nỗi chửi bậy, hắn ngẩng đầu phát hiện bên cạnh Quý Minh Phượng còn có một người nam nhân đồ đen mang kiếm bên hông, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, rốt cuộc ông chủ đội buôn nhớ lại tại sao mình té xỉu rồi. Hình thức không bằng người ta, ông chủ đội buôn lập tức quỳ xuống dập đầu, nói có mắt như mù, trong nhà vẫn còn lão mẫu thân đang chờ hắn về hiếu kính, sau này không dám hại người nữa.
 
Thuộc hạ đồ đen vẫn không nhúc nhích.
 
Quý Minh Phượng không thể tha thứ được!
 
Nàng đưa tay về phía thuộc hạ đồ đen, trong mắt có khí phách và vẻ tàn nhẫn, quyết định vô cùng dứt khoát: “Đưa kiếm của ngươi cho ta, ta đi về với ngươi.”
 
Trước khi Quý Minh Phượng gả đến Viên gia đã bị phụ thân ruột, mẹ kế sai bảo như nhao hoàn, việc giết cá làm thịt gà trong phòng bếp cũng đều do nàng làm, bây giờ cầm một thanh kiếm bén nhọn lạnh lẽo, Quý Minh Phượng giống như đang cầm một con dao phay, tay không hề run rẩy chút nào mà đi về phái ông chủ đội buôn.
 
Ông chủ đội buôn cho rằng nàng muốn giết hắn, bất chấp sự đau đớn ở th@n dưới mà vội vàng bò đi, bị Quý Minh Phượng dùng một kiếm móc vào ống quần.
 

Ông chủ đội buôn bị thương chân, đau tới nỗi lật người lại, một tay ôm cổ một tay ôm ngực cầu xin Quý Minh Phượng tha mạng.
 
Quý Minh Phượng dùng kiếm nhọn chỉ vào cổ của hắn: “Có phải có người phái ngươi tới hay không?”
 
Ông chủ đội buôn không hiểu nàng đang nói gì, lắc đầu liên tục.
 
Sao Quý Minh Phượng lại dễ dàng tin tưởng như vậy chứ?
 
Nàng chĩa kiếm về ông chủ đội buôn, thuộc hạ đồ đen cũng không ngờ tới tốc độ của nàng, đâm một kiếm về phía đũng qu@n của ông chủ đội buôn.
 
Trong rừng cây nhỏ lập tức phát ra một tiếng gầm rú thảm thiết như heo bị chọc tiết!
 
Hai chân thuộc hạ đồ đen đã mềm nhũn, suýt chút nữa đã muốn khom lưng che “thứ của mình” lại.
 
Ông chủ đội buôn đã đau được tới mức không muốn sống nữa, Quý Minh Phượng lại dùng mũi kiếm đang nhỏ từng giọt máu chỉ vào ông chủ đội buôn hỏi: “Có phải có người phái ngươi tới không?”
 
Ông chủ đội buôn đã đau tới mức không muốn sống nữa, tính ăn vụng cũng không ăn được, mà còn bị đại bàng mổ “chim nhỏ”, hắn nhắm mắt lại bắt đầu chửi ầm lên: “Phái con mẹ ngươi đó! Lão tử đang yên ổn đánh xe, là tự ngươi dâng tới miệng ta!”
 
Mắng xong hắn tiếp tục gào khóc gào khóc, nước mắt và mồ hôi đều cùng nhau chảy xuống.
 
Lần này Quý Minh Phượng thật sự tin.
 
Vậy thì không trách Tào Luyện nham hiểm, là nàng vội vàng rời khỏi mà không suy xét chu toàn.
 
Ném thanh kiếm dính máu của ông chủ đội buôn kia, Quý Minh Phượng chủ động đi về hướng đường về.
 
Thuộc hạ đồ đen nhìn bảo kiếm của mình, do dự một chút, vẫn nhặt lên, quay về nên đổi với người khác thôi!
 

 
Thuộc hạ đồ đen đem Quý Minh Phượng đưa đến một tòa kế núi gần sông tạm tiến vào biệt viện liền đi.
 
Trong biệt viện đã sớm sắp xếp mười mấy hạ nhân chờ sẵn để hầu hạ Quý Minh Phượng, trong đó có nha hoàn gọi là Ngô Đồng, là đại nha hoàn do Tào Luyện đưa cho Quý Minh Phượng.
 
Quý Minh Phượng cười cười tự chế nhạo bản thân, nàng tên Quý Minh Phượng, nha hoàn mà Tào Luyện đưa cho nàng tên là Ngô Đồng, Phượng Tê Ngô Đồng*, Tào Luyện muốn nói nàng biết, cả đời này nàng đừng mong sẽ thoát khỏi lòng bàn tay hắn?
 

(*Phượng Tê Ngô Đồng: đây là một truyền thuyết xuất phát từ dân gian Trung Quốc. Có ý nói Phượng Hoàng chỉ sống trên cây Ngô Đồng, gần nghĩa với câu “Chim khôn lựa cành mà đậu.”)
 
Quý Minh Phượng không tin số mệnh, nàng có thể trốn khỏi Viên gia, sớm muộn gì cũng có thể trốn khỏi ngôi biệt viện này của Tào Luyện.
 
Nếu đã tới bên này, Quý Minh Phượng sai Ngô Đồng đi nấu nước nóng, tối hôm qua Tào Luyện làm gì đó trên người nàng vẫn còn chưa rửa.
 
Lúc tắm rửa, Quý Minh Phượng suy nghĩ rất nhiều.
 
Nàng cho rằng đêm nay Tào Luyện sẽ tới, không ngờ Tào Luyện rất có kiên nhẫn, ba ngày sau mới xuất hiện trước mặt nàng.
 
Bốn mắt nhìn nhau, hai người lại có thể vô cùng bình tĩnh.
 
Tào Luyện cứ thế mà ngồi xuống nhìn Quý Minh Phượng nói: “Suy nghĩ kỹ rồi hả?”
 
Quý Minh Phượng nhìn hắn nói: “Suy nghĩ kỹ rồi, cảm tạ ơn cứu mạng lần này của Thế Tử, nhưng Thế Tử muốn ta cam tâm tình nguyện lấy thân báo đáp, vẫn thỉnh đồng ý với ta một điều kiện.”
 
“Điều kiện gì?”
 
“Ta muốn học võ, loại võ có thể đánh bại vị thuộc hạ kia của ngươi.”
 
Ban đầu Tào Luyện thấy bất ngờ, nhưng đã lập tức hiểu được, buồn cười nói: “Ngươi muốn học võ cho tốt rồi lại rời khỏi lần nữa à?”
 
Quý Minh Phượng thừa nhận.
 
Đúng là nàng nghĩ như vậy, nàng một thân một mình, dù muốn nghĩ cách chạy trốn trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không có cách bảo vệ bản thân thì vẫn sẽ gặp những phiền toái khác. Quý Minh Phượng không thể trông chờ sẽ có người cứu nàng, biện pháp tốt nhất chính là học võ cho tốt, có võ nghệ phòng thân, chỉ cần nàng cẩn thận đề phòng thêm chút, thì không cần sợ mà thoải mái ngao du khắp nơi.
 
Tào Luyện liếc mắt quan sát Quý Minh Phượng từ trên xuống dưới, tiểu nữ nhân gầy gò, mảnh khảnh, trên người quả thật có phong thái bén nhọn, mạnh mẽ của một võ sĩ.
 
Tào Luyện ngoắc ngoắc ngón tay.
 
Hắn là người hiểu rõ quyết tâm chạy trốn của Quý Minh Phượng nhất, không biết võ công mà nàng đã có thể trốn đi, biết công phu, khả năng chạy trốn thành công của nàng sẽ lớn hơn nữa.
 
Nhưng mà Quý Minh Phượng như vậy khiến hắn càng cảm thấy hứng thú, Tào Luyện cũng muốn nhìn một chút, Quý Minh Phượng có đủ nghị lực và bản lĩnh để trốn khỏi lòng bàn tay hắn hay không.
 

“Đó là ám vệ do phụ thân ta cho, trời sinh hắn đã có xương cốt tốt là một hạt giống tốt để luyện võ, dù như vậy, hắn cũng bắt đầu luyện võ năm sáu tuổi, học tám năm, trải qua vô số lần chém giết và rèn luyện mới có thể xem như thành công, dựa vào tư chất của ngươi, cả đời này cũng khó mà đánh bại hắn.”
 
Quý Minh Phượng nghe vậy, ngược lại càng hưng phấn: “Tốt lắm, vậy ta đây lập tức bái hắn làm sư phụ, chỉ cần luyện đến bản lĩnh có thể đánh bại ba bốn hộ viện bình thường, ta đã thấy đủ.”
 
Tào Luyện nhướng mày: “Dù học tận bảy tám năm ngươi cũng chấp nhận à?”
 
Quý Minh Phượng chấp nhận, năm nay nàng mới mười tám tuổi, qua tám năm nữa thì tuổi cũng còn trẻ, lúc rời khỏi vẫn còn có thể ung dung tự tại hơn phân nửa đời, có gì mà không thể?
 
Tào Luyện bội phục chí khí của nàng.
 
Ám vệ hộ tống Quý Minh Phượng tên là Trần Lưu, Tào Luyện sai người đi gọi Trần Lưu đến đây.
 
Trần Lưu còn ở Kinh Thành, đương nhiên Tào Luyện sẽ không làm ngồi không chờ, hắn có chức quan trong người, lại là Thế Tử Hầu phủ, không giống những kẻ ăn chơi trác táng chân chính, mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng, sau này mỗi tháng có thể tới đây ba bốn lần thì đã là nhiều, đương nhiên muốn lợi dụng thật tốt mỗi một lần có cơ hội đến đây.
 
Hắn nhìn Quý Minh Phượng, ánh mắt liếc về nội thất một cái, hắn muốn thấy nàng cam tâm tình nguyện.
 
Quý Minh Phượng đã sớm biết hắn là loại người nào, không cần Tào Luyện thúc giục, nàng tự đi vào.
 
Lúc ở Hầu phủ Tào Luyện cũng không thích nói chuyện nhiều cho lắm, cũng có thể do Quý Minh Phượng ngoan ngoãn đợi hắn ở nhà giam, dù sao cũng đi không được và cũng không có gì để nói, hôm nay Quý Minh Phượng lại nằm trong tay hắn một lần nữa, tâm trạng Tào Luyện không tệ lắm, vừa hôn nàng mặt vừa hỏi nàng: “Nghe nói nàng vừa mới ra khỏi thành đã bị một tên chủ đội buôn nhìn trúng rồi hả?”
 
Quý Minh Phượng không muốn nhắc tới người nọ.
 
Trên mặt nàng hiện rõ không vui, Tào Luyện hiếm khi mà nở nụ cười, nâng cằm nàng: “Nếu tướng mạo và tuổi của ta giống hắn, ngày ấy Viên gia mở tiệc, nàng sẽ vẫn cầu xin ta cứu nàng thoát thân sao?”
 
Trong mắt hắn hiện rõ sự đắc ý vì hắn trẻ tuổi khôi ngô, Quý Minh Phượng vốn muốn mặc kệ hắn, nhưng nàng suy nghĩ lại, bảy tám năm tiếp theo nàng đều phải đối phó với Tào Luyện, phải chịu đựng những yêu cầu mà hắn là một điều kiện, nhưng nếu lần nào cũng đều phải chịu đựng tính kiêu ngạo tự phụ của hắn, chịu đựng bảy tám năm, lỡ chịu đựng tới mức mắc tâm bệnh thì phải làm sao đây?
 
Quý Minh Phượng lập tức cố ý tỏ vẻ buồn nôn: “Người nọ khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, thoạt nhìn Thế Tử cũng khoảng 30 tuổi nhỉ?”
 
Chân mày Tào Luyện hơi giật giật.
 
Quý Minh Phượng lại vô cùng nghiêm túc, dường như đang nhìn kỹ mặt hắn, tiếp tục nói: “Ngay cả dung mạo, Thế Tử cũng giống hệt hắn, đều là nhan sắc thuộc bậc trung, cho nên nếu ngày ấy đổi thành hắn, chắc ta cũng là nguyện ý.”
 
Tuy Tào Luyện biết nàng cố ý, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời hắn bị một nữ nhân mỉa mai dung mạo hắn tầm thường lại còn lớn tuổi, Thế Tử Hầu phủ rõ ràng chỉ mới 21 tuổi, trong mắt hắn trào lên sự tàn khốc, thậm chí không cởi áo trong và váy của Quý Minh Phượng, chỉ vén làn váy nàng lên, lập tức làm xằng bậy.
 
Quý Minh Phượng nhíu chặt mi, cắn răng chịu đựng.
 
Tào Luyện nhớ tới gì đó, chế nhạo nàng: “Đúng rồi, nếu ta có dung mạo tương tự và tuổi tác tương đương với hắn, tại sao nàng thà chết cũng không chịu nghe theo hắn, ngược lại nàng lại vội vàng chủ động quay về hiến thân cho ta? Có phải trong xe ngựa vẫn chưa tận hứng, ăn chưa no lại thèm ăn nữa đúng không?”
 
Trong cơn nóng giận, Thế Tử gia thân phận tôn quý lần đầu tiên thốt ra những lời bẩn thỉu.
 
Quý Minh Phượng không phải tiểu thư khuê các, lời khó nghe hơn nàng cũng đã từng nghe, vài lời này của Tào Luyện không là gì cả, Tào Luyện làm nàng không thoải mái, nàng lập tức tiếp tục làm cho hắn ngột ngạt: “Dường như Thế Tử có vẻ hiểu rất rõ năng lực của mình, biết trong bản thân vẫn luôn làm chuyện vô ích trong xe ngựa! Nói thật, nếu không phải sau này tình hình trong quần Thế Tử có hơi to hơn, ta cũng không biết Thế Tử ôm ta cả nửa ngày để làm gì nữa!”
 

Đôi mắt hổ của Tào Luyện trừng to!
 
Mỗi lần hắn gặp Quý Minh Phượng mặt đều lạnh tanh, lạnh đến nổi chững chạc, oai phong, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn tức giận tới mức trừng mắt!
 
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của hắn, buồn bực mà Quý Minh Phượng nghẹn hơn một tháng xem như đã được giải tỏa, đấm giường cười ha hả.
 
Tào Luyện thật sự thực tức giận.
 
Nhưng rốt cuộc hắn không phải là nam nhân bình thường, sau khoảnh khắc phẫn nộ ngắn ngủi, nhìn Quý Minh Phượng cười tới nỗi trào nước mắt, Tào Luyện cũng cười, đưa ngón tay đặt trên khóe miệng Quý Minh Phượng: “Cười đi, chờ nàng cười đủ rồi, chúng ta lại tiếp tục.”
 
Hắn tỏ ra bình tĩnh, nhưng sự nguy hiểm hiện lên dưới đáy mắt của anh.
 
Bỗng nhiên Quý Minh Phượng cười không nổi nữa.
 
Ba canh giờ sau, ám vệ Trần Lưu nhận được mật lệnh của Thế Tử, dồn roi thúc ngựa mà chạy tới này tòa biệt viện thanh tĩnh kế núi gần sông này.
 
Tào Luyện cho tùy tùng của hắn đứng chờ ở ngoài sân.
 
Tùy tùng vẫn chưa nói Thế Tử gia đang làm gì, nhưng Trần Lưu biết Thế Tử gia dùng viện này để kim ốc tàng kiều, hiện tại chắc chắn Thế Tử gia đang….
 
Trần Lưu kịp thời dừng nghĩ ý nghĩ không nên nghĩ, không thể nghĩ chuyện trong phòng của Thế Tử gia, Trần Lưu nghĩ tới vị kiều mà Thế Tử gia đang cất giấu. Nghĩ tới vị đó, trước mắt Trần Lưu dường như đã hiện ra bóng dáng Quý Minh Phượng cầm trường kiếm trong tay, dùng một kiếm chặt đứt “của quý” của người ta. Hình ảnh tàn nhẫn đó, cũng khiến trên người hắn hơi hơi không khỏe.
 
Làm một thuộc hạ trung thành, bỗng nhiên Trần Lưu có chút lo lắng cho an nguy của Thế Tử gia, có lẽ, hắn nên báo cáo chi tiết, rõ ràng rành mạch hành động của Quý cô nương cho Thế Tử gia biết nhỉ? Để tránh cho Thế Tử gia nghĩ rằng nàng thật sự chỉ là một nữ nhân mảnh mai, không có chút phòng bị nào mà bất ngờ bị gặp nạn.
 
Trần Lưu suy nghĩ rất nhiều.
 
Nhưng mà Thế Tử gia nhà hắn dường như đã quên chuyện lệnh hắn tới đây, Trần Lưu vẫn luôn đứng đợi từ giữa trưa cho tới tối, đói tới mức bụng dán vào lưng, thế mà Thế Tử gia vẫn không lộ diện.
 
Trong phòng chính ở hậu viện, Tào Luyện đẩy Quý Minh Phượng ra, trên mặt nàng đầy mồ hôi, tóc cũng ướt nhẹp, hắn nhìn nàng hỏi: “Đã đủ chưa?”
 
Quý Minh Phượng cắn răng.
 
Làm hắn nghẹn họng thật sự rất dễ dàng, nhưng cuối cùng người hao sức vẫn là nàng.
 
Quý Minh Phượng nghiêng đầu, xem như cam chịu.
 
Rốt cuộc Tào Luyện cũng nở nụ cười, so sánh sức chịu đựng với hắn à, nàng còn non lắm!

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.